Chương 41

Phuwin lưỡng lự một chút rồi móc điện thoại ra. Nếu một người nào khác nói với cậu chứ không phải Winny thì cậu sẽ lập tức không tin Pond phản bội, dù có bắt gian tại giường cậu cũng sẽ tin rằng là anh bị người ta gài. Nhưng Winny thì khác, vết thương quá sâu dù có liền thì nó vẫn để lại vết sẹo và vết sẹo đó vẫn còn trong lòng cậu, cậu cần một cái gì đó để xóa bỏ những đau thương đó.

– Pond, là em. Ừ! Em ra ngoài mua đồ nhưng đi mỏi chân quá. Anh tới đón em được không? Nếu bận thì thôi em tự bắt xe về cũng được.... À em đang đứng trước một cửa hàng có tên... à đường... gần ngã tư. Vâng em biết rồi.

– Sao, anh ấy nói sao, anh ấy tới phải không? _ Dunk hỏi dồn khi Phuwin cúp điện thoại.

– Anh ấy nói anh ấy đang ở gần đây, anh ấy tới liền. – Phuwin nở nụ cười hạnh phúc trên môi.

– Chúc mừng.

– Tự dưng giờ tôi thấy mình con nít quá, làm chuyện dở hơi.

– Dở hơi nhưng hiệu quả là được mà. Xem anh kìa, vui tới lộ ra mặt luôn.

– Thực ra tôi trước giờ chưa từng làm mấy việc như vầy với Pond.

– Anh nói mấy việc nhõng nhẽo này hả. Đâu phải mình anh, em cũng chưa từng nè, thực ra là không dám. – Dunk thiểu não.

– Vậy không làm thử một lần đi. – Phuwin hứng quá xúi "dại".

– Em?

– Phải, cậu cũng bảo chưa từng vòi vĩnh Joong lần nào mà, một lần xem cảm giác thế nào.

– Anh thấy thế nào?

– Tôi thấy thực kỳ lạ, một cảm giác ngọt ngào, ấm áp đầy trong tim.

– Thực sao, anh làm em cũng muốn thử cảm giác ngọt ngào mà anh nói quá.

– Vậy thì gọi đi. – Phuwin khuyến khích.

Dunk cũng thực muốn thử cảm giác vòi vĩnh làm nũng với anh. Cậu quyết định bấm máy.

– Sao, thấy thế nào?

– Đúng là cảm giác được người ta yêu rất ngọt ngào.

– Hi..hi..

– Hi..hi..

– Vậy độ nhậu của tụi mình thế nào?

– Phá sản chứ sao.

– Mà khoan, anh Pond tới đây, Joong cũng tới. Lỡ lộ chuyện chúng ta giả vờ đau chân thì sao. – Dunk bắt đầu lo lắng.

– Ừ, cũng không nên lộ liễu quá như vậy. Bây giờ làm sao? Lâu lâu đi ăn cắp chưa gì bị phát giác rồi. Mai mốt đừng làm mấy chuyện như vầy nữa, nghe hồi hộp. – Phuwin cũng lo.

– Phuwin này, anh Pond ở gần đây chắc sẽ tới trước phải không? Em qua bên kia ngã tư đợi. Anh tự đợi ở đây một mình đi. Lỡ mà Joong hỏi em sao không quá giang xe Pond về mà bắt anh ấy chạy tới đây đón, em trả lời không được thì em toi mạng. Thân ai nấy giữ đi, thề từ nay không chơi mấy trò này nữa.

– Cũng cậu nghĩ ra chứ ai.

– Quên là Joong với Pond không phải mấy người dễ qua mặt. Em đi trước đây, mai gặp.

– Ừ, đừng có khớp quá rồi khai tùm lum đó, liên lụy tôi là tôi giết cậu đó.

– Biết rồi, im lặng là vàng.

Xe Pond rà rà trên đường tìm người, nhìn thấy Phuwin ngồi trên vỉa hè, lòng anh dâng lên một cảm giác hạnh phúc. Phuwin đời nào nũng nịu vòi vĩnh anh chuyện gì chứ, hôm nay bỗng dưng mỏi chân muốn anh tới đón, đối với anh không khác gì bắt được vàng. Phuwin chịu khó dễ anh chứng tỏ cậu tin anh, dựa vào anh. Ở cách đó mấy con đường cũng có một người đồng tâm trạng.

Bốn người hai tâm trạng khác nhau, Dunk với Phuwin thì lo lắng chuyện mình làm có hơi quá hay không, còn Joong với Pond thì hăng hái đi đón người yêu, chính xác hơn là đi chiều chuộng người yêu. Nghe là biết mình đang được làm nũng, thành phố xe chạy đầy đường, đi chơi mỏi chân, đau chân bước ba bước là có thể đón xe về nhà nhưng lại muốn họ tới đón. Cả hai đang thưởng thức cảm giác ngọt ngào được cưng Phuwin với Dunk chiều người mình yêu, còn thì cũng ngọt ngào hạnh phúc vì được yêu nhưng lại pha chút lo lắng hồi hộp vì lần đầu tiên làm chuyện "xấu".

– Em đau chân thế nào? – Pond dịu dàng hỏi.

– Em... à... đau... mỏi...

– Cái gì mà nói không đâu vào đâu thế, để coi... tại sao chảy máu rồi. – Pond nhăn mày nhíu mặt lo lắng nhấc chân cậu lên xem.

– Không sao đâu, em chỉ đá trúng cục đá thôi, chảy chút xíu máu, không có gì phải lo cả.

– Thật không? Vậy để anh dìu em ra xe.

– Trời, không cần làm như vậy đâu, giữa đường giữa xá. Em tự đi được.

– Tự đi được sao phải gọi anh, để anh cõng em ra xe, về nhanh còn vệ sinh vết thương nữa không sẽ bị nhiễm trùng.

– Được rồi, em tự ra xe.

– Em muốn anh cõng hay anh bế hả? Anh ra tới đây rồi thì phải có chuyện để làm chứ. Em chọn đi, cõng hay bế?

– Đùa!

– ... – Nét mặt anh nhìn cậu ý rõ mười phần là anh không đùa.

– Biết vậy em không gọi anh nữa. – Phuwin thở dài.

– Nếu em nói như vậy có nghĩa anh sẽ "bế".

Nói rồi anh xông tới chuẩn bị tư thế bế người. Phuwin hoảng hồn vội la lên.

– Cõng, em chọn cõng, không bế được.

– Chọn nhanh từ đầu có phải đã về đến nhà rồi không.

Pond cười xảo quyệt, chưa rước được người yêu về dinh thì đối với bảo bối nhát cáy, về mặt ôm ấp này anh tận dụng được lúc nào thì chắc chắn không bỏ qua. Vài cái nắm tay, mấy cái ôm, vài nụ hôn... với anh làm sao mà thỏa mãn kia chứ. Nhưng từ từ vẫn phải từ từ, anh đã làm con người này đau lòng nhiều rồi, mọi thứ anh muốn chuẩn bị thật cẩn thận không muốn vội vàng, không muốn làm cho người yêu hiểu lầm anh không trân trọng cậu ấy, không yêu cậu ấy thực tâm thực dạ.

Phuwin đành phải để cho Pond cõng trên lưng ra xe cách có mấy bước chân, nhưng còn tốt hơn để anh bế. Cậu nhìn thái độ người qua lại coi có ai nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ không. Nhưng một người đàn ông cõng một người đàn ông thì cũng không gây chú ý nhiều, có ai thấy chỉ nhìn một cái rồi thôi, họ nghĩ người được cõng chắc gặp tai nan không thể tự đi được.

Vào được trong xe Pond cũng không buông cậu ra, vẫn để cậu ngồi trên chân mình mà săm soi cái vết thương bé như cái kẹo rồi xuýt xoa mãi.

– Có gì đâu mà anh quan trọng hóa vấn đề dữ vậy, để em ngồi xuống đi. – Phuwin liếc về phía tài xế tỏ ý ngại ngùng với thái độ thân mật của hai người.

– Sao không quan trọng, em trầy da một chút anh cũng đau lòng lắm biết không? – Pond bày ra vẻ mặt vô cùng đau khổ.

– Thôi được, em thua anh... Pond này, gọi anh bất tử như vậy không làm phiền công việc của anh chứ?

– Không, chỉ là ăn cơm với khách thôi mà, có gì quan trọng đâu.

– Khách? Khách làm ăn sao? Vậy rồi có ảnh hưởng công việc của anh không?

– Có việc gì quan trọng bằng việc có người chịu nhõng nhẽo với anh chứ, hả!

– Anh!! Nếu vậy anh chạy tới làm gì.

– Sao không chạy, phải chạy nhanh nữa mới phải. Em lúc nào cũng nghiêm túc, lúc nào cũng đối với anh lễ phép quá, có thấy em đối với anh như thế này khi nào đâu. Như vầy anh mới thích, chứng tỏ anh vừa dỡ bỏ được thêm một bức tường cản trở giữa chúng ta xuống. Anh mừng còn hơn trúng số đấy chứ. Từ nay thích gì thì cứ nói với anh, đừng lúc nào cũng đối với anh như đối với chú bác vậy, anh không có cảm giác anh là người yêu của em gì hết.

– Anh cảm thấy như thế thật sao?

– Đúng. Em với nhóc Dunk y như nhau. Cả hai lại cứ kè kè với nhau nên chẳng bên nào tiến bộ hết. Đối với người yêu cứ như đối với cấp trên, ai mà chịu được.

– Không có!

– Có.

– Thì anh với Joong chẳng phải từ đầu đều là ông chủ sao, không phải người yêu không phải bạn bè... ưm!

–... _Một nụ hôn lấp mất lời cậu đang nói _ Không cho phát ngôn bừa bãi, bây giờ em là chủ.

Cách một cái ngã tư, khi Phuwin được đón đi chưa được bao lâu một chiếc xe khác đã tới. Dunk không như Phuwin bị đau chân là thật, cậu đi tới đi lui trên vỉa hè và thỉnh thoảng lại vò vò đầu. Dunk cũng lo lo không biết khi Joong tới cậu sẽ nhìn mặt anh như thế nào đây.

Chiếc xe dừng lại cách cậu độ hai mét, nó đứng im trong vài giây không động tĩnh làm Dunk nín thở. Cửa phía trước xe được bật mở, một người đàn ông bước xuống... và Dunk nhận ra tên đao phủ của cậu à không, từ lâu đã không còn là "tên đao phủ của cậu" mà phải nói chính xác công việc của anh ta, vệ sỹ của ông chủ lớn. Anh ta bước ra gật nhẹ chào cậu xong thì bước đến trịnh trọng mở cửa phía sau và yên lặng chờ đợi.

Dunk buồn thiu, thì ra anh cho xe tới đón cậu chứ không giống Pond vừa vội vàng tới vừa lo lắng vừa cõng người yêu.

– Cậu Dunk, mời! – Anh vệ sỹ thấy cậu cứ đứng chần chừ mãi không lên xe thì lên tiếng nhắc nhở.

Dunk đành thở dài, xe cũng tới rồi không lên cũng không được. Cậu chán nản đi tới cửa xe, vừa đặt một chân vào thì đã té bật ngửa. Một lực kéo thật mạnh lôi cậu sâu vào trong xe. Cửa xe đóng sập lại, chiếc xe nhanh chóng nổ máy, cậu cũng nhanh chóng bị người ta đè ngửa ra, cánh tay cứng rắn ôm chặt dưới lưng cậu áp cả người cậu vào lồng ngực, môi hôn thật sâu. Khi được buông ra Dunk chỉ có thể thốt hai tiếng "Joong Archen" để thể hiện hết mọi cảm giác hỗn độn đang diễn ra trong cậu: vui mừng, kinh ngạc, bất ngờ, hết hồn, lo lắng, hạnh phúc.

Khi ngồi ngay ngắn bên cạnh Joong Dunk mới nhận ra cách ăn mặc của anh tối nay. Phong cách này chỉ khi Joong ở "võ đài" cá cược hay tới mấy chỗ ăn chơi ngầm mới có bề ngoài như vậy. Hèn gì anh không bước ra ngoài, anh mà bước ra thì đúng là rất bắt mắt, rồi sẽ gây sự chú ý giữa chốn đông người dẫn tới nhiều phiền toái, kính xe lại sậm màu, nên cậu đã không nhìn thấy anh.

– Anh đang bận sao? Em có làm phiền anh không?

– Em tự nói xem.

– Cận giờ khai trận rồi, anh có thể bị trễ đó, anh không cần tới...

– Có cái gì quan trọng hơn đi đón em chứ. Không sao, giờ tới đó vẫn còn kịp chán.

Dunk im lặng không nói gì, anh có vẻ rất vui và hứng thú chạy tới đón cậu không có thái độ khó chịu hay muốn khủng bố cậu, Dunk bất giác mỉm cười.

Võ đài tạm hoãn mười phút chờ ông chủ lớn tới. Đối thủ đã lên ghế ngồi nhưng mặt mày vô cùng khó chịu.

– Ông chủ của mấy người thiệt coi thường tôi quá mà, đã đến rồi còn có thể bỏ đi, bây giờ còn bắt tôi chờ.

– Ông chủ..._ Metawin cười cười nịnh nọt _ Ông chủ thông cảm một chút. Anh Joong bận chút chuyện gấp không thể không đi, xe anh ấy cũng sắp tới rồi, bất quá trễ có vài phút anh không cần khó chịu. Mời ông chủ... rượu, uống một chút cho mát mẻ. A... tới rồi, anh Joong tới rồi. Vậy tôi đi chuẩn bị một chút, trận đấu sẽ nhanh chóng bắt đầu thôi, nhanh thôi.

Mang tiếng "P'Win" của đám anh chị nhưng "P'Win" lúc này cũng đau đầu với mấy chuyện bất thường của ông chủ lớn.

Ngày trước với bây giờ không giống nhau, tuy ông chủ lớn vẫn khủng bố như thế, vẫn hào phóng như thường nhưng... không biết phải nói sao. Vì nhóc Dunk mà a thần phù biến mất cả tháng trời báo hại bao nhiêu trận cá cược, bao nhiêu mối làm ăn nháo nhào cả lên. Như hôm nay, đã tới cửa chào khách rồi vậy mà thằng nhóc gọi một cú nói mỏi chân muốn ông chủ lớn đi đón thế là anh ta quay một trăm tám mưới độ đi luôn, giao hết việc tiếp khách cho hắn.

Hắn hoài niệm thời vàng son cũ, mà nhắc thằng nhóc Dunk là thấy người ngay, quả nhiên là đi đón thật.

Dunk theo Joong tới võ đài, vừa vào đã thấy Metawin mặt mày không hề vui vẻ tới hỏi Joong bắt đầu được chưa. Joong phất tay cho bắt đầu rồi đi thẳng tới chỗ ngồi.

Dunk thấy hơi kỳ kỳ, mọi khi Joong mang cậu tới đây thế nào cũng bắt cậu ăn mặc đồng bộ với anh, nhưng hôm nay giữa đường giữa xá cậu mặc quần jaens áo thun đầu tóc cũng không chải chuốt nhìn thật chọi một trời một vực với Joong. Bất giác cậu mất hết tự tin, không giám ngồi bên cạnh anh.

– Hay em xuống kia ngồi xem nha.

Joong không nói gì chỉ nhìn cậu rồi đi tiếp. Dunk thở ra tiếp tục đi theo, anh không đồng ý. Vẫn chỗ ngồi cạnh Joong, thỉnh thoảng anh lại vuốt ve cậu rất tự nhiên, mắt thì nhìn xuống võ đài.

– Hôm nay đấu mấy trận vậy anh? _ Dunk vừa tựa vào anh vừa xem.

– Ba trận.

– Em lâu rồi không có đánh.

– Không đánh nữa. – Joong trả lời dứt khoát.

Dunk nhìn Joong ngạc nhiên, mọi khi anh vẫn cho cậu lên đài, có khi nào cậu làm anh mất mặt đâu. Tự dưng hôm nay lại không cho đánh nữa.

– ...

– Đánh nặng nhẹ kiểu gì một hồi cũng bị thương. Không đánh là tốt nhất. Thích vận động thì anh kêu tụi nó tới tập với em.

– ...

– Không thích thì hôm nào anh xếp cho một trận đấu giao hữu. Đánh mấy trận cá lớn, toàn bán mạng thôi, anh không muốn em lên đài.

– ...

– Sao vậy? Sao không trả lời anh.

– Em... em không biết trả lời sao, mọi khi em vẫn đánh đấy thôi.

– Trước khác giờ khác.

– Vâng! – Dunk đành nhận lệnh thôi chứ biết làm sao, một câu "trước khác giờ khác" là chấm dứt mọi lời thắc mắc.

Joong liếc nhìn Dunk còn chưa thỏa mãn với câu trả lời của anh, anh khẽ cười. Anh làm sao nỡ để Dunk lên đài, không nhiều thì ít thế nào cũng bị đánh trúng, mà hễ bị đánh trúng tất nhiên bị thương, tất nhiên bị đau. Dù biết Dunk không phải kẻ dễ bị người ta cho đo ván nhưng chắc ăn là anh không muốn cậu nhóc bị thương dù chỉ một chút.

Joong cũng chẳng chú ý trận đấu là mấy, anh đang bận ngọt ngào với mấy ý nghĩ trong đầu. Chuyện gì quan trọng đến nỗi mà làm ông chủ lớn không để ý tới trận cá cược tiền tỉ ở trước mắt như thế? Đơn giản thôi, ông chủ lớn đang bận tính toán cho ngày quan trọng nhất của cuộc đời mình. Dù cân nhắc tới lui mấy chục lần anh vẫn chưa quyết định xong... Nào là chọn đầu bếp, nhà tổ chức tiệc, bánh cưới, quần áo, khách mời, tân phòng, tuần trăng mật, nhẫn cưới...

Joong đang tính toán cho một đám cưới hoành tráng trăm bàn, tổ chức trên một bãi biển ở một resort nào đó chăng?

Không!

Không!

Không!

Joong và Pond đã bàn tới bàn lui mấy chục bận, nhưng cả hai vẫn chưa ai ưng ý với những chọn lựa đã được đưa tới, cả hai còn muốn tìm kiếm cái tốt hơn. Họ đã được giới thiệu cho nếm thử tay nghề tổng cộng ba chục đầu bếp nhưng vẫn chưa hài lòng, hai người vẫn còn muốn tìm kiếm sự lựa chọn khác. Cũng như việc đã đọc mấy chục bản kế hoạch tổ chức buổi lễ rồi nhưng vẫn chưa thấy nó đủ trang trọng, chưa đủ làm cho hai bảo bối của họ vui lòng.

Và không chỉ mơ mơ màng màng trong thời gian gần đây, cụ thể là ngay lúc này tâm hồn Joong vẫn đang bay bổng. Joong đang phát huy hết cái sự khó tính khó chịu của mấy ông chủ lên tới tận mây xanh...

Bánh kem? Không có mẫu nào làm cho cả hai cảm thấy đủ hoành tráng, đủ thanh lịch. Các mẫu đưa tới đều bị bác bỏ.

Rượu? Không đạt, bỏ! Tìm lại.

Thức ăn? Cũng quá tầm thường, tìm lại.

Nơi tổ chức? Chưa xác định được dù chỉ còn non nửa tháng. Tất cả chỉ với lý do đơn giản: Ngày quan trọng như vậy nên phải từ từ cân nhắc kĩ _ nhưng ngày tổ chức thì dứt khoát không chịu dời dù một giây.

Đến cuối cùng bà Mei phải thét lên với hai thằng con trai: "Dừng lại ngay lập tức. Gọi Dunk với Phuwin lại đây cho mẹ. Hai đứa bây cấm nhúng tay vào".

Và cuối cùng dưới con mắt ngơ ngác của Dunk với Phuwin, cả hai ôm một đống những gì đã bị Joong với Pond gạt bỏ đem về tử tế xét duyệt lại.

Dunk thì thiểu não:

– Sao cái gì cũng đắt đỏ thế? Chẳng dám chọn cái nào, chọn thế nào cũng thấy hoang phí.

Phuwin thì khá hơn một chút - dù gì cũng là con nhà giàu... hơn Dunk

– Cậu cứ chọn đi, để hai người kia chọn không phải sẽ càng hoang phí hơn sao?

Dunk với Phuwin không mất đến một phần tư thời gian mà Joong với Pond đã từng tốn mà chẳng chọn được cái gì để chọn lựa cho buổi lễ quan trọng của mình. Những thứ đưa tới tay Dunk với Phuwin vốn đã hoàn chỉnh lắm rồi, họ chỉ cần chọn cái họ thích là OK. Nhưng có hai thứ mà Joong với Pond quyết không chịu nhượng bộ đó là nhẫn cưới và phòng tân hôn. Nhắc tới hai thứ này thì thiệt là không ai mặt dầy tới mức đi cãi vã để tranh với họ, để cả hai tự làm theo ý thích thôi.

Nhưng bên cạnh một sự kiện vô cùng vui mừng của gia đình ông Gun và bà Mei vẫn còn một chuyện gây một chút sóng gió.

...

– Bao lâu nay tôi biết ông vẫn đi lại chỗ con đàn bà đó, tôi đã nhắm mắt làm ngơ. Hôm nay ông dám để người đàn bà đó bước vào nhà, ông thật không biết xấu hổ.

– Bà biết mình đang nói gì không? – Ông Gun nặng giọng.

– Biết? Tôi không cần biết ông mang ả ta đi đâu nhưng vào nhà này thì không được. – Bà tổng hạ chiến thư.

– Không được? Vì lý do gì không được? Trong nhà tôi, tôi làm gì cũng không phải hỏi ý người khác.

– Nhà ông, nhưng tôi là nữ chủ nhân ở nơi này. Tôi không để cho kẻ khác chèn ép tôi trong chính ngôi nhà của mình. Lập tức đuổi ả ra khỏi nhà, không thì đích thân tôi làm, đến chừng đó xấu mặt thì đừng trách tôi không báo trước. – Bà tổng mặt tức tới bốc khói ra lời cuối.

– Một biệt thự cho bà, và một resort ở Phuket cho Jane quản lý, đổi lại bà im lặng rời khỏi đây. – Ông Gun mặt không chút biến sắc khi nghe bà tổng hăm dọa.

– Một biệt thự? Một resort? Ông nghĩ tôi theo ông bao nhiêu năm để đổi lấy bây nhiêu rồi cúi mặt ra đi?

– ...

– Tôi có đi cũng không dễ dàng như thế, một là ông đuổi ả không thì tôi mượn tới luật sư để kết thúc cuộc hôn nhân này. Không thể để mấy người dễ dàng hất tôi ra đường như vậy.

– Bà cũng dư biết nhiều năm nay tôi vẫn đi lại với ai thì cũng biết tôi sẽ chọn phương thức nào. Tôi cho bà suy nghĩ lại, Jane vẫn là con gái tôi, nó sẽ không theo bà học những trò dơ bẩn mà bà vẫn làm sau lưng tôi. Nó sẽ theo anh nó học hỏi thương trường cho ra hồn. Bà một biệt thự, còn resort cho nó tự kinh doanh, nếu nó kinh doanh tốt sẽ nuôi bà đàng hoàng, còn bà giúp nó quản lý không tốt có phá sản thì cũng tự chịu. Còn vẫn chọn gọi luật sư, điện thoại đó bà có thể ngay lập tức gọi, đừng làm mất nhiều thời gian của tôi.

– Ông... ông... ông dám đối xử với tôi như vậy?

– Sao không thể? Bà muốn làm "bà tổng" tôi cho bà làm bà tổng bao nhiêu năm nay rồi, đổi lại bà chăm lo nhà cửa cho tôi. Nhưng bà một chút cũng không làm cho tốt. Nếu làm tốt hôm nay bà ra đi sẽ huy hoàng hơn. Biệt thự là trả công bà sinh cho tôi một ái nữ. Nếu còn làm tới nhà cũng sẽ không có.

– Hừ! Nếu đã vậy ông cứ chờ đi. Luật sư không chỉ đòi cho tôi một biệt thự.

– Vậy thì bà cứ làm gì tùy thích.

Bà tổng bỏ đi trong cơn tức tối đến muốn ngừng thở, ngay sau đó một người khác lại vào. Ông tổng từ bộ mặt lạnh tanh ngay lập tức ý xuân tràn đầy.

– Em! Về rồi hả.

– Cô ta bỏ đi có vẻ không ổn. – Bà Mei nhìn ra cửa nơi bà tổng vừa mới hùng hổ đi ra.

– Đừng để ý, vài ngày nữa là yên ổn cả mà.

– Anh làm sao lừa được cô ta nghĩ đã ký hôn thú với anh vậy?

– Chuyện nhỏ mà, anh có bao giờ nghĩ sẽ ký hôn thú với ai khác ngoài em đâu. Mà đừng để ý mấy chuyện đó, anh giải quyết ổn thỏa hết mà. Không thành vấn đề. – Ông tổng nhăn nhăn cái mũi cười hì hì chờ sự đồng tình của vợ.

– Được, coi như ông làm được một chuyện đáng để tôi bỏ qua. – Bà Mei cười tình trả lời.

Còn chuyện gì khiến bà nhanh chóng bỏ qua chuyện cũ còn tặng một nụ cười tình tứ quyến rũ như thế thì... ờ thì chắc là cái chuyện ông tổng chỉ lỡ ăn "chả" một lần còn lại toàn "ăn chay" cả thôi.

Và dĩ nhiên chuyện gì tới cũng đã tới, bà tổng (tạm) tái xanh tái mét khi nghe ông luật sư trình bày việc bà không thể đệ đơn ly hôn và đòi chia tài sản được vì ông tổng và bà không có đăng ký kết hôn. Vả lại trong thời gian qua ông tổng cũng có hiệu lực hôn nhân với bà Mei Rachanun, tức bà Mei mới là vợ chính thức. Bà chỉ có thể kiện ông ấy tội vi phạm luật hôn nhân gia đình, nhưng nếu bà tố cáo thì bà cũng là người vi phạm, đồng tội. Mà khuyên bà có tố cáo cũng không làm gì được ông ấy, chỉ tổ thêm tiền mất tật mang.

Bà tổng chỉ còn nước tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu. Bà nhớ ngày đó bà đã ký vào tờ hôn thú không thể nhầm lẫn được nhưng... ông luật sư nói: "Có thể bà có ký nhưng còn việc có đi đăng ký đúng pháp luật hay không là chuyện khác."

Nhiều năm về trước pháp luật còn dễ dãi nên thông qua người trợ lý của ông tổng đã lo lắng hết mấy chuyện đó, không ngờ tưởng là chuyện không cần động móng tay giờ lại thành chuyện lớn như thế. Bà cứ tưởng ký vào giấy hôn thú rồi thì mọi thứ được đảm bảo. Lão già đó vẫn cao hơn bà một nước. Cuối cùng bà tổng phải nhập viện vì bị tăng xông máu.

Tuy chuyện ngoạn mục của ba người lớn làm cho Chimon thán phục ông tổng mãi không thôi nhưng cũng chẳng ảnh hưởng chút nào tới Pond và Joong. Cả hai vốn cho rằng chuyện nếu không tới nước đó mới không phải là cha của họ.

Dunk ôm kết quả những gì cậu chọn đưa đến cho bà Mei, thực ra cậu ít nhiều cũng ngại ông tổng, dù gì đối với cậu ông tổng vẫn là một người khó mà thân thiện cho được.

Bà Mei thì xem xét những gì cậu chọn rồi cứ chốc chốc ngước lên nhìn cậu làm Dunk cũng thấy lo lo. Dù Phuwin đã nói mấy ngày này tốn kém một chút cũng đáng nhưng với Dunk thật đã tốn quá xá nhiều rồi, một số tiền khổng lồ chứ không ít.

– Joong nói gì khi con chọn mấy thứ này? – Bà Mei vừa xem vừa hỏi.

– Hay để con xem lại một lần nữa. – Dunk thấp thỏm đề nghị được làm lại, cậu nghĩ mình vẫn còn hoang phí quá.

– Để Phuwin thêm chút ý kiến cho con đi, không phải ta chê nhưng con có vẻ tiết kiệm quá. – Bà Mei đưa trả "bản kế hoạch cưới hỏi" lại cho Dunk.

– Cái này... cái này... con với Phuwin cùng quyết định. – Dunk thấy ngại khi bà Mei có vẻ chê cậu "keo". Nhưng không phải tiền của cậu, xài hoang thế coi làm sao được.

– Cho cả hai? Không phải một người. – Bà Mei lập tức rút bản kế hoạch lại xem một lần nữa.

Dunk chăm chú xem xét nét mặt bà khi đọc lại những gì chi tiết trong đó, mặt bà cau có còn hơn lúc nãy. Sau một hồi bà phán.

– Thôi, chuyện này để bác lo, mấy đứa lo bản thân mời khách nào tới dự tiệc là được và lo đi thử quần áo đi. Mấy chuyện này để cho mấy đứa lo thiệt không chịu được. Đứa thì làm quá đáng đứa thì...

Dunk chắc chắn mẹ Joong không hài lòng với những gì cậu và Phuwin quyết định, nhưng bà phê bình là "tiết kiệm" quá thì vẫn tốt hơn là trách cậu hoang phí. Bà Mei cuối cùng bực mình chịu không nổi đành tự gánh vác việc tổ chức tiệc làm Dunk với Phuwin nhẹ nhõm biết chừng nào. Tránh được biết bao nhiêu vấn đề tế nhị khó nói như chuyện tiền nong chẳng hạn. Phuwin mặc dù luôn lải nhải bên tai Dunk rằng cậu cứ hoang phí chút đi không tróc miếng da nào của Joong đâu nhưng Dunk đúng là làm không được, mà vốn hai người cùng tổ cức cùng một ngày nên Dunk chọn sao Phuwin cũng chọn y vậy.

Buông cái gánh nặng đó xuống cả Dunk và Phuwin có vẻ hồ hởi với ngày "lành" của mình hơn. Đầu tiên dĩ nhiên là mời khách, cái chính là khách nào có thể đến với tâm trạng chúc mừng.

Với Dunk dĩ nhiên là thằng Nanon - người đầu tiên biết chuyện cậu yêu Joong và cũng là người chia sẻ tâm sự giúp cậu vượt qua những ngày buồn nhất của mình. Kế tới tuy hơi quái dị một chút nhưng đó là cái đám ở võ đài. Chẳng hiểu từ lúc nào mà Dunk trở nên quen thân với họ. Bọn họ làm khách mời của Joong? " Làm gì có cửa", đó là do anh Santa nói với Dunk. Nhưng họ biết mối quan hệ của Dunk và Joong, họ chẳng lấy làm lạ và cũng hay chọc ghẹo nịnh hót vun vào. Cuối cùng cả đám lại trở thành khách mời của Dunk. Ngoài ra chỉ còn có gia đình cậu, cả nhà sáu người tính luôn cậu là bẩy.

Phuwin thì khiêm tốn hơn nhiều, chỉ có gia đình cậu ba người chứng kiến ngày vui của cậu, bạn của cậu chắc chỉ có mỗi Nanon và Dunk cùng Sood là biết chuyện tình cảm tréo ngoe này và ủng hộ nhưng dĩ nhiên họ phải có mặt ở bữa tiệc không cần mời.

...

Tiếp theo là thử lễ phục. Cái ngày thử lễ phục thiệt cũng chưa yên ổn, nhưng chỉ có một chút, một chút vấn đề nhỏ thôi. Họ được hẹn chín giờ sáng ngày hôm sau sẽ thử đồ lần cuối. Chiều hôm trước Pond dặn dò Phuwin chờ anh đến đón đi nhưng mới bẩy giờ, chưa kịp ra khỏi nhà rắc rối đã tới cửa nhà kiếm anh.

– P'Pond!

Vừa mở cửa Pond đã bị ai đó nhào vào ôm chầm lấy không buông kèm theo một giọng nũng nịu, ngọt ngào có chút nghẹn ngào.

– Cậu tới đây làm gì? Mấy chuyện làm ăn tôi đã nói không thể chấp nhận được. Tốt nhất là không nên nói tới nói lui, và cũng nên buông tôi ra.

– Anh nghe em nói một lời đi, em biết lỗi rồi. Sau bao nhiêu chuyện em nhận ra mình không thể thiếu anh được. Anh có thể cho em một cơ hội được không. Em không cần tiền bạc không cần nhà cửa không cần gì hết, em chỉ cần anh thôi. Pond, anh rất yêu em mà, anh không yêu cậu ta đâu.

– Winny, cậu lại nói nhảm chuyện gì vậy. Yêu cậu đúng là có... rất yêu...

– Vậy chúng ta làm lại từ đầu đi... – Winny mừng rỡ cười trong nước mắt.

– Nhưng là trước kia thôi. – Pond nói nốt những gì anh đang nói.

– Anh nói dối, nếu không yêu em tại sao mỗi lần em hẹn anh đều đến?

– Vậy mà cậu không hiểu sao. Cậu hẹn tôi đều đến nhưng tôi vẫn cưới người khác, và tôi đã không chấp nhận bất cứ yêu cầu nào của cậu, hiểu chứ?

– ...

– Dù cậu có giở thủ đoạn gì tôi cũng sẽ vui vẻ nghênh tiếp, hiểu không? – Pond nói như giải thích từng chút từng vấn đề cho người trước mặt nghe.

– Ý anh muốn nói dù có ở trước mặt em bao nhiêu lần nhưng anh sẽ vẫn không lay chuyển? – Winny lập tức chau mày trả lời.

– Hiểu sắp hết vấn đề rồi đó.

– Anh!!!

– Dù cậu có làm gì, nói gì thì người tôi sắp kết bạn trăm năm vẫn không phải cậu. Cậu thấy không? Gặp cậu bao nhiêu lần tôi cũng không mảy may nghĩ tới chuyện sẽ bớt yêu em ấy chút nào, dù cho cậu có tới bịa bao nhiêu chuyện với Phuwin thì mọi việc cũng không có gì thay đổi.

– Anh biết? – Winny mím môi mím lợi nén giận.

– Biết, có gì mà không biết. Chỉ là trước đây tôi quá tin cậu nên để cậu qua mặt. Nhưng bây giờ thì khác!

– Thực ra anh muốn nói cái gì?

– Không có gì, thời gian qua tôi chỉ muốn chứng minh cho cậu thấy mọi chuyện cậu làm đều vô ích. Dù gì chúng ta cũng có thời gian yêu đương tôi cũng không muốn nặng nhẹ với cậu. Tôi muốn bản thân cậu tự nghiệm ra mà tránh xa chúng tôi ra, nhưng cậu thật chậm tiêu mãi chẳng hiểu ra vấn đề phải đợi tôi nói trắng ra mới chịu. Nhưng dù gì ngày "tốt" của tôi cũng tới rồi, không thể lén bảo bối của tôi ra ngoài với "người khác" dù chỉ là uống một ly nước. Ngày hôm nay nên nói rõ một lần. Tôi dù trước đây có yêu cậu bao nhiêu đi nữa thì nó chỉ là chuyện trước đây, bây_giờ_thì_không. Dù có dâng tới miệng cũng không! Cậu đã hiểu ý tôi muốn gì chưa?

Pond thong thả từ tốn nói từng chữ từng chữ rất rõ ràng rất rành mạch làm cho Winny chín người không biết là tức giận hay xấu hổ.

– Anh!!!

– Chúc tôi hạnh phúc đi chứ. Và tránh xa Phuwin một chút nếu muốn sống và làm việc yên ổn ở thành phố này. "EM nghe hiểu ANH nói gì chứ?" – Winny chắc chắn chưa lúc nào khuôn mặt Pond đểu giả cùng dữ dằn như lúc này.

– Chúc! Hạnh! Phúc! – Winny gằn từng chữ một như muốn ăn tươi nuốt sống mấy chữ "chúc hạnh phúc". Và cánh cửa chính thức đóng cho mối quan hệ dây dưa lòng thòng của hai người.

Vừa đóng cánh cửa trước mặt Winny Pond lập tức đổi khuôn mặt ngọt ngào không thể tả gọi điện thoại cho người yêu.

– Chuẩn bị đi em, anh sẽ tới đón em đi ăn sáng trước khi thử đồ. Gặp lại ngay nhé! Yêu em!

Pond tươi như hoa tới đón làm Phuwin cũng ngạc nhiên không ít. Gặp cậu anh lúc nào chẳng tươi nhưng luôn đi kèm bộ mặt ủ ê đầy giả tạo để than thở chuyện cậu không cho anh thân mật thêm chút xíu rồi thêm chút nữa rồi lại thân hơn chút nữa. Nhưng hôm nay lại khác, mặt anh tươi như hoa không có chút dấu vết nào là cần phải giả vờ nhăn nhó.

– Anh hôm nay lạ vậy? – Phuwin cảnh giác hỏi.

– Không có gì, anh vui thôi mà, lên xe đi, em muốn ăn gì nào? Phở hay tới quán tây hay...

– Cháo trắng lá dứa.

Phuwin dùng thứ giọng rất thản nhiên nói làm Pond hết hứng liệt kê các món ngon mà anh nghĩ cậu sẽ thích. "Cháo trắng lá dứa?" đó là suy nghĩ lặp lại lời Phuwin trong đầu anh. Không lẽ một ngày cũng rất quan trọng như ngày hôm nay anh không làm Phuwin hứng thú ăn một bữa thịnh soạn sao?

– Cháo trắng là dứa? – Pond hỏi lại Phuwin một lần nữa để khẳng định.

– Trên đường Khaosan ấy. – Phuwin một lần nữa khẳng định ý muốn của mình.

– Được. – Người yêu muốn gì dù có kỳ quái hơn trong suy nghĩ của anh cũng không thành vấn đề.

Pond không phải không có kinh nghiệm trong việc ăn uống của Phuwin. Anh không dưới một lần đậu chiếc xe hơi sang trọng của mình trên lề đường chật hẹp với nguy cơ bị công an phạt vô cùng cao và chắc chắn án phạt vẫn đắt giá gấp mấy lần món tiền mà hai người sẽ trả cho bữa ăn của mình. Nhưng cũng không thể phủ nhận mấy cái quán trông bình dân thế mà đôi khi còn ngon cả hơn trong nhà hàng. Với lại nó cũng làm anh nhớ kỷ niệm lúc hai người sống vất vả ở Loei, cũng mấy quán ven đường.

Pond chợt nhớ tới cái xe máy cà tàng của Phuwin anh cười hạnh phúc. Nếu hôm nay cũng mấy cái quán không chỗ đậu xe anh chắc phải tính tới chuyện mua cái xe máy làm phương tiện đưa người yêu đi ăn uống. Mà tiền mua xe máy có phải nên bảo thằng em của anh trả không nhỉ, nhờ ơn bảo bối của thằng em anh chỉ điểm mà bảo bối của anh biết không biết cơ man nào là quán xá theo như nhóc Dunk đó quảng cáo "vừa ngon vừa rẻ".

Đúng y như anh dự đoán, một quán nhỏ khá sạch sẽ nhưng rất đông khách, cũng may là có chỗ đậu xe. Phuwin vào quán như đã đến rất nhiều lần, thấy Pond còn lóng ngóng chưa biết ở đây có những gì cậu quyết định giùm anh luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro