Chương 19 - Tiêu Chiến mở lòng

Hai người ngồi đối diện nhau cùng ăn bữa tối muộn, Vương Nhất Bác không dấu được vui vẻ hướng người trước mặt nhìn mê mẩn, đừng nhắc tới mấy lúc anh nổi điên thì bình thường Vương Nhất Bác thực sự rất thích, rất thích anh luôn đó. Mấy lúc này cậu hệt như thằng em trai nhà kế bên đang tuổi mẫu giáo nếu đã thích cái gì liền không che dấu được, muốn dính chặt lấy anh nhưng vì anh nghiêm khắc không cho quậy hay đến gần nên em đành đứng xa 10 cm nhưng mắt vẫn hướng anh nhìn thích thú...

Vương Nhất Bác cứ chìm đắm trong cảnh sắc mà không hề hay biết người đối diện đang chẳng thể nào thoải mái khi mà bị người mình yêu, người mình vừa làm tổn thương nhìn chằm chằm. Làm tai anh thoáng chút đỏ nhưng mà vẫn phải giữ tư thế ngồi ăn như không biết, không để ý quan tâm. Để giãn cục diện này anh liền ngẩng lên gắp một miếng thịt đưa vào chén cậu, như không có chuyện gì lên tiếng.

"Anh muốn nghe em kể về Ngô Khang?"

Vương Nhất Bác mới cúi xuống vì bị bắt quả tang liền ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn anh khó hiểu. Hôm nay anh hơi khác, mấy lúc trước gây nhau, làm lành toàn dùng biện pháp lăn giường nhưng hiện tại chưa lăn đã thân thiện tới mức quan tâm cậu vậy á, còn quan tâm người anh ghét? Chẳng phải trước giờ ngoài hai người và Hoàng Kiệt là bạn chung thì anh nào có thèm quan tâm cuộc sống xung quanh cậu đâu.

Thấy bản thân hơi đường đột nên anh đành cười lên, nói tiếp.

"Chỉ là tôi muốn biết thêm về những năm qua của em thôi"

Dù có chưa hết ngạc nhiên nhưng nghe xong câu này, cái suy nghĩ được tiến gần anh thêm một bước lóe lên, còn nghĩ xa tới việc sẽ cùng anh thảo luận vụ án chiều này, thỏa luận thêm manh mối cho vụ Ba Tiêu và Tiêu Việt, mấy điều này lần nữa làm Vương Nhất Bác lại vui vẻ quên mất mọi thứ.

"Ngô Khang là ca ca kết nghĩa của em, anh ấy làm bác sỹ ngoại khoa, anh ấy giúp em rất nhiều từ hồi qua Mỹ đó, anh ấy-..." Đang định nói thêm thì bỗng thấy lông mày anh chau lại nên cậu vội dừng lại.

Câu nói vô tình của cậu cũng vô tình làm nỗi đau của anh hằn thêm một vết cứa. Nhưng Tiêu Chiến đúng như lời Hoàng Kiệt nói là người giỏi che giấu cảm xúc, như có như không hỏi thăm tiếp.

"Ừ, mấy lần tôi thấy em gọi điện nói chuyện với anh ta rất thân, mà tại sao em lại quen anh ta?"

Vương Nhất Bác cười hiện hai dấu ngoặc không để ý kể tiếp "Em là bệnh...Là có duyên gặp sau đó cùng qua Mỹ nên hai người cứ vậy chơi với nhau"

"Vậy ra là người Trung? Anh ta có ý định về nước sắp tới hay gì không?"

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngại của cậu.

"À nếu thân với em thì tôi cũng nên biết thêm...Thôi không nói chuyện này nữa, khi nào có dịp em mời anh ta về đây chơi. Ăn tiếp đi"

Sau đó Vương Nhất Bác cũng không để ý nhiều liền cùng anh vui vẻ ăn cơm. Lúc này cậu chỉ đơn thuần thấy rằng anh đã mở lòng mà không nhìn thấy trong mắt anh loé lên tia lạnh lùng.

.

Chờ Tiêu Chiến sau khi thu dọn phòng bếp đâu đấy, lên lầu mở cửa phòng ngủ đã thấy Vương Nhất Bác vừa tắm xong đang mặc đồ ngủ tựa lưng trên giường chơi điện thoại.

Thấy anh bước vào cậu chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục ván games của mình, cũng không để ý ly sữa anh vừa đặt xuống trên bàn đầu giường, cũng như việc anh tiến về bàn làm việc lấy một tập tài liệu, chỉ tới khi tập tài liệu được đứng trước mặt cậu kèm câu nói.

"Em đọc đi, là chuyên án của X!"

Vương Nhất Bác mới ngưng chơi, để điện thoại qua bên cầm tập hồ sơ.

Tiêu Chiến nói tiếp.

"Cách đây 2 tháng có tin tình báo rằng tháng sau hắn ta sẽ giao dịch lớn một lượng chất cấm tại Trung Quốc, hiện tại vẫn chưa biết địa điểm rõ ràng"

Vừa lật lật sơ bộ nó cậu chăm chú nghe anh nói.

"Tuần trước tôi đi cũng là vì tin đó... Chuyên án lần này sếp muốn ngoài phá hủy giao dịch còn muốn bắt hắn, tôi cũng đã xin cho em vào chuyên á-"

"Anh xin cho em?"

"Ừ, tôi biết em vẫn luôn tìm hiểu hồ sơ của Tiêu Việt năm xưa... Đây là toàn bộ chuyên án tôi cùng một số người trong 9 năm qua điều tra. Em coi kỹ, chiều mai sẽ có cuộc họp với cục trưởng"

"Cám ơn anh!"

Tiêu Chiến nhìn mái đầu trước mặt một lúc, ánh mắt không lộ ra vẻ hào hứng, thích thú hay chán ghét gì, chỉ là nhìn một lúc rồi rời đi.

"Coi sớm rồi đi ngủ, sáng mai còn tới hiện trường vụ án chiều nay"

"Anh biết vụ án chiều nay rồi sao?"  Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên.

"Lúc tối gọi Hoàng Kiệt có nói qua"

Nhắc tới vụ tối nay cậu lại thấy áy náy đã để anh chờ cơm trễ như vậy, ăn uống mọi thứ xong xuôi cũng gần 11h đêm luôn.

Đợi anh vệ sinh cá nhân xong ra ngoài đã thấy cậu tự giác nằm một bên đợi mình đi ngủ, nhưng tới lúc đang tính với tay tắt đèn lại thấy ly sữa còn nguyên.

"Em không uống sữa sao?"

Vương Nhất Bác đang chùm mền quá đầu, ôm gối ôm thiu thiu ngủ thì bị anh phá giấc, phụng phịu từ trong mền nói ra.

"Mới ăn tối xong, em vẫn còn no lắm không muốn uống sữa đâu!"

Đợi 5 giây trôi qua Vương Nhất Bác chỉ nghe thấy thở dài rồi... "xoẹch"... cái mền đang che lút mặt cậu bị anh một đường kéo xuống.

"Từ giờ tới sáng còn hơn 7 tiếng, cũng phải nạp gì đó vào, nhanh lên tôi còn tắt đèn"

Thế là Vương Nhất Bác đành hậm hực vùng mền ra, liếc xéo anh đâu vào đó mới cầm lấy ly sữa tu một mạch, xong nằm bịch xuống giường nhắm mắt. Nhìn một loạt hành động tới là đáng yêu của cậu, môi anh bất giác cong lên nhưng lúc đi rửa ly vẫn không quên nhắc nhở, nói là nhắc nhở cho nhẹ chứ yêu cầu thì đúng hơn.

"Ly nước lọc bên cạnh, súc miệng rồi hẵng đi ngủ"

Dù khó chịu lắm với mấy câu kiểu này của anh nhưng Vương Nhất Bác vẫn là rất thích nha.

.

"Gọi Vương Nhất Bác vào cùng họp nhé"

"Nhưng mà Tiêu lão sư không phải anh nói cậu ấy có thể là..."

"Tôi muốn chuyên án này thêm tên cậu ấy vào, sếp Trương cũng đã đồng ý"

"À còn nữa cậu báo với 9785 kế hoạch thay đổi, thêm vào, từ giờ tới lúc hành động chúng ta ở bên này sẽ không làm gì hết"

Nói xong anh đi thẳng vào phòng chuẩn bị trước cho cuộc họp.

.

Vương Nhất Bác là người ngồi xuống ghế cuối cùng cùng tập hồ sơ hôm qua anh đưa, lão Trương liếc mắt nhìn cậu rồi tiếp tục dơ romote chỉ vào màn hình nói.

"Lượng hàng giao dịch lần này có thể trị giá tới hơn triệu đô, hắn chọn eo biển giữa Đài Loan và Đại lục nhưng đó cũng chỉ là tình báo, chưa chắc chắn được. Còn trước mặt mọi người là hồ sơ tất tần tật về thông tin trong hơn 2 tháng qua đã được tổng hợp"

"Hắn chọn nước ta không hiểu vì một lý do gì nhưng dù là gì thì chắc chắn lần này sẽ cẩn thận gấp bội"

"Đúng vậy, hắn giao dịch bao năm qua rất hiếm chọn địa điểm là nước mình"

"Theo tôi, không ngoài lý do hàng từ lần trước của hắn vẫn còn, chuyên án nửa năm trước của chúng ta tuy thành công nhưng cũng chỉ vây quét được những kẻ hợp tác với hắn. Nếu không chắc chắn hắn sẽ không giao dịch tại nước ta với lượng hàng khủng như vậy" Tiêu Chiến lên tiếng giữa nhiều ý kiến của đồng nghiệp.

"Ừm, có thể có khả năng này...Tiêu Chiến tìm hiểu ngay về việc này" Lão Trương gật gù.

"Còn nữa team 7 có báo lên 2 tuần nay đều có vụ án liên quan tới chuyên án cách đây nửa năm. Nạn nhân đều chết có con chip gắn sau gáy cùng lượng hàng cấm đáng kể. Nhưng vẫn chưa điều tra được tại sao lại xuất hiện ở Trùng Khánh thưa sếp"

"Có bảng điều tra chi tiết?"

"Hiện tại vẫn chưa. Nhưng theo tôi nghĩ với cách thức hành động của hắn hay dùng thì lần này chắc chắn vẫn sẽ là dương đông kích tây làm trọng điểm" Châu Ngoạn Ngâm cầm báo cáo hiện tại của đội 10 giao phát ra cho từng người vừa nói.

...

"Được rồi, mọi người về điều tra tiếp, có thông tin gì báo ngay cho tôi"

.
.
.

Thời gian cứ vậy trôi qua Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác và đồng đội cật lực tăng ca tìm manh mối. Nhất là cậu.

Đêm nay sau một hồi quấn lấy nhau trên giường, Vương Nhất Bác nằm lên người anh, áp tai mình nghe từng nhịp đập trong lồng ngực đó.

"Tiêu Chiến!"

Tiêu Chiến cũng mệt lả ra vì dùng sức quá độ, hờ hững vuốt vuốt eo cậu, im lặng nghe cậu nói tiếp.

"...Chuyện lúc sáng không phải em cố tình cãi anh đâu, chỉ là em có cảm giác hắn sẽ giao dịch tại Trùng Khánh thay vì eo biển giữa Đài Loan và Đại lục"

Anh giữ im lặng, mắt nhắm nghiền. Nhưng cậu thì không kiên nhẫn được như thế, trực tiếp leo xuống, chồm lên người anh nói tiếp.

"Anh không thấy lạ sao, mọi thông tin chứng cứ đều hướng về địa điểm đó?... Tiêu Chiến?"

"Nhưng tin tình báo kia cũng là thật, phân tích hình ảnh cuối cùng của các nạn nhân cũng phù hợp"

"Nhưng mà..."

"Hơn nữa là kết luận của toàn chuyên án, không chỉ em cảm nhận là thay đổi được"

"Anh..."

Anh thở nhẹ một hơi dài rồi ngồi dậy, cầm lấy ly nước đầu giường uống một ngụm, nói tiếp.

"Tuần sau là ngày giỗ của ba mẹ em đúng không?"

Tiêu Chiến thành công bắt Vương Nhất Bác phải chuyển dịch sang việc khác.

"Ừm"

"Tôi nói bác Ba hôm đó làm mâm cơm nhớ, được chứ?"

Cộng cả việc nêu ý kiến bị anh lúc nào cũng gạt đi, cùng nỗi xúc động nhớ ba mẹ bấy lâu, vừa hay được anh khơi dậy, Vương Nhất Bác trùng xuống cảm xúc, chỉ biết gật đầu.

"Em có người thân nào nữa không, mời tới cũng được"

Ngẫm ngẫm một lúc sau cậu mới trả lời, âm thanh phát ra cũng rất nhỏ dường như không muốn anh nghe thấy rõ càng tốt "Lúc trước ở Mỹ em đều cùng với Khang ca làm, cũng không cần cầu kỳ đâu anh, ăn bữa cơm cùng nhau là được"

Nhắc tới Ngô Khang cậu mới nhớ ra vụ hắn sắp tới sẽ về lại đây, hắn nói với cậu từ cách đây 1 tháng cơ, nhưng mà vì nhà này của Tiêu Chiến rồi vì mối quan hệ giữa hai người, thế nên cậu quyết định không nói với anh. Không ngờ tới 2 tuần trước anh lại mở lòng nên bây giờ có thể là lúc thích hợp cho cậu nói chuyện này.

Vương Nhất Bác quan sát Tiêu Chiến đang mặc quần áo bên cạnh không có một điểm gì khó chịu khi nghe tới hắn mới lên tiếng tiếp.

"Anh à...em quên nói với anh, Khang ca sáng hôm đó cũng về nước, đợt trước anh có nói em là có thể mời anh ấy về-"

"Em muốn mời anh ta?"

"Ừ, anh ấy với em cũng coi như là anh em"

"Thế thì mời thôi. Mà anh ta về đây chỉ vì ngày giỗ?"

"Không có, anh ấy bảo đúng dịp đi hội thảo hiệp hội bác sỹ thế giới tiện về đây thôi"

"Mấy giờ anh ta về đây?"

"Em quên hỏi, hè hè. Để mai em điện"

"Ừ, hôm đó kiểu gì em chẳng ra đón, hỏi giờ giấc cho đúng không lại mất công" Vương Nhất Bác cầm lấy quần áo từ anh mặc vào mà miệng lại vcong lên.

16h45-2021.16.07

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro