Chương 221: Bị 21 Cái Trừng Mắt Vây Quanh Mắng Mỏ, Cùng Với 9 Đứa Ota Và...
Chương 221: Bị 21 Cái Trừng Mắt Vây Quanh Mắng Mỏ, Cùng Với 9 Đứa Ota Và Baka, Nên Phải Tự Nấu Bữa Ăn, Vì Không Có Tiền Để Lãng Phí?
Ngày 58 – Vương Đô, Hoàng Cung
Sẽ có một cuộc nội chiến. Một cuộc đấu tranh nội bộ dưới sự suy thoái quá nặng nề đến mức không thể duy trì được quyền lực quốc gia. Đó là trong trường hợp nó có thể được gọi là nội bộ. Những đại quý tộc. Họ đã trở thành những kẻ phản bội, trở thành con rối của các quốc gia ngoại quốc. Và bây giờ họ bắt đầu tràn vào ma thạch của biên giới, thành trì cuối cùng của lòng trung thành. Đó là thứ cuối cùng còn lại cho Vương quốc. Và họ muốn cướp bóc ngay cả điều đó.
「Thưa ngài, đây là kết quả điều tra thông tin hiện tại của chúng tôi. Chúng tôi không thể đảm bảo độ tin cậy của nó, nhưng đây là kết quả phân tích và lọc tất cả thông tin mà chúng tôi thu thập được cho đến nay. Thời gian không cho phép chúng tôi làm nhiều hơn nữa.」
Giá như anh trai tôi, Quốc vương, tỉnh lại, chúng tôi có thể phá vỡ thế bế tắc này, nhưng không còn thời gian nữa. Nghĩ đến việc tôi sẽ phải gặp ngài Mellotosam như một kẻ thù... Không, đó chính xác là điều tôi không thể cho phép anh trai làm. Tôi không thể chịu đựng được ngay cả khi nghĩ đến việc anh trai và Mellotosam đối đầu với nhau. Giá như điều này có thể được giải quyết bằng thất bại của cựu Hoàng tử tôi đây, giá như nó mang lại hòa bình cho đất nước, tôi sẽ vui vẻ ra trận để chết, nhưng nguyên nhân quá sâu xa và hoàn cảnh quá phức tạp nên sẽ không giải quyết được gì. Vấn đề này chắc chắn sẽ xảy ra một ngày nào đó, nhưng chúng tôi vẫn chưa có giải pháp nào sẵn sàng ngay cả bây giờ.
Và tôi không có lý do gì để đưa ra lời bào chữa cho ngài Mellotosam. Ngài ấy chỉ đơn giản là chịu đựng tất cả vì lợi ích của Quốc vương, chịu đựng những khó khăn vì Vương tộc, cam chịu sự sỉ nhục. Và ngay khi Quốc vương ngã bệnh, các đại quý tộc bắt đầu làm theo ý họ, và cuối cùng, ngay cả mạng sống của ngài Mellotosam cũng trở thành mục tiêu của những quý tộc đó. Nhưng ngay cả những tội lỗi đó, họ vẫn cố gắng che đậy bằng cách hy sinh một số quý tộc nhỏ dưới quyền của họ.
「Vậy ý của anh là, một đứa nhóc khao khát trở thành mạo hiểm giả, người vẫn chưa đạt đến Lv 20, đã gặp tai nạn trong Đại Mê Cung và rơi xuống tầng sâu nhất. Đứa nhóc đó, người đã sống sót một cách kỳ diệu, đã trở về với kho báu của Hầm Ngục Chủ, người đã chết trong hang động, và đang sử dụng số tiền đó để mua và độc quyền biên giới?」
「Đây chỉ là suy luận từ việc kết nối các thông tin có độ tin cậy với chúng, nhưng tôi cho rằng phiên bản này là gần nhất với sự thật. Phần còn lại của nó là những câu chuyện cao siêu vô lý, không khác gì truyện cổ tích, hoặc một số sử thi anh hùng được cường điệu hóa quá mức để giải trí, hoàn toàn thiếu tính xác thực. Theo thông tin mới nhất, cậu ta được bao quanh bởi 20 thiếu nữ xinh đẹp, được bảo vệ bởi 10 mạo hiểm giả hạng A cơ bắp, thuê toàn bộ một quán trọ cho riêng mình, ăn uống xa hoa ở đó mỗi ngày và lãng phí tiền bạc vào việc chơi đùa trong thị trấn.」
Để thỏa hiệp, tôi đã thử cử một sứ giả đi giao mạo hiểm giả đó và kho báu đến Vương đô, nhưng họ không chấp nhận. Tôi thậm chí còn nghe nói rằng ngài Mellotosam đã nổi cơn thịnh nộ vì yêu cầu giao nộp mạo hiểm giả.
「Vậy thì tại sao Bá tước Mellotosam Shim Omui của biên giới lại bảo vệ một đứa nhóc phù phiếm như vậy? Không phải không có lý do nào để từ chối việc bàn giao đến mức phải gây chiến với Vương quốc sao?」
「Ngài ấy không bảo vệ đứa trẻ đó, ngài ấy đang thách thức ý chí của Vương quốc. Lấy việc vi phạm giao ước cũ làm cái cớ và đứa trẻ làm cái cớ, ngài ấy đang cố đe dọa Vương quốc bằng cách cắt nguồn cung cấp ma thạch. Để chứng minh cho điều đó, chúng ta có thông tin rằng một pháo đài khổng lồ đã được xây dựng ở lối vào biên giới, điều này cho thấy ngài ấy đã chuẩn bị cho việc này trong một thời gian dài. Đánh giá từ quy mô của lâu đài, đó không phải là thứ mới bắt đầu cách đây khoảng 5 năm. Tôi không thể biết mục tiêu của ngài ấy là nổi loạn hay độc lập của biên giới, ngài ấy có thể đang đánh giá thông tin đến từ đây.」
Biên giới đáng lẽ đã đạt đến giới hạn từ lâu rồi. Nằm ở khu vực nguy hiểm nhất, lãnh địa Omui, nơi bảo vệ lục địa đã bị các đại quý tộc đẩy vào cảnh nghèo đói. Họ tiếp tục chiến đấu với quái vật của Rừng Quỷ Quyệt mà không có khả năng kiếm được trang bị đầy đủ. Thực tế là họ vẫn chưa chết trong những điều kiện như vậy tự nó đã là một phép màu. Và sự ngu ngốc của các đại quý tộc không nghĩ đến điều gì khác ngoài việc cướp bóc nó để lấy ma thạch và nhét đầy túi của họ mặc dù sự sụp đổ của Omui có nghĩa là sự hủy diệt của chính Vương quốc, không chỉ kinh hoàng mà còn hoàn toàn đáng ghê tởm!
Nhưng ông đã xoay xở để tạo ra một pháo đài trong hoàn cảnh như vậy? Hơn nữa, ông đã làm việc trên đó trong nhiều năm. Thật khó tin, nhưng nếu ông thực sự đã đi xa đến vậy trong quá trình chuẩn bị của mình, thì việc đàm phán sẽ vô ích là điều dễ hiểu.
「Nhưng liệu có thể giành chiến thắng trước đội quân biên giới do Mellotosam Shim Omui chỉ huy không? Và ngài ấy thậm chí còn xây dựng một pháo đài, vì vậy ngài ấy phải sẵn sàng cho chiến tranh.」
「Nhưng chúng ta không thể chùn bước. Nếu chúng ta rút lui ở đây, Vương quốc sẽ bị chia cắt, và không thể hoạt động như một quốc gia. Sẽ thật tuyệt nếu vấn đề được giải quyết một cách hòa bình, Vương quốc sẽ không thể chịu đựng được một cuộc chiến tranh xảy ra sau khi chia cắt. Chúng ta không có thời gian. Kho bạc đã cạn kiệt, ngay cả việc trả nợ nước ngoài của chúng ta cũng đang bị nghi ngờ.」
「Ngay cả đội cận vệ hoàng gia do Shariceres chỉ huy cũng bị tiêu diệt! Ai sẽ thực hiện được điều đó? Những người tinh nhuệ nhất của chúng ta thậm chí còn không thể bước vào biên giới, đánh bại nó trong trận chiến, liệu chúng ta có thể đến được biên giới không?」
Tôi đã hy vọng mong manh rằng Shariceres có thể đưa mọi thứ vào đàm phán, nhưng... Rõ ràng là cô ấy đến đó để chết. Và ngay cả khi cô ấy đã làm hết sức mình vì lợi ích của Vương quốc, và đến được biên giới, thì cũng không có cách nào cô ấy có thể chĩa kiếm vào ngài Mellotosam. Cô ấy đã định chết ở đó để ngăn chặn những đại quý tộc. Cô ấy đã định dùng mạng sống của mình để gây chia rẽ vấn đề.
Nhưng ngay cả điều đó cũng chẳng có gì xảy ra. Tuy nhiên, Shariceres đã được ngài Mellotosam che chở. Điều này có thể là tốt nhất.
「......Không còn cách nào khác ngoài việc thay thế những quý tộc trẻ tuổi trước đây chỉ trông coi biên giới, và tấn công bằng toàn bộ quân đội. Một đội quân chỉ là quân lính riêng của một số quý tộc lớn tập hợp lại với nhau sẽ không phải là một thách thức lớn. Nhưng Đệ nhất Hoàng tử Gvaday có vẻ như hoàn toàn ủng hộ các đại quý tộc. Nó có thể trở thành nguồn gốc của các vấn đề trong tương lai nếu chúng ta bỏ rơi họ ở đây.」
「Bỏ mặc họ đi. Ai quan tâm đến những vấn đề trong tương lai. Nhờ những tên khốn tham lam vô liêm sỉ đó mà chúng ta phải đụng độ với biên giới! Ta không thể giao phó đất nước cho những kẻ ngốc vẫn tiếp tục làm như vậy.」
Điều này thật là ngu ngốc.
Nhưng Đệ nhị Hoàng tử không có động thái gì dù tình hình như vậy. Những người khác chỉ là trẻ con, và quá xa trong danh sách kế vị để được cân nhắc. Nhưng ai đó phải tiếp quản Vương tộc. Khi anh trai tôi hồi phục, đó sẽ không còn là vấn đề xa vời nữa. Nhưng Shariceres sẽ không tham gia vào cuộc đấu tranh đẫm máu để giành quyền kế vị. Trong trường hợp đó, có thể là một sự may mắn bất ngờ khi cô ấy được Bá tước Mellotosam chăm sóc. Khả năng cô ấy bị ám sát nếu cô ấy ở lại đây là quá cao. Cô ấy được cả quân đội và người dân yêu mến, trong khi đó, Đệ nhất Hoàng tử chỉ có tiếng xấu quá mức chứ không có chút tiếng tăm nào, vì vậy hoàng cung là nơi nguy hiểm nhất đối với cô ấy.
「Ta sẽ không ra lệnh cho quân đội hoàng gia hành động. Hãy triệu hồi một đơn vị nhỏ từ gần đó. Ngay cả khi đàm phán vô ích, ta vẫn phải gặp ngài Mellotosam lần cuối. Thậm chí còn hơn thế nữa vì anh trai ta không thể tự mình đi. Ít nhất thì ta cũng nên ra ngoài... Ngay cả khi mọi thứ đã quá muộn, ta vẫn phải đi.」
Chẳng còn gì cho chúng tôi ngoài sự diệt vong không thể tránh khỏi sao? Thật buồn cười khi điều tốt nhất có thể xảy ra với chúng tôi, trớ trêu thay, đó là Bá tước Mellotosam nổi loạn và chiếm lấy Vương quốc. Không còn hy vọng nào khác cho chúng tôi. Nhưng tôi cũng biết rằng ngài Mellotosam sẽ không bao giờ nổi loạn.
Nếu Vương quốc, ngai vàng là thứ họ mong muốn, thì bất kỳ người đứng đầu nào của Gia tộc Omui qua các thời đại đều có thể chiếm được. Mặc dù vậy, những người đứng đầu kế tiếp của Gia tộc Omui luôn là những người trung thành nhất với Vương quốc và Vương tộc.
Các Quốc vương kế tiếp đều tỏ lòng biết ơn Gia tộc Omui, và rơi nước mắt vì những Bá tước Omui đã chết trong Rừng Quỷ Quyệt. Không tìm kiếm quyền lực hay ảnh hưởng, họ chỉ đơn giản là tiếp tục chiến đấu vì lợi ích của người dân, đó chính là Gia tộc Anh hùng Omui.
Còn ai xứng đáng hơn để cai trị Vương quốc này nữa. Chúng tôi, Vương tộc Diorer, không còn là những vật trang trí ngu ngốc và vô dụng nữa, liên tục được Gia tộc Omui giúp đỡ và cứu giúp, nhưng chúng tôi lại lấy oán báo ơn.
Nhưng giờ đây, Vương quốc đã bị diệt vong. Tham nhũng và mục nát từ bên trong, kết thúc bằng việc những quý tộc điên cuồng vì tiền bán nước cho giặc.
Và họ đang cố biến con bài thương lượng duy nhất mà chúng tôi có để đối phó với bên ngoài, những viên ma thạch, thành vàng cho giới quý tộc, thậm chí còn gây áp lực lên biên giới để cướp chúng. Đến mức mà việc chúng tôi bị giết từ lâu là điều tự nhiên. Chúng tôi đã đi xa đến vậy.
Hành động cuối cùng của tôi là gặp Bá tước Mellotosam thay cho anh trai mình. Tôi không thể nói gì với ông ấy, nhưng ít nhất, tôi muốn xin lỗi với tư cách là một thành viên của Vương tộc. Ngay cả điều đó có thể là tự phụ nhưng tôi không thể làm gì khác.
「Tình hình hiện tại và kế hoạch của quân đội quý tộc thế nào? Nếu Vương quốc sắp sụp đổ, thì việc kẹp chặt chúng với quân đội biên giới và thảm sát chúng ngay tại đó cũng có thể là một trò vui đấy?」
「Đ-Điều đó là quá đáng ngay cả là đùa! Nếu những lời chia rẽ như vậy rò rỉ ra bên ngoài thì chắc chắn sẽ trở thành một vấn đề lớn. Nếu ngài có ý định hỗ trợ biên giới, họ có thể coi ngài là kẻ phản bội.」
Không có cách nào tôi có thể ngăn chặn được hậu quả tồi tệ nhất mà ngay cả anh trai mình, Quốc vương cũng không thể ngăn chặn được.
Và trong khi Quốc vương không thể hành động, tình hình còn tệ hơn. Nó tệ hơn cả tình huống tệ nhất mà chúng tôi có thể lường trước.
Đến lúc này, quân đội của quý tộc đông hơn nhiều so với quân đội hoàng gia. Và bản thân quân đội hoàng gia cũng bị chia rẽ, một phần liên minh với quý tộc. Thậm chí sẽ không phải là một cuộc chiến.
Đứa trẻ kỳ lạ đó và kho báu là điều kiện duy nhất có thể cho phép thỏa hiệp. Nếu không có điều đó thì không có gì để đưa mọi thứ vào đàm phán với giới quý tộc và Giáo hội đang ủng hộ chúng.
Nếu Bá tước Omui không bảo vệ cậu ấy, có thể bắt giữ cậu ấy và đập tan lý tưởng chính đáng của giới quý tộc. Dù bảo vệ tất cả mọi người là Omui, nhưng lại quá cố chấp.
Vì giới quý tộc sẽ không rút lui trừ khi có một số nhượng bộ, đó là sự thỏa hiệp duy nhất có thể. Và nếu không thể đạt được điều đó, thì nội chiến là con đường duy nhất còn lại.
Nhưng đám đó có thực sự nghĩ rằng Vương tộc và quý tộc lưu manh có thể đánh bại quân đội biên giới chỉ vì chúng tụ tập lại không? Chúng giống rác rưởi thậm chí còn chưa từng thấy biên giới? Chúng có thực sự nghĩ rằng quân đội của quý tộc, những kẻ thậm chí không thể phá đảo một hầm ngục nhỏ, sẽ có thể chiến đấu với các chiến binh biên giới, những người liên tục chiến đấu trong khu rừng quỷ dữ do quái vật thống trị không?
「Có vẻ như việc giải cứu Shariceres đã thất bại, nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là một vụ ám sát dưới chiêu bài giải cứu. Bây giờ ngay cả cái cớ để đàm phán cũng đã bị loại bỏ. Trước hết, chúng ta không có tư cách để đàm phán, chúng ta cũng không có gì để đưa ra.」
「Chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc đánh chiếm biên giới. Không có cách nào để tránh chiến tranh. Làm ơn, tôi cầu xin ngài hãy hiểu cho...」
「Anh đang nói chúng ta nên giết Bá tước Omui sao? Người anh hùng của Vương quốc và là ân nhân vĩ đại của Vương quốc? Và anh nghĩ người dân sẽ chấp nhận điều đó sao?」
「......Nếu không, Vương quốc sẽ sụp đổ, và thần dân sẽ trở thành những kẻ lang thang không có đất nước để gọi là nhà. Và... Lục địa sẽ rơi vào hỗn loạn. Vấn đề không phải là chúng ta nên hay không nên, chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Ngay cả khi chúng ta đang nói về Omui đó.」
Tự mình sa ngã vì sự ngu ngốc của chính mình. Tình hình tiến triển đến mức mà việc dâng đầu của các Hoàng tử cùng với đầu của tôi vẫn không đủ để giải quyết mọi chuyện. Tôi phải đi. Đến Omui.
Nếu có thể, tôi muốn làm cho đám quý tộc kia im lặng bằng cách giao nộp đứa nhóc mạo hiểm giả đó cho chúng, rồi chuyển sang đàm phán với Bá tước Omui. Xin lỗi, ngay cả khi phải trao cho ông một vài cái đầu Vương tộc. Còn đối với bọn quý tộc, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thỏa hiệp bằng cách giao đứa trẻ đó cho chúng. Đây là con đường cuối cùng còn lại cho tôi. Ngay cả khi tôi phải giao nộp cái đầu của chính mình. Nếu xảy ra nội chiến... Vương quốc sẽ sụp đổ.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro