Chương 13

"Tìm một ty y (1) đến đây."

Điền Khải Trung nói được nửa lời thì sực nhớ ra người kia là một cô gái, liền chỉ vào người cai ngục gần đó nói, "Bảo vợ ngươi qua đây giúp cô ta thoa thuốc."

"Dạ."

Cai ngục gật đầu.

Nghê Tố mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng nghe thấy một số tiếng xì xầm, cũng cảm thấy có người đang cởi cúc áo của mình, từng chút từng chút lột bỏ y phục dính chặt trên da mình. Đau đớn đến mức nàng muốn hét lên nhưng đầu óc choáng váng, mí mắt không cách nào mở ra được.

Mùi thuốc là mùi hương khiến nàng dễ chịu nhất. Nàng cố gắng xác định xem bên trong có loại thuốc nào trong vô thức, suy nghĩ dần trở nên hỗn loạn. Không biết qua bao lâu, nàng mới có thể mở mắt ra.

Trong nhà lao tối tăm tịch mịch, tĩnh lặng đến vô cùng.

Nhưng có một người đàn ông đứng đó một cách sạch sẽ, bởi vì không có chút ánh sáng mặt trời nào lọt vào nhà lao, ánh đèn trong nhà lao không có tác dụng gì với y, đôi mắt y mờ đục vô hồn.

Có lẽ vì nghe thấy tiếng thở trằn trọc của nàng, Từ Hạc Tuyết nhanh nhạy nhìn hướng về phía nàng, y không nhìn thấy nàng, chỉ nghe tiếng nàng nức nở khe khẽ.

Anh ta từ từ mò mẫm đến giường nàng, ngồi xổm xuống.

"Từ Tử Lăng."

Mắt Nghê Tố ươn ướt, nàng lẩm bẩm, "Ta đau quá."

Giọng nói nàng khàn đặc.

Từ Hạc Tuyết im lặng một lát rồi nói: "Thật ra ta có thể..."

"Chúng ta đã hứa rồi,"

Nghê Tố ngắt lời y, đôi mắt hé mở không nhìn rõ gương mặt y, "Ngươi đã giúp ta tìm được huynh trưởng, nhưng ta vẫn chưa có thời gian giúp ngươi."

"Cho dù không có hai ông cháu ăn xin đó, ta vẫn sẽ báo quan. Nhưng nếu vậy, làm sao ta có thể giải thích tại sao ta biết huynh trưởng ta ở trong chùa Bồ Tát? Họ đều tra ra ta mới đến Vân Kinh ngày hôm qua. Ta có thủ đoạn gì, có mối quan hệ với ai có thể giúp ta tìm ra một người đã mất tích nhiều tháng đang ở trong ngôi chùa bỏ hoang trên núi Thanh Nguyên đó?"

Nàng lắc đầu chậm rãi. "Nếu không nói rõ ra được, thì cứ thế đi. Nhưng nếu ngươi dùng phép của mình để giúp ta thoát khỏi trận đòn này, thì đến lúc đó, hoặc là ngươi sẽ bị phát hiện hoặc là ta sẽ bị đối xử như một con quái vật."

"Dù sao thì bọn họ cũng biết hôm qua ta mới đến Vân Kinh, vậy thì hung thủ giết huynh trưởng không thể là ta được. Ta là một cô gái mồ côi tới từ huyện Tước, không có quyền lực hay ảnh hưởng gì, cũng không có thời gian hay động cơ để giết huynh trưởng mình. Bất kể thế nào, bọn họ cũng không thể dùng ta khép lại vụ án này được."

Trong chùa Bồ Tát, bên cạnh thi thể đang phân hủy của huynh trưởng, Nghê Tố đã nghĩ kỹ những điều này.

Lá bùa vàng trên người Điền Khải Trung thực ra chính là thứ nàng nghĩ đến, người nhìn thấy lá bùa vàng không phải nàng, mà là Từ Hạc Tuyết, nàng nhắc đến lá bùa vàng của Điền Khải Trung chỉ để xác nhận lời nàng nói "người oan báo mộng".

Nghê Tố đau đến mức đầu óc mơ hồ, ngay cả người thanh niên trước mắt cũng không nhìn thấy, nước mắt chảy dài trên mi, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.

Trong nhà lao yên tĩnh, Từ Hạc Tuyết không nghe thấy giọng nói của nàng nữa.

Mưa phùn như tơ mảnh, trước cửa ty Tư Lục ngoài cổng chính phủ Quang Ninh, đối diện với một con hẻm dài, qua con hẻm là một con phố đông đúc. Một thư sinh nghèo có ria mép dựng một quầy hàng dưới tường, nhưng sáng nay không có việc gì để viết sách.

Ông buồn chán, đang định thở dài thì cảm thấy có một luồng gió thổi vào mặt, ông hơi nhấc mí mắt lên, thấy có một người đứng trước quầy hàng.

Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác lông mùa đông. Lão thư sinh rất kinh ngạc, nhưng ông nghe thấy một giọng nói sắc bén và bình tĩnh từ dưới lớp áo lông thú: "Xin hãy giúp ta viết một bức thư tay."

"Hả?"

Lão thư sinh nhìn thấy ngón tay tái nhợt của người đàn ông đặt một miếng bạc lên quầy hàng của mình, ông ta mới phản ứng lại, vội vàng nói: "Được rồi, được rồi, công tử muốn viết gì thì cứ nói với ta."

Lão thư sinh vội vàng nghiền mực viết, nhưng càng viết càng sợ, không nhịn được hỏi: "Công tử, chẳng hay ngài định gửi thư viết tay này đi đâu?"

Chàng công tử trẻ tuổi không trả lời, ông cũng không dám hỏi nữa, ông thổi khô mực rồi đưa cho y.

Người đã đi xa, nhưng lão thư sinh không nhịn được nhìn quanh, thấy chàng trai trẻ ngồi xổm bên vệ đường, dường như đang nói vài câu với một đứa trẻ. Đứa trẻ cầm lấy lá thư từ tay y, vui vẻ chạy đi.

Tại phủ Quang Ninh, cách Ty Tư Lục mấy con phố, phía bên trái sau cổng Địa Càn, chính là nơi đặt trụ sở của Ty Dần Dạ.

Trong Ty Dần Dạ, chỉ huy Ty Tri Giám, Hàn Thanh, đang nghe thuộc hạ thân cận báo cáo.

"Hôm qua, quan gia đã trả lại nơi ở cũ cho Trương tướng công. Sau khi Trương tướng công về nhà, ông đã tự tay thu dọn đồ linh tinh trong nhà đem đốt ở ngoài sân."

"Đồ linh tinh?"

Hàn Thanh là một hoạn quan, khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói trong trẻo, không có chút chói tai nào.

"Bẩm sứ tôn, hai mươi năm trước, khi tên phản tặc Từ Hạc Tuyết đỗ kỳ thi, đã tặng cho Trương tướng công một bức tranh do chính mình vẽ gọi là "Một mình câu cá trên sông tuyết". Khi đó, Trương tướng công đã hết lời khen ngợi bức tranh và viết một bài thơ về bức tranh, bức tranh này đã trở nên nổi tiếng trong một thời gian."

Thuộc hạ thân cận trả lời một cách kính cẩn.

"Ý ngươi là Trương tướng công đã đốt bức tranh đó?"

Hàn Thanh cầm chén trà, chuẩn bị uống.

"Dạ, tự tay đốt."

Sau khi thuộc hạ nói xong, thấy sứ tôn im lặng hồi lâu, không biết đang nghĩ gì, bèn thận trọng nói: "Sứ tôn, bây giờ ngài có thể hồi âm cho quan gia. Trương tướng công sớm đã tuyệt với tên nghịch thần kia."

Những giọt mưa rơi xào xạc ngoài mái hiên, Hàn Thanh cầm chén trà trên tay hồi lâu.

"Sứ tôn."

Một tùy tùng vội vã chạy vào, cúi chào nói: "Có một đứa trẻ ở ngoài cổng chính của chúng ta, nói rằng có người nhờ nó đưa cho ngài bức thư viết tay này."

Hàn Thanh liếc mắt một cái rồi bảo người bên cạnh lấy.

Hàn Thanh đặt chén trà xuống, mở thư ra xem, lông mày hơi nhíu, ánh mắt đảo qua đảo lại trên tờ giấy, sau đó ngẩng đầu lên: "Đứa trẻ đó đâu?"

Tùy tùng lập tức ra ngoài mang đứa trẻ vào. Những người bên cạnh Hàn Thanh đến hỏi nó nhiều lần, nhưng chỉ nghe đứa trẻ nói rằng đó là một lá thư mà một chàng trai trẻ nhờ nó chuyển đến.

"Hôm nay có ai ở phủ Quang Ninh đến báo quan không? Người chết có phải là sĩ tử ở huyện Thước không? Thi thể có phải được tìm thấy ở núi Thanh Nguyên bên ngoài cổng thành phía tây không?" Hàn Thanh hỏi vài quan viên thân cận.

"Hình như có chuyện này."

Có một vị quan thân tín vừa mới nhậm chức, ở gần phủ Quang Ninh, trước khi đến đã nghe người nhà kể lại, "Nghe nói thi thể của sĩ tử kia bị giấu trong tượng Bồ Tát bằng đất sét."

Một sĩ tử chết, và đó là người đến Vân Kinh để tham gia kỳ thi đông.

Hàn Thanh cúi mắt, người viết bức thư tay này chắc chắn sẽ quản lý mọi chuyện liên quan đến kỳ thi đông, nhưng người này là ai?

Ánh mắt Hàn Thanh dừng lại ở dòng chữ "Nghê Tố" trên tờ giấy: "Muội muội của người đã khuất, Nghê Tố, hiện đang ở Ty Lục Chính của phủ Quang Ninh phải không?"

"Nghe nói người phụ nữ đó toàn nói những điều vô lý. Cô ta nên bị trừng phạt bằng cách đánh chết trong Ty Lục Chính."

Thuộc hạ thân cận trả lời.

Hàn Thanh xoa xoa lá thư, nghiêm giọng nói: "Các người lấy con dấu của ta, đi đến Ty Lục Chính, đưa người đến Ty Dần Dạ của ta."

Một vài thuộc hạ ra ngoài, chạy đi ngoài trong mưa phùn.

Không ai trong số họ nhìn thấy bóng người cao lớn đang đứng dưới mái hiên.

Nếu Từ Hạc Tuyết cách xa Nghê Tố quá, y sẽ phải chịu đau đớn hơn nữa, tất cả đèn mà Nghê Tố thắp cho y ngày hôm qua đều đã dùng hết trên đường đi.

Linh hồn của y càng lúc càng yếu ớt.

Từng hạt bụi nhỏ chìm trong mưa và sương mù. Từ Hạc Tuyết một tay chống trụ, vết thương trên người lại rách ra, đau đớn vô cùng, tiến lên hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại, thấy thái giám đang đứng trong đại điện, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.

Y không nhớ người này trông như thế nào.

Bởi vì khi rời khỏi Vân Kinh, người đàn ông này mới chỉ mười một, mười hai tuổi.

Từ Hạc Tuyết quay người lại, thân hình gầy gò của y hòa lẫn vào trong mưa và sương mù.

Nhưng trong tâm trí, luôn có vài giọng nói vang lên: "Trương tướng công đã đốt đồ linh tinh trong sân."

"Tự tay đốt."

"Trương tướng công sớm đã tuyệt với tên nghịch thần kia."

Từ Hạc Tuyết không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, trong bầu trời xám xanh mờ ảo, mái hiên nhà sống động như thật, giống như lúc y cưỡi ngựa trong gió xuân, đang chăm chú lắng nghe lời thầy giảng dạy trong nhà thầy.

"Tử Lăng, mong con bay cao, không đánh mất chí hướng."

Lời nói đầy kỳ vọng của thầy vẫn còn văng vẳng bên tai.

Nhưng cuối cùng,

Vào năm mười bốn tuổi, y đã đi ngược lại với kỳ vọng tha thiết của thầy.

Bên ngoài Ty Lục Chính đầy sương mù và mưa, bên trong nhà lao còn ẩm ướt hơn. Nghê Tố co ro trên chiếc giường gỗ đơn sơ, bỗng nhiên xích sắt va chạm với nhau phát ra tiếng động, khiến mí mắt nàng khẽ giật.

Một cái bóng xuất hiện trên bức tường gồ ghề, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, bóng đen trên tường hóa thành một quả cầu hung dữ nhanh chóng bao phủ nàng.

Một bàn tay đột nhiên túm lấy gáy của Nghê Tố. Nghê Tố trong nháy mắt tỉnh lại, nhưng miệng nàng đã bị bàn tay phía sau bịt chặt. Giọng nàng khàn khàn, không còn chút sức lực nào. Nàng cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích. Người đàn ông kia thả một bàn tay phía sau nàng ra, túm lấy chiếc khăn dính máu từ đống cỏ khô, quấn quanh cổ nàng.

Trong nháy mắt, chiếc khăn siết chặt lại, mắt Nghê Tố mở to, nàng gần như ngạt thở, khuôn mặt vốn nhợt nhạt của nàng trở nên đỏ hơn rất nhiều, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt dữ tợn và u ám.

Người đàn ông ăn mặc như một cai ngục, lợi dụng lúc nàng bị tra tấn phải nằm sấp trên giường, hắn quỳ một chân lên lưng nàng, bịt miệng nàng bằng một tay và giật mạnh chiếc khăn lau của nàng bằng tay kia.

Khuôn mặt của Nghê Tố càng lúc càng đỏ, giống như có một tảng đá lớn đang liên tục đè ép tim phổi của nàng, vết máu trên chiếc khăn thấm đẫm cổ nàng, người đàn ông thấy nàng càng giãy dụa, trong mắt hiện lên một chút đắc ý âm hiểm, định dùng sức hơn nữa, nhưng đột nhiên kêu lên đau đớn.

Nghê Tố cắn ngón tay hắn, nàng không biết lúc này mình dùng bao nhiêu lực, môi và răng đều tê dại, chỉ chuyên tâm cắn chặt răng.

Mười ngón tay nối liền đến tim, hắn không dám kêu lên mặc dù đau đớn dữ dội. Khuôn mặt có râu của hắn càng trở nên hung dữ hơn, hắn dùng sức kéo khăn, buộc Nghê Tố đang nằm trên mặt đất phải ngả người ra sau.

Cái cổ thon dài như bị bẻ gãy trong nháy mắt, cơn đau ngột ngạt ở ngực càng lúc càng dữ dội, đôi môi của Nghê Tố run rẩy, không thể cắn tay người đàn ông nữa.

Người đàn ông định dùng hai tay siết chặt cổ nàng hơn, nhưng hắn cảm thấy có một luồng gió lạnh đột nhiên thổi tới từ phía sau, thổi bay những ngọn đèn trong nhà lao. Nhưng trong ngục tối sâu thẳm không có cửa sổ này, làm sao có thể có luồng gió lạnh như vậy?

Người đàn ông cảm thấy lạnh sống lưng, định quay lại thì bị thứ gì đó đập vào gáy, đốt sống cổ phát ra tiếng kêu răng rắc, hắn ngã mạnh xuống đất trước khi kịp kêu lên đau đớn.

Sự ngột ngạt ở cổ được giải thoát, Nghê Tố không khỏi thở hổn hển. Nàng lại ho dữ dội, không nhấc nổi mí mắt lên, chỉ cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo vuốt ve lưng mình, sau đó lại có người gọi "Nghê Tố".

Cô gái trên giường gỗ ngừng ho, Từ Hạc Tuyết sờ soạng cảm nhận hơi thở của nàng, hơi thở ấm áp lướt qua đốt ngón tay lạnh ngắt của y, thực ra lại khiến y cảm thấy hơi ngứa.

"Cô ta bị đánh bằng gậy, nhưng Điền đại nhân cũng tìm một ty y đến, bảo người bôi thuốc cho cô ta..." Người cai ngục trong phòng trực dẫn mấy tên thân tín của Ty Dần Dạ đi tới, vừa nói vừa ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác. "Có chuyện gì vậy?"

Những sợi xích sắt và ổ khóa đồng đáng lẽ phải buộc vào cửa nhà lao đều nằm trên mặt đất.

Thuộc hạ Ty Dần Dạ  đều tái mặt, phản ứng còn nhanh hơn cả cai ngục, bọn họ nhanh chóng đi tới, đá tung cửa phòng giam, cai ngục cùng một số cai ngục khác cũng vội vã đi theo vào.

Một thân tín nhận được hơi thở của người phụ nữ trên giường, thấy họ đi vào liền quay lại chỉ vào người đàn ông bất tỉnh trên mặt đất: "Có nhận ra hắn không?"

"Nhận, nhận ra, Tiền Tam Nhi mà..."

Người cai ngục lắp bắp trả lời.

Thân tín kia vẻ mặt đờ đẫn nói với những người khác: "Chúng ta mau đưa cô gái này trở về Ty Dần Dạ thôi."

Sau đó, ông nói với cai ngục và một số lính canh: "Người cai ngục này bị tình nghi là làm hại người khác. Chúng ta sẽ đưa hắn về Ty Dần Dạ rồi gửi công văn cho Ân Chính đại nhân phủ Quang Ninh sau."

Người cai ngục sợ hãi đến nỗi không dám nói một lời mà chỉ gật đầu.

Trong lúc ngủ, Nghê Tố cảm thấy cổ họng như bị thiêu đốt, khô khốc và đau đớn. Nàng đang trong cơn mê, trong mơ toàn là cảnh chùa Bồ Tát trên núi Thanh Nguyên.

___________________________

(1) Ty y: Người làm nghề y với thân phận như thợ y, thầy thuốc thuộc biên chế của quan phủ, không phải là quan chức có phẩm cấp mà là nhân viên y tế chuyên môn phục vụ trong nhà lao.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro