Phiên Ngoại - Đeo Nhẫn Cho Em (2)

Tiêu Chiến ngẩn người nhìn qua khung cửa kính của trụ sở, bầu không khí của Tp. Trùng Khánh vẫn sôi động dù bây giờ đã hơn 10h đêm. Thứ ánh sáng lấp lánh đến từ các biển quảng cáo hay của dòng xe đang chạy nhanh trên cao tốc đủ để rực sáng khuấy động cả màn đêm, mắt anh lại liếc nhìn xuống phía công viên đối diện trụ sở, nơi đang lác đác mấy đôi tình nhân vừa nói chuyện vừa nắm tay nhau rảo bước, họ cười hiện rõ trong mắt nhau là sự hạnh phúc... Đã rất lâu rồi cả anh và cậu đều không làm mấy việc đơn giản vậy.

Lòng Tiêu Chiến bây giờ như ngàn cân trĩu xuống. Nói thật lòng thì anh luôn sợ mất đi Vương Nhất Bác, có thể mọi người nhìn vào sẽ thấy hành động cùng lời nói của anh chẳng ăn nhập gì nhưng đó là sự thật. Cách đây gần chục năm ngay từ lúc giây phút biết bản thân có tình cảm với cậu, anh đã lo hai người không hợp tính cách, sở thích mà từ chối lời tỏ tình, khi nhận lời yêu rồi anh lại lo bản thân không xứng đứng bên cạnh cậu, khi trải qua bao đau thương và gặp lại nhau anh lại lo một ngày nào đó cậu sẽ rời bỏ mình. Có thể ví nỗi sợ của anh tương tự vòng tròn xoắn ốc trong nền kinh tế, từ từ hình thành phát triển tới đỉnh vinh quang và cuối cùng là dần dần suy thoái không thể gượng dậy được.

Tiêu Chiến ngồi lại vào bàn, tựa mình vào thân chiếc ghế dài ở sau, mơ màng rơi vào đoạn ký ức suy thoái đó.

Trên giường bệnh ngày hôm đó Tiêu Chiến dần dần động đậy được tay mình và sau hai ngày thì có thể chậm rãi mở mắt. Có thể vì quá lâu ở trong bóng tối mà con ngươi không kịp thích nghi với ánh sáng của căn phòng nhưng anh chắc chắn nhớ được ngay tại lúc đó đã thấp thoáng thấy được bóng hình Vương Nhất Bác chạy ra ngoài. Anh đã tỉnh dậy sau hơn hai tuần hôn mê.

Suốt hai tuần đó nếu nói bi quan thì anh đã từng muốn rời khỏi thế giới này để về trong vòng tay của Ba mẹ và Tiêu Việt, nhưng khi đến được mép ranh giới anh lại được một giọng nói trầm ấm rất đỗi quen thuộc kéo mình lại. Cực kỳ nhiều lần anh muốn mở mắt để nhìn xem giọng nói đó là của ai nhưng không lần nào anh làm được, dần già không hiểu sao mỗi lần người đó cất tiếng lại là mỗi lần anh biết mình cần đấu tranh để trở về. Và cuối cùng cũng có một ngày anh bỏ xa ranh giới kia, giành lại tiềm thức nhưng đáp lại anh chỉ là gương mặt mờ ảo và rồi dần biến mất của cậu.

...

Sau đó thì cậu rời đi, anh buông bỏ. Những điều anh đã đoán được!

Anh không dám níu kéo cậu, anh càng không dám đối diện với những tổn thương anh đã làm với cậu trong quá khứ, anh hèn mọn chỉ dám giữ lấy tội lỗi của mình. Anh chỉ biết nhờ Bác Ba gởi cho cậu sợi dây chuyền và cuốn sổ với hi vọng từ sâu trong những vết cứa ở trái tim, rằng cậu sẽ quay lại. Nhưng cậu đã không làm thế và anh hiểu mình nên dừng lại. Thế là ngày cậu rời đi anh chỉ dám trốn viện, đứng ở góc khuất sau cái cột trụ của sân bay mà nhìn cậu bước vào khu an ninh, thế là sau đó anh ngày nào cũng đòi bác Ba kể về cậu, về những ngày cậu về sớm đợi cơm anh và những ngày cậu dứt khoát chuyền nước biển tại hàng ghế trước phòng cấp cứu chỉ để đợi bác sỹ bước ra nói câu "Cậu ta đã ổn định" rồi ngất lịm xuống sàn. Kể về những ngày sau đó cậu xin Trương Mưu ở lại chăm sóc cho anh và tiếp nhận cuộc thẩm vấn. Kể về ngày cậu bị buộc phải rời ngành như thế nào.

Anh như vậy quay về làm một kẻ hèn nhát cho đến khi ăn trọn cú đấm của Hoàng Kiệt vào 2 tháng sau.

"Đồ hèn, cậu định cứ sống như này rồi để mặc em ấy đi thật sao? Hay lại mang cái lý thuyết người khác sẽ tốt hơn?"

"Tôi không xứn-"

"Lại xứng hay không xứng? Cậu định để quá khứ lặp lại đúng không Tiêu Chiến? Tôi nói cho cậu hay, bây giờ người khác không còn là tôi nữa đâu. Đừng làm tổn thương em ấy nữa, đứng dậy và chịu trách nhiệm với mớ lộn xộn do cậu bấy tung đi!"

Anh im lặng chỉ biết cúi gằm mặt xuống, thằng bạn anh luôn miệng nói ngốc lại chả bao giờ ngốc, ngược lại còn rất sáng suốt, chưa bao giờ nói sai về anh cả. Nhưng mà nói anh hèn cũng được, nói anh là tên khốn cũng được, chứ bây giờ anh có thể làm gì được cho cậu đây ngoài việc cố gắng để giữ bí mật mối quan hệ giữa cậu và Ngô Khang, ngoài việc rời xa em ấy để em ấy không còn đau khổ đây.

Hoàng Kiệt thở dài một hơi, bất lực nói "Trương Mưu đã nói hết chuyện kia cho em ấy rồi... Nói thật tôi chưa bao giờ tin cậu ngu nhưng giờ thì tin hoàn toàn! Cậu không thể vặn não thắc mắc vì sao em ấy lại dễ dàng đồng ý với lão sao? Cậu nghĩ tâm sơ lúc vào ngành và cả tình yêu của em ấy rẻ mạt đến mức để người khác tùy ý quyết định được sao?"

"...Cái gì? Em ấy biết?"

Hoàng Kiệt không muốn nói thêm gì nữa, lúc đầu cậu rời đi hắn không ngăn cản bởi hắn biết cậu cần thời gian ổn định lại mọi thứ, cũng như hắn muốn cậu cơ hội mới, cũng để thằng bạn ngốc của hắn tự chạy theo mà cứu vớt cuộc tình. Ai dè hắn không thể lường được bộ óc của anh lại ngược đời như vậy, nên là hắn lại phải ra tay xử lý như chín năm về trước. Còn cú đấm kia là hắn thêm vào coi như đánh giùm cho Nhất Bác.

"Tôi chỉ biết em ấy về lại Mỹ, còn tìm thế nào thì cậu tự lo liệu"

Tiêu Chiến trở mình ngồi dậy, đồng hồ trên bàn giờ đã là 19h45 phút vẫn chưa nhận được thêm tin nhắn mới nào của Vương Nhất Bác. Khẽ thở dài đứng lên tự rót cho mình một ly rượu mạnh, anh lẳng lặng nghĩ lại đoạn ký ức vừa rồi và nghĩ lại chuyện chiều nay hai người cãi nhau, trong lòng lại phiền muộn.

Thời gian vùn vụt trôi qua, đã gần được một năm thiếu niên rực rỡ như ánh dương quang lần nữa bước vào cuộc sống anh, dù thời gian bắt đầu lại không mấy dễ dàng nhưng chung quy tình cảm vẫn tốt đẹp. Mỗi ngày cậu đều cố gắng làm anh không còn cảm thấy vướng mắc chuyện cũ, miệng luôn nói rằng bản thân mình ổn nhưng thực chất anh biết trong lòng cậu vẫn có những khúc mắc riêng. Cũng chẳng phải anh giỏi đoán mò gì mà thực tế cậu đã từng giãi bày ra trước mặt anh, vào một buổi tối của cách đây hơn hai tháng trước.

Nước trong bồn tắm sứ cỡ lớn cứ dềnh dàng tạo thành từng lớp sóng nhỏ, hơi nước mỏng nhẹ từng luồng trắng xóa bốc lên, cửa kính một chiều nhìn ra ngoài cho cảm giác hòa mình với màu đen của đêm trăng tròn. Tiêu Chiến đã có kế hoạch về sớm nấu ăn chỉ để nựng cậu vào đây tắm chung.

Đúng là tắm chung đấy! Tiếp nối sự lãng mạn với Vương Nhất Bác kể từ khi cậu chính thức quay về nước. Những gì anh làm là giữ cậu trong lòng mình rồi nhắm nghiền mắt tựa người vào thành bồn nghỉ ngơi. Mặc dù họ gần như làm chuyện đó mỗi ngày nhưng những vệt đỏ hiện rõ trên gò má cậu cứ như đang tự tố cáo rằng cậu thật sự không cảm thấy thoải mái cho lắm.

"Chiến..."

Cậu thu người lại, ôm chặt lấy hai gối vì nhiệt độ nước thấp dần xuống.

"Ừ?"

"Chúng ta như thế này có đúng đắn không?"

Vẻ buồn bã và lo âu ẩn hiện trên vầng trán rộng, mặc dù anh không thể nhìn thấy nó ở góc độ này nhưng anh biết cậu lại sắp nói một thứ ngu xuẩn nào đó.

"Sao vậy?"

"Người anh đang yêu là em... Hay là Vương Nhất Bác của mười năm trước?"

Lại...!

Tình cảm của anh chẳng phải rất rõ ràng rồi sao, sao cậu cứ phải luôn nghi ngờ về nó nhỉ.

"Có quan trọng không? Dù là lúc trước hay bây giờ thì em cũng đã ở đây rồi còn gì"

"Em chỉ muốn chắc chắn, để anh không phải lầm tưởng..."

"...Rằng người anh đang yêu không phải cậu của hiện tại" Vì ngay lúc này đây cậu đang đứng giữa bờ vực của niềm tin và thật sự không thể quay đầu hay cầu xin sự cứu rỗi nào từ chúa trời được nữa.

"Đừng hỏi mấy câu như vậy, cũng đừng xem phim tình cảm nhiều quá rồi suy diễn bậy bạ. Thật là..."

Không một chút do dự, cậu trả lời thật vội vàng cứ như thể mỗi lời cậu nói ra sẽ nhanh chóng vụt tan theo làn hơi nước trước khi anh kịp nghe nó.

"Nghiêm túc đấy, em rất sợ... Em sợ anh chỉ đang tự ngộ nhận, em sợ anh yêu em vì thứ gì khác, em sợ mất anh lần nữa..."

Từng nhịp đập hứng khởi nã dồn dập trong lòng ngực Vương Nhất Bác khi anh siết chặt bàn tay đang run rẩy tìm chỗ tựa của mình. Anh dùng tay kia nâng cằm cậu xoay lại để hai mắt chạm nhau. Có thứ gì đó vỡ vụn trong màn đen của mã não.

Cậu chớp nhẹ con ngươi để nó ngừng thôi hoảng loạn, thở phào trước lời nói đầy trấn an của anh.

"Nhất Bảo, anh vẫn ở đây"

Anh muốn ở bên cậu cho đến tận cuối đời ngay cả khi cậu không muốn dày vò anh đến từng phút giây.

...Mình vẫn yêu em ấy dù em ấy có thay đổi thế nào đi nữa.

Tiêu Chiến ấn nhẹ lên đôi môi mềm rồi kéo theo sự thèm khát, anh luôn biết điều này sẽ dẫn đến chuyện gì nhưng có lẽ anh nên để cậu im lặng tận hưởng thứ mà cả hai người đều đang mong muốn.

Trong cơn trụy lạc, Tiêu Chiến chợt nhớ đến lời nói của Ngô Khang.

"Thế giới này thật nhiễu nhương nhưng cái lý tưởng rẻ mạt đó không bao giờ có thể biến mất..."

Nhớ lại đêm hôm đó Tiêu Chiến lại trách mình đã không dứt khoát làm cậu an lòng. Có lẽ càng trưởng thành chuyện gì càng tính toán, do dự phức tạp, con người ta càng khó cảm nhận được hạnh phúc. Trước kia bạn trai nhỏ của anh xù lông giận dữ, anh chỉ cần kiên nhẫn đứng yên cho bạn nhỏ phát tiết rồi chờ đến khi cơn giận của đôi bên dịu xuống là ổn, rất hiếm anh mới thấy cậu khó chịu lâu dài. Nhưng lần này Vương Nhất Bác chính là trong lòng phát hỏa, không kiềm nén nỗi lòng mà đôi co với anh trước mặt người ngoài, nói thẳng ra nỗi ấm ức của mình.

Tiêu Chiến không sợ người ngoài chê cười, càng không sợ tình yêu cậu dành cho anh là giả dối nhưng anh vẫn là con người vẫn có những lúc phải lo sợ, càng thêm nữa cuộc sống này có nhiều giả dối và dục vọng lắm. Mỗi ngày qua đi trong lòng Tiêu Chiến lại cảm thấy bản thân mình chững lại, tới ngày nào đó đành phải dừng hẳn chẳng thể cùng cậu mà sánh vai, nhưng sợ thì cũng làm sao được? Cũng chẳng giúp ích được gì càng không thể trói buộc cậu vào tình yêu của mình, nên Tiêu Chiến chỉ có thể cố gắng từng ngày để làm tốt công việc hiện tại, để rồi một ngày những người xung quanh biết được người bạn đời của Vương Nhất Bác là ai sẽ không nói cậu này kia mà làm cậu đau lòng. Rồi anh cũng phải nhanh hoàn thành mục tiêu công việc vì thời gian chẳng chờ đợi ai và cậu cũng vậy, sớm nên hoàn thành mọi thứ mà hảo hảo ở cạnh chăm sóc yêu thương, nuông chuộng cậu.

Vương Nhất Bác mãi luôn là ánh dương quang mà Tiêu Chiến trân quý trong tim, dùng hết sức lực mà bảo vệ.

Anh biết mấy thứ trên chung quy chỉ là biểu hiện của cái nhọt to lớn trong tình yêu của hai người, đã dần bị tích tụ lâu ngày chỉ chực chờ có thời cơ là sẽ bục ra ngoài. Anh sẽ phải làm gì mới phù hợp với hoàn cảnh của cả hai để mối tình này có kết quả đây?

20h - 2021.09.01

P/s: Ôi tui kêu viết truyện tầm 25 chương thôi mà cuối cùng bây giờ đã 29 chương, ngoại truyện một khi gõ gõ lại muốn gõ dài hơn chứ, tui nghĩ NT này chắc làm thành được cái truyện ngắn nữa đó... Cái tầm này biết khi nào mới chính thức hoàn đây T.T

Truyện cũng khá lâu lắm luôn, bắt đầu gõ lại từ tháng 10/2020 tới gần 10/2021, gần 1 năm, thật là nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro