Chương 133 Khuyên ngươi thức thời

Khi Cừu Nghi Thanh cùng Thân Khương bận rộn ở bên ngoài, Diệp Bạch Đinh vẫn luôn không động gì nhiều, chỉ đứng trong phòng cứu thương, vừa an bài hỗ trợ công việc ở đây, vừa quan sát đường phố.

Nơi người nhiều chen chúc, nơi ít người kêu la sợ hãi, nơi khói bốc lên, nơi phát hỏa......

Mỗi một nơi một chỗ, đều sẽ có thân ảnh Cừu Nghi Thanh.

Phạm nhân vượt ngục này thủ đoạn còn rất phong phú, động tĩnh từ cửa thành thật xa truyền tới, trong xe ngựa chứa bao nhiêu thứ?

Lúc bên ngoài đang loạn, nơi này cũng đã xảy ra ngoài ý muốn, có người chết.

Diệp Bạch Đinh lập tức đi qua, phát hiện là người trước đó bị trọng thương. Lần ngoài ý muốn này, vì Cẩm Y Vệ phản ứng kịp thời, sơ tán quần chúng tương đối nhanh chóng, người bị thương phần lớn là nhẹ, chỉ có một người bị nặng, chính là nam nhân có tuổi thoạt nhìn hơi lớn này, hẳn là sắp 50?

Ông ta bị thương chính là phần lưng, thương rất nặng, lan đến phổi, Diệp Bạch Đinh chỉ biết nghiệm thi, xem bệnh phải thỉnh đại phu, đại phu lúc ấy nói là có chút khó khăn, chỉ có thể tận lực dùng dược, có thể kiên trì được hay không, còn phải xem ý chí người bị thương.

Hiện tại kết quả......hiển nhiên là ý chí người bị thương đã thất bại.

Nhưng mà người nhà đứng ở bên cạnh cũng không khổ sở. Diệp Bạch Đinh hỏi phụ nhân này, vừa rồi mới biết, nàng là con dâu của vị lão giả này, họ Trương.

"Mới vừa rồi trên đường đại loạn, cha chồng chỉ lo chạy một mình, không coi chừng tiểu tôn tử, chính là tiểu nhi tử của ta, nó mới 4 tuổi, biết cái gì, không ai chiếu cố rất có thể sẽ bỏ mạng! Ta là chạy bị rớt gót giày, phải nhặt, liền đem hài tử đặt xuống đất, nhờ ông ấy hỗ trợ nhìn một chút, chỉ một chút, ta nhặt cái gót giày thì có thể mất bao lâu? Chỉ vậy thôi mà ông ấy cũng không làm, chạy đi mất, ta chỉ nhìn chỗ khác một chút, hài tử liền bị cuốn vào trong đám người......nhiều người như vậy, nó nhỏ như vậy, ta phí thật lớn sức lực mới tìm được về......"

Trương thị không khóc, nhưng thực rõ ràng, hốc mắt đỏ, tiểu oa nhi ôm chân nàng, có chút ngơ ngẩn, như là bị dọa.

Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn quần áo nàng, đích xác là bị chen đến hơi xộc xệch, nhăn bèo nhèo, cổ tay áo góc váy đều có vết bẩn, giày cũng vậy, cảm thấy cả người lúc này có chút mất thể diện.

Trương thị rụt rụt tay, cũng biết bộ dáng này của mình có chút thất lễ, vẫn không nhịn xuống mà oán giận: "Ngoại tử trọng hiếu đạo, chúng ta ở nhà mỗi ngày ăn ngon uống tốt hầu hạ cha chồng, trong nhà cũng không giàu có, nhưng là bình dân áo vải, cũng cung phụng ông ấy thành lão thái gia, bình thường ông ấy đã ngạo, đối bọn nhỏ luôn kén cá chọn canh, giáo huấn đủ kiểu, chưa từng khen qua, ta còn tưởng ông ta chỉ là ra vẻ, lúc có chuyện nhất định sẽ không như vậy, dù sao cũng là cốt nhục thân nhân, trên người hài tử chảy chính là máu họ Vương nhà ông ấy, ai biết...... A, chỉ là nhân tiện, trông chừng một cái, ông ta cũng không muốn, một hai phải chạy theo người ta, sợ chậm một chân liền chết, chạy nhanh như vậy, xui xẻo đi? Muốn trách cũng chỉ có thể trách ông trời có mắt!"LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Diệp Bạch Đinh dừng một chút, hỏi: "Lúc lão gia tử xảy ra chuyện là ở địa phương nào, ngươi còn nhớ rõ?"

Trương thị lắc đầu: "Ta lúc ấy vội vã tìm hài tử, tâm đều sắp nhảy ra ngoài, làm gì có rảnh lưu ý là chỗ nào? Bất quá là có con sư tử bằng đá rất chói mắt, ta lóa mắt nên nhìn thấy......"

"Sư tử bằng đá? Có phải rất lớn, chân dẫm lên quả cầu đá, ngay đối diện cửa hay không?"

"Hình như là vậy."

"Vậy không sai," đại thẩm đi bên cạnh nói, "Đó là Thông Nguyên tiền trang, quanh đây chỉ có cửa hàng đó có hai sư tử đá ngồi trước cửa!"

Bản đồ đường phố kinh thành Diệp Bạch Đinh đã gặp qua không ít lần, bản thân hắn cũng đi qua rất nhiều nơi, hồi ức một chút, sẽ biết phương hướng đại khái ở đâu. Bất quá càng quan trọng là......

Hắn nhìn Trương thị: "Mục quận vương phủ, ngươi biết không?"

Hai mắt Trương thị mờ mịt: "Quận vương phủ? Không biết."

"Quận vương phủ hạ nhân thì sao? Có quen thuộc không?"

"Cũng không có." Trương thị vẫn lắc đầu, "Chúng ta bình dân áo vải, trèo không tới nhà phú quý như vậy."

Diệp Bạch Đinh lại hỏi: "Lữ gia thì sao? Ngươi có quen ai làm quan, họ Lữ không? Hoặc là Lữ gia hạ nhân?"

Trương thị nghĩ nghĩ: "...... cũng không có."

Diệp Bạch Đinh lại hỏi thêm mấy vấn đề, điều kiện nhà Trương thị này, không khó suy đoán, chỉ là bá tánh bình thường, ngày thường quan hệ cố định, không có con đường hướng lên trên xã giao, cũng không có bất kỳ quan hệ gì với hai nhà Mục Lữ, vậy lão giả này......vì cái gì sẽ chết?

Lúc ấy trong đám người bá tánh sơ tán rất nhiều, có tỷ lệ nhất định là sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, nhưng tình huống người chết này cùng với hai người chết trước đó cực kỳ tương tự, rất giống tinh chuẩn đưa......

Diệp Bạch Đinh nhắm mắt, cẩn thận tái hiện hình ảnh lúc ấy trong đầu, hiện trường hoàn cảnh, hướng phát nổ, lộ tuyến được lựa chọn, phương vị hung thủ có khả năng che giấu......

Thông Nguyên tiền trang, giống như ở ngay trong lộ tuyến có khả năng nhất.

Nếu tất cả giống như hắn nghĩ, vụ án này chính là hung thủ làm, vậy động cơ đâu? Vì cái gì đột nhiên quyết định giết người này? Nếu Mục quận vương cùng Lý thị chết là bởi vì hiểu tận gốc rễ, hung thủ biết bọn họ là người như thế nào, muốn trừng trị bọn họ, vậy lão giả này thì sao? Rõ ràng là bèo nước gặp nhau, cũng không quen biết, ông ta so với các bá tánh khác, có chỗ nào đặc thù? Chỉ là cùng nhau được sơ tán, cuốn ở trong đám người, ngắn ngủi giao thoa, thời gian ngắn như vậy, hung thủ có khả năng đạt được tin tức chỉ có bấy nhiêu, sao liền tạo thành sát khí?

Thời điểm hắn tự hỏi, bên ngoài đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, không phát sinh chuyện lớn khó lường gì, toàn bộ đều ở trong phạm vi có thể khống chế được, bá tánh tự động quét tước hiện trường, người của quan phủ cũng chạy tới tổ chức, lần này lại không thấy bóng dáng Đông Xưởng, trên đường người của Ngũ Thành Binh Mã Tư lại tới không ít.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Ngũ Thành Binh Mã Tư...... hình như là cùng Tây Hán giao hảo, đối với Thái Hoàng Thái Hậu trong cung rất là kính trọng?

Diệp Bạch Đinh cũng không muốn nghĩ đến triều cục, hắn đối với phương diện này không quá hứng thú, cũng không tính là quá mẫn cảm, nhưng thời gian gần đây hắn cứ cảm thấy, không khí hơi có chút biến hóa vi diệu, tỷ như Đông Xưởng công công Phú Lực Hành, không thể hiểu được mà thân thiện rất nhiều, hiện tại Tây Hán cũng lên phố hỗ trợ......

Hai đám người này không lo cung đấu, đột nhiên có hiểu biết mới đối với cống hiến cho xã hội?

Đang nghĩ ngợi, Ngưu Đại Dũng chạy chậm lại báo cáo: "Thiếu gia, Chỉ Huy Sứ có lệnh, làm thuộc hạ đưa ngài hồi Bắc Trấn Phủ Tư!"

Nói cách khác, là bên ngoài đã xong việc?

Trong lòng Diệp Bạch Đinh giật mạnh: "Người đâu?"

Ngưu Đại Dũng thành thật lắc lắc đầu: "Bên này chỉ nhận được mệnh lệnh, cũng không biết Chỉ Huy Sứ ở nơi nào, có khả năng đang chạy về?"

Diệp Bạch Đinh liền đổi cách hỏi khác: "Thân bách hộ của các ngươi đâu?"

Cái này Ngưu Đại Dũng biết: "Ặc...cái này...... Nói là mệt muốn chết rồi, vốn dĩ tưởng tự mình lại đây thỉnh ngài, nhưng thở cũng không thở nổi, thật sự không đến kịp, kêu bọn tiểu nhân hầu hạ thiếu gia cho tốt, để cho thiếu gia bực bội, hắn quay đầu lại liền tới đây thỉnh tội."

"Như vậy a."

Diệp Bạch Đinh nháy mắt yên tâm, Thân Khương còn có tâm tư nói giỡn, chính là sự tình thập phần thuận lợi, không ra cái gì ngoài ý muốn, Cừu Nghi Thanh cũng rất tốt, như vậy là được.

"Kêu vài người lưu lại đi làm thủ tục, đem người chết vừa rồi nâng đến nhà xác Bắc Trấn Phủ Tư," Diệp Bạch Đinh sửa sửa quần áo, "Ta không chờ kịp rồi, phải đi về trước."

"Dạ!"

Ngưu Đại Dũng lập tức gọi tới mấy tên thủ hạ, cẩn thận phân phó.

Nơi này cách Bắc Trấn Phủ Tư cũng không xa, Diệp Bạch Đinh tới trước, mới vừa ngồi xuống gọi người pha trà, chưa đến một lát, cửa đã vang lên một trận tiếng vang, Cẩm Y Vệ nối đuôi nhau mà vào, bước chân chỉnh tề, huấn luyện có tố, hiếm khi mà quần áo dơ dơ, rách rách, trên mặt lại không quá nghiêm túc, biểu tình hôm nay, ai cũng rất kiêu ngạo.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Cừu Nghi Thanh đi vào đầu tiên, Thân Khương áp người đi sau: "Đi nhanh một chút! Không phải mới từ nơi này đi ra ngoài sao, đảo mắt liền không quen biết?"

Người này rũ đầu, trên đầu băng gạc còn chưa tháo đi, rõ ràng là rất không muốn nhìn đến cái chỗ quen thuộc này, chân đều không muốn nâng, đang cà rề cà rà, đã bị đạp một cái vào sau đầu gối, suýt nữa quỳ trên mặt đất, khó khăn lắm mới đứng thẳng.

Thân Khương: "Trừng cái gì mà trừng, còn dám trừng lão tử? Ngươi đi chậm, chắn đường người khác, chậm trễ chuyện của người khác, ngươi còn có lý? Không muốn bị tóm, đừng chạy bên ngoài a! Thiếu gia ngươi xem hắn ——"

Lúc đang hùng hùng hổ hổ, nhìn thấy Diệp Bạch Đinh đi ra, thanh âm Thân Khương đã sắp nở ra hoa, theo bản năng thò tay xoa sau eo lưng, thiếu chút nữa là học cẩu tử le lưỡi thở dốc: "Ta lần này là thật sự liều mạng, người cũng mệt thiếu nước chết luôn, ngươi xem thương tích trên người ta! Tôn tử này còn không nghe lời!"

Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn hắn, lại nhìn về phía Cừu Nghi Thanh: "Để Chỉ Huy Sứ của các ngươi thưởng ngươi."

Cừu Nghi Thanh biết tiểu ngỗ tác đang lo lắng cho y, bước tới trước hai bước, triển lãm trên người mình chỗ nào cũng không có thương, chỗ nào cũng rất tốt, mới xoay người, phối hợp hắn nói: "Thân bách hộ hôm nay biểu hiện không tồi, có thưởng."

Thân Khương lập tức đầy máu sống lại: "Thật sự!" Lần này coi như vớt được!

Diệp Bạch Đinh đi đến trước mặt phạm nhân đang bị giữ chặt: "Lý Bình?"

Nếu là từ Chiếu Ngục ra, theo lý thì hắn rất quen thuộc mới đúng, mọi người tới tới lui lui luôn gặp mặt nhau, nhiều người thậm chí còn cố ý chồm tới trước mặt hắn, muốn hắn quen mặt, có điều gương mặt này rất xa lạ, hắn không có ký ức gì.

Cừu Nghi Thanh nhìn ra hắn nghi hoặc, đi tới, ấn lên làn da trên cằm người này, xé nhẹ một cái: "Hắn dịch dung."

Tầng da mặt bị xé một cái, nam nhân đau đến hít hà, Diệp Bạch Đinh cũng thấy rõ mặt nam nhân: "Ngươi không phải Lý Bình gì hết, ngươi là Hà Điền."

Biểu tình Hà Điền bình tĩnh, không nói gì.

Diệp Bạch Đinh: "Hoặc là, ngay cả tên Hà Điền này cũng là tên giả, ngươi là Thanh Điểu, đúng không?"

Hà Điền vẫn không mở miệng, mí mắt hơi run một cái.

Diệp Bạch Đinh mỉm cười: "Thật là đúng."

Hà Điền cũng cười: "Cái gì mà Thanh Điểu, vì sao ta không biết, mà ngươi biết?"

"Vấn đề của ngươi hẳn là rất nhiều, không chỉ có cái này đi? Tỷ như chúng ta như thế nào biết ngươi là Thanh Điểu, như thế nào biết ngươi muốn chạy trốn, như thế nào bắt được ngươi?" Diệp Bạch Đinh cười càng tươi, thậm chí còn chớp mắt với đối phương, "Bởi vì ngươi quá ngốc, đã sớm bị ta đoán được."

Cái chớp mắt này, ở trong mắt Thân Khương là nghịch ngợm, ở trong mắt Cừu Nghi Thanh là đáng yêu, ở trong mắt Hà Điền, chính là khiêu khích.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Nhưng hắn không đưa ra được bất kỳ hồi đáp gì, bởi vì không có thời gian, nháy mắt sau đó, hắn đã bị Thân Khương áp đi, lại một lần nữa đi vào thông đạo tối om, không thấy mặt trời kia, cuối cùng bị cột vào phòng thẩm vấn.

Cũng không lập tức an bài tra hỏi, mà trước tiên bỏ qua hắn gần nửa ngày, Cẩm Y Vệ bận việc nửa ngày như vậy, ai không mệt? Dù sao cũng phải nghỉ ngơi một chút, ăn một bữa cơm đi.

Thân Khương thậm chí còn ở phòng trực nghỉ ngơi một hồi, mới đến đòi thiếu gia ra chủ ý, rửa mặt dọn dẹp một chút, mới chậm rì rì đi đến phòng thẩm vấn.

Phòng thẩm vấn là một nơi phong bế, bên ngoài có cửa sổ nhỏ, người bên ngoài có thể mở ra quan sát phạm nhân, phạm nhân thì lại vì góc độ bị trói ở trên ghế, cùng với cấu tạo phòng, nhìn không tới người bên ngoài.

Diệp Bạch Đinh đứng ở ngoài cửa sổ, cẩn thận quan sát, phát hiện Hà Điền người này bộ dạng cũng không tệ lắm, tuy lúc này tương đối chật vật, cũng có thể mơ hồ nhìn ra vẻ thanh tú trong đường cong hình dáng của hắn, Hà Điền......

Hắn nhớ rõ người này, ở trong phòng giam rất an tĩnh, không nổi bật, cũng không nói chuyện, có ăn là được, không ăn cũng có thể nhẫn, ít nhất trong thời gian hắn đó, chưa thấy người này nháo qua. Hà Điền hẳn là thuộc về loại thể chất không tồi, thoạt nhìn thực gầy, không có tinh thần gì, nhưng bị nhốt lâu như vậy cũng không bệnh không tai, còn rất có phúc khí.

Chiếu Ngục nhốt đều là phạm nhân, thâm niên lâu ngày, tinh thần khó tránh khỏi áp lực, Diệp Bạch Đinh cũng không phủ nhận, phạm nhân luôn có mấy tên cứng đầu, thích khi dễ người khác, ngươi càng yếu ớt, bọn họ khi dễ càng hung, tỷ như hắn khi xuyên qua tới không lâu, thuyết phục Thân Khương hợp tác, tắm nước ấm lần đầu xong, lộ ra khuôn mặt sạch sẽ, ai đều dám trêu chọc hắn hai câu, mấy gã gan lớn, quen thói khi dễ người càng như vậy, cái gì cũng dám nói, thậm chí chuyện gì đều dám làm, nhưng chỉ cần ngươi có bản lĩnh, chính mình có thể đứng lên, để cho người khác biết ngươi lợi hại, người khác trước khi hành sự thì ước lượng một chút, một bước này bước ra có thật sự sướng hay không, hay là sẽ mất mạng...... dần dà, liền không khi dễ ngươi nữa.

Hà Điền ở Chiếu Ngục không có cảm giác tồn tại gì, bản thân chưa từng gây chuyện, cũng không tìm ai hợp tác, hoặc ôm đùi ai, vẫn luôn rất an tĩnh, bộ dáng lại gầy, nhìn rất dễ khi dễ, tất nhiên sẽ có người tiến lên......

Diệp Bạch Đinh đã tận mắt nhìn thấy qua, Hà Điền bị người khác trêu ghẹo khiếm nhã, hắn nhịn, cũng nghe khi Tương Tử An trò chuyện mấy thú sự trong nhà lao, có nhắc tới Hà Điền, nói người này thoải mái, khi dễ kiểu gì cũng có thể nhẫn, trình độ gì đều có thể nhẫn, bao gồm cả việc bị người khác......

Chính là vì điểm này, hắn luôn chú ý tin tức về Thanh Điểu trong Chiếu Ngục, Tương Tử An cũng giúp hắn tìm, lại không hề có thu hoạch, bọn họ căn bản chưa từng hoài nghi Hà Điền, người chân chính có thực lực, sao có thể chấp nhận để bị khi dễ đến mức này?

Không có thực lực, đầu óc không thông minh, thì sao có thể là nhân vật trọng yếu trong tổ chức của Ngoã Lạt, người khác gây ra động tĩnh lớn như Lôi Hỏa Đạn cũng phải đến nghĩ cách cứu viện?

Diệp Bạch Đinh không nghĩ ra logic hành sự của Hà Điền...... Người này, có chút ý tứ a.

Có thể là tầm mắt hắn dừng quá lâu ở trên người kia, Cừu Nghi Thanh nắm lấy tay hắn, đè đè, hắn mới hoàn hồn: "Làm sao vậy?"

"Suỵt ——"

Cừu Nghi Thanh ấn ngón tay ở giữa môi hắn: "Coi chừng hắn nghe được."

Diệp Bạch Đinh chớp chớp mắt, gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Cừu Nghi Thanh lại không có buông tay ra, tiếp tục nắm tay hắn.

Trong phòng thẩm vấn, Thân Khương tính tình hơi nóng, đặc biệt đối phương còn mang vẻ mặt cười cợt 'tùy tiện ngươi nói cái gì ta cũng nhất định không phối hợp', tâm hoả càng vượng, bắt chéo chân, dùng mũi hừ một tiếng: "Nói đi, tên thật là cái gì, từ đâu tới đây, làm sao lấy được mặt nạ thế thân người khác, vì sao biết hôm nay bên ngoài sẽ xảy ra chuyện, lại là từ nơi nào lấy được xe ngựa, lộ tuyến được kế hoạch như thế nào, đồng lõa là ai, cùng người bên ngoài liên hệ như thế nào, viên cầu là ai làm —— có một cái tính một cái, nói hết cho lão tử!"LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Hà Điền cười ra tiếng, vẻ mặt 'ngươi thiên chân quá là đáng yêu ': "Ngươi bắt ta, chặt đứt sinh lộ của ta, thế nhưng cảm thấy ta sẽ nói?"

Thân Khương híp mắt: "Không nói liền nhốt ngươi ở đây, dùng hình, xử chết!"

Hà Điền nhún vai: "Cho nên? Dù sao cũng muốn chết, sao ta phải nói, tiện lợi các ngươi?"

Người này có chút phản nghịch a......

Diệp Bạch Đinh viết chữ trên tay Cừu Nghi Thanh, Thân Khương sợ là không nhịn được.

Lòng bàn tay Cừu Nghi Thanh nhột nhột, cũng viết lại: Nhìn nhìn lại xem.

Phạm nhân đã tìm về, thân phận được xác định, Bắc Trấn Phủ Tư đương nhiên là đi điều hồ sơ, nhưng thời gian quá ngắn, bọn họ biết được cũng rất hữu hạn, cho dù có thêm tin tức, cũng rất có khả năng là người khác đã an bài bố cục trước và nói dối, dưới tình huống không biết gì về người này, mà lập tức thẩm vấn, hiệu quả không nhất định là tốt, để Thân Khương đi, chỉ là thử lần đầu.

Thân Khương còn không phải là tới tay không, trong tay nắm roi, thấy người này miệng lưỡi láu cá, giơ roi, quất mạnh lên bàn.

Đối mặt gần với uy hiếp vũ lực, là người đều có chút phản ứng, thân thể Hà Điền theo bản năng run lên một cái, khựng một cái nháy mắt, vẫn không sợ hãi, còn đưa mặt ra trước: "Bách hộ không vui, quất cái bàn làm gì, không bằng quất về phía ta, bảo đảm đánh một cái là chết —— nhưng nếu ta không đoán sai, Bắc Trấn Phủ Tư, Chỉ Huy Sứ của các ngươi cần ta, ngươi đánh ta không sao, xử chết ta, thì làm sao công đạo với quan trên?"

Diệp Bạch Đinh quá hiểu, Hà Điền đây là đang nhắc nhở Thân Khương, hắn không biết võ công, thân thể rất yếu, quất một roi là có thể chết, nếu dùng hình, sợ là không chịu nổi nửa ngày, thứ hắn biết đến đối với Cẩm Y Vệ mà nói là vô cùng trọng yếu, nhắc nhở các ngươi nên suy xét cho kỹ.

Thân Khương quả nhiên thu roi, cảm giác động tác này hơi nhát, giống như bị dọa sợ, lại trừng mắt một cái: "Chúng ta ở đây rất nhiều đại phu, muốn ngươi chừng nào thì chết, ngươi mới có thể chết, không cho ngươi chết, ngươi có là phế nhân, cũng có thể làm ngươi thở ra một hơi mà nói chuyện!"

Hà Điền thở dài: "Vừa người chết vừa dùng hình, quá không thú vị, dù sao mấy ngày sắp tới như thế nào đều là khổ, không có gì để trông mong, sao ta phải khai? Chết thì chết, chả có gì vui."

Thân Khương tức nghẹn: "Nói đi, muốn như thế nào, ngươi mới có thể nói?"

"Không nhiều lắm," Hà Điền lắc lắc ngón tay, "Cho ta thùng nước ấm, ta muốn tắm rửa một cái."

Thân Khương:......

Woa, người này lá gan phì, học chiêu kia của thiếu gia? Đáng tiếc một điểm cũng không giống, thiếu gia khi đó chỉ làm hắn có cảm giác hữu dụng, có thể dùng, hạ thấp cảnh giới của hắn, cũng không có làm chuyện gì khác, hai người trong lúc thử nhau đã đạt thành quan hệ hợp tác, dần dần tin cậy, người này không giống, mặc kệ nói chuyện hay là biểu tình, đều làm hắn thực phản cảm.

A, tùy tiện đi, chỉ như ngươi, có học kiểu gì cũng học không được bộ dạng đáng yêu của thiếu gia, còn dám làm càn, sợ lát nữa Chỉ Huy Sứ cũng muốn đánh chết ngươi!LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Ngoài cửa sổ không có ám hiệu ra mệnh lệnh, ý tứ là cho phép, Thân Khương hừ một tiếng: "Tắm tắm tắm, cho ngươi tắm! Tắm xong rồi lại không khai liền xử chết ngươi!"

Hà Điền khẽ mỉm cười, rất là vừa lòng: "Ta tắm rửa không tốn nhiều thời gian, không quý giá bằng thiếu gia kia của ngươi, Thân bách hộ nhớ rõ quay lại sớm một chút, đừng để ta nhớ mong ngươi."

Thân Khương nổi một thân da gà, đi ra khỏi phòng thẩm vấn, nhìn thấy thiếu gia: "Người này vừa nhìn là biết loại hàng láu cá, thẩm như thế nào? Thật sự không thể dùng hình sao?"

Cừu Nghi Thanh: "Đó là hạ sách cuối cùng."

Diệp Bạch Đinh: "Nếu hắn nguyện ý phối hợp, tất nhiên là tốt nhất."

Thân Khương nhớ tới bản mặt vừa rồi liền bực: "Nhưng hắn rõ ràng là không phối hợp a!"

Diệp Bạch Đinh hơi cười: "Không cần lo lắng, ta đã có ý tưởng."

Người này là một kẻ rất ngạo khí, lại rất nhẫn nại, trong nhà lao bị khi dễ đến như vậy đều có thể nhẫn, nỗi khổ da thịt chưa chắc là nhịn không nổi, tổ chức mật thám Ngoã Lạt cũng không phải là cơ cấu từ thiện gì, người từ đó ra, chấp hành nhiệm vụ đều phải mang độc hoàn tùy thân, sẽ không chịu qua huấn luyện về hình phạt?

Đối phương có thể là một tên thô lỗ, không biết xấu hổ, nhưng ngạo khí, người thông minh, có coi thường người khác từ trong lòng, cũng sẽ có thứ mình muốn...... Chưa chắc là đồ vật, cũng có thể là thứ vô hình.

Ba người đi noãn các tạm nghỉ, nhiều hồ sơ tư liệu của phạm nhân đã được đưa tới.

Bản thân Hà Điền không có tội gì lớn, là bị tru di liên lụy rồi bỏ tù, phụ thân hắn phạm vào đại án, tội danh tham ô, cả nhà bị tịch thu, thời điểm hắn vào Chiếu Ngục mới mười bốn tuổi, tính cả năm nay là đã tiến vào bảy năm, hắn cũng đã 21 tuổi.

Thân Khương rất có nghi vấn: "Thanh Điểu là người của tổ chức mật thám Ngõa Lạt, phụ thân hắn tham ô, mức độ lớn như vậy, tiền tham ô còn chưa lấy tới, có phải cũng cùng Ngoã Lạt có quan hệ không?"

Chẳng lẽ lúc ấy vụ án được tra quá sơ sót, người này căn bản không phải là tham ô, mà là phản quốc, tham bạc, quay đầu lại đưa cho Ngoã Lạt?

Cừu Nghi Thanh: "Đã lâu năm, đủ thứ chi tiết yêu cầu tra sâu hơn, giờ phút này không thể xác định."

Diệp Bạch Đinh: "Có lẽ ngay lúc đó vụ án không thành vấn đề, nhưng là người bỏ tù có vấn đề —— nếu Thanh Điểu cũng không phải là Hà Điền thì sao?"

Hắn cứ cảm thấy tên này cùng đối phương cho hắn cảm giác cũng không khớp lắm, Thanh Điểu này, nhất định có cất giấu thứ gì đó càng sâu.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Ba người chỉ dựa vào phần tư liệu nho nhỏ không đầy đủ này phân tích một lần, Thân Khương liền đứng lên: "Ta đi xem tôn tử kia tắm xong chưa."

Hắn chỉ đi ra ngoài, rồi quay về lần này, liền phát hiện hai người cách nhau càng lúc càng gần, mặt mũi thâm sâu, khe khẽ nói nhỏ......

Không phải, vừa rồi không phải đều phân tích xong rồi sao, các ngươi lại đang trộm nói nhỏ cái gì nữa? Có chuyện gì là bách hộ không thể nghe? Một cái bách hộ lớn như vậy, ở chỗ này của các ngươi là có thể tùy tiện xem nhẹ sao!

Diệp Bạch Đinh nhìn thấy hắn vào: "Được rồi?"

Thân Khương gật đầu: "Tắm xong rồi."

"Được, chúng ta đi qua."

Lần này, Diệp Bạch Đinh đi cùng Thân Khương đến phòng thẩm vấn, Thân Khương liếc mắt nhìn nhìn phía cửa sổ nhỏ, thấp giọng hỏi thiếu gia: "Chỉ một mình ngươi, Chỉ Huy Sứ không đi?"

Diệp Bạch Đinh nhẹ nhàng xắn tay áo lên: "Con bài lớn đương nhiên phải để đến cuối cùng, nếu bản lĩnh của ta không đủ, hỏi không ra cái gì, tất nhiên nên thỉnh Chỉ Huy Sứ."

Thân Khương chớp chớp mắt, hiểu rồi, là cái đạo lý này, ngay cả Chỉ Huy Sứ cũng lên, thì có vẻ tôn tử kia rất có năng lực vậy, dựa vào cái gì cho hắn mặt lớn như vậy, tưởng bở đi!

"Chờ chút," Diệp Bạch Đinh gọi Thân Khương lại, đôi mắt giảo hoạt, thanh âm phóng nhẹ, "Còn có chuyện này phải dặn ngươi......"

Một lát sau, phòng thẩm vấn.

"Nha, thiếu gia tới."

Hà Điền vén tóc ướt, mí mắt lười biếng liếc một cái lên người Thân Khương: "Cảm thấy chính mình không được, thỉnh chủ tử ngươi đến?"

Hắn hơi cao giọng, cho rằng đây là trào phúng, dù sao ở Chiếu Ngục, khi Diệp Bạch Đinh còn chưa ra mặt, Thân Khương đối với Diệp Bạch Đinh là coi thường, cảm thấy Diệp Bạch Đinh quá gầy quá yếu, nếu không phải phá án yêu cầu, mới không thèm để ý, nhưng hắn không biết, thời đại bất đồng, Thân Khương thăng làm bách hộ, không cần thường xuyên ở Chiếu Ngục trực ban, hắn đối với giá trị vũ lực có sùng bái đặc thù, đối với đầu óc cũng vậy, ấn tượng thiển cận trước đó, đã sớm bị chỉ số thông minh nghiền áp nhiều lần uốn nắn, hắn hiện tại đối thiếu gia chính là một chữ phục thật lớn, thừa nhận là chủ tử thì làm sao vậy, thiếu gia chính là! Chẳng những là chủ tử, còn là thần tiên, là trời của Bắc Trấn Phủ Tư, làm sao vậy?

Lời này nói ra Chỉ Huy Sứ cũng sẽ không phản đối, ngươi một cái phạm nhân đang bị giam giữ biết cái rắm!

Thân Khương cười lạnh: "Đúng vậy, mời chủ tử nhà ta tới đây giáo huấn ngươi, như thế nào, sợ rồi?"

Hà Điền ngẩn ra một lát, mới từ từ nói: "Có vài ngày không thấy, Thân bách hộ lúc này càng ngày càng không biết xấu hổ."LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Thân Khương cảm thấy đã tìm về chút mặt mũi: "A, ngươi không phải Thanh Điểu sao, khoe khoang lợi hại như vậy, như thế nào, chút tin tức này cũng tìm hiểu không đến?" Hắn còn chân thành kiến nghị với Diệp Bạch Đinh, "Nếu không chúng ta vẫn là dùng hình đi, loại tiểu lâu la sâu bọ ngu xuẩn cái gì cũng không biết này, không có gì để nói, không chừng tổ chức mật thám kia là cái chỗ nuôi chim, cái gì mà thanh điểu lục điểu hạt điểu gia tước, nuôi một bầy, tầng dưới chót đều là thứ đê tiện này, ta muốn tìm lên trên, kiểu gì tên cũng uy phong hơn đi, tỷ như chu tước phượng hoàng gì đó? Hắn khẳng định là không được."

Mặt Hà Điền liền trầm xuống: "Vô tri ngu xuẩn."

Mắng chửi người kìa mắng chửi người kìa hắn thật là mắng chửi người!

Thân Khương tránh phạm nhân, chớp mắt với Diệp Bạch Đinh: Quả nhiên đúng như thiếu gia định liệu, phạm nhân phản ứng giống y như ngươi nói!

Diệp Bạch Đinh xốc bào, đoan đoan chính chính ngồi xuống ghế, tâm nói đó là đương nhiên, tưởng vừa rồi là quan sát chơi chơi sao?

"Dù sao ngươi cũng đi không được," hắn cười nhẹ, nhìn Hà Điền, "Không bằng chúng ta tâm sự vui vẻ?"

Hà Điền liếc qua: "Đã nói, không trò chuyện. Dù sao cũng chết, sao ta phải trò chuyện với các ngươi?"

"Bởi vì tò mò."

Diệp Bạch Đinh nhìn hắn, thong thả ung dung: "Trên người của ngươi có thứ chúng ta muốn biết, trên người chúng ta, cũng có thứ ngươi muốn biết đi? Như thế nào, muốn làm cái giao dịch hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro