Chương 18:
Tiếng rên rỉ xé lòng của Hoàng vẫn vọng xuống từ cầu thang, mỗi âm thanh như xé nát không khí trong căn phòng khách trống trải. Kỳ đã xuống đến nơi, đứng giữa phòng, ánh mắt cô không rời khỏi lối cầu thang dẫn xuống. Cô có thể hình dung rõ ràng Hoàng đang vật vã thế nào. Cái bụng dưới của anh ta đã phình to một cách đáng sợ, đầu em bé đã tụt hẳn xuống ngay cửa mình, tạo nên một áp lực kinh hoàng. Nước ối và máu đang chảy ra không ngừng, tạo thành một vệt dài ẩm ướt trên các bậc thang anh ta vừa lê qua.
Hoàng đang trải qua những giây phút tồi tệ nhất trong đời. Mỗi bước chân là một cực hình, cái bụng nặng trĩu kéo theo toàn bộ cơ thể. Anh ta vịn vào tay vịn cầu thang, đôi khi phải chống cả đầu gối lên bậc để lấy sức. Tiếng thở dốc của anh ta nghe như tiếng hổ gầm trong lồng ngực, khản đặc và nặng nhọc.
"Ư... ư... ư... aaaa...!" Hoàng rên rỉ, âm thanh đó không còn là tiếng than vãn nữa, mà là một sự kết hợp giữa cơn đau tột cùng và sự kiệt sức đến rã rời. Mỗi tiếng rên đều kéo dài, run rẩy, như một linh hồn đang bị giằng xé. Anh ta cảm thấy như toàn bộ xương chậu đang bị xé toạc, và cái đầu em bé đang chực chờ bung ra. "Đau... đau quá... Kỳ... Kỳ ơi..."
Kỳ đứng đó, thưởng thức từng âm thanh tra tấn đó. Cô thích thú nhìn Hoàng từng bước, từng bước một, lê lết xuống địa ngục mà cô đã dàn dựng. Cô biết, anh ta đang phải chịu đựng một cách khủng khiếp, và đó chính là mục tiêu của cô.
Trên chiếc đồng hồ đeo tay, Kỳ không điều chỉnh gì thêm. Cô muốn Hoàng phải trải nghiệm trọn vẹn những gì đang diễn ra, mọi sự đau đớn và bẽ bàng đều phải được cảm nhận rõ ràng. "Cường độ co thắt: Cực đại. Thời gian giãn cách: 60 giây. Áp lực đầu thai nhi: Cực cao. Độ mở cổ tử cung: 9.5 cm. Tình trạng: Chuyển dạ cấp tốc."
Cuối cùng, sau những nỗ lực tưởng chừng như vô vọng, Hoàng cũng lê được bước chân cuối cùng xuống đến phòng khách. Anh ta đứng đó, loạng choạng, cơ thể run rẩy bần bật như một chiếc lá trong gió. Cái bụng trần của anh ta phình to một cách kỳ dị, những đường gân xanh nổi rõ dưới lớp da căng bóng. Nước ối và máu vẫn đang không ngừng chảy xuống, tạo thành một vũng ẩm ướt ngay dưới chân anh ta.
Đúng lúc đó, một cơn co thắt dữ dội nhất từ trước đến nay ập đến. Nó siết chặt lấy toàn bộ tử cung của Hoàng, cảm giác như một bàn tay sắt đang bóp nghẹt anh ta. Áp lực ở vùng xương chậu tăng lên đến đỉnh điểm, như thể có một vật gì đó đang muốn xuyên thủng ra ngoài.
"AAAAAAHHHHHH! ĐAU QUÁ! RA RỒI! RA RỒI KỲ ƠI!" Hoàng gào thét một tiếng dài, xé toạc không khí. Anh ta không thể đứng vững được nữa, đôi chân anh ta khuỵu xuống. Cái đầu em bé đã tụt hẳn xuống, phình to căng tức vùng đáy chậu, và với áp lực của cơn co thắt, Hoàng cảm nhận được rõ ràng một khối gì đó đang bắt đầu đẩy ra ngoài.
Trong cơn đau đớn và hoảng loạn tột độ, theo một bản năng nguyên thủy nhất, Hoàng dang hai tay ra, ôm chặt lấy Kỳ, kéo cô vào lòng. Anh ta gục đầu vào vai cô, toàn thân anh ta run rẩy, những giọt mồ hôi và nước mắt nóng hổi thấm ướt vai áo Kỳ. Và rồi, anh ta dạng rộng hai chân ra, tự động hạ thấp người xuống, khuỵu gối xuống sàn, và bắt đầu rặn.
Kỳ không hề phản kháng. Cô đứng yên, mặc cho Hoàng ôm chặt lấy mình. Cô cảm nhận rõ sự run rẩy của cơ thể anh ta, cảm nhận được hơi nóng từ cái bụng khổng lồ đang ép sát vào người cô. Nước ối và máu đang chảy ào ào xuống sàn, tạo thành một vũng lầy ẩm ướt dưới chân họ. Mùi tanh nồng nặc lấp đầy không khí.
"Ưm... ưm... AAAAAAHHHH!" Tiếng rặn của Hoàng không còn là những tiếng cố gắng nữa, mà là những âm thanh nguyên thủy của sự sinh tồn. Anh ta dồn hết sức lực cuối cùng, nghiến chặt răng, toàn bộ cơ thể co rút lại, gồng mình lên. Khuôn mặt anh ta tím tái, đôi mắt lồi ra, những đường gân trên cổ và trán nổi rõ. Tiếng rặn kéo dài, nghẹt thở, như thể anh ta đang cố gắng đẩy ra một tảng đá khổng lồ.
Kỳ cúi xuống, ánh mắt cô dán chặt vào vùng hạ bộ của Hoàng, nơi anh ta đang cố gắng rặn. Cô thấy rõ ràng một phần của đầu em bé đã bắt đầu nhô ra ngoài, một màu hồng sẫm, căng phồng và ẩm ướt. Mỗi khi Hoàng rặn, nó lại nhích ra một chút, rồi lại thụt vào. Cảm giác căng tức và đau rát đó chắc chắn đang thiêu đốt toàn bộ vùng kín của Hoàng.
"Mạnh nữa đi Hoàng! Mạnh nữa! Em thấy đầu con rồi!" Kỳ thúc giục, giọng cô đầy vẻ phấn khích, gần như điên loạn. Cô thích thú nhìn anh ta vật lộn, thích thú nhìn cảnh đầu em bé đang cố gắng tìm đường ra khỏi cơ thể đàn ông của Hoàng.
Hoàng nghe lời Kỳ. Anh ta lấy hết sức bình sinh, dồn nén từng chút sức lực còn lại vào mỗi cú rặn. Tiếng rặn của anh ta trở nên khàn đặc, đôi khi xen lẫn tiếng nấc nghẹn. Anh ta bấu chặt vào lưng Kỳ, móng tay cắm sâu vào da thịt cô.
"Kít... kít... kít..." Âm thanh của sự căng giãn, rách vỡ của các mô bắt đầu vang lên nhỏ bé, nhưng rõ ràng trong không khí.
"Aaaaaa...!" Hoàng hét lên một tiếng đau đớn tột cùng, một âm thanh không thể diễn tả bằng lời. Anh ta cảm thấy như toàn bộ vùng kín của mình đang bị xé toạc, một cơn đau rát bỏng rát lan tỏa khắp nơi.
Và rồi, "Phụt!" Một tiếng động nhỏ nhưng rõ ràng vang lên.
Kỳ cảm nhận được một khối mềm mại, trơn nhớt đang trượt ra từ giữa hai chân Hoàng. Đầu của em bé đã ra khỏi cơ thể Hoàng. Nó phủ đầy chất nhớt và máu, một cảnh tượng vừa kinh hãi vừa kỳ diệu.
Kỳ lùi lại một chút, vẫn để Hoàng ôm chặt lấy cô. Cô nhìn chằm chằm vào cái đầu nhỏ đang nằm giữa hai chân Hoàng. Hoàng, sau cơn đau tột cùng, thở hổn hển. Anh ta vẫn đang dạng chân, nhưng không rặn nữa. Anh ta quá kiệt sức, và nỗi sợ hãi pha lẫn sự nhẹ nhõm đang bao trùm lấy anh ta.
"Ra... ra rồi sao em...?" Hoàng thều thào, giọng anh ta run rẩy, đôi mắt mở to nhìn xuống phía dưới, nơi anh ta cảm nhận được một khối lạ đang nằm đó.
Kỳ mỉm cười. Một nụ cười bí hiểm, đầy thỏa mãn. "Đúng vậy, Hoàng. Em bé đã ra được đầu rồi." Cô nói, nhưng không hề biểu lộ một chút cảm xúc thương hại nào.
Chiếc đồng hồ trên tay Kỳ báo hiệu: "Đầu em bé đã ra ngoài. Tiếp tục quá trình sinh nở để đẩy vai và thân."
Kỳ biết, đây chỉ là khởi đầu. Cô đã đưa Hoàng đến khoảnh khắc sinh con, nhưng cô sẽ không để mọi chuyện kết thúc dễ dàng như vậy. Vẫn còn vai và thân của em bé, và cô sẽ đảm bảo rằng Hoàng sẽ phải trải qua mọi đau đớn, mọi thử thách cho đến khi sinh linh bé bỏng đó hoàn toàn chào đời. Cô sẽ điều khiển từng cơn co thắt, từng nhịp thở, từng giọt nước mắt của Hoàng. Anh ta sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc này, và cô sẽ là người duy nhất nắm giữ ký ức đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro