4
"Ông chủ Trương, em đói."
Em chớp mắt nhìn tôi, ngồi trên ghế sofa như con chó cỏ của chủ tiệm hoa quả bên cạnh, mỗi ngày đều ngóng ra đường.
Tôi cau mày: "Đừng gọi anh là ông chủ Trương."
"Ồ, Chiêu ca, em đói."
Trong nhà không có gì để ăn. Tôi cũng không biết nấu ăn, phòng trọ ngoài chỗ để đĩa ra thì không có không gian cho tôi nấu nướng. Tôi bảo em ấy đợi, rồi cầm hai đồng đi đến tiệm tạp hóa mua hai gói mì ăn liền. Bà chủ tiệm đưa lại tiền thối, tôi cầm lấy suy nghĩ một chút, đặt mấy đồng ấy xuống.
Thôi vậy. Bà chủ, cho thêm một quả trứng nữa.
Trịnh Vĩnh Khang cúi đầu ăn bát mì có thêm trứng, ngấu nghiến như quỷ đói. Tôi ăn qua loa vài đũa, rồi quay sang gói mấy đĩa phim của Christine vào bọc.
Em ngẩng đầu hỏi: "Của ai vậy?"
Tôi cũng không nhớ nổi tên. Mỗi ngày có ít nhất mười mấy người ra vào cửa tiệm này, làm sao tôi có thể nhớ rõ từng khuôn mặt. "Anh không biết," tôi đáp, "Người ta sẽ đến lấy sau."
Trịnh Vĩnh Khang ngẩn người, chỉ vào phòng riêng của tôi hỏi: "Em có thể vào đó không?"
Tôi gật đầu, trong chớp mắt em ấy đã bưng bát mì vào trong. Người đàn ông kia vừa hay xuất hiện ở cửa, anh ta là fan của Christine. Tôi cảm ơn anh ta, anh ta nhìn quanh cửa hàng một chút, lại mua thêm bộ phim "Hai người trên ga xe."
Sau khi người đàn ông đó rời đi, Trịnh Vĩnh Khang bước khỏi phòng. Trông có vẻ đã no rồi.
Tôi nhướn mày: "Quen à? Em trốn anh ta làm gì?"
"Không quen." Em lắc đầu, "Ngoài kia nắng quá."
Tôi liếc nhìn, chỗ em ấy vừa ngồi không có nắng, huống chi cửa sổ còn được lắp kính màu xanh.
Em ấy như kẻ ở ké, trọ trong cửa hàng của tôi cả tuần. Tôi cũng lười đuổi em đi, thế là em cứ yên tâm chia sẻ không gian chật hẹp của căn phòng trọ này với tôi. Thỉnh thoảng về nhà một chuyến, nhưng phần lớn thời gian đều ở trong tiệm, có khách đến thì trốn vào phòng của tôi.
Học sinh cấp ba nghỉ hè thật là rảnh. Tôi nghĩ thầm, đưa cho Trịnh Vĩnh Khang mấy chiếc VCD bị hỏng vỏ, bảo em ấy dán nhãn giảm giá để bán.
"Khi nào anh sẽ đến nhà của em?" Em lại hỏi, câu này ngày nào em cũng phải hỏi một lần.
"Không đi." Tôi nhìn em với ánh mắt khó hiểu, "Đến nhà em làm gì?"
Không khí im lặng. Một lát sau, một nguồn nhiệt từ từ nhích lại gần, má em áp vào vai tôi, cánh tay vòng qua eo tôi. Cột sống của tôi bỗng nhiên tê dại.
"Anh không muốn đến thật sau?"
Nửa thân trên của em đè lên tôi, hai tay dán lên bụng tôi. Lời nói của em ấy có ẩn ý. Đột nhiên tôi có cảm giác như bị đe dọa, một cảm giác quen thuộc, khiến tôi chán ghét. Tôi biết rõ tất cả những điều này đều không liên quan gì đến em ấy, nhưng theo bản năng vẫn kháng cự mọi sự uy hiếp.
Cuộc đời tôi là một hạt hạnh nhân đắng. Dù có bóc vỏ, nghiền nát hay nhai nghiến bao nhiêu lần, nó vẫn đắng ngắt. Rễ cây hấp thụ chất dinh dưỡng, chuyển đến cành lá, cuối cùng lại kết thành trái đắng; điều này không phải lỗi của em, mà tôi cũng chẳng biết đã sai ở bước nào. Em ấy là dòng sông chảy qua bình nguyên, đôi khi sẽ tưới mát cho gốc rễ của tôi, xâm phạm vào thân cây mục rỗng đầy lá úa, rồi lại xuôi dòng chảy về nơi xa xăm.
Lúc đó tôi nói: "Đứng dậy. Cút đi."
Tôi chọn không nhìn vào nét mặt của Trịnh Vĩnh Khang, đóng cửa hàng lại và một mình về phòng.
Có thể em đang ngồi ngẩn ngơ trên ghế sofa trước máy chiếu, có thể vẫn nghe lời tôi cặm cụi dọn dẹp đống VCD, cũng có thể đang giúp tôi cho cá ăn hoặc làm bài tập về nhà. Tôi vùi mình trong chăn, bắt đầu hy vọng giấc mơ lần này sẽ không liên quan gì đến em ấy.
Tôi mơ thấy ngày đông cuối cùng trước khi tôi chết. Tuyết lớn phủ kín tóc và lông mày của tôi, tôi bị chôn cất trong khu rừng vắng bóng người, đất bùn mụt rửa nơi đầu ngón tay tôi. Tôi mơ thấy có kẻ dùng dao đâm vào xác tôi, tôi nghe thấy tiếng lớp cân mạc trong ổ bụng bị xé toạc, tôi thấy máu của mình nhuộm đỏ mặt đất, ổ bụng mọc ra một cây thông cổ thụ sừng sững.
Những âm thanh chói tai ập đến. Tiếng xương sọ vỡ vụn, tiếng phanh xe gấp, tiếng đàn ông chửi thề, tiếng còi xe cảnh sát, tiếng bước chân hỗn loạn của đám đông. Nội tạng của tôi có lẽ đã bị nghiền nát, bụng tôi đau đớn như sắp chết.
Tôi sắp chết rồi sao?
Không. Anh sẽ không chết.
Giọng nói này vừa xa vừa gần. Xa như vọng lại từ nơi sâu thẳm trong rừng, từ trên đỉnh núi, xa như truyền tới từ một thế giới khác; lại gần đến mức như chính là từ kẻ đang phân xác tôi, thì thầm bên tai tôi.
Cơn đau trong giấc mơ giảm đi một nửa. Khi tôi bị ý thức của chính mình kéo ra khỏi giấc mơ, cơn đau dữ dội lại ập đến. Theo bản năng, tôi bắt đầu nôn mửa, chỉ có chất lỏng màu vàng đặc quánh nhỏ giọt xuống đất, đó là dịch mật của tôi.
Trịnh Vĩnh Khang ngồi trên mặt đất cách tôi một mét. Thấy tôi nôn xong, đưa cho tôi một cốc nước ấm và một hộp thuốc màu vàng, rồi nhanh chóng rụt tay về.
Biểu cảm của em rất bình thản, dường như không lấy gì là bất ngờ. Nhưng cơ thể hơi nghiêng về phía trước và hàng mi khẽ động đã vạch trần suy nghĩ thực sự của em ấy. Tôi rất muốn hỏi em: Em có sợ tôi không? Nhưng cơn đau nhói trong dạ dày khiến tôi ngã xuống giường mà không thốt lên được một tiếng nào.
Em ấy quả thực có chút sợ. Có lẽ vì sắc mặt tôi trắng bệch như người chết, em vội vàng tiến đến bên tôi, nhét viên thuốc vào dưới lưỡi tôi, đỡ cằm tôi cho tôi uống một ngụm nước.
Chiêu ca, Trương Chiêu. Em nhẹ nhàng gọi tôi, dùng vai đỡ lưng tôi, có chút sợ hãi: Em xin lỗi. Em không nên nói những lời đó.
Em ấy tách những ngón tay trắng bệch của tôi ra, đặt lòng bàn tay mình vào đó. Tôi trừng mắt nhìn em, muốn dọa em, để em rời xa tôi, vì vậy tôi ấn móng tay vào lòng bàn tay em và nhẫn tâm cấu một cái mạnh.
"...Cút đi."
Tôi muốn nhìn thấy gì? Lẽ ra khi tôi mở mắt em ấy nên rời đi, rút tay ra khỏi lòng bàn tay tôi, mắng tôi không biết điều, bỏ tôi lại một mình trên chiếc giường trống trải, tiếp tục bị nỗi đau dày vò.
Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Em vẫn nhìn tôi ngơ ngác, ánh mắt không chút suy suyển.
Em ấy là thú vật à? Là chó hả? Ai dạy em ấy thấy vết thương thì liếm? Làm sao mà lại hình thành cái loại phản xạ như thế này?
Tôi nhắm mắt cam chịu, điều chỉnh lại nhịp thở bị xáo trộn bởi cơn đau. Trịnh Vĩnh Khang tiến lại gần hơn, hỏi tôi đã thấy đỡ chưa.
Tôi nói: "Anh đã chết trong giấc mơ. Ai đó đã giết anh."
Trịnh Vĩnh Khang im lặng. Em ấy đi ra ngoài lấy hộp Hard White Sand rỗng vào và nói: "Chiêu ca, anh đừng hút thuốc nữa. Em xin anh đấy. Anh đã uống thuốc dạ dày thì không được hút thuốc."
Tôi nghĩ đến một con chó con đang vẫy đuôi cầu xin. Thực sự. Tôi đã hút thuốc ba năm, nicotin đã thấm vào tận xương tủy, nhưng tôi vẫn nhẹ giọng đáp:
Được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro