Chương 21:
Hoàng gục đầu vào vai Kỳ, hơi thở thoi thóp. Em bé đã nằm giữa hai chân anh ta, một sinh linh đỏ hỏn, yếu ớt khóc oe oe. Cơn đau không dứt, mà biến thành một cảm giác trống rỗng và rã rời toàn thân. Anh ta đã kiệt sức đến cùng cực, nhưng nỗi sợ hãi vẫn còn nguyên: anh ta vẫn cảm thấy một áp lực dai dẳng bên trong, báo hiệu mọi thứ chưa kết thúc. Kỳ vẫn đứng đó, nở nụ cười chiến thắng, nhìn anh ta với ánh mắt đầy quyền lực.
Chiếc đồng hồ trên tay Kỳ hiển thị: "Thai phụ: Hoàng. Tình trạng: Em bé đã chào đời. Tiến trình: Đang chờ sổ nhau. Cường độ co thắt: Trung bình yếu. Thời gian giãn cách: 5 phút. Cảm giác đau: Giảm dần." Kỳ biết, nhau thai vẫn còn bên trong. Đây là bước cuối cùng, nhưng cô muốn nó phải diễn ra theo cách mà Hoàng sẽ không bao giờ quên.
Kỳ nhẹ nhàng ngồi xuống sàn, kéo Hoàng vào lòng. Anh ta gục đầu vào ngực cô, vòng tay yếu ớt ôm chặt lấy cô như một sợi dây cứu sinh. Máu và nước ối vẫn vương vãi trên sàn, thấm ướt một phần quần áo của Kỳ, nhưng cô không mảy may quan tâm. Cô thích thú cảm nhận hơi ấm của cơ thể Hoàng, thích thú với sự phụ thuộc tuyệt đối của anh ta.
"Anh Hoàng, anh giỏi lắm," Kỳ thì thầm vào tai anh ta, giọng nói cô lại trở nên dịu dàng một cách giả tạo, như thể cô là một người tình nhân ân cần. "Em bé đã ra rồi. Nhưng chúng ta vẫn cần phải rặn nốt cái nữa. Anh phải rặn nhau thai ra."
Hoàng khẽ rên rỉ. Anh ta không còn chút sức lực nào, nhưng lời nói của Kỳ, cùng với áp lực dai dẳng bên trong, buộc anh ta phải cố gắng.
"Anh... anh không... không rặn nổi nữa..."
"Anh phải rặn!" Kỳ nói, giọng cô cứng rắn hơn một chút, rồi lại dịu đi. "Cố gắng lên, chỉ một cái cuối cùng thôi. Rặn ra là xong hết mà. Em sẽ giúp anh."
Trên chiếc đồng hồ, Kỳ điều chỉnh chức năng "Co thắt tử cung sau sinh" lên mức "Mạnh", nhưng vẫn duy trì "Giảm cảm giác đau" ở mức "Trung bình" để Hoàng không bị đau đớn tột cùng như trước. Cô cũng kích hoạt "Phản xạ đẩy nhau thai" ở mức "Cao".
Một cơn co thắt mới ập đến, nhưng lần này nó không dữ dội như những cơn trước khi sinh em bé. Nó là một sự siết chặt sâu bên trong, thúc đẩy một cách rõ ràng. Hoàng khẽ rên rỉ, cơ thể anh ta co thắt lại một chút.
"Ưm... ưm... RẶN!" Hoàng lấy hết sức bình sinh, dồn nén từng chút lực còn lại vào cú rặn cuối cùng. Anh ta cắn chặt răng, đầu vùi vào ngực Kỳ, mồ hôi lại vã ra như tắm. Tiếng rặn của anh ta giờ đây chỉ còn là những tiếng gầm gừ yếu ớt, nghẹt thở. Anh ta cảm thấy một khối gì đó đang tuột ra từ bên trong.
Kỳ cúi xuống, ánh mắt cô dán chặt vào vùng hạ bộ của Hoàng, nơi cô có thể cảm nhận rõ ràng một khối mềm mại, lớn hơn đầu em bé, đang từ từ trượt ra. Máu và chất nhớt lại tuôn ra nhiều hơn.
"PHỤT!"
Một tiếng động ẩm ướt vang lên.
Kỳ cảm nhận rõ ràng một khối thịt lớn, mềm nhũn, trơn nhớt và ấm nóng trượt ra khỏi cơ thể Hoàng, rơi thẳng vào lòng cô.
Nhau thai đã được sổ ra ngoài.Nó nằm gọn trong lòng Kỳ, một khối thịt đỏ sẫm, đầy mạch máu, trông thật kinh hãi nhưng cũng đầy kỳ diệu. Hoàng, sau cú rặn cuối cùng, toàn thân anh ta thả lỏng hoàn toàn. Một cảm giác nhẹ nhõm vô bờ bến lan tỏa khắp cơ thể, như thể gánh nặng ngàn cân vừa được trút bỏ. Anh ta thở phào, nằm vật trong lòng Kỳ, hoàn toàn kiệt sức.
Kỳ nhìn chằm chằm vào nhau thai trong lòng mình. Trên đó được nối bằng một sợi dây rốn màu trắng đục. Cô thích thú khi nghĩ rằng, cô đang nắm giữ sự sống và cái chết của Hoàng trong tay mình. Cô đã điều khiển toàn bộ quá trình, từ những cơn co thắt đầu tiên, cho đến cú ngã, sự bẽ bàng, và giờ là việc sổ nhau thai.
"Nó ra rồi Hoàng," Kỳ thì thầm, giọng cô mang một vẻ bí ẩn. "Nhau thai đã ra rồi. Giờ thì anh đã thực sự xong xuôi."
Hoàng khẽ mở mắt, nhìn xuống phía dưới, nơi anh ta cảm nhận được sự trống rỗng. Anh ta nhìn sang Kỳ, rồi nhìn xuống lòng cô, nơi khối thịt đỏ sẫm đang nằm đó. Một giọt nước mắt lăn dài trên má anh ta, không phải vì đau đớn, mà vì một sự nhẹ nhõm không thể tả, và cả một chút kinh hoàng khi nhìn thấy thứ đã từng là một phần của mình.
Kỳ đặt nhau thai xuống sàn, ngay cạnh em bé. Cô mỉm cười. Màn trình diễn của cô đã kết thúc một cách hoàn hảo. Hoàng đã sinh con, đã trải qua mọi nỗi đau và bẽ bàng dưới sự điều khiển của cô. Anh ta giờ đây hoàn toàn thuộc về cô, một người đàn ông đã bị tước đoạt mọi thứ, chỉ còn biết bám víu vào người đã hành hạ mình.
Cô nhẹ nhàng bế em bé lên, đưa đến gần Hoàng. "Hoàng, anh muốn ôm con không?"
Hoàng nhìn đứa bé đỏ hỏn, yếu ớt đang khóc trong tay Kỳ. Một tia sáng rực rỡ lóe lên trong đôi mắt mệt mỏi của anh ta. Anh ta giơ tay run rẩy, một sự khao khát bản năng trỗi dậy.
Kỳ đặt em bé vào lòng Hoàng. Anh ta khẽ rên rỉ, ôm lấy con mình. Tiếng khóc của em bé yếu ớt, nhưng đối với Hoàng, đó là âm thanh đẹp nhất trên đời. Anh ta áp mặt vào đứa trẻ, nước mắt lăn dài. Trong khoảnh khắc đó, mọi đau đớn, mọi bẽ bàng đều dường như tan biến. Chỉ còn lại tình yêu vô bờ bến của một người cha.
Kỳ đứng đó, nhìn cảnh tượng đó. Cô đã tạo ra sinh linh này, đã buộc Hoàng phải trải qua tất cả. Cô là người điều khiển ván cờ này. Và cô biết, từ giờ trở đi, Hoàng và đứa bé sẽ mãi mãi nằm trong lòng bàn tay cô. Cô đã chiến thắng. Và chiến thắng này, sẽ còn tiếp diễn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro