Chương 9

Edit: Mặt Trời Nhỏ

Sau khi tiết học kết thúc, các sinh viên túm năm tụm ba rời khỏi phòng học. Nhậm Tinh Lưu và Bạch Quyện Thu cũng định đứng dậy thì bị giáo sư Trì gọi lại.

Giáo sư Trì rõ ràng rất có thiện cảm với Bạch Quyện Thu. Cô chủ động trao đổi với hắn vài câu về nội dung bài học, cuối cùng còn tỏ ra vô cùng hài lòng, cảm thán: "Nếu em là sinh viên của tôi, tôi nhất định sẽ đề cử em học nghiên cứu sinh."

Bạch Quyện Thu mỉm cười khiêm tốn: "Cô quá khen."

Nhậm Tinh Lưu thầm nghĩ: Cô ơi, em mới là sinh viên của cô mà!

Cứ như thể nghe thấy suy nghĩ của Nhậm Tinh Lưu, giáo sư Trì quay sang cậu, vui vẻ nói: "Nhậm Tinh Lưu, em chăm chỉ học hành như vậy, tôi rất vui. Hy vọng em có thể duy trì phong độ này... Nếu Bạch Quyện Thu có thể thường xuyên đi học cùng em thì càng tốt."

Nhậm Tinh Lưu vội vàng đáp: "Anh ấy không có thời gian đâu ạ."

Bạch Quyện Thu lại bình tĩnh nói: "Em sẽ cố gắng sắp xếp."

Hai người cùng lên tiếng, giáo sư Trì bật cười ha ha: "Xem ra hai em là bạn tốt, rất biết nghĩ cho nhau."

Nhậm Tinh Lưu không phản bác, cũng không giải thích, chỉ tạm biệt giáo sư rồi cùng Bạch Quyện Thu rời khỏi phòng học. Như thường lệ, người cầm sách vở vẫn là Bạch Quyện Thu.

Dọc đường đi, Nhậm Tinh Lưu cảm thán: "Tuần sau không gặp anh, giáo sư Trì chắc sẽ buồn lắm."

Bạch Quyện Thu liếc nhìn cậu, vẻ mặt khó hiểu: "Tôi đã nói sẽ cố gắng đến mà?"

Nhậm Tinh Lưu sững người: "Anh không phải chỉ nói cho có thôi sao?"

"..." Bạch Quyện Thu bất đắc dĩ: "Không phải."

"Anh có thể đến thì tốt quá, nhưng..." Nhậm Tinh Lưu suy nghĩ một chút, rồi nói, "Ban ngày anh còn phải đi làm, vậy có vất vả quá không?"

"Cũng không đến mức nào, chỉ có một tiết thôi." Bạch Quyện Thu ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, "Hơn nữa, tôi cảm thấy đi học với cậu rất nhẹ nhàng... Nhẹ nhàng hơn công việc nhiều."

Đây là lời thật lòng. Có lẽ vì nhiều năm qua công việc quá căng thẳng, nên thi thoảng quay lại giảng đường, cậu lại thấy thoải mái đến bất ngờ.

Hoặc cũng có thể do Nhậm thiếu gia luôn nghĩ ra đủ thứ trò kỳ lạ.

Nhậm Tinh Lưu như bừng tỉnh, đúng là công việc thật đáng ghét, đến mức một lớp học bình thường cũng trở nên thú vị hơn.

Cậu reo lên: "Tuyệt quá! Vậy anh có thể tiếp tục ghi chép bài giùm tôi."

"Cậu vui đến vậy sao?" Bạch Quyện Thu bật cười. "Nếu chỉ cần tìm người ghi chép, tôi nghĩ nhiều bạn học khác cũng sẵn sàng giúp đấy."

"Không giống nhau." Nhậm Tinh Lưu nghiêm túc nhìn cậu. "Anh ghi rất đẹp và đầy đủ."

Vừa nói xong, bụng cậu liền kêu "ục ục".

Bạch Quyện Thu im lặng nhìn cậu, trong khi Nhậm Tinh Lưu vẫn giữ vẻ mặt bình thản: "Học hành tốn nhiều năng lượng quá!"

Tuyệt đối không phải do cậu ăn quá nhiều!

Bạch Quyện Thu gật đầu: "Ừ, tôi cũng hơi đói."

Tốt lắm, Tiểu Bạch rất biết điều!

Nhậm Tinh Lưu liếc cậu một cái: "Vậy thì đi ăn khuya thôi."

"Được." Bạch Quyện Thu gật đầu. "Đi đâu ăn?"

"Căn-tin trường đi." Nhậm Tinh Lưu lấy thẻ cơm ra. "Chỗ đó đồ ăn khuya không tệ lắm. Tôi mời."

Bạch Quyện Thu hơi nhướng mày. Đây mới là lần thứ hai hai người cùng ăn với nhau, nhưng hắn có thể thấy rõ rằng vị Nhậm thiếu gia này không hề xa hoa như lời đồn.

Thậm chí còn khá giản dị và tự nhiên.

Ánh mắt hắ lóe lên một chút, rồi chỉ khẽ cười: "Được."

Lăng Thành Đại học có lịch sử lâu đời, khu nhà ăn của trường nổi tiếng với đồ ăn ngon, giá cả phải chăng. Vì vậy, nhiều nhân viên văn phòng làm việc gần đó cũng thường xuyên ghé qua ăn trưa. Trong số các khu nhà ăn, nhà ăn số hai là nơi được sinh viên yêu thích nhất, bởi có nhiều quầy hàng được tư nhân thuê kinh doanh, món ăn đa dạng và phong phú hơn hẳn.

Trước khi xuyên không, Nhậm Tinh Lưu không thích nhà ăn của trường vì môi trường không tốt, đến cả suất cơm tiêu chuẩn của trường cũng chưa từng kích hoạt. Nhưng giờ đây, cậu lại cảm thấy ăn ở nhà ăn rất tiện lợi, đồ ăn cũng không tệ.

Quan trọng nhất là... tiết kiệm tiền.

Với tình hình tài chính eo hẹp hiện tại, đây là một lựa chọn không thể hợp lý hơn.

Trên đường đến nhà ăn, Nhậm Tinh Lưu đã nghĩ xong thực đơn cho bữa khuya: "Nhà ăn số hai có một quầy bán mì xào vào buổi tối, tay nghề của ông chủ rất tuyệt..."

Cậu liếc nhìn Bạch Quyện Thu một cái, rồi nói: "Để cảm ơn cậu đã viết ghi chép giúp tôi, tôi sẽ mua thêm một phần giò hun khói và trứng cho cậu."

Bạch Quyện Thu tỏ vẻ cảm kích: "Cảm ơn nhé."

Vừa trò chuyện, hai người đã đến cửa nhà ăn. Bạch Quyện Thu đang định bước vào thì Nhậm Tinh Lưu đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn sang phía bên phải.

Bạch Quyện Thu nhìn theo ánh mắt của cậu, hóa ra là một quán nhỏ bán canh nóng. "Cậu muốn uống canh à?"

Nhậm Tinh Lưu gật đầu: "Chỉ ăn mì xào thì hơi khô."

"Vậy để tôi đi mua." Bạch Quyện Thu đưa sách giáo khoa cho Nhậm Tinh Lưu, vì tay cậu đang bận cầm đồ, "Cậu vào trước tìm chỗ ngồi đi."

"Được." Nhậm Tinh Lưu không khách sáo, nhận lấy sách rồi một mình đi vào nhà ăn.

Mặc dù đã là buổi tối, nhưng giờ này vừa vặn trùng với lúc tan học, nhà ăn vẫn còn rất đông sinh viên. Vừa bước vào, Nhậm Tinh Lưu liền dừng lại, đưa mắt tìm một chiếc bàn trống và sạch sẽ.

Đang quan sát xung quanh, bỗng có người gọi tên cậu: "Tinh Lưu, sao cậu lại ở đây?"

Giọng nói này nghe quen quen, nhưng Nhậm Tinh Lưu nhất thời không nhớ ra. Cậu quay đầu nhìn theo tiếng gọi, chỉ thấy một nhóm người ngồi gần cửa, chính giữa là một chàng trai có dáng vẻ thư sinh nho nhã, phong thái đoan chính, toát lên nét cao quý.

Nhậm Tinh Lưu sững sờ, rồi mới chợt nhớ ra—chẳng phải là Bùi Hiển Chi sao?

Mười mấy năm trôi qua, giờ gặp lại, trong lòng Nhậm Tinh Lưu không khỏi dâng lên cảm giác bồi hồi.

Cả hai đều là con cháu thế gia ở Lăng Thành, nhưng danh tiếng lại đối lập hoàn toàn. Bùi Hiển Chi luôn giữ mình nghiêm túc, học hành xuất sắc, tính cách trầm ổn, là hình mẫu "con nhà người ta" trong truyền thuyết.

Nhậm Tinh Lưu và những người như cậu vốn chẳng có giao điểm với nhau. Thế nhưng những người xung quanh lại thích so sánh hai người, lâu dần, Nhậm Tinh Lưu bắt đầu chú ý đến Bùi Hiển Chi nhiều hơn.

Có lẽ là vì những kẻ chơi bời bên cạnh cậu đều giống nhau, nên khi thấy một người đặc biệt như Bùi Hiển Chi, cậu bỗng có chút hảo cảm mơ hồ.

Về sau, khi bạn bè lần lượt bắt đầu yêu đương, Nhậm thiếu gia cũng không chịu thua kém. Nhưng kỳ thực, cậu chưa bao giờ thực sự nghiêm túc với chuyện tình cảm, cứ mãi kén chọn, cảm thấy chỉ có người như Bùi Hiển Chi mới xứng đôi với mình.

Năm đó, với tính khí bồng bột của tuổi trẻ, Nhậm Tinh Lưu quyết tâm theo đuổi Bùi Hiển Chi một cách rầm rộ. Nhưng chưa kịp theo đuổi thành công, cậu đã gặp tai nạn xe cộ, sau đó bất ngờ xuyên không, bị cuốn vào thời loạn thế suốt mười mấy năm.

Thật vất vả mới trở về hiện đại, những chuyện đã trải qua khiến cậu thay đổi rất nhiều, không còn là thiếu niên kiêu ngạo năm nào nữa.

Mấy ngày qua, nếu không phải bạn bè nhắc đến, cậu cũng chẳng mấy khi nhớ đến Bùi Hiển Chi.

Bây giờ đột nhiên gặp lại trong nhà ăn, Nhậm Tinh Lưu không khỏi có chút cảm khái.

Nhưng cũng không phải vì còn thích Bùi Hiển Chi. Sau bao nhiêu chuyện, cậu đã hiểu rõ thứ tình cảm khi xưa chẳng qua chỉ là sự cố chấp bồng bột của thiếu niên, chứ chẳng phải tình yêu thật sự.

Chỉ là, chính vì sự cố chấp đó mà cậu đã phải trả giá đắt. Giờ nghĩ lại, có lẽ đây là số mệnh, cũng chẳng rõ nên xem là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Cậu lặng người suy nghĩ, vô thức thất thần hồi lâu.

Thế nhưng trong mắt người khác, khoảnh khắc này lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Nhất là với Bùi Hiển Chi, trong lòng anh ta chợt dâng lên một cảm giác khó tả.

Anh ta chưa bao giờ ghét Nhậm Tinh Lưu. Mặc dù trong mắt người khác, Nhậm thiếu gia là một kẻ ăn chơi trác táng, nhưng đối với anh ta, Nhậm Tinh Lưu vẫn luôn đối xử không tệ.

Trước kia, Nhậm Tinh Lưu theo đuổi anh ta quá mức phô trương, khiến anh ta thường xuyên rơi vào thế khó xử. Nhưng nói không động lòng thì không đúng.

Chỉ là không ngờ, mọi chuyện lại ầm ĩ đến mức đó.

Sau khi tai nạn xảy ra, Bùi gia rất tức giận, còn cắt đứt quan hệ với Nhậm gia, cấm Bùi Hiển Chi qua lại với Nhậm Tinh Lưu.

Anh ta từng muốn đến thăm Nhậm Tinh Lưu, nhưng bị gia đình ngăn cản. Sau đó lại nghe tin Nhậm gia vì muốn xoa dịu Bùi gia mà bắt ép Nhậm Tinh Lưu đi xem mắt.

Dù vậy, anh ta cũng không mấy bận tâm. Nhậm thiếu gia nổi danh khó chiều, nếu không muốn thì chẳng ai ép được cậu.

Ngược lại, Bùi Hiển Chi lo lắng một điều khác: Lỡ như Nhậm Tinh Lưu vì chuyện này mà chạy thẳng đến tìm mình, ép mình phải đưa ra câu trả lời thì sao?

Anh ta chưa từng nghĩ quá sâu về tình cảm của mình. Về mặt tình cảm, anh ta không bài xích Nhậm Tinh Lưu, nhưng danh tiếng của cậu ta lại quá tệ, gia đình chắc chắn không chấp nhận.

Vậy nên, mấy ngày qua, anh ta luôn cố tình né tránh.

Không ngờ vẫn chạm mặt ở đây.

Chứng kiến cảnh Nhậm Tinh Lưu đứng ngẩn người hồi lâu, bạn bè xung quanh Bùi Hiển Chi đều có chung suy đoán: Nhậm thiếu gia quả nhiên vẫn si tình như trước, biết Bùi thiếu hay đến đây nên cố ý chạy đến.

Cả Đại học Lăng Thành đều biết, Nhậm đại thiếu gia từng ba năm trời không hề kích hoạt suất cơm tiêu chuẩn, đừng nói đến chuyện đến nhà ăn dùng bữa.

Vậy nên, khi cậu xuất hiện ở đây, lý do gần như đã quá rõ ràng.

Trong chốc lát, đám người xung quanh thậm chí còn hào hứng hơn cả Bùi Hiển Chi. Nhìn thấy hai người đối diện nhau mà chẳng ai mở miệng trước, cuối cùng có người không kìm nén nổi lên tiếng: "Nhậm thiếu, cậu đến tìm Bùi thiếu sao?"

Nghe vậy, Nhậm Tinh Lưu mới hoàn hồn, lúc này mới để ý người vừa nói là Bạch Diệu.

Bạch Diệu từ trước đến nay thích kết giao với giới con cháu quyền quý. Vừa rồi đi ngang qua đây, hắn vô tình gặp Bùi Hiển Chi và bạn bè đang ăn khuya, liền mặt dày nhập hội, định lấy lòng Bùi gia công tử. Nhưng không ngờ còn may mắn chứng kiến một màn thế này.

Trong lòng gã lập tức vui như mở cờ.

Hôm trước, Nhậm Tinh Lưu nói thích Bạch Quyện Thu, còn khiến Bạch Quyện Thu nở mày nở mặt một phen. Bạch Diệu giận đến suýt hộc máu, nhưng khi về nhà kể lại với cha, ông ta lại chẳng hề bận tâm, thậm chí còn tỏ vẻ như đã đoán trước được điều này.

Sau khi nghe cha phân tích, Bạch Diệu cũng dần hiểu ra.

Dù Bạch Quyện Thu không có gì nổi bật, nhưng lại có gương mặt xinh đẹp. Mà Nhậm Tinh Lưu vốn nổi tiếng là kẻ chơi bời, ham thích những điều mới lạ, cũng chẳng có gì lạ nếu hứng thú nhất thời.

Nhưng chắc chắn cậu ta sẽ nhanh chóng chán nản. Người như Nhậm đại thiếu gia, cuối cùng vẫn sẽ tìm một công tử thế gia môn đăng hộ đối để sánh đôi.

Lý là thế, nhưng Bạch Diệu vẫn không cam lòng. Nghĩ đến việc phải ngồi nhìn Bạch Quyện Thu đè đầu cưỡi cổ mình, dù chỉ là tạm thời, hắn cũng thấy khó chịu vô cùng.

Hơn nữa, hắn luôn cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai.

Cha hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng Nhậm Tinh Lưu là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng Bạch Diệu thì hiểu rõ hơn. Nhậm thiếu gia tuy nổi danh ngang tàng, nhưng trong chuyện tình cảm lại cực kỳ sạch sẽ. Suốt bao năm qua, cậu ta chỉ theo đuổi duy nhất một người—Bùi Hiển Chi.

Sao đột nhiên lại nói nhất kiến chung tình với đối tượng xem mắt?

Càng nghĩ, hắn càng thấy kỳ lạ, nhưng lại chẳng tìm được chứng cứ.

Bây giờ, thấy Nhậm Tinh Lưu xuất hiện ở nhà ăn, Bạch Diệu cuối cùng cũng tìm ra câu trả lời.

Quả nhiên, người Nhậm thiếu thực sự thích vẫn là Bùi Hiển Chi!

Những lời trước đó về chuyện nhìn trúng Bạch Quyện Thu, chắc chỉ là kế tạm thời để lừa gạt Nhậm gia mà thôi.

Thật đáng thương cho Bạch Quyện Thu, cứ tưởng mình trèo cao được vào hào môn, ai ngờ chỉ là tấm bình phong che mắt thiên hạ.

Mới có mấy ngày, Nhậm Tinh Lưu đã không nhịn được mà chạy đến tìm Bùi Hiển Chi.

Lại còn cố tình đến tận nhà ăn—nơi mà cậu ta chưa từng đặt chân đến.

Có thể thấy dụng tâm thâm sâu nhường nào!

Càng nghĩ, Bạch Diệu càng khoái chí, gấp không chờ nổi muốn thấy cảnh Bạch Quyện Thu vỡ mộng. Thấy hai người trước mặt vẫn im lặng không nói gì, hắn liền không nhịn được mở miệng trước.

Thế nhưng, Nhậm Tinh Lưu chỉ liếc hắn một cái, không thèm đáp lại.

Bạch Diệu có chút ngượng ngùng, nhưng lập tức nghĩ ngay đến một khả năng—Nhậm Tinh Lưu sợ hắn vạch trần chuyện xem mắt với Bạch Quyện Thu trước mặt Bùi Hiển Chi.

Chỉ cần hắn thể hiện tốt, Nhậm Tinh Lưu nhất định sẽ hiểu ý.

Nghĩ vậy, hắn lập tức cười tươi, nhìn sang Bùi Hiển Chi nói: "Bùi thiếu, Nhậm thiếu cố ý đến tận đây, cũng không dễ dàng gì. Nếu không, bọn tôi đi trước một bước, để hai người nói chuyện riêng?"

"Không cần." Bùi Hiển Chi có chút xấu hổ, sợ rằng Nhậm Tinh Lưu lại nói ra điều gì kinh người giữa chốn đông người. Nhưng Nhậm Tinh Lưu đã đứng đó nửa ngày, nếu anh cứ lờ đi thì cũng không ổn.

Bùi Hiển Chi mím môi, cuối cùng vẫn nhìn sang cậu, hỏi: "Tinh Lưu, cậu đến đây có chuyện gì sao?"

Nhậm Tinh Lưu rốt cuộc cũng tìm được một chỗ ngồi vừa ý, đang định bước qua thì bỗng nghe thấy câu hỏi này.

Đối mặt với Bùi Hiển Chi, trong lòng cậu có chút ngại ngùng.

Dù sao trước đây cậu cũng từng theo đuổi người ta rầm rộ như vậy, chắc chắn đã tạo không ít áp lực. Tai nạn xe là do chính cậu tự chuốc lấy, không thể trách người khác, nhưng Bùi Hiển Chi ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.

Bởi vậy, lúc này, Nhậm Tinh Lưu tỏ thái độ rất hòa nhã.

Nghe hỏi, cậu khách sáo đáp:

"À, tôi đến ăn khuya."

Bùi Hiển Chi sững sờ.

Những người xung quanh cũng nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ không tin nổi, thậm chí có phần xúc động.

Nhậm thiếu đối với Bùi thiếu quả nhiên là tình sâu nghĩa nặng!

Một người vốn kiêu ngạo như vậy, lại cố ý đến tận đây, nhưng đến phút cuối cùng lại không dám thừa nhận, đành tìm một cái cớ vụng về...

Thật là cảm động lòng người!

Quả nhiên, đây là một màn kịch hay!

Bạch Diệu cũng nghĩ như vậy, lập tức lấy lòng đề nghị:

"Nếu đến ăn khuya, sao không ngồi cùng bọn tôi?"

Những người khác cũng gật đầu liên tục: "Đúng đúng, chỗ bọn tôi còn trống này."

"Dù sao Nhậm thiếu cũng chỉ đi một mình..."

Có người tỏ vẻ khó chịu, giọng điệu châm chọc: "Đừng miễn cưỡng, chẳng phải cậu ấy luôn thích làm khó Bùi thiếu sao?"

Bùi Hiển Chi có chút không tự nhiên, đang định lên tiếng ngăn lại thì Nhậm Tinh Lưu đã mở miệng: "Không cần, tôi không đi một mình."

Bạch Diệu nhanh chóng hỏi: "Đinh thiếu cũng đến sao? Không sao, cùng ngồi chung cũng được mà..."

Nhậm Tinh Lưu gần như đoán được tâm tư của hắn, trong lòng cảm thấy buồn cười. Cậu chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, hờ hững nói: "Không phải."

Rồi cậu khẽ nhếch cằm, vẻ mặt đầy đắc ý, chậm rãi bổ sung: "Là bạn trai tôi."

Không gian bỗng chốc lặng như tờ.

Bùi Hiển Chi: ?

Bạch Diệu: ??

Những người khác: ???????

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro