Chương 150 Là ta có ý đồ với y

Diệp Bạch Đinh biết mình đã tán tỉnh thành công, có chút đắc ý nho nhỏ.

Hắn không có định hôn Cừu Nghi Thanh...... Cũng không phải hoàn toàn không có, vẫn là có một chút, nhưng chưa làm chuyện này, dù sao cũng có chút ngượng ngùng, hơn nữa hắn phải tôn trọng Cừu Nghi Thanh, tuy không biết nam nhân này nghĩ như thế nào, vì cái gì mà khắc chế, nhưng khắc chế cũng khá tốt, hắn rất nguyện ý nhìn thấy bộ dáng Cừu Nghi Thanh bị hắn gợi lên, chênh vênh ở bờ vực khống chế.

Hắn chỉ cần biết rằng Cừu Nghi Thanh đối với hắn cũng không phải là bình đạm như nước, có rất nhiều xúc động cùng dã vọng, như vậy là đủ rồi.

Tiểu ngỗ tác mặt ửng đỏ, mắt sáng ngời, như một hồ nước xuân, ngay cả túi mắt cũng thịt mum múp, phá lệ đáng yêu.

Giữa môi Cừu Nghi Thanh là ngón tay đối phương, trong lúc nhất thời nhìn không ra hắn say hay là không say: "Ngươi......"

"Suỵt ——"

Diệp Bạch Đinh chống lên vai y, nhổm dậy một chút: "Chỉ Huy Sứ là chính nhân quân tử, không thể xằng bậy."

Cừu Nghi Thanh:......

Tay y ôm chặt eo Diệp Bạch Đinh, không cho đối phương thoát đi, cũng không có ấn người sát xuống, thoạt nhìn chỉ là ở đáy mắt lửa rừng cháy càng mạnh, cũng không có quá nhiều biểu tình, chỉ có thanh âm hơi khàn, tiết lộ một chút cảm xúc người khác không dễ phát hiện.

"Biết ta tùy tùy tiện tiện muốn ngươi, người khác sẽ nói như thế nào không?"

"Hửm?"

"Bọn họ sẽ nói ngươi lấy sắc thờ người, nằm dưới hầu hạ người khác, lần đầu gặp ngươi, nhớ tới lại là chuyện này, mà không phải bản lĩnh của ngươi, ngươi ưu tú, ngươi độc nhất vô nhị, nói đến ta, ước chừng sẽ chỉ là hai chữ 'phong lưu'," tay Cừu Nghi Thanh vuốt ve mặt tiểu ngỗ tác, thanh âm thấp nhẹ, "điều này không công bằng. Bọn họ đều không hiểu biết ngươi, không biết ngươi lóa mắt ra sao, chỉ vì ngươi là phạm nhân từ Chiếu Ngục ra, ta là Chỉ Huy Sứ, tự nhiên liền sinh ra loại ấn tượng này."

"Ta không muốn thiếu tôn trọng ngươi."

"Ta phải làm cho mọi người biết, ngươi là minh nguyệt sáng ngời giữa không trung, là tuyết trắng xóa nơi đỉnh núi, ta cần phải thành kính, phải đau khổ cầu xin, có thể còn phải gặp chút thất bại, rất khó rất khổ, mới có thể được đến người. Ngươi đáng giá có được thứ tốt nhất thế gian, có thể ở bên cạnh ngươi, là vinh hạnh của ta."

Diệp Bạch Đinh giật mình.

Trăm triệu không nghĩ tới, thế nhưng là nguyên nhân này! Chuyện làm đề tài trong miệng người khác, dư luận không quá hữu hảo kia...... Trên đời không phải ai cũng đều là tâm địa thiện lương, luôn có kẻ lòng ôm ác ý mà đàm luận người khác, đừng nói cổ đại, dù là thời đại của hắn, có một số việc cũng không phải tuyệt đối công bằng, có những người cũng bị kỳ thị.

Nhưng hắn cũng không cảm thấy ủy khuất, hắn đối với tình cảm của bản thân có thể thẳng thắn thành khẩn tiếp thu, lớn mật theo đuổi, người khác nói gì, hắn hoàn toàn không để ý, hắn có giá trị quan minh xác kiên định, rõ ràng, không có khả năng người khác nói hai câu, liền khó chịu, liền dao động, hắn chỉ là thích một người mà thôi, cũng không sai.

Nhưng chính là những thứ hắn hoàn toàn không thèm để ý này, lại được Cừu Nghi Thanh cẩn thận che chở, không muốn để hắn thừa nhận dù chỉ một chút ủy khuất, nam nhân này...... chỉ muốn đem những gì tốt nhất cho hắn.

Hắn giống như đang được người quý trọng, đặt trong lòng bàn tay, che chắn kín kẽ, ngay cả hạt bụi nhỏ cũng không muốn lây dính nửa phần.

Tim đập lỡ một nhịp, trái tim bị lấp tràn trề, đáy mắt cũng có chút ê ẩm.

Hắn vừa rồi......hình như có chút quá đáng. Hắn giãy giụa, muốn đứng lên, lại không động đậy được, bởi vì Cừu Nghi Thanh không cho, ngón tay xuyên qua tóc hắn, giữ gáy hắn, hôn bên môi hắn.

Diệp Bạch Đinh:......

Ngươi vừa rồi mới nói cái gì, chính mình đều đã quên sao!

"Xin lỗi, cầm lòng không đậu," Cừu Nghi Thanh không dám hôn sâu, ngay cả môi của tiểu ngỗ tác cũng không dám chạm vào quá nhiều, bởi vì sẽ chịu không nổi, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, "Cái này giáo huấn, ta nhớ kỹ."

Hắn hôn hôn đôi mắt tiểu ngỗ tác: "Nhưng sau này, không được nghe lời người khác."

Diệp Bạch Đinh phản ứng một hồi, mới nhớ tới câu 'cho cái giáo huấn', là đến từ Hoàng Thượng, nam nhân này ngay cả dấm của Hoàng Thượng cũng ăn sao! Người ta đã có vị hôn thê, còn là cái lão bà nô nữa! Chính miệng ngươi nói a!

Vừa yêu quý như bảo bối, vừa cầm lòng không đậu, Chỉ Huy Sứ quá biết cách, Diệp Bạch Đinh có chút chịu không nổi, giãy giụa suy nghĩ muốn đẩy y ra.

Tay Cừu Nghi Thanh ôm càng chặt: "Té ra người nào đó chỉ biết ba hoa."

Ngươi còn không phải nói một đàng làm một nẻo sao! Ngoài miệng nói không được, thì buông tay ra a!

Diệp Bạch Đinh thẹn quá thành giận: "Ngươi thật sự cho là ta không dám?"

Cừu Nghi Thanh nhướng mày.

Diệp Bạch Đinh nhìn chằm chằm môi đối phương một lát, đột nhiên cúi đầu tới gần ——

"Đốc đốc đốc ——"

Cửa đột nhiên bị gõ vang.

Hai người đồng thời sửng sốt. Yến Bạch Lâu tiêu phí cao, trình độ phục vụ cũng phù hợp, phi thường chu đáo, ở đây khách nhân không cần lo lắng bị quấy rầy, nhưng bọn họ không có gọi thêm bất cứ thứ gì, đột nhiên gõ cửa...... là sao thế này?

"Diệp Bạch Đinh, ngươi có bên trong không?" Thật lâu không ai trả lời, tiếng đập cửa lại vang lên.

Diệp Bạch Đinh sửng sốt, thế nhưng là tìm mình? Nháy mắt tiếp theo cảm thấy không đúng, thanh âm này quá quen thuộc, quá thân thiết, chỉ nghe một tiếng, liền có loại xúc động cay mũi đỏ mắt, muốn khóc.

"Tỷ......tỷ tỷ?"

Ngoài cửa Diệp Bạch Thược nghe thấy tiếng đệ đệ, trực tiếp đẩy cửa ra ——

Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, người trong phòng phản ứng không kịp, song song sửng sốt, tư thế cũng......

Diệp Bạch Thược cũng ngây ngẩn cả người, vừa rồi quan tâm sẽ bị loạn, nghe thấy tiếng đệ đệ đáng thương hề hề, mang chút nức nở, như mèo con mà kêu tỷ tỷ, theo bản năng liền đẩy cửa, hoàn toàn quên mất mình đến đây làm cái gì: "Các ngươi......đang làm gì?"

Nghe một tiếng 'tỷ tỷ' kia, nàng còn tưởng rằng đệ đệ bị khi dễ, kết quả đây là cái gì? Đệ đệ đè nam nhân trên mặt đất, còn cưỡi lên người người ta? Còn có cái móng vuốt kia...... Hắn đang làm cái gì? Nắm cổ áo người ta, là muốn cưỡng bách người ta sao?!

Mặt Diệp Bạch Đinh đỏ bừng.

Cùng bạn trai chơi như thế nào cũng không sao, hắn cũng có thể không biết xấu hổ, chuyện giữa tình lữ với nhau không có gì mất mặt, nhưng đây là tỷ tỷ a! Bị cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng, cộng với khác vọng thân tình bị thiếu hụt sâu trong nội tâm bản thân, hắn rất thích tỷ tỷ này, ngẫu nhiên sẽ rất nhớ nàng, bằng không là không có khả năng vừa nghe tiếng đã biết là nàng, trong tiềm thức còn luôn chờ đợi, đếm ngón tay chờ hoa hạnh nở......

Trăm triệu không nghĩ tới, lần đầu tiên gặp mặt quý giá, lại xấu hổ như vậy!

Rốt cuộc là Chỉ Huy Sứ, sõi đời, Cừu Nghi Thanh mặt không đổi sắc, lòng không hoảng hốt, dạy dỗ Diệp Bạch Đinh: "Cho ngươi ăn mừng mà thôi, mới mấy ngụm rượu, đã say đến đứng không vững? Ngã, còn phải để bổn sứ đỡ."

Diệp Bạch Đinh ngầm hiểu, lập tức bò dậy khỏi người y, bởi vì quá mức hoảng loạn, còn bất cẩn dẫm phải cẳng chân Cừu Nghi Thanh, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Chỉ Huy Sứ co được dãn được, bị bảo bối dẫm một chân mà thôi, một chút cũng không đau...... có đau, y cũng không nói.

Diệp Bạch Đinh chột dạ nhìn về phía Cừu Nghi Thanh: "Đa......đa tạ Chỉ Huy Sứ đại nhân."

Cừu Nghi Thanh gật đầu, bình tĩnh sửa lại vạt áo mình, còn rảnh rỗi mà nhắc nhở hắn: "Đứng cho vững."

Diệp Bạch Thược thu hồi cảm xúc trong mắt, cũng tỏ vẻ mắt mù, tựa như vừa rồi cái gì cũng không nhìn thấy, rất biết điều, bước đến nhún người hành lễ: "Thiếp thân Diệp Bạch Thược, gặp qua Chỉ Huy Sứ."

Nàng đã làm rất nhiều chuẩn bị, tự mình vào kinh vớt đệ đệ...... Tuy đệ đệ không cần nàng vớt, tự hắn có thể xuất đầu, còn có thể ra cửa lên phố, nhưng chuyện nên làm nàng đã làm, người nên biết cũng đều nhận biết, Chỉ Huy Sứ chưa chắc biết nàng, nàng lại sớm biết mặt Chỉ Huy Sứ.

Cừu Nghi Thanh: "Không cần đa lễ."

Vừa lúc nhìn đến phó tướng vào cửa, y làm bộ làm tịch nói: "Bổn sứ còn có chuyện, hai người các ngươi tự tiện." Còn quay đầu lại nhìn Diệp Bạch Đinh, "Công vụ xử lý ước chừng cần nửa canh giờ, ngươi không thể tùy ý đi lại, chờ bổn sứ trở về."

Diệp Bạch Đinh cụp mi rũ mắt: "Dạ."

Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại hai tỉ đệ, Diệp Bạch Đinh mạnh mẽ trấn định: "Tỷ tỷ...... Ngươi ăn cơm chưa?" Tầm mắt xẹt qua cái bàn, nhìn đến cơm canh nguội ngắc còn thừa lại trên bàn, hắn nhịn không được vỗ trán, "Ta kêu một bàn nữa."

Diệp Bạch Thược nhìn đệ đệ, không biết nên tức hay nên cười: "Được rồi, đừng giả vờ, tỷ tỷ là người từng trải, sóng to gió lớn nào chưa thấy qua?"

Chỉ Huy Sứ biểu tình đoan túc, không chút gợn sóng, nàng không nhìn ra, nhưng mặt đệ đệ, người sáng suốt vừa thấy liền biết có vấn đề!

Diệp Bạch Đinh bị tóm tại trận, sao có thể không chột dạ, chuyện như yêu đương bị gia trưởng phát hiện, quá mắc cỡ đi: "Tỷ tỷ, ta vừa rồi ——"

Hắn vừa định khai hết, liền thấy Diệp Bạch Thược đau lòng nhìn hắn: "Ngươi nói ngươi, coi trọng ai không tốt, lại đi thích Chỉ Huy Sứ? Người như y, sao có thể chịu ngươi đơn giản như vậy?"

Diệp Bạch Đinh khựng lại: "A?"

"Người như y, sao có thể tùy tiện để bị bức bách?" Diệp Bạch Thược nhấn mạnh một câu, là thật sự nhọc lòng, "Đừng có gạt ta, ngươi từ nhỏ bộ dạng cởi truồng ta cũng đã thấy, nghĩ cái gì ta đều biết, còn muốn giấu diếm ta? Ngươi vừa rồi nói cái gì ta đều nghe được, cái gì mà 'sao ngươi không hôn ta', cái gì mà 'ngươi chạy không được', còn muốn cho người khác nhớ kỹ giáo huấn...... Ta đẩy cửa, ngươi còn đè ở trên người người ta!"

Diệp Bạch Đinh đỏ mặt: "Sao tỷ nghe được......"

Nơi này chính là lầu 3!

Mặt Diệp Bạch Thược cũng hơi đỏ: "Ngươi đừng động, dù sao cũng là loáng thoáng nghe được, tiếng người khác ta không thân, nghe không rõ, ngươi nói chuyện ta lại nhận không ra sao? Ta làm tỷ tỷ nhiều năm như vậy là vô dụng sao?"

Diệp Bạch Đinh: "Vậy......vậy tỷ còn nghe được cái gì?"

Vẻ mặt Diệp Bạch Thược khó có thể tin: "Ngươi......ngươi còn nói nhiều hơn nữa?"

Diệp Bạch Đinh:......

Diệp Bạch Thược bị đệ đệ sầu đến không có biện pháp, bước lại giúp hắn sửa sang lại vạt áo, lời nói thấm thía: "Hiện giờ trong nhà không còn như trước, dù có như vậy, ta cũng không thể cường đoạt, cha mà biết sẽ đánh chết ngươi, người như Chỉ Huy Sứ, đâu có giống sẽ ăn thủ đoạn cứng rắn? Ngươi phải mềm mỏng, từ từ mà tới...... Thích người khác không có gì là không đúng, không cần tự ti hoặc kiêu ngạo, nhà chúng ta không chú ý mấy thứ đó, ngươi lớn mật theo đuổi, không có gì phải sợ, nhưng nếu người ta không thích ngươi, ngươi cũng không thể cưỡng cầu, biết chưa?"

Diệp Bạch Đinh nhất thời không biết nói cái gì mới tốt, tỷ tỷ thế nhưng tưởng là hắn đang bức bách Cừu Nghi Thanh?

Diệp Bạch Thược sửa sang lại quần áo cho hắn xong, nàng cũng có chút buồn bực: "Không đúng, ngươi làm cách nào vậy? Khi còn nhỏ như cái tiểu ngốc tử, người khác nói cái gì ngươi đều tin, đã lừa gạt ngươi hố ngươi, ngươi cũng dám tiếp tục dẫm hố, ta khi đó nếu không trông chừng kỹ một chút, không biết ngươi đã bị tên chó má Hạ Nhất Minh kia khi dễ chết bao nhiêu lần, hiện tại đã khôn ra, còn biết bẫy người khác?"

Diệp Bạch Đinh:......

Diệp Bạch Thược sờ sờ đầu tóc của đệ đệ ngốc: "Dù sao cũng là trưởng thành, trước kia chạy theo ông già ngỗ tác kia, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ là ham chơi, không nghĩ tới ngươi thật sự học được vài thứ, chỉ là lúc ấy không cơ hội bày ra, ta cùng cha vẫn phát sầu, ngươi luôn bất định như vậy, trưởng thành phải làm sao cho phải? Nương nói quả nhiên không sai, a Đinh của chúng ta chỉ là lớn chậm chút, sẽ hiểu chuyện, mới không phải là không tiền đồ......"

Nói một hồi, nàng liền rớt nước mắt, nàng nguyện ý chiếu cố đệ đệ, nhìn đệ đệ chậm rãi trưởng thành, lại không nghĩ đệ đệ đi vào Chiếu Ngục, bất đắc dĩ buộc chính mình lớn lên, những ngày ở đó khó chịu cỡ nào?

Thiếu ăn thiếu mặc, ngủ không yên, chỗ nào cũng dơ bẩn, có khổ không nói được, nghĩ muốn cái gì cũng đều không có, bị đau bệnh, cũng không ai biết...... Nàng đến nay cũng không dám nghĩ đến, đệ đệ ở bên trong chịu bao nhiêu khổ, sống như thế nào.

"Ta tình nguyện ngươi ngu một chút, không cần lớn lên, không tiền đồ cũng được, giống lúc trước, bình bình an an cả đời là được."

Diệp Bạch Đinh biết làm như thế nào để phá án, như thế nào xử lý đủ loại nan đề gặp trong công việc, lại không biết như thế nào đối mặt nước mắt nữ nhân, có chút chân tay luống cuống: "Hiện tại không phải khá tốt sao? Ngươi xem, ta đều béo......"

Diệp Bạch Thược nghiêm túc nhìn nhìn hắn, hốc mắt càng hồng: "Mới không có, ngươi trước kia da mặt còn trắng hơn mềm hơn, véo chảy nước, hiện tại mặt đều gầy."

Diệp Bạch Đinh:......

Hắn đã soi gương, biết mình dưỡng thật sự không tồi, gầy thì có chút gầy, nhưng cũng như người bình thường, trên mặt vẫn có thịt, xem như no đủ, nhưng khẳng định không thể so với trước kia a, trước kia là múp kiểu trẻ con!

Hắn đột nhiên hiểu cách miêu tả thân tình, mẫu thân luôn nhớ rõ bộ dáng hài tử khi còn nhỏ, mặc kệ đối phương lớn đến tuổi nào, đều cảm thấy vẫn là tiểu hài tử, có lẽ tỷ tỷ...... cũng giống vậy.

Không thể lại để tỷ tỷ khóc, lại rớt nước mắt hắn cũng khó chịu theo!

Hắn nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Vậy......ta thích Cừu Nghi Thanh, ngươi cũng đồng ý?"

Diệp Bạch Thược bình tĩnh nhìn hắn, thở dài: "Ngươi quả nhiên vẫn ngây ngốc như vậy. Ngươi là đệ đệ của ta, ta có thể không mong ngươi tốt sao? Lần trước đã trải qua nhiều như vậy, ta không cầu gì khác, chỉ cần ngươi có thể tồn tại, ta liền thỏa mãn, ngươi có biết hay không, những ngày vừa tới kinh thành đó, ta hàng đêm đều làm ác mộng, mỗi buổi sáng tỉnh lại đều sợ người ở Chiếu Ngục đến báo cho ta, đi nhặt xác cho ngươi...... Khó như vậy khổ như vậy, ngươi đều khiêng được, tương lai muốn sống tốt, không phải để chịu khổ lần nữa, giảng không thông đạo lý rồi cãi nhau, người nhà bất hòa."

Thì ra những ngày đen tối đó, những trải nghiệm đó, đều không phải là một mình gánh chịu, tra tấn trong lòng người nhà, không thể ít hơn so với bản thân.

Trong lòng Diệp Bạch Đinh có chút chua xót: "Tỷ tỷ......"

Diệp Bạch Thược xoa đầu đệ đệ: "Cần phải nói là trong lòng một chút đều không ngại là không có khả năng, trong nhà chỉ ngươi một cây độc đinh mầm, sao ta không ngóng trông ngươi cưới vợ sinh con, khai chi tán diệp? Nhưng ta càng hy vọng chính là ngươi có thể vui vẻ hạnh phúc, bình an trôi chảy, gặp được người mình thích, ân ái mỹ mãn. Ngươi từ nhỏ đã bướng bỉnh, ngày nào cũng cười vui vẻ, không biết giận, kỳ thật đã xác định chuyện gì, sẽ không quay đầu lại, cũng không phải là chưa nói qua là không thích tiểu cô nương......"

Diệp Bạch Đinh thật cẩn thận hỏi: "Vậy nếu là Chỉ Huy Sứ thích ta, muốn theo đuổi ta thì sao?"

Diệp Bạch Thược không tin: "Y như vậy, muốn cô nương nào mà không có?" Nàng còn nhắc nhở đệ đệ, "Tuy rằng ngươi rất ưu tú, ta thấy cái gì cũng tốt, nhưng ta tự tin cũng phải có mức độ, không thể cảm thấy khắp thiên hạ đều phải thích ngươi, biết chưa?"

Diệp Bạch Đinh:......

"Ta liền nói cách khác, nếu là thật thì sao? Chính là y coi trọng ta, muốn theo đuổi ta thì sao?"

"Xem ta có đánh gãy chân y không!" ánh mắt Diệp Bạch Thược lập tức trở nên sắc bén, tràn ngập sát khí, "Dám bắt cóc đệ đệ của ta, Chỉ Huy Sứ thì sao? Dù có là Thiên Vương lão tử, ta cũng ——"

Diệp Bạch Đinh lập tức ngắt lời nàng: "Không sai, chính là ta coi trọng y, ta muốn bắt cóc y, nhưng y không chịu theo! Ta nghiên cứu các loại kịch bản, các loại biện pháp tới gần y, dùng hết tâm cơ, y rốt cuộc đáp ứng ra ngoài ăn cơm với ta, nhưng có nhiều chuyện hơn vẫn không quá nguyện ý, cho nên ta đang nỗ lực! Tỷ tỷ ngươi không thể diệt chí khí của ta, không thể ngăn cản ta! Đóa cao lãnh chi hoa này, ta phải hái cho được!"

Diệp Bạch Thược:......

"Cái này......tự tin là chuyện tốt, nhưng mà đệ đệ, chúng ta phải tự mình hiểu lấy, không thể quá mức."

"Tỷ tỷ yên tâm! Người Diệp gia chúng ta, đều có bản lĩnh, ta chẳng những muốn bắt lấy y, để y chịu theo, còn sẽ dùng đủ loại thủ đoạn, để cho người khác hiểu lầm là y theo đuổi ta, đủ loại nỗ lực, lại nhiều lần bị cự tuyệt, mà y vẫn trước sau như một, biết khó vẫn nhào lên, mà ta không cho y cơ hội!"

"Cái này......có chút vô lại."

"Ta muốn người của y, muốn tâm của y, còn muốn chiếm cứ dư luận, để ai cũng biết sự lợi hại của Diệp Bạch Đinh ta!"

Diệp Bạch Thược trầm mặc thật lâu sau, mới duỗi tay thăm trán của đệ đệ ——

Cũng không bệnh a, sao điên thành như vậy?

......

Thời điểm tỷ đệ ôn chuyện bên này, bên kia, Cừu Nghi Thanh cũng hỏi phó tướng Trịnh Anh: "Vì sao Diệp Bạch Thược lại đột nhiên xuất hiện?"

Trịnh Anh nói: "Người bên cạnh đại nhân hôm nay không nhiều lắm, bên ngoài hai cái tiểu binh kia không chú ý, ta vừa rồi mới hỏi, Diệp phu nhân hẳn là vừa mới hồi kinh, vừa dừng ngựa ở bên kia đường, có thể là mệt mỏi, nghỉ chân nghỉ một chút, hoặc là uống nước, ngẩng đầu thấy đại nhân cùng thiếu gia......"

Cừu Nghi Thanh nghĩ nghĩ, ghế lô ở lầu 3, tầm nhìn trống trải, có thể nhìn rất xa, nhưng kỳ thật cũng không quá cao, bọn họ mở rộng cửa sổ, sức chú ý lại đều hướng về nhau, không phát hiện Diệp Bạch Thược, bị Diệp Bạch Thược thấy, cũng coi như bình thường.

Nhưng khoảng cách quá xa, chắc là nàng chỉ nhìn đến người, không nghe được thanh âm.

Trịnh Anh: "Diệp phu nhân đi vào, tiểu binh liền nhận ra, nhưng biểu tình của nàng không có gì đặc thù, thoạt nhìn cũng như khách bình thường, tiểu binh liền không cản, chỉ là âm thầm quan sát, biểu hiện của nàng cũng đích xác giống khách bình thường, như đang lựa chọn ghế lô, ở thông đạo tới lui hai lần, ai ngờ đột nhiên gõ cửa ghế lô của đại nhân và thiếu gia......"

Cừu Nghi Thanh:......

Vậy thì có nghe thấy gì hay không, thì thật sự nói không chừng. Bất quá không sao, đối với tất cả khả năng nguy hiểm trong tương lai, y đều nghĩ tới, cũng đều biết đối mặt giải quyết như thế nào.

"Làm chính sự đi."

Cừu Nghi Thanh hôm nay đích xác không bận, dời đi rất nhiều việc, nhưng chỉ cần y muốn, công vụ nên xử lý cũng không thiếu.

Không đến nửa canh giờ, chuyện trong tay được xử lý không đến một nửa, Diệp Bạch Đinh liền mang Diệp Bạch Thược tới.

Cừu Nghi Thanh buông bút lông trong tay, hít sâu một hơi, làm tốt chuẩn bị ——

Lại thấy Diệp Bạch Thược tự nhiên hào phóng, mỉm cười hành lễ: "Lần này gặp mặt hấp tấp, không thể đệ trình bái thiếp đến trước, lát nữa sẽ đưa danh mục quà tặng đến Bắc Trấn Phủ Tư, đệ đệ của thiếp thân, đa tạ Chỉ Huy Sứ chiếu cố."

Cừu Nghi Thanh:......

Người nên đưa danh mục quà tặng, chẳng lẽ không phải là y sao?

Lại thấy tiểu ngỗ tác đang nháy mắt với y, điên cuồng ra hiệu, y chỉ có thể tạm thời tiếp lời: "Bắc Trấn Phủ Tư theo nếp làm việc, cũng không có đặc thù chiếu cố, phu nhân không cần như thế."

Diệp Bạch Đinh nhẹ nhàng thở ra, hắn đương nhiên sẽ không để tỷ tỷ thiệt thòi, tỷ tỷ bây giờ một mình ở kinh thành, có thể có bao nhiêu bạc, chỉ cầu Cừu Nghi Thanh không kéo hông, đừng nói lỡ miệng, hiện tại xem ra, còn đỡ.

"Ta cùng tỷ tỷ nói chuyện, bất tri bất giác nhớ tới một chuyện, cảm thấy nên nói với ngươi một chút," hắn nhìn Cừu Nghi Thanh, "Người của Ứng Cung hầu phủ, Chỉ Huy Sứ biết không?"

Cừu Nghi Thanh: "Là ai?"

Diệp Bạch Đinh: "Người này trong tộc đứng hàng thứ hai, Nhị lão gia, Ứng Phổ Tâm."

Cừu Nghi Thanh nghĩ nghĩ, nói: "Người này đã ly thế, bốn năm trước xảy ra chuyện."

Diệp Bạch Thược cả kinh: "Đã chết?"

Cừu Nghi Thanh nhìn Diệp Bạch Đinh: "Là người này có vấn đề?"

Diệp Bạch Đinh nhìn tỷ tỷ một cái: "Người này...... có thể ở trong tay có thứ liên quan đến vụ án của phụ thân ta."

Ánh mắt Cừu Nghi Thanh lập tức đen tối, vụ án của Diệp Thanh Dư rất kỳ quái, tất cả tin tức đều tra rất rõ ràng, ông ta chính là một vị quan tốt cẩn trọng, ở chức vụ rất cần cù, nhưng cố tình có một bút trướng, tra không ra bất luận manh mối gì, chính ông ta cũng không nói, như là cam chịu.

Hạ Nhất Minh lấy ra mấy thứ kia, ở trong mắt Cừu Nghi Thanh, chính là trò đùa, trăm ngàn chỗ hở, nhưng chính bản thân Diệp Thanh Dư lại không biện giải, cũng không lấy ra bất kỳ chứng cứ nào để phản kích, lúc đó mới nhanh chóng định án.

Y vẫn luôn chưa nói với Diệp Bạch Đinh, cũng chưa bắt tay vào vụ án từ bất kỳ góc độ nào, chính là vì chưa tìm thấy thêm thứ gì, nếu điểm mấu chốt ở trên người Ứng Phổ Tâm, đương nhiên phải nỗ lực.

"Ông ta mất, nhưng vợ góa của ông ta còn, có thể đến tìm."

"Cũng được." Diệp Bạch Đinh gật gật đầu, tóm lại là có manh mối, hy vọng lúc này có thể có đột phá.

Diệp Bạch Thược nhìn nhìn sắc trời: "Hiện giờ thân phận A Đinh bất đồng, không tiện ở lâu bên ngoài, phiền Chỉ Huy Sứ chiếu cố," nàng còn vỗ vỗ lưng đệ đệ, "Hôm nay đi về trước, hửm?"

Diệp Bạch Đinh thấy mắt tỷ tỷ ướt át: "Vậy ngươi......"

Diệp Bạch Thược liền cười: "Ta hôm nay mới hồi kinh, còn chưa kịp thu thập đâu, sao có rảnh mà hồ nháo với ngươi, biết ngươi sống tốt ta liền an tâm rồi, hôm nay buổi tối cũng không có đồ ăn ngon cho ngươi, đừng nhớ mong, chờ ta ngày mai nhìn xem, lại mang đồ ăn cho ngươi, không đói ngươi đâu, hửm?"

Diệp Bạch Đinh ngoan ngoãn gật gật đầu: "Vậy ngươi hảo hảo chiếu cố chính mình, tỷ phu......"

"Nói tới hắn làm gì?" Diệp Bạch Thược nhanh chóng xoay người, "Ta đây bận lắm, không hàn huyên với ngươi nữa, Chỉ Huy Sứ, cáo từ!"

Đi khá nhanh.

Diệp Bạch Đinh hơi nhíu mày.

Cừu Nghi Thanh: "Tỷ phu của ngươi......"

"Không sao," Diệp Bạch Đinh nói, "Tuy bởi vì ăn tết, hai nơi cách xa nhau, vô pháp gặp mặt, ta cùng tỷ tỷ vẫn luôn thư từ mà, thấy cảm xúc trạng thái của tỷ ấy, hẳn là không có việc gì, thật sự có việc...... cứ xem sao đã."

Cừu Nghi Thanh: "Vậy giờ về?"

"Ừm, về đi."

Hôm nay buổi tối, Cừu Nghi Thanh đích xác bồi Diệp Bạch Đinh, nhưng không có làm gì khác, cái gì mà múa kiếm, thiện xạ, bắt bóng gì gì cũng chưa làm, bởi vì Diệp Bạch Đinh hôm nay gặp được tỷ tỷ, thật sự rất là vui, còn thuận tiện xác định tình cảm của Cừu Nghi Thanh đối với hắn, tuyệt đối có rất nhiều khát khao không thể nói ra, còn có vụ án của phụ thân, cũng có một chút tiến triển......

Liền uống thêm mấy ngụm rượu, thật sự say.

Cừu Nghi Thanh hết cách, chỉ có thể ôm tiểu ma men chiếu cố, cuối cùng khắc chế hôn một chút mặt tiểu ma men, rồi gói kỹ tiểu ma men vào trong ổ chăn, mới rời noãn các.

Chỉ Huy Sứ làm việc khá nhanh chóng, ngày hôm sau nên chuẩn bị gì đều đã chuẩn bị, công vụ nên làm đều đã xong xuôi, trở về báo cho Diệp Bạch Đinh, cùng đi đến thăm Ứng Cung hầu phủ.

Đáng tiếc vận khí không quá tốt, hai người đang đi trên đường, còn chưa tới cổng lớn, Ứng Cung hầu phủ liền có chuyện, Thân Khương chạy tới, nói với bọn họ: "Ứng Cung hầu phủ có người chết, nhìn có vẻ như là bị giết!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro