Chương 4 - Vương nào đó say xỉn
Vương Nhất Bác cũng gặp lại Hoàng Kiệt và Châu lão sư và bọn họ cũng dành cả một ngày để trò chuyện với cậu và Jonson. Thầy Châu có vẻ thích kể về các thành tích cũng như lịch sử hình thành của "Tiểu đội Điều tra viên" này. Cũng có một điều hết sức thú vị đấy chính là top 3 của Nam Khai lừng lẫy, học trò cũ của thầy đều tập hợp nơi đây.
Một bữa hội tụ quá hoàn hảo với bia rượu và mấy món nhắm, nào đậu phộng, nào chim cút...có đủ hết chỉ thiếu mỗi Tiêu Chiến. Anh thực ra không phải kiểu người thích mấy vụ tiệc tùng "thác loạn" như vậy và có lẽ vì nguyên do nào khác chăng?...
Vương Nhất Bác không tự nhận mình là một người có tửu lượng cao, vì trải nghiệm của cậu về nó có hơi ít, lúc ở bên kia Ngô Khang đã cấm tiệt cậu không được uống mấy thứ anh cho là độc hại này, thế nhưng cậu bây giờ không phải là một đứa trẻ tuổi vị thành niên bị ràng buộc bởi các quy tắc đã đặt sẵn nữa. Và ngạc nhiên hơn hiện tại cậu còn là người còn tỉnh táo nhất và cậu còn nghĩ có lẽ nên để mặc họ ở đây cho rồi, nhưng mà nếu ai nhìn thấy cảnh này... đảm bảo dù có là tiểu đội nòng cốt, đạt nhiều thành tích nhất thì cấp trên cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho hành động biến phòng họp thành quán bar thế này đâu.
Mọi nơi toàn rác với rác, một bóng đèn cũng đã bị vỡ do lúc nãy nó nhận được hết nội công của Hoàng Kiệt, à phải nói là nghệ thuật mở rượu vang của cậu ta chứ. Jonson vẫn là gục ngay từ ly đầu, Châu lão sư cũng chẳng khá hơn, nằm xả lai ngay chỗ mình. Hậy! Giờ thì họ đều như bất tỉnh còn cậu thì thức tỉnh mà xử lý tất cả, đùa cậu à?
Vương Nhất Bác chống tay lên bàn lắc đầu, đã quá nửa đêm rồi, còn mỗi phòng đề chữ Team 7 là còn sáng đèn, cậu cũng bắt đầu buồn ngủ, hôm nay đã quá nhiều chuyện xảy ra.
"Cạch"
Cậu giật mình quay lại vừa hay thấy cái bóng người làm mình hết hồn!
"Không cần bận tâm, tôi đến lấy bản báo cáo thôi"
Có phải cậu say rồi không? Cái dáng vẻ bước chân thận trọng né mấy mảnh rác của anh kìa, nhìn thật đáng yêu không tả nổi. Còn có, trông anh bây giờ cực quen thuộc, giản dị và thoải mái với chiếc áo thun nha, khác hẳn với cái người mà cậu gặp, cái người xa lạ lúc sáng ấy. Cả cái dáng khom người xuống kiếm đồ nữa...
.
Một ý nghĩa vụt qua đầu cậu.... Cậu có nên để anh một mình ở đây với họ, còn bản thân thì cao chạy xa bay trước không?
Nghĩ là làm, cậu nhón chân, bước khe khẽ, tai căng ra để nghe rõ từng hành động của anh ở đầu kia.
"Bộp"
Cậu cắn chặt môi dưới rồi từ từ quay đầu lại, nở một nụ cười gượng gạo.
"Tiêu Chiến... À nhầm thanh tra Tiêu à... Tôi đi vệ sinh thôi. Vệ sinh... đúng, chẳng lẽ mắc mà cũng không cho đi sao?" Thái độ cậu biến đổi cũng nhanh quá đi, sau khi tìm được một lý do phù hợp để biện minh.
"Chứ không phải đang định đào tẩu sau đó để tôi ở đây xử lý đám này à?" Anh nhướn mày, đầu hất qua hướng ba người đang gục trên bàn, quần áo thì xộc xệch tới đáng thương kia.
Trúng phóc, một mũi tên bay thẳng tim đen cậu.
"Này tôi không phải loại người máu lạnh bỏ rơi đồng đội. Đừng có suy bụng ta ra bụng người"
Vừa dứt lời Vương Nhất Bác chợt nhận ra mình hơi quá lời với anh, nhìn bàn tay đang ghì chặt lấy vai mình khiến cậu tin chắc là anh đang bị kích động bởi nó.
"À... xin lỗi... Tôi hơi quá lời... Nhưng mà anh buông ra được không? Tôi cần đi-"
Tiêu Chiến nhanh chóng xoay người cậu lại, đẩy mạnh vào tường, rồi lấy chân phải của mình ghì chặt giữa hai chân cậu.
Nhận ra bản thân bị ghìm chặt, cậu cũng đã thử cựa quậy mấy hồi nhưng đều không được. Bất lực cậu chỉ biết than rằng, là do cái men rượu chết tiệt làm người ta nhũn ra không có tý sức, rồi cuối cùng đành đưa mắt lên nhìn anh vừa bực bội vừa thắc mắc.
"Tôi... tôi bảo anh buông ra chứ có bảo anh ghim tôi vào tường đâu?"
Anh im lặng chỉ cúi mặt xuống thay cho lời đáp. Tới khi khuôn mặt đó càng ngày càng được phóng to ra, cậu mới thôi phàn nàn rồi đứng bất động mở to cặp mắt mình lên, nhìn vào bờ môi của anh đang mỗi lúc một gần... Ôi! quá quyến rũ để có thể từ chối nó. Môi cậu hơi hé ra một phần vì bất ngờ, một phần là vì chờ đợi nụ hôn cuồng nhiệt của anh, tám năm rồi và anh có biết không cậu đã nhớ nó đến chừng nào không?
Khi chỉ còn một chút nữa thôi thì bất ngờ anh lùi người khiến cậu có chút hụt hẫng.
"Là một điều tra viên, một cảnh sát phòng chống ma tuý mà những kỹ năng cơ bản bị cậu vứt xó sao? Đứng trân người chờ đợi kẻ sắp giết mình tiến tới?" Anh bắt chéo tay nhìn cậu.
Như hiểu ra chuyện gì đang diễn ra, Vương Nhất Bác chợt giật mình, hai tai đỏ lựng lên, mặt lại hầm hầm nhìn anh.
"Anh là tội phạm chắc?"
"Chuyện gì cũng có thể xảy ra, lỡ sau này người cậu tin tưởng nhất lại phản bội cậu thì thế nào?.... À, tôi quên mất mấy việc phản bội này cậu là người giỏi nhất rồi thì còn sợ ai nữa"
Anh gật gù tự cho mình là đúng mà nói tiếp.
"Điều cơ bản như vậy, trụ sở bên Mỹ và tình nhân không dạy cậu sao?"
Vương Nhất Bác có chút say say cộng thêm những lời anh vừa nói, nó làm tim cậu đau hệt như việc anh đang lấy muối xát vào vết thương lở loét trên đó vậy. Cậu nhìn xuống chân anh, duy trì biểu cảm phòng ngự, đáp lại vô thức.
"Nhưng mà...anh là một thanh tra"
"Nghĩa là bất kỳ một thanh tra nào đều có thể hôn cậu mà không cần dùng đến một chút sức lực?" Anh nheo mắt lại "Cậu dễ dãi đến thế sao? Người như vậy không đáng có mặt trong đội của tôi, dù Châu lão sư có đồng ý thì..."
"Vì đó là anh...!"
Âm thanh rất nhỏ của người đang cúi mặt kia, thành công cắt ngang câu châm biếm của anh, cũng thành công khiến bầu không khí im lặng bao trùm lại căn phòng.
Cậu nói cái quái gì vậy? Chính cậu là người đề nghị chia tay, chính cậu là người khiến anh thành một kẻ nghiện rượu vào mỗi đêm, một kẻ chỉ biết vùi đầu vào công việc. Giờ cậu lại bay về và nói thế? Rốt cuộc cậu đang mong chờ gì ở anh nữa chứ, vờn anh từng ấy năm chưa đủ sao?
"Chúng ta chia tay rồi. Bây giờ tôi-"
"Xin lỗi thanh tra Tiêu, chắc là do tôi say rồi, anh biết đó trước kia tôi không phải là người uống rượu giỏi cho lắm..." Cậu ngước lên rồi mỉm cười xã giao với anh "Tôi nghĩ...mình cần đi vệ sinh, ừm anh về trước đi... Tý tôi sẽ dọn sạch chỗ này"
Nói xong liền lách người qua anh, bước ra ngoài.
Tiêu Chiến thở dài, anh cũng đoán được cậu đã say, nhìn theo những bước chân loạng choạng dọc hành lang, nhìn theo mái đầu cứ đang lắc lắc ép mình tỉnh táo kia là minh chứng rõ nhất.
"Em vẫn là một người nói dối dở tệ như ngày nào..."
.
Vương Nhất Bác nhìn mặt mình qua gương, trông nó cũng gần giống một người say xỉn nên cậu chỉ mong anh đừng quá để ý mấy lời kia thôi... Ừ, mà cậu say thật mà. Cậu cũng chẳng hiểu lúc nãy bản thân đã làm gì nữa, vì một chút thiếu kiềm chế mà đi toi cái hình tượng ngầu lòi lúc sáng, khùng thật!... Mà thôi dù sao cũng biết được tình cảm thật lúc này của anh, cũng chả trách được anh, đúng là cậu đã làm nhiều chuyện quá khó xử, nếu là anh làm đổi lại chắc cậu đã hận anh thấu xưởng tủy rồi. Ai trên đời lại còn đi yêu người đã từng phản bội, vứt bỏ mình cơ chứ, là do cậu ảo tưởng rằng trong anh vẫn còn chút tình nghĩa cũ.
"Anh ấy không hận mày là may lắm rồi đó, Vương Nhất Bác!"
Vương Nhất Bác sau khi tự điều chỉnh lại trạng thái đã bảo bản thân rằng "Chỉ cần quay lại đó và vờ như không biết thì mọi chuyện sẽ đâu lại vào đó" xong xuôi, mới nhanh chóng khoát nước lên mặt, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, mở cửa bước ra ngoài.
Nhưng... Cả thân thể cậu như đông cứng khi vừa bước ra đã bắt gặp anh cùng tư thế bắt chéo tay độc quyền đang tựa lưng vào tường như thể đang chờ đợi.
"Anh còn chưa về sao?"
"Tôi không muốn ngày mai phải chịu trách nhiệm trước cái xác trong nhà vệ sinh đâu"
Anh lại nói cái giọng đó, cái giọng mà Vương Nhất Bác ghét nhất. Thế nên vừa nghe xong cậu chả thèm đáp lại, cứ vậy một mạch đi tới trước luôn, nhưng mới đi được một đoạn liền nhận ra cả cái tầng này hay cả cái trụ sở này cũng thật vắng lặng tới rợn người đi, mấy cái đèn đâu ra còn phát tiếng kêu rì rì chẳng khác nào cái nhà xác. Vương Nhất Bác vội đứng lại nhìn xung quanh, rồi hít thật sâu hơi dài lấy tự tin bước nhanh về cửa trụ sở, bỏ quên luôn cái người đang nhếch môi phía sau. Nãy là vì người phía sau mà cậu quên mấy cái đáng sợ này, giờ thì ngược lại. À, cậu còn quên luôn cả đám đồng đội đang say khướt ở trên nữa nhé.
Tiêu Chiến chỉ đứng đó nhìn bước chân nhanh lẹ của cậu đầy khó hiểu, đầu lại vô số những câu hỏi. Thỉ như cậu không sợ bóng tối, sợ ở một mình nữa sao, khuôn mặt còn chẳng tý biểu cảm gì từ lúc anh cố tình nói mấy câu xỉa xói nữa, lẽ nào sống chung với gã bác sỹ kia làm cậu trở nên bạo gạn hơn hay là có vấn đề như hắn? Hoặc lại là một mặt khác của cậu mà anh chưa bao giờ được nhìn thấy? Lúc sáng miệng nói hùng hổ lắm mà, giờ lại làm thing như đuối lý, hay mọi thứ đều thật sự như anh nghĩ?
"Bộp!"
"Ậy ya...." Vương Nhất Bác xuýt xoa.
Tiêu Chiến giật mình nhìn lên thì thấy cả người cậu va vào cái cửa kính, còn loạng choạng lùi ra sau vô tình làm chân bị cà vào tường.
"Khùng hơn thì có, nhưng hậu đậu thì vẫn như ngày nào"
"Này, có sao không?"
Cậu giơ cao tay lên, bực mình quát to "Anh đứng yên đó"
"Không phải lúc phát khùng đâu, nào..." Tiếng thở dài phát ra.
Cậu quay đầu lại, ngước nhìn anh với đôi mắt chớp chớp liên tục như đang cố ngăn không cho một tý nước nào đi ra.
Đứng trước người mình yêu thì dù có là đàn ông, có mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ có phút yếu lòng, hơn nữa còn là người tám năm tìm kiếm và mong chờ.
"Tôi đã bảo anh về đi, anh lại không chịu cứ đòi theo tôi đến đây, giờ tôi bảo anh đứng yên anh còn không nghe nữa.... Phải làm mấy chuyện này, anh nghĩ mặt tôi dày lắm chắc?"
Thế là cậu đã có chút hơi men trong người mới dám nói ra câu này.
"Tôi bắt cậu làm không hay tự cậu suy nghĩ vớ vẩn?" Anh tiến lại ngồi xổm trước mặt cậu, rất nhẹ nhàng nói tiếp.
"Tôi có nên trả lại cậu về Mỹ không? Hình như thay vì gởi tới một cảnh sát chuyên nghiệp họ lại gởi nhầm một cậu nhóc phiền phức rồi"
Vương Nhất Bác tháo hẳn đôi giày ra, tự nắn nắn lại khớp chân rồi nhếch miệng chút, cầm lấy đôi giày, vịn tường đứng dậy.
"Vậy tôi có nên trở về đó hỏi rõ lại không? Hình như tôi nhận nhầm một đội toàn thành phần quái dị rồi"
Anh ngồi đó ngước lên "Nghiêm túc đấy Vương Nhất Bác, tôi sẽ đá cậu trở về nơi đó"
"Ừ, cứ tìm một lý do phù hợp đi bởi vì tôi sẽ không phạm bất cứ một sai lầm nào đâu"
Anh đứng hẳn dậy nhìn cậu đi ra ngoài trụ sở bắt taxi. Có một điều mà bây giờ Tiêu Chiến vô cùng chắc chắn là cậu vẫn còn cảm xúc với anh chỉ là anh không tài nào tìm nổi lý do năm đó tại sao cậu lại như thế. Chẳng lẽ tám năm trước chỉ vì gặp chút khó khăn mà cậu cắn rứt lương tâm để chia tay anh, rời bỏ anh trong lúc anh cần cậu nhất? Và bây giờ mọi chuyện đã ổn thoả thì quay về làm mấy hành động khiến con người ta dễ hiểu lầm như vậy.
Một người xấu xa và đầy giả tạo, cơ mà chết tiệt thật, anh vẫn còn yêu cậu sâu đậm mới đau chứ.
22:48 - 2021.04.15
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro