Chương 8:


Sự bẽ bàng từ việc tè dầm trên nệm vẫn còn hằn sâu trong tâm trí Hoàng. Anh ta trở nên trầm lặng hơn, thường xuyên vuốt ve cái bụng bầu khổng lồ của mình với một vẻ mặt lo âu. Tuy nhiên, Kỳ vẫn giữ nguyên vai trò người chăm sóc hoàn hảo, trấn an anh ta rằng mọi chuyện đều ổn, rằng đây là những dấu hiệu bình thường khi thai kỳ sắp kết thúc. Cô biết, đã đến lúc đưa Hoàng vào một mê cung khác của sự hành hạ - nơi cơ thể anh ta phản bội chính mình, nhưng anh ta lại không hề hay biết.

Kỳ ngồi đối diện Hoàng, giả vờ xem một chương trình ca nhạc trên điện thoại, nhưng ánh mắt cô lại không ngừng lướt trên màn hình chiếc đồng hồ đeo tay. "Thai kỳ: Giai đoạn cuối cùng. Khuyến nghị chuẩn bị chuyển dạ." Dòng chữ đó vẫn ở đó. Kỳ muốn bắt đầu các cơn co thắt, nhưng theo cách của riêng cô.

Cô chạm vào chức năng "Co thắt tử cung". Một biểu đồ hiện ra với các tùy chọn về cường độ và tần suất. Kỳ không muốn một cơn co thắt rõ ràng, đau đớn ngay lập tức. Cô muốn gieo rắc sự hoang mang, sự mơ hồ. Cô chọn mức cường độ "Rất nhẹ" và tần suất "Không đều". Quan trọng nhất, cô kích hoạt chức năng "Giảm nhận biết" ở mức "Cao" cho Hoàng. Điều này có nghĩa là cơ thể Hoàng sẽ trải qua cơn co thắt, nhưng não bộ của anh ta sẽ không kịp xử lý hoặc nhận biết rõ ràng cơn đau đó.

Vài phút sau, Hoàng khẽ nhăn mặt. Anh ta đặt tay lên bụng, vuốt nhẹ. "Tự nhiên anh thấy hơi khó chịu trong bụng Kỳ à... Cứ như có cái gì đó thắt lại một chút, rồi lại hết." Giọng anh ta mang một chút bối rối.

Kỳ ngẩng đầu lên, giả vờ quan tâm. "Thật à? Anh thấy thế nào? Có đau không?"

"Không... không đau lắm," Hoàng lắc đầu, cố gắng giải thích. "Cứ như... bụng anh tự nhiên hơi cứng lại thôi, rồi mềm ra. Chắc em bé đạp hay là nó đổi tư thế thôi." Anh ta vẫn hoàn toàn không nhận ra đó là những cơn co thắt đầu tiên, chỉ đơn thuần nghĩ đó là sự chuyển động của thai nhi hoặc một chút khó chịu vô cớ.

Kỳ mỉm cười. "Chắc là vậy rồi. Em bé lớn nhanh nên hay nghịch ngợm mà." Cô lại đặt tay lên bụng Hoàng, nhẹ nhàng xoa xoa, đồng thời trên đồng hồ, Kỳ khẽ điều chỉnh cường độ co thắt lên mức "Nhẹ".

Hoàng lại cảm thấy một cảm giác tương tự, bụng anh ta lại cứng lại một chút. "Lại nữa này! Cứ cứng lên rồi mềm ra... Kỳ lạ ghê." Anh ta vẫn không thể kết nối những cảm giác đó với việc chuyển dạ. Trong tâm trí anh ta, chuyển dạ phải là những cơn đau quằn quại như anh ta đã từng nghe nói.

Kỳ quan sát Hoàng với vẻ mặt khó dò. Cô thích thú nhìn anh ta vật lộn với những tín hiệu cơ thể mà anh ta không thể hiểu. Sự mơ hồ này còn tàn nhẫn hơn cả cơn đau rõ ràng, vì nó gieo rắc sự hoang mang, khiến Hoàng cảm thấy cơ thể mình đang có những phản ứng lạ lùng mà anh ta không thể giải thích.

Cô duy trì các cơn co thắt ở mức độ "nhẹ" và "không đều", với mức độ "giảm nhận biết" cao. Cứ khoảng mười lăm đến hai mươi phút, bụng Hoàng lại co cứng lại một chút, rồi lại thả lỏng. Mỗi lần như vậy, Hoàng lại có những biểu hiện khác nhau: đôi khi anh ta chỉ khẽ nhíu mày, đôi khi lại đặt tay lên bụng với vẻ bối rối, có khi lại thở dài thườn thượt. Anh ta không hề than đau, chỉ đơn thuần là cảm thấy "khó chịu" hoặc "lạ lạ".

Một lần, khi Kỳ đang chuẩn bị bữa tối, Hoàng đột nhiên vịn tay vào tường, thở dốc. "Kỳ ơi... anh thấy hơi... hụt hơi một chút. Cứ như có ai đó bóp lấy bụng anh vậy."

Kỳ vội vàng chạy đến, giả vờ đỡ lấy anh ta. "Anh sao thế? Có cần ngồi xuống không?" Cô kiểm tra đồng hồ. Cơn co thắt đang đạt đến cường độ "vừa", nhưng do chức năng "giảm nhận biết" vẫn hoạt động, Hoàng chỉ cảm thấy khó thở và áp lực chứ không phải cơn đau co thắt điển hình.

"Vâng... anh ngồi xuống một chút," Hoàng nói, run run ngồi xuống ghế. Anh ta vẫn không hề nghĩ rằng đó là dấu hiệu của việc chuyển dạ. "Chắc là em bé lớn quá nên chèn ép vào phổi anh."

Kỳ gật đầu đồng tình. "Cũng có thể lắm. Anh cứ hít thở sâu vào. Để em xoa bóp cho anh nhé." Cô nhẹ nhàng xoa bóp lưng và bụng Hoàng, đồng thời, trên đồng hồ, cô lại giảm cường độ co thắt xuống. Cảm giác khó chịu của Hoàng dịu đi ngay lập tức. Anh ta lại nhìn Kỳ với ánh mắt biết ơn vô hạn.

Những ngày tiếp theo, kịch bản đó lặp đi lặp lại. Hoàng trải qua hàng chục, thậm chí hàng trăm cơn co thắt, nhưng anh ta không hề nhận ra chúng là cơn đau chuyển dạ. Anh ta chỉ cảm thấy cơ thể mình có những phản ứng kỳ lạ, những cảm giác "khó chịu" không tên. Bụng anh ta đôi lúc lại cứng lại như đá, rồi lại mềm ra. Đôi khi anh ta cảm thấy mệt mỏi rã rời, đôi khi lại hụt hơi, nhưng tuyệt nhiên không có cơn đau quặn thắt nào.

Sự mơ hồ này dần bào mòn tinh thần Hoàng. Anh ta bắt đầu cảm thấy lo lắng một cách vô cớ, không thể giải thích được những gì đang xảy ra với cơ thể mình. Anh ta thường xuyên hỏi Kỳ: "Em ơi, sao bụng anh cứ thế nào ấy nhỉ? Anh thấy lạ lắm. Có phải anh sắp bệnh rồi không?"
Và Kỳ, với khuôn mặt đầy vẻ lo lắng giả tạo, lại trấn an anh ta: "Anh đừng lo lắng quá. Đây là những cảm giác bình thường thôi khi anh mang thai lớn. Cứ cố gắng nghỉ ngơi đi. Sắp đến ngày em bé chào đời rồi, anh phải giữ sức khỏe chứ." Cô vẫn giữ Hoàng trong trạng thái không nhận thức, để anh ta tin rằng những gì mình đang trải qua chỉ là sự khó chịu thông thường, chứ không phải là dấu hiệu của một quá trình sinh nở sắp bắt đầu.

Kỳ tận hưởng từng khoảnh khắc này. Cô thích nhìn sự bối rối trong mắt Hoàng, thích thú với quyền năng khi có thể điều khiển cả quá trình sinh nở mà anh ta không hề nhận ra. Chiếc đồng hồ trên cổ tay cô như một nhạc trưởng, điều khiển một dàn nhạc giao hưởng của sự đau đớn và hoang mang.

Vào một buổi tối, khi Hoàng đang say giấc, Kỳ lại điều chỉnh chiếc đồng hồ. Cô đã cảm thấy đủ với trò chơi "mơ hồ" này. Đã đến lúc đưa mọi thứ lên một tầm cao mới. Cô tắt chức năng "Giảm nhận biết" và tăng cường độ co thắt lên mức "Trung bình", tần suất "Ổn định hơn".
Kỳ nhìn Hoàng. Cơn co thắt đầu tiên, có nhận biết, sắp bắt đầu. Cô biết, khi Hoàng tỉnh giấc, cơn đau thực sự sẽ đánh úp anh ta. Và đó mới chính là khởi đầu cho màn hành hạ mà cô đã ấp ủ bấy lâu nay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro