Chương 1. Triền miên

Đêm xuống, thành phố X khoát lên mình vẻ đẹp kiêu sa, lộng lẫy.

Những tòa nhà cao chọc trời, những bảng hiệu quảng cáo đầy màu sắc, dưới làn đường, xe cộ chạy tấp nập, lao vút vào màn đêm bí ẩn, trên vỉa hè, người đi đường bước đi vội vã, có lẽ họ muốn nhanh chóng trở về với gia đình sau một ngày làm việc mệt mỏi.

Ánh đèn sáng rực cả thành phố, một căn biệt thự to lớn dần hiện ra trước mắt, trong biệt thự là những đồ vật xa xỉ, đắt tiền, nhìn quanh, nó được trang trí theo kiểu Tây Âu đầy sang trọng và mỹ miều.

Trong một căn phòng, đối lập với cảnh sang trọng bên ngoài là khung cảnh hỗn loạn, quần áo quăng tứ tung. Trên giường, một đôi nam nữ đang triền miên quấn quýt, tay người nữ bị trói vào một khung sắt nhỏ trên đầu giường, màu da trắng hồng chi chít dấu hôn , tím có, đỏ có,..người nam ở phía trên đang điên cuồng chạy nước rút, vang lên tiếng "phạch phạch" đầy dâm mĩ, chiếc giường rung lên từng hồi theo tiết tấu của người nam. Khi hai thân thể run lên, cũng là lúc kết thúc. Cô gái ngây người nhìn lên trần nhà, tựa như một búp bê rách nát.

"Khóc? Tiểu Mỹ, em khóc vì sung sướng khi ở dưới thân tôi, hay là khóc vì cam chịu đây?" Cố Tiêu Minh nhướng mày hỏi.

"Sung sướng khi ở dưới thân anh?" Cô gái tên Trương Mỹ Mỹ mỉa mai hỏi lại, sau đó bật cười trào phúng: "Tôi thà nghĩ đến tôi đang làm tình cùng Giang Hoài nghe còn có lý hơn đấy, anh không biết liêm sỉ hay sao còn dám hỏi tôi câu đấy?".

Cố Tiêu Minh lao đến bóp cổ cô, phẫn nộ "Cô muốn chết? Vậy thì chúng ta tiếp tục, tôi sẽ cho cô biết hậu quả của việc làm tôi tức giận", sau đó anh nhẹ giọng, liếm vành tai cô "chính là bị tôi chơi đến khi cầu xin tha thứ".

Dứt lời, anh đưa vật cứng kiêu ngạo đã dựng đứng lên vào trong cô, Trương Mỹ định hét lên, môi vừa hé đã bị Cố Tiêu Minh chặn lại, anh hôn cô, gặm chiếc môi anh đào nhỏ nhắn căng mọng, mút chiếc lưỡi đinh hương của cô, sau đó môi anh lướt xuống cổ, xuống ngực, anh cắn nhẹ, tay bên kia xoa nắn. Phía dưới, anh ra ra vào vào. Trương Mỹ Mỹ lắc đầu, nức nở.

"Anh tha cho tôi có được không, tôi không dám chọc giận anh nữa, tôi..tôi chịu không nổi...á". Anh rút ra rồi đâm vào mạnh hơn, anh lật người cô lại đâm vào từ phía sau. Cô buộc phải tiếp nhận anh, tiếp nhận sự to lớn của anh sâu hơn. Anh trầm giọng nói "không phải cô giỏi chọc giận tôi giỏi lắm sao? Tôi chơi cô như vậy, sao cô không kêu người tình của cô đến cứu cô?". Nghĩ tới Giang Hoài, anh phát tiết trên người cô mạnh hơn, mỗi cú nhấp vào tựa như tra trấn thân thể non nớt của cô.

Cô không ngừng lắc đầu, cái mông di chuyển để thoát khỏi vật xù xì của anh, nhưng anh rút ra, lật người cô lại xâm nhập trực tiếp vào trong cô. Anh nắm hai tay cô đặt lên đỉnh đầu, thúc vào những cú thúc mãnh liệt. Anh dừng lại một chút, cúi đầu xuống tai cô, thì thầm nói:

"Giá như Giang Hoài nhìn thấy dáng vẻ mê người này của cô".

Nói xong anh lại vọt vào trong cô, cô vì đau đớn mà hét lên.

Đau quá,

Rất đau.

Cô dùng hai tay đặt lên ngực anh, gắng gượng hết sức để đẩy anh ra, nhưng sức lực của cô làm sao có thể đọ lại người đàn ông đang bị chọc giận, trong mắt anh tràn đầy dục vọng.

Giá như lúc đó cô biết thân biết phận, giá như lúc đó cô không theo đuổi anh...

Khung cảnh khuôn viên trường ở trường hiện ra mờ nhạt trước mắt cô,

Cô ngất xỉu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro