Chương 19:
Hoàng gục đầu vào vai Kỳ, thở dốc. Cái đầu nhỏ của em bé đã chào đời, nằm gọn giữa hai chân anh ta, vẫn còn dính chất nhầy và máu. Cơn đau không dứt, mà còn chuyển sang một dạng khác: cảm giác căng tức, xé rách ở vùng đáy chậu, và những cơn co thắt vẫn liên tục hành hạ để đẩy phần còn lại của em bé ra ngoài. Hoàng run rẩy, một sự pha trộn giữa nhẹ nhõm vì đã qua được một phần, và nỗi sợ hãi tột độ cho phần còn lại.
Kỳ vẫn đứng đó, để Hoàng bám víu vào mình. Cô cảm nhận rõ sự ấm nóng và ẩm ướt từ dòng nước ối và máu đang tạo thành vũng lầy dưới chân họ. Chiếc đồng hồ trên cổ tay cô hiển thị: "Thai phụ: Hoàng. Tình trạng: Đầu em bé đã ra. Tiến trình: Đang chờ đẩy vai. Cường độ co thắt: Mạnh. Thời gian giãn cách: 1 phút 30 giây."
Kỳ nở một nụ cười bí hiểm. Cô đã đưa Hoàng đến ngưỡng cửa sinh tử, và giờ là lúc để anh ta trải nghiệm một kiểu hành hạ mới: sự tra tấn của cơn đói và sự bẽ bàng khi ăn uống trong tình trạng sinh nở.
"Được rồi Hoàng," Kỳ nói, giọng cô trở nên dứt khoát. "Anh không thể đứng mãi như thế này được. Chúng ta cần phải ngồi xuống. Anh cần có sức để sinh tiếp. Em sẽ đỡ anh."
Kỳ nhẹ nhàng kéo Hoàng xuống, đỡ anh ta ngồi bệt hẳn xuống sàn nhà, giữa vũng nước ối và máu. Hoàng khẽ rên rỉ, vùng hạ bộ của anh ta căng tức đến không thể chịu nổi khi bị ép vào sàn. Anh ta cố gắng dạng rộng hai chân ra để giảm áp lực, để đầu em bé có không gian hơn. Đôi mắt anh ta mờ đi vì đau đớn, nhưng vẫn cố gắng nhìn Kỳ đầy vẻ cầu xin.
"Anh... anh đau quá Kỳ ơi..." Hoàng thều thào, mồ hôi vã ra như tắm.
"Anh phải cố gắng lên," Kỳ nói, ánh mắt cô dán chặt vào vùng hạ bộ của Hoàng. Cô thấy rõ đầu em bé đang nhấp nhô theo nhịp thở của hoàng , một cảnh tượng vừa ghê rợn vừa đầy kịch tính. "Em bé sắp ra rồi. Nhưng anh cần phải ăn để có sức để rặn tiếp. Em đã nấu cháo gà cho anh đấy. Anh phải ăn để có thể có sức mà rặn chứ ."
Hoàng nhìn chằm chằm vào bát cháo mà Kỳ đặt xuống sàn bên cạnh anh ta. Anh ta không còn chút cảm giác thèm ăn nào, chỉ có nỗi đau và sự kiệt sức bao trùm. "Nhưng... nhưng anh không ăn nổi..."
"Anh phải ăn!" Kỳ ra lệnh, giọng cô cứng rắn hơn. "Nếu anh không ăn, anh sẽ không có sức để sinh tiếp. Em bé sẽ bị kẹt. Anh muốn con anh gặp nguy hiểm sao?"
Lời đe dọa về đứa con đã chạm vào nỗi sợ hãi lớn nhất của Hoàng. Anh ta khẽ gật đầu, dù trong lòng không muốn chút nào.
Kỳ lấy thìa, múc một thìa cháo đầy, thổi nguội rồi đưa đến miệng Hoàng. "Há miệng ra. Ngoan nào."
Hoàng ngập ngừng, nhìn Kỳ, rồi lại nhìn xuống cái đầu em bé đang nằm giữa hai chân mình. Anh ta cảm thấy vô cùng bẽ bàng khi phải há miệng để được đút ăn trong tình cảnh này. Nước mắt lại lăn dài trên má anh ta. Anh ta há miệng, khẽ rên rỉ khi thìa cháo chạm vào môi.
"Ưm... ưm... Đau... Đau quá!" Hoàng nuốt vội thìa cháo, nhưng ngay lập tức, một cơn co thắt dữ dội khác ập đến. Anh ta oằn mình, toàn thân co rút lại, hai tay không kìm được mà vịn chặt xuống sàn, cố gắng banh rộng hai chân ra hơn nữa để giảm áp lực. Mặc dù đầu em bé đã ra, cảm giác đau rát và xé toạc ở vùng tầng sinh môn vẫn không hề thuyên giảm, thậm chí còn tăng lên khi em bé đang cố gắng xoay vai.
Kỳ vẫn kiên nhẫn đút từng thìa cháo cho Hoàng. Mỗi lần anh ta nhăn mặt vì đau đớn, cô lại đưa thìa cháo đến gần hơn. Cô thích thú nhìn anh ta vật lộn, vừa cố gắng ăn để có sức, vừa phải chịu đựng cơn đau và sự thôi thúc muốn rặn. Cảnh tượng một người đàn ông bụng bầu, đầu em bé đã lấp ló, vừa ăn cháo vừa phải banh chân rặn là một sự tra tấn tâm lý tột độ.
"Aaa... aaaa... không... không thể... rặn... ưm..." Tiếng rặn của Hoàng giờ đây không còn là những âm thanh mạnh mẽ dứt khoát nữa, mà là những tiếng rên rỉ kéo dài, nghẹt thở, xen lẫn tiếng thở dốc nặng nhọc. Anh ta dồn hết sức lực vào mỗi cú rặn, nhưng cảm giác vô vọng lại bao trùm khi em bé vẫn không thể tuột ra hoàn toàn. Hai tay anh ta bấu chặt xuống sàn, các khớp ngón tay trắng bệch. Anh ta cảm thấy như toàn bộ cơ thể mình đang bị vắt kiệt.
Kỳ vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, tiếp tục đút cháo. Cô chạm vào chiếc đồng hồ. Cô đã điều chỉnh để làm chậm quá trình xoay vai của em bé, khiến Hoàng phải rặn lâu hơn, đau đớn hơn. Cô cũng kích hoạt chức năng "Tăng cảm giác đau do căng giãn" ở vùng đáy chậu. Hoàng sẽ cảm nhận rõ ràng từng milimet của sự xé rách.
"Kít... kít... XẸT!" Một âm thanh nhỏ, khô khốc vang lên từ vùng hạ bộ của Hoàng, hòa lẫn với tiếng rên rỉ của anh ta.
"AAAAAAHHHHHHH!" Hoàng hét lên một tiếng đau đớn khủng khiếp, một tiếng hét tuyệt vọng đến tột cùng. Anh ta cảm thấy một cơn đau xé toạc, như thể có thứ gì đó vừa đứt ra bên trong mình. Cùng lúc đó, một cảm giác tuột xuống rõ rệt, mạnh mẽ hơn cả khi đầu em bé ra.
Kỳ cúi xuống, ánh mắt cô sáng rực. Cô thấy rõ ràng một bên vai của em bé đã trượt ra ngoài, kéo theo một lượng máu nhỏ hơn. Hoàng đang nằm co quắp trên sàn, cả người run lên bần bật. Nước mắt và mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt anh ta.
Chiếc đồng hồ trên tay Kỳ hiển thị: "Vai em bé đã ra. Nguy cơ rách tầng sinh môn: Cao. Tiếp tục đẩy thân."
Kỳ mỉm cười. Màn trình diễn đã đạt đến đỉnh điểm. Hoàng đã vượt qua giới hạn của sự chịu đựng. Giờ đây, chỉ còn một phần nhỏ nữa thôi.
"Anh Hoàng! Anh giỏi lắm! Vai em bé đã ra rồi!" Kỳ reo lên, giọng nói cô đầy vẻ phấn khích. Cô thích thú khi nhìn thấy Hoàng vật vã trong đau đớn, thích thú với việc cô là người duy nhất nắm giữ sinh mạng của anh ta và đứa con.
Hoàng không còn sức để rên rỉ nữa. Anh ta chỉ nằm đó, thở hổn hển, cố gắng hít thở từng hơi khó nhọc. Môi anh ta tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền. Anh ta cảm thấy một sự trống rỗng cùng cực sau cơn đau khủng khiếp vừa rồi, nhưng vẫn còn một áp lực dai dẳng ở vùng hạ bộ, báo hiệu rằng mọi thứ vẫn chưa kết thúc.
Kỳ biết, đây là khoảnh khắc cuối cùng của vở kịch tàn nhẫn này. Cô sẽ không để Hoàng ngất đi. Cô muốn anh ta phải tỉnh táo để cảm nhận trọn vẹn từng giây phút sinh ra đứa con của mình, dưới sự điều khiển của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro