Chương 154 Ta đang theo đuổi ngươi

Thường xuyên tra án, đã sắp thành phản xạ có điều kiện —— hễ có đường ngầm, tất có cơ mật!

Nhìn cửa động đi xuống, Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liếc nhau, còn không đi xuống nhìn xem, chờ cái gì chứ?

Căn bản không cần suy xét, hai người đi vào cửa động, đi xuống.

Đi xuống mới phát hiện phía dưới cũng không quá tối, bên ngoài ánh mặt trời chiếu rọi, cửa động mới có vẻ tối om, kỳ thật phía dưới rất rộng rãi thông thấu, cửa động có ánh mặt trời chiếu vào, nơi xa cũng ẩn ẩn có ánh sáng, không khí đầy đủ, có gió thổi nhẹ.

Diệp Bạch Đinh cảm giác nơi này không giống như mật thất, nếu muốn hình dung......thật ra có chút giống đường hầm? Trước sau đều có cửa ra vào, có ánh sáng, rất rộng rất thoáng.

Hai người đều rất cẩn thận, Cừu Nghi Thanh đi ở phía trước, dẫm lên mặt đất, quan sát chung quanh, xác định không có nguy hiểm, mới chậm rãi thử đi xa một chút cao một chút, nhìn đến chỗ nào khả nghi, cũng sẽ búng người nhảy lên, đi xem xét.

Diệp Bạch Đinh cũng đang cẩn thận quan sát, chỗ cao chỗ tối thì có Cừu Nghi Thanh, hắn thì ở hai bên thành động, sờ soạng bước đi, ngẫu nhiên cũng sẽ gõ gõ lắng nghe một chút, lùi xa hoặc tới gần, tập trung quan sát kích cỡ không gian, có cảm giác ngăn cách hay không, trong đầu ước chừng tính thử diện tích, nhìn xem có ám cách hay mật thất linh tinh gì hay không.

Nhưng đều không có thu hoạch gì.

Nơi này thoạt nhìn thật đúng là một cái thông đạo, không có cất giấu bí mật gì, một đường vừa rộng vừa bằng phẳng, thoải mái hào phóng, giống như căn bản là không sợ ai thấy.

So với quản gia Từ Khai thong dong, tay thúc ở trong tay áo, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim một câu không nói, thì bọn họ nhảy nhót lung tung, bận rộn đủ kiểu, giống như có chút quá nghiêm trọng?

Diệp Bạch Đinh co nắm tay để lên miệng, khụ một tiếng: "Ta từ trước đến nay đối với nơi như này tương đối tò mò, còn thỉnh quản gia không lấy làm phiền lòng."

Từ Khai mắt hẹp mày dài, có lẽ là không quá thích cười, tuổi trên dưới 40, trên mặt không nhìn ra một chút già cả nào, khóe mắt cũng mượt mà, không có nếp nhăn, khi trả lời rũ mắt, rất quy củ: "Tiểu nhân không dám, trong phủ ra chuyện lớn như vậy, Cẩm Y Vệ cẩn thận kiểm chứng như thế nào cũng không quá."

Cừu Nghi Thanh thì tỉnh bơ hơn nhiều, một chút xấu hổ cũng không có, y giống như làm cái gì cũng rất thong dong, mỗi một động tác đều có lý do, nếu người khác cảm thấy xấu hổ, nhất định là người khác sai, không có lĩnh hội thâm ý trong chuyện này.

Trong thời gian này, đã đi hơn nửa con đường, Cừu Nghi Thanh từ chỗ cao xoay người nhày xuống, hỏi quản gia: "Thông đạo ở đây chỉ có một cái này sao? Dùng làm gì?"

Có vẻ khó nói, nên Từ Khai trầm mặc một lúc, mới mở miệng: "Hồi Chỉ Huy Sứ, nơi này đích xác chỉ có một cái thông đạo này, vào đông lạnh giá, tuyết rơi gió rét, mặt đất có lớp băng mỏng, luôn có chút khó đi, cho nên......"

Diệp Bạch Đinh cũng trầm mặc: "...... Cho nên thông đạo này tồn tại, chỉ là cho người dùng làm đường tắt? Để tránh gió tuyết?"

Từ Khai không ngẩng đầu: "Vào ngày hè nóng bức cũng thường đi."

Diệp Bạch Đinh:......

Hắn cùng Cừu Nghi Thanh nhanh chóng trao đổi ánh mắt, đồng thời trong óc cũng nhanh chóng hiện lên bản đồ địa hình nơi này, vị trí các viện, tính đại khái một chút, khoảng cách thật đúng là vừa vặn từ ngoại viện đến nội viện —— theo đường thẳng.

Cho nên vừa rồi cũng là vì cái này, quản gia mới cản một chút, có ý dẫn bọn họ rời khỏi núi giả, khỏi phát hiện con đường này? Bởi vì cảm thấy có chút xấu hổ, ngượng ngùng dùm chủ nhân trong nhà?

Nhưng chỉ cần có đường đi, có đường thẳng đi gần hơn, liền sẽ có sai lệch thời gian nhất định, nếu khi hung thủ động thủ dùng đến nó, về mặt thời gian liền vô cùng dư dả thong dong, lại không cần lo lắng bị phát hiện, sau khi trở về làm bộ ngủ, rồi bị hạ nhân 'đánh thức' sau khi có chuyện phát sinh, chẳng phải là thuận lý thành chương sao?

Cừu Nghi Thanh hỏi Từ Khai: "Thông đạo này có mấy cái lối rẽ, cửa ra vào ở nơi nào?"

Từ Khai cũng không suy xét lâu lắm, bởi vì bản thân Chỉ Huy Sứ đã ở ngay trong mật đạo, tra ra mấy thứ này là chuyện vô cùng dễ dàng: "Những chỗ có núi giả ở viện khác, đều là cửa ra vào."

Diệp Bạch Đinh nhớ rất rõ ràng: "Ở ngoài thư phòng người chết, liền có núi giả."

Diện tích không lớn, nhưng đúng là có, hắn nhớ rõ khi mình đi vào trong, có dừng lại một chút, cảm giác cái núi giả có chút đột ngột, không hợp với phong cách kiến trúc, cảnh trí đan xen, không hiểu vì sao lại ở ngay đó, hiện tại đã biết, đây không phải là núi giả, là cửa.

Khi Cừu Nghi Thanh thăm dò hiện trường đã phóng lên nóc thư phòng nhìn ra xa, nhìn rõ hơn nhiều: "Mỗi cái viện đều có, tất cả mọi người đều đi?"

Từ Khai: "Tất nhiên không phải ai cũng có thể đi, đại tiểu thư cùng Nhị phu nhân ở goá, bình thường không ra khỏi cửa, cơ bản là không dùng đến, đại phu nhân là người có chừng mực, coi trọng quy củ, Tam phu nhân thì đanh đá hiếu thắng, thích khoe khoang, dù có ngẫu nhiên ra cửa đi đâu đó, cũng đều là kêu xe ngựa vào cửa sau, trực tiếp ngồi xe đi ra ngoài, chân chính dùng thông đạo này, chỉ có lão hầu gia, thế tử, và tam lão gia."

"Vì đề phòng tình huống bất ngờ, hạ nhân lười biếng, quấy nhiễu nữ quyến, người lên tới vị trí quản sự mới có thể biết được thông đạo này tồn tại, thêm nữa chủ tử đã có mệnh lệnh rõ ràng, không có minh xác chỉ thị, bất kỳ hạ nhân nào cũng không được ra vào thông đạo, tất cả cửa ra vào của toàn bộ cơ quan, đều có khóa cửa, chìa khóa do thế tử tự mình bảo quản, chỉ có một bộ, có thể dùng cơ quan ấn mở cửa chỉ có một, chính là quả núi mới vừa rồi Chỉ Huy Sứ phát hiện kia."

Nói cách khác, cửa thật sự có thể tự do ra vào chỉ có một, chính là hòn núi giả vừa rồi.

Vậy nói theo cách này, hiềm nghi lớn nhất chẳng phải là bản thân thế tử? Chỉ có hắn mới có chìa của tất cả các cửa, chỉ có hắn có thể đi bất kỳ hướng nào.

Diệp Bạch Đinh: "Quý phủ lão hầu gia bao nhiêu tuổi?"

Từ Khai: "Năm nay tri thiên mệnh, còn chưa tới sinh nhật, tiệc mừng thọ còn chưa làm."

Cũng chính là sắp 50 tuổi, tuy rằng không trẻ, nhưng không tính là quá già, hẳn là còn rất có tinh thần, Diệp Bạch Đinh hỏi: "Lão hầu gia là ngày thường không thích đi ra ngoài? Nếu muốn đi 'đường gần' thì làm sao bây giờ? Thế tử bận rộn, không nhất định lúc nào cũng ở nhà."

Từ Khai: "Lão hầu gia mấy năm trước bệnh nặng một lần, liền không quá thích ra cửa, nếu có yêu cầu, sẽ nói trước với thế tử, thế tử cũng sẽ tạm thời đưa chìa khóa qua."

"Cho nên bọn họ sẽ nói với nhau về nhật trình an bài......" Diệp Bạch Đinh lại hỏi, "Vậy hôm nay thì sao, lão hầu gia có tính toán đi ra ngoài không?"

Từ Khai lắc lắc đầu: "Cũng không có."

Cho nên chìa khóa vẫn ở trong tay thế tử.

Diệp Bạch Đinh nghĩ có chút mê mẩn, không chú ý bước đi, dưới chân dẫm hụt một bước.

"Cẩn thận."

Cừu Nghi Thanh ở ngay bên người, đương nhiên sẽ không để hắn bị thương, lập tức đỡ vững.

"Thiếu gia để ý, phía trước có cái hố nhỏ......" Từ Khai nhắc nhở tới chậm một chút.

Diệp Bạch Đinh đứng vững, nhìn Từ Khai: "Xem ra con đường này, Từ quản gia cũng đi qua nhiều lần, rất quen thuộc a."

"Cái này......" Từ Khai dừng một chút, nói, "Kỳ thật đường ngầm này, là tiểu nhân tự mình canh giữ lúc đào, đích xác là nơi nào cũng quen thuộc."

"Ngươi canh giữ lúc đào?"

"Hầu phủ gia đại nghiệp đại, tất nhiên cũng bị kẻ cắp ngoài kia nhớ thương, trong nhà đã từng gặp chuyện, nháo ra rất lớn động tĩnh, lúc ấy các viện quá lớn, hạ nhân báo tin chạy không kịp, trong ngoài không thông, mất rất nhiều đồ vật, gây tổn thất rất lớn, để tránh chuyện tương tự phát sinh, lão hầu gia hạ lệnh đào thông đạo này, vì là để tiện đi lại, nếu lại có chuyện, có thể thông tri đúng chỗ, kịp thời ngăn lại......"

Mật đạo cũng không tính là quá dài, ba người đi một đường, đã nhanh chóng đi tới một cửa ra trong đó, đúng là viện của tam phòng, trên cửa đã treo vải tang, nha hoàn từ trong phòng đi ra trên tay ai cũng ôm hiếu váy màu trắng, xem ra là hầu hạ Tam phu nhân thay quần áo, mấy cái mang ra đó, là nàng ta không hài lòng.

Cừu Nghi Thanh: "Đường ngầm ở đây, Cẩm Y Vệ vẫn cần điều tra."

Từ Khai: "Chỉ Huy Sứ yên tâm, thế tử đã phân phó, toàn bộ phủ nhất định phối hợp."

Đang nói chuyện, bên cạnh có người chạy chậm đến, khắc chế mà đứng ở một bên, xem ra là không muốn quấy rầy, nhưng thật sự có một số việc muốn xin chỉ thị quản gia, Từ Khai cũng rất khó xử, vừa muốn xua tay cho người lui đi, Cừu Nghi Thanh liền lên tiếng: "Có việc thì cứ đi làm, nếu bổn sứ có yêu cầu, lại triệu ngươi đến."

Từ Khai: "Tạ Chỉ Huy Sứ săn sóc, tiểu nhân liền cáo lui trước."

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh đổi hướng, quay lại hiện trường vụ án.

"Đường ngầm này, cũng không giống như đi thông ra đường phố bên ngoài, thật đúng là để tiện cho người trong nhà đi lại." Diệp Bạch Đinh gặp qua không ít mật đạo, như cái này lại là lần đầu tiên.

Cừu Nghi Thanh gật gật đầu: "Nghĩ tới cái gì?"

Diệp Bạch Đinh thật đúng là nghĩ tới vài thứ, hắn nhớ tới vụ án trước, cái viện hoang dùng để giao dịch lưu li vỡ kia. Theo cách nói của Tôn Chí Hành, viện nguyên bản mua tới đã có mật đạo, người trong nhà cũng không coi là gì, nhưng sau đó nội trạch có người nhiều lần lợi dụng nó, hết gặp lén lại tư thông, làm đến nội trạch chướng khí mù mịt, nam chủ đương gia thật sự chịu không nổi, lại mua tòa nhà khác, dọn đi nơi khác, mới ngăn mấy chuyện này lại.

Tuy rằng địa điểm bất đồng, cách sử dụng bất đồng, bởi vì lúc biết đến lại khá gần đây, khó tránh khỏi sẽ có chút liên tưởng —— có thể cũng liên quan đến yêu đương vụng trộm hay không?

Cừu Nghi Thanh liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nhướng mày: "Ngoài cái này ra thì sao?"

Diệp Bạch Đinh: "Giết người đương nhiên cũng dùng được."

Chỉ cần giảm một khoảng cách này, thời gian tiết kiệm được, cũng đủ an bài rất nhiều việc: "Bất quá còn phải xem chứng cứ và tình huống bài tra."

Công tác thăm dò hiện trường vụ án vẫn đang được tiến hành, ghi chép liên quan đến thi thể thì đã hoàn thành, xác người chết đã được sắp xếp đưa về Bắc Trấn Phủ Tư, thi thể đã trở về, ngỗ tác đương nhiên cũng phải trở về.

Diệp Bạch Đinh còn quan tâm một điểm: "Thi thể có thể được giải phẫu kiểm nghiệm không?"

Vấn đề này không cần Cừu Nghi Thanh, bên cạnh đã có tiểu thái giám chờ, nghe được thiếu gia hỏi, lập tức chạy chậm lại, nhanh chóng hành lễ với hai người: "Có thể thiếu gia! Mới vừa rồi khi Ban xưởng công của chúng ta nói chuyện với thế tử, đã thuận tiện hỏi luôn chuyện này, thế tử đáp ứng, nói đã là phá án yêu cầu, Cẩm Y Vệ có thể tuỳ cơ ứng biến, chỉ mong có thể mau chóng tìm ra sự thật, làm người chết xuống mồ vi an."

"Thật sự?"

Diệp Bạch Đinh cảm thấy bất ngờ, hắn không tin chuyện như vậy mà tùy tùy tiện tiện hỏi một câu, đối phương có thể đáp ứng, ở nơi này, hai chữ 'mổ xác' gần như là cấm kỵ, nói ra chỉ thiếu nước hù chết người, có thể làm thế tử đáp ứng, Ban Hòa An nhất định đã làm gì đó.

"Tất nhiên là thật!" Mặt tiểu thái giám tươi cười, cũng không nói quá nhiều, "Tiểu nhân nào dám bịa chuyện như vậy đi lừa thiếu gia, Ban xưởng công mà biết còn không bắt đi cắt miếng nhắm rượu!"

"Vậy thật đúng là nên cảm ơn Ban xưởng công."

"Tiểu nhân nhất định đem lời thiếu gia nói chuyển cáo cho Ban xưởng công! Bắc Trấn Phủ Tư có công vụ, tiểu nhân không dám quấy rầy, Chỉ Huy Sứ đại nhân thứ lỗi, tiểu nhân liền cáo từ trước."

Tiểu thái giám mang lời nhắn tới xong liền đi, bước chân trơn trượt như cá.

Diệp Bạch Đinh rất cao hứng, vui vẻ hơn rất nhiều, không cẩn thận chú ý tới sắc mặt của Cừu Nghi Thanh ——

"Ngươi làm sao vậy?" Nhìn kiểu gì cũng thấy giống đang bực mình?

"Không có gì." Tầm mắt Cừu Nghi Thanh lướt qua hướng tiểu thái giám rời đi, có vài người thật đúng là biết cách mượn hoa hiến phật, đoạt công dùng sức, không cái gì mà không rành.

......

Bên này đột nhiên phát sinh vụ án, công tác được triển khai hừng hực khí thế, tin tức như mọc chân, rất nhanh đã chạy đến nơi khác, trong cung đương nhiên cũng nghe được.

Đông Xưởng xưởng công Phú Lực Hành dựa vào trụ hành lang, thở dài đến lần thứ 8 trong hôm nay.

Chẳng vì cái gì khác, ông ta vừa mới từ Trường Nhạc Cung ra, bị Thái quý phi mắng té tát, còn bị quăng chung trà vòng tay nút ngọc một đống đồ vật lung tung, Thái quý phi mắng ông ta sống đến tuổi này quá uổng phí, nhãn lực đi đâu vậy, tâm cơ đi đâu vậy, trước đó bà ta đã tận tình dặn dò nhiều như vậy, phân tích thế cục nhiều như vậy, ông ta toàn là vào tai này ra tai kia sao? Chính mình không có tiến triển không nói, còn để cho lão thái bà bên phía Tây kia chiếm trước!

Nếu không phải Phú Lực Hành da mặt dày, thân thể cũng không tồi, lúc này sợ là phải bị thương.

Nhưng ông ta cũng không muốn a! Lần trước vụ án viên cầu nhỏ lưu li vụn kia, rõ ràng là ông ta có vận khí tốt, gặp được thiếu gia trước, còn giúp đỡ trên phố, xem như xoay chuyển hình tượng trong lòng thiếu gia, ông ta còn để lại cái câu, chờ người tới tìm ông ta, kết quả là không cần, thiếu gia người ta tự cân nhắc, là có thể phá án, lại bị hụt!

Họ Ban đủ tàn nhẫn a, cơ hội lần này lập tức tóm được, hại ông ta chịu trận đánh chửi này!

Không được, ông ta phải nỗ lực một chút, không thể cứ tiếp tục như vậy, Thái quý phi lòng dạ cao như vậy, còn hiểu được đạo lý co được giãn được, ông ta còn ra vẻ làm cái gì? Ra vẻ với người khác thì được, thiếu gia là người khác sao? Đó là đầu quả tim là mệnh căn của Chỉ Huy Sứ, là người ông ta vắt óc tìm mưu kế muốn tới gần, sao có thể trông cậy vào chuyện người ta sẽ bước tới trước? Ông ta phải tự mình đem bậc thang đưa qua, còn phải làm thiếu gia cảm thấy bậc thang này tốt, vừa bằng phẳng thuận lợi lại rộng rãi xinh đẹp, đi dễ dàng hơn của bất cứ ai, không rời khỏi ông ta mới được!

Phải bắt đầu từ đâu đây?

Phú Lực Hành híp mắt, chắp tay áo cân nhắc, còn không phải là chuyện Ứng Cung hầu phủ sao? Họ Ban kia biết, nhà ta không biết sao?

Ông ta đứng thẳng lên, tùy tay vẫy thủ hạ tâm phúc của mình tới: "Nói một chút chuyện Ứng Cung hầu phủ."

Thái giám trẻ tuổi ngẩn ra một cái, quỳ xuống: "Cha nuôi, chuyện Ứng Cung hầu phủ này...... nhi tử không biết a, trước đó chưa có tra qua."

Phú Lực Hành:......

Tư vị bị vả mặt tại chỗ này......ông ta hừ lạnh một tiếng, khóe mắt liền nhếch lên: "Không biết liền đi tra! Làm như thế nào, ai làm, cần nhà ta dạy ngươi sao?"

Thái giám trẻ bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh: "Dạ! Nhi tử biết rồi!"

"Còn không mau lăn đi!"

Phú Lực Hành đạp thái giám trẻ một chân, thái giám trẻ thật đúng là lăn một cái, té ngã lộn nhào chạy đi.

"Hừ."

Hiệu suất của thủ hạ, Phú Lực Hành một chút cũng không lo lắng, thứ Đông Xưởng muốn đào, không có cái gì đào không ra, chỉ cần tìm được thứ hữu dụng, ông ta liền đi tìm thiếu gia...... Tự mình đi!

......

Hiện trường Cẩm Y Vệ ai cũng bận rộn, Thân Khương dẫn người đi nội trạch hỏi chuyện, chưa trở về, nếu thi thể đã đưa về Bắc Trấn Phủ Tư, cũng có thể giải phẫu, Diệp Bạch Đinh quyết định lập tức trở về, thuật nghiệp có chuyên tấn công, hắn ở chỗ này, không bằng đi làm việc của mình.

Cừu Nghi Thanh: "Chờ thêm một nén nhang, ta đưa ngươi trở về."

Diệp Bạch Đinh: "Không cần, ta có thể tự về."

"Ta đưa ngươi."

"Thật sự không cần." Diệp Bạch Đinh nhìn hiện trường, bụng nói ngươi không phải còn đang bận sao, cần gì phải đi chuyến này?

Cừu Nghi Thanh nhướng mày: "Đã quên thân phận của mình rồi?"

Diệp Bạch Đinh:......

Hắn nhìn nhìn cái vòng tay vàng trên cổ tay, tiểu lục lạc đã đeo mấy tháng, một chút cũng không thấy cũ đi, giống như còn mới, động một cái, liền reo lên thanh thúy, đi một bước, liền vang reng reng, hắn đã quen thuộc đến độ gần như quên mất nó.

Đúng nha, tuy hắn có thẻ bài Cẩm Y Vệ, lại không phải là đứng đắn Cẩm Y Vệ, thân phận hiện tại của hắn, vẫn là tù phạm Chiếu Ngục đang 'lập công chuộc tội'.

"Không phải kêu ngươi nhìn cái này." Trong thanh âm Cừu Nghi Thanh lộ ra một chút bất đắc dĩ.

Diệp Bạch Đinh: "Vậy là gì?"

Tầm mắt Cừu Nghi Thanh dời xuống, dừng trên cái túi thơm ngọc bên hông hắn.

Tai Diệp Bạch Đinh đỏ lên.

Hắn thật sự rất thích cái vật nhỏ này, Cừu Nghi Thanh đưa cho hắn, hắn liền chuẩn bị mang mỗi ngày, có thể nhớ đến biểu tình của đối phương khi đưa thứ này, chuyện xảy ra trước và sau đó, vật nhỏ này căn bản chính là tín vật đính ước, có ngụ ý đặc thù, người ta không nói, hắn cũng sẽ không nghĩ mãi về nó, lúc này Cừu Nghi Thanh cố ý nhắc đến, hình như là đang nhắc nhở hắn một việc ——

Ta đang theo đuổi ngươi.

Diệp Bạch Đinh khụ một tiếng: "Vụ án quan trọng."

Cừu Nghi Thanh: "Ngươi cũng rất quan trọng."

Diệp Bạch Đinh:......

Ngươi nói như vậy liền phạm quy a!

"Chuyện ngươi hiện tại phải làm, còn không phải đang nỗ lực chuyện vụ án sao?" biểu tình Cừu Nghi Thanh nghiêm túc, vẻ mặt chính phái, "Bổn sứ cũng không bạc đãi người làm việc nghiêm túc."

Dù sao cũng là về tình về lý, đều muốn đưa về.

Diệp Bạch Đinh đành phải gật đầu: "Vậy chúng ta nhanh lên, đừng chậm trễ quá nhiều thời gian."

"Được."

Khi tới không chú ý gì, cho rằng chỉ là tới cửa bái phỏng, hỏi vài chuyện, vừa lúc có thời gian, khoảng cách lại không xa, hai người vừa tản bộ một đường, chậm rì rì lại đây, cũng không có cưỡi ngựa, hiện tại phải tranh thủ thời gian liền không được, Cừu Nghi Thanh nhanh chóng kêu một con ngựa đến đây.

Diệp Bạch Đinh: "Chỉ có một con?"

Cừu Nghi Thanh: "Không có Huyền Quang, ngựa mới tới tư đều có chút dã, thuật cưỡi ngựa của ngươi ta không yên tâm."

Giữa thoải mái và không thoải mái, Diệp Bạch Đinh đương nhiên chọn cái trước, thật sự mà ráng một hơi này, trở về trạng thái không tốt, làm sao mà công tác, sao mà nghiệm thi? Hơn nữa đã chết một lần, hắn rất yêu quý mạng sống.

Chẳng qua......

"Không phải ngươi nói, ở ngoài phải bảo trì khoảng cách sao?"

Tiếng gió vù vù bên tai, bóng cây nhà cửa lùi qua vùn vụt, Diệp Bạch Đinh dựa lưng vào ngực Chỉ Huy Sứ, thanh âm tan trong gió, có chút không rõ ràng.

"Đó là trong tình huống không khẩn cấp." thanh âm Cừu Nghi Thanh rơi bên tai, trầm trầm, "Chuyện khẩn cấp, tất cả mọi người sẽ hiểu, ai cũng như nhau."

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, cũng phải, lúc phá án, lúc nguy cơ sắp đến, lúc cần tranh thủ thời gian, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy, đừng nói là cưỡi chung một con, Cẩm Y Vệ thủ hạ có lúc còn ngủ chung một cái giường cũng không phải là không có, thật đúng là không thể chuyện gì cũng để ý, chuyện gì cũng quá cứng nhắc.

Bất quá...... nam nhân này thật ra rất biết tìm phúc lợi cho bản thân.

Thấy tiểu ngỗ tác trước người động đậy, Cừu Nghi Thanh lại nói: "Sẽ hơi lắc, nhịn một chút." Dừng một chút, lại nói, "Không được thì ôm cánh tay ta, ngồi cao hơn chút."

Xác người chết đã qua xong lưu trình ở hiện trường, được đưa về Bắc Trấn Phủ Tư, nhưng là dùng xe kéo, ngựa chạy rất nhanh, lúc Diệp Bạch Đinh về đến nơi, thời gian cơ hồ không sai biệt mấy.

Bên ngoài có án mạng, Cẩm Y Vệ điều động trực ban, Bắc Trấn Phủ Tư đương nhiên cũng bắt đầu những chuẩn bị khác, tỷ như chỗ lão ngỗ tác Thương Lục, đã chuẩn bị xong nhà xác, tất cả công cụ cần dùng đều đầy đủ, sắp hàng chỉnh chỉnh tề tề, trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Bạch Đinh, đôi mắt lão ngỗ tác tỏa ánh sáng: "Thiếu gia, chúng ta có thể bắt đầu rồi!"

Diệp Bạch Đinh cũng là kẻ công tác cuồng, lập tức gật đầu, rửa tay mặc áo khoác, chuẩn bị bắt đầu.

Cừu Nghi Thanh: "Một mình là được phải không? Ta tạm thời không thể bồi ngươi."

"Ngươi đi làm gì đi," Diệp Bạch Đinh cũng không quay đầu, "Ra kết quả, ta lập tức sai người mang cho ngươi."

Cửa nhà xác đóng lại, Diệp Bạch Đinh chuẩn bị tốt hết thảy: "Bắt đầu đi."

"Người chết Ứng Ngọc Đồng, tuổi 24, thân cao trung đẳng, hơi gầy, áo trong màu trắng, vấn tóc...... cởi y phục, màu sắc thi đốm tăng nhiều so với ở hiện trường vụ án, cánh tay trái......"

Diệp Bạch Đinh khựng lại, cẩn thận quan sát: "Phía trong có dấu hình bán nguyệt, như là dấu móng tay?"

Dấu vết rất cạn, nhìn không rõ lắm, hắn liền dùng hèm rượu các loại để làm tao bánh, chườm nóng một lát, quả nhiên hiện ra càng nhiều vết bầm.

Ngoại trừ vết móng tay hình bán nguyệt, còn có vết bầm do ngón tay ấn mạnh, rất rõ ràng, bên trong cánh tay là 4 ngón, bên ngoài là ngón cái, hẳn là có người từ sau lưng người chết, dùng tay trái bóp chặt cánh tay trái người chết, mới có thể tạo ra dấu vết như vậy.

Diệp Bạch Đinh xoay người nhìn cánh tay phải một chút, cái gì cũng không có, cho nên người chết chỉ bị bóp mạnh ở cánh tay trái?

Hắn cùng Cừu Nghi Thanh xem qua hiện trường, hoàn nguyên quá trình hung thủ gây án, cái dấu này...... hẳn là để giữ chặt thi thể? Án thư rất dài, người chết có thể hoàn toàn nằm bên trên, nhưng muốn với tới dây thừng 'thắt cổ', thì cần ngồi dậy, mượn chút lực......

Đem tất cả biểu hiện của thi thể, phương hướng phỏng đoán, ghi chép kỹ càng tỉ mỉ xuống, Diệp Bạch Đinh cầm lấy dao giải phẫu: "Hiện tại bắt đầu giải phẫu."

Khí quan đầu tiên cần chú ý, vẫn là dạ dày.

Động tác Diệp Bạch Đinh giải phẫu trước sau như một, hành động cắt mở làn da người chết lưu loát sạch sẽ, góc độ bóc tách các tầng cơ bắp thuần thục lại xảo diệu, lấy dạ dày nhanh chóng, ngay cả nhát cắt vào dạ dày cũng cắt đến tinh chuẩn không lầm, căn bản là không cho thời gian suy ngẫm.

Nếu là Thân Khương ở chỗ này, phỏng chừng đã lập tức che miệng nhảy ra ngoài phun.

Không vì cái gì khác, cái mùi này......

Thương Lục là người đã nhìn quen thi thể, đối với mùi vị đã mặt không đổi sắc, cũng nhịn không được nhíu mày: "Người này trước khi chết phải ăn nhiều cỡ nào? Cơm trưa không tiết chế đến vậy sao?"

Đối với Diệp Bạch Đinh mà nói, ăn nhiều ít đồ vật không quan trọng, quan trọng là thời gian chết, thông tin mà đồ ăn mang tới.

"Dạ dày người chết tràn đầy, đồ ăn biến mềm, hình dạng tương đối hoàn chỉnh, thời gian tử vong của hắn, là trong vòng nửa canh giờ, ngay sau bữa cơm này."

Thương Lục nhìn nhìn mấy thứ này, lại nhìn nhìn dáng người người chết: "Thịt chiên, thịt xào, thịt nướng? Vị tam lão gia này thích ăn thịt như vậy? Cũng không có chút rau......sao hắn cũng không mập?"

"Thân thể khác nhau, luôn có đủ thứ khác nhau."

Diệp Bạch Đinh lại không cảm thấy đặc biệt mới lạ, cơ thể người ảo diệu vô cùng, hắn đã gặp nhiều ví dụ còn đặc biệt hơn lần này, cái này không quan trọng, quan trọng là phát hiện lần này.

Hắn cầm cái nhíp, từ dạ dày người chết kẹp ra một thứ.

Hình dáng dài bất quy tắc, bị dịch dạ dày ăn mòn, màu sắc trắng bệch, chỉ có một chút ở giữa còn tàn lưu màu hồng phấn nhàn nhạt......

Thương Lục nhìn hình dạng, có chút chần chờ: "Cánh hoa?"

Đuôi mắt Diệp Bạch Đinh híp lại: "Đây là cánh hoa của hoa mộc cúc."

"Hoa cúc?" Thương Lục nhìn kỹ, thật là có điểm giống hoa cúc, nhưng màu này......hoa cúc thường thấy hơn phân nửa là màu vàng, loại màu hồng phấn này là loại nào?

"Loại hoa mộc cúc này hoàn toàn khác với hoa cúc thường thấy, ngoại trừ cánh hoa xoay quanh nhụy hoa, phần ở giữa là có dạng dài này, mép ngoài đều là có hình trái tim bất quy tắc, cạnh có hình răng cưa, so với hoa cúc, nó càng giống phù dung hoặc hoa trà, nhưng nó còn có một cái tên, kêu túy hoa."

"Túy hoa?"

Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Cái này có hương vị thơm ngọt, nếu chịu không nổi dụ hoặc, hái một mảnh ăn vào, không lâu sẽ lâm vào hôn mê. Vật này đa phần sinh trưởng ở nam cảnh xa xôi, có người hình dung nó là —— nước thơm chảy ra từ miệng mỹ nữ, là từ hoa này."

Tác giả có lời muốn nói: nước thơm chảy ra từ miệng mỹ nữ, là từ hoa này —— đến từ độ nương*, truyền thuyết Ấn Độ.

*độ nương là trang Baidu - bách độ


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro