baby you're being taste tested

Khi Trịnh Vĩnh Khang tỉnh dậy, trước mắt em là một trần nhà lẫn lộn màu sắc nhảy múa. Em tưởng như mình đang gặp ảo giác, rồi lại nhanh chóng nhận ra cảnh tượng trước mặt là gì. Nhưng điều khiến em hoảng sợ không phải là việc em đang ở đâu, mà là tình trạng lúc này. Trịnh Vĩnh Khang thấy mình đang nằm trên một chiếc ghế sofa, thân trên loã lồ, và tệ nhất là, cả người em trừ phía trên đầu thì hoàn toàn không thể cử động.

"Bé cưng, em biết đây là đâu không?" Một giọng nói phát ra từ bên trái em.

Trịnh Vĩnh Khang hoảng hốt quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên chiếc bàn thấp bên cạnh ghế sofa, chống cằm nhìn em. Một người đàn ông rất đẹp, nhưng cũng rất đáng sợ.

Em khẽ gật gật đầu, nhỏ giọng đáp, "Trong quán bar."

Trí óc em tua ngược lại mọi chuyện đã diễn ra. Hôm nay là ngày kỉ niệm một năm hẹn hò của em và bạn trai, hai người cùng nhau đi ăn tối vui vẻ, sau đó ghé vào quán thuê một phòng hát karaoke. Trịnh Vĩnh Khang lúc đó còn ầm ĩ vừa uống bia vừa bật liền mấy bài rap, bạn trai em ngồi trên cái sofa này, mỉm cười nhìn em. Sau đó, Trịnh Vĩnh Khang không nhớ gì nữa, rồi đến thời điểm này.

"Đúng rồi," người đàn ông kia gật gù, rồi cúi người xuống áp sát lại gần em hơn. "Giới thiệu một chút nhé, anh tên là Trương Chiêu. Anh là chủ của nơi này."

Lời giới thiệu này chẳng hề giải đáp được những thắc mắc trong đầu em. Hẳn là Trương Chiêu cũng biết thế, lời giải thích tiếp theo được anh buông ra thật đắc ý, "Và bạn trai của bé cưng vừa bán em cho anh rồi."

Nếu như cơ thể em có thể cử động, chắc hẳn cả người em đã run lên trước lời này. Nhưng Trịnh Vĩnh Khang chỉ có thể nằm yên một chỗ, chút men say còn sót lại trong trí óc trong nháy mắt tan biến hoàn toàn. Nhưng đầu óc càng tỉnh táo, em lại càng không hiểu được lời giải thích của người đàn ông trước mặt.

Trương Chiêu cũng không đợi em hiểu. Anh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh em trên sofa, bàn tay chạm lên da thịt nhạy cảm ngay phía trên rốn Trịnh Vĩnh Khang, rồi từ từ kéo dần lên trên, mơn trớn trên da thịt, rồi nghịch ngợm trên đầu ti em một lúc cho đến khi nó căng cứng. Ánh mắt anh vừa thích thú vừa tò mò nhìn theo động tác tay, dường như cảm thấy nơi nào thú vị sẽ dùng tay nhéo nhéo mấy cái. Hành động của Trương Chiêu như chứng minh rằng anh thật sự không hề nói đùa. Trương Chiêu đang xem xét và kiểm tra cơ thể em giống như một món hàng.

"Khang Khang, đừng căng thẳng thế." Giọng nói có chút khàn khàn buông lời dỗ dành. Thật ra cơ thể Trịnh Vĩnh Khang hoàn toàn không có khả năng phản xạ căng cứng, các thớ cơ đều bị một thứ thuốc nào đó khống chế. "Anh có thể cảm nhận được em đang căng thẳng mà. Để anh giúp bé cưng thư giãn một chút nhé."

Nói rồi, Trương Chiêu nắm lấy hai bên má em, bóp miệng em và hôn lấy. Trịnh Vĩnh Khang không thể phản ứng, cũng không dám phản kháng gì cả, để mặc cho đầu lưỡi anh khuấy đảo trong miệng. Cái hôn này của Trương Chiêu thật ra có đến tám phần là trêu ghẹo, giống như chỉ muốn thử xem em sẽ có động thái gì, chứ không phải thật sự muốn cháo lưỡi với em. Nhưng cảm giác cũng không tệ, Trịnh Vĩnh Khang luôn rất thích được hôn, bình thường mỗi lần hôn đều trở nên lâng lâng. Trước giờ em chỉ từng hôn nhau với bạn trai, lúc này mới nhận ra đối phương là ai không quan trọng, sau một hồi đầu óc thật sự đã mơ màng thả lỏng.

Có điều, ngay khi Trịnh Vĩnh Khang vừa mất chút cảnh giác, Trương Chiêu liền rời khỏi môi em, sau đó điều chỉnh tư thế, cả người phủ lên người em, hai chân mở ra kẹp chặt cả người em lại ở giữa. Giờ đây tầm nhìn của Trịnh Vĩnh Khang không còn gì khác, ngay cả trần nhà lấp loáng ánh sáng màu sắc cũng không còn nữa, chỉ có duy nhất Trương Chiêu sừng sững ở trước mắt như một ông chủ thực thụ, ở trên người em. Ánh mắt em ngước lên sẽ nhìn thấy anh đanh nhếch miệng cười, hạ xuống sẽ bắt gặp đũng quần đã lộ rõ một đường vân.

Trịnh Vĩnh Khang không biết nhìn đi đâu, chỉ cần khẽ quay đầu đi sẽ bị Trương Chiêu nắm lấy cằm kéo lại. Em muốn phản kháng gì đó, em không muốn tin vào việc mình thật sự trở thành một món đồ của người khác trong khi chỉ vài giờ trước em vẫn còn có một người bạn trai thương yêu mình. Nhưng lúc này đây em không có gì khác để đấu tranh ngoài cái miệng của mình, cái miệng đang khẽ hé mở, vẫn còn bóng lên một tầng nước bọt mà Trương Chiêu để lại.

"Vừa rồi kiểm hàng thấy chỗ này khá thú vị, cho anh thử chơi một chút nhé." Trương Chiêu vừa nói vừa dùng hai bàn tay túm lấy hai bên ngực em, nhào nặn mấy cái.

Ngực của Trịnh Vĩnh Khang không có gì cả, thậm chí còn không có cơ ngực, chỉ có chút mỡ tích tụ sau khi em tăng cân hơi nhiều. Vậy mà nhiêu đó cũng đủ để Trương Chiêu cảm thấy đáng chơi. Sau vài phút, Trương Chiêu buông tay ra khỏi bờ ngực nãy giờ bị anh giày vò, Trịnh Vĩnh Khang cứ ngỡ rằng anh đã cảm thấy chán rồi. Nào ngờ, anh thẳng thắn kéo quần, dương vật đã cương cứng nảy ra, rồi cầm lấy nó cọ lên ngực em.

"Ây dà, nếu mà bé cưng cử động được thì anh đã bảo bé ôm ngực khít lại một chút nữa cho anh chơi rồi." Trương Chiêu làm bộ thở dài, nhưng động tác không hề có dấu hiệu chán nản. Tuy rằng các thớ cơ bị đông cứng, Trịnh Vĩnh Khang vẫn có thể cảm nhận được đường gân trên thân cặc đang cọ lên da thịt mình liên tục.

Đây là lần đầu tiên có trải nghiệm này, lại còn trong lúc không thể cử động. Trịnh Vĩnh Khang sợ đến suýt khóc, hai mắt nhắm chặt không dám nhìn, miệng thì van nài, "Tôi không phải phụ nữ, tôi không có ngực... có gì để chơi đâu chứ... Anh tha cho tôi đi mà."

Trương Chiêu hơi cúi người, dùng hai tay ép hai bên ngực em lại, tạo thành một cái khe mờ mờ, trông còn không bằng một bộ ngực cup A, vậy mà anh lại cười ra vẻ dỗ dành, "Có mà, có mà, anh thích lắm."

Trịnh Vĩnh Khang tức giận quay đầu đi, cảnh tưởng trước mắt khiến em cảm thấy như vừa bị ức hiếp vừa bị giễu cợt, rồi mạnh miệng cãi lại, "Bạn trai tôi toàn nói trông người tôi như con nít, chẳng có chút đáng dục vọng nào. Anh thích cái gì chứ, không lẽ anh là kiểu ấu dâ-"

Một cái tát hạ cánh trên má em, không quá mạnh, nhưng đủ để cắt đứt lời nói phẫn nộ đang dở dang, cũng đủ để khiến Trịnh Vĩnh Khang quay mặt lại nhìn về phía anh. Khi Trương Chiêu mở miệng, giọng anh trở nên trầm thấp hơn một chút, "Bé cưng sao lại nói thế, anh có tệ đến mức đó đâu? Là bạn trai em tệ vì nói em không đủ ngon đó chứ?"

Cả đời này Trịnh Vĩnh Khang chưa từng bị ai đánh, một cái tát này khiến em ngẩn người, ý chí phản kháng vừa rồi lập tức bay biến. Đến cả cái miệng là thứ duy nhất có thể tùy ý cử động cũng không thể giúp em làm được gì, thậm chí em còn chợt cảm giác như đối phương nói chẳng có gì sai. 

Lúc này, anh đã nhích người lên phía trước một chút, lại bắt đầu động tác đẩy hông lên, cọ dương vật lên ngực em, nhưng ở khoảng cách này đầu cặc tròn đã vừa đủ để chọc vào dưới cằm mỗi lần đưa đẩy. Vừa rồi Trương Chiêu nói chuyện luôn có chút nịnh nọt, lần này lại chỉ ra lệnh một tiếng, "Mở miệng ra." Trịnh Vĩnh Khang cũng vô thức nghe lời.

Cánh môi ẩm ướt đón nhận lấy từng đợt thúc tới của đầu dương vật, giống như những cái thơm chóc chóc trêu ghẹo. Anh cũng không còn chỉ khẽ cọ lên người em nữa, Trịnh Vĩnh Khang có thể cảm nhận sức nặng của dương vật to lớn đang dần đặt lên trên ngực, trên cằm mình. Mệnh lệnh tiếp theo lại tới, "Liếm nó đi."

Em không vâng lời ngay như lần trước, nhưng chỉ một ánh mắt ngước lên, bắt gặp cái nhìn của Trương Chiêu đã khiến em vội vàng đưa lưỡi ra, nếm lấy mùi vị của làn da trên đầu khấc. Trịnh Vĩnh Khang rất sợ hãi, nhưng em không có cách nào khác, đành nhắm nghiền hai mắt lại, vờ như em vẫn chỉ đang chơi đùa cùng bạn trai mình, thứ em đang ra sức liếm láp cũng chỉ là thuộc về bạn trai em mà thôi.

Cách này quả thực vẫn có ích, cho dù bạn trai em có thật sự vứt bỏ em rồi, thì nghĩ về việc làm với anh ấy vẫn khiến em đỡ sợ hãi hơn, cơ thể và trí óc vẫn còn cảm nhận được sự thân thuộc như một thói quen. Chỉ là, có lẽ thói quen thật sự là một thứ rất đáng sợ. Trước khi Trịnh Vĩnh Khang kịp nhận ra, những cái liếm láp e dè ban đầu dần trở thành những cái mút mát đầy bản năng, và chẳng mấy chốc em đã ngậm lấy cả phần đầu cặc của Trương Chiêu trong miệng mà liếm mút không ngừng.

Trương Chiêu im lặng cúi đầu nhìn em một lúc, cũng không còn động thân dưới nữa. Khi Trịnh Vĩnh Khang ý thức được, em liền bắt gặp ánh mắt hài lòng của anh, cũng có chút dịu dàng lúc ban đầu dường như đã quay lại. Em không biết mình đã hi vọng điều gì, nhưng lời dỗ dành tiếp theo mà anh nói là, "Bạn trai em có nói, cái miệng này rất ngon, rất giỏi phục vụ đàn ông. Thì ra bé cưng không khiến anh thất vọng rồi."

Nói rồi, Trương Chiêu không đợi em phản ứng lại, thẳng thẳn đẩy hông về phía trước, nhấn cả con cặc to dài vào trong miệng em. Trịnh Vĩnh Khang không thể kêu lên nổi một tiếng với khoang miệng bị lấp đầy đến tận cuống họng. Trong thoáng chốc, nước mắt em không ngừng chảy ra, không biết là do phản ứng sinh lý hay là bởi em vừa được nhắc nhở rằng bạn trai em thật sự đã miêu tả em như một món hàng để đem bán đi rồi.

Hoặc không, Trịnh Vĩnh Khang chợt nghĩ, Trương Chiêu có thể cắm sâu vào trong miệng em dễ dàng đến như vậy, khoang miệng em cứ thế hé mở ra khi anh đâm vào mà không có lấy một chút chướng ngại, cuống họng em cũng cứ thế khe khẽ co rút bao quanh đầu cặc lớn mà không có phản xạ nôn, đến cả cảm giác thứ to lớn này nằm trong miệng em, sức nặng của nó ở trên lưỡi em, cũng đều vô cùng quen thuộc và tự nhiên. Vậy nên có lẽ anh ấy nói đúng, cái miệng này thật sự sinh ra để phục vụ đàn ông. Nhưng suy nghĩ ấy lại chỉ khiến nước mắt em chảy ra nhiều hơn.

"Bé cưng khóc dễ thương quá." Trương Chiêu đưa một ngón tay khẽ quệt lên vệt nước trên má em. "Vậy cũng tốt, ở đây có nhiều khách thích mấy đứa khóc nhè lắm."

Trịnh Vĩnh Khang không còn tâm trí nào để cố hiểu lời này của anh có nghĩa là gì nữa. Em cũng không có thời gian để nghĩ điều gì khác, vì Trương Chiêu lập tức lại đẩy hông lên, từng đợt thúc thẳng vào trong miệng em, hình dáng của đầu cặc to lớn đâm vào trong cuống họng hằn lên cả trên cổ. Lần này thì đầu óc em thực sự trống rỗng, chỉ có nước mắt sinh lý vô thức chảy ra vì cơn nghẹn.

Trương Chiêu vẫn còn mặc nguyên quần áo, lớp vải thô ráp trên quần anh theo chuyển động phía trên liên tục ma sát lên đầu ti đã sớm căng lên của em, khiến chúng vừa khó chịu vừa nhạy cảm. Một cú động eo mạnh hơn khiến đầu ti bị kéo theo lớp vải, làm Trịnh Vĩnh Khang vừa đau vừa sướng rên lên một tiếng, vừa vặn đúng lúc anh đâm vào. Cái rung của cuống họng chạm đến đầu khấc cũng khiến anh nhạy cảm hơn bình thường mà khẽ rên theo.

Khi Trương Chiêu cuối cùng cũng rút ra, gương mặt em đã ửng hồng và giàn giụa đầy nước mắt, vệt khô vệt ướt lẫn lộn. Miệng em hơi hé mở để lấy lại từng hơi thở vừa bị con cặc kia cướp đi mất, đôi môi đỏ lên vì ma sát, trông mời gọi đến mức anh không nhịn được lại lấy đầu cặc áp tới hôn em thêm một cái nữa, điểm xuyết lên đó một vết dịch tiền tinh trắng mờ.

Trương Chiêu xuống khỏi người em, quỳ xuống dưới đất bên cạnh đầu em, mỉm cười hỏi, "Khang Khang có biết anh ở đây với em làm gì không?"

Trịnh Vĩnh Khang lúc này không muốn nghĩ thêm gì khác nữa, chỉ im lặng lắc đầu. Trương Chiêu dường như đã hết giận hoàn toàn. Anh vỗ vỗ lên tóc em, tận tình giải thích, "Anh đã mua em về rồi mà, phải dành ra một buổi kiểm hàng thật cẩn thận, xem sau này có thể dùng không chứ, đúng không?"

Em muốn nói không đúng, nhưng rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào, em cũng không thể nào nói được. Nếu như vế trước là đúng, vế sau hiển nhiên cũng là đúng. Nhưng nếu vế trước không đúng, thì lúc này em có thể làm gì khác được đây, cho dù chuyện ấy nghe tàn nhẫn và vô lí đến nhường nào. Vì vậy, Trịnh Vĩnh Khang gật đầu.

"Bé cưng ngoan." Trương Chiêu khen em, rồi bắt đầu di chuyển xuống phía dưới thân em, đặt tay lên nơi đũng quần. "Nghe quảng cáo là ở dưới này có một cái miệng còn ngoan hơn, anh xem được chứ?"

Câu hỏi vừa dứt lời, cả quần ngoài và quần trong của Trịnh Vĩnh Khang đều đã bị lột phăng xuống, để lộ ra cái miệng ngoan mà anh nói nằm giữa hai chân đang khép lại của em. Không có đến cả một cọng lông che chắn, nó hiện ra rõ ràng cho dù còn chưa được hé mở.

Trương Chiêu đưa tay vuốt hờ lên đó một cái, hỏi em bằng giọng điệu đầy trêu chọc, "Chỗ này sạch như vậy là do bé cưng tự mình dọn dẹp hay là bạn trai em chu đáo chuẩn bị trước khi mang em đến đây vậy?"

Trịnh Vĩnh Khang xấu hổ đến nghẹn ngào, không nói nên lời, gương mặt vốn hồng hào giờ lại càng đỏ lên. Nhưng Trương Chiêu không buông tha cho em, hạ giọng hỏi lại, "Trả lời anh đi chứ, Khang Khang?"

Em không nhìn anh, chỉ quay đầu hướng lên trên, khe khẽ đáp, "Là anh ấy dặn em phải làm." Nhưng em đã không thể nào nghĩ ra được là để cho mục đích này.

Nghe thế, anh lại bật cười, "Vậy là bạn trai em vừa chu đáo, còn em lại vừa rất vâng lời, phải không?"

Trịnh Vĩnh Khang chỉ nhắm mắt lại, không đáp nữa, coi sự im lặng như là đồng tình. Lần này Trương Chiêu cũng không ép em nữa, ngược lại, sự chú ý của anh đặt lên thứ trước mặt. Hai chân em bị anh cầm lấy, mở rộng ra, để lộ hoàn toàn cái lồn nhỏ. Hai mép lồn vẫn còn đóng kín, nhưng đã bóng lên vì từng mảng dâm dịch trong suốt ướt đẫm tràn ra ngoài. Chẳng biết em đã chảy ra nhiều nước như vậy từ bao giờ.

Chuyện này không chỉ giúp những bước tiếp theo của anh dễ dàng hơn rất nhiều, mà còn khiến Trương Chiêu cảm thấy vô cùng hứng thú. Từ nãy đến giờ em hết cãi lại khóc, vậy mà nước dâm chảy ra lại chẳng thua kém gì nước mắt, cơ thể vẫn phản ứng với anh tốt như vậy, thèm khát như vậy.

Anh đưa tay khẽ lật nhẹ mép lồn, tìm đến hột le đã căng tròn vừa cấu lại vừa day mấy cái. Khoái cảm kéo đến khiến Trịnh Vĩnh Khang như bừng tỉnh khỏi cơn mê man né tránh, càng được xoa lại càng sướng đến trợn mắt, nhưng cơ thể hoàn toàn không có khả năng phản ứng, chỉ có thể há miệng thở hổn hển từng hơi ngắn. Giữa mấy tiếng thở mới khó khăn bật ra được một câu xin anh dừng lại, chỉ có dâm dịch lại một lần nữa trào ra khỏi âm đạo, dính lên mấy ngón tay anh.

Trương Chiêu cũng không muốn mất thời gian trêu đùa em nữa, đã nói là kiểm hàng, biết nó hoạt động tốt đến mức khiến em phản ứng như vậy là đủ rồi. Anh lại điềm tĩnh ngồi lên mặt bàn còn vương vãi mấy chai bia đã uống và hai chiếc mic bị bỏ rơi, cúi người hỏi Trịnh Vĩnh Khang như thể em thật sự có thể cho anh câu trả lời, "Bé cưng có biết mỗi khi có lồn nhỏ mới đến thì anh phải kiểm tra thế nào không?"

Trịnh Vĩnh Khang há miệng như muốn nói gì đó rồi lại thôi, khiến anh thất vọng lắc lắc đầu, rồi lại thì thầm với em như nói một bí mật, "Ở đây có một dụng cụ đo độ sâu của âm đạo tốt lắm, mọi người đều theo tiêu chuẩn đó."

Em vốn chỉ nghĩ đằng nào cũng là lôi em ra chịch thử, có gì đáng để nói nhiều đến vậy, nhưng hai chữ "dụng cụ" này hình như không phải đùa. Trương Chiêu cũng không để em phải đoán mò quá lâu, trong lúc em đang hoảng loạn nhìn xem anh mang theo thứ gì, bàn tay anh đã cầm lấy chai bia ở trên bàn, kéo lên phía trước mặt em. Anh chỉ tay lên cổ chai bia, ân cần giải thích, "Thấy phần nhỏ hơn phía trên này không, ít nhất phải ăn hết được đến đây." Ngón tay anh kéo một đường xuống phần thân phình ra phía dưới, rồi lại dịch xuống thêm một chút. "Đa phần lồn nhỏ cũng đều ăn cả được tới đây, vừa vặn chạm được tới viền của nhãn dán."

Nói rồi Trương Chiêu quay lại nhìn em, thì thầm, "Bé cưng đừng khiến anh thất vọng nhé."

Trịnh Vĩnh Khang sợ đến tái mặt, chỉ biết lắp bắp, "Không, không, đừng mà..." Ánh mắt em bất lực nhìn theo anh đang cầm chai bia lại gần phía thân dưới của mình. 

Anh buông chút lời dỗ dành, "Cái này cũng là vừa rồi bạn trai em uống mà. Không sao đâu, cứ coi nó giống như bình thường anh ta dạo đầu bằng miệng với em là được."

Những lời này hoàn toàn không có chút lí lẽ nào, nhưng Trương Chiêu không cần lí lẽ, cũng sẽ không nghe lí lẽ nào khác. Miệng chai bia chẳng mấy chốc đã được đặt vào trong lỗ nhỏ, tạo thành một vòng cung tròn trịa hồng hào đẹp mắt. Đúng như lời anh nói, toàn bộ phần cổ chai dễ dàng đi thẳng một đường vào phía trong âm đạo ẩm ướt, bàn tay cầm chai bia lại độc ác xoay nhẹ, để phần miệng chai khuấy đảo một vòng lên lớp tường thịt bên trong.

Trịnh Vĩnh Khang chỉ biết nằm ngửa mặt nhìn lên trần nhà, vừa thở dốc vừa cảm nhận dị vật vừa xâm nhập vào trong. Thật ra đúng là kích cỡ cổ chai không lớn, so với dương vật của bạn trai em thì không đáng là bao. Nhưng thứ này vừa cứng vừa lạnh, phần thân trơn nhẵn, miệng chai lại nhô lên, mỗi lần cọ vào trong đều để lại cảm giác rất lạ lẫm, không hề có chút mềm mại hay ấm áp như đầu lưỡi mà em đã quen. Đến cả ngón tay thâm nhập vào cũng không khó chịu đến thế.

Trương Chiêu dừng lại cho em làm quen, em lại càng có thể cảm nhận được phần thân chai to lớn hơn đang áp lên miệng lỗ, chỉ chờ chực được đâm sâu vào và nong nó ra rộng hơn. Ngay khi nhiệt độ bên trong ấm dần lên đủ để em thấy dễ chịu hơn, bàn tay kia lập tức di chuyển, từ từ xoáy thân chai tiến vào, khiến em hét lớn một tiếng. 

Không phải vì đau đớn, mà là vì sợ hãi. Lúc này ngay cả hít thở em cũng không dám nữa, mọi giác quan chỉ còn tập trung vào thứ hình trụ lạnh lẽo đang dần cắm sâu vào trong lồn em.

Trương Chiêu dừng động tác, đưa tay sụyt em một tiếng, làm bộ lo lắng, "Phòng này cách âm không tệ nhưng em hét lớn như vậy biết đâu ngoài cửa có khách nghe thấy đó."

Thân chai tiến vào thêm vài milimet nữa, anh theo đó chậm rãi giải thích, "Anh là chủ, nếu khách xông vào đây đòi chơi em thì sao mà anh từ chối được, đúng không nào?"

Em thật sự không biết lúc này điều gì đáng sợ hơn, chai bia lạnh lẽo đang cắm trong lỗ lồn em, hay những gì Trương Chiêu vừa nói. Cho dù nó có thể chỉ là những lời doạ dẫm hay đùa cợt, thì suy nghĩ về nó cũng đủ khiến em muốn khóc.

Không biết đã trôi qua bao lâu, rốt cuộc nó cũng đi đến hồi kết, Trịnh Vĩnh Khang có thể cảm nhận được lớp nhãn dán gồ nhẹ lên trên thân chai đang cọ lên miệng lỗ. Em thật sự đã hoàn thành bài kiểm tra độ sâu lồn chết tiệt này. Trương Chiêu để mặc cái chai cắm sâu trong lỗ, áp sát lại và khen em giỏi lắm, có muốn thử thêm một chút nữa không. Trịnh Vĩnh Khang vừa nghe đã ứa nước mắt, lắc đầu nguầy nguậy. Anh cũng không vượt quá giới hạn đã hứa thật, chỉ vui tay vỗ vỗ lên đít chai mấy cái. Chai bia xóc nhẹ trong âm đạo trơn trượt, một ít bia còn sót lại trong đáy chai theo đó chảy ra, đổ vào bên trong.

Bia không nóng như tinh dịch cũng không lạnh như lúc mới khui, chỉ là một chút chất lỏng chảy lên thành vách rồi rỉ ra ngoài. Một loại cảm giác có chút quen thuộc, gần giống như mấy lần chơi trần. Lần đầu tiên kể từ lúc bắt đầu bài kiểm tra này, em cảm nhận được chút khoái cảm dần lấn át đi nỗi sợ hãi. Nhưng cũng chính vào khi Trương Chiêu thẳng thay rút chai bia ra khỏi lồn em, Trịnh Vĩnh Khang liền hiểu ra, đó thật sự mới chỉ là bước đầu tiên trong câu hỏi "phải kiểm tra thế nào" của anh.

Lỗ nhỏ chưa kịp khép lại, dương vật to lớn đã cắm thẳng một đường vào trong, như thể vừa rồi việc đo chiều sâu hoàn toàn không phải một trò đùa ác ý. Em vẫn còn chưa quên được kích cỡ của thứ kia trong miệng mình, nhưng lúc này còn cảm giác nó đã to hơn một chút nữa. Vách thịt bên trong bị thân cặc chèn ép, chịu ma sát liên tục, miệng lồn nong rộng hơn một vòng. Rõ ràng là cơ thể chịu tác động của một loại thuốc gì đó không thể chuyển động các thớ cơ, nhưng vòng cơ bên dưới lại rất phối hợp không ngừng co rút, ngoan ngoãn mút lấy dương vật đang cắm sâu.

Chí ít thì lúc này khoái cảm đã dần dần kéo đến. Chỉ là nằm im một chỗ để cho anh địt tới địt lui, cũng đâu phải ngày thường không làm mấy chuyện này. Trịnh Vĩnh Khang nhắm mắt, cố gắng tập trung vào chút cảm giác kích thích mỗi khi đầu cặc chạm tới điểm nhạy cảm bên trong. Nhịp độ rất chậm, nếu như nhất thời quên hết tất cả những thứ xung quanh thì có thể vờ như chỉ là một ngày khác cùng bạn trai em lên giường.

"Bé cưng biết anh đang kiểm tra cái gì không?" Trương Chiêu bâng quơ cất tiếng hỏi.

Trịnh Vĩnh Khang bị kéo trở về thực tại, nhưng vẫn không mở mắt ra, chỉ yếu ớt trả lời, "Kiểm tra xem tôi ăn được bao nhiêu..."

"Ăn cái gì chứ? Nói rõ ràng chút xem nào, nếu không sẽ không đạt đâu."

"Kiểm tra xem tôi ăn được con cặc to bao nhiêu."

Câu trả lời này vẫn chưa khiến anh hài lòng. Cú thúc tiếp theo mạnh hơn một chút, đẩy cả người em xô dịch lên trên ghế sofa, nhưng giọng anh vẫn rất kiên nhẫn, "Em ăn à? Có phải không vậy?"

"Kiểm tra xem..." Em không nhịn được khóc nấc lên một tiếng. "Lồn nhỏ ăn được con cặc to bao nhiêu."

Đáp lại em vẫn là một cú thúc mạnh bạo chứa chút bất mãn ngầm.

"Kiểm tra xem..." Trịnh Vĩnh Khang lại cố gắng trả lời lại, nhưng chưa kịp nói đã bị thúc thêm một cái nữa như muốn nhắc em suy nghĩ kĩ hơn. Trương Chiêu nhỏ giọng nhắc bài, "Hôm nay anh chỉ đặc biệt kiểm tra một cái thôi."

Em hít vào một hơi, tiếng thở ra đầy run rẩy, phía dưới lúc này đã bị anh nắc liên tục, bất kể việc em có đang trả lời hay không. Sau vài giây, em đáp lại, "Kiểm tra xem lồn nhỏ của em ăn được con cặc to bao nhiêu."

Tốc độ địt em cuối cùng cũng giảm đi một chút. Anh lại hỏi, "Vậy thì em thấy sao?"

Câu hỏi thật nực cười, nhưng Trịnh Vĩnh Khang chỉ muốn bài kiểm tra thứ hai này cũng mau chóng kết thúc, tuyệt vọng đáp lại, "Em- à, lồn nhỏ của em ăn được hết."

"Thật chứ?"

Em vội vàng gật gật đầu.

"Vậy thì tốt." Trương Chiêu tuyên bố, rồi chậm rãi rút ra khỏi người em, như thể bài kiểm tra này thật sự đã kết thúc. Không có chút trêu đùa, không có vẻ như muốn dành thêm vài giây thưởng thức kết quả tốt đẹp của mình.

Trịnh Vĩnh Khang nằm đó, lỗ nhỏ co rút quanh khoảng không anh vừa để lại. Anh rời khỏi người em, nhưng dương vật vẫn còn cương cứng. Sự yên tĩnh và trống rỗng khiến em chợt cảm thấy sợ hãi hơn cả lúc trực tiếp bị anh chịch. Nhưng tầm nhìn của em chỉ có giới hạn, em không thể nhìn được chuyện gì xảy ra ở bên kia bàn.

Nỗi thấp thỏm của em chỉ kéo dài khoảng một phút, nhưng cảm giác như cả một thiên niên kỉ. Vậy mà, ngay cả trong một thiên niên kỉ ấy, Trịnh Vĩnh Khang cũng chẳng thể nào chuẩn bị được tâm lý cho giây phút mà Trương Chiêu quay lại, với một chiếc dương cụ trong tay.

Nhìn thấy ánh mắt đầy sợ hãi của em, anh lại ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ lên tóc em mà dỗ dành, "Vốn chỉ định kiểm tra lồn nhỏ có thể ăn con cặc to bao nhiêu thôi, nhưng mà bé cưng giỏi quá, nên anh phải đổi thành kiểm tra xem có thể ăn bao nhiêu con cặc đó."

Em đã tưởng rằng đêm nay mình đã khóc đủ nhiều rồi, nhưng những lời này liền khiến em cảm thấy vô cùng, vô cùng ấm ức, nước mắt lại một lần nữa chảy ra. Mọi sự thẹn thùng vừa rồi còn sót lại trong em đều bị vứt bỏ đi hết, Trịnh Vĩnh Khang vừa khóc vừa van nài theo đúng cái cách mà anh muốn, "Đừng mà, em xin anh... Lồn nhỏ thật sự không thể ăn được, lồn nhỏ của em sẽ hỏng mất."

"Ây da, làm sao mà biết được, phải kiểm tra chứ." Trương Chiêu đáp lại, dương vật to lớn lại một nữa dễ dàng đút vào trong lồn. "Lỡ như sau này anh đưa em đi tiếp khách, người ta cũng muốn chơi cùng bạn nữa, vậy thì lúc đó biết trả lời là có được hay không?"

Từ nãy đến giờ chỉ có hai người, em nhất thời quên mất mục đích thực sự của cái thứ gọi là kiểm tra hàng này. Lúc này được nhắc lại, sự ấm ức vì bị một mình anh bắt nạt bị thay bằng cơn giận dữ ập tới, Trịnh Vĩnh Khang lại không tự chủ được lớn tiếng mắng, "Tôi không phải là đồ chơi của mấy người!"

"Em chắc không?" Trương Chiêu chỉ hỏi có thế, bàn tay thản nhiên đặt dương cụ đã được bôi trơn trước miệng lỗ đã được nong rộng bởi dương vật của anh, vốn tưởng như không thể nào căng ra thêm được nữa.

Chỉ một chút áp lực lên miệng lỗ đã khiến em sợ hãi đến khó thở, không thể mạnh miệng như vài giây trước được nữa. Anh lại hỏi lại, "Em có chắc không?"

Không đợi Trịnh Vĩnh Khang trả lời, đầu dương vật giả đã chen được vào trong miệng lồn. Vòng cơ bị nong rộng đến mức Trương Chiêu cũng cảm thấy có chút khó tin, hai bên mép thịt sưng lên, mở rộng như hai cánh bướm xinh đẹp.

Dương cụ mà anh chọn cũng chỉ là một loại kích cỡ trung bình, nhưng vốn dĩ chỉ riêng việc tiếp nhận hàng thật to lớn đã khó để thích nghi. Lúc này, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác lỗ lồn bị nong rộng đến thế này, đầu óc em lẫn lộn giữa kích thích từ áp lực lên thành âm đạo bên trong và cơn đau như xé ở vòng cơ bên ngoài, tưởng như có thể ngất đi. Nhưng em vẫn yếu ớt đáp lại, "Tôi không phải đồ chơi của anh..."

Trương Chiêu dường như không hề khó chịu với thái độ này của em, chỉ thản nhiên "ừ" một tiếng. Hai con cặc một lớn một nhỏ vẫn cắm trong lỗ lồn, anh vòng tay ôm lấy người em, xốc em dậy ngồi trên lòng mình, hai cánh tay vô lực của em được đặt vòng qua cổ anh như ôm hờ lấy, đầu cũng chỉ có thể tựa lên vai anh.

Bởi vì không gian chật chội, cả hai cái đều không thể nào cắm sâu vào như lúc chỉ có một, cũng không thể nào tìm được góc độ để đâm vào đến điểm G. Nhưng không biết vì sao, cảm giác được lấp đầy đến cùng cực lại đem đến một thứ khoái cảm mà Trịnh Vĩnh Khang chưa từng có trong đời, như thể đang thay em trả lời rằng, lồn nhỏ của em không những có thể ăn hai con cặc, mà còn đã luôn muốn được ăn thử một lần. Cảm giác vừa đau vừa sướng càng khiến em ấm ức hơn nữa, không còn chút sức lực để cãi lại.

Trương Chiêu nắm lấy hai bên eo em, dùng sức nhấc cả người em lên rồi hạ xuống, nhịp nhàng theo tốc độ đẩy hông của chính mình. Mỗi lần đều là cả hai con cặc khẽ rút ra khỏi lồn em rồi lại cùng nhau cắm vào, miệng lồn cứ thế mở toang, không có lấy một giây được co rút ngơi nghỉ. Trịnh Vĩnh Khang không thể cử động cơ thể, sự tồn tại của em lúc này chỉ giống như một chiếc cốc thủ dâm để cho anh tùy ý điều khiển. Câu hỏi "em có chắc không" cứ thế cũng như vừa được trả lời.

Vào giây phút em thật sự tưởng như đây là giới hạn cuối cùng của bài kiểm tra này rồi, Trương Chiêu lại chợt đưa tay vỗ lấy mông em một cái. Rồi anh ghé vào tai em, thì thầm, "Bé cưng giỏi thế này đáng khen lắm, nhưng nghe bạn trai em nói lỗ hậu vẫn còn trinh phải không?"

Nói rồi, anh lại vuốt vuốt lên lưng em, lời tiếp theo chẳng biết là trấn an hay khiến em thêm sợ hãi, "Lần sau anh lại kiểm tra tiếp nhé. Nếu như có thể chơi bốn thì em chính là thần đó, ai cũng sẽ mê em chết luôn."

Nỗi ấm ức từ nãy đến giờ dồn nén cuối cùng cũng vỡ ra, không còn lấy nổi một tia tức giận. Trịnh Vĩnh Khang vùi đầu lên vai anh, vừa khóc vừa van xin, "Em không muốn làm thần gì cả, em muốn làm bé cưng của anh thôi. Em sợ lắm, anh đừng bắt em chơi bốn mà..."

Không biết là vốn anh đã định buông tha cho em, hay mấy lời van xin thảm hại này khiến anh mềm lòng, Trương Chiêu cuối cùng cũng để em nằm lại trên sofa, rồi rút dương cụ ra khỏi lồn em. Động tác lần nào cũng rất thẳng thắn, trong một giây có thể nhìn thấy lỗ lồn tội nghiệp co rút, cố gắng khép lại để vừa vặn ôm lấy dương vật của anh.

Trịnh Vĩnh Khang vừa mới ngừng khóc, nước mắt chảy khắp mặt mũi nhưng lại không thể cử động tay để lau đi, trông lại càng thảm hại hơn nữa. Phía bên dưới cũng là một khung cảnh nhớp nháp không kém, dịch âm đạo từ đầu đến cuối vẫn chảy ra không ngừng, bất kể là khi em sợ hãi hay đau đớn cũng không thể nào ngăn được cơ thể có phản ứng. Vừa rồi Trương Chiêu đổ không ít gel bôi trơn lên dương cụ, cũng không biết anh đã chảy ra bao nhiêu dịch tiền tinh. Một đống chất lỏng trong suốt ướt đẫm trộn lẫn vào với nhau, dính lên hai bên mép lồn, hai bên đùi, chạy dọc cánh mông xuống đến tận ghế sofa.

Bỗng nhiên, cả người em lại bị kéo đi, thân trên bị ép sát gập vào trong, đầu tựa lên lưng ghế sofa. Hai chân em bị anh tóm chặt lấy, nâng lên không trung, rồi lại tiếp tục bị địt đến không biết trời đất là gì.

Lần này thật sự không có một câu đùa giỡn hay khen ngợi, không có một lí do nào cả, anh chỉ cứ thế dập liên tục vào lồn em. Mỗi lần thúc vào dường như lại ấn em vào sâu trong lòng ghế một chút, cả người em gập lại như một con búp bê vải. Dấu hiệu duy nhất cho thấy sự sống chỉ còn có tiếng em rên rỉ không ngớt mỗi khi bị đâm vào.

Sau một lúc, Trương Chiêu điều chỉnh lại tư thế, thả em nằm xuống ghế, một tay đưa ra phía trước tìm đến hột le của em, liên tục day ấn. Mọi khoái cảm đều ập đến cùng một lúc, bên ngoài bị kích thích trực tiếp, bên trong con cặc to lớn lần này cũng đã tìm được đến điểm nhạy cảm mà đâm vào. Trịnh Vĩnh Khang chỉ mất chưa đầy một phút sướng đến tê dại như thế đã lên đỉnh, âm đạo co bóp không ngừng, nước dâm ồ ạt chảy ra. Cơ thể tạm thời tê liệt không có cách nào phản ứng theo cơn cao trào của lồn nhỏ, khoái cảm phía dưới lại càng dữ dội, khiến em chỉ có thể há miệng thở dốc, từ một bên khoé miệng từng dòng nước dãi vô thức chảy ra, đè lên mấy vệt nước mắt vừa khô.

Trương Chiêu lại dường như chẳng hề quan tâm đến phản ứng của em. Anh chỉ dừng lại một giây, buông tay khỏi hột le căng cứng, rồi lật người em lại. Cả cơ thể loã lồ nằm úp sấp trên ghế, mặt em cọ vào mặt vải thô ráp của sofa, nước dãi vừa chảy ra cũng dính cả lên mặt vải, hai tay vô lực buông thõng, chỉ có thân dưới bị anh nắm lấy. Bờ mông em bị anh kéo vểnh lên trời, lộ ra lỗ lồn đang mấp máy như đòi cặc, rồi anh lại tiếp tục địt em.

"Bé cưng có biết anh đang kiểm tra gì không?"

Trịnh Vĩnh Khang lúc này đã không còn đủ tỉnh táo để trả lời anh nữa, nhưng vẫn cố gắng lắc lắc đầu. Lần này anh cũng không thật sự mong đợi một câu trả lời từ em. Bản thân anh cũng đã sắp đạt đến cao trào, đầu óc dần dần mất minh mẫn. Nhưng anh vẫn cúi người xuống, ghé vào tai em mà nói, "Anh đang kiểm tra xem em đã biết vị trí của mình hay chưa."

Vị trí của em chính là như thế này, là đồ chơi của anh. Mọi tư thế tình dục đều chỉ giống như một con búp bê cho anh tùy thích quăng quật, khoái cảm của em cũng hoàn toàn do anh điều khiển, đến khi em không còn cần một ý nghĩ nào khác.

Đáp lại anh là tiếng rên lớn hơn một chút, lại nghe rất đỗi vâng lời. Cái lồn nhỏ là thứ duy nhất có thể cử động được trên cả thân dưới của em, lúc này cũng rất ngoan ngoãn mà co rút, mút lấy cặc anh như đang năn nỉ nó bắn ra. Trương Chiêu cuối cùng cũng hoàn thành bài kiểm tra của mình, đâm sâu vào một cái rồi xuất tinh trong lồn em.

Lần này anh rút ra có chậm rãi những lần trước một chút, dòng tinh dịch trắng đục đặc quánh chảy ra khỏi cái lỗ nhất thời chưa thể khép lại, cùng lúc với một dòng nước dãi khác chảy ra khỏi miệng em. Trịnh Vĩnh Khang vẫn không thể động đậy, nhưng vẫn cố ngẩng lên quay đầu lại về phía anh, kêu lên mấy chữ không rõ ràng.

Trương Chiêu cúi đầu nhìn cái lỗ bị nong rộng đang cố gắng tự mình khép lại, ngăn không cho tinh dịch tiếp tục chảy ra, thật sự rất đáng thương. Anh quay đầu tìm lấy cái dương vật giả vừa rồi bị ném đi, cẩn thận dùng một ngón tay vét lại chút tinh dịch chưa kịp chảy ra còn đọng lên miệng lồn đem trả lại cho em, rồi cầm lấy món đồ chơi kia bịt lại cửa lỗ. Trong một giây lại không kìm lòng được ấn nó sâu vào trong mấy cái, cọ lên vách thịt nhạy cảm của em, nghe em nấc lên mấy tiếng.

"Cuối cùng cũng kiểm hàng xong rồi." Anh tuyên bố, rồi kéo em dậy khỏi mặt ghế thô ráp, đặt em ngồi lên đùi mình. Bàn tay anh lại mò đến hai bên ngực mềm, vừa xoa nắn vừa nói, "Khang Khang ngoan thế này, làm sao mà đem chia sẻ cho người khác được đây."

Trịnh Vĩnh Khang vừa nghe thấy vậy dường như rất vui, dụi dụi đầu lên vai anh. Tay anh chuyển xuống phía dưới, khẽ chạm đến giữa hai khe mông như muốn ám chỉ nơi chưa từng bị chơi qua, rồi thì thầm, "Bạn trai của bé cưng là tên ngốc đúng không, mới chơi em được có một năm đã muốn bỏ rồi."

Mọi lời anh nói lúc này đều được em đồng tình vô điều kiện. Nếu như bây giờ Trương Chiêu thật sự mang em ra chơi tiếp lỗ sau, có lẽ em cũng chỉ ngoan ngoãn tiếp nhận mà không kêu lấy một câu, sẽ để cho anh rèn luyện cho đến khi cái lỗ nhỏ còn đang chúm chím này biết phục vụ anh giỏi như cái miệng và lồn em.

"Vậy bé cưng có phải là đồ chơi của anh không?" Trương Chiêu hỏi, bàn tay lần này lại chu du lên trên mép lồn trơn nhẵn và ướt đẫm, không thể khép lại vì dương vật giả cắm bên trong.

Trịnh Vĩnh Khang gật gật đầu, xong lại yếu ớt kêu lên, "Em không muốn tiếp khách, không muốn chơi ba chơi bốn."

"Ừ, từ giờ anh nuôi em. Cả ba cái lỗ này chỉ cần ăn cặc của anh là đủ." Nói rồi tay anh lại xoa xoa lên dưới bụng em. "Mỗi ngày anh đều đút cho em ăn thật no, cả đến khi em sinh con cho anh rồi cũng sẽ tiếp tục."

Lần đầu tiên kể từ lúc tỉnh dậy, cả người em run lên một đợt khe khẽ, dường như tác dụng của thuốc cũng đã dần tan biến. Chẳng cần nhìn cũng biết cái run này báo hiệu một lần lên đỉnh khác của em, chỉ vì nghe được mấy lời này của anh, phía dưới nước dâm chảy ra đến ướt cả quần anh rồi.

-

Khi Trịnh Vĩnh Khang tỉnh dậy một lần nữa, trước mắt em vẫn là bức tường lập lòe những ánh đèn màu sắc, nhưng em đang ngồi trong lòng Trương Chiêu, tựa đầu vào lưng anh. Bãi chiến trường thảm hại dưới thân em đã được xử lý sạch sẽ, quần áo cũng đã mặc lại. Anh cũng đang gật gù ngủ, nhưng thấy em động đậy liền tỉnh giấc.

"Trương Chiêu." Lần đầu tiên trong cả đêm ấy, Trịnh Vĩnh Khang gọi tên anh.

"Trịnh Vĩnh Khang, em tỉnh chưa?" Trương Chiêu lo lắng nhìn em, đáp lại bằng một câu hỏi dịu dàng khác hoàn toàn với tất cả những ký ức đang thoắt ẩn thoắt hiện trong trí óc. Em chớp chớp mắt, có chút hỗn loạn.

Anh cúi đầu, khẽ đặt lên trán em một nụ hôn, bàn tay vuốt ve trên tóc em, thì thầm, "Anh là bạn trai của em, là người yêu em nhất trên đời, sẽ luôn bảo vệ em, sẽ không bao giờ bỏ rơi em."

Trịnh Vĩnh Khang gật gật đầu, sau một vài phút những mảnh ghép ký ức đã khớp lại vào với nhau. Trương Chiêu lại vỗ về khen ngợi em. Đây là một trong những cảnh nặng nhất mà họ từng chơi, tất cả cũng đều là những chuyện bên ngoài em chưa từng thử.

Nhưng điều đó cũng có nghĩa là, cả anh cũng chưa từng thử, và rồi cũng đã dắt em đi đến bước cuối cùng. 

Cả người Trịnh Vĩnh Khang vẫn còn đau nhức, em chậm rãi đưa tay lên ôm lấy má Trương Chiêu, rồi kéo anh lại nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn thật sự tỉnh táo. Rồi em mỉm cười đáp lại, "Không phải, bạn trai của em mới là giỏi nhất. Vất vả rồi, Trương Chiêu."

done.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro