Chương 1

  Ánh đèn flash của hàng trăm máy ảnh chớp liên hồi như pháo hoa rực rỡ, biến sự kiện ra mắt dòng đồng hồ cao cấp tại khách sạn R thành một thảm đỏ lộng lẫy bậc nhất. Không khí nơi đây ngập tràn hương thơm của nước hoa đắt tiền và tiếng xì xào tán thưởng của giới thượng lưu. Mỗi người bước vào đây đều là những nhân vật có tiếng trong làng giải trí và thương trường.

Lý Phái Ân đứng giữa tâm điểm, trong bộ vest màu đen của thương hiệu anh đang đại diện, được cắt may hoàn hảo ôm lấy thân hình cân đối của anh. Dưới ánh đèn, làn da trắng mịn của anh càng trở nên nổi bật, đôi mắt nâu ấm áp luôn tỏa ra vẻ thân thiện nhưng vẫn giữ một khoảng cách an toàn. Nụ cười tươi sáng, chuẩn mực dành cho máy ảo, không hề lộ ra chút mệt mỏi sau ba tiếng đồng hồ tạo dáng liên tục. Anh là "con cưng của truyền thông", và anh luôn biết cách để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.

"Phái Ân, hãy nhìn sang đây một chút!"

"Tuyệt vời!Rất hoàn hảo!"

"Hãy thử một tư thế nghiêng người nhẹ!"

Ống kính hướng về anh như một lẽ tất nhiên. Phái Ân nhẹ nhàng vẫy tay chào, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ thanh lịch đã được rèn giũa qua nhiều năm. Anh xoay người nhẹ nhàng, tạo dáng một cách tự nhiên trước ống kính, như một con thiên nga duyên dáng trên thảm đỏ.

Đột nhiên, từ đám đông người hâm mộ được phép đứng sau rào chắn, một kẻ mặt mày hung dữ giơ cao chai nước khoáng bằng thủy tinh.

"Đồ giả tạo! Ngươi không xứng đáng!"

Vù!

Chai nước lao thẳng về phía Lý Phái Ân với tốc độ kinh hoàng, tạo thành một đường bay chết chóc trong không trung.

Mọi người xung quanh đều giật mình, nhiếp ảnh gia ngừng bấm máy, trợ lý của Phái Ân chỉ kịp kêu lên một tiếng. Phái Ân chưa kịp phản ứng thì một bóng người cao lớn đã nhanh như cắt xuất hiện trước mặt anh.

Giang Hành, với phản xạ siêu việt của một game thủ chuyên nghiệp, không chỉ chặn được chai nước bằng một tay mà còn xoay người dùng lưng che chắn cho Phái Ân. Chai thủy tinh đập mạnh vào cánh tay anh rồi vỡ tan tành, nước bắn tung tóe.

Choang!

Tiếng thủy tinh vỡ xé tan không khí, những mảnh vỡ lấp lánh dưới ánh đèn như những giọt nước mắt bằng pha lê.

Cả sân khấu chìm vào im lặng trong giây lát, tất cả đều bàng hoàng trước sự việc bất ngờ.

Phái Ân ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thấy rõ khuôn mặt của người vừa giúp đỡ mình. Một gương mặt điển trai với đường nét sắc sảo, sống mũi thẳng cao, đôi mắt sâu thăm thẳm toát lên vẻ lãnh đạm và kiêu ngạo. Người đàn ông ấy thậm chí còn chẳng thở mạnh, ánh mắt anh ta lướt qua Phái Ân, phảng phất sự dửng dưng.

"Bảo vệ đâu! Lập tức bắt giữ hắn!" Trợ lý của Phái Ân hốt hoảng la lên.

Giang Hành khẽ nhíu mày, đưa tay phủi những mảnh thủy tinh nhỏ trên veston. "Anh không sao chứ?" Giọng nói trầm ấm, lạnh lùng, nhưng vẫn toát lên vẻ quan tâm.

Phái Ân hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng. "Tôi ổn. Cảm ơn anh." Giọng anh vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lòng dâng tràn cảm xúc phức tạp. Anh nhìn kỹ hơn vào người đàn ông trước mặt, cảm thấy có chút quen thuộc.

Giang Hành - khẽ gật đầu, ánh mắt nhanh chóng quét qua khuôn mặt hoàn mỹ của Phái Ân, trong lòng dấy lên một sự hiếu kỳ thoáng qua. Anh nhận ra đây là minh tinh Lý Phái Ân mà bọn nhóc trong đội hay rỉ tai nhau. Nhưng đối với Giang Hành, dù là ngôi sao lớn đến đâu, cũng không bằng một trận tập luyện quan trọng.

"Giang thiếu, ngài có cần y tế không?" Một trợ lý của ban tổ chức vội chạy đến.

"Không cần." Giang Hành quay người định rời đi, nhưng dừng lại, nói thêm: "Nên tăng cường an ninh."

Phái Ân nhìn theo bóng lưng kiêu ngạo đó, trong lòng dâng lên một sự tò mò chưa từng có. Người đàn ông này... không đơn giản.

Đúng lúc Giang Hành quay người định rời đi, đột nhiên cảm giác có người chăm chú nhìn mình. Anh quay đầu lại, và ánh mắt của họ lại lần nữa chạm nhau.

Đó là một khoảnh khắc kỳ lạ. Ánh mắt lạnh lùng của Giang Hành như xuyên thấu vào đáy mắt nâu ấm áp của Phái Ân. Cả hai đều cảm nhận được một luồng điện chạy qua, không phải là tia lửa tình yêu ngọt ngào trong các bộ phim, mà là sự đối đầu giữa hai thế lực ngang hàng, một sự thu hút khó hiểu khiến người ta bối rối.

Phái Ân cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn một nhịp. Đôi mắt đó... quá sắc bén, như có thể nhìn thấu mọi lớp vỏ bọc mà anh dày công xây dựng. Trong giây phút đó, anh cảm thấy mình không phải là một ngôi sao trước ống kính, mà chỉ là chính mình, một Lý Phái Ân trần trụi không lớp vỏ bảo vệ.

Còn Giang Hành thì thầm nghĩ, đôi mắt của người này... không giống như vẻ ngoài ngọt ngào mà truyền thông vẫn tô vẽ, trong đó có một sự kiên định và bướng bỉnh khó nắm bắt. Giống như... anh ta cũng đang đeo một chiếc mặt nạ vậy.

"Giang thiếu, ngài đây rồi." Một trợ lý của ban tổ chức vội chạy đến, cung kính nói với Giang Hành. "Xin mời ngài đến khu vực VIP."

Giang Hành không nói thêm lời nào, quay người rời đi, bóng lưng cao ngạo hòa vào đám đông thượng lưu.

Phái Ân nhìn theo bóng lưng đó, trong lòng dâng lên một sự tò mò chưa từng có. "Giang thiếu"? Anh chưa từng nghe thấy danh tiếng của người này trong giới giải trí. Nhưng khí chất của người đàn ông đó hoàn toàn không giống một người bình thường.

"Cắt! Tuyệt quá! Cảnh này thật hoàn hảo!" Nhiếp ảnh gia vui mừng reo lên, không ngờ khoảnh khắc bất ngờ lại tạo ra một bức ảnh xuất sắc đến vậy. Trong ống kính, Phái Ân đang nhìn về phía trước với vẻ ngạc nhiên, trong khi bóng lưng của Giang Hành ở phía xa tạo ra một sự tương phản thú vị.

Nhưng Phái Ân biết, có thứ gì đó vừa thay đổi. Sự kiện hôm nay sẽ không chỉ là một sự kiện thông thường. Cảm giác về người đàn ông bí ẩn đó đã khắc sâu trong tâm trí anh, như một lời hứa hẹn về một cuộc gặp gỡ khác trong tương lai.

Khoảnh khắc chạm mắt định mệnh ấy, tuy chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi, nhưng đã đủ để thay đổi hoàn toàn số phận của cả hai. Trong lòng Phái Ân, một sự tò mò khó tả đang dần lớn lên, còn Giang Hành thì âm thầm ghi nhớ hình ảnh ngôi sao điện ảnh với đôi mắt kiên định ấy.

---

Trong khi đó, tại khu vực VIP trên tầng hai, Giang Hành đang đứng trước cửa sổ lớn nhìn xuống sân khấu chính. Anh cầm ly rượu vang đỏ, nhưng tâm trí lại đang ở một nơi khác.

"Đội trưởng,anh vừa thể hiện một màn 'anh hùng cứu mỹ nhân' thật ngoạn mục." Một giọng nói đùa cợt vang lên sau lưng.

Giang Hành quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Lộ - bạn thân và cũng là thành viên trong đội của anh - đang tiến đến với vẻ mặt tò mò.

"Chỉ là tình cờ." Giang Hành đáp lời ngắn gọn.

Triệu Lộ cười lớn: "Tình cờ? . Lý Phái Ân đấy, ngôi sao đang lên nhất hiện nay đấy. Cả đội chúng ta đều thích anh ấy."

Giang Hành khẽ nhíu mày: "Anh nghĩ tôi giống mấy đứa thiếu niên mới lớn trong đội của anh sao?"

"Được rồi, được rồi, đại thiếu gia." Triệu Lộ giơ tay đầu hàng, nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi sự tò mò. "Nhưng thật lòng mà nói, anh cảm thấy thế nào? Tôi nghe nói Lý Phái Ân này không chỉ có ngoại hình, mà tính cách cũng rất tốt, hoàn toàn không giống những ngôi sao được tạo dựng khác."

Giang Hành uống một ngụm rượu, trong lòng thoáng hiện lên hình ảnh đôi mắt màu nâu kia. "Anh ta... khá thú vị."

Triệu Lộ tròn mắt ngạc nhiên. Được Giang Hành - người luôn dửng dưng với mọi thứ - đánh giá là "thú vị" quả là một chuyện hiếm có.

---

Dưới sân khấu, Phái Ân đã hoàn thành phần chụp ảnh của mình và đang được trang điểm lại trong phòng nghỉ.

"Phái Ân, anh có biết người vừa giúp đỡ anh là ai không?" Trợ lý tiến đến, giọng đầy phấn khích.

Phái Ân lắc đầu: "Không, nhưng hình như anh ta được gọi là 'Giang thiếu'?"

"Đúng vậy! Đó là Giang Hành, đội trưởng đội PUBG Rồng Lửa! Anh ta còn là con trai duy nhất của tập đoàn Giang thị - một trong những tập đoàn lớn nhất nước!" Trợ lý nói không ngừng. "Nghe nói anh ta kiên quyết không kế thừa gia nghiệp, mà một lòng theo đuổi sự nghiệp e-sports. Năm ngoái, anh ta đã dẫn dắt đội Rồng Lửa giành chức vô địch thế giới!"

Phái Ân hơi ngạc nhiên. Anh có nghe nói về đội Rồng Lửa, nhưng không quan tâm lắm đến làng e-sports. Bây giờ nghe trợ lý nhắc nhở, anh mới chợt nhận ra. Không trách người đàn ông đó có phản xạ nhanh đến vậy, và không trách anh ta có khí chất đặc biệt như vậy.

"Anh ấy... rất thú vị." Phái Ân khẽ nói.

Trợ lý ngạc nhiên: "Gì cơ? Phái Ân, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy anh đánh giá ai đó như vậy."

Phái Ân khẽ mỉm cười, không giải thích thêm. Trong lòng anh, hình ảnh Giang Hành lúc đó đã khắc sâu không thể phai mờ.

---

Trong căn phòng họp sang trọng của khách sạn năm sao, Giang Hành đứng trước cửa kính lớn, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống dòng người tấp nập phía dưới. Chiếc điện thoại trong tay anh vẫn còn hơi ấm sau cuộc gọi căng thẳng với ông nội.

"Con trai, con đã suy nghĩ kỹ chưa?" Giọng nói trầm ấm đầy uy quyền của ông Giang vẫn văng vẳng bên tai. "Con không thể chơi game cả đời được. Đã đến lúc con phải trở về tiếp quản công ty."

Giang Hành buông một tiếng thở dài khẽ, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. "Ông nội, đây không phải là chơi game, mà là sự nghiệp của cháu. Và cháu đã nói rất nhiều lần, cháu không muốn kết hôn với con gái của họ Lâm."

"Con không có quyền lựa chọn!" Giọng ông Giang trở nên nghiêm khắc, mang theo sức ép không thể chối từ. "Đây là vì tương lai của tập đoàn. Nếu con không đồng ý, con đừng hòng nhận thêm một xu nào từ gia đình, kể cả đội e-sports của con!"

Giang Hành siết chặt tay, các khớp ngón tay trắng dần. "Dù thế nào cháu cũng sẽ không từ bỏ sự nghiệp của mình." Giọng anh lạnh như băng, nhưng ẩn chứa sự kiên quyết không thể lay chuyển.

Khi tiếng tút ngắt máy vang lên, Giang Hành cảm thấy một sự mệt mỏi vô hạn. Anh bước ra ban công, hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan cảm giác ngột ngạt từ cuộc trò chuyện vừa rồi. Gió đêm mát lạnh thổi qua, nhưng không thể làm dịu đi ngọn lửa phẫn uất trong lòng anh.

Đúng lúc đó, ánh mắt anh vô tình hướng xuống phía dưới, nơi Lý Phái Ân đang rời khách sạn trong sự vây quanh của các phóng viên và người hâm mộ. Ánh đèn flash chớp liên tục, biến khu vực đó thành một sân khấu lộng lẫy.

Bỗng nhiên, như có một sự dẫn dắt vô hình, Phái Ân ngẩng đầu lên. Ánh mắt của họ một lần nữa chạm nhau trong không trung.

Lần này, không có sự ngạc nhiên hay hoảng hốt, chỉ là một ánh mắt bình tĩnh, như thể đang quan sát và đánh giá lẫn nhau. Phái Ân khẽ gật đầu với Giang Hành, một cử chỉ lịch sự nhưng đầy ý nghĩa, như một lời cảm ơn ngầm cho sự giúp đỡ trước đó.

Giang Hành cũng gật đầu đáp lại, nhưng trong lòng đã dấy lên một ý nghĩ kỳ lạ. Một kế hoạch táo bạo bắt đầu hình thành trong đầu anh.

"Thà rằng tự mình lựa chọn, còn hơn để người khác sắp đặt..." Giang Hành lẩm bẩm một mình, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đầy tính toán.

Anh chợt nhận ra, người đàn ông đang đứng dưới kia - Lý Phái Ân - có lẽ chính là chìa khóa để anh thoát khỏi tình huống khó xử hiện tại. Một cuộc hôn nhân giả với một ngôi sao nổi tiếng, vừa có thể giúp anh tránh được cuộc hôn nhân sắp đặt với con gái họ Lâm, vừa có thể mang lại lợi ích cho cả hai.

Hai con người từ hai thế giới hoàn toàn khác biệt, vào khoảnh khắc đó, dường như đã thiết lập một sự kết nối kỳ lạ. Sợi tơ định mệnh bắt đầu se lại, và cuộc gặp gỡ lần này mới chỉ là khúc dạo đầu cho một câu chuyện hoàn toàn mới.

Phái Ân bước lên xe, trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ về ánh mắt lạnh lùng đó. Anh có linh cảm rằng, họ sẽ còn gặp lại nhau. Và lần gặp mặt tiếp theo, có lẽ sẽ thay đổi cuộc đời của cả hai.

Còn Giang Hành, anh quay trở lại phòng, mở máy tính và bắt đầu tìm kiếm thông tin về Lý Phái Ân. Trên màn hình hiện lên những hình ảnh và tin tức về ngôi sao điện ảnh đang tỏa sáng này. Anh mím chặt môi, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm.

"Có lẽ, đã đến lúc phải chủ động nắm lấy vận mệnh của mình." Giang Hành thì thầm, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên bàn phím.

Định mệnh, đôi khi thật trớ trêu, nhưng cũng thật kỳ diệu. Nó đưa hai con người hoàn toàn khác biệt đến với nhau, để rồi từ đó, một câu chuyện tình yêu đầy sóng gió nhưng cũng không kém phần ngọt ngào bắt đầu. Và lần này, chính Giang Hành sẽ là người chủ động viết nên chương đầu tiên của câu chuyện đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro