Chương 144 Dùng độc tự sát

Thật lâu sau, Đường Phi Hãn cũng không ngẩng đầu, có thể là hổ thẹn, có thể là không dám đối diện ánh mắt thất vọng của bằng hữu, cũng có thể chỉ là không muốn để ai nhìn thấy, nước mắt hối hận trong hốc mắt.

Lời Diệp Bạch Đinh, hắn nghe rõ ràng, không quan trọng, những người khác đều không quan trọng, hắn đã lớn, phía sau có bằng hữu, có tất cả những gì hắn khổ tâm tạo ra, người thương tổn hắn đã già rồi, rất khó thương tổn hắn nữa......

Trân quý nhất, thời gian trân quý nhất, người hắn nên quý trọng nhất, là chính hắn a.

Sao hắn có thể đánh mất bản thân chứ?

Đã đến cuối giờ Tỵ, náo nhiệt ngoài đường đã gần như đạt đỉnh, có người bán nghệ khua chiêng gõ trống, chuẩn bị một đoạn biểu diễn xuất sắc, có tiểu hài tử chạy nháo trên phố, hưng phấn kêu la, cánh hoa hạnh màu trắng nhạt mượt mà theo gió phiêu lãng, không biết lướt qua bao nhiêu bờ tường, bao nhiêu mái hiên lầu các, bay đến bên gờ cửa sổ, lười biếng rơi trên mặt đất.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Đây là khói lửa nhân gian. Cũng là điểm mỹ diệu nhất của cuộc sống.

Bắc Trấn Phủ Tư uy nghiêm yên lặng, tựa như xa rời quần chúng, kỳ thật vẫn luôn ở nhân gian, chỉ cần ngưng thần lắng nghe, cái gì cũng có thể nghe được, cái gì cũng có thể cảm giác được, khi lòng ôn nhu, thì ngay cả giáo trường trống trải túc sát cũng trở nên thật thân thiết.

Ngươi xem, lưỡi dao có sắc bén đi nữa, áo giáp có lạnh băng đi nữa, cũng có cánh hoa mềm mại dựa lên không phải sao?

Diệp Bạch Đinh nhìn hắn: "Hiện tại muốn nói chưa? Người kia, là ai?"

Thanh âm Đường Phi Hãn chua xót: "Không phải ta không muốn nói, chỉ sợ nói ra, cũng không có ai tin...... nghĩ lại cẩn thận, người này không để lại cho ta cái gì, ngoại trừ những lời trước đó đã nói, ta không có bất luận chứng cứ gì có thể chỉ chứng."

Tầm mắt Diệp Bạch Đinh lướt qua sảnh: "Người này, ở ngay đây, có phải hay không?"

Đường Phi Hãn ngẩn ra.

Diệp Bạch Đinh: "Là Tằng Tam Nương đi."

Đường Phi Hãn còn chưa nói gì, Tằng Tam Nương đã xuy một tiếng: "Tiểu tiên sinh thôi đừng đoán mò nữa, thiếp thân chính là người làm buôn bán đứng đắn, Lưu Li Phường cũng không biết đã mở bao nhiêu năm, thật sự muốn làm chuyện xấu đã sớm làm, còn chờ đến hôm nay sao?"

Diệp Bạch Đinh nhìn nàng ta: "Ngươi có một đoạn thời gian, thường xuyên xuất hiện ở cửa sau Mục quận vương phủ, thật sự là đang hẹn hò với Tôn Chí Hành, cũng là nhờ hắn che lấp, gặp Đường Phi Hãn ở đó, đúng không? Nơi đó đường phố trống trải, phố hẻm phương hướng lại phức tạp, một khi phát sinh chuyện gì bất ngờ, rất tiện trốn thoát, là nơi mà ngươi tỉ mỉ chọn lựa, lại dựa cực gần Mục quận vương phủ, dễ bề cho ngươi bịa ra lời nói dối để yểm hộ."

"Mục quận vương, Mục An, Tôn Chí Hành, Đường Phi Hãn, một tầng lại một tầng, thật thật giả giả, chỉ cần tròng lên quan hệ nam nữ, đều sẽ trở nên ái muội mê ly, khó tra rõ, ngươi có rất nhiều biện pháp tách ra phương hướng, đúng không?"

Tằng Tam Nương dùng khăn che miệng: "Nói như tiểu tiên sinh, ta mà thông minh như vậy sao."

Ánh mắt Diệp Bạch Đinh thanh triệt: "Viện để hẹn hò là của Tôn Chí Hành, viện hoang để giao dịch lưu li vụn là của Tôn Chí Hành, ngươi làm lão bản nương của Lưu Li Phường chỉ là cùng lưu li có quan hệ, cùng hung thủ Đường Phi Hãn lại không có nửa điểm quan hệ, quen cũng không quen biết, có khả năng phát sinh liên hệ với hắn, là Tôn Chí Hành, bọn họ đều từng bị Đường Cảnh Phục khi dễ, có kẻ thù chung, Cẩm Y Vệ tra như thế nào, cuối cùng tra được cũng chỉ là Tôn Chí Hành, mọi lý luận đều hoàn hảo, ông ta không thừa nhận thì là giảo biện, thậm chí vào thời điểm mấu chốt, ngươi còn có thể làm nhân chứng, cung cấp khẩu cung, ta đoán đúng không?"

Tôn Chí Hành ở một bên nghe, biểu tình có chút đình trệ, có vẻ nhất thời không rõ là chuyện như thế nào.

Diệp Bạch Đinh nhìn Tằng Tam Nương, nói tiếp: "Ngoại trừ chế tác và quăng viên cầu, mấy việc khác đều là ngươi tới làm, bao gồm đặt hàng ở chợ đen, dùng tiền mua tiểu tặc đến trộm lưu li —— còn về phần vì sao lại trộm chính nhà mình mà không phải nhà khác, bởi vì cái Lưu Li Phường này đối với ngươi mà nói cũng không quan trọng, nó chỉ là thứ dùng để ngụy trang, dùng để cho ngươi tạo một hình tượng chứng minh cuộc sống của ngươi, bản thân ngươi có một thân phận khác, chưa nói tới tổn thất hay không tổn thất gì, thiếu vài đồng tiền mà thôi, không quan trọng, ngược lại vì bị mất đồ, ngươi lại báo quan, ngươi là khổ chủ, sẽ giảm bớt rất nhiều hiềm nghi, Tôn Chí Hành thì không nhất định, hắn cùng ngươi kết giao quá sâu, có một số việc thậm chí có thể thay ngươi làm chủ, tỷ như Lưu Li Phường này, liền bởi vì hắn thường xuyên đến, chẳng những đối với người rất quen thuộc, đối với lưu trình chế tác cũng rất quen thuộc, thời điểm mấu chốt thậm chí có thể thay ngươi ra lệnh, trước làm cái gì sau làm cái gì, làm như thế nào ——"

"Tôn Chí Hành, cũng là kẻ chết thay ngươi chuẩn bị trước đi? Ngươi đã an bài hết thảy hiềm nghi có thể khả thi cho ông ta, Đường Phi Hãn tốt nhất là không có việc, có việc cũng không sợ, hắn không có chứng cứ để khai ra ngươi, quan phủ có tra nữa, cuối cùng tra được cũng chỉ có Tôn Chí Hành, Tôn Chí Hành chính là đồng lõa, kẻ xúi giục, chống cự như thế nào cũng vô dụng, bởi vì động cơ ông ta có, hoàn cảnh có, địa điểm có, tất cả mọi chuyện đều có quan hệ với ông ta, ông ta thoát không được hiềm nghi."

Tằng Tam Nương thở dài: "Nói như tiểu tiên sinh, hiềm nghi rõ ràng đều ở trên người Tôn đại nhân, tại sao còn hoài nghi ta? Là đã tìm được chứng cứ gì rồi?"

Lời này nhìn như nghi ngờ, kỳ thật ẩn ẩn có ý đồ thăm dò.

Diệp Bạch Đinh nhếch khóe môi: "Tầm mắt của Cẩm Y Vệ lúc đầu, chỉ là tỏa định ở trên hai người các ngươi, rốt cuộc là ai, không thể xác định, kẻ đứng sau lưng xúi giục, thúc đẩy người khác phạm tội này ẩn nấp đến quá sâu, nhưng chân tướng cuối cùng, kỳ thật cũng không khó xác định, cứ nhìn ngày hôm nay, thẩm vấn trước công đường, ánh mắt Đường Phi Hãn nhìn ngươi cùng nhìn Tôn Chí Hành hoàn toàn không giống nhau, nếu như không có không khí đặc thù, hắn cơ bản là không nhìn ngươi, tị hiềm đến quá lộ liễu, đối đãi Tôn Chí Hành thì cũng như những người khác, khi lực chú ý bị dẫn tới thì nhìn, lúc bình thường thì xem nhẹ, nhưng khi có manh mối lớn xuất hiện, có nguy cơ bại lộ, người hắn nhìn trước hết là ngươi. Lúc đầu thái độ hắn nói chuyện với ngươi cũng không tốt, thậm chí có chút địch ý, cũng không phải là trước đó an bài, cũng không phải cố ý muốn làm ngươi bại lộ, trong lòng hắn có oán với ngươi, ngươi dụng tâm kín đáo tạo quan hệ, tình cảm gắn bó giữa hai người các ngươi, đã sụp đổ, hắn không tín nhiệm ngươi nữa, đúng không?"

"Ngươi chắc cũng không phải là lão bản nương của Lưu Li Phường đi? Hoặc ngươi là, sớm từ mấy năm trước, ngươi đã mạo danh thay thế nữ nhân này, khi nào bắt đầu...... Ta đoán, là trước khi nữ tử này vào kinh, nếu nàng ở kinh thành ổn định rồi, có người và quan hệ quen thuộc, ngươi liền rất khó giả mạo, ngươi đã thế thân nàng trước khi nàng vào kinh, dùng thân phận bé gái mồ côi vào kinh, tự chọn lựa gả cho một người nam nhân, có lẽ còn giết người này —— ngươi sớm trở thành quả phụ, rất có thể cũng là tự lựa chọn, dù sao hoàn cảnh đã quen thuộc, nhân mạch quan hệ đã gây dựng thành công, một mình tự tại cỡ nào, muốn làm cái gì liền làm cái đó, ai cũng quản không được."

"Suy nghĩ phân tích toàn bộ tài nguyên nhân mạch bên mình, hữu dụng, liền theo dõi, quấn lên, chế định ra bất đồng kế hoạch, hoặc câu dẫn, hoặc mê hoặc, không nghe lời liền giết chết, hoặc là làm người vừa mới cắn câu giết thay ngươi, trượng phu của ngươi hữu dụng, Đường Phi Hãn hữu dụng, Tôn Chí Hành càng hữu dụng, trượng phu ngươi đã chết, Đường Phi Hãn đã nhận tội, hiện giờ ngươi có phiền toái, chỉ dư lại người này, có phải cũng nên vứt bỏ hay không?"

Diệp Bạch Đinh gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn, nhắc nhở Tôn Chí Hành: "Nghe lâu như vậy, Tôn đại nhân hãm trong vụ án này sâu bao nhiêu, nói vậy chính mình cũng đã rõ ràng, không muốn tự biện giải vài câu sao? Tòa nhà dùng để chế tác 'viên cầu'—— ta vừa rồi chưa nói rõ ràng, chủ hộ đích xác là ở nơi khác, khẩu cung nhất thời không lấy được, nhưng ở bản địa, chủ hộ cho người thuê mướn, người này, cùng Tôn đại nhân ông, có liên hệ rất lớn."

Hắn nhắc nhở rất mịt mờ, điểm đến mới thôi, cho càng nhiều không gian để suy ngẫm, Thân Khương thì lại rất trắng trợn: "Tôn đại nhân cần phải nghĩ kỹ lại xem, nữ nhân này đúng là lại muốn ném nồi, ông mà không nghĩ ra được chứng cứ hữu lực để tự biện giải, thì là kẻ chết thay kế tiếp!"

Tôn Chí Hành vẫn không có phản ứng lại, khó tin mà nhìn về phía Tằng Tam Nương: "Sao......có thể? Tam nương rõ ràng ôn nhu thiện lương......"

Vành mắt Tằng Tam Nương đỏ lên, nước mắt liền rơi xuống, bộ dáng kia như hoa lê dính hạt mưa, ủy khuất chết đi được, như kiểu nếu chung quanh mà không có ai, là nàng ta có thể nhào vào lòng nam nhân này khóc kể: "Bọn họ oan uổng ta...... Tôn lang, ngươi hiểu ta nhất......"

"Bang" một tiếng, thủ tọa chính vị, Cừu Nghi Thanh vỗ vang khối gỗ trên án kỷ: "Tôn Chí Hành, bổn sử hỏi ngươi, viện hoang nhà ngươi, Tằng Tam Nương có biết hay không?"

Tôn Chí Hành không dám giấu giếm: "Biết, có biết, có lần chúng ta đi chơi ban đêm, đi ngang qua con đường đó, ta có nói qua với nàng."

Cừu Nghi Thanh: "Ân oán giữa ngươi và Đường Cảnh Phục, Tằng Tam Nương có biết hay không?"

"Biết," ánh mắt Tôn Chí Hành có chút hoảng loạn, "Ta có đề cập một ít với nàng......"

Cừu Nghi Thanh: "Suy nghĩ của ngươi đối với Đường Phi Hãn, Tằng Tam Nương có biết hay không?"

"Biết, khi chúng ta tán gẫu đã từng nói về những người trẻ tuổi này......"

Nói tới đây, bản thân Tôn Chí Hành cũng có chút không tin, chẳng lẽ mấy chi tiết ngày thường nhìn như vô tâm đó, kỳ thật đều là cố ý dẫn đường, cố ý thăm dò?

"Tằng Tam Nương có khả năng dẫn dắt ngươi làm quen với chuyện trong Lưu Li Phường, có từng vì 'bất ngờ không có mặt', yêu cầu ngươi hỗ trợ coi chừng công việc sản xuất trong phường hay không?"

"Có......" Tôn Chí Hành nuốt nước miếng một cái, "Có mấy lần, chúng ta đang ở cùng nhau, đều ở Lưu Li Phường, bên ngoài đột nhiên có việc, yêu cầu đích thân nàng đi một chuyến, trong phường việc sản xuất lưu li đang ở giai đoạn mấu chốt, nàng không yên tâm, đem một phần công thức nói cho ta, nhờ ta hỗ trợ nhìn chằm chằm......"

Đúng là vì một phần công thức này, hắn mới không có một chút nghi ngờ gì, cho rằng đây là biểu hiện đối phương toàn thân toàn tâm tin cậy hắn, ngay cả công đoạn quan trọng, cả đời cậy vào cũng đều giao cho hắn, sao có thể sẽ hại hắn?

Tôn Chí Hành nhìn bộ dạng Tằng Tam Nương, càng lúc càng xa lạ, giống như chưa từng chân chính quen biết.

Nhưng sự thật ở trước mắt, hắn không thể tiếp tục cự tuyệt suy nghĩ theo hướng này, dù sao làm quan, ăn qua gặp qua, có không thể tưởng tượng, khó có thể tin đi nữa, cũng cần phải lập tức suy xét tình cảnh của bản thân......

"Có...... có một thứ! Ta có thể tự biện giải!" Hắn rốt cuộc nghĩ tới một chuyện, "Tằng Tam Nương từng mất một thứ! Lưu Li Phường kia của nàng, đích xác là kinh doanh không tồi, nhưng miếng đất kia không phải của nàng, là nàng thuê lại, người sở hữu là một chủ đất địa phương, người này là tên tiểu nhân, hai tháng nay Lưu Li Phường liên tiếp phát sinh chuyện bị trộm, người làm trong phường nhàn rỗi mới nghị luận, nói có phải phong thuỷ không tốt hay không, định kiến nghị lão bản nương đổi địa phương, dù sao phí tổn cũng không tính là lớn......"

Tằng Tam Nương ngẩn ra, chuyện này......

Tôn Chí Hành: "Tên chủ đất kia mấy năm nay dính vào đánh cuộc, đang cần tiền, không muốn Tằng Tam Nương dọn đi, muốn trộm chút đồ của nàng, tỷ như bạc, dụng cụ quan trọng, nàng hụt tiền, thì đi không được nữa, không phải là có thể tiếp tục thuê miếng đất này sao? Hôm hắn trộm đồ vừa lúc ta ở đó, vừa lúc đụng phải, nhưng ta không nói ra, vì mấy ngày đó Tằng Tam Nương đang cùng ta giận dỗi, không để ý tới ta, ta nghĩ nàng thiếu thốn, có chuyện phiền toái, sẽ đến tìm ta...... Lúc ấy ta không quá để ý, tưởng là việc nhỏ, hiện tại nghĩ lại, khi đi ngang qua người tên chủ đất kia, ta ngửi thấy một mùi rất nồng, hẳn là......thuốc nổ! Nàng không phải quan cũng không quải quân, sao trong phòng lại có thứ như thuốc nổ? Chỉ Huy Sứ cứ phái người đi tra, nhất định có thể trả lại trong sạch cho ta!"

Cũng không cần Chỉ Huy Sứ, Thân Khương ngoắc tay kêu một Cẩm Y Vệ lên, Cẩm Y Vệ gật gật đầu, lập tức chạy đi tra xét.

Tằng Tam Nương híp mắt.

Bất cẩn rồi.

Suốt ngày đánh nhạn, sẽ có ngày bị nhạn mổ mắt, nàng ta đích xác là bị mất vài thứ, bạc thì không phải cái gì to tát, nàng mất được, mấu chốt là thứ hỏa dược kia, bởi vì số lượng cũng không nhiều, rất lâu sau đó nàng ta mới phát hiện, khi đó cũng đã chậm, chỉ bằng một mình nàng ta, căn bản không thử được ra ai là tiểu tặc, nhưng quan sát mấy ngày, không có chuyện gì phát sinh, mới yên tâm một chút, không ngờ là có chuyện như vậy, còn bị Tôn Chí Hành thấy được!

Cơ hồ là trong nháy mắt, ánh mắt nàng ta nhìn về phía Tôn Chí Hành liền mang sát khí.

Diệp Bạch Đinh: "Hiện tại nếu động thủ diệt khẩu, càng là lạy ông tôi ở bụi này."

Bởi vì lời này, Tằng Tam Nương ngạnh sinh sinh nghẹn trở về, nghẹn rồi mới phát hiện không đúng, người khác nói cái gì thì làm cái đó, chẳng phải là nàng ta đang biểu hiện cam chịu sao?

Tôn Chí Hành thực sự bị dọa, lập tức nhảy qua một bên, núp sau lưng Thân Khương: "Bách hộ đại nhân, ngài phải bảo hộ ta!"

Thân Khương:......

"Hiện tại ngẫm lại, Lưu Li Phường là của ngươi, an bài người trộm đồ vật, âm thầm hỗ trợ, bảo đảm mọi chuyện được trôi chảy, ngươi mới là người dễ nhất, không phải sao?" Diệp Bạch Đinh nhìn Tằng Tam Nương, "Ngươi qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn làm buôn bán, Cẩm Y Vệ đã tra qua, cũng coi như an phận, vì sao đột nhiên hành động? Là —— Lý Tiêu Lương chết?"

Không giống.

Hắn cẩn thận quan sát biểu tình của Tằng Tam Nương, lắc đầu: "Ta cảm thấy không phải, nếu các ngươi bị Thanh Điểu yêu cầu lặng im, tất nhiên là lúc ấy đã gặp chuyện rất lớn, không có cách nào làm được nhiều hơn, chỉ có thể như thế, bảo hộ người khác, cũng bảo hộ chính mình, nếu muốn lặng im, nhất định phải cắt đứt phương thức lui tới với mọi người, chặt đứt rồi, liền vô pháp biết các tình báo mới, ngươi cũng không biết Lý Tiêu Lương bị bắt, sao biết được động tác của hắn? Lần hành động này, là ám hiệu Thanh Điểu đã ước định tốt với ngươi trước đó, đúng không? Là thời gian, ngày tháng, hay là một sự kiện riêng biệt nào đó? Ta đoán —— không phải thời gian, là sự kiện."

"Tiểu tiên sinh cũng thật biết đoán, đáng tiếc đều không đúng đâu."

Tằng Tam Nương đột nhiên mở miệng nói chuyện, khí chất toàn thân dùng mắt thường có thể thấy được biến hóa, thu hồi vẻ lười biếng tùy tính trước đó, thân thể căng chặt, hai mắt lộ ra hàn quang, tay phải nửa nắm, tựa như đang ẩn giấu ám khí, ngay sau đó là có thể công kích đến.

Diệp Bạch Đinh một chút cũng không sợ: "Hiện tại ngươi có thể chạy trốn, thử một lần năng lực bắt người của Cẩm Y Vệ."

Mắt thấy tay phải của Tằng Tam Nương nắm càng chặt, Thân Khương bước ngang hai bước, chắn trước mặt Diệp Bạch Đinh, trừng mắt nhìn nàng: "Nói! Nơi chứa thuốc nổ của quân đội, ngươi làm sao mà biết được? Loại chuyện như vậy người bình thường tuyệt đối không làm được, cá mà ngươi nuôi ở quan trường, không chỉ có một Tôn Chí Hành này đi, còn ai nữa? Đường dây ở chợ đen, ngươi không phải tặc không phải trộm, làm sao mà có được, ngươi có liên hệ đồng lõa khác hay không!"

"Nha, đứng gần như vậy, rống hung như vậy, thiếp thân rất sợ hãi a."

Tằng Tam Nương miệng nói sợ hãi, mặt lại thật sự ổn, toàn bộ đều là ba chữ 'không phối hợp', muốn moi khẩu cung từ nàng ta, nằm mơ đi!

Diệp Bạch Đinh rời khỏi án kỉ, đi tới: "Vậy vì sao lựa chọn Đường Phi Hãn? Hắn so với người khác, có chỗ nào đặc thù?"

"Dễ dàng a," Tằng Tam Nương cười, "Một đứa trẻ không lớn, nhìn có vẻ ưu nhã quân tử, tiền đồ vô lượng, kỳ thật toàn bộ oán phẫn đều ở dưới đáy lòng, biểu tình khi không có ai...... A, không biết hắn nhìn thấy, có thấy sợ hãi không? Ta đích xác là dẫn dắt hắn, như các ngươi nói, là xúi giục, nhưng nếu trong lòng hắn không có việc gì, ta có thể buộc hắn giết người sao? Còn không phải là chính hắn muốn, sao ta lại không đi xúi giục Mục An chứ? Hắn cùng ta tiếp xúc còn nhiều hơn kìa."

Diệp Bạch Đinh: "Sao ngươi biết trong lòng hắn tràn ngập oán phẫn? Có lẽ chỉ là tính cách nội hướng, không muốn nói tới chuyện quá khứ mà thôi."

Tằng Tam Nương xuy một tiếng: "Cái khác, ta có thể nhìn không chuẩn, nhưng phương diện này, ta quá rành, người như vậy ta đã thấy nhiều, đều là từ sống khổ mà tới, không phải tê liệt, thì là lòng tồn oán hận, định ra quy củ quản giáo, có những người đó mà, nhẫn nhục chịu đựng, có thể sống mấy ngày là mấy ngày, có những người có lòng dạ, có tiền đồ, từ vực sâu đen tối đi ra, từ kẻ ai cũng thương hại thành người ai cũng nhìn lên, cũng có những người đi không ra, cả đời bị những cảm xúc này tra tấn, để cho chúng ta lợi dụng...... Đường Phi Hãn sao, chính là loại cuối cùng, không tin ngươi hỏi hắn xem, từ nhỏ đến lớn, lúc hắn sống vui vẻ nhất, có phải chính là mấy ngày trước, khi hắn giết người hay không? Hắn hưởng thụ cái này, hắn trời sinh chính là người như vậy!"

"Hắn không phải!"

Mục An gắt gao nắm tay, đột nhiên giương giọng: "Hắn đầy bụng thi thư, tài hoa hơn người, dưới ngòi bút có núi sông đẹp nhất, cỏ hoa thanh tú nhất, hắn chỉ là có chút ý nan bình, một chút mà thôi, thời gian trôi đi, sẽ phai nhạt mất, chúng ta vẫn sẽ lớn lên, không trói buộc với bất luận kẻ nào, hắn vốn nên có tiền đồ cẩm tú, hắn lập tức là có thể thoát ra, là ngươi cứng rắn lôi hắn xuống! Ngươi tâm tư âm độc, hại người rất nặng, ngươi cũng biết ngươi làm hại không chỉ là hắn, còn có......"

Còn có tánh mạng người khác, như Lữ Hưng Minh đã thiên nhân vĩnh cách với hắn.

Nhân sinh có được người bạn nói dễ hơn làm, nhưng mất đi, hình như là chuyện trong nháy mắt.

Thanh âm của hắn hơi nghẹn ngào, Đường Phi Hãn càng run rẩy, mặt chôn thật sâu trong lòng bàn tay, ngay cả câu xin lỗi, cũng nói không ra nữa.

Diệp Bạch Đinh nhìn Tằng Tam Nương: "Đối với loại người nào đều biết rõ ràng, quan sát tỉ mỉ đến như vậy—— tổ chức của ngươi, đều là người như vậy?"

Tằng Tam Nương tự biết đã nói lỡ, lại bị dẫn dụ nói ra: "Bức ép sát như vậy, sẽ không sợ ta cắn độc tự sát?"

"Ngươi sẽ không," Diệp Bạch Đinh nói chắc chắn, "Ngươi hôm nay đến đây, là phối hợp Cẩm Y Vệ hỏi cung, khi chưa xác định trên tay Cẩm Y Vệ có bao nhiêu chứng cứ, có biết toàn bộ chân tướng sự thật hay không, ngươi không có khả năng chủ động phạm hiểm, vì đề phòng Cẩm Y Vệ tra xét nghiêm, ngươi nhất định sẽ không mang theo túi độc hay độc hoàn tùy thân, không thể cắn độc tự sát ở đây."

"A."

Tằng Tam Nương cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Bạch Đinh rất phức tạp, có bội phục, có oán hận, cũng có cười nhạo.

Diệp Bạch Đinh đột nhiên cảm giác không ổn: "Mau đè nàng ta lại, nàng muốn tự sát!"

Cẩm Y Vệ chung quanh lập tức vọt lại, Thân Khương đứng gần, phản ứng càng nhanh, theo bản chộp lấy tay phải đang nắm chặt của Tằng Tam Nương ——

Hắn bắt được tay phải của Tằng Tam Nương, nhưng trong tay này cũng không có thứ gì, cái gì cũng không có, ngược lại là tay trái nàng nhanh chóng có động tác, kéo xuống túi thơm bên hông, nhanh chóng đưa lên mũi ngửi một cái ——

Khóe miệng lập tức tràn ra tia máu, thân thể cũng đi theo đó mà đổ xuống.

"Chủ......chủ...... Thuộc hạ vì ngài tận......tận trung!"

Chết vô cùng dứt khoát, người khác ngay cả ngăn cản cũng không kịp.

Thân Khương đứng gần nhất, cũng hối hận nhất: "Ta tóm lấy tay phải của nàng làm cái gì, ta nên tóm tay trái!"

Diệp Bạch Đinh vỗ vỗ vai hắn: "Không trách ngươi."

Hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra một chút tình trạng của Tằng Tam Nương.

Tằng Tam Nương đối với chuyện mình làm đã sớm đoán ra, một khi bị phát hiện, là có kết cục gì, bản thân nàng ta cũng biết, bởi vậy đã sớm chuẩn bị tốt, tay phải chỉ làm một cái động tác giả, làm trước, chỉ là để mê hoặc người khác, để cho chính mình có thời gian tự sát, nàng ta đích xác không có mang độc hoàn gì, trong răng cũng không giấu túi độc, có lẽ là ăn trước một chút dược vật đặc thù, nếu hôm nay không có việc gì, có thể an toàn đi ra, bản thân nàng ta sẽ có giải pháp, nếu hôm nay ma cao một thước, đạo cao một trượng, nàng ta che giấu không được, túi thơm mang tùy thân có thuốc dẫn, chỉ cần ngửi một cái, liền dẫn tới độc phát.

Thật đúng là chuẩn bị chu đáo.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Tôn Chí Hành nhìn hình ảnh trước mắt có chút không thể tiếp thu: "Tại sao...... lại như thế?"

Cừu Nghi Thanh cũng đã đi tới: "Cẩm Y Vệ tra được, Tôn đại nhân đến nay không có cưới vợ, trong nhà chỉ có một phòng thiếp thất, nghĩ chắc là hoài niệm quá khứ quá sâu, nhìn trúng nàng này, là bởi vì tính cách, diện mạo?"

Tôn Chí Hành mím môi: "Diện mạo của Tằng Tam Nương......đích xác giống Nhàn nương, thân hình trang điểm, ngay cả yêu thích đều rất giống, tính tình cũng vậy, các nàng đều là người thiện lương kiều tiếu, ngẫu nhiên có chút tiểu tính tình, nhưng biết nặng nhẹ, trong chuyện lớn sẽ không sai, nàng không nên là kẻ giết người a......"

Lữ Ích Thăng xuy một tiếng: "Ngươi biết cái rắm gì! Nữ nhân nếu muốn gạt người, đặc biệt một cái nữ nhân có diện mạo đẹp, muốn lừa một nam nhân đang đắm chìm trong tình yêu, lại quá đơn giản."

Diệp Bạch Đinh kiểm tra tình huống của Tằng Tam Nương, trên tay đột nhiên khựng lại, định đi sờ mặt nàng ——

Cừu Nghi Thanh lại cúi người xuống: "Để ta."

Vừa nói,vừa chỉ huy Thân Khương: "Đi lấy bồn nước tới."

Nước được bưng tới rất nhanh, Cừu Nghi Thanh căn bản là không hề thương hương tiếc ngọc, vốc một vốc nước tạt thẳng vào mặt Tằng Tam Nương đã chết, nhấc tay lên chà xát ——

Mọi người liền phát hiện, người thì vẫn là người này, khí chất lại thay đổi rất nhiều, son phấn vừa trôi đi, một lớp gì đó thật dày vừa được lau đi, thấy ra màu da vốn có của nàng ta cũng không quá tốt, hơi có vẻ vàng vọt bệnh hoạn, tổ hợp ngũ quan có cảm giác kém hơn trước rất nhiều, quả thực giống như đổi thành người khác.

Tôn Chí Hành càng bị đả kích: "Đây...... làm sao mà......"

Vừa nhìn như vậy, hoàn toàn không giống Nhàn nương của hắn nữa!

Thân Khương tâm tồn kính sợ: "Thuật hoá trang a...... lợi hại."

Diệp Bạch Đinh nhìn về phía Tôn Chí Hành: "Nếu ông là cá trong lưới của nàng ta, khi nàng ta tiếp cận ông, đương nhiên muốn đầu tư vào sở thích của ông, người ông thích là bộ dáng gì, nàng ta phải là bộ dáng đó, ông kỳ vọng có thể nghiệm như thế nào, nàng ta sẽ cho ông thể nghiệm như thế đó, nàng ta từ đầu đến cuối chính là đang lợi dụng ông, ông còn không muốn tỉnh lại?"

Tôn Chí Hành:......

Diệp Bạch Đinh: "Ông không giống người khác, trong tình cảm rất chấp nhất, cũng đủ nhạy bén, nàng ta dù có dùng hết tâm cơ thủ đoạn, chỉ sợ cũng rất khó không lộ sơ hở với ông, chỉ là ông lúc ấy không chú ý, ông cứ suy nghĩ kỹ một chút, nàng ta có nhận thức ai, mà hay che che giấu giấu, thậm chí làm ông ghen tuông hay không?"

"Thật đúng là có!"

Tôn Chí Hành không cân nhắc kỹ, cũng không cảm thấy là có chuyện, nghĩ cẩn thận, chỗ không thích hợp lại có rất nhiều, một hơi cho ra bảy tám cái tên!

Nói xong còn có chút ngượng ngùng, sờ sờ cái mũi: "Có khả năng......là ta đa tâm, bất quá địch ý của ta đối với Lữ Ích Thăng, giống như cũng là nàng ta đẩy lên, ta đủ tư lịch rồi, muốn thăng quan, vị trí cũng không chỉ có một cái, nhưng nàng ta không thích Lữ Ích Thăng, nói ánh mắt Lữ Ích Thăng nhìn nàng ta không đúng, mấy bận như thế, ta mới tin, nhìn Lữ Ích Thăng càng ngày càng không vừa mắt, hiện giờ ngẫm lại, nàng ta có thể cũng là muốn lợi dụng ta, dẫm lên Lữ gia, nếu có thể thuận lợi ném nồi, đem nhà ông ta đóng đinh hành hung thủ, liền càng tốt......"

Cừu Nghi Thanh đã làm Thân Khương ghi nhớ bảy tám cái tên này, sau đó đi tra.

Diệp Bạch Đinh thở dài: "Ông cho rằng trong chuyện lần này, là ông đang có lời sao?"

Thanh âm của Tôn Chí Hành có chút khàn: "Ta cho rằng nàng ta cũng tốt như Nhàn nương, chưa bao giờ nghĩ tới việc lợi dụng ta, toàn tâm toàn ý đối với ta, chuyện gì đều có thể nói với ta, tánh mạng thân gia đều có thể cho ta, ngược lại là ta, không thể cho nàng ta quá nhiều thứ, tham luyến ôn nhu, thân thể của nàng ta, là ta đang lợi dụng nàng......"

Ai ngờ hắn cũng không phải thợ săn, ngược lại là con mồi trong mắt người khác.

Dù sao cũng đối địch một đoạn thời gian, Lữ Ích Thăng hiếm khi không lộ vẻ đắc ý: "Còn tưởng là ngươi lợi hại lắm chứ, không phải cũng lật thuyền trong mương sao? Khuyên ngươi vẫn là thu hồi tâm tình lại, cưới cái thê tử về đi, đỡ phải bị lừa."

Tôn Chí Hành lập tức trào phúng trở về: "Giống như ông, cưới trở về lại nghĩ cách đuổi đi, nhường chỗ cho người khác à?"

Lữ Ích Thăng: "Chuyện nhà ta chỉ là ngoài ý muốn, bọn họ chết, là vận khí của bọn họ không tốt, lại không phải ta giết, là hung thủ sai!"

Diệp Bạch Đinh xem xong thi thể, đứng lên: "Theo ta thấy, vận khí của Lữ đại nhân cũng không tốt lắm đâu."

"A?"

"Lý thị đương nhiên là thân thể có tật, sinh không ra hài tử, đại nhân cũng vậy. Một năm qua, ông vì chuyện phái quan mà chạy chọt, cho dù có cứu một tiểu cô nương bán mình chôn cha đáng thương ở trên đường, cũng là không có cách phân thân, một tháng không gặp được nàng ta mấy lần, không bằng nghĩ kỹ càng lại xem 10 tháng trước khi hài tử được sinh ra, hành trình của ông, tổng cộng đi qua chỗ nàng ta được mấy lần? Mỗi lần dừng lại bao lâu, có gặp chuyện gì đặc thù hay không, suy nghĩ một chút vì sao đôi khi, đối phương đặc biệt sốt ruột? Đứa trẻ còn bú kia, thật là sinh cho ông sao?"

"Chuyện này là không có khả năng!" Sự tình liên quan đến mặt mũi nam nhân, sắc mặt Lữ Ích Thăng trướng đỏ, thật sự giận dữ.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Thân Khương cười lạnh một tiếng: "Người nhà vận khí không tốt, vận khí của Lữ đại nhân thật ra vẫn luôn không tồi, gần mười năm không sinh bệnh gì nặng, đại phu cũng không đi xem, sợ là ngay cả chính mình cũng không biết chính mình có tật xấu gì đi? Lần trước đến phủ hỏi chuyện theo lệ thường, trong đám người đi cùng có người lo việc y thuật của Bắc Trấn Phủ Tư, cố ý thăm mạch cho Lữ đại nhân, thân thể đại nhân không tốt lắm, chuyện con nối dõi hẳn là rất là gian nan, khi còn trẻ có thể còn có chút cơ hội, tuổi càng lớn, hy vọng càng xa vời, qua 30, tất nhiên không có khả năng sinh sản nữa."

"Ngươi hồ ngôn loạn ngữ! Ta sao có thể, sao có thể......"

"Ta có nói bậy hay không, ông đi ra ngoài tìm cái y quán bắt mạch, không phải rõ ràng sao?"

Biểu tình Lữ Ích Thăng tức khắc hoảng hốt.

Hài tử...... không phải của ông ta?

Lúc còn trẻ vì dồn sức, vì muốn hướng lên trên bò, cần phải nể mặt mũi vợ cả, cho dù có ở bên ngoài chơi, cũng nghẹn lại, biết chính mình không thể gây phiền phức, hiện tại rốt cuộc sự nghiệp có chút thành tựu, tiền đồ có chút hi vọng, về sau con đường làm quan ổn định, cũng vào được vòng kinh thành, về sau có thể ổn định, tâm tư cũng lung lay, lại không nghĩ rằng, đã không còn cơ hội......

"Không cần cháu của thê tử?" Thân Khương xuy một tiếng, "Lữ đại nhân cũng coi như là được như ước nguyện, về sau thật sự là người cô đơn, cái gì cũng không có."

Lữ Ích Thăng:......

"Ồ, muốn đón ngoại thất đi tòm tem với hán tử kia về nhà cũng được, chỉ cần ông chịu được cái mũ xanh trên đầu, thích nuôi con người khác."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro