Chương 27: Tâm trạng tốt

"Hừ, chỉ là có khuôn mặt đẹp thôi, thật sự nghĩ rằng chính mình là tuyệt thế thần y sao?!"

Lúc Thiên Mị còn đang suy tư, một đạo thanh âm chói tai của nữ tử hồng y đứng bên cạnh Tôn Diệu Uy truyền đến.

Khóe miệng Thiên Mị khẽ nhếch lên. Ta làm sao lại là tuyệt thế thần y, nhưng ta cũng coi như là sư phụ của nàng ta đấy.

Thiên Mị cũng không lập tức lên tiếng, chỉ khẽ nâng lên đôi môi đỏ mọng vô cùng đẹp, nụ cười nhàn nhạt của nàng tự dưng làm cho người ta cảm thấy có vài phần lạnh lẽo."Vị cô nương này, ngươi là vừa mới nói chuyện với ta?"

Nàng kia nghe được lời nói của Thiên Mị, sự khinh bỉ trong mắt càng rõ, khinh thường nói:"Bổn cô nương chính là đang nói ngươi"

"Vậy à...ta có hay không y thuật cô nương nhìn liền đoán được sao? Hay thật..cô nương hẳn là dòng dõi của Lưu Bá Ôn hay Gia Cát Lượng gì đó đi.....mà nói không phải ai sinh ra đều có được 1 tấm da tốt đâu, cô nương có bộ dáng không mấy xinh đẹp cũng không phải lỗi của cô nương....vì thế cũng không nên thương tâm làm gì....ấy chết ta thật vô ý như thế nào lại nói thẳng ra như thế, ta lại vô tình đắc tội với cô nương rồi"Thiên Mị đang mắng người nhưng giọng nói lại trong trẻo lạnh lùng thản nhiên vô cùng, một chút cảm xúc biến hóa cũng không có.

Tôn Diệu Uy "....."

Thương Lân "....."

"Ngươi !! ..."
Nữ tử nghe vậy sắc mặt xanh mét, nữ nhân này quả thật quá xinh đẹp, nếu tiếp xúc quá nhiều với Diệu Uy ca ca câu dẫn huynh ấy vậy phải làm sao bây giờ?!

Nàng chính là nữ nhi của cốc chủ Đào Hoa cốc, thoạt nhìn nữ tử kia ngoài miệng lưỡi sắc bén kia còn lại nhất định là không có năng lực gì, chắc cũng không phải là người có thế lực lớn gì

Nghĩ đến điểm này, Nữ tử hồng y lớn tiếng mở miệng"Ngươi dám nói bổn cô nương không xinh đẹp, bổn cô nương là người của Đào Hoa Cốc ngươi cư nhiên lại dám vô lễ như thế? !"

Thiên Mị sắc mặt vẫn không đổi, khoé môi anh đào chỉ khẽ nhếch lên, Cốc chủ Đào Hoa cốc trầm ổn, thông minh một đời không ngờ lại có một nữ nhi như vậy, haiz tuổi già khó giữ đây.

Tinh Nhi đứng bên cạnh Thiên Mị nhìn nữ tử hồng y kia đầy miệt thị cùng trào phúng.

Nữ nhân này thật không biết tốt xấu, phụ thân của nàng ta còn chưa dám giương oai với tiểu thư như thế, nàng ta thế nhưng lại dám mang bối cảnh ra hù doạ tiểu thư, thật đúng là ngu ngốc.

Nữ tử thấy Thiên Mị vẫn chưa lên tiếng, lập tức nghĩ rằng bọn họ đã bị mình đoán trúng, trong mắt liền càng thêm khinh thường.

Chỉ là một nử tử lớn lên có phần đẹp mắt thôi, cho dù có câu dẫn được Diệu Uy nhưng nếu muốn làm con dâu của Nhất Kiếm trang chủ cũng không phải chỉ cần có chút nhan sắc là có thể "Hừ"!

"Khụ khụ khụ. . . Liên Thi Nhã ? Khụ. . . nếu ngươi còn hồ nháo nữa thì mau trở về đi!" Tôn Diệu Uy nghiêm mặt, lạnh lùng nói

Nếu không phải mẫu thân một hai bắt buộc hắn mang nàng ta đi cùng mới an tâm, hắn cũng không muốn đi chung với nàng ta chút nào, nữ nhân này đụng một chút việc liền mang bối cảnh mình ra, hồ nháo hống hách không coi ai ra gì

"Huynh....rõ ràng là nữ nhân này thiếu dạy dỗ, nàng ta đây là trào phúng muội xấu xí" Liên Thi Nhã giận dữ, vừa định nói tiếp, ai ngờ liền bị Thương Lân ngăn cản "Liên tiểu thư thỉnh cân nhắc, ở đây là Đông Thành không phải là Đào Hoa cốc" .

Nghe vậy Liên Thi Nhã phẫn hận trừng mắt liếc Thương Lân một cái, xong cũng không nói gì

Nàng tuy rằng xúc động nhưng vẫn không phải người ngu xuẩn.

Trước khi được gả vào Nhất Kiếm sơn trang, nàng vẫn là không nên gây chuyện trước mặt Diệu Uy thì tốt hơn.

Thiên Mị thâm thúy nhìn Liên Thi Nhã hậm hực quay về xe ngựa, tiếp đó quay đầu nhìn về phía Tôn Diệu Uy "Ta có thể trị cho ngươi, nhưng ta được gì?"

Nàng cũng không phải Bồ Tát gặp ai cũng phổ độ chúng sinh

Nghe vậy Tôn Diệu Uy sửng sốt một chút, xong liền mỉm cười.

Lúc nãy khi nhìn nàng kêu nữ tử bán thân chôn cha kia đi gặp Y Sư. Hắn liền biết y thuật của nàng chắc chắn không tầm thường, nhưng bây giờ xem ra thật đúng như hắn nghĩ, quả thật không tầm thường chút nào, cư nhiên thật sự có thể nắm chắc sẽ trị khỏi cho hắn? !"Cô nương muốn gì, nếu có thể ta đều sẽ cho cô nương"

Phụ thân tìm kiếm y sư khắp tứ quốc trị liệu cho hắn nhiều năm qua mà bệnh của hắn vẫn không hề thuyên giảm, chỉ còn lại vị Tuyệt thế thần y kia là chưa mời tới

Nhưng hành tung của vị kia bí ẩn vô cùng, không dễ gì tìm được, bệnh của hắn lại càng ngày càng trầm trọng, phụ thân vì vậy mà lo lắng mất ăn mất ngủ, bỏ vạn lượng hoàng kim mới mua được một chút tin tức, bọn họ nói vị tuyệt thế thần y kia đang ở Đông thành Long Viêm Quốc, phụ thân vốn muốn đi cùng hắn đến Đông Thành nhưng sơn trang có chút việc cần phải có phụ thân giải quyết mới được, nên hắn liền xuống núi đến Đông Thành trước.

Nhưng thật không ngờ vừa xuống núi không lâu cư nhiên lại gặp được nữ tử tuyệt sắc này, nàng lại còn nói có thể chữa khỏi căn bệnh đã dây dưa theo hắn nhiều năm này! Như vậy thì từ nay về sau hắn sẽ không phải làm phụ mẫu lo lắng nữa, càng có thể chứng minh được rằng hắn cũng không phải một phế nhân.

Nghĩ đến đây Tôn Diệu Uy có chút kích động, toàn thân run lên nhè nhẹ. Mà Thương Lân bên kia cũng là quá mức kích động mà sắp rơi lệ, bệnh của công tử rốt cục cũng có thể trị tốt, như vậy trang chủ và trang chủ phu nhân cũng không phải lo lắng nữa !

"Ta muốn gì sao??..hmmm, Ta còn chưa nghĩ ra, nghĩ ra sẽ nói với ngươi "Thiên Mị nhếch môi cười nhạt một cái"Có thể để ta kiểm tra?"

"Hảo." Tôn Diệu Uy cũng không làm ra vẻ, để Thương Lân vén ống tay áo hắn lên

Tay của Tôn Diệu Uy thực thon dài, nếu không biết còn nghĩ đó là tay của nữ nhân

Thiên Mị cũng giơ bàn tay nhỏ trắng nõn nhìn như tùy ý ấn vài cái ở các h.u.y.ệ.t v.ị quanh tay hắn

Tôn Diệu Uy cảm giác được một bàn tay nhỏ mềm mại ấm áp ấn ấn khắp cổ tay hắn. Trong khoảnh khắc đó, Tôn Diệu Uy cảm thấy máu dồn trên mặt và có chút nóng kỳ lạ, hắn quay mặt một cách ngượng ngùng, nhưng cảm giác mềm mại truyền đến làn da, lại làm trái tim hắn đập mạnh hơn bình thường.

"Ngươi có cảm thấy đau nhức tại các kinh mạch ở cổ tay không?"

Nghe Thiên Mị hỏi Tôn Diệu Uy mới lấy lại tinh thần nói"Có chút nhói, nhưng không quá rõ ràng."

Thiên Mị gật đầu, ưu tư một hồi lâu, mới để Thương Lân buông ống tay áo Tôn Diệu Uy xuống, Sau đó móc trong tay áo ra một cái hộp làm bằng bạch ngọc

"Kia...Ngươi há mồm"Thiên Mị vẻ mặt bình tĩnh nói.

Tôn Diệu Uy hơi sửng sốt, không biết cô nương này trong hồ lô muốn làm cái gì, nhưng cũng không do dự làm theo.

Tôn Diệu Uy vừa mới hé miệng, tay nhỏ của Thiên Mị lập tức động, lấy ra một viên thuốc nhỏ màu nâu nhạt, sau đó dùng đầu ngón tay bắn ra, viên thuốc nhỏ kia liền rơi vào trong miệng Tôn Diệu Uy rồi.

Không đợi Tôn Diệu Uy có phản ứng, nàng giơ tay khép lại cằm của hắn, rồi lại nâng đầu hắn lên, trực tiếp làm hắn nuốt viên thuốc nhỏ kia vào.

"......" Tôn Diệu Uy bị thủ đoạn quá 'ôn nhu' của Thiên Mị làm cho suýt nữa sặc ra nước mắt.

Hắn còn đang nghĩ nàng muốn làm cái gì, không ngờ nàng lại cho hắn uống thuốc, mà cách cho người uống thuốc của nàng lại là... thô bạo như vậy.

Không thể trách thủ đoạn của Thiên Mị khi cho người uống thuốc là không ôn nhu. Thật sự là trời sinh nàng không hề có tế bào ôn nhu. Đối đãi với người khác trừ phụ thân nàng vẫn luôn luôn đơn giản thô bạo, một chút cũng không ôn nhu nổi

"Công tử không sao chứ!"Thương Lân cũng bị tình huống bất ngờ này làm cho ngớ ra không kịp phản ứng, mà cho dù có phản ứng cũng không cản được nàng.

"Khụ khụ...ta không sao"

Thiên Mị sau khi thấy Tôn Diệu Uy nuốt xuống, mới mở miệng"Đắng sao?"

Tôn Diệu Uy dở khóc dở cười nhìn Thiên Mị, hắn vừa rồi cứ như vậy nuốt vào, sao có thể nhận ra hương vị?

"Không đắng"

"Ừ....Uống thuốc này nó sẽ giúp ngươi thoãi mái hơn, tối đến cũng không còn lạnh nữa, nửa tháng sau đến Thiên gia ở Tây Thành tìm ta, ta sẽ đưa thuốc giải cùng châm cứu, nội trong ba ngày sẽ trị dứt điểm cho ngươi"

Tôn Diệu Uy kinh ngạc nhìn Thiên Mị
Thuốc giải, vậy hắn không phải bị bệnh mà là trúng độc sao?
Hơn nữa nàng thế nhưng lại là người của Thiên gia.

"Ta đây đi trước." Thiên Mị nói xong không đợi Tôn Diệu Uy trả lời, đã vung ống tay áo lên, nhanh chân cùng Tinh Nhi bước đi.

Nhìn bóng dáng Thiên Mị rời đi, Tôn Diệu Uy có chút cảm giác bất khả tư nghị.

"Công tử người cảm thấy trong cơ thể thế nào rồi, có hay không chỗ nào không thoải mái, có cần gọi y sư xem lại không?"Thương Lân lo lắng nói

Tôn Diệu Uy lắc đầu "Ta Không sao, sau khi uống viên thuốc kia, trong toàn kinh mạch như chảy qua một dòng nước ấm thực dễ chịu, ngực cũng không còn thấy lạnh nữa, đúng là loại thuốc quý"

Thương Lân quay đầu nhìn về hướng Thiên Mị vừa đi "Cô nương ấy tựa hồ quá thần bí, quá nguy hiểm."

Tôn Diệu Uy cười nhẹ"Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao...."

.....

Thiên Mị vừa đi vừa suy nghĩ tới bệnh tình của Tôn Diệu Uy, à không phải nói hắn không phải bị bệnh, mà chính là trúng độc, 1 loại độc có tên là Băng Tâm độc, loại Băng Tâm độc này có xuất xứ từ Bắc Cương xa xôi, quanh năm bao phủ bởi băng tuyết lạnh giá, và như tên của nó người trúng độc sẽ cảm thấy tim như rơi vào hố băng mỗi tối, đau đớn xé da xé thịt, thông thường những người trúng Băng Tâm độc đều sẽ không chịu đựng nổi quá 1 tháng, kết cục của bọn họ chính là mất hết lý trí tự moi tim của bản thân ra, Tôn Diệu Uy có thể chịu đựng trong khoảng thời gian dài như vậy, khẳng định ngoài sự kiên định ra, hắn còn có thứ có thể tạm thời khắc chế Băng Tâm độc

Loại độc này rất khó giải, không phải ai cũng có thể giải được... đến ngay cả là Thanh Trúc e là cũng phải vất vả một phen.

Lại nói những vị thuốc để chế thuốc giải, đều là những loại dược liệu khó tìm, có điều những dược liệu này có lẽ ở bên ngoài căn bản là rất hiếm thấy, nhưng đối với Thất Sát Điện mà nói, chút dược liệu đó quả thật có không ít.

"Tiểu thư, sao người lại đồng ý giúp vị công tử kia" Tinh Nhi nghi hoặc không thôi, bình thường tiểu thư gặp người như vậy, luôn luôn sẽ là vẻ mặt không liên quan, không phải chuyện của ta, không muốn cứu, hôm nay sao tiểu thư lại dễ dàng đồng ý như vậy?

Tròng mắt hổ phách chợt lóe lên một chút "Tâm trạng tốt"

Nàng cũng không biết tại sao lại muốn cứu hắn

Nàng căn bản có thể mặc kệ hắn, dù sao hai người cũng không có quen biết gì nhau

Có lẽ là...vì hắn cũng có một người phụ thân toàn tâm toàn ý thương yêu hắn....giống phụ thân nàng chăng

Tinh Nhi "..." Biết ngay tiểu thư sẽ nói câu này

Thiên Mị nhìn biểu cảm buồn cười trên mặt Tinh Nhi liền giơ tay khẽ gõ nhẹ vào trán nàng ấy"Thanh Trúc đang ở Minh Nguyệt tửu lâu Đông Thành, muội đến đó bảo muội ấy sắp xếp một chút đến Tây Thành gặp ta, ta có chút việc cần muội ấy làm, sẳn tiện tìm một chiếc xe ngựa đến đây, muội muốn đi bộ về sao"

Tinh Nhi làm bộ xoa xoa cái trán vốn không hề đau kia, khẽ chu môi nói

"Nô tỳ đã biết, nô tỳ lập tức đi"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro