Chương 5

*Edit: Mặt Trời Nhỏ.

Bạch Diệu không thể tin được Nhậm Tinh Lưu lại xuất hiện ở chỗ này, ngốc một chút mới lại được tinh thần, chạy nhanh lại cười: " Nhậm thiếu, sao cậu lại ở đây?"

Nhậm Tinh Lưu không phản ứng với sự lấy lòng của gã, vẻ mặt khó chịu mài liếc hắn: " Mày vừa mới mắng ai?"

Từ đáy lòng Bạch Diệu nhận định là Nhậm Tinh Lưu chướng mắt Bạch Quyện Thu, hai người xem mắt sẽ không có khả năng tiếp tục.

Lúc này Nhậm Tinh Lưu xuất hiện, gã chỉ cho là trùng hợp, Nhậm Tinh Lưu là sinh viên ở đây, xuất hiện ở nơi cũng không phải chuyện kỳ quái

Bạch Quyện Thu chính là gã kêu tới.

Nhưng Nhậm Tinh Lưu nổi giận với gã làm gã có chút không hiểu, chẳng lẽ cảm thấy gã nói chuyện quá khó nghe?

Lòng dạ của Bạch Diệu thay đổi rất nhanh, nhanh ném nồi đi nói: " Nhậm thiếu, cậu hiểu lầm, tôi không có mắng chửi cậu, tôi không nghĩi anh họ sẽ làm ra chuyện này, mới nhất thời kích động..."

Gã còn thở dài một tiếng, vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép, " Vốn dĩ hắn có thể có một lần gặp mặt cậu, cả nhà chúng tôi đều vì hắn mà cao hứng, ai biết hắn cư nhiên đem đồ ăn thừa đóng gói đem về, việc này không phải làm xấu mặt cậu sao, tôi đang giúp cậu trút giận..."

Gã vừa nói nói nhìn Nhậm Tinh Lưu, toàn Lăng đại đều biết, Nhậm thiếu ra cửa rất phô trương, loại chuyện này sẽ khiến Nhậm Tinh Lưu tức đến dậm chân.

Quả nhiên, sắc mặt Nhậm Tinh Lưu trở nên không tốt, lại không hướng đến Bạch Quyện Thu mà phát giận, mà dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Bạch Diệu, lạnh giọng nói: " Đó là tôi đóng gói."

Bạch Diệu chưa kịp nói: "....?"

Vài người ở bên cạnh xem kịch: ???

Ở hành lang tràn ngập hơi thở xấu hổ.

Mọi người lúc này chỉ có một ý niệm: Hẳn là bọn họ nghe lầm đi?

Nhậm Tinh Lưu mặc kệ bọn họ nghĩ gì, cười lạnh hai tiếng, tiếp tục nói: " Nếu các người ăn no rồi thì kiếm việc làm đi, đứng ở đây chỉ chỉ trỏ trỏ cái gì."

Bạch Diệu: !!!

Lần này gã xem như nghe hiểu, nếu không hiểu chính là đồ ngu.

Nếu không phải Nhậm Tinh Lưu lúc này giống như đúc với Nhậm Tinh Lưu lúc trước, thì gã còn hoài nghi mình nhận sai người.

Tuy trong lòng giật mình, nhưng gã cũng không dám nghi ngờ Nhậm Tinh Lưu, chỉ có thể căng da đầu mà cười: " Ngại quá, Nhậm thiếu, tôi không biết là đồ cậu đóng gói, tôi thấy anh họ cầm nên nghĩ hắn..."

Nói tới đây, gã bỗn ngẩn ngơ, rốt cuộc cũng ý thức được vấn đề chính ___ Nếu đồ ăn thừa là đồ Nhậm Tinh Lưu đóng gói, vì cái gì lại ở trong tay Bạch Quyện Thu?

Nếu cái túi không nằm trong tay Bạch Quyện Thu, thì gã cũng không hiểu lầm.

Bạch Diệu hậu tri hậu giác ý thức được điều gì đó, nhưng cũng không thể tin được, gã nuốt nước bọt, thử thăm dò: " Nhậm thiếu, cậu cùng anh họ của tôi... không phải là quyết định đến với nhau chứ?"

Nhậm Tinh Lưu cảm thấy bộ dáng gã thực buồn cười, cố ý hỏi lại: " Có vấn đề gì sao?"

Bạch Diệu: !!

Sao có thể?!

Trước đó vài ngày còn oanh oanh liệt liệt theo đuổi tiểu thiếu gia Bùi gia.

Trừ bỏ khuôn mặt Nhậm Tinh Lưu không tệ, nhưng cùng Bùi Chi Diễn lại khác nhau một trời một vực. Nhậm Tinh Lưu xảy ra chuyện, cũng không cần coi trọng Bạch Quyện Thu mới đúng!

Nhưng sự thật ở trước mắt, nếu không phải nhìn trúng Bạch Quyện Thu, làm thế nào Bạch Quyện Thu cùng cậu trở về?

Việc này vượt qua kế hoạch của Bạch Diệu, trong lòng gã nhất thời rối loạn, nhưng đáy lòng còn một tia hy vọng, cương mặt hỏi: " Nhậm thiếu, cậu cùng anh họ..."

" Nga, đã quên nói với mọi người, tôi nhìn trúng Bạch Quyện Thu." Nhậm Tinh Lưu không đợi gã hỏi xong, liền đi về phía trước một bước, tay cậu đặt trên vai Bạch Quyện Thu, chân thành nói," Tôi đối với Bạch Quyện Thu nhất kiến chung tình, vừa nhìn thấy anh ấy, tôi liền biết anh ấy sẽ là người gắn liền với cuộc đời với tôi, cho nên vừa rồi tôi chính thức đưa ra yêu cầu kết giao, anh ấy cũng đáp ứng tôi...A, chúng tôi là duyên trời tác hợp!"

Bạch Diệu: ??????!

Nhậm đại thiếu thình lình nói lời thâm tình bộc bạch như vậy, làm mọi người ở đây chấn động rồi.

Bạch Diệu cầm lòng không đậu mà nhỏ giọng đưu ra nghi vấn: " Nhậm thiếu, mấy ngày trước không phải cậu còn theo đuổi Bùi thiếu sao?"

" Câm miệng." Nhậm Tinh Lưu hung tợn mà trừng gã, " Về sau nói xấu Quyện Thu trước mặt người khác, thì chính là đang nói xấu tôi."

Quan trọng nhất là, gã không nghĩ lại nghe được lịch sử đen của chính mình!

Em họ: "..."

Rõ ràng chính gã chỉ trần thuật sự thật!

Khoé miệng Bạch Quyện Thu trừu trừu, nhịn không được nhìn Nhậm Tinh Lưu một cái... Không thể nghĩ được Nhậm đại thiếu nói bậy nói bạ liền có thể thổi phồng lên như vậy.

Bạch Diệu thật sự luống cuống, Nhậm Tinh Lưu nhìn trúng Bạch Quyện Thu còn chưa tính, còn có thể giải thích được Nhậm Tinh Lưu bị mê hoặc bởi sắc đẹp.

Nhưng bộ dạng dốc hết sức vì yêu này là thế nào đây?

Về sau không phải cậu sẽ chống lưng cho Bạch Quyện Thu đi?!

Cả đời Bạch Quyện Thu đáng lẽ nên là con kiến để ba con gã chơi đùa, nhưng một khi Nhậm Tinh Lưu làm chỗ dựa thì con kiến này không chừng có thể dẫm lên đầu gã.

Trong lòng Bạch Diệu loạn thành một đoàn, cố gắng cười lấy lòng: " kia thật sự quá tốt, nếu cậu cùng anh họ kết giao, chúng ta đây cũng coi như là anh em..."

Tuy con kiến này không thể tuỳ tiện gã dẫm đạp nữa, nhưng cũng hoàn toàn là một chuyện xấu, con kiến này dù sau cũng là anh họ gã, gã đi theo cũng có thể được thơm lây.

Nhưng gã cong chưa nói xong, đã bị Nhậm Tinh Lưu vô tình đánh gãy: " Lời này của cậu đã hỏi qua Quyện Thu chưa?"

Bạch Diệu sửng sốt: "A?"

" Tôi tuy rằng thích Quyện Thu, nhưng cũng không có khả năng cùng anh ấy tuỳ tiện nhận thân thích, bằng không nhà tôi có mười cái hộ khẩu cũng không đủ dùng." Nhậm Tinh Lưu nhìn về phía Bạch Quyện Thu, lộ ra vẻ mặt sủng nịch," Cho nên muốn cùng tôi làm anh em, phải được Quyện Thu đồng ý mới được.... Quyện Thu nói cậu là em trai, thì tôi mới nhận cậu là em trai."

Bạch Diệu: "....!"

Gã hoài nghi Nhậm Tinh Lưu bị ma nhập, nhưng gã không có chứng cứ!

Quan trọng nhất là, Nhậm Tinh Lưu vì cái gì mà biến thành như vậy? thời điểm cậu theo đuổi Bùi Chi Diễn, không có não tàn như vậy!

Bạch Quyện Thu ở sau lưng Bạch gia học yêu thuật sao?

Không nghĩ tới, Bạch Quyện Thu cũng bị ánh mắt 'bá đạo tổng tài sủng nịch người yêu' của Nhậm Tinh Lưu làm nổi da gà, không thể không nói, rõ ràng Nhậm đại thiếu không khác trước kia lắm, thao tác thật sự tao.

Bạch Quyện Thu suy nghĩ một chút, dứt khoát duỗi tay ôm lấy eo Nhậm Tinh Lưu, nói: " Tôi không muốn nhìn đến gã, chúng ta đi thôi."

Nhưng, eo thật sự nhỏ, dùng một tay đã có thể ôm trọn được.

Nhậm đại thiếu gia cư nhiên cũng có lúc được người ôm vào trong ngực?

Đây là hình ảnh mà bọn họ có thể xem sao?

>/>

Nhậm Tinh Lưu cũng cảm thấy tư thế này quái quái, nhưng chưa kịp nói, đã bị Bạch Quyện Thu ôm lấy, kéo đi.

Cậu rõ ràng còn chưa tận hứng,, vừa đi vừa nói: " Quyện Thu, nếu anh bị uỷ khuất, ngàn vạn không cần nhẫn, nhất định phải nói với tôi..."

"........Ân." Bạch Quyện Thu không thể không siết chặt tay thêm một ít, ý bảo Nhậm Tinh Lưu ít nói lại, bằng không hắn thật muốn trấn định cũng không trấn định nổi.

Đáng tiếc sự ăn ý giữa hai người vẫn chưa được bồi dưỡng, Nhậm Tinh Lưu không hiểu ý tứ của hắn, còn oán giận nói: " Anh ôm thật chặt, tôi có điểm thẹn thùng."

Bạch Quyện Thu: "........"

Mấy người Bạch Diệu: "........................"

Hít thởi không thông!

Mãi đến lúc Nhậm Tinh Lưu cùng Bạch Quyện Thu đi xa, bọn họ mới chậm rãi bình tĩnh lại, mấy người hai mặt nhìn nhau, thật lâu sau, mới có người run run rẩy rẩy mà mở miệng: " Diệu ca, Nhậm thiếu giống như thật sự.......thực thích anh họ cậu?

"Chúng ta vừa rồi đối với anh họ cậu như vậy, có khi nào bị cậu ta trả thù hay không a?"

Sắc mặt Bạch Diệu trở nên âm trầm, cơ hồ có thể tích ra nước, sau một lúc lâu, mới nghiến răng nghiến lại nói: " Sợ cái gì, đối với Nhậm Tinh Lưu chỉ là một món đồ mới mẻ mà thôi."

..............

Chờ rời xa đám người kia, Bạch Quyện Thu mới buông eo Nhậm Tinh Lưu ra: " Xin lỗi, tôi không có ý chiếm tiện nghi của cậu........"

" Tôi hiểu." Nhậm Tinh Lưu hào phóng mài xua tay, " Dù sao tôi cũng ôm vai anh, không có hại."

".............."

Logic rất mạnh.

Bạch Quyện Thu ho nhẹ một tiếng: " Cảm ơn."

Hắn không phải người ngốc, Nhậm Tinh Lưu cùng Bạch Diệu không thù không oán, vừa rồi hẳn là cố ý cho rằng chính mình bênh vực kẻ yếu.

Hắn suy nghĩ một chút, nói: " Về sau không cần phiền toái như vậy."

Rốt cuộc hắn cũng không phải thật sự bị khi dễ đến mức thảm như vậy, làm Nhậm địa thiếu xuất đầu, tổng cảm thấy có điểm không đủ ý tứ.

" Cũng không được đầy đủ là vì anh." Nhậm Tinh Lưu bảo không sao cả, xua xua tay nói, " Tôi đã sớm không vừa mắt em họ anh rồi."

Lời nói là thật, Bạch Diệu là người biết nịnh hót, trước kia tìm mọi cách chen vào vòng an chơi trác tán của Nhậm Tinh Lưu, bên ngoài thường xuyên tự sưng là bằng hữu của Nhậm Tinh Lưu.

Chỉ là trước lúc Nhậm Tinh Lưu xuyên không, chính mình cả ngày gây chuyện thị phi, tuy rằng chướng mắt Bạch Diệu, cũng lười quản gã.

Nhưng hiện tại không giống nhau, Nhậm Tinh Lưu hạ quyết tâm cải thiện hình tượng, không thể lại trở thành loại người này để huỷ hoại thanh danh.

Bạch Quyện Thu cũng không quá rối rắm, chỉ cười cười, nói: " Về sau, nếu có chuyện gì cần hỗ trợ, cứ việc nói với tôi."

Mới vừa nói xong, điện thoại Nhậm Tinh Lưu vang lên, cậu lấy điện thoại ra vừa thấy, điện thoại hiện lên ' Thái Hậu', cậu hướng điện thoại về phía Bạch Quyện Thu nói: " Ngại quá, tôi nghe điện thoại."

Bạch Quyện Thu gật gật đầu, tự giác lùi xa hai bước.

Lúc Nhậm Tinh Lưu ấn nghe, còn chưa mở miệng, Nhậm Chu đã ồn ồn nói: " Tinh Lưu, vừa rồi bên Trâu gia gọi điện cho ta, nói tiểu thiếu gia Trâu gia thực vừa lòng đối nói kết quả xem mắt, ta thấy đứa nhỏ kia rất tốt, điều kiện Trâu gia đưa ra cũng rất có thành ý, chính con dù sao cũng chưa tìm được người thích hợp, không bằng để ta làm chủ cho con đi....."

Nhậm Tinh Lưu vừa nghe, lông tơ lập tức dựng ngược.

Tiểu thiếu gia Trâu gia là người chủ động đưa ra ý nghĩ tìm tình nhân cho Nhậm Tinh Lưu, kia là cũng gọi là rất tốt sao!

Cậu vội vàng đánh gãy lời của 'Thái Hậu': " Mẹ, con đã tìm được người thích hợp."

"Cái gì?" Nhậm Chu dừng một chút, mới hoài nghi hỏi, " Con nhìn trúng ai?"

Nhậm Tinh Lưu: " Chính là Bạch Quyện Thu."

" Người Bạch gia?" Nhậm Chu không dự đoán được đáp án lại là người Bạch gia, trầm mặc hồi lâu, mới vững vàng mở miệng, " Con lại muốn chơi cái gì?"

Bà không phải không tin tưởng suy nghĩ của Nhậm Tinh Lưu, từ lúc bắt đầu bà đã không xếp Bạch Quyện Thu trong phạm vi suy xét.

Cũng không phải bà chướng mắt Bạch Quyện Thu, mà ngược lại, nếu có thể bà thật hy vọng Nhậm Tinh Lưu chọn người này.

Chỉ là bà quá hiểu tính tình của con trai mình, Bạch Quyện Thu này có bối cảnh đơn giản, thoạt nhìn theo khuôn phép cũ, căn bản không phải là loại hình Nhậm Tinh Lưu thích.

Bất quá là mấy ngày nay Nhậm Tinh Lưu bắt bẻ đủ loại, luôn miệng nói muốn tìm người cùng nhau sinh hoạt, bà mới cố ý an bài một người cùng cậu giận dỗi.

Đừng nói chính bà làm mẹ của Nhậm Tinh Lưu, toàn Lăng Thành đều biết, từ khi nào Nhậm đại thiếu gia lại là người loại người thích 'sinh hoạt'.

Cho nên Nhậm Tinh Lưu nói chính mình nhìn trúng Bạch Quyện Thu, phản ứng đầu tiên của Nhậm Chu là cậu lấy cớ kéo dài.

Bất quá lần này bà sẽ không bị cậu lừa cho qua chuyện, cười lạnh: " Con đừng nghĩ tới việc lừa được ta, nếu đã nhìn trúng Bạch Quyện Thu, liền dẫn hắn đến cho ta xem...."

Không đợi bà nói xong, Nhậm Tinh Lưu liền sảng khoái mà đáp: " OK, từ từ."

Nhậm Chu: ?

Giây tiếp theo, bà nghe được Nhậm Tinh hướng đến bên cạnh hô một tiếng: " Quyện Thu, lại đây một chút."

Bạch Quyện Thu mới vừa bước đi hai bước, lại bị Nhậm Tinh Lưu hô trở về.

Nhậm Tinh Lưu hướng hắn chớp mắt, sau đó đem điện thoại đưa cho hắn, điên cuồng ám chỉ: " Mẹ tôi nói muốn nhìn anh."

Bạch Quyện Thu hiểu ý, yết hầu lên xuống, mới tiếp điện thoại, lịch sự văn nhã mà mở miệng: " Chào dì, con là Bạch Quyện Thu."

Nhậm Chu sửng sốt một chút, một hầu lâu mới phản ứng lại, vội vàng đáp lại, lại hỏi: " Các người còn ở bên nhau a?"

Trong thời gian bà gọi điện thoại cho Nhậm Tinh Lưu, chính bà nghĩ Nhậm Tinh Lưu đã xem mắt xong, cùng đối tượng tách ra, vừa lúc tiến hành đàm phán.

Nhưng cậu cư nhiên cùng Bạch Quyện Thu ở bên nhau, chẳng lẽ....

Trong lòng Nhậm Tinh Lưu đập bịch bịch, không thể tin được loại chuyện tốt này lại phát sinh.

Bạch Quyện Thu cười khẽ một tiếng, tựa hồ có chút ngượng ngùng, nói: " Đúng vậy, dì a, con cùng Nhậm Tinh Lưu mới vừa cơm nước xong, con thấy cậu ấy không có xe, nên đưa cậu ấy trở lại trường học."

Nhậm Chu: !

Tiểu tử thúi Nhậm Tinh Lưu kia, nếu không phải người nó coi trọng thì có làm mơ nó cũng không cho người ta đi cùng.

Nhậm Chu một bên khó có thể tin, một bên nói năng lộn xộn: " Nếu vậy, ta không làm phiền nữa các con nữa...."

Bà kỳ thật muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng thật vất vả Nhậm Tinh Lưu mới coi trọng một người đứng đắn, bà sợ làm chậm trễ thời gian bồi dưỡng tình cảm của bọn họ, suy xét mãi, vẫn lưu luyến không rời mà nói: " Ta cúp trước, nếu có thời gian, lại cùng Nhậm Tinh Lưu cùng nhau tới nhà ngồi."

" Tốt." Bạch Quyện Thu biết nghe lời, " Con cùng Nhậm Tinh Lưu thương lượng một chút."

Hắn lễ phép nói lời tạm biệt, sau đó trả điện thoại cho Nhậm Tinh Lưu.

" Mẹ, con cúp đây....." Nhậm Tinh Lưu còn chưa nói xong, đã bị Nhậm Chu đánh gãy.

Ngữ điệu Nhậm Chu nghiêm túc, lại mang theo một tia gấp không chờ nổi: " Nói đi, tiệc đám cưới của các con muốn đặt mấy bàn?"

Nhậm Tinh Lưu: ???

Tác giả có lời muốn nói: Tinh Lưu: Ngươi muốn ăn no chống, liền tìm cái điện tử xưởng đi làm đi.

Tiểu trầm: Ngươi sẽ cho búp bê vải dán đôi mắt sao?

Hư đồ, Bạch Diệu:...... ( ôm đầu khóc rống ).

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro