Chương 1 - Restart

Trùng Khánh hai năm sau quá nhiều đổi mới. Bạn có còn nhớ Z1 Trường Nam Khai không? Lớp học huyền thoại, bây giờ họ đã ra trường, mỗi người đều đang theo đuổi ước mơ riêng của mình trên con đường mà họ đã chọn. Năm thi cuối cấp Z1 năm đó chỉ còn lại 6 người và cùng năm đó chắc hẳn bạn cũng nghe kể về hai con người từng mệnh danh là "Cặp đôi toàn diện nhất Nam Khai". Tình yêu của họ là một bi kịch.

.

Chàng thiếu niên 20 tuổi đứng trước ngôi trường ngày nào, bất giác nghe được lác đác vài tiếng ve kêu gợi nhớ cả một mùa nắng hạ đã qua... Vậy là mùa lạnh sắp tới rồi, lá trên cây cũng bắt đầu thưa dần. Quán cafe Đào Hồng Liễu Lục năm nào đã khoác một lớp áo mới, họ cũng thay nhân viên mới và đáng tiếc cafe ở đây chẳng còn vị đậm đà như ngày xưa nữa, nhạt tuếch...hay là do trời lạnh chăng?

Khu vui chơi nhìn từ trên cao xuống vẫn cứ luôn nhộn nhịp vui vẻ tới bất ngờ, bây giờ chỉ còn là đống đổ nát. Chỉ gốc cây nhỏ trên đồi được lát nền bằng cỏ xanh là vẫn còn được giữ nguyên, à không nó đã được ai đó cột thêm hai dây thừng để giữ một ván gỗ đủ một người ngồi, tạo thành một cái xích đu.... Tiêu Chiến nhếch môi lẩm bẩm.

"Vẫn là nên vậy, ngồi chạm tay vào đất sẽ đỡ dơ hơn đó"

Tất cả thay đổi rồi!

.

Bước chân anh dừng trước ngôi nhà nhỏ quen thuộc, hình như không còn ai ở nữa.

"Hửm, Tiêu Chiến...phải cậu không?"

Chàng thiếu niên quay đầu nhìn thằng bạn mà chỉ cần lên tiếng là cách 10 dặm anh cũng nhận ra được đó là hắn.

"Hoàng Kiệt?"

Hoàng Kiệt ngồi trên chiếc xe đạp cũ bất ngờ tới vứt chiếc xe sang một bên, chạy tới nắm chặt lấy hai khuỷu tay của anh tay bắt mặt mừng. Anh cũng thấy cậu ta thay đổi nhiều quá, cao hơn, vạm vỡ hơn, mái tóc đã được cắt ngắn đi. Cậu ta lớn thật rồi, chẳng còn là thằng ngốc suốt ngày bám theo anh to miệng nữa.

"Tiêu Chiến, tại sao cậu lại ở đây? Mà về khi nào vậy? Bác Tiêu có về cùng không?"

"...Mẹ tớ mất rồi"

Cậu ta mở cặp mắt xanh to ra.

********
Flashback

Mẹ Tiêu gạt chiếc bình thủy tinh đi, âm thanh vỡ nát vang lên thật khô khốc.

"Trở về? Con nghĩ mẹ sẽ đồng ý sao?"

Anh ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ, điềm tĩnh giải thích cho mẹ Tiêu kế hoạch đã chuẩn bị. Bà không thể kiên nhẫn hơn được nữa, môi trường học ở Mỹ đã thay đổi anh quá nhiều, khiến anh trở nên độc lập hơn, trầm tính hơn nhiều. Anh chưa từng nở nụ cười trong hai năm qua.

"Vậy là con giấu mẹ từ đầu đến cuối sao?"

"Con đã nói mẹ rồi nhưng mẹ không nghe?"

Nét mặt anh vẫn chẳng có chút thay đổi.

"Rốt cuộc thì con coi mẹ là cái gì vậy? Để lôi được con ra đây mẹ phải mất tận 1 triệu tệ để thuyết phục thằng nhóc V-"

"Mẹ đừng nhắc tới cậu ta ở đây" Anh cau mày chặt lại.

"Vương Nhất Bác...con người giả dối đến phát tởm, anh ghét cậu, anh hận cậu"

"Sao cũng được, nói chung con không được quay trở về đó" Bà đập bàn đứng dậy, quát lớn về phía anh.

"Con có khát vọng riêng của mình, đó là điều mẹ không thể ngăn cấm"

Bà quay đầu lại, Tiêu Chiến bây giờ là một đứa lôi mấy cái lý thuyết về tính nhân văn đạo đức ra cãi bướng với bà?

"Con với chả cái..."

Đêm hôm đó bà gặp tai nạn, nó đến thật đột ngột và cướp đi mạng sống của bà, cướp đi người thân duy nhất của anh.

End flashback

******

Hoàng Kiệt khui lon nước trái cây mà cậu ta vừa mua được từ chiếc máy bán hàng cũ.

"Thế là cậu quay về đây luôn, hơi bất ngờ đó" Đoạn liếc nhìn anh cậu ta mới nói tiếp "Mỹ dù sao cũng là một đất nước lớn gần như là cầm đầu thế giới và cậu lại chọn quay về đây để nuôi cái ước mơ kia. Cậu biết ý tớ muốn nói là gì phải không?"

Đôi mắt kiên định của anh nhìn thẳng ly nước trước mặt rồi khuấy nhẹ viên đá trong đó.

"Vì đây là nơi Ba và Tiêu Việt đã bắt đầu"

"Hay là vì Nhất Bác?" Lon nước trái cây trên tay cậu ta bỗng xuất hiện một vài vết lõm.

"Vương Nhất Bác, ba từ đó từ lâu đã chẳng còn đọng trong tôi rồi, cậu ta thế nào tôi không quan tâm nữa" Sự quyết tâm được anh cho vào câu trả lời một cách quả quyết.

"Vậy tại sao cậu lại đến nhà của em ấy?"

...

"Vì có những thứ muốn quên cũng không thể quên được. Nhất là những kỷ niệm buồn lại càng phải khắc sâu vào tim như một bài học cho bản thân"

"Đừng hỏi nữa. Hơn nữa ngày mai tớ phải đến Bắc Kinh rồi"

Hoàng Kiệt quên béng chuyện mình đang hỏi.

"Trùng hợp vậy...mai tớ cũng đến đó. Cậu đến đó làm gì?"

"Tôi được nhận vào trụ sở cảnh sát, thực tập trước rồi năm nữa sẽ tốt nghiệp"

Hoàng Kiệt phun hết chỗ nước trái cây trong miệng ra, rồi ho lên sặc sụa trước ánh mắt hiện rõ vẻ kinh tởm của thằng bạn mình, anh vẫn cứ ưa sạch sẽ tính công tử như ngày nào.

"Không thể trùng hợp hơn thế, nói cậu nghe. Tớ cũng vậy nhận vào tiểu đội điều tra viên của Châu lão sư năm xưa đó" Hoàng Kiệt với người lấy khăn giấy trên bàn, vội lau miệng.

"Tớ cũng vậy!"

Thề là Hoàng Kiệt chưa bao giờ tin vào câu "oan gia ngõ hẹp" cho đến ngày hôm nay.

.
.
.

Bầu trời trên đất Mỹ trong xanh thật nhưng nắng nóng của thời tiết cộng thêm cuộc sống như chạy đua này, rồi khói bụi lại khiến nó trở nên oi hơn khi đi ra đường. Cậu trai trẻ hơn 18 tuổi hướng đôi mắt một mí lên bầu trời qua khung cửa sổ.

"Mắt em đã sáng lại rồi" Ngô Khang cười tươi, ngồi xuống ghế bên cạnh cậu.

"Vâng ạ!"

Vương Nhất Bác quay lại nhìn anh, ba năm chữa trị tại đây đúng là một nỗi ám ảnh kinh hoàng...nhưng giờ thì mọi chuyện đã ổn cả.

"Em có định trở về đó không? Việc chữa trị gần như đã hoàn tất rồi"

Giọng nói trầm của cậu vang nhỏ lên, quá đỗi quen thuộc với anh.

"Trở về đó...để làm gì nữa?" 

Cậu buông lời, đưa tay chạm nhẹ vào trước ngực mình cảm nhận vòng tròn lạnh cộm lên.

"Với em mọi nơi không có anh đều trở nên vô nghĩa, Tiêu Chiến à!"

"Vậy em quyết định ở nơi đất khách quê người này một mình để tìm cậu ấy?"

"Vâng! Nhưng sao lại một mình em còn anh mà"

Ngô Khang bật cười, anh thích cái cách cậu dựa dẫm mọi thứ vào anh như vậy.

...
.
.
.

"Tiêu Chiến...em đã từng nói chúng ta đến đây là được rồi, chứ không hề nói chúng ta hãy chia tay nhau đi... Dừng lại là để cảm nhận thật chậm, để nghỉ ngơi và lấy lại cảm xúc của mình chứ không phải dấu chấm hết. Khi nào anh và em vẫn còn sống chung một bầu trời, còn hít hở chung một bầu không khí thì khi đó em vẫn yêu anh!"

10:48 - 2021.04.10

-----------
P/s: Mình cực thích hình ảnh quan nhân của hai anh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro