Chương 156 Chữ của ta cũng rất đẹp
Diệp Bạch Đinh nhìn bức họa, nghĩ đến lời Cừu Nghi Thanh vừa nói, họa sĩ là ai cũng không khó đoán ——
"Ứng Phổ Tâm vẽ?"
Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Đúng vậy."
Rất nhiều thứ muốn giấu cũng giấu không được, hễ có biểu đạt, là nhất định sẽ bị nhìn ra.
Mỹ nhân trong bức họa linh động tinh xảo, bầu không khí động lòng người, bút pháp tinh tế, có thể thấy được tình cảm kích động trong lòng họa sĩ, là đầy đủ lâu dài, tơ vương không thôi, còn thêm nét chữ này, sấu kim thể, vừa gầy vừa sầu muộn, lại sầu muộn rất xinh đẹp, mỗi một nét bút, đều chứa đựng tình cảm phong lưu nhẹ nhàng, quân tử tú nhã, như liễu như trúc, hễ nhìn vào, là không có khả năng lòng không gợn sóng.
Diệp Bạch Đinh không khỏi tán thưởng: "Chữ này viết thật là đẹp mắt."
Cừu Nghi Thanh duỗi tay gấp bức họa qua một bên: "Ăn trước đã."
Diệp Bạch Đinh: "...... ờ."
Đích xác không nên chân trong chân ngoài, mỹ thực cùng phá án đều không thể cô phụ.
Hương vị đồ ăn tỷ tỷ làm là ngon không thể tả, ngoại trừ tay nghề tinh vi, sắc hương vị đều đầy đủ ra, còn có hương vị người khác làm không ra, một loại hương vị rất ấm áp, là thứ người khác không thể có.
Nghiêm túc ăn cái gì đó, thời gian sẽ trôi rất nhanh, cơn thèm ăn được trấn an, tinh thần cũng được nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Diệp Bạch Đinh ăn xong lau miệng, thuận tay dọn dẹp chén đĩa trên bàn nhỏ qua một bên, liền thấy Cừu Nghi Thanh đã cầm bút lông, viết tên của mấy người liên quan đến vụ án trên giấy Tuyên Thành màu trắng, đơn giản phác họa ra quan hệ giữa mọi người.
Cừu Nghi Thanh đã quen phê công văn, dáng ngồi đoan chính, nhấc bút thuần thục, lại thêm dáng người tuấn mỹ, ngồi ở chỗ kia chính là bốn chữ: Cảnh đẹp ý vui. Thay lời khác chính là: Người đang nghiêm túc làm việc là đẹp nhất.
Thoạt nhìn rất đứng đắn, nhưng Diệp Bạch Đinh vẫn có cảm giác y đang khoe ra —— chữ của ta cũng rất đẹp.
"Đầy đặn đoan chính, thiết họa ngân câu, nhan gân liễu cốt, chữ của Chỉ Huy Sứ đẹp thật!"
Diệp Bạch Đinh biết mình viết chữ xấu, đối với chữ đẹp sẽ có một loại kính nể từ nội tâm, mặc kệ người khác vì sao mà khoe, chỉ cần đẹp, hắn đều không tiếc lời ca ngợi.
Cừu Nghi Thanh vừa lòng, nhàn nhạt ừ một tiếng: "Nếu ngươi muốn học, ta có thể dạy ngươi."
Diệp Bạch Đinh: "...... vẫn là không cần."
Luyện chữ là rất vất vả, yêu cầu thời gian rất lâu, rất nhiều nghị lực, hắn không có chấp niệm này, cũng không cảm thấy quá mất mặt...... xấu liền tiếp tục xấu đi.
Cừu Nghi Thanh nhướng mày: "Hửm?"
Diệp Bạch Đinh: "Ta không thích luyện chữ, nếu như bị chê cười, ngươi liền giúp ta viết."
Câu trả lời ngoài dự đoán, Cừu Nghi Thanh lại không thấy không vui, ngược lại còn có một cảm giác thỏa mãn bí ẩn vì được ỷ lại. Chữ viết chó quào kia của tiểu ngỗ tác không để ai nhìn, cũng khá tốt, về sau tất cả những chỗ nào yêu cầu tiểu ngỗ tác đặt bút, đều dùng chữ của y......
"Nhớ kỹ lời của ngươi."
Diệp Bạch Đinh gật đầu, một lần nữa lật ra bức họa bị y gập lại, trải lên bàn nhỏ, nghiêm túc nhìn kỹ: "Ngươi nhận ra chữ của Ứng Phổ Tâm?"
Cừu Nghi Thanh: "Có tra quá, có ấn tượng."
"Vậy người trong họa thì sao? Có biết là ai không?"
"Thời gian quá ngắn, còn chưa biết, bất quá ——"
"Nàng ta nhất định là người mà Ứng Phổ Tâm nghĩ đến, nhớ nhung." Diệp Bạch Đinh nhìn bức họa, "Là ai chứ? Trong họa chỉ có bóng lưng, rõ ràng nhất chính là eo thon và váy đỏ, váy đỏ rực rỡ như thế, ai thích mặc?"
"Lư thị!"
Thân Khương giải quyết xong vấn đề cá nhân quay lại, tay rửa xong, còn chưa khô, liền cầm lấy cuốn bánh rõ ràng là để dành cho hắn kia, vừa ăn vừa nói: "Lư thị vợ của người chết, trước khi xuất giá thích nhất là mặc váy đỏ, còn có đại phu nhân, nghe nói năm đó nổi danh trong vòng khuê tú kinh thành, nhờ vào một thân váy thạch lựu hừng hực khí thế, có điều sau khi gả đến Ứng Cung hầu, hai người đều không thường mặc, bên ngoài dần quên đi, cho tới hôm nay gần như không ai nhắc tới."
Diệp Bạch Đinh: "Không mặc nữa, vì sao?"
"Không biết," Thân Khương gặm bánh, thanh âm có chút hàm hồ, "Có thể là đột nhiên không thích nữa, giống như tức phụ của ta, trâm rồi váy mà nàng thích, mỗi tháng đều phải thay đổi đa dạng, tâm tư nữ nhân, cực khó đoán đó."
Diệp Bạch Đinh lại cảm giác không quá thích hợp, tâm lý 'có mới nới cũ' ai cũng sẽ có, món đồ thích thật lâu, tới tay rồi đột nhiên không thích nữa, chuyện như vậy thường xuyên phát sinh, nhưng sở thích về màu sắc, là thẩm mỹ tích lũy trong thời gian trưởng thành, rất khó đột nhiên không thích nữa.
Cừu Nghi Thanh: "Màu đỏ rực rỡ, phóng khoáng, quá mức diễm lệ, nổi bật."
Diệp Bạch Đinh: "Hửm?"
Cừu Nghi Thanh: "Nó không thích hợp với phu nhân trong vòng quý tộc."
Diệp Bạch Đinh phát hiện mình vẫn giữ hình thái tư duy, ngẫu nhiên sẽ quên hoàn cảnh chung quanh, nơi này tuyệt đối không phải thời đại mọi người bình đẳng, có những quy củ chế độ rất khắc nghiệt, vừa rồi hắn không nghĩ tới, Cừu Nghi Thanh vừa nhắc, hắn liền minh bạch.
Đại phu nhân vì sao không mặc váy đỏ nữa, bởi vì không đủ đoan trang, nàng ta là phu nhân thế tử, tương lai sẽ là hầu phu nhân, thân là tông phụ, chưởng lý nội trợ, phải biết ổn trọng hiểu lý lẽ, không để cho người khác bắt bẻ. Vì vị trí này, thân phận này, sở thích cá nhân phải hi sinh cho thứ khác.
"Tam phu nhân cũng không phải là tông phụ, không cần phải giữ lễ, vì sao cũng không mặc?"
Người chết không có thanh danh gì tốt, lại là con vợ lẽ, thân phận Lư thị có hạn, trường hợp yêu cầu giao tế cũng không quá nhiều, bản thân cũng là người có tính cách trương dương, thoạt nhìn không giống như sợ người khác bắt bẻ, vì sao cũng sửa thói quen?
Nàng ta lại là vì cái gì?
Thân Khương gặm xong cuốn bánh, dài giọng cảm thán: "Chuyện trong mấy đại gia tộc cũng quá rối loạn, cảm giác ai cũng kỳ cục, người này ở bên ngoài có thân mật, người kia có người trong lòng......"
Diệp Bạch Đinh cũng muốn thở dài theo: "Ta có cảm giác......thứ mà chúng ta nhìn thấy chỉ là một góc của tảng băng, còn lại có lẽ càng loạn, quan hệ càng chằng chịt."
Thân Khương dại ra: "Nhiêu đó còn không đủ chơi, còn nữa hả?"
"Hy vọng là ta nghĩ sai đi," Diệp Bạch Đinh nhìn về phía Cừu Nghi Thanh, "Ngươi lúc nãy có nhắc tới hai người, Nhị lão gia Ứng Phổ Tâm, cùng với đại tỷ phu nhà này, trượng phu của Ứng Bạch Tố, đều là chết ngoài ý muốn, sao lại như vậy?"
Cừu Nghi Thanh: "Ứng Phổ Tâm là chết đuối, mùa hè bốn năm trước, kinh thành có một trận mưa to, mưa rất dữ dội, hắn trượt xuống đê, rồi không thể lên nữa. Trượng phu của Ứng Bạch Tố tên là Sử Học Danh, chết trong tay bọn cướp, bọn cướp bắt cóc hắn, trong quá trình đòi tiền chuộc xảy ra chuyện, cuối cùng giết con tin, đẩy người xuống vách núi."
"Từ từ," Diệp Bạch Đinh cảm thấy có chút vi diệu, "Một người chết đuối trong mưa to, một người bị đẩy xuống vách núi, thi thể đâu? Kết quả 'tử vong' này, có chắc chắn không?"
Biểu tình của Cừu Nghi Thanh có chút ý vị thâm trường: "Kinh thành rất ít có mưa to đến cỡ đó, lúc ấy đã chết rất nhiều người, mưa tạnh, nước sông hạ xuống, nhiều thi thể nổi lên, thời gian đã qua thật lâu, thi thể phình ra thối rữa, mặt rất khó phân biệt, chỉ có thể nhận dạng bằng quần áo."
Diệp Bạch Đinh híp mắt: "Chỉ có thể nhận dạng quần áo......Sử Học Danh thì sao?"
Cừu Nghi Thanh: "Bọn cướp rất đề phòng, mang Sử Học Danh đến chỗ vách núi cheo leo ít người qua lại, xuống dưới, là trần thi cốc, dân bản xứ còn gọi là loạn táng cốc."
Chỗ như vậy vừa nghe liền biết có vấn đề, Diệp Bạch Đinh hỏi: "Chính là hoàn cảnh cực kỳ hung hiểm, mặc kệ là người hay là thú, một khi xảy ra chuyện, đều khó tìm thi cốt?"
Cừu Nghi Thanh gật gật đầu: "Đáy cốc đều là xương cốt, xương người xương thú đều có, chuyện xảy ra vào mùa hè, quan phủ đã rất nỗ lực, nhưng từ lúc xác định hành vi của bọn cướp, đến lúc khắc phục khó khăn xuống được đáy cốc, đã qua rất lâu, bốn phía xương cốt thật ra rất nhiều, chỉ là không có hình dạng, bọn họ chỉ có thể nhận dạng bằng quần áo cùng vật dụng quanh đó, là bộ nào của Sử Học Danh."
Nói xong, y lại đế thêm một câu: "Đường hầm ngầm ở Ứng Cung hầu phủ, cũng là đào vào lúc này."
"Từ từ," Diệp Bạch Đinh lại bắt được trọng điểm, "Sử Học Danh bị đạo tặc bắt cóc rồi giết, có quan hệ gì đến Ứng Cung hầu phủ? Chẳng lẽ hắn là bị bắt ở Ứng Cung hầu phủ?"
Cừu Nghi Thanh: "Đúng vậy."
Diệp Bạch Đinh tĩnh một cái chớp mắt: "...... Cho nên nhà chồng mới càng bất mãn với Ứng Bạch Tố? Bởi vì nhi tử gặp chuyện ở Ứng Cung hầu phủ, người ta cho rằng người của Ứng Cung hầu phải chịu trách nhiệm chuyện này......"
Thân Khương nghe đến ngốc, lượng tin tức này thực sự có chút lớn: "Vậy...vậy chính là bà bà có sát ý với Ứng Bạch Tố, hoa mộc cúc là bà ta bỏ?" Nói ra rồi chính hắn liền lắc đầu, "Không đúng, người đều đã đón về nhà mẹ đẻ, bà bà của nàng ta căn bản không đến đây, cũng không đến dự sinh nhật, sao có thể chứ?"
Cừu Nghi Thanh: "Hoa mộc cúc?"
Diệp Bạch Đinh lúc này mới nhớ ra, Cừu Nghi Thanh nhận được kết quả thi kiểm của hắn, biết hoa mộc cúc có thể làm người hôn mê, còn chưa biết một chuyện khác, vội nói: "Ứng Bạch Tố dị ứng hoa mộc cúc, ăn phải là bị nôn mửa nghiêm trọng."
Thân Khương: "Không sai, ta chính mắt nhìn thấy, phun rất lợi hại! Bất quá mặc kệ Sử Học Danh có chết hay không, giữa Ứng Bạch Tố và người nhà mình, hẳn là không tồn tại bất luận thù hận gì, thật muốn nói là nhìn nàng ta không vừa mắt, muốn xuống tay với nàng ta, chỉ có tam lão gia Ứng Ngọc Đồng...... Nhưng hắn đã chết."
Cừu Nghi Thanh suy tư một lát, lại nói: "Phú Lực Hành còn nói cho ta một chuyện, nói chỉ là nghe nói, không có chứng cứ —— Ứng Ngọc Đồng đối với đại tẩu, thế tử phu nhân Vương thị, có ý đồ."
Với tính cách háo sắc tham hoa của người chết, ý đồ này, có thể là cái gì?
Thân Khương nghe được liền chắt lưỡi: "Tam lão gia này, thật đúng là ai cũng dám nghĩ a......"
Diệp Bạch Đinh thì nháy mắt nhớ tới lời thế tử đã từng nói: "Ứng Hạo Vinh có nói, phu nhân ngẫu nhiên sẽ vì hận sắt không thành thép, mà răn dạy tam đệ, răn dạy này, là thật sự lo nghĩ cho đệ đệ, hay là quở trách vì bị đùa bỡn?"
Thân Khương cảm giác chuyện này thật sự ma huyễn: "Chẳng lẽ chuyện hoa mộc cúc này, là vì đoạt nam nhân? Tam lão gia dựa vào cái gì mà hấp dẫn người khác như vậy? Bằng vào nhân phẩm thối nát miệng lưỡi xấu xa tính tình đê tiện sao?"
"Cũng có thể chỉ là vì giết người để yểm hộ, vậy hung thủ có biết Ứng Bạch Tố dị ứng hay không, có để ý không...... Chính là yếu tố mấu chốt."
"Thiếu gia chờ chút, ta lấy bút ghi lại!"
Diệp Bạch Đinh chờ hắn viết xong, tiếp tục chia sẻ ý nghĩ của mình: "Người chết bị hại, có phải vì 'biết bí mật' hay không?"
Thân Khương: "Có ý gì?"
Diệp Bạch Đinh chống khuỷu tay trên bàn nhỏ, đốt ngón tay để trên miệng, vừa nói vừa tự hỏi: "Chúng ta tới nhìn kỹ người chết, người này tham hoa háo sắc, không quy củ, không nói lý, mặt mũi cũng từ bỏ, trong vòng không ai không biết, không ai không hiểu, nghe tên của hắn đều phải đi đường vòng, nhưng bản thân hắn không hề để trong lòng, dám đùa giỡn người ngoài, dám trêu chọc người nhà, ai cho hắn lá gan?"
"Toàn bộ Ứng Cung hầu phủ, ta không cảm thấy có ai thật lòng thích hắn, từ trên xuống dưới, tựa hồ tất cả mọi người đều rất ghét hắn, nhưng trong phủ vẫn cứ chiều hắn, cho hắn bạc tiêu xài, hắn dám bất hòa với thê tử, không sợ bị người khác chế giễu, dám đùa giỡn đại tẩu, biết những chuyện xấu xa, dám chèn ép đại tỷ, âm dương quái khí trước mặt đại ca thế tử, nếu đổi là người khác, có phải đã sớm bị giáo huấn rồi hay không? Hắn còn là một đứa con vợ lẽ, lăn lộn như vậy đều không có việc gì, còn có thể sống dễ chịu, muốn cái gì có cái đó, ăn uống không lo, mọi việc không ưu —— nói hắn không có vấn đề, ta không tin."
Thân Khương hậu tri hậu giác gật đầu: "Đúng vậy...... Nhà ai cũng không thể để một đứa con vợ lẽ sống như vậy, đừng nói là con vợ lẽ, huynh đệ ruột thịt đàng hoàng, cũng không thể mặc kệ như vậy!"
Diệp Bạch Đinh nhìn về phía Cừu Nghi Thanh, hỏi: "Ứng Ngọc Đồng là từ nhỏ đã sống sung sướng như vậy, hay là đột nhiên thay đổi?"
Cừu Nghi Thanh nghĩ nghĩ, nói: "Còn chưa điều tra xong, trước mắt biết được là người chết thời trẻ không nổi bật, người yếu ớt gầy ốm, thường xuyên sinh bệnh, có thể thấy được hắn tuy ở hầu phủ, sống cũng không tốt, từ lúc xuất hiện trong mắt mọi người, hắn đã rất không thảo hỉ, nói chuyện làm việc cũng làm người phiền, thường xuyên bị giáo huấn, trong tay sung túc, ăn uống không lo, là chuyện sau này."
Việc thay đổi này rất vi diệu, là cái gì thúc đẩy địa vị trong nhà của hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất?
Cừu Nghi Thanh hiển nhiên cũng cho rằng điểm này rất quan trọng: "Ta sẽ tra kỹ càng."
"Còn có, giai đoạn người chết rời khỏi gia yến, trở lại phòng, lại đổi qua đi đường ngầm," Diệp Bạch Đinh tự hỏi, "Hắn đi làm cái gì? Có liên quan gì đến bí mật hắn biết hay không?"
Thân Khương không biết điểm này, vội ghi lại: "Hắn trước khi chết còn đi qua đường ngầm sao! Có thể lại là quấy rối ai, lén gặp ai hay không?"
Diệp Bạch Đinh lắc lắc đầu, tin tức quá ít, vô pháp xác định: "Mấy chủ tử trong Ứng Cung hầu phủ này, có những gút mắt gì, thù hận bao nhiêu, ái hận bao nhiêu...... Cẩm Y Vệ có thể tra đại khái không?"
Cừu Nghi Thanh gật gật đầu, nhẹ giọng kể: "Lão hầu gia tổng cộng cưới hai đời thê tử......"
Đời thê tử thứ nhất có gia thế bối cảnh hùng hậu, gả đến cũng là thập lí hồng trang, hôn sau hai người tôn trọng nhau như khách, sinh một nữ một tử, là Ứng Bạch Tố cùng Ứng Hạo Vinh, Ứng Hạo Vinh dùng thân phận đích trưởng tử, từ khi sinh ra đã được chiêu cáo là thế tử, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, vị vợ cả này vì sinh sản thương tổn đến thân mình, một năm sau qua đời.
Vì hài tử còn nhỏ, lại thêm ảnh hưởng của nhà vợ, Ứng Cung hầu cũng không lập tức tục huyền, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, tìm không thấy người thích hợp, cũng không tiện, nhưng ông ta được đến một cơ hội ra ngoài làm việc, vô cùng trọng yếu, làm tốt là sẽ được Hoàng Thượng để mắt, ông ta đương nhiên muốn đi.
Nhưng cơ hội này là ở nơi khác, cường long không ép được địa đầu xà, hầu gia ở kinh thành cũng không dễ dùng, công việc bắt đầu thập phần gian nan, vừa vặn ở địa phương có một gia tộc thế lực rất lớn, lão hầu gia liền nổi lên tâm tư, thường xuyên qua lại, cưới cô nương nhà người ta, công việc mới bắt đầu thuận lợi.
Chuyện tục huyền này, khẳng định là phải thông báo cho nhà vợ ở kinh thành, nhà vợ đáp ứng, thứ nhất là người tục huyền là người bên ngoài, thế lực nơi khác lớn cỡ nào cũng không sao, đến kinh thành là không đáng giá nhắc tới, hai là bọn họ bắt lão hầu gia đáp ứng, trước khi thế tử trưởng thành, không thể để cho người tục huyền này vào kinh.
Vị tục huyền này cũng là người có lòng dạ, ở quê quán có thể làm gì thì làm, cũng không thèm đi kinh thành, còn nói được thì làm được, mãi đến sau này cũng không bước vào kinh thành một bước. Nàng sinh được một nhi tử, đó là Nhị lão gia Ứng Phổ Tâm.
Lẽ ra vị tục huyền này thật sự là một người không tồi, làm lão hầu gia bớt đi rất nhiều phiền toái, ông ta nên quý trọng, nhưng ông ta chả ra gì, ở bên ngoài thì dỗ dành tục huyền cùng con thứ hai, nói kinh thành không tốt, nói đích trưởng tử bị nhà vợ dạy hư không nghe lời ông ta, ông ta chỉ có bọn họ, trở về kinh, liền im bặt không nhắc tới vợ kế và con thứ hai, chỉ có thế tử là bảo bối trong mắt, tình yêu trong lòng ông ta, một đoạn thời gian rất dài, ngoại trừ thân tộc người nhà, người ngoài không ai biết ông ta có có nhi tử thứ hai.
Ứng Phổ Tâm lúc nhỏ vẫn sống ở ngoài với mẫu thân, mẫu thân rộng rãi, quá trình hắn trưởng thành liền có chút tùy tính, thời trẻ cùng bạn bè du sơn ngoạn thủy, thường xuyên không về nhà, thường xuyên cãi nhau không hợp với phụ thân, thành thân trễ, thời gian cũng có chút vi diệu, hắn là ở năm 21 tuổi, mẫu thân sinh bệnh qua đời, thành thân trong lúc còn để tang.
Không ai biết Thái thị từ đâu mà ra, lại nói tiếp chính là môi chước chi ngôn, cha mẹ chi mệnh...... Một nửa trở lên là mệnh lệnh từ phụ thân. Mẫu thân của Ứng Phổ Tâm chỉ là nhọc lòng việc bên người nhi tử không có ai làm bạn, đêm về cũng không có ai tâm sự, trước khi chết vẫn luôn nhắc mãi, phụ thân thì sao, đơn giản, hết thảy là vì ích lợi, Thái thị xuất thân không tốt, là đứa bé gái mồ côi, mà thê tử được thu xếp cho thế tử, Vương thị thì khác, là đại gia tộc liên hôn, còn là tình cảm được bồi dưỡng từ nhỏ, sau khi hồi kinh, ai thế lớn ai thế nhỏ, ai có thể khống chế ai, nhìn là biết ngay, về sau càng tiện khống chế.
Lão tam Ứng Ngọc Đồng, là lão hầu gia không giữ được lưng quần, cùng nha đầu thông phòng sinh, ở nhà không có địa vị, cũng không thể nói chuyện, có hắn hay không cũng như nhau, đương nhiên sau đó đã thay đổi, trước mắt không biết nguyên nhân.
Ứng Bạch Tố chính là được nuôi đúng theo 'hình mẫu' đích tiểu thư, ăn uống, chi phí không lo, thứ được học, tất cả đồ dùng, thậm chí thích cái gì không thích cái gì cũng không quá khắc khe, chỉ cần hiểu chuyện, biết đúng mực, không cho hầu phủ mất mặt là được, 'không cho hầu phủ mất mặt', bao gồm tới tuổi, cần thiết phải gả ra ngoài, người được lão hầu gia chọn, không tiếp thu phản bác.
Chuyện hôn nhân của nàng ta và Sử Học Danh, chính là tới tuổi, không thể kéo nữa, lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, chưa nói tới thích hay không thích, hai người đều bình tĩnh tiếp thu.
Lão tam Ứng Ngọc Đồng và Lư thị kỳ thật cũng vậy, lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, bất quá hai người đều phản kháng kịch liệt, không chịu bình tĩnh tiếp thu, nhưng chuyện trưởng bối quyết định, họ phản kháng không được, cuối cùng thành một đôi oán ngẫu......
Diệp Bạch Đinh suy tư: "Nơi này mọi người thành thân, đều phải là cha mẹ chi ngôn, môi chước chi mệnh?"
Cừu Nghi Thanh: "Muốn xem là nói như thế nào."
"Nói như thế nào?"
"Đây là quy củ, đương nhiên phải có, thành thân là chuyện đại sự, dù chỉ là cái lợi, lưu trình nên đi cũng phải đi, nhưng ý nguyện bản thân cũng rất quan trọng," Thân Khương làm người từng trải, rất có quyền lên tiếng, "Tỷ như ta và tức phụ ta, chính là nhìn vừa mắt, tình đầu ý hợp, chính mình nguyện ý, mới theo mấy quy củ này!"
Cho nên quy củ là quy củ, nhân tâm là nhân tâm, thời đại có gông xiềng của nó, con người cũng có ôn nhu của họ......
So ra, Ứng Cung hầu phủ liền càng đặc thù.
"Gia nghiệp lớn như vậy, có tiền có thế, so với người bình thường thì tự do hơn nhiều, nhưng toàn bộ hôn nhân, đều là đè đầu," Diệp Bạch Đinh chỉ vào tên người trên giấy Tuyên Thành, "Bản thân lão hầu gia là vậy, cưới vợ không phải là mình thích, là thể diện, là sinh sản, là giải quyết phiền toái; đại nữ nhi gả ra ngoài là tới tuổi, không ra khỏi cửa là mất mặt, chọn đại ai đó tạm tạm, đè đầu ngươi phải đi; con thứ hai là không thể mang phiền toái gì cho đại nhi tử, cần phải chọn ai không thân thế bối cảnh, lên không được mặt bàn; con thứ ba thì trực tiếp mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, chính là mạnh mẽ đè đầu; thế tử cùng đại phu nhân thì thanh mai trúc mã, có tình cảm, nhưng cũng là gia trưởng cố ý bồi dưỡng......"
Nơi này quan niệm tông tộc cực nặng, hôn nhân đại sự, là kết duyên hai họ, thứ cần suy xét không giống bình thường, nhưng tất cả mọi người như thế, không có ai không cam lòng sao? Mong muốn, khát vọng trong lòng bọn họ, thật là cái này sao?
Người chết rêu rao khắp nơi, loè thiên hạ, háo sắc lan xa, đại phu nhân sau khi thành thân không mặc đồ đỏ nữa, ngay cả Tam phu nhân Lư thị trương dương lóa mắt cũng phải thu hồi lòng yêu cái đẹp, còn có bức họa trút xuống toàn bộ tơ vương của Ứng Phổ Tâm, Nhị phu nhân mất trí nhớ......
Bao gồm bản thân thế tử và lão hầu gia, mọi người trong này thoạt nhìn đều rất có cá tính, nhưng cũng rất quy củ, đều triển lãm ra tư thái, sự kiêu ngạo của việc thân là quý tộc trước mặt người khác, tư thế giảng đạo lý thoạt nhìn giống như một cái khuôn mẫu khắc ra, nhưng chính bọn họ thì sao? Tính cách đã từng tươi sống nở rộ, bừa bãi vui vẻ đâu?
Diệp Bạch Đinh cảm giác được ngạo khí của bọn họ, cũng cảm giác được một phần áp lực đằng sau cái ngạo khí đó, bọn họ có theo đuổi, có thứ nhịn không được muốn khoe ra của bản thân, cũng có suy nghĩ cần phải nhịn xuống, bởi vì muốn kéo dài sự vinh quang này, muốn vĩnh viễn có được mấy thứ này, thì phải cẩn thận bảo hộ......
Nhưng dục vọng nơi đáy lòng càng đè nén, sẽ càng điên cuồng, ở nơi không người, bọn họ sẽ làm cái gì chứ?
Hành vi của người chết, rất phản nghịch.
Tin tức không đủ, cũng không biết phương hướng như vậy có đúng hay không, Diệp Bạch Đinh không nói thêm nữa, đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn: "Dược làm người lâm vào hôn mê có rất nhiều loại, đa số thao tác cũng không khó, vì sao phải chọn hoa mộc cúc? Chất dịch mỹ nhân hương......có phản ánh cái gì đặc biệt không?"
Cừu Nghi Thanh: "Ký ức của Thái thị vẫn rất quan trọng, phải nghĩ biện pháp làm nàng ta khôi phục."
Người chết thèm nhỏ dãi nàng ta, rất có thể đã làm gì đó, chính nàng ta lại quên.
"Còn có sát ý, có liên quan gì đến hoa mộc cúc không, tồn tại của hai cái này là hỗ trợ lẫn nhau, hay là dùng để hãm hại, chúng ta cần chải vuốt rõ ràng." Diệp Bạch Đinh nhíu mày, "Còn có chỗ dùng của đường ngầm kia......"
Cừu Nghi Thanh thấy hắn nhíu mày, rót cho hắn ly trà: "Không phải còn có hai người chưa hỏi sao? Không cần nóng lòng, ta đã phái người thông tri, ngày mai tìm đại phu nhân cùng lão hầu gia hỏi vụ án, ngươi cũng cùng đi."
Diệp Bạch Đinh ngoan ngoãn bưng trà: "Ừm."
"Đêm nay nghỉ ngơi đi đã."
"Được."
......
Ngày hôm sau rất thuận lợi, Diệp Bạch Đinh và Cừu Nghi Thanh đi cùng nhau, gặp Đại phu nhân Vương thị của Ứng Cung hầu.
Vương thị búi tóc cao, trang sức trên tóc không nhiều lắm, chỉ một cây ngọc trâm, nhìn liền biết giá cả xa xỉ, mặt một thân váy áo màu xanh trơn, chất vải xa hoa điệu thấp, dáng áo rộng rãi, nhìn không ra đường cong dáng người, cũng đủ ưu nhã đoan trang, quý khí, làm ngươi cảm thấy nàng cũng không quá để ý.
"Xin lỗi, hôm qua bận quá, làm Chỉ Huy Sứ chờ lâu." Nàng ta nhẹ nhàng hành lễ, biểu tình không thể bắt bẻ.
Cừu Nghi Thanh hỏi rất trực tiếp: "Ứng Phổ Tâm, là người như thế nào?"
Vương thị ngẩn ngơ, chậm rãi rũ mắt: "Ta cho rằng Chỉ Huy Sứ lại đây, là muốn hỏi về vụ án, không nghĩ tới là hỏi nhị đệ...... Hắn tất nhiên là người rất tốt."
Cừu Nghi Thanh: "Thái thị mất trí nhớ, Cẩm Y Vệ lấy bằng chứng khó khăn, chỉ có thể phiền toái đại phu nhân, hai phu thê họ cảm tình như thế nào?"
Vương thị cười nhẹ: "Chuyện như tình cảm, như người uống nước, ấm lạnh tự biết, Chỉ Huy Sứ hỏi ta, vậy khẳng định là tốt, tất cả mọi người sẽ nói tốt, nhưng rốt cuộc tốt hay không, sợ là phải hỏi chính bọn họ."
"Đại phu nhân thông thấu như vậy, có thể thấy được đối với hai chữ tình cảm, hiểu rất rõ."
"Không tới mức," Vương thị cụp mắt, "Bất quá là tuổi lớn, mở mang, mọi người không phải đều vậy sao? Gia tộc yêu cầu vinh quang, con nối dõi yêu cầu được sinh ra, sở thích lúc còn trẻ, chưa chắc là thiệt tình thích, ngây thơ mờ mịt trưởng thành, chung quy sẽ hiểu được, trưởng bối nói đều là đúng, ngươi tới tuổi, phải gả chồng, tới tuổi, phải học sống với nam nhân như thế nào, tới tuổi, phải sinh hài tử, ai cũng theo đuổi những gì mình thích, không muốn nghe lời, tông tộc không có đời sau, nhân khẩu mất dần đi, còn không phải là rối loạn sao? Nữ nhân chúng ta, đều có trách nhiệm này."
Vương thị vỗ tay áo, cười sai hạ nhân bưng trà cho khách: "Đi theo con đường này lâu rồi, có lẽ sẽ phát hiện, chân chính thích, liền ở ngay trên con đường này, dễ như trở bàn tay."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro