Chương 146 Ta có thể không biết xấu hổ
Ngoã Lạt Bát vương tử, mất tích trong trận loạn ở vương đình 11 năm trước, đi vào Đại Chiêu, mai danh ẩn tích từ đó, không ai biết.
Nghe Thanh Điểu Cam Cáp nói, trong lòng Diệp Bạch Đinh rất khiếp sợ, trăm triệu không nghĩ tới, mấy vụ án qua tay mấy tháng nay, từ vượt ngục, tổ chức mật thám, khả năng tiềm tàng nguy hại, lại liên quan đến Ngoã Lạt vương tộc!
Vương tộc truyền thừa có quan hệ với căn cơ quốc gia, tầm quan trọng của một vương tử cùng một cái tổ chức mật thám, căn bản xưa đâu bằng nay, trình độ mà Bắc Trấn Phủ Tư coi trọng, cũng thăng vài cấp so với trước kia.
Diệp Bạch Đinh nhìn kỹ biểu tình của Cam Cáp, không giống như nói dối, chuyện cơ mật quan trọng như vậy, sao đối phương dám nói ra?
Nhất thời không nghĩ ra, cũng không chậm trễ việc hắn ngưng thần yên lặng nghe, dụng tâm tự hỏi.
Cam Cáp đương nhiên biết, tin tức như vậy mà quăng ra thì sẽ gây chấn động cỡ nào, đối với biểu tình của Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh thập phần vừa lòng, âm cuối dương lên: "Vụ loạn ở vương đình 11 năm trước, các ngươi cũng biết là chuyện như thế nào?"
Hai người đồng thời nhướng mày.
Ánh mắt Cừu Nghi Thanh thâm thúy, bất động thanh sắc, Diệp Bạch Đinh thì thật sự không biết, nhưng đối phương đang khiêu khích, hắn đương nhiên cũng sẽ không làm ra biểu hiện mà đối phương muốn.
Cam Cáp nghiến răng, một cái đầu lang một cái tiểu hồ ly, mỗi ngày có đủ cách chọc giận giận khi dễ người khác, đều không phải cái thứ gì tốt!
"Đại Chiêu các ngươi có vị An tướng quân, các ngươi hẳn là biết?"
Diệp Bạch Đinh khựng một cái chớp mắt, đích xác là có một người như vậy. Hắn xuyên qua chậm, đối với lịch sử quá khứ của Đại Chiêu không coi là quen thuộc, nhưng ba chữ 'An tướng quân' này, từ lần đầu tiên nghe được, đã ấn tượng khắc sâu.
Chắc là ở trong vụ án Lôi Hỏa Đạn, Tương Tử An hay là Thân Khương, đã nói đến người này.
Hoàng đế hai đời trước của Đại Chiêu làm không quá tốt, đặc biệt là tiên đế, làm cái gì cũng không được, chơi đùa với sủng phi lại là đứng đầu, ngợp trong vàng son, hàng đêm sênh ca, bao nhiêu trung thần can gián cũng vô dụng, làm cho tình huống vốn đã không quá tốt lại càng tệ hơn, loạn trong giặc ngoài, đi phía trước một bước chính là vực sâu, bốn chữ 'nước mất nhà tan', tuyệt đối không phải chỉ là đe dọa.
Đúng lúc vị An tướng quân này xuất hiện, như thiên thần giáng xuống, bằng sức của bản thân, ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt Đại Chiêu trong cơn mưa gió. Ông ấy võ nghệ cao cường, chiến thuật như thần, chế được Lôi Hỏa Đạn, phá được vương đình Ngoã Lạt, cho dù lâm vào tuyệt cảnh, không người chi viện, cũng có thể rút đao chém nhi tử của Ngoã Lạt vương, đi qua mười vạn quân địch, không chút sợ hãi, như tản bộ sân vắng.
Dân gian rất thích vị An tướng quân này, gọi ông là chiến thần, viết ra không biết bao nhiêu thoại bản kịch nói, không ít địa phương ngay cả bài vị trường sinh cũng cúng bái, hy vọng vị tướng quân này có thể sống lâu trăm tuổi, bảo hộ cho Đại Chiêu thịnh thế an bình, không chịu ngoại tộc khi dễ nữa.
Diệp Bạch Đinh quan sát biểu tình của Cam Cáp, phát hiện khi hắn nhắc tới ba chữ An tướng quân này ánh mắt căm giận, nghiến răng nghiến lợi, có vẻ rất không thích, thậm chí hận ý tận xương...... Trình độ kiêng kị của Ngoã Lạt đối với An tướng quân, có thể thấy được một chút.
Cam Cáp cũng không che giấu cảm xúc của mình, không cần thiết, chuyện này không phải là cơ mật: "Mùa xuân 11 năm trước, vị An tướng quân kia lần đầu tiên lên chiến trường, bá tánh kinh thành các ngươi tâng bốc đến lợi hại, cái gì mà An tướng quân thân cao chín thước, sức lực lớn vô cùng, chiến thương quét ngang, chính là một loạt mạng người, kỳ thật hắn rất gầy, như que củi, chỉ bằng vào thân hình liền nhìn ra được, kia chẳng phải cái gì mà hán tử thân cao chín thước, sức lực lớn vô cùng, mà là một thiếu niên, sợ bị người nhìn ra, không dùng khí thế áp chế được, còn đeo cái mặt nạ quỷ ở trên mặt, nhưng chiến trường không phải trò đùa, không phải mang cái mặt nạ quỷ là có thể hù dọa được người khác, sức chịu đựng của hắn không được, thể lực không bằng người khác, cần phải tránh né mũi nhọn của người khác, dùng kỹ xảo để thắng, lần đầu tiên làm tiên phong đã liều mạng, không biết bị bao nhiêu thương tích, thiếu chút nữa chết ở nơi đó...... Chúng ta thiếu chút nữa là giết được hắn!"
"Đáng tiếc cơ hội như vậy chỉ có một lần, thiếu niên này năng lực học hỏi rất mạnh, lần đó qua đi, mỗi một trận đánh đều trưởng thành hơn, càng ngày càng giảo hoạt, càng ngày càng thuần thục, trên người vẫn bị thương, lại không hề lâm vào hiểm cảnh nữa, như con cá trơn trượt, chúng ta rốt cuộc không tóm được hắn, cho dù hắn dâng tới trước mặt chúng ta."
*đọc tới đây chắc cũng hơi đoán ra vị An đại soái cưa này là ai rồi..., xưng là 'ông' hay là 'hắn' là tùy hoàn cảnh ha, biết trẻ tuổi là 'hắn', còn ko thì để 'ông' cho nó kính trọng, đeo cái mẹt nạ ai biết đâu!!! Mơi mốt ai ốm yếu muốn tập gym thì ra chiến trường, bảo đảm ko tăng cơ tăng chiều cao thì khỏi về =)))
Nhớ tới mấy chuyện cũ này, Cam Cáp liền hận: "Nếu có thể giết hắn sớm một chút, nếu Ngoã Lạt bắt được cơ hội, ngay lúc thiếu niên lên chiến trường lần đầu tiên liền không chút do dự lấy tánh mạng hắn, làm gì còn có về sau, làm gì còn có Đại Chiêu, hiện tại non sông gấm vóc, đều là của Ngõa Lạt ta!"
Diệp Bạch Đinh không biết những chi tiết này, chỉ là nghe một chút liền thấy hơi đau lòng, chỉ nghĩ rộng hơn, liền biết con đường này đi khó cỡ nào, người thiếu niên thân mang nhiệt huyết, tiến bộ từng tí một, dùng hiểm cảnh, thương tích trên người, tôi luyện chính mình, mài giũa chính mình thành một lưỡi dao nhọn cắm vào trái tim kẻ địch, gian nguy, huyết lệ trong đó, không ai hiểu, không ai có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Hận ý dữ dội từ kẻ địch, đều là huân chương trên người vị thiếu niên tướng quân này.
Hắn cân nhắc trong đầu, Thanh Điểu không có khả năng tự nhiên nhắc tới những việc này: "Cho nên bạo loạn ở vương đình, có liên quan đến An tướng quân?"
Đáy mắt Cam Cáp hung ác nham hiểm: "Không sai. Họ An lần đầu tiên xuất hiện là vào mùa xuân, tới mùa thu, trải qua cả trăm lần đối chiến lớn lớn bé bé, đã có chiến công hiển hách, không ai dám coi khinh, tất cả mọi người phải gọi một tiếng tiểu An tướng quân, tới mùa đông, có thể là lương thảo không đủ, hắn nổi lên dã tâm lớn hơn nữa, bắt đầu mưu hoa trận đại chiến đầu tiên......"
"Vương hiện tại của Ngõa Lạt tên là Mục Lặc Thác, các ngươi hẳn là đều biết, ông ta là con thứ hai của tiên vương, sau khi tiên vương qua đời, ông ta cưới tiểu vương phi của phụ thân, thành tân vương, ông ta là người có phúc khí, vốn là có bảy đứa con trai, tiểu vương phi mới cưới trẻ tuổi xinh đẹp, lại sinh cho ông ta đứa con trai, chính là Bát vương tử này. Vốn dĩ con cháu thịnh vượng, đối với Ngoã Lạt là chuyện tốt, chỉ cần phát triển yên ổn, thân mục đối ngoại, tộc của ta tất nhiên sẽ cường thịnh! Kết quả họ An này chơi xấu, ngạnh sinh sinh bịa đặt ra lời đồn, điên cuồng dùng các loại ly gián kế mỹ nhân kế, làm người giận sôi!"
"Hắn thế nhưng nói vương vị của vương ta có lai lịch bất chính! Rõ ràng là tiên vương chính miệng hạ ý chỉ, tất cả đại thần ở bên cạnh làm chứng, các huynh đệ không có hai lời, họ An vừa châm ngòi, đám vương thúc đã sớm được trấn an, phân chia binh quyền gì đó đều không làm, lại cảm thấy mình mới xứng với vương vị này, muốn phản! Còn có bảy nhi tử kia của vương, vốn dĩ phụ từ tử hiếu, huynh đệ hòa thuận, kết quả họ An châm ngòi, nói vương có ý muốn lập thái tử, lập ai chứ, lập tiểu Bát nhỏ nhất, tiểu Bát năm đó mới 9 tuổi, tuổi nhỏ đã xảy ra chuyện, thân thể không dưỡng tốt, ngay cả cưỡi ngựa bắn cung cũng chưa từng luyện qua, vương căn bản là không thích hắn, một năm cũng không thấy được mấy lần, sao có thể sẽ lập hắn làm thái tử?"
"Không biết họ An mê hoặc ra sao, thu mua nhân tâm như thế nào, làm đám mỹ nhân đó thổi gió bên gối đầu, bảy ca ca kia của Bát vương tử, lại tin, còn đề phòng lẫn nhau...... Các vương thúc như hổ rình mồi, các vương tử ai cũng mang dị tâm, tất cả mọi người đều cảm thấy tình hình chiến tranh ở biên quan không quan trọng, cần phải an nội, mới yên tâm nhương ngoại*."
*an ổn tình hình trong nước mới yên tâm đối phó với bên ngoài
Chuyện sau đó quá dễ đoán, Diệp Bạch Đinh nói: "Cho nên đánh nhau?"
Cam Cáp nhìn hắn một cái tràn ngập oán phẫn: "Không sai, đánh nhau. Một đám người ai cũng cảm thấy mình có tâm nhãn nhất, lặng lẽ hành sự lén lút, còn gạt người khác, cho rằng người khác ai cũng không biết, kết quả bắt đầu hành động mới phát hiện, sao ngươi cũng động? Nhưng tên đã lên dây, không thể không phát, chỉ có thể hăng hái đánh tiếp, miễn bàn đến hợp tác, không có gì mà hợp tác với không hợp tác, lúc ngủ nữ nhân trong nhà, lúc mở họp với phụ tá, đều bị trọng điểm nhắc nhở, huynh đệ này hoặc chất nhi kia cũng không ưa mình! Đông nam tây bắc lẫn vương đình ở giữa, toàn bộ đánh lên túi bụi, vương cũng ngốc, cứu viện bên nào cũng giống như không kịp, cứu viện ai cũng giống như không đúng, họ An cũng không ngừng nghỉ, nhìn bên này đánh không sai biệt lắm, liền mang binh đến hớt thành quả thắng lợi......"
"Mười cái vương thúc của vương chúng ta, đã chết chín, tám nhi tử, bảy đứa trước đều chết!"
Diệp Bạch Đinh:......
Vị Ngoã Lạt vương này có chút thảm, tiểu An tướng quân thật là lợi hại.
Cam Cáp nhắm mắt: "Còn sót lại tiểu Bát vương tử này, là hy vọng của vương đình, thừa dịp lúc ấy tình hình chiến đấu hỗn loạn, chạy trốn theo dòng người lôi cuốn, tự do tới Đại Chiêu. Lúc ấy khẳng định là an toàn, họ An gác ở biên quan, một bước không lùi, bá tánh biên cảnh Đại Chiêu từ lúc đó, không còn ngày ngày sống trong sợ hãi chiến loạn nữa, mà chính vì vậy, tường vây ở biên cảnh đóng giữ đặc biệt nghiêm, tiểu Bát vương tử không chết được, cũng không thể quay về."
"Dĩ vãng con cháu thịnh vượng, hắn ở bên ngoài không coi là chuyện gì lớn, chờ né qua trận gió này, lại nghĩ cách trở về là được, nhưng khi đó vương đình không ai nối nghiệp...... Trận chiến tranh này, vương của ta mất đi không chỉ là chín đệ đệ, bảy đứa con trai, còn có thứ kia của ông ấy, ông ấy không bao giờ có thể ngủ nữ nhân, rốt cuộc sinh không ra nhi tử khác, đời này của ông ấy, chỉ còn Bát vương tử một cây độc đinh, không có khả năng từ bỏ, lập tức hạ tử lệnh tìm kiếm, nhưng phần coi trọng này là hy vọng, cũng là một tấm bùa đòi mạng."
"Cửu Vương thúc còn sót lại tên là Ba Nhĩ Tân, ngày xưa nhìn thành thật nhất, trận đại chiến vương đình kia tham dự cũng không nhiều lắm, nhưng sau trận chiến này, ông ta tiếp nhận rất nhiều binh lực từ các huynh đệ đã chết, sinh nhi tử cũng nhiều, tâm cũng lớn lên, vương đã không thể sinh dục nữa, nếu Bát vương tử này chết ở bên ngoài, vương vị liền nhất định là của ông ta, ông ta sẽ không cho phép tiểu Bát trở về."
Diệp Bạch Đinh lập tức lĩnh hội được tầm quan trọng của vị Bát vương tử Ngõa Lạt này. Ngoã Lạt vương Mục Lặc Thác muốn đón hắn trở về, phong làm thái tử kế thừa vương vị, như vậy vị trí của mình, tương lai phát triển mới càng ổn, vương thúc Ba Nhĩ Tân chỉ muốn cho Bát vương tử chết, người này là tâm bệnh duy nhất của ông ta, chỉ cần chết rồi, ông ta chính là Ngoã Lạt vương tương lai.
An tướng quân có khả năng, hàng rào biên cảnh kín kẽ, Bát vương tử đi không được, lúc ấy có thể cũng không muốn đi, nhưng chờ khi tình hình chiến đấu qua cơn khẩn cấp, tỷ như tới mùa hè, hai bên giao chiến đã giảm bớt, lúc phân phối vật tư, hắn có thể nghĩ cách lén trở về, kế hoạch bình thường có thể làm được, nhưng có vương thúc Ba Nhĩ Tân nhìn chằm chằm, ngược lại thành không thể thực hiện được.
Bát vương tử không thể xác định, trong thời khác hắn trở lại Ngoã Lạt, người gặp được rốt cuộc là của cha hắn, hay là của vương thúc, gặp được người trước, thì có thể con đường phía trước thuận lợi, gặp được người sau, phải chết không thể nghi ngờ.
Muốn đánh cuộc sao?
Trước hết đánh cuộc chính mình thủ đoạn, trăm phương nghìn kế làm tốt kế hoạch, đánh cuộc không bị An tướng quân phát hiện, thuận lợi vượt qua biên cảnh, lại đánh cuộc chính mình vận khí, chờ xem tới là cha hay là thúc thúc......
Trước mắt tình huống rất rõ ràng, Bát vương tử không đánh cuộc.
Diệp Bạch Đinh: "Hắn ẩn nấp rồi? Ở trong biên cảnh Đại Chiêu?"
Cam Cáp gật đầu: "Không sai, mai danh ẩn tích, không có tin tức, giấu ở nơi không ai biết."
Diệp Bạch Đinh: "Cho nên mục đích ban đầu của tổ chức các ngươi, chính là vì bảo hộ hắn?"
"Ngươi nói vì sao tổ chức này phải kêu Lam Mị? Vì tên là Vương phi ban tặng, người trong tổ chức, đều là Vương phi lén trộm dự trữ nuôi dưỡng, nàng hoài nghi việc tiểu Bát vương tử tuổi nhỏ đã xảy ra chuyện, khiến cho thân thể không tốt, vẫn luôn không thể luyện tập cưỡi ngựa bắn cung là có nguyên nhân, nghĩ năng lực của nàng không tính là mạnh, ít nhất cũng vì nhi tử mà huấn luyện một đội ngũ tuyệt đối trung tâm, có thể bảo hộ hắn, nhân số cũng không nhiều, lúc ấy cũng bị vương kiêng kị, không dám lộ ra, ai ngờ, tổ chức này, lại thành hi vọng cuối cùng của vương đình chứ?"
Cam Cáp cười nhạo một tiếng: "Tổ chức bảo hộ Bát vương tử an toàn không thành vấn đề, vấn đề là người của vương cùng vương thúc đều đang tìm, hai bên đều có gian tế của đối phương, một bên mà biết, bên kia lập tức sẽ biết, Bát vương tử xa cố thổ, một khi bước lên đường về, lúc đầu khẳng định là có thể giấu được, nhưng thời gian dài như vậy, rất khó không bại lộ, có thể tồn tại đi đến vương đình hay không, không ai biết."
Cho nên hắn trốn rồi.
"Nhưng hiện tại thì khác, dù là người muốn cứu hắn, hay muốn giết hắn, trước kia đều chỉ có thể âm thầm tới, chỉ có thể trộm tìm, có họ An canh ở biên quan, người của bọn họ có thể đến đây đều rất ít, họ An căn bản là không cho phép, lần này đây, người tới chính là sứ đoàn. Sứ đoàn đại biểu quốc gia đi sứ, ở trong lãnh thổ Đại Chiêu của ngươi, Đại Chiêu ngươi tiện giám thị, cũng có trách nhiệm bảo hộ, nếu như bọn họ có nguy hiểm, các ngươi không có khả năng để cho bọn họ chết ở lãnh thổ Đại Chiêu, tất nhiên sẽ phái người bảo hộ, chỉ cần có thể thuận lợi đem Bát vương tử trà trộn vào sứ đoàn, dưới sự bảo vệ của các ngươi, đi đến biên cảnh Ngõa Lạt, quân đội của vương nhất định mang quân tiếp ứng, Bát vương tử an toàn, một chuyến này nhất định yên bình."
Diệp Bạch Đinh trước đó còn hoài nghi, vì sao Cam Cáp dám nói hết chuyện quan trọng như vậy ra, chẳng lẽ đối phương không phải đầu lĩnh của tổ chức, mà là phản đồ, muốn bán chủ tử? Nhưng chờ đối phương nói đến mức này, hắn liền hiểu, đây căn bản không phải là bán, là muốn lợi dụng quân đội Đại Chiêu.
"Kế hoạch cho Bát vương tử trà trộn vào sứ đoàn đều nói, sẽ không sợ chúng ta giết hắn?"
"Như thế nào?" Cam Cáp cười có thâm ý khác, "Dựa theo chiến thuật dơ bẩn của An tướng quân các ngươi, chính quyền Ngoã Lạt củng cố, đối với các ngươi có chỗ tốt gì? Không bằng để cho bọn họ nội đấu, vương chúng ta đã già rồi, nếu Bát vương tử chết, trở về không được, Cửu vương thúc Ba Nhĩ Tân độc đại, thuận lợi nắm chính quyền, ngồi ổn vị trí, lại lần nữa mang đại quân xâm lấn, các ngươi ngay cả chiến thuật dơ bẩn đó cũng không dùng được, chỉ có thể chống đỡ, nếu Bát vương tử trở về, kế thừa thế lực của vương, một người thoạt nhìn danh chính ngôn thuận, kỳ thật là cánh chim chưa qua gió, một người thoạt nhìn vô vọng, kỳ thật nắm giữ trọng binh, không phải vừa tiện cho các người hành sự sao?"
"Các ngươi sẽ không giết Bát vương tử, cho dù thượng vị giả hoa mắt ù tai, An tướng quân cũng không ngốc."
Diệp Bạch Đinh trầm ngâm một lát, cười một tiếng: "Trăm triệu không nghĩ tới, các hạ nhập Chiếu Ngục, lại là tới làm thuyết khách."
Cam Cáp tỏ vẻ khiêm tốn: "Dù sao có một số việc, phải nói với người thông minh quyền cao chức trọng, nói với người khác có nhiều, có rõ ràng, thì có ích lợi gì đâu? Bọn họ sẽ không hiểu, cũng sẽ không quản."
Diệp Bạch Đinh: "Cho nên năm đó ngươi hạ lệnh cho tổ chức lặng im, là bởi vì người của Cửu vương thúc Ba Nhĩ Tân đuổi đến đây? Các ngươi cần phải đem Bát vương tử giấu kín, để hắn rời xa nguy hiểm, cũng có đủ thời gian trưởng thành?"
"Không sai." Cam Cáp gật đầu, "Bất quá năm đó cái mệnh lệnh này, không phải là ta hạ, là sư phụ ta, sư phụ ta mới là đầu lĩnh của tổ chức này, người thông minh nhất, cũng nguy hiểm nhất, làm mọi người kiêng kị, lúc ấy Ba Nhĩ Tân phái sát thủ đuổi tới, đã dọ thám ra dấu vết của chúng ta, sư phụ ta lấy thân làm mồi, dùng cái chết để trả giá, đổi lấy an toàn cho Bát vương tử, mệnh lệnh cuối cùng trước khi chết chính là lặng im, chờ đợi thời cơ, ta đem Bát vương tử dàn xếp hảo, mới ra tới xoay chuyển, phát hiện bên cạnh mình cũng loáng thoáng có 'đôi mắt', dứt khoát tráng sĩ đoạn cổ tay, vào Chiếu Ngục, ngăn cách tiếp xúc với mọi người."
Cam Cáp hơi cúi người, mỉm cười, tự tin trương dương: "Dưới bầu trời này, chỉ có một mình ta biết Bát vương tử ở đâu, trông như thế nào, dùng tên giả gì, cũng chỉ có ta, là người thân cận nhất, tín nhiệm nhất trên đời này của hắn, chúng ta đã hẹn tốt, trừ khi ta tự mình đến, mặc kệ là ai đi đến trước mặt, nói như thế nào, hắn cũng sẽ không lộ ra thân phận."
Diệp Bạch Đinh liền càng minh bạch nguyên nhân vì sao đối phương dám nói như vậy, bởi vì 'chỉ có hắn biết'. Nếu hy vọng mọi chuyện thuận lợi, nhất định phải tìm được Bát vương tử, mà tìm kiếm Bát vương tử, hắn là con đường duy nhất, Cẩm Y Vệ chẳng những không thể giết hắn, còn phải bảo hộ hắn.
Một cái miệng, một chút lịch sử, một ít phân tích, Cam Cáp chẳng những trực tiếp xoay chuyển được cục diện bất lợi, còn đem chuyện 'bảo hộ Bát vương tử' thành việc Đại Chiêu phải nỗ lực, cơn gió đông này được mượn thật đúng là không uổng phí.
Đây mới là cấp bậc Thanh Điểu, hẳn phải có trí tuệ.
"Đương nhiên, nếu ta đã nói nhiều như vậy, các ngươi còn đối với sống chết của Bát vương tử không có hứng thú," Cam Cáp rộng lượng đỡ đỡ tay áo, như là không thèm để ý, "Một chút cũng không muốn phân tích đánh giá thế cục, khả năng nguy hiểm trong tương lai, không sao, cứ việc xử trí ta, ta chỉ coi như vì chủ tử nhà ta tận trung, sớm xuống đất theo sư phụ ta thôi."
Diệp Bạch Đinh:......
Ngươi còn hếch cái mũi lên mặt phải không!
Cam Cáp chẳng những lên mặt, còn thập phần kiêu ngạo: "Hễ mà các ngươi đối với chuyện này có một chút để ý, ta nhất định phải nhắc nhở các ngươi —— con người ta, từ nhỏ kiều khí, chính là đầu óc tốt, sư phụ ta dưỡng ta là xem ta như người thừa kế, tuy ngày ngày đều hận sắt không thành thép, cũng không nỡ đánh ta cái nào, không tập võ cũng không sao, chỉ cần đủ công lao, tùy ta hưởng thụ, cho nên ta da mỏng xương giòn, rất dễ dàng chết, các ngươi phải cẩn thận một chút."
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai, đang nhắc nhở cái gì, quá rõ ràng.
Cừu Nghi Thanh đánh cái thủ thế, kêu Cẩm Y Vệ bên ngoài vào: "Kêu đại phu cho hắn."
"Dạ!"
Diệp Bạch Đinh lại hỏi: "Cho nên sứ đoàn tới chơi, là tín hiệu của các ngươi?"
Cam Cáp cười: "Cái này, xem như cơ mật, không tiện nói."
Diệp Bạch Đinh lại có cảm giác, không có cơ hội nào thích hợp kích phát hơn cái này. Sứ đoàn các quốc gia lui tới đều có quy luật, là chuyện nhất định sẽ phát sinh, tổ chức không nhất định phải quy định cụ thể là thời gian nào, ở đâu, chỉ cần nhìn chằm chằm chuyện này, an tĩnh chờ đợi là được, một khi sự tình được xác định, bên kia có dấu hiệu xuất phát, bên này liền có thể lập tức hưởng ứng, hoàn thành những chuyện còn lại, chuyện này lớn cỡ nào, căn bản không cần cố tình hỏi thăm, tất cả mọi người sẽ biết.
Hắn lại hỏi: "Lý Tiêu Lương, thật sự chưa mang bất kỳ tin tức nào cho ngươi?"
Cam Cáp cười như không cười: "Đều là chuyện đã qua, còn nhắc tới nó làm gì? Thiếu gia a, chúng ta phải nhìn về phía trước."
Diệp Bạch Đinh: "Tằng Tam Nương thì sao, không nói thêm một chút? Chúng ta đối với tổ chức của các ngươi, rất có hứng thú."
"Ta nhớ rõ nội dung giao dịch của chúng ta, chỉ là nói cho ngươi tên của ta, ta khá là giữ lời, chẳng những nói tên của ta, ngay cả chi tiết của tổ chức đều nói hết, đã rất đủ ý tứ đi?"
Cam Cáp đuôi muốn dài ra: "Thiếu gia nếu muốn biết cái khác, cũng không phải không thể, chỉ là phải dùng thứ khác để đổi, tỷ như —— thả ta đi ra ngoài, như thế nào?"
Diệp Bạch Đinh cười lạnh: "Ngươi tưởng bở đi."
Cam Cáp: "Sao, sợ ta chạy a? Ta đã nói rồi, ta không biết võ công, chỉ muốn đi ra ngoài mà thôi, thấy ánh mặt trời, ăn miếng cơm nóng, các ngươi cũng có thể giám thị, tiếp tục khống chế mà, Bắc Trấn Phủ Tư nhiều người như vậy, Cẩm Y Vệ lợi hại như vậy, còn sợ khống chế không được nhân vật nhỏ như ta?"
"Phép khích tướng không dùng được."
Diệp Bạch Đinh mỉm cười: "Dù ngươi có miệng dẻo quẹo dụ dỗ, hay là ô ngôn uế ngữ nhục mạ, giá trị của Bắc Trấn Phủ Tư không tới phiên người khác bình luận, năng lực của Cẩm Y Vệ lớn cỡ nào, chính chúng ta biết, ngươi hiện tại không muốn nói, không sao, về sau, ta sẽ làm ngươi nói."
Hắn đứng lên: "Ngươi có vẻ rất hưởng thụ cuộc sống ở đây, tiếp tục đi."
Cam Cáp:......
Hưởng thụ cái rắm a hưởng thụ! Cuộc sống này đổi thành các ngươi tới hưởng thụ thử xem! Đại phu đâu! Đại phu như thế nào còn chưa tới! Dám chậm trễ hắn như vậy, không sợ về sau khó hợp tác sao?
Hỏi chuyện kết thúc, hai người cũng không ở lâu, ra khỏi phòng thẩm vấn.
Từ thông đạo thật dài đi ra, Diệp Bạch Đinh có chút thất thần, không chỉ một lần suýt bước hụt bậc thang, đụng vào trụ hành lang, nếu đi một mình, sẽ không 'mạo hiểm' như vậy, có lẽ tiềm thức biết Cừu Nghi Thanh ở ngay bên người, tùy tiện thả bay bản thân cũng không sao, dù có cái gì ngoài ý muốn, đối phương cũng sẽ giữ gìn hắn.
Cừu Nghi Thanh đích xác không chỉ một lần đỡ lấy tiểu ngỗ tác, túm chặt tiểu ngỗ tác, khổ nỗi tiểu ngỗ tác một chút cũng không nhớ, sau đó vẫn phóng bước chân, thẳng tắp đâm hướng trụ hành lang, đây là tật xấu gì?
Chỉ Huy Sứ hết cách, Chỉ Huy Sứ chỉ có thể vớt sau đầu gối, ôm người lên.
Diệp Bạch Đinh cả kinh: "Ngươi làm gì vậy!"
Chuyện như ôm kiểu công chúa, quá mắc cỡ a!
"Bổn sứ ở ngay đây, ngươi nghĩ đến ai?"
"Bát vương tử mà Thanh Điểu vừa mới nói a...... Hắn vào Đại Chiêu 11 năm trước, lúc ấy mới chín tuổi, vẫn là cái tiểu hài tử, hiện giờ đã qua nhiều năm như vậy, khẳng định là nẩy nở, dung mạo thân thể nhất định sẽ có biến hóa, dù là người đã từng tiếp xúc gần gũi, thật sự dễ dàng nhận ra sao? Có thể trong lúc bí mật, Bát vương tử này còn muốn tìm cái thế thân gì đó hay không......"
Diệp Bạch Đinh nghĩ như thế nào, đều cảm thấy chuyện này không đơn giản, làm lên rất khó.
Cừu Nghi Thanh nhăn mày lại: "Ngươi thật đúng là nghĩ tới nam nhân khác?"
Tâm thần Diệp Bạch Đinh tức khắc trở về, lại chú ý tới tư thế hai người, ôm công chúa gì đó......
"Đây không phải là mới nói xong, nhất thời còn chưa hoàn hồn sao, ngươi......ngươi thả ta xuống!"
"Thả ngươi xuống, tiếp tục đâm tường?"
"Sẽ không!"
"Thật sự? Ta không tin."
"Lại đi tiếp ra ngoài liền có trực ban thủ vệ, ngươi chính là Chỉ Huy Sứ, không biết xấu hổ sao?"
"Nếu thẹn thùng, thì dựa đầu vào vai ta."
Diệp Bạch Đinh:......
Nhìn không thấy mặt, người khác cũng không biết sao? Không nói cái khác, chỉ nói đặc điểm thân hình này của hắn, là duy nhất ở Bắc Trấn Phủ Tư, căn bản sẽ không nhận sai được chưa?
Bất quá cẩu nam nhân này chính là không bỏ, giấu chút cũng được, có chút ít còn hơn không......
May mắn duy nhất chính là, Cừu Nghi Thanh vẫn muốn chút mặt mũi, một đường đi đều là đường không ai đi qua, không ai chú ý, thậm chí không có thủ vệ.
Tai nóng dần lên cả một đường, rốt cuộc chịu đựng tới noãn các, Diệp Bạch Đinh lấy chân đá y: "Được rồi đi! Thả ta xuống!"
"Không được." Cừu Nghi Thanh hai tay ôm hắn, còn có thể dùng chân mở cửa.
Dù sao cũng đã tới địa bàn của mình, an tĩnh, an toàn, Diệp Bạch Đinh không nhịn được, cũng có thể đáp lễ đối phương một lần.
Cừu Nghi Thanh mới vừa thả tiểu ngỗ tác xuống, liền thấy tiểu ngỗ tác hừ một tiếng, tầm mắt ái muội đảo qua người y: "Cũng phải, rốt cuộc ngươi được hay không, ta lại không biết."
Tác giả có lời muốn nói: Khụ ~ kế tiếp là hai chương hằng ngày, thuận tiện chải vuốt một chút điểm chính của vụ án, chúng ta lại bắt đầu một quyển mới ha. (づ ̄3 ̄)づ╭~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro