Chương 35

Cắn được anh một phát Dunk hả hê lắm, ít ra anh phải biết cậu giận đến mức nào, không phải dăm ba câu ngọt ngào là dụ được cậu. Nhưng Dunk cũng bị thuyết phục không ít sau nụ hôn "đẫm máu" đó.

Joong chạm nhẹ môi mình, anh không nói gì cũng không nổi giận. Anh chỉ lẳng lặng nhìn Dunk, sau đó thì một bước không rời đi. Joong ở hẳn trong bệnh viện luôn, nói luôn là Dunk không bệnh gì nặng nhưng anh không thuyết phục được cậu theo anh về nên đành theo cậu ăn dầm nằm dề trong bệnh viện.

Anh cứ phải tỉ tê theo năn nỉ cậu đồng ý bỏ qua, rút lại lời nói chia tay. Dunk không biết cứ sau mỗi lần xuống nước với cậu Joong đều tìm cách ra ngoài rít điếu thuốc. Mặt anh đen đến không thể đen hơn.

Tại sao Dunk lại cố chấp như vậy, không lẽ cậu thực sự không yêu anh nữa sao? Hôm Dunk đến nói với anh cả hai chia tay rõ ràng cậu vẫn nói yêu anh mà, chẳng lẽ cái tên Kluen kia lung lay được cậu. Joong đã ở lì trong này để không tạo cho tên Kluen kia có cơ hội gặp riêng Dunk, mặc dù anh đã cho người làm rối hắn nhưng canh ở bên cạnh vẫn chắc ăn hơn.

Khổ nỗi anh tấn công mấy lần thì y như rằng thất bại đủ làm mặt anh ngày càng tối hơn. Dunk ở ngay bên cạnh mà ôm không được yêu không xong, anh đến là nhẫn nhịn cực hạn. Lắm lúc Joong cũng tự phục mình. Nhưng tính tới tính lui tình hình như vầy vẫn tốt hơn nhiều so với khoảng thời gian anh không được gặp cậu, nếu chọn anh thà chọn lúc này, anh không thể chịu nổi cảnh nhớ mong đến thắt tim thắt ruột.

Xả hết mọi thứ khó chịu trong lòng Joong lấy lại vẻ mặt tươi tắn trở về phòng bệnh. Cứ như vậy Joong lần đầu tiên nếm mùi vị đi năn nỉ người yêu, anh cũng ngộ ra thì ra khi yêu một người thực sự to tiếng không dám, làm trái ý cũng không dám, nhận được từ người yêu một nụ cười còn vui hơn thắng một hợp đồng làm ăn.

Joong Archen từ nay chấm dứt cuộc đời chỉ có ra lệnh và yêu cầu... Anh thở dài, dù gì cũng là tự nguyện không ai bắt ép, bị bắt ép còn có ngày chạy thoát chứ tự nguyện thì chỉ có là chung thân.

Dunk không phải không nhận ra sự nhẫn nại của anh, cậu nghĩ tới việc Joong đã bắt đầu làm gì đó để xin lỗi gia đình cậu nhưng anh lại không hề có ý muốn nói cho cậu biết. Dunk đâm lo... Cậu lo không biết Joong có giở trò quỷ nào hối không kịp không. Tuy miệng hăm dọa "liều mạng với anh" nhưng Dunk biết một khi Joong đã làm thì cậu có mà bó tay. Cuối cùng Dunk đành nhượng bộ sau ba ngày đàm phán:

– Không làm ai bị thương.

– Không làm rớt một sợi tóc của bất kỳ người nào.

– Không uy hiếp ai hết.

– To tiếng một chút cũng sẽ không.

– Không phá công việc, trường lớp gì của mấy đứa nhỏ.

– Cái bóng của anh cũng không tới mấy chỗ đó.

– Không khó dễ họ.

– Một chút cũng không.

– Không tin

– DUNK!

– Anh ngoài mấy cách đó thì có cách gì khác?

– HỪ!!! Em đang chọc gan anh hả?

– Này, em chưa có tha thứ cho anh đâu đó nha._ Dunk cười thầm trong bụng.

– Hừ!_ Joong hục hặc

– Thôi, tốt nhất là anh tránh xa gia đình em ra. Không cần làm gì cả.

– Vậy em tha lỗi cho anh rồi hả?

– Không, anh nên biết có những thứ không phải nói xin lỗi là có thể tha thứ. Em bây giờ có muốn thì trong lòng em cũng không thông qua được. Không thể bỏ qua được. Tốt nhất là đường ai nấy đi.

– Dunk! Đừng tuyệt tình với anh như vậy. Anh thiếu em sẽ sống không vui, em có thể tha thứ dù chỉ một chút thì cũng cho anh cơ hội...

– Được nếu anh nói vậy thì một chút đó chính là chừng nào gia đình em tha lỗi cho anh em sẽ tha lỗi.

– Họ không tha em cũng sẽ không?_ Joong xác nhận lạ

– Đúng! Không ai chấp nhận anh thì đành vậy. Họ đã mở lòng một lần là tự anh đóng, vậy tự anh mở đi. Nhưng nói trước anh phạm vào bất cứ chuyện nào anh thề nãy giờ thì họ có tha em cũng không chịu.

– Được, vì em anh sẽ làm cho họ vui vẻ chấp nhận. Vậy yên tâm rồi ha.

– ..._ Dunk không nói gì nữa. Cậu đang lo lắng những gì cậu đồng ý với Joong nãy giờ có làm cậu ân hận lần nữa không.

Hơi ấm phả trên mặt cậu, một cái mũi cọ cọ trên má cậu.

– Anh làm gì vậy?

– Anh muốn...

– Anh dám chạm vào em thì nãy giờ chúng ta nói gì hủy hết.

– Em!! Thôi được._ Joong tức muốn đứng tròng con mắt vì cuộc "tấn công" không thành. _ Thôi được, không chạm vào em, nhưng bây giờ ăn cơm được chưa? Quá giờ rất nhiều rồi đó, em không đói nhưng anh nghe đói.

Dunk và Joong ngồi ăn cơm nhưng Dunk làm mặt lạnh không nói gì. Chuyện hai người yên ổn Dunk cũng được phép xuất viện. Joong nói thế nào Dunk cũng không theo anh về nhà, cậu đến ở cùng em trai và thằng Nanon.

Dunk cũng đi làm lại, dù vậy tâm trạng cậu cũng chẳng tốt hơn chút nào, Dunk cũng canh cánh bên lòng chuyện Joong, chuyện cha mẹ cậu. Chắc họ khó mà tha cho anh, nhưng nếu họ không bỏ qua Dunk cũng không trách. Vì đến cậu cũng khó mà chấp những chuyện Joong làm.

– Dunk này, cậu nghĩ xem lần này Joong sẽ bày trò gì?_ Nanon hỏi khi cả đám ngồi ăn cơm trưa

– Cậu đừng có mà làm Dunk nó suy nghĩ lung tung_ Phuwin chặn họng Nanon _ Cậu không cần lo, hai bác đã chấp nhận một lần rồi. Nếu Joong như lời hứa không làm gì bậy bạ thì sẽ ổn thôi.

– Em cũng mong anh ấy không làm mọi chuyện rối thêm. Mặt mũi nào nhìn cha mẹ em lần nữa chứ. Chưa kể chuyện xui gia với bác Victor.

– Hia, thực ra em... em...

– Nói đại đi, tại cậu nhát gan mà làm cho rối thêm đó. _ Nanon giục Sood đang ấp úng

– Em... em thích N'Prim...

– Hả?? _ Dunk dừng đũa hả họng nhìn Sood _ Tại sao không nói sớm. Lỡ cưới thật thì làm sao?

– Em với N'Prim nói xa nói gần với bác Victor bên nhà nhiều lắm, nhưng bác ấy thích anh nên không đồng ý N'Prim thích người khác.

– Người khác nào không biết, nhưng anh em trong nhà. Lỡ cưới thật rồi mai mốt mày biểu anh mày làm sao ngó mặt mày với N'Prim hả?

– Hia!

– Thôi đừng la nó nữa. Nó cũng nghĩ hết cách phá đám cưới của cậu rồi, chậc! Chỉ có điều người tính không bằng trời tính...

– Là sao? Nói rõ ràng ra coi. Cậu cũng biết vụ này nữa hả. _ Dunk hoạnh họe Nanon

Cuối cùng thằng Sood và Nanon phải kể rõ mọi chuyện cho Dunk nghe, từ chuyện tụi nó âm mưu cho cha mẹ Dunk biết thiên hướng giới tính của cậu cho tới việc nhờ chú út của Dunk ra mặt giúp đỡ nói thêm vào rồi tới việc hậu quả ngoài ý muốn là cha Dunk xúc tiến đám cưới nhanh hơn.

– Ai mà ngờ._ Nanon kết một câu.

– Vậy cậu để ý em gái tui hả?

– Nè, nãy giờ nói nhiều vậy, cậu chỉ nhớ chuyện đó thôi hả? Mấy chuyện kia quan trọng hơn mà.

– Ảnh nói ảnh quyết chí giúp anh để mai mốt hia ủng hộ gả con Dnie cho ảnh đó.

– Thì ra cũng vì lợi ích của cậu.

– Đâu có đâu có... _ quay sang chạc Sood _ Nhóc đâm sau lưng hoài mày

– Nhưng tính ra hai người giúp Dunk một việc lớn đó, tuy hậu quả ngoài ý muốn một chút nhưng cũng không đến nỗi tệ. _ Phuwin gật gù ra chiều đắc ý phát hiện một việc vô cùng quan trọng.

– Không tệ, anh còn muốn nó như thế nào mới là tệ._ Dunk làu bàu.

– Cha mẹ thường khó chấp nhận con cái có giới tính thứ ba, nhưng cha mẹ cậu được tụi nó chuẩn bị đầy đủ mọi thứ một cách từ từ, không gây sốc. Như vậy rất hay, họ có thời gian suy nghĩ, từ từ chấp nhận cậu mà không làm ra mấy việc tổn thương tình cảm gia đình. Cũng đáng cậu gả em gái cho nó lắm.

– Ha ha anh nói đúng lắm. Này cậu phải cám ơn tụi tui đó nha._ Nanon đắc ý còn Sood thì nhăn nhó.

– Mốc xì.... Mà nghĩ cũng đúng. Ban đầu khi về báo tin Joong sẽ đến, em đã chuẩn bị tâm lý không dễ dàng gì để cha mẹ chấp nhận, sẽ phát sinh nhiều tình huống ngoài ý muốn nhưng họ chấp nhận rất nhanh, lại rất thông cảm... Bởi lúc đó rối quá, có thắc mắc nhưng không để ý kỹ lắm. Giờ nghe anh nói em thấy hợp lý hơn nhiều.

_______

Ba người ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn trong phòng, đây là phòng của mẹ Joong trước giờ vẫn được đóng kín đến bà tổng cũng không được vào. Hôm nay lần đầu tiên Pond và Joong được vào.

Người phụ nữ được giới thiệu là mẹ của hai người đang ngồi trầm ngâm như suy nghĩ cái gì mông lung lắm, một lát sau bà mới cất giọng:

– Ta không nghĩ ông ta có thể để ả lộng tới mức đó. Không thì đã sớm tống ả đi, tránh hai đứa anh em thương tàn.

Pond và Joong nhìn nhau. Hai chữ anh em thương tàn thì cũng không đúng lắm nhưng cũng không sai biệt là bao.

Joong nhớ một ngày nào đó đã lâu lắm, khi mà anh cùng Pond còn đấu đá nhau từng chút một, anh còn có Chimon làm bạn, giờ nghĩ lại hình như Pond không có ai là bạn thân cả. Đến một ngày, khi cả hai hiệp lực chơi bà tổng một trận te tua thì cả hai bắt tay làm hòa, tuy không cùng mẹ nhưng cả hai có một mối sợ chung là ông bố và mối hận chung là bà mẹ và đứa em gái... Thôi thì làm hòa.

Từ khi làm hòa cả hai thân thiết và rất hợp nhau, thêm Chimon nữa thì bà tổng không một ngày yên thân, cả hai càng bị ông bố mắng ngày càng dữ. Càng lớn sự sợ hãi với ông không giống lúc nhỏ, khi cả hai bước vào tuổi hai mươi cái lo trước mắt là kế vị và gia sản. Bà tổng càng tính toán thì cả hai càng không muốn chịu thua.

Khi ông bố giao chức giám đốc cho Pond, Joong ban đầu không giận nhưng cái câu "vì Pond là con của người phụ nữ ông ta yêu" Joong bỗng nổi giận vô cớ. Vì người đàn bà đó mà mẹ anh uất ức bỏ đi, vì người đó mà anh không có mẹ, giờ đây cha anh dành cho Pond mọi thứ...

Nhưng mọi chuyện chắc chỉ dừng ở đó nếu một ngày Pond không không nói với anh rằng:

– Anh không thể để em làm phó được. Cha không cho phép, cha bảo em còn nông nổi lắm. Không thể giao công ty cho em lúc này.

Joong như lửa châm thêm dầu. Ai mới là đồng minh của anh? Ai mới là người cùng anh đồng cam cộng khổ? Ai mới là người chia sẻ vui buồn với anh? Mới được cha quan tâm tới lập tức quay mặt với mình. Lời cả hai hứa sẽ hất cẳng bà tổng ra khỏi nhà, cả hai sẽ cùng nhau làm mưa làm gió sẽ thao túng mọi thứ, sẽ cho ông bố đáng ghét kia về hưu sớm... Vậy mà Pond đã vì lợi quên hết, lập tức nghe lời cha hất cẳng anh. Joong đã thề, anh sẽ tự lập mọi thứ không coi ai là người nhà nữa, không thèm động vào cái gia tài chết tiệt của ông ta nữa. Anh sẽ như mẹ anh ra đi không chịu nhục.

Joong bật cười, mối thù anh nuôi suốt thời thanh niên bây giờ bỗng dưng đổ một cái rầm vì những thứ anh không hề tính toán được. Về chuyện Dunk và Phuwin ở đâu nhảy vào cuộc đời cả hai anh em làm mối quan hệ căng thẳng giữa hai anh em dường như giảm hết tám phần, thêm một bà mẹ chung nhảy ra thì mọi thứ cứ như trò đùa.

– Vì sao hai đứa lại đấu đá nhau thế? _ Mẹ anh bất ngờ hỏi kéo anh ra khỏi những miên man về quá khứ _ Theo mẹ biết cha con không bạc đãi đứa nào?

– Không bạc đãi nhưng cũng không quan tâm._ Pond thở dài _ Ông ấy độc tài gia trưởng, nó làm người ta cảm thấy như ở tù.

– Còn con Joong Archen?

– À có chút chuyện... chắc là bây giờ cũng không biết có còn là nguyên nhân không?

– ...

– Một người hứa với con cả giang sơn trong tay sẽ cùng nhau hưởng, nhưng có lợi lại quên tình nghĩa... hừ!

Pond trợn trắng con mắt nhìn Joong rồi bất ngờ anh lao thẳng vào Joong túm cổ áo đẩy thẳng xuống nền nhà. Cả hai té chồng lên nhau, một nắm đấm vung lên nhưng Joong đỡ được hất Pond té lăn xuống khỏi người anh, lập tức Joong nghe bụng mình đau quặn, một cú đá của Pond đã nhanh chóng phi thẳng vào bụng...

– Dừng lại!! _ Bà Mei hét _ Hai đứa làm cái gì vậy? Biết bao nhiêu tuổi rồi không?

Cả hai dang nhau ra... Pond vẫn còn hậm hực nhìn Joong.

– Mẹ hỏi nó thì biết!

– Hỏi em, phải hỏi anh mới đúng.

– Ngồi xuống, nói chuyện cho đàng hoàng.

Joong và Pond lại ngoan ngoãn ngồi xuống, không giấu được vẻ không đồng tình.

– Con nói, làm sao lại đánh người?

– Nó dám vì chuyện con không bổ nhiệm nó làm phó giám đốc mà đem con ra đùa suốt bao nhiêu năm, đáng đánh.

– Không cần phó giám đốc. Cái chính là anh thấy lợi quên tình nghĩa.

– Đã nói là sau này sẽ giao, có bảo không bao giờ chưa.

– Hừ! Ông ấy nói thì anh nghe ngay. Cái gì mà bảo thằng này không chín chắn, ngụy biện... Uổng công thằng em này đối với anh như anh em ruột thịt.

– ...Bốp... Không anh em ruột thịt chứ tụi bay là cái gì? _ Bà Mei giận dữ trừng mắt bộp cho Joong một cái rõ đau.

– Đáng..._ Pond phụ họa.

– Hừ!

– Còn con sao lại thất hứa với nó.

– Mẹ cũng biết cha mà, ông ấy là cáo già đó...

...Bốp... Pond cũng không thua gì Joong, ăn cái bộp đau điếng.

– Nói năng bừa bãi, ông ta là cha con, không được dùng những từ ngữ khó nghe.

– Thì cha, ông ấy đâu có hiền từ gì. Sau khi con đề nghị để Joong đến giúp con ông ấy không những không chịu mà còn cảnh cáo con: "Đừng nghĩ hai đứa làm gì cha không biết. Con an phận lo việc của con cho chu toàn đi, Archen tính còn nóng nảy bộp chộp chưa thể xử lý việc lớn. Khi nào thấy được cha sẽ cho nó tới công ty làm việc. Còn nếu cả hai tiếp tục gây chuyện cha tống cả hai ra đường". Đó nguyên văn, mẹ nghĩ con nên từ chức giám đốc hay ở yên đó chờ ngày nó được bổ nhiệm.

– Lại ngụy biện.

– Chứ mày nghĩ một chức giám đốc chân ướt chân ráo làm được bao nhiêu chuyện. _ Pond tức anh ách. Thì ra lâu nay nó cứ úp úp mở mở đi hận anh chính là chuyện này. Nói rõ từ sớm có phải đỡ khổ anh không.

Bà Mei muốn cười mà không dám cười. Hai thằng con to đầu mà cứ như trẻ nhỏ giành đồ chơi trước mặt bà.

– Rồi con gài anh con cho một thằng nhóc hả?

– Sao mẹ biết?

– "Sao mẹ biết" Hỏi nghe dễ thương. Mẹ còn biết một thằng nhóc tên Dunk Natachai với một đứa tên Tang Sakyuen nữa kìa.

Lập tức Pond và Joong giương bộ dạng phòng thủ ra nhìn mẹ.

– Mẹ định làm gì? _ Cả hai đồng thanh hỏi._l

– Tụi bay làm gì vậy? Muốn ăn tươi mẹ chắc. Mẹ gặp tụi nó rồi, cũng rất đáng yêu. Con dâu tốt...

– Mẹ!

– Mẹ!

– Sao hả, có thiện cảm với mẹ tụi bay rồi hả? Bộp... Bộp... Hư đốn... Sinh tụi bay ra để tui bay đối xử như thế hả. Cha con y như nhau.

– Con không giống cha.

– Con cũng vậy.

– Không giống chỗ nào? Đứa nào cũng độc tài, độc đoán, lì lợm. Có chỗ nào không giống hắn...

– Sao mẹ lại bỏ đi? _ Pond đánh trống lảng sang chuyện khác.

– Rồi sao giờ lại về? _ Joong cũng không muốn tiếp tục bị mắng.

– Không vì hai đứa bay mẹ không về đâu. Mẹ chưa hả giận về làm gì chứ. Nếu không vì hai cái đứa con trời đánh cả mẹ cũng không nhận ra này...

– Thôi bớt giận mà mẹ... Mà sao mẹ lại chấp nhận chuyện tụi con, không phải mẹ cũng nên giống cha phản đối mới đúng.

– Mẹ mày không cổ hủ như thế. Nhưng một phần vì lão phản đối mẹ sẽ tác thành, xem lão giám nói không không.

– Thật sao mẹ? _ Joong với Pond mừng như điên. Không ngờ lại có thể dễ dàng được mẹ ủng hộ thế.

– Không phải cứ ông ấy phản đối là mẹ đồng ý. Con ta ta không muốn dính vào loại người hư hỏng. Mẹ đã nhìn qua chúng, cũng khen hai đứa bay biết nhìn người. Được, mẹ tác thành cho hai đứa.

– Vậy mẹ chịu đi gặp gia đình em ấy hả mẹ? _ Pond lập tức tóm lấy cơ hội.

– Được! Còn con? _ Bà quay sang hỏi Joong

– Cũng cần, nhưng chưa phải lúc này. Lúc này cửa con còn chưa bước vào được chứ nói gì tới chyện khác.

– Em cũng có ngày như vậy, cho biết thế nào là vào nhà thấp thì phải cúi đầu.

Mặt Joong lúc này đúng là méo xẹo.

– Mẹ vì sao mẹ lại bỏ đi vậy? Thấy cha có vẻ nể mẹ lắm mà, không lẽ ông ấy lỡ có con riêng nên mẹ giận.

– Ông ta hả. Thật ra thì chuyện dài dòng lắm... _ Bà Mei bắt đầu kể _ Công ty này vốn là của ông ngoại con, nhưng lúc ông ngoại kinh doanh thì nó chưa có tiếng tăm lớn như bây giờ. Mẹ lúc đó quen cha con ở câu lạc bộ khiêu vũ, hợp nhau thì quen lâu dần thành không thể rời ra. Cha con lúc đó đang đi tìm việc, ông ta cũng chẳng giàu có gì.

– Mẹ không ngại cha nghèo sao.

– Ông ta giỏi.

– À, thì ra vậy.

– Không phải chỉ mình mẹ thấy được ông ta giỏi. Ông ngoại con cũng biết.

– Vậy là quá thuận lợi rồi.

– Hừ! Ông trời cũng thử lòng người ghê gớm. Cho đồ tốt tất có thử thách. Mẹ quen ông ấy vốn không câu nệ chuyện hai bên không môn đăng hộ đối. Ông ngoại con lại khác, ông muốn tìm một chàng rể để thừa kế sự nghiệp. Mẹ không nghĩ ông ấy lại chọn cha con, đáng ra ông ấy phải chọn những người có cùng địa vị hay kẻ có bằng cấp chẳng hạn.

– Mẹ gan quá, biết ý ông thế mà còn dám...

– Bất chấp ý của ông ngoại mẹ tới với cha con không cưới hỏi. Khi cha con xin được việc làm thì trời xui quỷ khiến thế nào ông ấy xin vào ngay công ty của ông ngoại con. Mẹ thì hồi hộp, cha con vì cứ nghĩ mẹ cũng cùng cảnh nên cứ thản nhiên như không. Tới khi mang thai Pond thì đùng một cái ông ngoại bảo phải gả mẹ vì tìm được chàng rể ưng ý. Mẹ còn đang khóc nháo làm trận làm thượng không chịu thì đàng kia cha con đề nghị mẹ trở thành người của ông ta trong bóng tối... Con biết ông ta mặt dầy thế nào không? Ông ta dám bảo với người đàn bà bỏ cả vinh hoa phú quý mang thai con ông ấy rằng ông ấy sẽ cưới người khác làm vợ, khi giàu có sẽ chu cấp cho hai mẹ con ta đầy đủ. Điên, mẹ cần gì tiền... Một bên ông ngoại con bảo ông ấy có cấp dưới rất giỏi, gia thế lại mồ côi chưa vợ, đồng ý ở rể theo họ ông ngoại để thừa kế sự nghiệp. Ông ngoại con rất cao hứng, một mực bắt mẹ gả...

– Không lẽ...

– Đúng! Người ông ngoại con chọn trúng chính là cha bay. Thiệt trớ trêu, khi mẹ biết thì cục tức càng lớn. Không hề mừng, người đàn ông của mẹ vì một gia tài kếch xù, vì tiền tài địa vị dám bỏ rơi mẹ... Mẹ ra cho ông ấy hai con đường lựa chọn: Một là bỏ việc làm cưới mẹ, hai là cưới cô tiểu thư đó vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy mẹ và đứa trẻ chưa được sinh ra nữa.

– Vậy cha chọn cái nào?

– Chọn? Hắn chọn cả hai. Dám đem giam mẹ lại... Hừ... Còn hứa hẹn sẽ không yêu người vợ chính thức cưới hỏi, sẽ để cho Pond mai này thừa kế sự nghiệp của ông ta. Đứng tư cách là người đàn bà sẽ cưới ông ta chính thức thì cả nhà ta bị lừa tiền, còn tư cách người yêu của ông ta thì ta bị lừa tình. Đâu có dễ vậy...

– Vậy cuối cùng sao hai người lại có thêm con._ Joong vô cùng thắc mắc

– Thì mẹ đợi tới sát ngày cưới thì gọi người tới đem mẹ về. Con biết cái mặt cha con lúc mẹ xuất hiện như thế nào không? Mẹ chỉ cần nhìn thấy cái mặt cha con lúc đó là thấy hả biết bao nhiêu giận. Mẹ định sẽ vạch mặt ông ta, nhưng sau khi xác nhận rằng mẹ đúng là người ông ta phải cưới... Mẹ tới giờ con ân hận... Mẹ đã bị cái mặt hạnh phúc vui mừng đến đỏ bừng của lão làm mẹ bỏ mất thời cơ tốt vạch mặt lão lừa đảo.

– Chung quy cũng vì mẹ yêu cha, nhưng cha cũng lợi hại thiệt. Dám toan tính ly miêu tráo chúa, đem con mình thế chỗ chân mệnh thiên tử. Nhưng nếu cha sinh một đứa khác thì nó cũng là con ổng vậy. Là con nè _ Joong chỉ chỉ mình _ Hèn gì bà tổng nói không sai, Pond là con của người yêu, còn con là con của người vợ bị ép cưới. Nếu mẹ là hai người khác nhau hay là một thì bà ta cũng nói không hề sai.

– Kết quả tốt đẹp thế sao mẹ lại bỏ đi?

– Nhưng sau đó cục tức không thể bỏ xuống được, mẹ cứ canh cánh trong lòng. Nếu đứng ở địa vị mẹ là cô gái ông ta dưỡng bên ngoài thì ông ta có vì vợ đẹp con ngoan mà ruồng bỏ hai mẹ con hay không, ông ta từng làm qua một lần rồi đấy thôi. Nếu đứng ở địa vị là con gái ông ngoại con, mẹ là vợ chính thức của hắn mà hắn lại dưỡng một người khác ở bên ngoài, yêu hơn yêu mẹ, dám dự định đem con của một người đàn bà khác chiếm đoạt địa vị của mẹ, sự nghiệp của ông ngoại con... Những chuyện này gặm nhấm mẹ mãi đến một ngày mẹ không chịu nổi đã bỏ đi...

– Bỏ cả con, tụi con còn nhỏ như vậy...

– Ông ấy dễ gì cho mẹ mang theo hai đứa bây, hai đứa bây lúc đó là bảo bối của ông ta đó chứ. Có cái thứ gì được quảng cáo là tốt cho trẻ con mà ông ta không tha về nhà. Chất đầy đó có sử dụng hết đâu. Ông ngoại con lúc đó rất tâm đắc đã chọn được một chàng rể quý yêu vợ yêu con. Không biết là suýt nữa thì mất cả không còn gì.

Pond va Joong lại nhìn nhau như không bao giờ tin rằng chuyện bà Mei kể là sự thật.

– Vậy sao sau này ông ấy lại cưới vợ, vả lại đâu có coi tụi con vừa mắt miếng nào đâu...

– Ông ta làm vậy để mẹ nóng ruột quay về. Nhưng mẹ thừa biết ông ta chẳng làm hại tới tụi con đâu. Cuối cùng ông ta ra chiêu lấy vợ kế...

– ...

– Mẹ càng không về.

– Cuối cùng?

– Thật ra nhiều năm nay ông ta vẫn lằng nhằng theo năn nỉ mẹ về. Nhưng sĩ diện bảo khi nào mẹ bằng lòng về thì mới chịu bỏ người đàn bà đó không thì cứ để cô ta chiếm hết những gì đáng ra là của mẹ. Xì!! Mẹ mà cần sao...

– Vậy rốt cuộc tụi con là người chịu thiệt thòi nhất.

– Mẹ biết, cho nên lần này về là đền cho hai đứa bay... ha... Người mẹ này tốt không?

– Trời ơi, có cha mẹ kiểu này thà không có còn hơn. _ Joong than thở

– Còn nói nữa đừng hòng mẹ đi hỏi vợ cho.

– Không có, có mẹ là tốt nhất! _ Joong cười nịnh nọt cầu tài

– Mẹ lần này về luôn?

– Không muốn cũng không được. Mẹ đã thoả thuận với cha tụi bay. Ông ta đồng ý chuyện của tụi bay, mẹ sẽ về.

– Ôi trời! Hoan hô mẹ. Mẹ là nhất! _ Pond ôm mẹ nịnh nọt không thôi

– Vậy mẹ sẽ tái hôn với cha hả?

– Ta có ly hôn lúc nào đâu mà phải tái hôn _ Bà Mei bình thản trả lời

– Hả?

– Hả?

– Vậy bà tổng!!! Thì saoo?

_______

Cuối cùng Dunk về nhà trọ ở còn Joong bắt đầu sự nghiệp đi xin lỗi ông bà nhạc. Joong nghiến răng nghiến lợi nhìn chai Whisky trị giá gần bảy triệu nằm trước mặt. Chai rượu này anh đã cho người mang tới tận nhà Dunk ở Nan với tấm thiệp ngỏ ý xin lỗi gia đình, nhưng ngay lập tức nó được gởi quay trở lại với lời từ chối rất lịch sự: "Chúng tôi rất cảm ơn ông chủ đã có lòng tốt gửi tặng, nhưng do gia đình chúng tôi không biết thưởng thức loại rượu này nên kính gửi lại ông. Chúng tôi xin nhận ý tốt của ông thôi vậy".

– "Như thế này vẫn chưa ưng ý sao?"

Joong do thấy gia đình Dunk cũng không phải thuộc hàng quý tộc gì, nói trắng ra là nghèo. Sợ họ không biết giá trị của rượu nên anh chọn một chai tầm tầm để họ có thể thưởng thức được. Nhưng có vẻ như anh quá xem thường gia đình Dunk, lời từ chối cũng rất hòa nhã tỏ ý không để ý lời xin lỗi vào tai. Anh đang không biết họ có thực sự là những người quê mùa ít học không nữa.

Ngay lập tức anh đích thân chọn một chai khác đắt gấp ba. Anh tự hài lòng lần này họ sẽ nhận, nhưng cũng chẳng bao lâu người anh phái đi lại mang nó về với những lời cám ơn vô cùng ôn tồn.

– "Vẫn không được!!"

Người anh phái đi thấy ông chủ nổi giận với mình vì làm việc không có kết quả thì rất lo sợ nên vội góp ý.

– Nhà đó có nhiều phụ nữ, hay ông chủ thử tặng vải vóc xem. Phụ nữ thường dễ mềm lòng hơn...

– Cũng đúng ha, lần này mà được, anh sẽ được thưởng một tháng lương.

– Cảm ơn ông chủ.

Joong lại đích thân tìm các loại vải lụa thượng hạng của Việt Nam, chắc mẩm sẽ làm cho mẹ và cô em gái của Dunk mềm lòng. Nhưng cũng không khác gì mấy lần trước, vải vóc lại nằm trước mặt anh với lời từ chối "Chúng tôi làm ruộng vải vóc ngoại quốc quá quý không biết mặc vào lúc nào"...

Mặt mày Joong xuống sắc thấy rõ, người thay anh mang quà đi cũng mặt mày méo mó. Anh đã tra hết mọi tư liệu, tìm mọi thông tin, kiếm những món hàng có giá trị có ý nghĩa... Nhưng tất cả đều bị hoàn lại y nguyên.

– Trời đất, bây giờ phải làm sao đây!!!

– Tôi cũng không biết! Ông chủ! Họ thiệt chặt lòng chặt dạ. Tôi tới họ tiếp rất nồng nhiệt nhưng một thứ cũng không nhận... liên tiếp thất bại thiệt tôi cũng không biết phải trả lời anh làm sao. Thôi, hay anh nhờ người khác có duyên ăn nói hơn tôi biết đâu có hiệu quả.

– Anh đi nhiều lần biết tính họ còn thuyết phục không xong, người khác chắc chắn thảm bại. Thôi anh về nghỉ đi, tôi nghĩ ra cách gì khác sẽ gọi anh.

– Vâng, ông chủ cũng nghỉ sớm.

Nói rồi anh ta nhanh chân chuồn mất. Joong ngồi nhìn đám quà cáp bị trả lại chất thành một đống trong góc phòng làm việc của anh. Rượu có, vải có, quần áo, mỹ phẩm, trang sức, bánh trái, đồ gia dụng... không thứ gì có thể làm gia đình Dunk để mắt.

Joong lấy cho mình một chai rượu, nốc một hơi. Anh điên đầu với câu đố không một chút gợi ý cho đáp án nào từ gia đình Dunk. Việc anh tưởng dễ không ngờ lại khó như thế, giờ anh mới cảm thấy vô cùng tiếc nuối cơ hội mà anh đã đánh mất.

– "Nghĩ đi Joong Archen, nghĩ đi... Làm sao...làm sao...làm thế nào đây??"

Joong nghĩ ra một chiêu cuối cùng, anh gọi kiến trúc sư thiết kế xây lại nhà của Dunk. Anh chắc mẩm đây là một món quà vô cùng lớn, người nông dân cả đời chỉ mong xây được một căn nhà tử tế. Anh chắc chắn họ sẽ không thể từ chối món quà quá hậu này. Dù có giận lắm thì họ cũng sẽ suy nghĩ lại. Chỉ cần họ lung lay là anh có cơ hội.

Nhưng...

"Nhà chúng tôi ông bà xây theo phong thủy để con cháu đời đời sống bình an hạnh phúc không thể xây lại".

Joong không kềm chế được nữa, anh nổi điên lên. Quẳng tất cả đống quà cáp bị trả về bay tứ tán. Mặt anh đỏ phừng phừng vì giận, anh chưa từng hạ mình xin xỏ ai. Vậy mà bao nhiêu tâm tư anh bỏ vô đám quà cáp đi xin lỗi cái gia đình quê mùa đó mà họ không chút biết điều. Nếu không giữ lời hứa với Dunk một cọng lông cũng không đụng tới họ thì bây giờ anh đâu có khổ sở như vậy. Cả Dunk nữa, từ hôm ra viện tới nay cũng không cho anh gặp mặt. Không nhắc thì thôi, nhắc tới lửa giận càng cháy phừng phừng.

Nhưng chẳng được một ngày Joong đã xụi lơ, cái gia đình nhà quê đó anh mà không năn nỉ được thì anh chỉ có con đường ôm tương tư mà chết. Không thể gặp Dunk thì không có gì khó chịu bằng, mất mặt cũng không sao, không được keo này ta bày keo khác.

Joong đi tìm người duy nhất chịu giúp đỡ anh.

-"Ngu ngốc, thật không ngờ mẹ có thằng con ngốc như thế... Con đối xử với người ta như vậy thì từ chối lịch sự đã là may cho con rồi... Tự thân đến nơi xin lỗi đi, họa may người ta thương con trai người ta mà tha cho."

– Ha...ha... hi...hi...hi..._ Phuwin cười ngất _ Ôi không ngờ mẹ anh...hi hi... Bác ấy thực sự nói với Joong vậy sao?

– Đúng, anh ngồi ngay bên cạnh nghe rõ ràng.

Pond kể chuyện Joong cho Phuwin nghe khi hai người đang ngồi đợi ăn cơm trong phòng khách nhà Phuwin. Anh cũng không quên kể chi tiết những gì Joong đã làm để đi xin lỗi gia đình Dunk khiến cho Phuwin cười mãi không thôi.

– Em chỉ nghe thằng Sood về báo cáo lại là quà đắt tiền cứ cái này trả về thì cái kia lại tới, Dunk ban đầu còn bực mình vì Joong vẫn sử dụng sức mạnh đồng tiền, nhưng thấy anh ta kiên nhẫn như vậy nên bây giờ nó cứ ngồi thở dài không thôi. Nếu biết Joong đã cực khổ thế không chừng chạy tuốt về quê năn nỉ phụ ấy chứ.

– Đáng ra cậu ấy phải tự đến nhà nói chuyện từ đầu thì hay hơn.

– Cha!

– Bác!

Cha Phuwin ra phòng khách nghe được chuyện của hai người thì góp ý.

– Nếu cậu ấy thực tâm muốn xin lỗi, mang ít trà rượu đơn giản tự thân xuống nói chuyện đi.

– Hiệu quả không bác?

– Vậy phải coi thái độ thành tâm của cậu ta tới mức độ nào.

Pond tốt bụng mang ý kiến của cha Phuwin về nói lại với Joong.

– Chắc không? Bao nhiêu thứ đáng giá cũng không lay chuyển được, ít trà rượu? Đừng xúi bậy đi. _ Joong vô cùng nghi ngờ lời khuyên của Pond

– Xúi em làm gì, đó là do cha Phuwin nói, tin hay không, thử hay không tự quyết định đi.

Joong không tin nhưng hết đường đành phải làm thử. Anh mang cặp rượu nếp cùng cặp trà lài tự thân đến nhà Dunk...

Đặt trà rượu lên bàn, Joong ngồi lại nơi anh đã từng ngồi nhưng... lần này anh thực sự hồi hộp. Anh đánh mất sự tự tin của lần trước đến đây. Joong cẩn thận quan sát thái độ cha Dunk, anh đã đợi một buổi sáng mới gặp được ông.

Joong cũng không dám phàn nàn gì về việc phải chờ đợi. Câu đầu tiên cha Dunk nói khi nhìn thấy anh là "À cậu mới tới chơi, tôi bận ra ruộng phụ má sấp nhỏ một tay. Câu đợi lâu không?" Joong cho vàng cũng không dám tỏ thái độ bất mãn chỉ dám trả lời hai chữ "không lâu". _ "Mời cậu vào nhà uống nước" _ cha Dunk vẫn thái độ nhẹ nhàng mời anh vào nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro