Chương 2: Trở về Thục Châu

Trong lúc Lý An Nhiên đang hưởng thụ ôn tuyền ấm áp buổi sáng thì ở phía tây của thôn trang, trong một biệt viện nhỏ có một nhóm người không được thoải mái như nàng, trong phòng lớn lúc này có ba người sắc mặt không tốt, trong đó có hai thiếu nữ và một phụ nhân trung niên, hai thiếu nữ kia vẽ mặt khó chịu nói với trung niên phụ nhân.
"Ma ma, ngài xem, đại tiểu thư kia thật quá đáng, thấy ma ma ngài tới đáng ra là phải nhanh chóng chào đón, tiếp đãi cẩn thận mới phải, nhưng bây giờ đã là mấy ngày rồi chứ, chậm trễ không xuất hiện, trà bánh cũng không có, ngay cả thức ăn cho chúng ta cũng chẳng ra gì, thật là khinh người quá đáng."
"Phải đó ma ma, không chỉ vậy đâu, khi đám A Phúc đi chính viện tìm đại tiểu thư còn bị đám thôn dân hèn hạ kia ngăn cản, chán ghét! Chỉ là một đám dân chân đất thôi, bọn họ lên mặt cho ai xem chứ?!
Nghe hai thiếu nữ kia nói vậy, trung niên phụ nhân không vui không buồn chậm rãi nói:
"Các ngươi không nên nói như thế, đại tiểu thư dù sao cũng là chủ tử trong nhà, chúng ta thân làm hạ nhân sao có thể chất vấn cách làm của chủ tử."
"Ma ma ngài không cần nhường nhịn đại tiểu thư kia, ở trong phủ mấy vị tiểu thư thứ xuất nhìn thấy ma ma còn phải khách khí lấy lòng, đại tiểu thư này bị lão gia an bài ở thôn trang, rõ ràng là không được xem trọng, lấy tư cách gì mà ở đây lên mặt."
"Ăn nói lung tung, ai cho phép các ngươi ăn nói như vậy, mấy lời này nếu truyền ra ngoài không phải là sẽ có người nói ta ỷ thế không tôn trọng đại tiểu thư hay sao, mấy cái miệng rộng các ngươi tốt nhất là ngậm lại hết đi."
Lưu ma ma hung hăng giáo huấn hai thiếu nữ kia, hai thiếu nữ này liền không dám nói gì nữa, thấy sắc mặt của hai nàng không tốt, Lưu ma ma cũng không trách mắng nữa, hạ giọng xuống lạnh nhạt nói:
"Đại tiểu thư dù sao cũng là đích nữ của lão gia, chúng ta được phu nhân ủy thác đi đón nàng, thái độ không thể quá kém, nếu không sẽ có người cho là do phu nhân sai bảo chúng ta bất kính với đại tiểu thư, suy ra phu nhân cố tình khắc khe đích nữ, danh tiếng như vậy sau có thể để cho phu nhân dính vào?!"
Nghe Lưu ma ma nói vậy, hai nha hoàn này liền cười nịnh hót vâng dạ nghe lời, Lưu ma ma lúc này mới cho các nàng lui ra chuẩn bị đồ đạt, đợi khi Lý An Nhiên chuẩn bị xong thì sẽ lập tức lên đường trở về thành Thục Châu. Khi trong phòng chỉ còn lại một mình Lưu ma ma, ngay lập tức sắc mặt của bà ta không còn lạnh nhạt như lúc trước, ngược lại lộ ra tia âm trầm, chứng tỏ tâm trạng bà ta so với hai nha hoàn kia thì cũng không tốt đẹp hơn.
Sự thật, ngay từ khi không thấy Lý An Nhiên xuất hiện tiếp đón mình thì trong lòng Lưu ma ma đã âm thầm tức giận, Lưu ma ma bà là ai, ở trong Lý phủ chính là tâm phúc của phu nhân Thẩm thị, cũng như hai nha hoàn lúc nãy nói, ngay cả tiểu thư thứ xuất trong phủ cũng phải khách khí với bà, cái đại tiểu thư bị ghét bỏ này đáng ra hay tin bà đến thì phải khách khí chào đón mới phải, vậy mà đã không thèm đến gặp thì thôi, ngay cả trà nóng điểm tâm gì đều không có, mặt kệ bà cho người thúc giục thế nào cũng không có một chút phản ứng, nếu không phải phu nhân nhiều lần căn dặn phải đối xử khách khí với Lý An Nhiên, bà đã sớm trở mặt, ngay lúc này, một trong hai nha hoàn lúc nãy trở lại cười nói với Lưu ma ma.
"Ma ma, tất cả đã chuẩn bị xong."
"Bên đại tiểu thư thế nào?"
"Bên đó báo cũng đã chuẩn bị xong, chờ đại tiểu thư thay y phục liền có thể lên đường."
"Được rồi, vậy chúng ta ra cổng thôn trang đợi đi."
Lưu ma ma cứ nghĩ Lý An Nhiên thay y phục rất nhanh sẽ đến, nhưng bà ta không ngờ rằng lần thay y phục này lại kéo dài đến nửa canh giờ. Đám người Lưu ma ma sắc mặt mỗi người đều khó coi đứng trước cổng thôn trang, trời nắng lên cao khiến không khí trở nên ấm áp nhưng vẫn không khiến trong lòng bọn họ dễ chịu hơn, mỗi người thật sự đều chờ sắp phát điên, đã nói là sáng nay sẽ lên đường, tại sao đã gần giữa trưa rồi mà người vẫn còn chưa ra?
Ngay lúc này, bọn họ nhìn thấy có ba bóng người ra đến, vừa nhìn thấy nữ tử áo lụa thắt ngực màu xanh đi ở giữa hai nha hoàn phía xa xa, Lưu ma ma liền hơi nhíu mày, Hứa phu nhân từng là một trong tứ đại mỹ nhân kinh thành, đối với dung mạo xinh đẹp nổi bật hơn người của Lý An Nhiên, Lưu ma ma cũng không thấy ngạc nhiên, mà bà ngạc nhiên là vì vốn tưởng đại tiểu thư ở thôn trang nhiều năm sẽ bị nhiễm khí tức nông thôn, da vẽ khí chất cũng sẽ không thể nào rất tốt, không thể ngờ Lý An Nhiên một chút cũng không bị ảnh hưởng. Từ dáng hình cho đến khí chất, lại thêm làn da trắng nõn nà như da em bé ngay cả mấy tiểu thư trong phủ cũng không sánh bằng kia đều khiến cho người ta liếc mắt một cái liền biết đây là một vị tiểu thư khuê tú dịu dàng ôn nhu, trong lòng Lưu ma ma lúc này liền lo lắng, liệu quyết định đón Lý An Nhiên này về là đúng hay sai?!
Thế nhưng Lưu ma ma cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, thấy Lý An Nhiên đã đến, ngay lập tức lộ ra nụ cười bước đến đón.
"Đại tiểu thư, ngài cuối cùng cũng đến, lão nô đã chờ từ hôm qua."
Nhìn bộ dạng nhiệt tình nhưng một chút cũng không có kính ý của Lưu ma ma, Lý An Nhiên vẻ mặt nhàn nhạt không chút thay đổi, trước mặt người ngoài, Lý An Nhiên luôn là bộ dạng hiền lành vô hại, ngay cả vẻ lười biếng cũng bị ẩn đi rất nhiều, nhưng chỉ lộ ra một chút như vậy ngược lại khiến cho khí chất của nàng trở nên dịu ngoan ôn hòa và vô hại hơn hẳn.
"Để ma ma chờ lâu, chúng ta lên đường thôi."
Cả một câu xin lỗi cũng không có?! trong một giây ánh mắt của Lưu ma ma lộ ra tia tức giận nhưng rất nhanh liền bị bà ta che dấu đi, vẻ mặt tươi cười nói:
"Được, mời tiểu thư lên xe."
Đoàn người đến lúc này mới có thể xuất phát trở lại Thục Châu, ngồi trong xe ngựa, bộ dáng lười biếng của Lý An Nhiên lại trở về, ở bên trong xe ngựa, nếu không quá lớn tiếng liền sẽ không sợ người bên ngoài nghe được, Lý An Nhiên cười cười hỏi cô nương áo xanh bên cạnh.
"Lục Ly, Lưu ma ma lúc nảy âm thầm ghi hận ta, thầm nghĩ khi trở về Thục Châu nhất định sẽ trả thù ta phải không?"
Cô nương Lục Ly này mỉm cười, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt.
"Tiểu thư đoán đúng rồi."
"Ài... Lại thêm chuyện phiền phức, Thanh Y, bóp vai cho ta đi."
"Tiểu thư, nghiên qua đây."
Lý An Nhiên ngay lập tức nghiêng người cho Thanh Y giúp mình ấn huyệt, thoải mái thở dài một hơi.
......
Lý An Nhiên trở lại Lý phủ sau sáu năm, đầu tiên phải làm là đi thỉnh an Lý lão thái thái, nhìn một đống thân nhân bày ra đủ loại vẻ mặt cùng ánh mắt khiến Lý An Nhiên thêm đau đầu, trong lòng cũng có đánh giá của riêng mình, đồng thời đối với mục đích lần này của Lý Trường Kha và Thẩm thị càng thêm phòng bị.
Buổi tối ở Tây viện, nơi ở của Lý An Nhiên và Hứa phu nhân khi xưa, trong phòng ngủ, Lý An Nhiên choàng chăn ngồi trên giường, lúc này nàng mới có giây phút riêng tư yên tâm nói chuyện với Lục Ly và Thanh Y, bởi vì cả Tây viện này nơi nào cũng có tai mắt của đám người Lý gia kia.
"Lục Ly, Thanh Y hai người thấy đám thân thích của ta như thế nào?"
"Mỗi người đều có chủ ý riêng, nhưng không có ai thật tâm vui mừng vì sự trở về của tiểu thư." Thanh Y thở dài nói, Lục Ly cười gật đầu.
"Ngay cả Thanh Y cũng nhìn ra, tiểu thư chắc chắn thấy rõ, lão phu nhân giả vờ vui mừng nhưng trong tâm đối với tiểu thư lại không thích, lão gia không đến nỗi chán ghét tiểu thư, nhưng nhìn tiểu thư khiến hắn nhớ đến phu nhân, vì vậy hắn thật sự không muốn đối mặt với tiểu thư, Thẩm phu nhân ngược lại đối với sự trở về của tiểu thư có chút vui mừng nhưng có vẻ không phải vui mừng cho tiểu thư, bởi vì bà ta khi đó đối với dung mạo của tiểu thư rất là không hài lòng."
"Dung mạo của nhị tiểu thư nếu so với tam tiểu thư và tứ tiểu thư thì xem như nổi bật, nhưng đem ra so với tiểu thư chúng ta thì thua xa, đương nhiên Thẩm phu nhân sẽ không vui vẻ."
Thanh Y vừa nhu huyệt cho Lý An Nhiên vừa cười nói, Lục Ly buồn cười thêm vào.
"Ta nghe nói nhị tiểu thư nổi tiếng là xinh đẹp nhất thành Thục Châu."
"Vậy giờ thì đổi thành tiểu thư của chúng ta là được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #cungđấu