Chương 48: Huyết Đào

"Sao ta nói không đúng??"

Thiên Mị nói như thế, chẳng qua vì muốn để hắn ta chịu thua, hơn nữa, là muốn trả thù việc Yến Tuân từng muốn lấy mạng nàng mà thôi.

Khuôn mặt yêu nghiệt của Yến Tuân có chút âm trầm. Đương nhiên hắn cũng rõ ràng ý tứ của Thiên Mị, là muốn hắn xin lỗi, nhưng....

Để một người đường đường là các chủ đứng đầu một các cúi đầu cầu xin lỗi trước một nữ nhân, nếu là bình thường thì hoàn toàn không thể nào. Nhưng cứ nhớ tới khuôn mặt tái nhợt của huynh đệ mình, hắn ta lại cảm thấy không đành lòng, Yến Tuân cắn răng cúi đầu trước mặt Thiên Mị: "Chuyện lúc trước coi như ta sai. Ta tạ lỗi với ngươi "

"Được rồi, được rồi ngươi trở về đi, mấy ngày nữa ta liền đến khuyên hắn, nhưng ta nói trước ta cũng không chắc sẽ khuyên được hắn"Ánh mắt Thiên Mị thản nhiên lướt qua người Yến Tuân, lười biếng nhắm mắt lại , trong lòng không ngừng cảm thán, nàng chỉ tính làm khó hắn một chút cho hả giận, cũng không nghĩ tới hắn sẽ vì Minh Hàn mà chịu cúi đầu nói xin lỗi với nàng, xem ra Minh Hàn cũng không có chọn sai bằng hữu đi.

"Được" đôi mắt Yến Tuân hơi lóe lên, Hắn chỉ có thể giúp được đến đây, chuyện còn lại đều phải do Minh Hàn rồi

Yến Tuân nói xong một câu với Thiên Mị liền rời đi theo đường cửa sổ

Chờ Yến Tuân rời đi, Thiên Mị đang muốn đi nói với phụ thân nàng một tiếng, để tránh ông lo lắng, nhưng vừa mới đứng dậy, Thiên Mị lão đảo xém ngã, đôi mắt hổ phách nhíu chặt, hít sâu thêm hai khẩu khí, đem khí huyết mạnh mẽ đang muốn trào ra nuốt xuống, muốn bình phục khí huyết mãnh liệt không khống chế được, lại thấy chính mình lòng có dư mà lực không đủ, nàng biết trạng thái hiện tại của mình không tốt lắm cần hảo hảo nghỉ ngơi, nếu không chỉ sợ không ổn..đôi mắt hổ phách mang theo ảo não, mím môi đỏ mọng, từ từ nằm xuống nhắm mắt lại

......

Núi Thanh Sơn, Thất Sát Điện

Kết giới mây mù vây quanh tầng tầng lớp lớp, núi cao và dốc người thường khó có thể lên được 1 phần tư ngọn núi, xung quanh thung lũng hang hốc bao phủ, thiên hình vạn trạng. Phía bắc có suối trong chảy ra, phía nam có thung lũng uốn khúc, khe cắt sâu thẳm, tuy mỹ cảnh như chốn thần tiên thế nhưng xung quanh ba mặt tất cả đều đặc biệt nguy hiểm, từ xưa đến nay ngoại trừ người của Thất Sát Điện ra còn lại không một ai dám tới gần…

Mà lúc này Thanh Trúc, Lam Ý cùng Tử Hạo vừa từ Thiên Gia về đến chân núi Thanh Sơn liền nghe thấy một giọng nữ êm tai truyền đến

"Các ngươi về rồi, Điện chủ không sao chứ?"

Mà nữ tử vừa nói kia, có khuôn mặt nhìn rất bình thường, trong tay cầm một cái hộp gỗ màu đen đỏ, nàng mặc một thân xiêm y huyền sắc, tay áo dài mềm mại được thêu vài đoá hoa Anh Túc, mái tóc đen được bới lên bằng một cây mộc trâm đơn giản, đôi mắt như đầm nước sâu bình tĩnh không gợn sóng, trong lúc bước đi hơi thở trước sau không có chút hỗn loạn, bước chân lại nhẹ nhàng, linh hoạt. Vừa nhìn liền biết người này Võ lực tuyệt nhiên không thấp, mà nhìn khuôn mặt nàng bình thường như vậy thôi, nhưng lại có thuật dịch dung xuất thần nhập hoá, được giang hồ xưng ma nữ ngàn mặt, mỗi lần nàng xuất hiện liền mang một bộ dạng khác nhau, ngoài Thiên Mị chưa ai từng thấy qua bộ dạng thật của nàng, nàng cũng là một trong bảy người đứng đầu trong Thất Sát Điện, Huyền chủ

Lam Ý hơi trề môi nói"Huyền Ly Ngươi cho rằng có độc y như ta ở đây Điện chủ sẽ có việc gì được sao"

Huyền Ly thản nhiên liếc Lam Ý một cái liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục tiến về phía trước, thanh âm dường như tản ra hàn khí:"Không cần tự luyến, trả lời ta"

"Ngươi....!!!"

Thanh Trúc lắc đầu chen ngang nói"Điện chủ đã không có việc gì, Huyền Ly ngươi đã tìm được vật kia sao'"

Vốn có sự lo lắng trong mắt, nghe Thanh Trúc nói thế trong nháy mắt Huyền Ly liền khôi phục bộ dáng lạnh nhạt, trầm tĩnh nói"Ừ, ta còn đang định đến Thiên gia giao cho Điện chủ"

Nói xong Huyền Ly liền giơ cái hộp trên tay lên, mọi người cũng theo đó mà nhìn, đó là một cái hộp không chút thu hút, giống như một cái hộp gỗ được tùy tiện lấy mấy miếng ván làm nên, ngay cả nước sơn cũng loang lổ không chịu nổi, hòm chỉ có mặt trước mới có một chút hoa văn, thoạt nhìn giống như tiểu hài tử tùy tiện vẽ, thô ráp vô cùng, mà những chỗ khác thì lại rất giản dị.

Chỉ sợ không ai nghĩ đến, một cái hòm như vậy lại chứa một bảo vật truyền thuyết mà tất cả gia tộc môn phái lớn nhỏ đều khát vọng.

Lam Ý vốn đang vui mừng nhưng vừa thấy cái hộp liền trợn tròn mắt tức giận quát"Ngươi!!!... Bích Huyết châu trân quý như thế là thuốc dẫn mà Điện chủ tìm kiếm bao lâu nay, thế mà cái ma nữ nhà ngươi lại bỏ vào bên trong cái hộp rách như vậy!!"

Huyền Ly khinh thường liếc mắt một cái"Nông cạn, ngu ngốc, không hiểu sao ngươi có thể là độc y"

"Ngươi nói ai nông cạn, ngươi nói ai ngu ngốc, Huyền Ly ngươi muốn chết!!!" Lam Ý tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tay soạt 1 cái xuất hiện ba cây kim châm.

Thanh Trúc suy tư chốc lát liền nhận ra vấn đề, vươn đôi tay thon dài vỗ vỗ vào vai của Lam Ý, đôi mắt khôn khéo bắn thẳng về phía Huyền Ly, khoé miệng khẽ nhếch"Cái hộp gỗ này bề ngoài kinh khủng như vậy đại khái chắc là để che dấu ánh sáng rực rỡ của bảo vật, che dấu thế này mới có thể khiến cho người trong tứ quốc tìm kiếm mấy trăm năm cũng không tìm ra đi"

Huyền Ly không thèm để ý đến Lam Ý đang tức giận đỏ bừng mặt ở đối diện, nàng lạnh nhạt gật đầu"Hộp gỗ nát này là chủ nhân trước của Bích Huyết châu làm ra, có cơ quan"

Tử Hạo khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng khẽ híp mắt lại, đột nhiên nói"Là hộp gỗ làm bằng gỗ của huyết đào ngàn năm, nước lửa bất xâm, bên trên còn khắc không ít cơ quan trận"

Mọi người nghe thế thì kinh ngạc tròn mắt, gỗ huyết đào lại còn là ngàn năm. Phải biết Huyết đào chính là một loại cây cực hiếm, nó không giống với hoa đào bình thường màu trắng hay phấn hồng dịu dàng mà là một màu đỏ, đỏ tươi, đỏ diễm lệ rực rỡ như màu máu… Càng gần nhụy hoa màu sắc càng đậm dần tới cuối cùng thành màu đen hẳn, bên trong màu đen lại lấp lánh phấn hoa ánh vàng, lưu quang tràn đầy. Cứ như thế Huyết Đào, rực rỡ, sáng lạn, lại vô cùng tôn quý. Từ cổ chí kim, để ca ngợi vẻ đẹp của hoa đều phải dùng những mĩ từ đẹp đẽ nhất, mới có thể hình dung ra được nó. Hơn nữa hoa Huyết Đào còn có thể dùng làm dược liệu.

Bất quá, trân quý ở đây không phải là hoa của Huyết Đào, mà chính là thân cây của nó, thân cây Huyết Đào và hoa của nó đều giống nhau cùng một màu đỏ tươi diễm lệ, nước hay lửa cũng không thể làm nó bị chút tổn hại nào, Hiển nhiên gỗ Huyết Đào cũng chính là loại gỗ tốt nhất mà các cơ quan sư tranh nhau đầu rơi máu chảy để có được nó.

Ánh mắt lạnh nhạt của Huyền Ly hiện lên chút tia sáng. thì ra là Huyết Đào, bảo sao nàng đã thử qua vô số lần, có lúc dùng lửa để đốt, lại mang đi ngâm nước, thậm chí còn dùng cả kiếm chém sắt như chém bùn, nhưng không thể làm hòm gỗ thô ráp này tổn hại chút nào, cuối cùng chỉ có thể thất vọng buông tha, đem nó về cho Điện chủ. Nàng vốn muốn trực tiếp lấy Bích  Huyết châu ra để tranh công, không ngờ vẫn là không được.

Tử Hạo lại nói"Hộp gỗ Huyết Đào này mấu chốt mở ra có thể chính là hoa văn ở mặt trước hòm"

Thanh Trúc nghiêm túc suy nghĩ sau đó nói."Nếu là cơ quan Xích Luân chắc có thể mở được"

Lam Ý chớp mắt nhìn Thanh Trúc"Ngươi không nhớ sao, vài ngày trước chính là ngươi truyền lời Điện chủ cho hắn đến Phượng Ninh quốc làm nhiệm vụ, hắn hiện tại làm gì ở Thất Sát Điện mà mở cơ quan??"

Thanh Trúc hơi vỗ trán"Ta quên mất...vậy hộp gỗ này...phải làm sao, đợi Xích Luân về đến mở sao??"

Huyền Ly lạnh nhất liếc Thanh Trúc một cái, Người học y, mặc kệ là y sư hay độc y đều sẽ ngốc như vậy à???

"Thuật cơ quan của Xích Luân, chính là do Điện chủ dạy, ta mang đến cho điện chủ là được rồi" Nói xong Huyền Ly cất bước đi liền bị Tử Hạo chắn phía trước mặt."Hiện tại ngươi không thể đến Thiên gia, Điện chủ vừa phát độc cần được nghỉ ngơi"

Huyền Ly dừng bước, gật nhẹ đầu"Được....."

........

Ba ngày sau, Minh Nguyệt Các , Thiên gia

Nghe hơi thở nhè nhẹ của Thiên Mị phát ra, Hoắc Kiến Quân khẽ thở phào, khuôn mặt tuấn tú từ từ cúi xuống, đặt lên đôi môi đỏ mọng kia một nụ hôn nhẹ nhàng, rất lâu mới nỡ bỏ ra

Ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm nhẹ lên đôi môi đỏ mọng, hưởng thụ sự mềm mại của bờ môi, như mặt hồ êm ả lại gợn sóng lăn tăn.

"Ta...còn phải đợi bao lâu nữa nàng mới tỉnh..vi phu rất nhớ nàng" Hoắc Kiến Quân leo lên giường, lấy tay quấn lấy lọn tóc bạch kim của Thiên Mị cặp mắt mê mẩn nhìn khuôn mặt tiểu mỹ nhân đang ngủ say. Làn da mềm mại, lông mi dài cong vuốt, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng khiến người ta mê mẩn, và còn cái cằm nhọn nhỏ xinh,càng nhìn thêm một chút, Hoắc Kiến Quân càng cảm thấy thêm mê hoặc.

"Nương tử..." Hoắc Kiến Quân khẽ gọi, giơ một tay vuốt ve mái tóc suôn mượt, không nỡ buông tay, tay còn lại thì chỉnh lại cổ áo cho Thiên Mị, ánh mắt Hoắc Kiến Quân vô tình nhìn xuống cái khe sâu bên dưới, nhớ lại vài ngày trước hắn vô tình đụng phải ...kia, tay nhịn không được do dự chạm vào, khi tiếp xúc với sự mềm mại lạ thường này Hoắc Kiến Quân liền đỏ mặt, khuôn mặt tuấn mỹ đỏ ửng nhưng tay thì lại không buông ra, một lúc lâu mới nỡ bỏ ra.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Hoắc Kiến Quân hơi ửng đỏ, rút tay lại ngay ngắn, đầu dựa vào cánh tay, đôi mắt say mê nhìn nữ tử vẫn đang ngủ say, đôi môi hé nở nụ cười, có một sự thỏa mãn không nói nên lời.

Đôi mắt lục sắc lại lộ ra một tia bất đắc dĩ. Tự chủ của hắn lúc nào trở nên kém đến như vậy rồi, mới vừa rồi nếu để Thiên Mị biết được sợ là làm cho nàng kinh hãi đi, mình thật sự là quá liều lĩnh.

Chẳng qua là, mị lực của nàng thật sự khó mà ngăn cản, hắn cũng là kìm lòng không đậu a. . . . . .

........

......Các tiểu mỹ nhân đâu rồi, đừng âm thầm đọc nha, ta không có động lực sẽ ra truyện rất lâu ý hjx...

CẦU TIẾP ĐỘNG LỰC....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro