Chương 4:
Dòng thông báo "Dấu hiệu chuyển dạ sớm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào" trên chiếc đồng hồ khiến Kỳ vừa phấn khích, lại vừa thoáng thất vọng. "Còn lâu mới đẻ." Cô lẩm bẩm, nheo mắt nhìn dòng chữ màu đỏ nhấp nháy, rồi nhìn sang Hoàng đang ngủ say trên giường, cái bụng trần vẫn nhấp nhô theo từng nhịp thở. Anh ta trông thật thanh bình, không hề hay biết về những gì đang chờ đợi mình.
Kỳ không muốn cuộc chơi kết thúc quá nhanh. Cái cảm giác kiểm soát tuyệt đối này, cái quyền năng được thao túng mọi thứ từ sự sống đến cái chết của một con người, quá đỗi mê hoặc. Cô muốn kéo dài nó, nếm trải từng cung bậc cảm xúc, từng biểu hiện đau đớn, lo sợ của Hoàng.
Cô chạm vào màn hình đồng hồ, điều chỉnh lại các thông số. Vị trí thai nhi, độ căng của tử cung, mức độ sẵn sàng của cổ tử cung... tất cả đều được Kỳ "khóa" lại ở một trạng thái "chờ". Hệ thống phản hồi ngay lập tức: "Đã tạm dừng quá trình chuẩn bị chuyển dạ. Thai kỳ sẽ được duy trì ở trạng thái hiện tại cho đến khi có lệnh mới."
Một nụ cười đắc thắng nở trên môi Kỳ. Đúng như cô dự đoán. Chiếc đồng hồ này không chỉ là công cụ hỗ trợ, mà còn là một bộ điều khiển toàn năng. Cô có thể kéo dài "tháng cuối" này bao lâu tùy thích.
Và thế là, những ngày tháng của Kỳ và Hoàng tiếp tục trôi qua trong một sự bình yên giả tạo. Kỳ vẫn chăm sóc Hoàng chu đáo từng li từng tí. Cô vẫn chuẩn bị những bữa ăn tẩm bổ, vẫn nhẹ nhàng xoa bóp cho anh ta mỗi khi anh ta than mỏi lưng, vẫn trò chuyện an ủi khi Hoàng mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ về đứa con sắp chào đời. Hoàng ngày càng béo tốt, làn da căng hơn, cái bụng cũng lớn đến mức dường như không thể lớn hơn được nữa. Anh ta giờ đây hoàn toàn phụ thuộc vào Kỳ, không thể làm bất cứ việc gì mà không có sự giúp đỡ của cô.
Nhưng bên trong sự chăm sóc tưởng chừng như không tì vết đó, Kỳ bắt đầu những thử nghiệm tinh vi hơn, những "phép thử" vô hình mà Hoàng không thể nào nhận ra.
Một buổi chiều nóng bức, Hoàng nằm vật ra giường, cái bụng trần căng bóng dường như tỏa ra hơi nóng. "Nóng quá Kỳ ơi," anh ta rên rỉ, "Hình như em bé cũng nóng theo."
Kỳ lại gần, nhẹ nhàng vuốt ve bụng Hoàng. "Để em bật quạt cho anh. Hay là... em pha cho anh ly nước cam nhé, cho mát?"
Đồng thời, ngón tay cô lướt trên màn hình đồng hồ. Cô tìm đến một chức năng mới: "Cảm giác bên trong". Một thang đo hiện ra, cho phép điều chỉnh từ "bình thường" đến "khó chịu nhẹ", "khó chịu vừa", và "khó chịu dữ dội". Kỳ khẽ tăng mức độ lên "khó chịu nhẹ".
Hoàng ngay lập tức nhăn mặt. "Sao tự nhiên anh thấy bụng anh cứ... nóng rát rát bên trong ấy nhỉ?" Anh ta dùng tay xoa bóp mạnh hơn vào bụng.
"Chắc là em bé đạp mạnh đấy anh," Kỳ nói, giọng điệu đầy vẻ quan tâm. "Thôi anh cứ nằm nghỉ đi. Em đi pha nước cam cho anh."
Cô đi ra ngoài, để Hoàng vật lộn với cảm giác khó chịu bất thường. Khi trở lại với ly nước cam, Kỳ lại âm thầm hạ mức độ "khó chịu bên trong" xuống một chút. Hoàng thở phào, uống cạn ly nước. "Cảm ơn em. Tự nhiên lại hết nóng rát rồi. Chắc tại nước cam của em mát quá." Anh ta hoàn toàn không hề nghi ngờ.
Kỳ mỉm cười. Thật dễ dàng để thao túng.
Vài ngày sau, Kỳ quyết định thử nghiệm với "Hoạt động của thai nhi". Cô có thể điều khiển tần suất và cường độ của những cú đạp, những cử động của em bé bên trong bụng Hoàng.
Buổi tối đó, khi Hoàng đang ngủ say, Kỳ khẽ chạm vào đồng hồ, tăng cường hoạt động của thai nhi lên mức "mạnh và liên tục".
Hoàng giật mình tỉnh giấc, anh ta ôm bụng, thở dốc. "Ối! Em ơi! Em bé đạp mạnh quá! Mạnh kinh khủng luôn!" Anh ta vặn vẹo người, cố gắng tìm một tư thế đỡ đau. Cái bụng trần của anh ta rung lên bần bật theo từng cú đạp, dường như có một thứ gì đó đang quẫy đạp dữ dội bên trong.
Kỳ giả vờ hốt hoảng, vội vã chạy đến. "Sao thế anh? Có đau lắm không?" Cô ngồi xuống mép giường, đưa tay xoa xoa bụng Hoàng, đồng thời điều chỉnh lại cường độ hoạt động của thai nhi xuống "bình thường".
Cảm giác khó chịu dần lắng xuống, nhưng Hoàng vẫn còn run rẩy. "Đau... đau lắm em ạ. Cứ như nó muốn bung ra ngoài vậy."
"Chắc là em bé đang muốn chào đời sớm đấy mà," Kỳ an ủi, giọng điệu vẫn đầy sự thấu hiểu.
"Anh cố gắng chịu đựng nhé. Em sẽ luôn ở đây với anh."
Kỳ duy trì những phép thử này liên tục. Có lúc cô khiến Hoàng cảm thấy đầy bụng, khó tiêu đến mức không thể ăn được gì. Có lúc lại khiến anh ta buồn nôn dữ dội mà không rõ nguyên nhân. Sau mỗi lần như vậy, Kỳ lại trở thành "ân nhân" cứu rỗi, đưa ra những "giải pháp" để Hoàng cảm thấy dễ chịu hơn, sau khi cô đã ngấm ngầm điều chỉnh lại các thông số trên đồng hồ.
Hoàng ngày càng tin tưởng và phụ thuộc vào Kỳ nhiều hơn nữa. Anh ta không còn một chút nghi ngờ nào về sự tử tế của cô. Trong tâm trí anh ta, Kỳ là người duy nhất quan tâm đến anh ta, là người duy nhất có thể giúp anh ta vượt qua những khó khăn của thai kỳ. Anh ta thường xuyên vuốt ve bụng mình, thầm thì nói chuyện với em bé, và nhắc đến Kỳ như một vị thần hộ mệnh.
"Em bé à," Hoàng vuốt ve bụng, giọng nói đầy trìu mến, "Con phải cảm ơn cô Kỳ nhé. Cô ấy đã cứu mạng bố con đấy. Con phải ra đời thật khỏe mạnh để không phụ lòng cô Kỳ nhé."
Kỳ nghe những lời đó, trong lòng cô dâng lên một cảm giác pha trộn giữa sự khinh miệt và một chút hưng phấn. Sự tin tưởng của Hoàng, sự ngây thơ của anh ta, chỉ càng làm tăng thêm sức mạnh cho trò chơi của cô.
Chiếc đồng hồ đeo tay của Kỳ vẫn hiển thị "còn lâu mới đẻ". Hoàng vẫn đang ở trong giai đoạn "vỗ béo" và "làm quen" với những cảm giác khó chịu mà Kỳ mang lại. Mỗi lần như vậy, Kỳ lại học được cách kiểm soát tốt hơn, và cảm thấy hài lòng hơn với quyền năng của mình.
Cô sẽ kéo dài trò chơi này bao lâu tùy thích, cho đến khi cô cảm thấy đã đủ, đủ để Hoàng phải trải qua một cơn ác mộng thực sự trong khoảnh khắc chuyển dạ. Và cô biết, khoảnh khắc đó sẽ không chỉ là sự đau đớn thể xác, mà còn là sự vỡ tan của niềm tin mà Hoàng đã đặt trọn vào cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro