Chương 122 Gặp lén

Hoàng thành, Trường Nhạc Cung.

Dưới màn lụa màu kim hồng, Đông Xưởng xưởng công Phú Lực Hành đứng im ở mép ngoài ghế quý phi, eo cong như con tôm, đầu không dám nâng, thở cũng không dám ra.

Đừng nói là ông ta, cung nhân ngoài điện cũng không ai dám động, sợ bước chân chạm trên mặt đất phát ra âm thanh, gợi lên lửa giận của Thái Quý phi.

Nắng sớm lung linh, một ngày mới, làm người không dám nhìn gần, Phú Lực Hành ngẫm lại lúc ở Hộ Bộ, bộ dáng Diệp Bạch Đinh nói chuyện đĩnh đạc, ngẫm lại ở Bắc Trấn Phủ Tư, thân ảnh Cừu Nghi Thanh vĩ ngạn ngang tàng, không gì không làm được, ngẫm lại ở trên long ỷ hôm nay, mặt thiên tử vẫn luôn hiền lành, kỳ thật khi bắt đầu đấu lên lại là quyết đoán không nhường nửa phần, liền cảm thấy năm tháng đúng là bất dung tình.

Khi còn trẻ tâm khí cao, hoa đoàn cẩm thốc, còn tưởng rằng cả đời là có thể như vậy, nhưng kết quả thì sao, chính là một đời vua một đời thần, tuế nguyệt thôi nhân, thời đại thay đổi, người chung quanh cũng thay đổi, toàn bộ cách cục đã không còn như trước, đã tới lúc ngươi nên thoái nhượng, ngươi không thoái, bị đè ép, không phục? Vậy chỉ có nghẹn.

Thiên tử xuống tay sửa chế độ thuế, không có sửa gì nhiều, bá tánh không có việc gì, làm xong thì còn có ích cho họ, nhưng người trên triều đình liền xúi quẩy, ai trong tay dưỡng con gà mái vàng mập nhất, thì người đó lỗ nặng nhất.

Cừu Nghi Thanh bên này còn tăng cường điều tra, nơi Cẩm Y Vệ đi đến, cơ hồ là không còn một ngọn cỏ, mặc kệ tra được cái gì, đều mách lẻo với Hoàng Thượng, lần này vụ án Hộ Bộ cũng vậy, một chút tình cảm cũng không để lại......

Tình thế tới mức này, có người nhìn không hiểu, thậm chí muốn đập nồi dìm thuyền, cá chết lưới rách, kéo minh hữu cùng nhau chống đỡ, liều mạng muốn lật người, không nghĩ tới cuối cùng người đúng là có thể lật được, có điều điểm rơi sao? Rất có thể là vào quan tài. Có người liền rất hiểu, tỷ như...... chủ tử nương nương này của ông ta, người còn có thể gắt gao cắm rễ ở thâm cung, dù tiên đế đã băng hà.

Vưu Thái Quý phi đã đập hết đồ trong phòng, ngồi cũng không ngồi được: "...... Cừu Nghi Thanh thật đúng là một chút cũng không nhẹ tay!"

Phú Lực Hành cẩn thận rót ly trà, bước lại xin chỉ thị: "Chúng ta kế tiếp làm sao......"

"Kế tiếp còn có thể làm sao bây giờ!"

Vừa lúc ông ta đến gần, "chát" một tiếng, bàn tay Vưu Thái quý phi quăng lên mặt ông ta: "Còn muốn bổn cung dạy cho ngươi sao!"

Nữ nhân ở thâm cung sức lực đều không quá lớn, huống hồ Thái Quý phi bảo dưỡng có tốt đi nữa, cũng có chút tuổi, đánh vào mặt cũng không đau, chỉ là tổn thương thể diện.

Thân là Đông Xưởng xưởng công, Phú Lực Hành đã lâu không có mất mặt như vậy, nhưng ông ta là một người hầu, có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể nhận.

Vưu Thái Quý vừa quăng đồ vừa đánh người, tức giận trong lòng tiêu đi không ít, nheo mắt: "Đã mấy tháng rồi, ngươi vừa phá hỏng chuyện của y, cản trở đường đi của y, còn sắp xếp một thiếu niên bán hoa tiếp cận y, có thấy y dao động chút nào không? Lần này muốn vớt Vạn Thừa Vận một phen, kết quả lại như thế nào?"

Kết quả đương nhiên là chẳng ra gì, người còn trực tiếp rụng luôn.

Phú Lực Hành cũng rất đáng tiếc, vốn tưởng rằng đầu óc kia của Vạn Thừa Vận, ít nhất có thể có chút hữu dụng chứ, ai ngờ thứ này một bụng tâm nhãn đều dồn vào chuyện chơi đùa, cái khác lại căn bản không được, cuối cùng ông ta còn phải nghĩ cách rút lui, khẩn cấp chặt đứt toàn bộ liên hệ với Hộ Bộ, lại dẫn người góp nhặt một đống phi thường hữu dụng manh mối, trình đến tay Cừu Nghi Thanh, mới chấm dứt chuyện này.

Cũng may là vụ án tham ô kho bạc năm ngoái ông ta không dính vào, bằng không lúc này sợ là cũng sẽ xúi quẩy.

"Ngươi cùng y đối nghịch lâu như vậy, có thu được đến chỗ tốt nào không?"

Làm người cung đấu một đường đến đây, Vưu Thái Quý phi đã nổi bật qua, điên cuồng qua, dệt hoa trên gấm qua, cũng không phải chưa từng suy sụp, gần vua như gần cọp, có được sủng ái đi nữa, cũng có thời điểm chọc trúng cơn giận của người khác, mặt mũi là thứ gì?

Ngươi được sủng ái, địa vị tôn quý, có nơi cậy vào, đến chỗ nào đều có thể giải quyết mọi chuyện, tất nhiên là có thể diện, được mỗi người kính sợ, không có địa vị, mất năng lực, lời nói có dễ nghe đi nữa, có làm ra vẻ đi nữa, có ích lợi gì? Thật sự cho là người khác nhìn không ra sao?

Nhân sinh trên đời, cần phải hiểu biến báo.

Vưu Thái Quý phi khá là co được dãn được, mắt híp lại, lời nói thấm thía: "Có một số người, là được ông trời bảo hộ, mệnh hỏa vượng, con đường phía trước bằng phẳng, dù ngươi có làm gì cũng vô dụng......"

Phú Lực Hành liền hiểu, ý tứ của chủ tử là, bọn họ cần phải thay đổi con đường mà đi.

Vưu Thái Quý phi liếc mắt nhìn ông ta một cái: "Nghĩ kỹ lại, xem như thế nào đem người lung lạc đến đây...... Gai cứng đâm tay, cũng do đối phương thật sự là có bản lĩnh, ngươi cũng đừng ngoan cố, không thể đem y biến thành người một nhà, ít nhất có thể biến thành người có cùng ích lợi."

Phú Lực Hành cẩn thận mở miệng: "Nhưng lúc trước thiếu niên bán hoa kia......"

"Sao còn nhắc tới hắn?" Vưu Thái Quý phi bất mãn hừ một tiếng, "Không phải đã dạy ngươi, giải quyết không được người này, liền giải quyết người có thể giải quyết người này? Cừu Nghi Thanh ngươi cũng đừng nghĩ nữa, tính tình thối, vững tâm, không ai đi được đến bên cạnh y, ngươi ở bên ngoài tìm không ra người hợp ý y, không phải có sẵn một cái sao?"

"Tiểu ngỗ tác họ Diệp kia, không phải chưa cập quan sao? Một thiếu niên mà thôi, tâm trí chưa thành thục, thiên chân thuần thiện, ngươi dỗ hắn lại đây, hắn giúp ngươi, Cừu Nghi Thanh còn có thể không giúp ngươi sao? Chút chuyện này ngươi cũng không làm được?"

Vưu Thái Quý phi càng nói, sắc mặt càng âm trầm: "Ngươi bất động, là muốn chờ cho lão thái bà phía tây có hành động? Sau này người ta tốt với người khác, ngươi thì ngay cả ngụm phân nóng cũng ăn không được!"

"Nương nương nói phải......"

Thật vất vả hầu hạ xong chủ tử, từ trong điện bước ra, Phú Lực Hành cảm thấy, đây đúng là vấn đề. Để tránh cho phía tây có hành động trước, đoạt lấy cơ hội, ông ta phải nghĩ cái cớ, kiếm chút chuyện cho bên kia làm, cũng thuận tiện cân nhắc một chút, xuống tay từ nơi nào mới tốt. Kế sách thay đổi theo thời thế, chủ tử nương nương nhà ông ta còn co được dãn được, một công công như ông ta, còn muốn mặt làm cái gì?

Chỉ Huy Sứ leo không lên, bình thường, phía tây kia cũng không được, họ Cừu chính là dầu muối không ăn, ngoại trừ Hoàng Thượng nói, ai y cũng không nghe, vị Diệp thiếu gia kia lại không tồi, ông ta từng kiến thức qua cách hắn nói chuyện hành sự, nũng nịu, tay nộn nộn, eo tinh tế, quen làm nũng, đích xác là có bản lĩnh, cũng đúng là kiều thiếu gia nhà có tiền mới có thể dưỡng ra được, thân kiều thể quý, tính cách hồn nhiên......

Nên làm sao để lấy lòng chứ?

Lần trước ở Hộ Bộ, chính mình lại không quá nể tình, không biết có đắc tội vị thiếu gia này hay không, cứu chữa như thế nào mới tốt?

Phú Lực Hành xoay tròng mắt, rất nhanh đã tìm ra vị trí của mình, phương hướng kế tiếp, công khai dùng sức lấy lòng ước chừng là không được, có chút quá khó coi, Kiều thiếu gia chưa chắc đã thích, nhưng cũng không thể đem mình bán hoàn toàn, thật sự dám lộ ra nhiều như vậy, đừng nói người khác thích, không chừng ngay sau đó còn bị bắt lại, ném vào Chiếu Ngục, tốt nhất là tự nhiên một chút, thoạt nhìn tự nhiên một chút, bắt đầu từ tiếp xúc hằng ngày, chậm rãi bày ra ưu điểm của mình, đối tốt với Kiều thiếu gia, nước chảy đá mòn, nước ấm nấu ếch xanh, cũng không tin về lâu về dài, tâm địa mềm mại kia của Kiều thiếu gia sẽ không lay chuyển!

Kiều thiếu gia cùng ông ta giao hảo, Chỉ Huy Sứ tất nhiên cũng sẽ khách khí, Bắc Trấn Phủ Tư này sao, sớm muộn gì cũng là người một nhà!

Phía trước phía sau nghĩ kỹ rồi, cẩm tú tiền đồ liền ở dưới chân, đến chỗ quan trọng nhất, Phú Lực Hành bị nghẹn lại, Kiều thiếu gia thích cái gì chứ? Ăn cái gì, uống cái gì, chơi cái gì, thích người dạng nào?

Cừu Nghi Thanh...... Chẳng lẽ ông ta đã một đống tuổi, còn phải học bộ dạng kia của Cừu Nghi Thanh?

Chỉ riêng cái mặt già này đã không giống a!

......

Diệp Bạch Đinh không biết người khác đang lén lút mưu hoa cái gì, ăn uống no đủ trở về, nhưng thật ra rất mệt mỏi, quấn chăn liền ngủ, ước chừng ngủ một ngày, khi tỉnh lại trời đã đen.

Cũng không cần hắn phải động, trong phòng lên đèn, lập tức có tiểu binh Cẩm Y Vệ trực ban đến hỏi hắn có đói bụng không, muốn ăn cái gì, nhanh nhẹn ra sau bếp bưng đồ ăn tới cho hắn, còn thuận tiện nói một chút tình hình bên ngoài.

Thân bách hộ qua buổi trưa liền trở lại, vừa chui đầu vào Bắc Trấn Phủ Tư, liền chưa hề ra cửa, ở phía sau xử lý công việc phần sau của vụ án, hỏi chuyện một đám người của Hộ Bộ đang bị giam giữ, sửa sang lại khẩu cung, tra xét xem có sót gì không rồi bổ sung, ngay cả cơm cũng là bưng lên bàn xử án mà ăn, đêm nay sợ là lại phải tăng ca, không biết khi nào về nhà.

Chỉ Huy Sứ buổi sáng viết xong sổ con, liền vào hoàng cung, đến bây giờ còn chưa trở về, không biết là vẫn luôn ở hoàng cung, hay là bận rộn chuyện gì khác......

Diệp Bạch Đinh lý giải, vụ án cáo phá, không có nghĩa là xong việc, đặc biệt là bộ môn cực kỳ quan trọng trong hệ thống quan trường như Hộ Bộ, mọi chuyện vẫn phải được chải vuốt từng chút một, lần này phạm tội là bởi vì lỗ hổng gì, chính sách phải bổ sung như thế nào, mới có thể bảo đảm về sau sẽ không xuất hiện vấn đề tương tự, trên dưới quan viên xử lý như thế nào, định tội như thế nào, muốn thay máu như thế nào, đưa người mới vào, hay là đề bạt người cũ thành thật trước đó lên?

Tất cả mọi chuyện, đều là vấn đề.

Nghiệm thi phá án hắn có thể, tâm lý phân tích, điều tra sự thật cũng có thể thử tới một chút, nhưng án mạng cáo phá, tới giai đoạn này, hắn liền không thể giúp được cái gì, cũng sẽ không chơi mấy trò đấu tranh chính trị tâm nhãn đa dạng đó.

Hắn nghĩ nghĩ, dứt khoát trở về Chiếu Ngục...... lâu rồi không tâm sự với nhóm người này.

Chiếu Ngục trên dưới đối với thiếu gia đương nhiên là vô hạn hoan nghênh, đặc biệt là vụ án lần này, phá quá xinh đẹp, trực tiếp lật tung toàn bộ Hộ Bộ, không có gì khác, chính là một câu, thiếu gia ngưu bức!

Mà khởi điểm của vụ án lần này là ở đâu? Là từ tù phạm Chiếu Ngục, người tên Quản Nhạc Chí kia, hắn biết chính mình có tội, vào nơi này là xứng đáng, Quản Tu Trúc là hắn tộc đệ, hai người đã từng quan hệ không tồi, nghe được Tương Tử An nói có cơ hội, ba ba chạy tới kể chuyện của tộc đệ, hy vọng có thể được chọn, không nghĩ tới ông trời mở mắt, thiếu gia thật sự chọn chuyện của hắn, lật án cho tộc đệ!

Người khác có thể lật lại bản án, chính mình không phải cũng có cơ hội sao?

Mặc kệ nói như thế nào, đi theo thiếu gia, nhất định là đúng!

Cho nên Diệp Bạch Đinh lần này trở về, đã chịu nhiệt liệt hoan nghênh, tuy rằng hắn gần đây không thường ở Chiếu Ngục, Chiếu Ngục vẫn cứ nơi nơi có truyền thuyết về hắn, đến nỗi hắn có chút thụ sủng nhược kinh.

Bất quá Chiếu Ngục cũng có thứ không đổi, tỷ như Tương Tử An với đôi mắt hồ ly hay phe phẩy cây quạt tổn hại người khác, cẩu tướng quân mang bộ dạng chảy nước miếng cầu vuốt ve mỗi ngày, Tần Giao trước sau như một khẩu vị nặng, hỏi chính là ăn thịt, hỏi lại chính là thịt heo, trừ cái này ra, thì chỉ có một yêu thích, chính là chọc tức Tương Tử An, đấu võ mồm với Tương Tử An.

Nhà lao đối diện, Thạch Mật cầm trong tay cây sáo nhỏ, không biết là ai cho hắn, hay là chính hắn làm, khi người khác náo nhiệt như vậy, hắn cũng không nói lời nào, chỉ đem sáo nhỏ để bên môi, chậm rì rì thổi khúc.

Diệp Bạch Đinh không biết đó là khúc gì, chỉ cảm thấy như tiếng suối róc rách, ánh trăng sáng trong, trong đêm, có người nhớ nhung, cũng có người được nhớ nhung, hồng trần cuồn cuộn, cùng trời cuối đất, mặc kệ ngươi ở nơi nào, đi trên con đường nào, vĩnh viễn đều có người làm bạn.

Cùng mọi người náo loạn một trận, cùng nhau ăn bữa ăn khuya, lại vì lý do 'sắc mặt quá tái nhợt, vừa thấy là biết bị lạnh' mà bị đuổi ra, chuyển tới noãn các, nhìn thấy Cừu Nghi Thanh đang từ trong phòng đi ra, giống như vừa mới là đi vào tìm hắn, nhưng hắn không có ở đó.

"Chỉ Huy Sứ có việc?" Diệp Bạch Đinh bước tới.

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Vụ án này tuy đã cáo phá, nhưng còn có một người —— ngươi đã quên?"

Trong lòng Diệp Bạch Đinh xoay chuyển, lập tức nghĩ đến một cái tên: "Lý Tiêu Lương?"

Cái tổ chức dùng xà hình màu lam làm biểu tượng kia, người liên lạc duy nhất mà bọn họ biết, cho đến hiện tại, vẫn chưa tìm được. Lần trước Cừu Nghi Thanh từ manh mối được đến mà suy đoán, người này có lẽ muốn tìm tới Hạ Nhất Minh, bọn họ muốn mượn cơ hội này, bắt lấy người này, nhìn xem rốt cuộc hắn là ai.

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Không sai. Chi tiết vụ án ta đã thượng tấu, tất cả những ai tham dự đều phải bị phán phạt theo pháp lý, Hạ Nhất Minh là người năm đó chủ lý vụ án Quản Tu Trúc, đã bị tước chức quan, triệu tập vẫn còn ở Hình Bộ, nhưng đã không còn là thị lang, thậm chí ngay cả lang trung cũng không phải, chỉ là một tiểu lại bình thường."

Đây là tin tức tốt a!

Diệp Bạch Đinh lập tức nói: "Vậy hắn chắc là luống cuống rồi?"

Người dã tâm cường thịnh như Hạ Nhất Minh, sao có thể chịu được vắng vẻ vô danh như vậy, nhất định là sẽ khó chịu, bất an, nghĩ cách khác! Theo sợi dây này ——

"Cho nên Lý Tiêu Lương đã động?"

"Cũng không có quá nhiều động tĩnh," Cừu Nghi Thanh lắc đầu, "Người của ta còn đang nhìn chằm chằm khắp nơi, hắn không ra, chúng ta vô pháp xác định, chỉ cần hắn xuất hiện, là lập tức có thể bắt giữ."

Diệp Bạch Đinh cảm giác có chút kỳ quái, hắn thật sự nghĩ không ra nguyên nhân, vì cái gì Hạ Nhất Minh vào được mắt người khác? Là quá thông minh? Chưa chắc. Quá ngu? Quá ngu cũng vô pháp dùng, trên người Hạ Nhất Minh nhất định có gì đó mà hắn không biết.

"Cho nên Chỉ Huy Sứ tìm ta là......"

"Trước đó không lâu, Hạ Nhất Minh thu được mảnh giấy mời ra cửa, ánh mắt thần sắc có chút không đúng, đối phương nếu không phải Lý Tiêu Lương, thì là liên lạc của hắn, chúng ta đồng dạng muốn biết những người khác," Cừu Nghi Thanh nhìn tiểu ngỗ tác, "Ta đang muốn đi nhìn xem, ngươi muốn đi cùng không?"

Diệp Bạch Đinh lập tức gật đầu: "Được a," hắn lại nghĩ đến một vấn đề, "Xa sao?"

Cừu Nghi Thanh: "Hửm?"

Diệp Bạch Đinh nhìn mặt y, mỉm cười giải thích: "Nếu rất xa, ta phải xin chuồng ngựa đằng sau, chuẩn bị giúp ta một con ngựa."

Ý tứ quá rõ ràng, cho dù phải cưỡi ngựa, cũng sẽ không cưỡi chung một con với Cừu Nghi Thanh.

Cừu Nghi Thanh:......

"Không xa lắm."

"Vậy bây giờ chúng ta ra cửa?" Diệp Bạch Đinh kiểm tra rồi lại kiểm tra quần áo trên người, không có sai sót gì, liền hướng lãnh đạo làm cái tư thế thỉnh.

"Đi thôi."

Cừu Nghi Thanh xoay người, mang Diệp Bạch Đinh ra cửa, dọc theo đường đi không nhanh không chậm, cũng không thấy y chiếu cố bước chân của Diệp Bạch Đinh, điều chỉnh chính mình tốc độ, chỉ ung dung thong dong, giống tản bộ sân vắng, thậm chí còn có thể thong thả nhắc Diệp Bạch Đinh, chỗ nào có cục đá, chỗ nào có lớp băng mỏng, làm hắn né tránh một chút.

Chờ tới nơi, nhìn thấy mấy Cẩm Y Vệ khác ẩn trong tối, Diệp Bạch Đinh liền minh bạch, thì ra trước đó đã sớm bày cục, không cần phải hoảng.

Cừu Nghi Thanh vẫy tay kêu người lại đây, hỏi: "Có ai đi vào không?"

Người này lắc đầu: "Hồi Chỉ Huy Sứ, chỉ có Hạ Nhất Minh."

"Có bất luận cái gì khác thường?"

"Còn không có......" Người này đang nói, liền có người ở đầu tường đằng xa làm cái thủ thế, hắn lập tức đè thấp thanh âm, "Chỉ Huy Sứ, có! Người tới!"

Cừu Nghi Thanh lập tức ra hiệu: "Toàn bộ chú ý ẩn nấp! Nếu con cá xuất hiện, rất có thể không chỉ một mình, đề phòng hắn mang giúp đỡ, dương đông kích tây!"

"Dạ!"

Huấn luyện có tố Cẩm Y Vệ lập tức tự động xếp hàng, vài người một tổ, phân ra bất đồng phương hướng, cẩn thận, lại nện bước kiên định, bao vây toàn bộ khu nhà......

Cừu Nghi Thanh giơ tay với Diệp Bạch Đinh: "Cùng ta tới ——"

Diệp Bạch Đinh lui một bước: "Ta không làm phiền sao?" Hắn chỉ vào tiểu lục lạc trên cổ tay, "Động tĩnh của cái này là vô pháp tránh khỏi, ta cũng không biết võ công, nếu như đối phương có võ nghệ cao cường, ngươi mang theo ta, cũng rất dễ dàng bị phát hiện, ta ở bên ngoài chờ xem."

Hắn nhìn tường bên cạnh một cái, lại nhìn nhìn cái cây ven tường: "Nơi này cũng đủ xa, không dễ bị phát hiện, ta cũng có thể nhìn thấy được vài thứ."

Môi Cừu Nghi Thanh nhấp thành một đường thẳng: "Mái ở góc phòng có tầm nhìn tốt hơn."

Lần này y không hỏi ý kiến, trực tiếp duỗi tay vớt eo Diệp Bạch Đinh, ôm người vào trong ngực, mũi chân chấm xuống đất, liền bay lên.

Diệp Bạch Đinh:......

Không có biện pháp, chỉ có thể thành thành thật thật ôm cổ lãnh đạo.

Còn về vấn đề của lục lạc, Cừu Nghi Thanh rất kỳ ảo, dùng thân pháp đặc biệt lợi hại, để trả lời hắn.

Chỉ cần khinh công đủ tốt, bay đủ nhanh, đủ ổn, rơi xuống cũng đủ nhẹ, còn giỏi mượn hướng gió, tiếng gió, hết thảy đều không còn là vấn đề, Cừu Nghi Thanh giống như hiểu được thiên nhiên hô hấp, ngay lúc tiếng gió vừa hú lên, đã ôm Diệp Bạch Đinh dừng ngoài cửa sổ dưới mái hiên, phía trên xà ngang, thanh âm bị che lại, không ai phát hiện.

Mà lúc này y còn đưa mắt qua......

Diệp Bạch Đinh hiểu, yên lặng vươn ngón tay cái, tỏ vẻ bội phục.

Trong phòng, nam nhân mới tới tháo khăn che mặt xuống, Hạ Nhất Minh nhìn thấy gương mặt xa lạ, thập phần cảnh giác, đem tờ giấy đập lên mặt bàn: "Ngươi là người phương nào, vì sao lại dùng phương thức nhận không ra người này, mời bản quan?"

Nam nhân mang vẻ mặt châm chọc: "Quan? Hạ đại nhân bị chen chân, ngay cả chỗ cũng sắp mất, còn không biết xấu hổ tự xưng là quan?"

Hạ Nhất Minh híp mắt: "Không nhọc các hạ nhọc lòng."

"Đại nhân đừng khẩn trương như vậy mà, nơi này không có chỗ cho gia, nơi khác sẽ có," nam nhân duỗi tay, tỉnh bơ xách ấm trà, tự rót cho mình một chén trà nhỏ, "Tại hạ nơi này lại có cái tài lộ không tồi, bảo đảm an toàn, tiền lời rất lớn, Hạ đại nhân muốn suy xét chút không?"

Hạ Nhất Minh càng cảnh giác: "Bản quan nhập sĩ, vì gia quốc bá tánh, vì dân sinh an bình, không phải là vì tài lộ."

Nam nhân phì cười: "Ta nói Hạ đại nhân, nơi này lại không có ai, cần gì phải đường hoàng như vậy?" Hắn đột nhiên chồm người về phía trước, đến gần sát, "Ta biết bản lĩnh của Hạ đại nhân, cũng không cần ngươi làm cái gì nhiều, chỉ cần có thể đúng giờ gặp ta, giao lưu chút tin tức không ảnh hưởng toàn cục, bù đắp cho nhau là được, chỉ có như vậy, ta có thể bảo đảm Hạ đại nhân thông thiên đại đạo, như thế nào?"

Hạ Nhất Minh hừ một tiếng: "Loại lời này, khất cái trên đường cũng đã nói với bản quan."

"Thứ này, có được tính là có thành ý không?"

Nam nhân cũng không lắm lời, móc từ trong ngực ra một cái ngọc bội, thả lên bàn.

Ngọc bội có màu sắc đặc thù, là một loại xuân ngọc tím cực kỳ hiếm thấy, màu tím đậm, ẩn ẩn phiếm ra u lam, hình tròn, ở giữa khắc một con bàn xà, thân rắn thô tráng, bụng phình, ánh mắt bắn ra ánh sáng u ám, giống một đoàn lửa.

"Hạ đại nhân có thấy qua chưa?"

"Xà?" biểu tình Hạ Nhất Minh không có quá nhiều biến hóa, chỉ là hơi có vẻ mới lạ, "Bất quá là màu ngọc nước ngọc có vẻ mới mẻ một chút, thành ý ở đâu?"

"Tất nhiên là ——"

Nam nhân đang định đĩnh đạc nói ra, đột nhiên nghe được động tĩnh ngoài cửa: "Ai?" Hắn chẳng những lập tức mang lên khăn che mặt, rút ra binh khí, thậm chí ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhất Minh còn tràn ngập sát ý, "Ngươi dám mang người tới?"

Hạ Nhất Minh bị mũi đao chỉ vào mặt, còn chưa mở miệng, cái bàn đã bị đối phương xốc lên, không khỏi nhíu mày: "Ngươi người này làm sao vậy? Đừng nói là ta không có dẫn theo ai, cho dù có mang người, thì có quan hệ gì, ngươi ta gặp nhau, là nhận không ra người như vậy sao?"

Nam nhân cảm thấy lời này không quá đúng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hạ Nhất Minh, cùng nhau ra mở cửa, mở cửa ra, nhìn nhìn ra bên ngoài, mới phát hiện là gã sai vặt bưng đồ ăn lên, gã sai vặt ở bên ngoài không cẩn thận trượt ngã, có dĩa đồ ăn bị nghiêng, đang lo không biết phải làm như thế nào......

Thì ra chỉ là cái hiểu lầm.

Nhưng chuyện không thuận, nam nhân cứ cảm thấy không đúng: "Chỗ này hôm nay không nên ở lâu, Hạ đại nhân, chúng ta ngày khác lại trò chuyện."

Nói xong cũng không đợi đối phương hồi phục, vận khinh công định rời đi.

Diệp Bạch Đinh lại cảm giác có chút không đúng, thò đến bên tai Cừu Nghi Thanh, nhỏ giọng nói: "Người này......hay là sẽ không đến tìm Hạ Nhất Minh nữa đi?"

Nếu sẽ không, bọn họ chỉ có cơ hội lần này! Quan sát lâu như vậy, thật vất vả người mới xuất hiện, sao lại có thể lãng phí cơ hội?

Cừu Nghi Thanh đã ra cái thủ thế, hành động!

Đối phương quả nhiên không phải đến chỗ hẹn một mình, phía sau còn có một tiểu đội, phát hiện không đúng, tiểu đội lập tức nhào lên trước, dùng thân máu thịt làm lá chắn, chỉ vì để cho nam nhân che mặt chạy thoát!

Cừu Nghi Thanh đương nhiên không cho phép, mang Cẩm Y Vệ đuổi theo, thấy người của đối phương hơi đông, liền đem Diệp Bạch Đinh thả ở một góc tường: "Ngoan ngoãn trốn ở chỗ này, không được ra ngoài."

Diệp Bạch Đinh tất nhiên là gật đầu: "Được."

Võ công của Cừu Nghi Thanh, hắn tin được, người này mỗi một lần ra tay đều dứt khoát lưu loát, cũng không hoa lệ, không có múa may, mỗi một động tác lại đều mang vẻ tiêu sái, phi thường soái khí, nhìn y đánh người...... là một loại thể nghiệm không tồi, tựa như cảnh trong điện ảnh được dọn đến trước mắt, cực đoan bạo lực lại đẹp mắt, rất chấn động, thúc đẩy tuyến thượng thận* tăng vọt.

*là adrenalin đó, chất làm người ta hưng phấn, ừm, các loại hưng phấn...

Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn, đôi mắt càng lúc càng sáng, còn không tự chủ được mà co nắm tay.

Toàn bộ đường ra đều đã bị chặn, lại thêm đối thủ cường đại như Cừu Nghi Thanh, nam nhân che mặt rõ ràng không có khả năng chạy trốn!

Nhưng hắn không chỉ có một mình, còn có giúp đỡ. Hắn ở trong tối ẩn nấp lâu như vậy, Cẩm Y Vệ ngồi xổm bao lâu cũng chưa chộp được người, có thể thấy được tâm tư rất kín đáo, quan sát rất tinh tế...... Hắn rất nhanh đã phát hiện ra Diệp Bạch Đinh ở góc tường đằng xa.

Càng phát hiện, mỗi lần Cừu Nghi Thanh ra tay, điểm cuối cùng, đều đang bảo hộ kín kẽ phương hướng của Diệp Bạch Đinh.

Trong lòng hắn nhanh chóng chuyển động, chạy không được...... chẳng lẽ làm không thành giao dịch khác sao?

Không ai thấy hắn động như thế nào, hạ mệnh lệnh ra sao, trong đội ngũ lại như thế nào mà có một hắc y nhân bất tri bất giác rời khỏi vòng, mò đến bên cạnh Diệp Bạch Đinh, chờ đến khi Cừu Nghi Thanh bắt được người, quay đầu nhìn lại, hình như đã chậm......

Hắc y nhân rời khỏi đội ngũ đã đến càng lúc càng gần Diệp Bạch Đinh, không ai có thể ngăn cản được!

Nam nhân che mặt chẳng sợ bị Cừu Nghi Thanh bắt được, cũng đắc ý, cười thấp thấp lên tiếng: "Bắt ta, tiểu bảo bối của ngươi liền chết nha."

Nhưng mà nháy mắt tiếp theo, cảnh tượng liền xảy ra biến hóa.

Rõ ràng tên thủ hạ kia đã mò đến bên cạnh Diệp Bạch Đinh, đã bắt được hắn, thậm chí chủy thủ đều để lên cổ họng hắn, Diệp Bạch Đinh đột nhiên vươn ngón tay ra, nhanh chóng chọt vài cái ở trên người hắn...... Người này liền đổ.

Còn không nhúc nhích, như là đã chết ngất trên mặt đất!

Nam nhân che mặt:......

Cừu Nghi Thanh tháo khớp cánh tay hắn: "Thành thật một chút."

Góc tường, Diệp Bạch Đinh dịch qua một bên, để một đội Cẩm Y Vệ như nước chảy đến bảo vệ xung quanh người hắn, kéo hắc y nhân hôn mê kia đi, còn mỉm cười vẫy vẫy tay với Cừu Nghi Thanh ——

Đừng lo lắng, đừng quên ta còn có chiêu này nha!

Cừu Nghi Thanh:......

Nhiệm vụ viên mãn hoàn thành, tiểu đội Cẩm Y Vệ tâm tình thả lỏng, nhìn nhìn thiếu gia, lại nhìn nhìn Chỉ Huy Sứ, lại nhìn nhìn thiếu gia, lại nhìn nhìn Chỉ Huy Sứ, nhịn không được muốn che mặt ——

Chỉ Huy Sứ ngươi không được a, còn phải để thiếu gia tự bảo vệ mình!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro