Chương 10: Tính tình tốt
Sau ngày Thiên Mị từ Nguyên Linh Quán trở về, khắp ngõ nhỏ ngõ lớn Tây thành không ngừng bàn tán xôn xao về sự tình ngày tỷ thí hôm đó, nói Thiên tiểu thư của Thiên gia Thiên Mị, từ một bao cỏ xấu xí nhất Long Viêm bỗng chốc trở thành đệ nhất tài nữ, lại nói Dương Huyệt tài nữ nhất nhì Long Viêm Quốc lại bị thua đến mức phải bò ra ngoài, những đề tài này không ngừng lặp đi lặp lại trong các tửu lâu lớn nhỏ của Tây thành.
Mà thời gian thấm thoát thôi đưa, rất nhanh liền tới ngày sinh thần của hoàng đế Long Viêm Quốc, Khắp nơi trong Hoàng cung giăng đèn kết hoa, khắp chốn mừng vui vì được giảm thuế, người đông tấp nập, người nào người đấy nét mặt vui cười, cả bầu không khí vui tươi dào dạt.
Tam đại đế quốc đều phái sứ giả tới tham gia buổi sinh thần long trọng này.
Mà bởi vì muốn tham gia sinh thần hoàng đế, cho nên thiên kim tiểu thư gia đình giàu có người người thi nhau chạy đến Minh Nguyệt Lâu muốn ở trong buổi tiệc mình trở nên xinh đẹp áp đảo bốn phương, nghe nói lần này những người do tam quốc cử đến tham gia buổi tiệc đều là những người tôn quý nhất, nếu là được nhìn trúng, cho dù không được một cái hoàng phi, tốt xấu gì cũng có thể gả cho một cái nhà giàu vừa lòng đẹp ý!
Minh Nguyệt Lâu từ bảy năm trước đã thịnh hành ở tứ quốc, khắp tứ quốc mọi người đều biết đến nơi này, chỉ vì thiết kế ở đây vô cùng độc đáo không giống với cửa hàng bình thường khác, ở trong mỗi quốc gia đều có một cửa tiệm này.
Mà bên trong mỗi cửa tiệm đều chia làm ba tầng, tầng thứ nhất là bày bán vô số kiện y phục rực rỡ, mỗi kiện đều là kiểu mới lạ đẹp mắt, là chuyên dùng để mặc tham gia một số yến hội trọng yếu
Mà bên trong tầng thứ hai lại là các loại trang sức làm cho người ta hoa cả mắt, trâm cài nhỏ cũng có, mà rườm rà cũng có. Nhưng không thể phủ nhận rằng mỗi một món đều phá lệ mới mẻ độc đáo, đi khắp cả tứ quốc cũng chưa từng nhìn thấy hình thức như vậy, nổi bật nhất là những đồ trang sức được khảm bằng những viên kim cương cực đẹp lấp lánh, cùng với y phục được thêu kiểu hai mặt hết sức tỉ mỉ đẹp mắt, đều là độc nhất vô nhị, bởi vậy mỗi một món trang sức hay một kiện y phục đều bị nâng đến giá trên trời
Tầng thứ ba dành cho Hội Viên, chỉ nghe nói ở Minh Nguyệt Lâu số tiền bỏ ra mua y phục hay trang sức đạt tới một vạn lượng hoàng kim sau sẽ được làm một Hội Viên, mà khi làm hội viên mới có thể có được thẻ bài lên đó, trên đó là những bộ y phục độc chế của Minh Nguyệt Lâu độc nhất vô nhị, khách đến sẽ không cần bởi vì mặc giống những người khác mà phiền não.
Bởi vậy Minh Nguyệt Lâu chính là nơi mà mọi người yêu thích nhất, lại đồng thời cũng làm cho vô số người nhắc đến là khiếp sợ, bất kể là một thứ đồ nào trong này đều đủ để cho một ít quan viên trung đẳng táng gia bại sản!
Minh Nguyệt Lâu mặc dù nổi tiếng nhưng không một ai biết được chủ nhân phía sau là ai, cũng là làm cho người trong thiên hạ sùng bái mà suy đoán, có người nói chủ nhân đứng phía sau là Hiên Gia, lại có người nói chủ nhân đứng phía sau là một ẩn tộc giàu có, hay một môn phái lớn nào đó…. Tóm lại, người ta đưa ra đủ mọi suy đoán, nhưng không thể hoài nghi một điều là, chủ nhân đứng sau Minh Nguyệt Lâu này chắc chắn là phú khả địch quốc!
Hôm nay Minh Nguyệt Lâu so với ngày thường càng thêm náo nhiệt, chỉ vì buổi tối hôm nay là tiệc sinh thần hoàng đế Long Viêm Quốc, mà tất cả tiểu thư khuê các đều tụ tập đến đây mua thêm cho mình một kiện y phục sang trọng để tham gia buổi tiệc
Đại sảnh Minh Nguyệt Lâu, các vị tiểu thư khuê các ngày thường quan hệ vô cùng tốt thì lúc này đều là giương cung bạt kiếm, chỉ vì có thể chọn cho chính mình một kiện y phục vừa ý mà không tiếc trở mặt cùng đối phương, và nếu là trùng hợp hai người đồng thời thích một bộ, vậy liền phải làm như thế nào cho đối phương nhường lại, chứ nếu dám ồn ào kêu trưởng bối đến gây sự liền bị phát cho một cái thẻ đen suốt đời không được bước chân vào Minh Nguyệt Lâu nửa bước, lúc trước có vài vị tiểu thư công tử không biết đến quy củ này, ỷ vào thân phận cao quý liền quậy phá ở Minh Nguyệt Lâu, cuối cùng bị mấy vị cao thủ toạ trấn ở nơi đây đánh cho phải lết ra ngoài, từ đó mọi người liền biết thế lực sau lưng Minh Nguyệt Lâu cũng không phải cái dạng gì dễ chọc, nên sau đó không ai còn dám mang bối cảnh ra gây sự ở đây nữa.
"Kiến Bình huynh thấy bộ trang sức này như thế nào?" Dương Huyệt lôi kéo Hoắc Kiến Bình ở trong Minh Nguyệt Lâu đi tới đi lui, cuối cùng lọt vào mắt nàng ta chính là một bộ trang sức tên Xuân Hoa Thu Nguyệt, toàn bộ một thân vàng kim được đính những viên hồng ngọc lấp lánh, không hề tỳ vết nào, vừa nhìn liền thấy quý phái bất phàm
"Muội thích là được rồi" Hoắc Kiến Bình quay đầu nhìn xuống, gật đầu nhàn nhạt nói
Dương Huyệt nhìn biểu tình hờ hững của Hoắc Kiến Bình có chút không vui nhíu mày, nhưng rất nhanh sau đó liền bị bộ trang sức Xuân Hoa Thu Nguyệt dời đi sự chú ý,
Hạnh mâu của Dương Huyệt tràn đầy vui sướng sáng rực, bộ trang sức này cùng bộ y phục mẫu thân vừa may cho ả quả thực là trời tạo một đôi!
Nhưng ngay khi Dương Huyệt chuẩn bị lấy bộ Xuân Hoa Thu Huyệt này, một đạo thanh âm kiêu ngạo truyền đến "A.. đây không phải Dương tiểu thư đó sao, ngươi còn dám đến đây mua trang sức, lại còn chọn trúng ngay bộ trang sức quý phái này, cũng không xem bản thân mình có xứng hay không"
Người vừa lên tiếng là nhị tiểu thư Lâm Gia, Lâm Nhược Mai vốn xinh xắn lanh lợi, ngũ quan tú lệ, nhưng lời nói lại lộ ra điêu ngoa, nàng là cháu gái của Ninh Quý Phi cũng là biểu muội của Hoắc Kiến Bình
"Lâm Nhược Mai, ngươi nói vậy là ý gì?" Không ít người xung quanh nghe ồn ào bên này cũng đồng loạt nhìn qua, bộ dáng xem kịch vui, Dương Huyệt nhíu mi nhìn chằm chằm Lâm Nhược Mai, xong quay đầu nhìn Hoắc Kiến Bình, nàng ta khẽ cắn môi, trong mắt tràn đầy ủy khuất.
"Ta có ý gì, Dương tiểu thư còn không biết sao, giả vờ giả vịt" Lâm Nhược Mai vừa nói xong bên người liền có người phụ họa: "Nhược Mai tỷ tỷ thật thẳng thắn, tốt xấu gì cũng giữ lại chút thể diện cho Dương tiểu thư chứ."
"Hân Nhi muội muội nói có lý, là ta quá thẳng thắn, chính là con người ta chính trực, không thích vòng vo, nói chuyện thật dễ đả thương người"
Lâm Nhược Mai nói chuyện, mang theo một cỗ ngạo khí, cùng nữ tử thanh tú bên cạnh cười cười.
Lâm Nhược Mai vừa dứt lời, mặt Dương Huyệt căm tức hướng tới Lâm Nhược Mai quát: "Lâm Nhược Mai, ngươi cũng không sợ lưỡi bị ngắn sao, suốt ngày đả kích người khác, không đả kích người ngươi sẽ chết sao"
Khuôn mặt cao ngạo của Hoắc Kiến Bình có chút u ám vì Lâm Nhược Mai không cho hắn ta chút mặt mũi mà đả kích Dương Huyệt ở nơi đông người như thế này, hắn âm trầm mở miệng:" Đây là tu dưỡng của biểu muội sao?"
"Biểu ca... Muội" Lâm Nhược Mai biểu tình lập tức trở nên ủy khuất, cắn cắn môi dưới.
Dương Huyệt nhìn trong mắt Lâm Nhược Mai lóe qua tức giận, nhưng nhìn về phía Hoắc Kiến Bình lại mang theo đau đớn, chả lẽ nàng ta thích Kiến Bình cho nên mới đả kích nàng
Ánh mắt Dương Huyệt lóe lên tia ác độc, khóe môi nở một nụ cười lạnh, muốn giành nam nhân với nàng, chờ kiếp sau đi.
"A, ở đây lại đông vui như vậy nga" Thiên Mị một thân váy dài màu ngân bạch, cổ tay áo thêu hoa bỉ ngạn đỏ rực rỡ, kim tuyến bạc vẽ ra mấy đám mây nhỏ long lánh, mái tóc bạch kim được cài tùy ý bởi một cây trâm cài bạch ngọc, trên mặt được che bởi một chiếc khăn màu trắng mỏng chỉ lộ ra đôi mắt hổ phách trong trẻo lạnh nhạt, giơ tay nhắc chân đều mang đến phong tình vạn chủng.
Hoắc Kiến Bình nhìn nữ nhân đứng phía trước có chút sững sờ, hắn lại không biết vị hôn thê bị hắn từ hôn trước đó lại có khí chất đến như vậy.
Thái độ của nàng tuy rằng trước sau đều một bộ dáng lười biếng, nhưng trên người vẫn có một loại phong độ thượng vị giả, khiến người khác không dám khinh nhờn, mà bị mê hoặc bởi nó.
Bây giờ hắn cảm thấy có chút hối hận vì đã giải trừ hôn ước này! Nếu về sau có thể cưới nữ nhân này làm phi, có lẽ cũng không tồi......
Dương Huyệt đang không thoải mái vì có người dòm ngó phu quân tương lai của mình, thêm giờ lại đụng mặt kẻ làm nàng ta phải mang lời đồn không tốt trong Tây thành bao ngày qua, tức giận nói"Sao ngươi lại ở đây?"
"Sao ta lại không thể ở đây, thế nào? Minh Nguyệt Lâu là thuộc sở hữu của Dương Gia sao?"Thiên Mị mỉm cười giơ tay vuốt nhánh tóc bị rối nhìn Dương Huyệt
"Thiên Mị, ngươi đừng nghĩ thắng được bổn tiểu thư một lần mà đắc ý, cho dù ngươi là tài nữ thì thế nào, cuối cùng cũng chỉ là phế vật không có võ lực"Dương Huyệt khóe miệng trào phúng hết sức châm chọc
"A, vậy Dương tiểu thư thua cả phế vật thì tính cái gì?" Thiên Mị có chút không quan tâm nghịch nghịch móng tay, ngay cả một cái liếc mắt cũng lười cho Dương Huyệt.
Thế giới này, lấy võ làm đầu, nàng cũng không lấy làm lạ, bởi vì vô luận ở nơi nào, đều chỉ có người mạnh mới sinh tồn, bởi vậy khi nghe Dương Huyệt lấy võ lực ra đả kích nàng Thiên Mị cũng không quan tâm cho lắm, dù sao chữ phế vật kia cũng không phải nói nàng...
"Ngươi..."Dương Huyệt tức đến sắc mặt đỏ bừng, cặp mắt uất ức nhìn tới Hoắc Kiến Bình bên cạnh:"Kiến Bình ca ca, phế vật này thế nhưng lại dám khi dễ Huyệt nhi"
Thiên Mị nhàn nhạt quét qua Hoắc Kiến Bình, rất nhanh rời mắt trở lại trên người Dương Huyệt
"Ta khi dễ ngươi?? hay ngươi có sở thích mắng chửi người, ta thấy Dương tiểu thư bất quá cũng chỉ 16 tuổi, ở chừng cái tuổi đáng yêu này, lại học cách làm đàn bà chanh chua chửi đổng, phu quân tương lai của ngươi thật là có phúc, cưới cái người miệng lưỡi ác độc này, còn ai dám tới cửa mà khi dễ? Tướng công nhà ngươi cũng không cần làm nam nhân, ngoan ngoãn núp sau lưng để ngươi bảo hộ là được rồi"
Thiên Mị nói xong, liền nhận được ánh mắt âm trầm của Hoắc Kiến Bình quét qua trên mặt, nụ cười trên khóe môi nàng lại càng thêm rực rỡ.
Ngươi cứ nhìn đi, cứ nhìn cho rõ đi, ta đang chính là cố ý mắng luôn cái tên tra nam ngươi đấy.
"Thiên Mị, ngươiiii" Dương Huyệt thét chói tai, tay chỉ về phía Thiên Mị cả buổi không nói thêm được lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp từ hồng biến trắng, từ trắng chuyển xanh, từ xanh hóa thành đen……
"Đủ rồi, chỗ này không phải là nơi để muội nháo, muội mau lựa trang sức, huynh còn phải hồi phủ có việc" Hoắc Kiến Bình thu hồi ánh mắt trên người Thiên Mị, mất kiên nhẫn nhìn sang Dương Huyệt, lúc trước hắn thấy nàng trầm ổn ôn nhu, nhưng không hiểu sao cứ gặp Thiên Mị là nàng ta lại hết sức chanh chua đanh đá, còn đâu là tiểu thư khuê các nữa, nàng như vậy làm lòng hắn có chút phiền chán mở miệng.
Dương Huyệt không dám tin nhìn Hoắc Kiến Bình, Kiến Bình thế nhưng lại quát ả, chẳng lẽ huynh ấy không thấy mới vừa rồi Thiên Mị là như thế nào nhục mạ ả hay sao?
Thiên Mị nhìn Hoắc Kiến Bình, nhàn nhạt mà cười, ánh mắt pha chút chế giễu liếc sang Dương Huyệt "Dương tiểu thư ta khuyên ngươi nên nghe lời Bình vương, chỗ này không phải là nơi ngươi có thể nháo đâu, hơn nữa nếu không phải ta tính tình tốt, chỉ e là....ầy không nói, không nói nữa"
"Ngươiiiii"Dương Huyệt tức muốn chết nhìn chằm chằm Thiên Mị, nàng tính tình tốt? Nữ nhân này mặt đúng là không phải dầy bình thường đâu.
Một bên Hoắc Kiến Bình cùng mọi người nghe được lời nói của Thiên Mị, sắc mặt rất tương đồng tạo nên độ cong co quắp, nàng tính tình tốt sao, bọn họ thật đúng là không nhìn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro