Chương 112 Đây sợ là tên ngốc đi?

Khi Diệp Bạch Đinh cố ý bày ra tư thái căng ra khí thế, Thân Khương cũng không nhàn rỗi, hiểu hay không hiểu, dù sao cũng phải duy trì, hắn cũng không biết làm cái gì mới tốt, dứt khoát đem cái thẻ bài vừa rồi thiếu gia đưa cho hắn để trên lòng bàn tay, xoay xoay như đang chơi đùa.

Đây là thẻ bài đặc thù chỉ có Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ mới có, ngự tứ, màu sẫm, có nó trong tay, liền tương đương với nửa cái hoàng mệnh, ai dám làm càn?

Phòng càng lúc càng an tĩnh, không khí cũng càng lúc càng nặng nề, phảng phất như vừa rồi khắc khẩu, tạp âm bên ngoài, đều chưa từng phát sinh.

Phú Lực Hành không hổ là xưởng công, rất có thể nói, khóe môi ngậm nụ cười giả tạo: "Tiểu tiên sinh nói giỡn, đây là Hộ Bộ, không phải bên trong hoàng thành, sao đến phiên nhà ta nói chuyện? Nhưng đúng là có chút trùng hợp, có thể ở chỗ này cùng tiểu tiên sinh ngẫu nhiên gặp mặt."

Diệp Bạch Đinh mí mắt nâng cũng không thèm nâng: "Là rất trùng hợp. Cẩm Y Vệ phá án, luôn phải bài trừ ngàn khó vạn trở, núi đao phải leo, biển lửa phải xuống, nếu có yêu cầu, đừng nói Hộ Bộ công sở này, có là lều địch, nên xông vẫn phải xông, nhưng mà công công ông —— hiếm khi gặp được ở ngoài, không ở trong cung hầu hạ chủ tử sao?"

Ngươi nói nơi này không phải địa bàn của ta, không tới phiên ta nói chuyện, ta liền dùng cái đạo lý này trả lại cho ngươi, giữa ngươi với ta, rốt cuộc là ai càng không nên xuất hiện ở chỗ này?

Phú Lực Hành làm bộ làm tịch thở dài: "Nhà ta tuổi lớn, tuổi già sức suy, không thể so tiểu tiên sinh đang tuổi trẻ, quản được nhiều, nhiệm vụ nặng nề đâu."

Vừa thở dài, vừa tâm nói thiếu niên bán hoa kia chết không oan, có châu ngọc như vậy ở trước mặt, ai thèm đi nhìn thứ đồ dỏm làm ẩu kia? Đổi lão ta thành Chỉ Huy Sứ, cũng sẽ không thèm.

Diệp Bạch Đinh nghe ra ẩn ý trong lời của đối phương, cũng không e lệ, biểu tình trên mặt quả nhiên vững vàng: "Xưởng công nói rất đúng, Chỉ Huy Sứ có yêu cầu, Cẩm Y Vệ trên dưới không dám có lệ, hiện giờ chính sự quan trọng, không thể để tâm cái khác, hỏi chuyện Hộ Bộ là thế phải làm, xưởng công muốn ngăn trở?"

"Nhìn xem lời này," Phú Lực Hành sao có thể để người khác tóm được nhược điểm, "Thánh chỉ đã hạ, nhà ta nào dám cản?"

Lão ta cũng không liếc mắt nhìn Thượng thư Vạn Thừa Vận cái nào, nhưng vẻ sắc bén trong lời nói, Vạn Thừa Vận đã hiểu, người tới chính là dương mưu, trong tay có chỗ dựa, nên phối hợp vẫn là phải phối hợp, bằng không không thể công đạo với Hoàng Thượng bên kia.

"Không biết Cẩm Y Vệ có vấn đề gì, công vụ bận rộn, thời gian hữu hạn, cũng đừng trì hoãn." Ông ta lại bắt đầu thúc giục.

Phú Lực Hành: "Vậy nhà ta liền ——"

Diệp Bạch Đinh lại chắn đường Phú Lực Hành, dạo một vòng trước mặt lão ta, đi đến ghế dựa ở một bên, xốc tà áo ngồi xuống: "Xưởng công gấp cái gì, tới đâu hay tới đó, vụ án năm trước ngài lại không phải không biết, nghe một chút xem, quay đầu lại trở về cung, quý nhân hỏi tới, ngài cũng có chuyện để nói không phải sao?"

Hắn căn bản không có thử ý đồ đến của Phú Lực Hành, việc này chính là con rận trên đầu người hói, rõ rành rành, vị này khẳng định là được kéo ra làm ngoại viện, tụ ở bên nhau có thể là vì cái gì? Nghĩ cách đối phó Cẩm Y Vệ chứ còn gì, Phú Lực Hành muốn rời đi, đại khái là nghe được động tĩnh bên ngoài, muốn giúp đỡ nhìn một cái, nhưng hắn không tin, nơi này lập tức muốn thẩm vấn, Phú Lực Hành thật sự nhịn được không nghe? Không nghe, thì làm sao tìm lỗ hổng giúp người khác?

Phú Lực Hành rõ ràng là có chút do dự, nhưng lúc này bên ngoài cũng không có thanh âm gì, thanh âm mái ngói rơi xuống kia giống như là trùng hợp, không nhất định là do người tạo ra, nhưng Diệp Bạch Đinh cùng Thân Khương lại thật sự ở trong phòng......

Lão ta chỉ do dự một lát, liền đi tới bên cạnh Diệp Bạch Đinh, xốc bào ngồi xuống: "Nhà ta hôm nay lại đây, vốn là muốn thay chủ tử nương nương trong cung làm việc, hiện giờ mới đầu năm, có một số việc cần giao tiếp với Hộ Bộ, nhà ta lại không nghĩ tự nhiên đâm ngang, nghe một chút cũng tốt."

Diệp Bạch Đinh liền quơ quơ tờ giấy Thân Khương vừa giật được: "Đây là chuyện gì?"

Triệu Hưng Đức rốt cuộc hiểu ra là mình vừa mới làm chuyện ngu xuẩn gì, cố ý đền bù, nhưng ông ta vừa định mở miệng, đã bị Đặng Hoa Kỳ giành trước: "Đây không phải ngày xuân sao, tết cũng ăn xong rồi, chuyện nên làm cũng phải làm, công sở các nơi đều bận việc tiến cử đề bạt người, phần danh sách trong tay ngươi đây, là chúng ta đang thảo luận người được tuyển, tỷ như Tưởng Nghi Thanh này, thường ngày biểu hiện không tồi."

Triệu Hưng Đức dành phải chắp tay, đứng ở một bên, không nói.

"Thì ra là thế," Diệp Bạch Đinh nhìn về phía Vạn Thừa Vận, "Thượng Thư đại nhân cũng cảm thấy như vậy?"

Vạn Thừa Vận gật đầu: "Hộ Bộ đánh giá thành tích, đều có chuẩn tắc, tên có thể xuất hiện trên đó, chính là có công tích với Hộ Bộ."

Diệp Bạch Đinh cũng không khách khí: "Vậy trước tiên kêu hắn vào hỏi chuyện đi," hắn còn nhìn nhìn Phú Lực Hành, "Xưởng công cảm thấy sao?"

Phú Lực Hành bưng trà: "Cũng tốt."

Hộ Bộ công sở đang được sửa chữa, phòng của thượng thư cũng là tạm thời dọn lại đây, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, nhiều người ở bên trong như vậy, ghế dựa đương nhiên là không đủ ngồi, Diệp Bạch Đinh cùng Phú Lực Hành ngồi gần nhau, Vạn Thừa Vận Đặng Hoa Kỳ một cái thượng thư một cái thị lang, bản thân ngồi ở đầu trên đầu dưới, Triệu Hưng Đức vốn cũng là thị lang, nhưng ai biểu vị thị lang như ông ta có xuất thân không bằng người khác, bản lĩnh cũng không đủ kiên cường đâu? Vừa rồi còn đắc tội người khác, chỉ có thể chân tay co cóng đứng ở bên cạnh, còn không dám đi, sợ nơi này không ai ứng phó, khi lãnh đạo muốn sai khiến người lại tìm không ra người.

Chỉ dư lại một cái ghế dựa, Thân Khương cũng không ngoan ngoãn ngồi, mà túm nó tới trước mặt Diệp Bạch Đinh, nhét vào giữa hắn và Phú Lực Hành, tư thái như vừa bảo hộ, vừa cảnh giác người khác mơ ước thiếu gia nhà mình.

Phú Lực Hành:......

Bắc Trấn Phủ Tư Cẩm Y Vệ có thể được chưa vậy! Lão ta tuy không già lắm, tướng mạo cũng còn được, bản lĩnh cũng không tồi...... Nhưng lão ta là thái giám a, thái giám! Có thể làm gì! Có cần phải phòng bị như vậy không!

Tưởng Nghi Thanh nhanh chóng vào phòng: "Hạ quan Tưởng Nghi Thanh, gặp qua các vị đại nhân."

Hắn vẫn là bộ dạng Diệp Bạch Đinh gặp qua trước đó, mặt mang cười, nhiệt tình hào phóng, thêm bề ngoài tương đối xuất sắc, rất dễ làm người có hảo cảm.

Diệp Bạch Đinh hôm nay cố ý quan sát, lần trước tới, khoảng cách giữa Tưởng Nghi Thanh cùng Triệu Hưng Đức khá là mập mờ, trong hiểu biết của hắn, khoảng cách như vậy rất vi diệu, nhưng hôm nay Tưởng Nghi Thanh tiến vào, Triệu Hưng Đức rõ ràng cũng có mặt, tầm mắt bọn họ lại không hề giao lưu, Tưởng Nghi Thanh thân thiện, lại là hướng về phía người khác......

Thân Khương thấy thiếu gia không nói chuyện, trước tiên nắm da người khác thật chặt: "Cẩm Y Vệ hỏi chuyện, không được cợt nhả, hỏi cái gì ngươi nói cái đó, không được nói dối, biết sao?"

Tưởng Nghi Thanh: "Dạ."

Diệp Bạch Đinh trầm ngâm một lát, lúc này mới mở miệng: "Ngươi có giỏi uống rượu không?"

Vấn đề này...... Không nói Tưởng Nghi Thanh, toàn bộ phòng đều an tĩnh xuống một cái chớp mắt, có liên quan gì đến vụ án sao? Phương thức Cẩm Y Vệ mở đầu, thật sự làm người ta cảm thấy mới mẻ.

Tưởng Nghi Thanh dừng một chút, mới nói: "Hẳn là cũng tạm?"

Diệp Bạch Đinh: "Có giúp đỡ chắn rượu không?"

"Cái này......" Tưởng Nghi Thanh nhìn nhìn về phía Thượng thư Vạn Thừa Vận, Vạn Thừa Vận không có biểu tình gì, cũng không mở miệng nhắc nhở, hắn liền nói, "Nếu có yêu cầu, sẽ."

"Cái gì kêu là có yêu cầu?"

"Là...... xã giao a," Tưởng Nghi Thanh có chút khó xử, loại chuyện này rất khó nêu ví dụ, "Một vài trường hợp không lớn không nhỏ, mọi người hẳn là đều tham dự?"

Mấy người Hộ Bộ đều không có biểu tình gì, đáy mắt Phú Lực Hành lại thần bí khó lường, không biết đã nghĩ tới cái gì.

Diệp Bạch Đinh: "Những lúc như vậy, quan trên đều sẽ mang ngươi theo?"

Tưởng Nghi Thanh trả lời thực cẩn thận: "Cũng không phải lần nào cũng vậy, chỉ khi ngẫu nhiên có yêu cầu."

Diệp Bạch Đinh nhìn hắn: "Quan trên làm sao biết ngươi giỏi uống rượu? Ngươi vào Hộ Bộ liền nói?"

"Không, không có, chuyện này sao có thể tiến vào liền nói," Tưởng Nghi Thanh cười cười, "Lúc hạ quan vừa đến, được phân đến kim bộ, khi đó ở công sở mấy việc khác còn được, riêng kim bộ bận rộn nhất, hạ quan lại không quen thuộc với lưu trình làm việc, đoạn thời gian đó về nhà đều đã khuya, quan trên biết người mới vất vả, rất săn sóc, ngẫu nhiên gặp phải, vừa lúc có xã giao, thấy hạ quan chẳng những không thể trở về, ngay cả cơm chiều cũng chưa kịp ăn, liền kêu hạ quan đi cùng, chừng vài lần, chút kỹ năng nhỏ này của hạ quan, còn không phải không giấu được nữa sao?"

"Ngươi nói quan trên, là ai? Triệu đại nhân, Đặng đại nhân, hay là Vạn đại nhân?"

"Khi đó Triệu đại nhân còn chưa lên chức, Đặng đại nhân là sau đó mới vào, cũng mang hạ quan vài lần, nhưng lúc ấy đối với hạ quan săn sóc nhất, là Thượng Thư đại nhân của chúng ta, Vạn đại nhân."

"Vạn đại nhân trong lúc ngươi còn là người mới, đã rất quan tâm ngươi?"

"Vạn đại nhân mặt lạnh tâm nóng, công vụ mà bận lên, là không có biện pháp, nếu công vụ không bận rộn, ông ấy quan tâm rất nhiều người, người mới vào công sở, ai ông ấy cũng sẽ chú ý."

"Tỷ như?"

"Như là Mạnh Nam Tinh, Quản Tu Trúc, khi mới vào lưu trình công tác không quen thuộc, ảnh hưởng đến toàn bộ tiến độ thì làm sao? Vạn đại nhân đều sẽ quan tâm."

Diệp Bạch Đinh trầm ngâm một lát: "Ngươi có biết nhà mấy vị quan trên ở nơi nào không? Có từng đi đến thăm hỏi chưa?"

"Cái này......khẳng định là biết, cũng từng đến thăm."

"Người ở Hộ Bộ công sở đều biết? Đều từng đến thăm?"

"Đại khái đi, dù sao người đứng đắn làm việc chắc là đều biết," Tưởng Nghi Thanh trả lời rất cẩn thận, "Quanh năm bốn mùa, chúng ta làm thuộc hạ, dù sao cũng phải lui tới, hỏi thăm, ngày thường không đi, ăn tết cũng nên đi, sao có thể vẫn luôn không tới cửa chứ?"

"Quản Tu Trúc thì sao, hắn cũng vậy?"

"Hắn a," nói đến người này, biểu tình của Tưởng Nghi Thanh liền có chút tiếc nuối, "Hắn tương đối phản nghịch, tính tình cứng cỏi, không giống chúng ta."

Diệp Bạch Đinh: "Quản Tu Trúc có giỏi uống rượu không?"

Tưởng Nghĩ Thanh nghĩ nghĩ: "Giỏi hay không, hạ quan không biết, nhưng xã giao trên quan trường, hắn chưa bao giờ đi, hạ quan cũng rất ít khi thấy hắn uống say."

"Lý Quang Tế thì sao? Giỏi uống rượu không?"

"Không giỏi," Tưởng Nghi Thanh trả lời thật sự quyết đoán, "Nếu có yêu cầu, kêu hắn đi, thì lần nào hắn cũng đi, không chối từ, nhưng lần nào hắn cũng là người đầu tiên say, rất không thú vị, cũng không giỏi nói chuyện, xã giao cũng giúp không được bao nhiêu."

"Mạnh Nam Tinh thì sao?"

"Hắn thì có chút thú vị, uống rượu không lên mặt, nhìn không ra là say hay không, nhưng xã giao có đi hay không, phải nhìn thời gian của hắn, hắn nếu thấy khỏe, không sinh bệnh, kêu hắn hắn liền đi, nếu hắn sinh bệnh xin nghỉ, liền vô pháp đi," nói tới đây, Tưởng Nghi Thanh lại vỗ vỗ mông ngựa lãnh đạo, "Quan trên của chúng ta chỉ là nhìn nghiêm túc, chỉ cần công tác hoàn thành tốt, dẫn người là rất săn sóc."

Diệp Bạch Đinh quay đầu nhìn Vạn Thừa Vận: "Lời Tưởng Nghi Thanh nói, Vạn đại nhân có đồng ý không? Không khí ở Hộ Bộ, là như thế?"

Vạn Thừa Vận gật đầu: "Khi làm việc thì nghiêm túc, quan hệ tình như thủ túc, tụ tập cũng có thể, đây vốn là đạo xử thế được lòng người, việc bản quan làm, đều là từ bản tâm, cũng là tốt cho Hộ Bộ."

Diệp Bạch Đinh lại nhìn về phía Đặng Hoa Kỳ và Triệu Hưng Đức.

Đặng Hoa Kỳ gật đầu: "Không sai, đúng là như thế, nếu không nhờ không khí ở Hộ Bộ làm người như tắm mình trong gió xuân, trên dưới hài hòa, bản quan cũng sẽ không phải nơi nào cũng không đi, một hai phải chen vào đây cho bằng được."

Triệu Hưng Đức cũng gật đầu: "Quy củ ngay ngắn, từ trên xuống dưới, đều không có oán hận."

Diệp Bạch Đinh dừng một chút, lại nhắc tới một người: "Nghe nói Mạnh Nam Tinh đang để tang?"

Tưởng Nghi Thanh đáp một tiếng: "Lại nói tiếp, mẫu thân của hắn cũng là đáng thương, vất vả nhiều năm như vậy, nuôi lớn nhi tử, khảo khoa cử, tuyển vào Hộ Bộ, vốn tưởng rằng rốt cuộc có thể hưởng phúc, ai biết là không có cái phúc này chứ, thế nhưng bệnh cấp tính chết đi."

Hắn cho rằng Diệp Bạch Đinh sẽ theo đó mà hỏi tiếp, ai ngờ người này mới hỏi một câu, lại kéo trở về Quản Tu Trúc: "Nếu tính cách Quản Tu Trúc quá mức cương ngạnh, không hiểu mềm mỏng, ở chung không thoải mái, vậy vì sao mấy lần yến tiệc của Hộ Bộ, đều làm ở nhà riêng của hắn?"

Tưởng Nghi Thanh lắc lắc đầu: "Cũng không nhiều lần, chỉ có hai lần, Hộ Bộ tụ họp là quy củ, mọi người thay phiên nhau phụ trách, quen trên chủ trì, hạ quan cũng từng đến lược, không phải cố ý muốn chọn hắn, nhưng nếu hắn có thể nhân cơ hội mà hòa hoãn quan hệ, biểu hiện một chút, về sau mọi người hợp tác làm việc, đều có thể nhẹ nhàng hơn một chút."

Diệp Bạch Đinh bưng trà: "Dựa theo tính cách của hắn, hẳn là không muốn phối hợp?"

Tưởng Nghi Thanh: "Cho nên không phải đi khuyên nhủ một chút sao, mọi người làm việc ở cùng một chỗ, dưới một mái hiên, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy......"

"Ai đi khuyên?"

"Hạ quan."

"Chính ngươi?"

"Thật ra cũng không phải, còn có Lý Quang Tế cùng Mạnh Nam Tinh, Lý Quang Tế và Quản Tu Trúc cùng nhau vào Hộ Bộ, xem như đồng niên, Mạnh Nam Tinh thì chỉ góp cho đủ số, thêm một người cho đẹp, nhưng hai người bọn họ đều trông cậy không được," Tưởng Nghi Thanh thở dài, "Con người Lý Quang Tế, vừa rồi hạ quan đã nói qua, uống rượu liền say, cũng không biết hắn nghĩ như thế nào, người khác còn chưa vào cuộc, hắn đã say trước, Mạnh Nam Tinh càng không thể trông cậy, ngoại trừ một khuôn mặt xinh đẹp, thân thể kia hư nhược vô cùng, dù hắn nguyện ý đi, ai dám buộc hắn uống rượu? Lời còn không phải chỉ có mình hạ quan nói?"

"Ngươi có thể thuyết phục?"

"Cũng không có," Tưởng Nghi Thanh buông tay, "Nếu Quản Tu Trúc thật sự nghe khuyên bảo, cần gì phải đi đến bước kia?"

"Khi các ngươi tụ tập lần cuối ở nhà riêng của Quản Tu Trúc, có phát sinh chuyện gì đặc biệt không?"

"Đây......không phải là muốn thẩm vấn sao?"

Diệp Bạch Đinh bất động thanh sắc, nhìn Thân Khương một cái.

Thân Khương lập tức trợn mắt, hướng Tưởng Nghi Thanh đập bàn: "Hỏi cái gì ngươi đáp cái đó, ít nói nhảm!"

Tưởng Nghi Thanh chỉ có thể nỗ lực hồi tưởng: "Chính là mấy chuyện mà bạn bè nhà khác tụ họp sẽ làm, uống rượu làm thơ nói chuyện phiếm gì đó, cái khác thật không có, đó cũng không phải lúc bàn công vụ, một hai phải nói là đặc biệt, chính là Quản Tu Trúc uống hơi nhiều, ngay cả chó của hắn cũng say."

Diệp Bạch Đinh liền hỏi: "Chó của hắn trông như thế nào? Từ Thất Tịch năm trước đến bây giờ, ngươi có từng thấy qua chưa?"

"Là một con chó vàng lớn, là loại bá tánh bình thường nuôi giữ nhà, không có gì đặc biệt, tên cũng chưa đặt đàng hoàng, hình như kêu là đại hoàng?" Tưởng Nghi Thanh khoa tay múa chân mô tả con chó, lại nói, "Sau khi Quản Tu Trúc chết, con chó kia liền mất tích, nghe người nhà của hắn nói là chạy mất, đến bây giờ cũng chưa tìm ra, hạ quan càng chưa thấy qua."

"Được rồi, đủ rồi."

Diệp Bạch Đinh quơ quơ chung trà không, nhíu mày: "Ngươi châm trà cho chư vị đại nhân trong phòng, rồi lui xuống đi."

"Không thành vấn đề, cái này hạ quan am hiểu!"

Tưởng Nghi Thanh vén tay áo lên, nhấc ấm trà đặt ở một bên lên, từ đông qua tây, bao gồm Triệu Hưng Đức đứng ở một bên, đều châm trà đầy đủ.

Trong quá trình hắn châm trà, Diệp Bạch Đinh vẫn luôn cẩn thận quan sát hắn, mỗi một cái biểu tình, động tác, nụ cười của hắn......

Tưởng Nghi Thanh đi rồi, Phú Lực Hành cùng Vạn Thừa Vận đã sớm thừa lúc không ai chú ý, mắt đi mày lại mấy lần, theo đó đứng lên: "Tiểu tiên sinh ở nơi này thẩm vấn, nhà ta liền không quấy rầy thêm......"

"Xưởng công gấp cái gì? Xưởng công rất biết nhìn người, vừa lúc lưu lại làm chút tham mưu," Diệp Bạch Đinh trực tiếp cao giọng, "Lý Quang Tế đâu? Gọi hắn vào!"

Thân Khương bên này theo đó mà rống lên, người bên ngoài liền đi vào, cửa bị chắn kín mít, Phú Lực Hành muốn ra ngoài cũng ra không được, chỉ có thể ngồi trở lại.

Diệp Bạch Đinh còn không để cho không khí rảnh rỗi, trong lúc chờ người tiến vào, nhìn về phía Đặng Hoa Kỳ: "Đặng đại nhân, việc vừa rồi Tưởng Nghi Thanh nói, ngươi có biết không?"

Đặng Hoa Kỳ lắc đầu: "Tính toán của thủ hạ, bản quan thật đúng là không biết, khi đó......chỉ nhớ tay nghề của đầu bếp tửu lầu thật sự không tồi, mấy món đồ ăn đó bản quan ăn đều thấy ngon."

Thân Khương nhìn cái bụng kia của hắn, lời này đúng là không khiêm tốn, với dáng người này của ngài, phỏng chừng cũng chỉ biết ăn.

Diệp Bạch Đinh lại nhìn Triệu Hưng Đức: "Triệu đại nhân thì sao?"

Triệu Hưng Đức: "Đâu chỉ có Quản Tu Trúc uống say, Mạnh Nam Tinh cũng say, nhìn vô thanh vô tức, kỳ thật đi đường đều lảo đảo, vẫn là Thượng Thư đại nhân phái cái gã sai vặt, đưa hắn trở về."

Diệp Bạch Đinh nhìn Vạn Thừa Vận: "Vạn đại nhân?"

Vạn Thừa Vận gật đầu: "Người khác đều có người hầu hạ, chỉ có hắn cùng Lý Quang Tế không mang hạ nhân, bản quan vừa lúc trên tay có người, liền phân công đi chiếu cố."

Diệp Bạch Đinh lại nói: "Nghe nói tính tình của mẫu thân Mạnh Nam Tinh có chút dữ dằn, nhi tử được đưa về trễ như vậy, còn say xỉn, bà ta không phát giận?"

Vạn Thừa Vận: "Bản quan không đích thân đưa, chi tiết cụ thể, bản quan cũng không biết được, bất quá chuyện nam nhân ở bên ngoài xã giao, phụ nhân vốn không nên quản, Vương thị là người biết lễ nghĩa, có lẽ sẽ không so đo."

"Lần này Mạnh Nam Tinh về quê để tang, quê nhà hắn ở đâu?"

"Hẳn là ở Triệu huyện?" Vạn Thừa Vận có vẻ không dám chắc, nhìn về phía Triệu Hưng Đức, Triệu Hưng Đức gật đầu, "Đại nhân nhớ không sai, chính là Triệu huyện."

Diệp Bạch Đinh lại hỏi: "Mạnh Nam Tinh hình như tính tình rất an tĩnh, luôn bình thản nghe lời, dù công vụ vô cùng bận rộn, cũng không có lúc nào sinh khí phát giận sao?"

Triệu Hưng Đức lắc đầu: "Hạ quan chưa từng thấy qua."

Đặng Hoa Kỳ cũng chen vào: "Tiểu hài tử rất nghe lời, cười rộ lên cũng thẹn thùng, nhưng Hộ Bộ chúng ta không giống chỗ khác, không có mấy trò khi dễ người, hắn ở chỗ này, còn rất được chiếu cố."

Diệp Bạch Đinh quan sát biểu tình, biểu hiện của ba vị quan trên này, chậm rãi nói: "Chuyện để tang, không thể tránh miễn, thời gian dài, sẽ ảnh hưởng con đường làm quan, thường xuyên có người lo lắng thời gian dài không làm, vị trí sẽ bị giành mất, vô pháp trở về, Mạnh Nam Tinh đã đi mấy ngày rồi, có nhờ người đưa cái tin, tạo quan hệ gì đó không?"

"Có!" Đặng Hoa Kỳ nhớ tới, "Qua tết xong khi vừa khai ấn, mọi người đến làm việc, có thu được một cái tay nải, nói là thổ sản Mạnh Nam Tinh gửi từ quê đến, bản quan không để ý, bất quá Lý Quang Tế khẳng định là biết, bọn họ làm cùng bộ môn mà."

Hắn vừa dứt lời, Lý Quang Tế liền vào, đầu rũ thấp, quy quy củ củ hành lễ: "Hạ quan Lý Quang Tế, gặp qua chư vị đại nhân."

......

Bên này đang hỏi chuyện, trong kho ngầm ngay phía sau, Cừu Nghi Thanh tùy tiện kéo khối khăn che mặt lại, tìm kiếm đồ vật, sổ sách năm cũ, công vụ hồ sơ, đóng dấu ký tên, chuyện do ai làm, qua mấy tay, ký tên gì, ghi chép tỉ mỉ của kho bạc, người giao nhận......

Có bộ phận bị thiếu hụt, có bộ phận như đang bị kéo dọn đi, như muốn làm cho tổn hại.

Không gian không lớn, cũng không chỉ có một mình Cừu Nghi Thanh, còn có người khác lăn lộn tiến vào, cũng che mặt như y, mặc chính là quần áo đen toàn thân, không biết mục đích là cái gì, ở bên ngoài liền quấn lấy y, tiến vào lại đánh với nhau, hai bên đều động thủ.

Xê dịch xoay nhảy, xuất đao không tiếng động, có ánh đao có bóng kiếm, hai bên lại tận lực tránh phát ra động tĩnh quá lớn, lên xuống đều thu liễm, lưỡi đao cũng chém về chỗ yếu hiểm nhất, tận lực không chạm vào nhau, chân dẫm đến mặt tường mượn lực, nháy mắt bắn trở về, tranh thủ một kích trí mạng!

Giao thủ trong không gian hẹp, lại chú ý không để kinh động đến người khác, luôn sẽ có chút tiếng vang, lần này lại không chỉ là tiếng mái ngói rơi xuống, rõ ràng là có tiếng động rất lớn giống như ngăn tủ bị rơi xuống.

Trong phòng, Vạn Thừa Vận cơ hồ đứng phắt dậy.

Cùng lúc đó, Diệp Bạch Đinh đưa mắt ra hiệu cho Thân Khương, Thân Khương đột nhiên đập bàn, hướng về phía Lý Quang Tế: "Ngươi nói dối! Cái gì kêu là gì cũng không biết, ngươi chỉ là không chịu nói! Là muốn đến thử hình phòng của Bắc Trấn Phủ Tư ta!"

Lý Quang Tế hoảng sợ, thân mình run mạnh, không nói.

Diệp Bạch Đinh cũng nói: "Ngươi cùng Quản Tu Trúc vào Hộ Bộ cùng năm, kính trọng tính cách hắn, nhưng không dám gật bừa, kính trọng hắn chính trực, lại sợ bị liên lụy, vẫn luôn cố ý bảo trì khoảng cách, ngoài sáng không dám tới gần, trong tối không dám chiếu cố, lại trước sau vô pháp khống chế việc chú ý tới hắn, ngươi thích hắn, có phải thế không?"

"Không phải!" Lý Quang Tế gần như hỏng mất, "Hắn được hay không, liên quan gì tới ta, người ta thích vì cái gì phải là hắn?"

Diệp Bạch Đinh muốn chính là hiệu quả này, đáy mắt có ánh sáng lập loè: "Cho nên ngươi có người yêu thích, không phải hắn, là ai?"

Thân Khương: "Là ai?"

Mặt Lý Quang Tế tái mét, biết mình đã nói lỡ lời, nhưng trường hợp này, hắn thật sự chống cự không được, gục đầu xuống: "Ta là có người trong lòng, nhưng ta không thích Quản Tu Trúc, là...... Mạnh Nam Tinh, hắn là người tài hoa nhất ở đây, hắn mềm mại nhất, cẩn thận nhất, nhưng gia thế của hắn...... mẹ hắn đối với hắn mong đợi lớn như vậy, khẳng định sẽ không đồng ý."

Diệp Bạch Đinh: "Cho nên ngươi cảm thấy mẹ hắn hiện tại đã chết, ngươi có cơ hội?"

"Không...... Ta không dám."

"Không phải thu được đồ hắn đưa đến sao? Hắn không viết phong thư nào?"

"Chỉ là một chút đặc sản, tất cả mọi người đều có phần," Lý Quang Tế thở dài, "Chắc là mẫu thân qua đời, hắn ưu tư thành tật, vô tâm tình viết chữ...... Hắn tốt như vậy, hiếu thuận như vậy, lần này bị đả kích lớn như vậy......"

Diệp Bạch Đinh: "Hắn có thích ngươi hay không?"

Lý Quang Tế liền có chút thẹn thùng: "Không, ta hy vọng hắn thích ta, nhưng......"

Phú Lực Hành vừa rồi bị thao tác hùng hổ của Thân Khương cản chân, lại vì tin tức xuất kỳ bất ý 'hảo nam phong' làm cho khựng lại, lắng nghe lần nữa, bên ngoài đã không còn động tĩnh.

Nhưng mà lão ta vẫn muốn chạy, đứng lên, mỉm cười nói: "Việc thẩm vấn, nhà ta thật là không giúp được cái gì, cáo từ."

Lần này Diệp Bạch Đinh không ngăn trở, cũng mỉm cười đáp lại: "Nghĩ chắc xưởng công quý nhân bận việc, không muốn cho Hộ Bộ chút mặt mũi này, Thân bách hộ ——" hắn nhìn về phía Thân Khương, "Còn thất thần làm cái gì, nhường đường cho xưởng công a."

Cái trò tiếu lí tàng đao này, Thân Khương nhìn quá rõ a, lời này của thiếu gia mới không phải muốn cho hắn nhường đường, đây là nói mát, làm hắn đừng cho người đi đó mà.

Đi theo bên người thiếu gia lâu rồi, hắn cũng sẽ diễn, đột nhiên vỗ trán: "Nhìn nhãn lực này của ta kìa, xưởng công mời, đi thong thả ——"

Hắn thật đúng là bước ra phía trước, tránh đường, đáng tiếc người là đi tới trước, Tú Xuân đao lại 'bất cẩn' một cái, rơi ở trên mặt đất.

Việc này không có biện pháp a, hắn đành phải quay lại nhặt.

Nơi này là Hộ Bộ nội nha, toàn bộ hộ vệ mang tới đều ở bên ngoài, toàn bộ phòng bao gồm cả đại sảnh bên ngoài, đeo đao chỉ có một mình Thân Khương, hắn lên cơn, đao kiếm không có mắt, người khác làm sao bây giờ?

Ánh mắt Phú Lực Hành liền chậm rãi thâm lại.

Thân Khương còn sợ người ta không hiểu, nhặt thanh đao lên, vỗ vỗ vỏ đao, cảm thấy không yên tâm, còn rút lưỡi ra, thập phần yêu quý, lấy cái khăn vẫn luôn nhét ở trên người rất ít dùng đến ra, chùi chùi lưỡi đao.

Giống như sợ cú rơi kia làm hỏng lưỡi đao, hắn còn vừa chùi vừa vung vẩy, khoa tay múa chân, vừa khoa tay múa chân, vừa quay đầu lại nhìn Phú Lực Hành: "Xưởng công sao còn chưa đi? Là khổ người của ta quá lớn, chặn đường sao?"

Phú Lực Hành:......

Trong cung mưu sinh nhiều năm, Phú công công hiểu được một đạo lý, phân rõ phải trái với người biết phân rõ phải trái, chơi xấu với người biết chơi xấu, ngươi chơi xấu người biết phân rõ phải trái, thì mất mặt, phân rõ phải trái với người thích chơi xấu, dễ dàng bỏ mệnh, hảo hán phải biết tránh cái thiệt thòi trước mắt......

Mông lão ta hạ xuống, ngồi trở về: "Mới vừa nhớ ra, còn có chút khát nước, không vội, uống chén trà nhỏ lại đi cũng không muộn, trà này không tồi."

"Phanh ——"

Bên ngoài mặt sau lại có động tĩnh, lần này rất lớn, tất cả mọi người đều nghe rành mạch, lừa gạt không được.

Nhưng trong phòng không ai dám động, xưởng công Phú Lực Hành chậm rì rì uống trà, Hộ Bộ thượng thư Vạn Thừa Vận mặt trầm như nước, tựa như đã nhận mệnh, nghĩ lại muốn quản cũng không còn kịp rồi, cái gì lệnh cũng chưa hạ, quan trên không có động tĩnh, một đống thủ vệ ở cửa chỉ có thể im re, còn có thể như thế nào?

Diệp Bạch Đinh vô cùng bình tĩnh: "Hộ Bộ rộng mở, đang sửa chữa, vẫn là ngẫm lại biện pháp, phải cùng nhau phòng bị luôn cả gián chuột mới được."

Tay bưng trà của Phú Lực Hành run lên, thiếu chút nữa sánh ra ngoài, động tĩnh lớn như vậy, ngươi nói là chuột? Chuột nhà ngươi có năng lực như vậy?

Mấu chốt là hắn dám nói, Thân Khương thế nhưng cũng dám tin, còn mang vẻ mặt trịnh trọng ra chủ ý: "Biện pháp khác đều là trị ngọn không trị gốc, vẫn là dưỡng mấy con mèo mới được, dưỡng giống li hoa, dưỡng từ lúc là mèo con, nhớ là phải cho ăn cá khô nhỏ, chọn cá cơm chiên, lấy lửa nhỏ mà chiên, chỉ cần chọc thèm nó, không sợ nó không chịu làm việc!"

Mọi người:......

Đây sợ không phải là tên ngốc tử đi?

Tác giả có lời muốn nói:

Cừu Nghi Thanh (bỗng nhiên ánh mắt thâm): Ngươi nói ta là chuột? Biết chuột giỏi cái gì sao? ▼_▼

Diệp Bạch Đinh (chớp mắt): Cái gì? (⊙ω⊙)

Cừu Nghi Thanh (bất động thanh sắc): Theo bổn sứ vào phòng. ▼_▼

Diệp Bạch Đinh (nhận thấy được nguy hiểm): Không ——╭(╯^╰)╮

Nhưng mà cánh tay m yếu của thiếu gia sao nhéo được đùi của chỉ huy, bị khiêng vào phòng, thực mau, trong phòng truyền ra tiếng thở dốc ái muội, cùng với thanh âm 'muốn sinh một đứa, hay là một , hửm? Không không ta sai rồi cũng không dám nữa '......

Một đêm qua đi, Chỉ Huy Sứ thần thanh khí sảng ra cửa, mua bữa sáng cho làm nũng không chịu rời giường Kiều thiếu gia ăn, còn mua cho cẩu tướng quân Huyền Phong một con chuột đồ chơi nhỏ.

Huyền Phong (ngậm con chuột bằng vải): Gâu? (⊙ω⊙)

Lời editor: sao truyện nào cũng 'tiểu miêu và cá khô', mèo nước mình với mèo nước hàng xóm thích món này đúng hem? con boss nhà lão đưa nó miếng cá khô mắc chằn mua trong shop Hàn rồi ba quỳ chín lạy nó cũng quảy đít bỏ đi là sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro