Chương 7:
Sau sự cố tè dầm ban ngày, nỗi ám ảnh của Hoàng về việc mất kiểm soát cơ thể càng trở nên trầm trọng. Anh ta trở nên nhút nhát hơn, sợ hãi khi đi lại, và gần như không rời giường nếu không có Kỳ đi cùng. Đó chính là điều Kỳ muốn. Sự phụ thuộc đã đạt đến đỉnh điểm, và nỗi xấu hổ đã ăn sâu vào tâm trí Hoàng. Chiếc đồng hồ trên tay Kỳ vẫn hiển thị "còn lâu mới đẻ," và cô quyết định kéo dài màn dập vùi tâm lý này thêm nữa.
Đêm đó, không khí ở Mỹ Kiều vẫn oi ả, nhưng cơn mưa rào bất chợt cuối chiều đã làm dịu đi phần nào cái nóng ngột ngạt. Kỳ nằm trên chiếc nệm phụ trải dưới sàn, giả vờ ngủ say. Cô nghe rõ tiếng Hoàng trở mình trên chiếc giường đơn cũ kỹ, tiếng thở dài nặng nề của anh ta. Cái bụng bầu của anh ta, giờ đã lớn đến mức kỳ dị, dường như chiếm gần hết diện tích chiếc giường.
Trên cổ tay Kỳ, chiếc đồng hồ phát ra ánh sáng mờ ảo. Cô đã điều chỉnh nó. Chức năng "Kiểm soát bài tiết" vẫn được kích hoạt ở mức "rất khó khăn," nhưng lần này, Kỳ đã thêm một yếu tố mới: "Giảm nhận biết tín hiệu bàng quang". Điều này có nghĩa là Hoàng sẽ không cảm nhận được áp lực buồn tiểu cho đến khi bàng quang đã căng trướng đến cực điểm, khiến anh ta không kịp phản ứng.
Khoảng hơn hai giờ sáng, Hoàng giật mình tỉnh giấc. Một cơn buồn tiểu cấp bách ập đến, mạnh mẽ và đột ngột đến mức anh ta không kịp phản ứng. Cảm giác căng tức kinh khủng xuất hiện ngay lập tức, nhưng đã quá muộn. Một dòng chất lỏng ấm nóng, không thể kìm nén, trào ra.
"Không!" Hoàng rên lên một tiếng nghẹn ngào.
Chiếc nệm dưới lưng anh ta nhanh chóng thấm ướt. Hoàng ngồi bật dậy, đôi mắt mở to trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào chiếc quần đùi và mảng nệm ẩm ướt dưới thân mình.
Mùi khai nồng nặc lan tỏa trong căn phòng nhỏ. Nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má hốc hác của anh ta. Lần trước là tè dầm khi đứng, còn lần này là ngay trên giường, trong giấc ngủ, ướt sũng cả nệm. Sự bẽ bàng và tủi nhục dâng lên tột độ, nhấn chìm anh ta trong một vực sâu tuyệt vọng.
Kỳ, nằm dưới sàn, nghe thấy tiếng động và tiếng rên của Hoàng. Cô giả vờ giật mình tỉnh giấc, khẽ động đậy. "Anh Hoàng? Anh sao thế?" Giọng cô ngái ngủ, nhưng ánh mắt cô lại ánh lên vẻ thích thú tột độ trong bóng tối.
Hoàng run rẩy, không dám trả lời. Anh ta cúi gằm mặt xuống, cố gắng thu mình lại, như muốn tan biến vào trong chiếc nệm ướt đẫm.
Kỳ bật đèn ngủ. Ánh sáng vàng yếu ớt hắt lên khuôn mặt tái mét của Hoàng và vệt ướt sũng trên nệm. Mùi khai nồng nặc hơn, khiến Kỳ khẽ nhíu mày giả vờ.
"Trời đất ơi, Hoàng! Sao thế này?" Kỳ ngồi bật dậy, đi đến bên giường. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc nệm ướt, rồi lại nhìn Hoàng, ánh mắt "lo lắng" pha lẫn "bất ngờ".
Hoàng không ngẩng đầu lên, vai anh ta run run. "Anh... anh xin lỗi... anh... anh không cố ý..."
Giọng anh ta đứt quãng, đầy nghẹn ngào. Nước mắt chảy thành dòng trên khuôn mặt. "Anh... anh xin lỗi em Kỳ... anh làm bẩn nệm của em rồi..."
Kỳ ngồi xuống mép giường, cách Hoàng một khoảng. Cô không chạm vào anh ta, chỉ nhìn. "Anh đừng nói xin lỗi nữa. Chuyện này... anh không thể kiểm soát được mà." Cô nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn khi nhìn thấy sự khốn khổ của Hoàng. "Chắc là do em bé đạp mạnh quá, hoặc là bàng quang anh bị chèn ép nặng nề rồi. Thôi, anh dậy đi, để em dọn dẹp cho."
Hoàng chậm rãi lồm cồm bò dậy, cơ thể nặng nề vì cái bụng lớn. Anh ta đứng dậy với vẻ mặt vô cùng bẽ bàng, cái quần đùi ướt sũng dính chặt vào da thịt. Kỳ chỉ đứng đó nhìn, không đưa tay giúp đỡ. Cô muốn anh ta tự mình trải qua sự khó khăn này.
"Anh vào nhà vệ sinh rửa qua đi. Để em thay ga trải giường," Kỳ nói, giọng điệu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh một cách đáng sợ.
Hoàng bước vào nhà vệ sinh, tiếng nước chảy yếu ớt. Kỳ bắt đầu tháo ga trải giường đã ướt, ném nó vào một góc phòng. Cô lấy khăn lau khô nệm, rồi lấy một chiếc ga trải giường mới từ trong tủ ra. Mỗi cử động của cô đều chậm rãi, như thể đang thưởng thức màn kịch này.
Khi Hoàng bước ra khỏi nhà vệ sinh, đã thay bộ quần áo khô ráo, anh ta vẫn cúi gằm mặt xuống. Anh ta tránh ánh mắt Kỳ, sợ hãi đối diện với sự thất vọng (mà anh ta nghĩ là) của cô.
"Anh lại đây ngồi đi," Kỳ nói, chỉ vào chiếc ghế nhỏ gần bàn. "Anh có thấy khó chịu ở đâu không?"
Hoàng ngồi xuống, cái bụng trần vẫn nhấp nhô. "Anh... anh không sao đâu. Chỉ là... anh thấy xấu hổ quá."
"Đừng xấu hổ," Kỳ nói, giọng cô dịu dàng hơn, như một sự an ủi sau cơn giông bão mà chính cô đã tạo ra. "Như em đã nói, chuyện này là bình thường với thai phụ tháng cuối. Cơ thể anh đang phải chịu rất nhiều áp lực. Anh cứ thả lỏng đi. Em sẽ luôn ở đây chăm sóc anh mà."
Kỳ lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Hoàng. Dưới lòng bàn tay cô, cái bụng vẫn căng tức, nhưng không còn cảm giác đau đớn dữ dội như trước. Cô đã tạm thời giảm mức độ "khó khăn" của chức năng bài tiết trên đồng hồ.
Hoàng ngẩng đầu lên, đôi mắt anh ta ngấn lệ nhưng tràn đầy sự biết ơn. "Cảm ơn em Kỳ... Em là người tốt nhất thế giới này. Không có em, anh không biết mình sẽ ra sao nữa..."
Kỳ mỉm cười. Nụ cười ấy giờ đây đã đạt đến một cảnh giới cao hơn của sự giả tạo. Hoàng càng tin tưởng, càng phụ thuộc, thì khi sự thật phơi bày, nỗi đau của anh ta sẽ càng lớn. Đó là một sự tính toán lạnh lùng, một kế hoạch được xây dựng tỉ mỉ. Cô muốn nghiền nát tâm hồn anh ta trước khi nghiền nát cơ thể anh ta.
Chiếc đồng hồ trên cổ tay Kỳ khẽ rung lên. Một thông báo mới hiện ra: "Thai kỳ: Giai đoạn cuối cùng. Khuyến nghị chuẩn bị chuyển dạ."
Kỳ nhìn chằm chằm vào dòng chữ. "Giai đoạn cuối cùng." Cô thì thầm. Trò chơi "vỗ béo" và "hành hạ tâm lý" đã đạt được mục đích. Hoàng đã hoàn toàn suy sụp về mặt tinh thần, hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay cô. Giờ là lúc bắt đầu màn trình diễn chính.
Cô quay sang Hoàng, nở một nụ cười rạng rỡ. "Hoàng này, anh có thấy trong người có gì khác lạ không? Có vẻ như... em bé sắp chào đời rồi đấy!"
Ánh mắt Hoàng chợt bừng sáng với một tia hy vọng và lo lắng đan xen. Anh ta đặt tay lên bụng, cảm nhận những cú đạp nhẹ. "Thật không em? Sắp rồi sao?" Giọng anh ta run run, vừa vui mừng lại vừa sợ hãi.
Kỳ gật đầu. "Có lẽ vậy. Anh cứ chuẩn bị tinh thần đi nhé. Từ giờ, em sẽ luôn ở bên anh." Cô nhấn mạnh từ "luôn ở bên anh", như một lời hứa, cũng như một lời nguyền.
Trong đầu Kỳ, vô vàn ý tưởng hiện lên. Cô có thể kéo dài cơn đau, thay đổi tư thế sinh, chọn những bối cảnh kinh hoàng nhất. Chiếc đồng hồ trong tay cô nắm giữ vận mệnh của Hoàng và sinh linh bé bỏng trong bụng anh ta. Và cô, Kỳ, sẽ là người điều khiển toàn bộ vở kịch.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro