Lạc vào chiều không gian thứ tư


Ánh sáng mờ dần, để lại một màu đen tuyệt đối. Mạnh Quân không còn cảm nhận được cơ thể mình, như thể anh đã tan biến vào không gian vô định. Thời gian trôi qua một cách kỳ lạ, chậm chạp mà lại quá nhanh. Không còn khái niệm về ngày đêm hay trọng lực, chỉ có cảm giác mơ hồ rằng mình vẫn đang tồn tại.

Bất chợt, một luồng ánh sáng yếu ớt bắt đầu xuất hiện, dần lan tỏa và mở ra trước mắt anh một khung cảnh hoàn toàn khác. Anh đang đứng giữa một khu rừng rậm, những cây cổ thụ cao chọc trời với tán lá đen thẫm vươn dài che khuất bầu trời. Không khí xung quanh lạnh buốt, và từng đợt gió nhẹ thổi qua mang theo những âm thanh lạ lùng, như tiếng thầm thì của thiên nhiên.

Mạnh Quân chớp mắt, cố gắng xác định xem đây là đâu. Anh cúi nhìn tay mình, nhận ra nó vẫn còn nguyên vẹn. Dù không có đau đớn hay bất kỳ cảm giác kỳ lạ nào, mọi thứ xung quanh đều mang vẻ không thực. "Mình vẫn ổn," anh tự nhủ, nhưng sâu trong lòng, anh không chắc chắn điều đó.

Anh quay người, nhìn quanh. Những thân cây lớn, phủ rêu xanh mướt, tạo thành một mê cung khổng lồ. Dưới chân là những loài cây cỏ dại không giống bất kỳ thứ gì anh từng thấy. Ánh sáng xanh kỳ ảo từ đâu đó len lỏi qua những tán lá dày, khiến khu rừng thêm phần huyền bí.

"Bây giờ phải làm gì đây?" Mạnh Quân tự hỏi, tay vô thức nắm chặt chiếc đồng hồ đeo tay – món đồ duy nhất kết nối anh với thế giới thực.

Anh bắt đầu bước đi, cảm giác bất an dần tan biến, thay vào đó là sự tò mò. Mỗi bước chân của anh khiến mặt đất rung lên nhẹ nhàng, nhưng lại không phát ra tiếng động. Điều này khiến anh càng thêm lạc lõng. "Liệu đây có phải chiều không gian thứ tư mà mình và Huy đã tưởng tượng?" anh nghĩ.

Mạnh Quân đi sâu hơn vào rừng, tâm trí anh ngập tràn những câu hỏi. Cả đội đã nghiên cứu suốt nhiều năm, nhưng không ai thực sự biết điều gì sẽ chờ đợi phía trước. Và giờ đây, anh đang là người đầu tiên bước chân vào thế giới mới này. Nhưng có phải nó thực sự an toàn? Hay anh đang đối diện với một sự nguy hiểm chưa từng biết đến?

Bất ngờ, một tiếng động vang lên phía trước, cắt ngang dòng suy nghĩ của Mạnh Quân. Anh dừng lại, tai lắng nghe. Tiếng động đó không phải của cây cối hay gió, mà là tiếng bước chân. Ai đó, hoặc thứ gì đó, đang di chuyển trong khu rừng này.

Anh bước nhẹ hơn, cố gắng không gây ra tiếng động. Mắt anh căng ra tìm kiếm nguồn gốc của tiếng động. Sau vài phút, từ xa, một hình dáng mờ ảo xuất hiện giữa làn sương mù dày đặc. Đó là một bóng người – hoặc ít nhất trông giống một người.

"Xin chào?" Mạnh Quân gọi, giọng anh vang vọng trong không gian trống trải.

Nhưng thay vì trả lời, bóng người đó bất ngờ quay lại và biến mất vào trong màn sương.

"Khoan đã!" Mạnh Quân hét lên, rồi chạy theo bóng dáng bí ẩn kia. Nhưng dù anh có cố gắng đến đâu, khoảng cách giữa anh và bóng người đó vẫn không rút ngắn. Từng bước chân như bị kéo chậm lại, và chỉ sau vài phút, bóng người đã hoàn toàn biến mất.

Mạnh Quân đứng sững lại, thở hổn hển. "Đây là đâu? Và vừa rồi là ai?" Cảm giác bất an trở lại, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Một cơn gió lạnh lướt qua khiến da anh nổi gai ốc. Mạnh Quân biết rằng, dù có chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu, nơi này vẫn chứa đựng những điều vượt xa sức tưởng tượng của anh. Anh cần phải tìm hiểu rõ nơi đây, nhưng đồng thời cũng phải cẩn trọng. Những gì đang chờ đợi anh phía trước có thể là nguy hiểm chết người.

Anh siết chặt bàn tay, ánh mắt kiên định. Dù thế nào, anh cũng phải tìm ra sự thật về thế giới này – và cách để trở về nhà.

------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro