Chương 37

Metawin ào vào khi Joong đang ngồi hý hoáy cho xong cái hồ sơ trợ lý đang chờ mang đi. Dara chạy theo sau cố túm Metawin lại, miệng la chói lói.

– Này, chưa thông báo mà vào là sao, này!!

– Không sao đâu Dara, đây là chú Metawin cũng là trợ lý của anh.

– Cô nhóc này là? _ Metawin có vẻ không phục nhìn Dara. Cô nhóc là ai mà dám ngăn hắn gặp ông chủ lớn

– À Dara, trợ lý mới của tôi. _ Joong thản nhiên giới thiệu

Metawin thì há hốc, Dara thì ưỡn ngực tự hào.

– Có chuyện gì mà chạy xuống tận dưới này?_ Joong dằn giọng

– Có chuyện chứ anh... chuyện quan trọng nữa đó anh Joong. Nhóc này nghe được không?

Joong nhìn nhìn Dara, anh cũng không biết có nên đuổi cô nhóc đi không vì chưa biết Metawin muốn đưa thông tin gì. Cuối cùng để tránh làm phật lòng "em vợ" Joong ra hiệu cho Metawin, tự hiểu là chuyện đáng thì nói, chuyện không nên nói thì thôi.

– Chuyện cậu Dunk.

– Hia?

– Như thế nào?

– Cái tên Kluen lúc này bám cậu nhóc dữ lắm. Anh Joong có lệnh nào không, dằn mặt hay cứ để vậy, hay cho biến luôn.

– " Hèn gì nhóc bặt vô âm tín không ngó ngàng tới anh, ra là có người theo ám"

– Ai theo đuổi hia hả? _ Mấy đứa em Dunk đã cập nhật được hết mọi thông tin của anh hai nó rồi nên không có gì lạ khi nghe mấy chuyện tưởng chừng như không thể hiểu này

– Ừ, có người để ý anh em nên anh hai em không thèm vác mặt về đây một lần mà. _ Joong bỗng dưng nghe rất bực bội trong lòng, không để ý Metawin còn ở đó đã xả một tràng ghen tuông

– Đâu có, tuần nào ảnh cũng làm đồ ăn gửi về cho anh hết mà.

– Hồi nào? _ Joong mắt đã sáng lên nhiều

– Thì bữa nào anh không ăn. Mẹ em với P'Dnie dễ gì nấu ăn ngon dữ vậy. Anh Sood nói là hia cố tình làm để anh dễ ăn mà.

Dunk mà biết bị em gái bán đứng chắc tức hộc máu, cậu vốn không muốn Joong biết cậu lo lắng cho anh nên lẳng lặng làm như chỉ làm vài món đơn giản nhà hay ăn gửi về, phần cậu không muốn làm quá sợ cha nhìn ra được ý đồ của cậu.

Vậy dằn mặt hắn một lần đi, nếu còn lảng vảng gần Dunk nữa thì cho hắn biến luôn. _ Joong nheo nheo mắt, hài lòng với thông tin mới nhận được. Vậy là Dunk không phải không đếm xỉa đến anh, vậy anh thẳng tay chút cũng không sợ Dunk giận dỗi gì. Không nên để lửa gần rơm, anh nước xa không thể cứu lửa gần, dập trước chắc ăn.

– Được anh Joong, tụi nhỏ làm liền.

– Trời! Anh oai ghê ha, mai mốt em phải theo làm trợ lý cho anh mới được.

– Được, mai mốt lên đi theo anh Win, anh Win nhận làm đệ tử. _ Metawin gõ gõ đầu cô nhóc nhận đỡ đầu _ Giờ đi lấy cho sư phụ ly nước uống đi, đi đường nóng thấy bà, nước lạnh nghen.

Dara đi rồi, Metawin làm vẻ mặt thiểu não nhìn Joong.

– Chuyện gì? _ Joong cảnh giác hỏi

– Ở trên đó đang đồn rùm beng chuyện anh ở đây tiếp khách làm ăn bộ dáng nông dân lãng tử, kẻ khen người chê, mấy câu khó nghe cũng nói luôn rồi đó anh Joong. Em chạy xuống đây để xác nhận sự thật. Thiệt không sai lời đồn là bao. _ Metawin nhìn một lượt Joong từ trên tới dưới. Ông chủ lớn của hắn quần áo nhàu nhĩ, tóc tai lòa xòa, râu ria không cạo lỉa xỉa tùm lum. Còn đâu ông chủ lớn hào hoa phong nhã ngồi trên ghế nệm lông thú khí thế át người nữa chứ

– Thì sao?_ Anh nhả giọng lạnh băng

– Không, anh là nông dân có đẳng cấp. Nhưng có thể cho tụi em biết tại sao anh lại chui xuống cái xứ này làm nông dân không. Tụi em ở trên đó không có anh bị chèn ép dữ lắm rồi...

– Anh kém bản lĩnh tới mức đó sao, vậy nộp đơn thôi việc đi.

– Đùa mà, anh Joong. Thực ra bên kia đưa ra vụ cá lớn lắm. Nguyên cái vũ trường bên Lat Krabang đó. Anh tính sao. Vụ này lớn quá tụi em không dám tự quyết.

– Khi nào?

– Chưa quyết định, tụi nó mới đưa ra đề nghị thôi

...

Cứ như vậy Joong vừa giải quyết việc của anh vừa làm nông dân với sự trợ giúp của ba đứa em Dunk, không bốn mới đúng, phải tính luôn Sood trong đó vì nó giúp anh giải quyết cái bao tử trực tiếp ảnh hưởng đến sức khỏe sức làm việc của anh. Mẹ Dunk cũng dần rất thân thiện không còn e dè anh như lúc đầu, dễ dàng gọi anh vào ăn chè bà nấu hay nhờ anh việc gì đó khi anh sớ rớ ở gần.

Joong giờ người sạm nắng, dù anh không ở trần làm việc như những người dân ở đây nhưng cũng không tránh được cái nắng hun cho sạm đi, tóc tai cũng chẳng có keo mút gì cả cứ lòa xòa tự nhiên trông rất bắt mắt.

– Anh đừng có ở trần đi tới đi lui nữa. _ Dara cằn nhằn

– A sao vậy? _ Joong thắc mắc. Cái xứ đàn ông con trai ở trần từ sáng tới chiều không ai có ý kiến, mắc gì...

– Trời! Anh không biết anh hấp dẫn lắm sao. Nếu chuyện của anh với hia không nổi đình nổi đám ở xứ này thì khối con gái chạy lại đây theo anh rồi. Thiệt là, biết vậy mà vẫn cứ kiếm chuyện đi ngang qua ngó người ta. Thấy ghét.

– Ha ha ha _ Joong cười vang sảng khoái. Anh không nghĩ tới nơi này, anh với bộ dáng nông dân, mang tiếng xấu là đồng tính mà cũng còn hấp dẫn vậy. Nếu là anh lúc trước chắc phải cho đàn em cắt đuôi quá.

Cuối cùng thì bức tường cao nhất cũng hạ xuống. Joong ngồi lai rai với cha Dunk ngoài hiên nhà, đây là lần thứ ba anh nhậu với ông rồi. Hai lần trước còn gượng gạo một chút chứ lần này thì rượu vào lời ra trơn lùi. Ông nói nhiều chuyện về làng xóm về gia đình cho Joong nghe, anh cũng tâm sự không ít chuyện, dĩ nhiên mấy chuyện xấu phải giấu kỹ. Những bữa cơm với gia đình Dunk đã ấm áp hơn rất nhiều, Joong không còn cảm thấy mình là người lạc lõng trong nhà Dunk nữa, giường ngủ cũng quen lưng, cuốc cầm cũng quen tay chỉ có mấy cây rau hoài không chịu lớn.

– Tôi thấy công việc của cậu bận rộn lắm hả, ở đây hoài không sao chứ?

– Không ạ, chỉ sợ làm phiền bác thôi.

– Không có gì, đàn ông thì phải có sự nghiệp.

– Vâng.

– Mà cậu trồng gì mà rau cứ đẹt ngắc vậy? _ Cha Dunk uống hết chum rượu lại mang giọng châm chọc anh

– Ôi trời, con cũng không biết. Luống rau của N'Dara nay sắp thu hoạch rồi mà sao của con cũng không cao thêm miếng nào cứ héo queo. Mà không sao, lớn thì con lại phải đi, con cũng thích ở đây, không cần gấp.

– Thực sao? Không lấy lòng ông già này đó chứ. _ Cha Dunk cười hài lòng

– Mới đầu đúng là không quen nhưng lâu cũng thoải mái. Nhưng nhất định phải bắt mấy cọng rau đó lớn lên không thì không đáng mặt đàn ông.

– Phải phải ha ha... vậy thì ráng lên.

Joong cũng không phát hiện anh đã thôi không gọi cho tư vấn viên nữa. Anh cứ vậy mà sống với gia đình Dunk. Cuối cùng thì rau của anh trồng cũng chịu lớn.

– Thưa bác, mai cha mẹ con sẽ xuống đây thăm hai bác. _ Joong lựa lúc ngồi uống trà với cha Dunk mà thông báo

– Cha mẹ cậu... nhưng mà...

– Không có gì, con hứa là sẽ để gia đình đến nói chuyện, tuy xảy ra chút chuyện nên không thể như ý muốn. Nhưng con cũng có nói qua chuyện con với Dunk cho cha mẹ con biết, họ muốn tới thăm gia đình.

– Tới thăm, không cần...

– Con cũng khó cản, họ chỉ mới nói một tiếng muốn xuống là quyết định sáng mai xuống liền. Con cũng không cản được.

– ...

Joong lần thứ hai thành công trong việc để cha mẹ anh đến nói chuyện. Nói là đến thăm nhưng nếu trong lúc vui vẻ quyết luôn thì có sao đâu. Dù gì cha Dunk đã không còn xem anh là kẻ xa lạ nào đó để có thể quyết liệt đuổi giống như lúc đầu.

Sáng hôm sau, cả nhà Dunk đã chuẩn bị đón cha mẹ anh đến. Anh nhìn ra họ có vẻ lo lắng nhưng lo lắng chuyện gì thì anh không biết. Đúng giờ xe chở ông Gun và bà Mei, được sự hướng dẫn từ trợ lý của Joong đã đến trước nhà Dunk. Xe bốn bánh xa hoa sang trọng, theo hộ tống còn có ba chiếc phía sau. Nhìn vẻ bất an trên mặt cha Dunk Joong vội nói.

– Cha mẹ con rất mong đến thăm nhà mình một lần.

– Đi bao nhiêu người? _ Ông nhìn mấy chiếc xe mà lo lắng, ông không nghĩ họ sẽ đến long trọng như thế

– Chỉ cha mẹ con thôi ạ, gia đình không có họ hàng khác.

Nhưng ngoài cha mẹ Joong, Pond cũng tới. Sau khi ông Gun và bà Mei bước xuống xe, Pond lập tức bước tới chào cha và mẹ Dunk trước.

– Chào bác trai, bác gái. Cháu tên Pond, anh trai của Joong. _ Quay sang cha mẹ anh _ Còn đây là cha và mẹ cháu.

– Đường đột đến thăm gia đình như vậy, hy vọng chúng tôi không làm ông bà khó xử. _ Bà Mei cất giọng dịu dàng

– Hân hạnh gặp ông, tôi là cha Joong, con tôi đến phiền ông bà.

– Không phiền.

Cha Dunk bất giác nói đỡ cho Joong. Pond liếc nhìn Joong cười gian "bênh rồi"

– Mời ông bà vào nhà, nhà cửa đơn sơ. _ Mẹ Dunk cười nhưng không giấu được vẻ lúng túng trước những vị khách khá là quan trọng

– Cảm ơn, nhưng trước tiên chúng tôi có ít lễ vật tới thăm nhà.

Pond ngoắc nhẹ, một người mang đến một giỏ trái cây to. Bà Mei nhìn anh ta bảo.

– Mang vào để lên bàn thờ tổ tiên.

– Vâng! Anh ta nhanh nhẹn đi vào nhà. _ Không khó để nhìn ra bàn thờ nhà Dunk ở chỗ nào

– Ông bà bày vẽ quá.

Khi cả bốn người an vị trong phòng khách kiêm phòng ăn kiêm đủ thứ của nhà Dunk, trà được bưng lên. Bà Mei nói chuyện rất thân thiện, bà nhanh chóng làm cho cha mẹ Dunk thả lỏng người mà tiếp chuyện vợ chồng bà. Chẳng mấy chốc họ nói chuyện như đã quen từ lâu lắm.

Joong đứng một bên cũng hồi hộp, anh không sợ mẹ anh đổi ý mà là sợ cha anh lật lọng. Anh không biết cha thỏa thuận những gì với mẹ anh nên anh cũng khá lo lắng. Lẳng lặng nghe một hồi anh nhận ra cha anh cũng rất hào hứng nói chuyện. Những câu chuyện ông mang ra nói với cha Dunk là những chuyện hồi xửa hồi xưa từ thời nào anh cũng chả biết. Pond rất lịch sự đứng một bên.

Cỡ uống hết hai bình trà là bắt đầu nhắc tới chuyện của anh và Dunk. Bắt đầu là nhắc tới những chuyện tốt của cả hai rồi bắt đầu khen Dunk rất hiền, rất dễ thương, ông bà thương như con. Joong nghĩ thầm trong bụng từ khi nào có chuyện thương như con thế không biết, đúng là miệng lưỡi con buôn nhà nông chân chất theo không kịp.

Thêm một bình trà nữa là đã tới chuyện cả hai thở dài vì xót xa con trai mình không giống người bình thường, may mà gặp yêu được một người rất tốt, mai này không sợ tụi nó không hạnh phúc nữa, chuyện tình yêu đồng giới rất khó tìm được chân tình lại được cả hai nhà ủng hộ. Còn gì mà không giúp cho bọn chúng có một gia đình tốt...

Joong phục miệng lưỡi của mẹ anh, từ khi nào bà đã lôi kéo cha mẹ Dunk đồng ý với bà là Joong là lựa chọn tốt nhất cho Dunk, không kéo chúng lại với nhau mai này lỡ gặp phải một kẻ xa lạ xấu xa nào đó thì cả đời sẽ ân hận, sẽ làm gia đình buồn khổ lo lắng không yên.

– Chúng tôi thực ra ngày hôm nay xuống đến đây trước là để thăm gia đình cho người lớn biết mặt nhau, sau là có ý kết thông gia. Chúng tôi thích cháu Dunk lắm, người rất có nghị lực không tham lam không ỉ lại. Chỉ sợ ông bà chê chúng tôi và thằng con tôi không xứng làm thông gia. _ Bà Mei tỏ vẻ ngậm ngùi tiếc nuối

Và dĩ nhiên với những thiện cảm nãy giờ giữa hai bên thì cha mẹ Dunk theo phản xạ phủ nhận liền:

– Làm sao chúng tôi dám nói ông bà không xứng, chúng tôi nào dám.

– Thật không, vậy là ông bà không chê chúng tôi, vậy tốt quá. Chúng ta có thể kết thông gia rồi, tôi thật mừng.

Bà Mei thì rớt mấy giọt nước mắt còn ông Gun thì cười tươi như hoa. Lập tức Pond một lần nữa ra hiệu, chưa đầy hai giây, sáu mâm quả phủ khăn đỏ đã nằm gọn trên bàn. Giờ này cha mẹ Dunk mới há hốc biết mình lỡ lời.

– Không còn gì mừng hơn, chúng tôi thật cứ tưởng phải mang về. Cháu Dunk là viên ngọc mà tôi nghĩ không dễ ông bà chịu để chúng tôi chăm sóc, nay đã được như ý nguyện chúng tôi sẽ coi cháu như con trai trong nhà, anh chị xui cứ an tâm. Thằng con tôi một sợi lông cũng không dám động tới nó đâu. _ Bà Mei hăng hái nói

– Đây là lễ chúng tôi hỏi cháu Dunk cho phải lẽ. Chúng tôi không muốn qua loa. _ Ông Gun cũng khẳng định tầm quan trọng của việc đi hỏi "vợ" cho con trai.

Không đợi cha mẹ Dunk nói gì, từng mâm quả được mở ra. Bà Mei cứ mỗi món trong mâm lấy một chút đặt lên đĩa mang lên bàn thờ xong đâu đó kéo ông Gun tới thắp hương báo với tổ tiên, bắt cả Joong cũng làm y như vậy.

Cha mẹ Dunk thấy bà Mei rất biết lễ nghĩa từ chuyện rất yêu thích Dunk đến chuyện làm mọi chuyện rất long trọng rõ ràng, đến báo tổ tiên cũng không bỏ qua rất chu đáo chứng tỏ Dunk rất được coi trọng. Ông bà cũng chẳng thể nói gì hơn, ông bà cũng dư biết thằng con ông bà hàng tuần gửi thức ăn nó làm về để làm gì, cho ai mà. Thôi thì chuyện cũng báo tới tổ tiên biết rồi thì gật luôn chứ sao. Vậy là Dunk bất giác bị "gả" luôn mà không cần cậu có mặt hay ý kiến ý cò gì nữa. Joong Archen toàn thắng.

________

Cuối cùng thì Joong cũng nộp được một luống rau tạm chấp nhận được cho ông bà nhạc tương lai. Ngày cuối trước khi Joong trở lại thành phố, anh rủ rê đám em của Dunk tới giang sơn tạm của anh, giường của Dunk.

– Mai anh về nhà rồi, có quà cho mấy đứa đây.

Joong bày trên giường hai gói to.

– Cái này của út, cái này của Dara. _ Anh chỉ vào từng gói trước mặt.

– Còn của em? _ Dnie cười cười đòi quà.

– Của em! Làm sao không có nhưng nó to quá không thể gói được nên anh để bên hông nhà. Em cứ ra xem đi coi có ưng ý không. _ Joong chỉ chỉ bên hông nhà.

– Đùa thôi mà, em lớn rồi cần gì quà chứ.

– Ai cũng nhỏ cả, anh lớn nhất, anh có thể tặng quà hết cho mấy đứa ha ha. Ra xem đi rồi cho anh biết em có thích không? Hai đứa, cứ mở quà đi. _ Nhìn cái mặt háo hức của hai đứa em Dunk Joong lên tiếng bảo mở quà ra xem.

– Oa!!! Đã quá. Sao anh dám mua cho em vậy? Nó mắc lắm. Tụi em góp mãi mà chẳng đủ một nửa. _ Thằng út xuýt xoa.

– Không có gì, phải cảm ơn út giặt đồ phụ anh còn dẫn anh đi chỗ này chỗ kia chơi mà. Thích chứ?

– Thích! Ngày mai em mang đi học chơi liền.

– Còn em, Dara?

– Đẹp lắm, tụi bạn sẽ lé mắt cho coi.

Món quà của thằng út là trái banh da, anh vẫn thấy tụi nhóc chơi banh nhựa hay mấy trái banh da của con nít nhỏ xíu cũ xì, anh nảy ra ý tưởng tặng thằng út với đám bạn chơi chung với nó trái banh hoành tráng như vậy khi nghe kế hoạch góp tiền mua banh mãi chẳng bao giờ đủ. Một trái banh với anh không đáng bao nhiêu nhưng với tụi nó là cả một vấn đề to lớn. Với Dara, anh tặng cô bé chiếc cặp da bóng lưỡng mềm mại với đầy đủ dụng cụ học tập bên trong, cô học cấp ba rồi mà vẫn sử dụng chiếc cặp cũ xì, hư hỏng nhiều chỗ. Còn món quà của Dnie là chiếc xe đạp mới tinh, đạp vô cùng nhẹ. Anh nghĩ Dnie cần nó trong công việc đi lại, mang nông sản trong vườn đi bán.

Anh có thể mua những thứ mắc hơn nhưng nghĩ tới nghĩ lui anh lại không muốn dùng tiền của mình mua lòng mấy đứa nhóc, tụi nó đối với anh rất tốt, chúng cho anh cảm giác rất ấm áp. Và anh đã không sai, thằng út không hiểu giá trị những chiếc xe hơi đến đậu trong nhà. Với nó chắc chỉ có giá trị là đẹp chứ còn giá tiền, sợ tiền lên tới con số chục triệu nó đã chẳng hình dung nổi là cái gì, nhưng nó đánh giá rất cao trái banh, trái banh mà công sức cả lũ cùng nhau kiếm ve chai bán tích cóp mãi vẫn không đủ mà.

Với Dara và Dnie cũng vậy, anh chọn những món quà hữu dụng và cần thiết giúp đỡ cho tụi nó trong công việc thường ngày. Giờ nghĩ lại trước đây mang gấm lụa, mỹ phẩm hay rượu tới tặng thì đúng là người nhà Dunk ngoài đem bán để thu lại tiền mặt thì chẳng thể sử dụng vào chỗ nào trong cuộc sống thường nhật của họ cả.

Joong từ nhỏ tới lớn đều là anh tự thân vận động, anh không quên bên cạnh mình còn có một ông anh và một cô em gái. Nhưng anh em trong khái niệm của anh không giống như ở trong gia đình Dunk, anh em của anh là để cạnh tranh, ganh đua, là để choảng nhau, là để lôi thói hư tật xấu của nhau ra làm vũ khí đánh đổ nhau, không có chuyện lo lắng hay bảo vệ nhau. Khi anh có thể bắt tay làm hòa với Pond thì không lâu sau cũng bị ông anh này trở mặt, dù cái lý do đã được Pond giải thích nhưng cảm giác ấm áp anh em nương tựa nhau đã không tồn tại, thời gian trôi qua không thể lấy lại.

Gia đình anh trong quá khứ dạy anh sự nghi kỵ, sự đề phòng cao độ, không thể tin tưởng ai khác ngoài chính bản thân. Anh may mắn còn có Chimon nhưng người này đã vùi thân dưới làn nước lạnh lẽo không thể trở lại. Tưởng như chỉ còn mình anh nhưng không, giờ đây anh đã tìm thấy một người khác, người mà có thể cho anh ấm áp, cho anh vui vẻ cho anh hạnh phúc đó chính là Dunk, thêm nữa đó là anh em của Dunk, cha mẹ Dunk đã sửa lại khái niệm người thân trong đầu anh.

Những người đáng ra phải ghét bỏ anh lại dành cho anh nhiều quan tâm hơn chính gia đình của anh chỉ vì anh là người mà Dunk yêu mến. Pond đời nào chia cho anh miếng bánh duy nhất anh ta có nhưng thằng út thì chia. Nó có cái bánh chút xíu cũng chạy lại hỏi anh có ăn không, nếu anh nói muốn ăn thì nó cũng sẽ bẻ đôi dù cái bánh còn lại có chút xíu. Anh biết một phần là nó trả ơn anh làm mấy việc nặng giùm nó ví dụ như xách nước cho nó chẳng hạn, hay nó nói xạo cha mẹ bảo đã ngủ trưa với anh ở sau vườn nhưng thực chất trốn đi chơi mất mà anh sẽ bao che giúp nó nhưng chủ yếu là nó đã rất thích anh.

Dnie thì khác, cô lớn rồi nên không chia bánh chia kẹo nhưng giúp anh để ý mấy chuyện như tay chân anh bị đau, bị phồng giộp hay thậm chí đổ máu vì không quen lao động nặng. Ai nói một người như anh có thể làm được mọi thứ. Ôi trời, cái lưỡi cuốc chỉ nhắm chân anh mà tới. Nhấc chân lên anh có thể đếm được không dưới ba vết cắt mà anh chắc chắn sẽ thành sẹo, chưa kể mấy vết trầy xước linh tinh khác, trên tay anh cũng nổi thêm mấy vết thâm vì phồng tay. Ông chủ như anh từ xưa tới nay chưa từng bị thương mà phải cầm máu bằng sợi thuốc lá, rửa vết thương bằng nước lạnh, che vết thương bằng miếng vải như thế này. Thiệt muốn lôi lưng Dunk về xem trái tim cậu làm bằng gì mà nhất định không chịu về thăm anh dù chỉ một lần.

Với Dara thì anh phải cảm ơn không hết lời mới phải, mớ rau anh nộp cho cha Dunk thực ra là rau Dara trồng, không thì anh chẳng biết mình phải ở lại đây bao lâu.

Bây giờ anh thực sự thấm thía câu cha Dunk từng nói: "Anh phải hiểu cuộc sống của Dunk và gia đình Dunk thì anh sẽ thông cảm, sẽ không khinh thường cậu." Anh mỗi ngày đều nghĩ Dunk ở đây từng vất vả như thế nào, từng sống và học hành ra sao trong điều kiện thiếu thốn nghèo nàn đến không thể tưởng tượng được.

Anh cũng tự thấy chua xót cho anh khi anh nhận ra anh không phải là chỗ dựa cho Dunk dù là vật chất hay tinh thần. Anh luôn tự hào có thể bao bọc cậu, có thể đáp ứng tất cả nhu cầu của cậu, cho cậu những thứ tốt nhất, nơi làm tốt, quần áo đẹp, lương cao nhưng một thứ anh đã không cho Dunk đó là sự tin cậy, nơi có thể chia sẻ gánh nặng trong lòng Dunk.

Anh bây giờ đã biết vì sao Dunk luôn như gần như xa, vì sao cậu luôn khuất phục anh. Dù cậu nói yêu anh nhưng cậu lại hành động như một người chỉ cần tiền của anh. Đem cuộc sống của Dunk và của anh ra so sánh... Đừng nói là Dunk, mà ngay cả bản thân anh trước đây cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ nhìn tới một Dunk Nâtchai nhỏ nhoi như vậy, thì làm gì có chuyện Dunk mang hy vọng hão huyền có được từ anh tình yêu chứ không đơn thuần là thể xác. Do đó Dunk chọn con đường bảo vệ gia đình mình mà không bảo vệ tình yêu của cậu.

Đối tượng anh từng quen biết không trí thức thì cũng có gia thế, không xinh đẹp thì cũng phải có danh tiếng. Dunk Natachai, một cậu nhóc bình thường, không tiếng tăm, không gia thế... nói chung cậu không có bất cứ thứ gì thu hút anh ngoài việc rất lỳ. Hình dung cậu rất "lỳ" có đúng không nhỉ hay nên dùng từ kiên nhẫn? "Lỳ" thì đúng hơn, đã thỏa thuận với anh thì cậu tuân thủ nhất nhất, dù bản thân te tua bầm giập cũng không hé răng than thở một lời.

Dunk biết không thể có tình yêu của anh nên chọn cách khác để có thể sống bên cạnh anh, cậu không cố làm cho cậu ở trong mắt anh trở thành một thứ đẹp đẽ để mong thu hút anh, thậm chí có trách oan cậu cái gì cậu cũng không buồn giải thích. Nhưng có phải chính như vậy đã làm anh ngày càng chú ý tới cậu? Cứ một lần anh đem cậu ra "xử" tội thì một lần anh phát hiện ở cậu nhiều điều mới mẻ thu hút anh hơn.

Nhưng một Dunk như vậy cũng thử thách anh không ít. Dunk luôn cho anh một cảm giác cậu có thể rất nghe lời anh nhưng cũng rất xa anh, rất yêu anh nhưng cũng không lệ thuộc anh, nằm trong lòng bàn tay anh nhưng không hề có cảm giác nắm chắc cậu.

Dunk thực sự làm anh điên đầu. Cậu không dựa vào anh, không nhờ vả anh, không nấp dưới bóng anh, vì anh không đáng tin hay vì anh không xứng để cậu nương tựa hay vì anh chưa làm gì để cậu có thể an tâm mà nương tựa? Giữa cuộc sống của cậu đầy rẫy khó khăn cậu cũng tự mình bươn chải, trong khi anh một tay có thể cất đi mọi gánh nặng trên vai cậu, trong lòng cậu... vậy mà anh chưa từng làm.

Anh chưa từng tự hỏi cậu mang tâm trạng gì mỗi khi anh lệnh cậu phục vụ bàn ăn tình nhân cho anh, chỉ mới một tên Kluen đã làm anh đứng ngồi không yên, chỉ mới nghe một tin Dunk sẽ kết hôn sống cùng một người nào đó không phải anh cả một đời thì anh tức giận đến mờ cả lý trí thì Dunk, cậu như thế nào khi anh luôn tỏ ra bất cần, không biết đến vui buồn của cậu, không biết đến nổi đau của cậu khi anh ân cần với người khác. Anh đau!

_________

Joong vừa về tới thành phố thì Dunk lại cuốn gói về quê. Dunk dư sức biết chuyện gì xảy ra vì cậu có cái ra đa do thám là thằng Sood rồi nhưng Dunk không hiểu sao cậu lại thấy không vui.

Khi nghe thằng Sood nói cha đồng ý cho hai người bên nhau Dunk không tránh khỏi vui mừng nhưng sau khi nghe sood6 diễn tả lại cái cảnh "nhà trai" hoành tráng đến thì Dunk bỗng dưng nảy sinh một cảm giác khó chịu.

"Như một trò chơi của anh ấy vậy". Tại sao cậu dù có cố hết sức, đổ biết bao nhiêu mồ hôi và nước mắt, thậm chí khi biết anh thực sự nằm ngoài tầm tay của mình cậu cũng đành ngậm đắng mà nhét hết mọi đau khổ xuống tận đáy lòng. Cậu cố gắng đạp bằng mọi ưu phiền của bản thân, khoác lên mình bộ dạng vô cùng lạc quan ào ào mà lao tới, bỏ mặc lòng cậu ngày càng rối tung. Dunk biết làm gì với cuộc sống của mình bây giờ? Nhà cậu nghèo khổ biết trách ai? Anh em cậu không muốn, cha mẹ cậu càng không muốn. Nhưng nó đã vậy thì cậu phải lạc quan mà sống mà phấn đấu cho những người cần cậu bao bọc, yêu thương.

Yêu Joong là một lần đi lạc mà cậu không hề mong muốn. Ngồi trên xe đò Dunk chán nản tựa đầu vào kính xe nhìn mông lung ra đường mặc cho xe dằn xóc gõ trán cậu vào kính nghe lộp cộp.

Cũng chỉ tại cậu chủ quan, cũng chỉ tại cậu không nghĩ rằng một ngày Joong có khả năng nhìn tới cậu. Qua một lần yêu thê thảm Dunk không nghĩ rằng mình sẽ lao vào một tình yêu với một người như Joong. Dù ban đầu cậu không biết Joong là một người như thế nào nhưng nhìn qua một cái cũng biết không phải hạng cùng cấp với cậu. Cũng tại cái nhẫn chết tiệt đó, mắc chi mà mắc dữ? Cũng tại anh, hỏi vợ thôi cần gì mua cái nhẫn mắc như vậy? Hỏi không được vợ cũng không cần say bét nhè tới nỗi làm gì cũng không nhớ còn vu cho cậu cướp của. Mà thật ra cũng tại anh quá đẹp trai, quá bắt mắt hại cậu nhìn thấy rồi cứ nhớ ở trong lòng.

Cậu nhớ ở trong lòng thì thôi nói ra làm gì, cũng tại cái hồ sơ khám bệnh chết tiệt đó lộn gì mà lộn ác nhân thất đức thế không biết, vậy có nên trách thằng Nanon đã xúi dại cậu cho đủ bộ luôn không? Nhưng cuối cùng hình như là cậu tự mình hại mình. Ừ thì tại cậu chủ quan, cứ nghĩ một người đẹp trai giàu có, lại có một cơ ngơi kinh doanh hoành tráng như vậy thì dù anh có cúi đầu thấp tới đâu cũng không nhìn thấy cậu. Đúng, cũng vì chủ quan, cũng vì không còn dám mơ tới một tình yêu cổ tích cậu đã để lòng mình tự do ngưỡng mộ anh rồi yêu anh tự hồi nào không biết. Ai mà ngờ cái kẻ kia cứ ngứa mắt mà dòm tới cậu hoài không buông.

Dunk nhớ tới buổi tối hôm đó, buổi tối bắt đầu của mọi thứ làm cậu điên đảo, một quyết định không hề sáng suốt. Dunk vẫn còn nhớ rõ đóa hồng cậu hái từ vườn vào với bao hồi hộp, với bao tâm ý.

Cậu vốn đâu biết Joong bề ngoài hiền hòa, nhã nhặn, luôn quan tâm nâng đỡ một đứa em như cậu mà khi trở mặt lại kinh khủng như vậy. Cậu thật không biết cách nhìn người, thêm một lần cậu bị lừa bởi cái vỏ bọc bên ngoài. Khổ nỗi, khi Joong bộc lộ một bộ mặt khác nó lại như muôn ánh đèn màu hoa lệ làm lóa mắt Dunk, dù ở ngay dưới chân đèn như cậu thự sự là vô cùng tối.

Dunk vẫn không thể làm như lần trước với Kluen, Dunk không thể quẳng hình ảnh Joong ra khỏi đầu mình một cách dứt khoát. Dunk biết mình không thể tiếp tục mơ giấc mộng vàng trong khi thực tế quá phũ phàng. Mà cậu cũng chẳng có thời gian để mơ, bao nhiêu thứ dồn dập ào tới khiến cậu liên tục quay cuồng chống đỡ.

Mà trở thành kẻ đi theo Joong Archen cũng không phải dễ thở, một ông chủ đòi hỏi cao như Joong không hoàn chỉnh mình để đáp ứng kịp thì càng dễ chết. Dunk cũng không phủ nhận khoảng thời gian cực nhọc đó của cậu cũng là khoảng thời gian cậu tự nâng cao năng lực mình không ít và cũng bồi đắp tình cảm của chính mình.

"Hừ! Chẳng biết nên cảm ơn hay nên ghét Joong Archen nữa!"

Cứ kề cận, cứ nhìn thấy khí thế, sự cao ngạo, khả năng làm việc mọi thứ xung quanh Joong chỉ làm cậu yêu thêm chứ không hề giảm. Cánh cửa lòng cậu cứ chủ quan để ngỏ cho gió thoải mái ùa vào đến cuối cùng mọi thứ thiệt thòi đều do cậu gánh.

Rồi khi nếm hương vị của anh, Dunk biết mình lún đến không thể rút ra được nữa, người anh giúp đỡ cậu, ông chủ của cậu, "P'Joong" của cậu. Anh giống như ngọn đèn cao ngạo, rực rỡ, thiêu đốt cậu.

Với một ông chủ như Joong Archen, cậu cũng phải biết cách sống sao cho không mang họa vô người. "Ở bầu thì tròn mà ở ống thì dài". Cậu biết ý Joong, cứ ngoan ngoãn, vâng lời, yên ổn thì chẳng bao giờ anh động tới cậu, lương lậu cũng hậu hĩnh. Tính ra không bị anh đập te tua vài trận thì mọi thứ đúng là rất tốt. Có việc làm, có chỗ ở, lương cao, lại nhìn thấy anh... Nhưng khổ nỗi, đời luôn không như ta mong đợi. Mọi thứ rắc rối cứ nhìn thấy cậu là nhào vào.

Không thích cậu thì anh đối xử thế nào Dunk cũng không thắc mắc, nhưng tại sao anh đã nói anh thích cậu mà vẫn làm đau cậu. Anh thuyết phục gia đình cậu, giúp cậu giải quyết những vấn đề nan giải cũng như trở bàn tay, vậy thì tại sao?

Tại sao!!?

Tại sao lại phải dằn vặt?

Tại sao phải làm cậu điêu đứng?

Tại sao phải ép cậu chỉ có thể chọn một cách duy nhất là lặng lẽ mà cố nuốt tất cả cay đắng vào lòng không thể xoay trở, không thể tranh đấu cho tình yêu của mình. Cậu chỉ có thể được yêu khi anh gật đầu hay ra đi khi anh lắc đầu, vậy tình cảm của cậu là gì đối với anh?

Tại sao anh lại làm vậy?

Vì anh không yêu cậu như cậu yêu anh hay vì cậu không là quan trọng nhất?!

Anh yêu cậu tới chừng nào? Yêu đến không thể thiếu hay chỉ yêu khi cậu không động chạm vào bất những thứ quan trọng khác của anh. Cậu quan trọng với anh nhưng có những cái vẫn quan trọng hơn cậu nữa phải không? Rồi một ngày cái quan trọng hơn cậu xuất hiện cậu lại như những lần trước điêu đứng, xất bất xang bang nhường bước, đành mở miệng cười nhưng trong lòng kim châm muối xát.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro