Chương 160 Đệ a, làm người đi
Theo lời kể của Ban Hòa An, Diệp Bạch Đinh minh bạch.
Quá trình trưởng thành của Ứng Bạch Tố, mẹ đẻ chết sớm, phụ thân thiếu trách nhiệm, cơ bản là hạ nhân mụ mụ nuôi lớn, mọi người coi trọng vĩnh viễn đều là đệ đệ, sủng ái đối với nàng ta chỉ ở phương diện vật chất, muốn cái gì có cái đó, tiêu tiền như nước chảy cũng được, còn muốn cái khác, liền không được —— ngươi là hầu phủ đích trưởng nữ, phải giữ vững quy củ của hầu phủ.
Nàng không phải không có dã tâm, ở tuổi chưa hiểu chuyện cũng từng phẫn nộ, đã nháo hai lần, nhưng nhanh chóng bỏ cuộc, bởi vì quy củ trừng phạt của Ứng Cung hầu phủ làm nàng minh bạch, nàng có thể có cẩm y ngọc thực là nhờ cái gì, muốn về sau tiếp tục có, hay là không muốn, tự mình ngẫm lại đi.
Nàng hướng tới tự do, nhưng nàng không dám lao ra, nàng tham luyến phú quý trong hầu phủ, không dám cũng không nỡ từ bỏ, cho rằng tất cả mọi người không coi trọng nàng, tất cả mọi người không để tâm đến nàng, nàng không cam lòng, liền muốn tìm một người để tâm đến nàng.
Nhưng hầu phủ quy củ nghiêm, nàng không có cơ hội gặp nam nhân bên ngoài, cũng không dễ gặp, vậy trong phủ thì sao?
Nàng biết bản thân từ khi sinh ra, đã bị từ bỏ, là công cụ liên hôn, tương lai là phải gả đi, cái gì mà mất trinh với không mất trinh, nàng không để bụng, nàng chỉ muốn tìm một người thật lòng đối với mình, lúc nào cũng đặt nàng ở vị trí đầu tiên trong lòng, nàng muốn nếm thử tư vị được chân chính độc sủng được yêu thương, vài năm thôi cũng được.
Hoặc là......
Diệp Bạch Đinh phân tích, hành vi này của nàng, có trộn lẫn tâm lý trả thù hay không. Hầu phủ không phải nhiều quy củ, chỉ cho nàng tiền mà không cho nàng quan tâm, đem nàng đóng khung ở một cái khuôn mẫu, không cho có sai lầm? Vậy nàng liền phạm vào một cái sai lầm mà một nữ tử khuê các không thể phạm nhất, là mất trinh, để đánh vào mặt hầu phủ, dù sao đến lúc đó, các ngươi cũng phải hỗ trợ che giấu xử lý, bằng không là rất mất mặt, không phải sao?
"Chuyện riêng tư này, xưởng công từ đâu mà biết được?" Diệp Bạch Đinh chỉ quan tâm một vấn đề, tính chính xác.
Ban Hòa An rất ổn: "Tiểu công tử yên tâm, thời trẻ hầu phủ có vài việc, từng có giao thoa với nhà ta, mấy cái này là chuyện biết khi đó, thật sự không sai được, nếu Cẩm Y Vệ yêu cầu, nhà ta có thể điều tư liệu hồ sơ lại đây, lên công đường làm chứng."
Diệp Bạch Đinh nói cảm ơn, trầm ngâm nói: "Vậy Ứng Bạch Tố đối với quản gia......có lẽ cũng không phải thiệt tình ái mộ?"
"Cái này thì nhà ta không thể tùy tiện nói, Từ Khai năm đó cũng còn trẻ, không khó coi như hiện tại," giọng Ban Hòa An mịt mờ, "Nhà ta chỉ là thuận tiện hỏi một câu khi làm việc chung, lại không tra kỹ hơn, còn chuyện Từ Khai được đại tiểu thư ưu ái, tâm tư có bất đồng hay không, cần Cẩm Y Vệ điều tra xác nhận."
Diệp Bạch Đinh suy tư một lát, thấy Ban Hòa An không nói nữa, liền chuyển qua Phú Lực Hành: "Phú xưởng công thì sao, có tin tức gì, yêu cầu ta chuyển cho Chỉ Huy Sứ?"
Phú Lực Hành làm bộ làm tịch: "Ồ, nhà ta thì rất đơn giản, là chuyện có liên quan đến Nhị phu nhân hầu phủ, Thái thị."
Cái này vừa nghe liền biết không quá đơn giản, Diệp Bạch Đinh lại lên tinh thần: "Mời nói."
Phú Lực Hành: "Thiếu gia cảm thấy Thái thị này, là nữ tử như thế nào?"
Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ: "Thái thị mất trí nhớ, trước mắt nhìn ra không nhiều, nhưng hình như tính tình rất cứng cỏi."
Phú Lực Hành lập tức vỗ tay: "Không sai, chính là cứng cỏi! Mắt thiếu gia rất sáng!"
Ban Hòa An nội tâm xì một tiếng, mặt không đổi sắc mà liếc xéo ông ta một cái ——
Chỉ ngươi biết vuốt mông ngựa, chỉ ngươi biết khen người, cho rằng người khác là chủ tử nương nương nhà ngươi, thích trò này? Tiểu công tử là người như thế nào, ngươi vẫn là tỉnh táo chút đi.
Phú Lực Hành mới mặc kệ người đối diện nghĩ gì, chính mình biểu đạt liền xong việc: "Vốn dĩ là chuyện người ngoài, nhà ta cũng không quá rành, nhưng ai kêu nhà ta có đứa cháu, vừa vặn là đồng hương với Thái thị kia chứ, biết chút chuyện của nàng......"
Nắp chén trà của Ban Hòa An đậy vang một tiếng 'bang' lên chén trà, cái gì mà vừa vặn, là cố ý đi tra đi?
Phú Lực Hành không vui, lườm qua: "Là trà nóng quá, bưng không được?"
Ngươi có muốn nhỏ tiếng một chút không, ngươi vừa rồi nói chuyện, ta lại không quấy rầy ngươi, biết điều một chút đi!
Ban Hòa An thở dài: "Aizzz, già rồi, ngẫu nhiên tay chân hơi vụng về."
Ông ta đương nhiên là cố ý, chỉ để bất động thanh sắc đánh gãy tiết tấu của người khác, bất quá loại thủ đoạn nhỏ này chỉ có thể dùng một lần, dùng nhiều liền có vẻ cấp thấp, hơn nữa thiếu gia rõ ràng đối với loại tin tức này rất có hứng thú.
Phú Lực Hành lại mở miệng: "Thái thị nếu là kẻ không tên không họ, thì thôi đi, đứa cháu kia của nhà ta không nhớ quá rõ, nhưng người ta ở địa phương là nhân vật rất có tiếng tăm đó!"
Diệp Bạch Đinh mỉm cười: "Còn thỉnh xưởng công chỉ giáo."
"Chỉ giáo thì chưa nói, có thể tẫn chút sức lực non nớt, giúp đỡ thiếu gia, nhà ta liền thỏa mãn," Phú Lực Hành cười cười, "Thái thị này a, đã từng giết người."
"Từng giết người?"
"Cũng không tính là giết, chỉ là một tên lưu manh, đòi nợ."
Phú Lực Hành chậm rãi mở miệng, kể lại chuyện năm đó, Thái thị xuất thân không tốt, cha ruột là con bạc, mỗi lần bị đòi nợ liền trốn mất, nói sẽ lấy khuê nữ gán nợ, Thái thị đương nhiên không muốn, trốn riết thành quen, nhưng dù trốn đến đâu, cũng luôn bị tìm được, không ngày nào được an bình.
Lần đó kẻ tới đòi nợ là một tên lưu manh, trước kia đã từng khi dễ nàng, lần này là đòi nợ, cũng thuận tiện muốn chiếm cái tiện nghi, Thái thị đương nhiên không chịu nghe, chạy kiểu gì cũng không thoát được, lấy hết can đảm, chạy tới bờ sông, có thể vốn dĩ nghĩ là, chạy không được thì chết cho rồi, xong hết mọi chuyện, không ngờ bản thân nàng thì không có việc gì, tên côn đồ trượt chân té xuống sông......
Tên côn đồ chết đuối.
Trong quá trình đó cụ thể đã xảy ra cái gì, có phát sinh xô xát hay không, có va chạm tứ chi hay không, có hành vi cố ý đẩy người xuống hay không, vì không ai chứng kiến, cũng không ai biết, chỉ biết sự thật là, nàng sống, tên côn đồ thì chết.
Tên côn đồ chẳng làm được cái gì đứng đắn, tính tình đương nhiên cũng không thể nói là tốt, nhưng hắn cũng là người dân thường, trong nhà còn có người mẹ già bị mù, quan phủ cho rằng, tên côn đồ tuy rằng đã khi dễ Thái thị, nhưng không có tạo thành thương tổn thực chất với nàng, phần lớn chỉ là hù dọa, cùng lắm thì động tay vài lần, nhưng nàng lại hại chết người, chính là sai lầm.
Nàng không chính tay giết người, người khác lại vì nàng mà chết, nàng có phải nên chịu chút trách nhiệm hay không?
"Thái thị chạy trốn ở ngoài vài ngày, trở về liền dập đầu với người mẹ của tên côn đồ kia, nói về sau nàng nuôi bà ta. Nàng cũng là kẻ tàn nhẫn, biết mình là nữ nhân, làm gì cũng không dễ, liền mỗi đêm mài dao phay, mỗi ngày mang trên người, người khác đùa giỡn nàng không sợ, người khác nhàn thoại nàng cũng không sợ, người khác lại đến đòi nợ, nàng liền giơ dao, nói nàng và cha nàng không liên quan, tên súc sinh kia căn bản không phải cha nàng, là chuyện của nàng thì nàng gánh vác, không phải chuyện của nàng, thì nàng một phân một li đều không cho, các ngươi một hai phải bức ép, được a, đầu trọc đâu có sợ bị nắm tóc, nàng là kẻ đã từng giết người, mọi người dứt khoát cùng cá chết lưới rách!"
"Người tàn nhẫn sợ người tàn nhẫn hơn, dần dà, cuộc sống của nàng vậy mà đỡ hơn, mở một tiệm bánh bao, không biết sao, quen biết sơn phỉ, thoạt nhìn còn có quan hệ rất tốt với họ, người khác liền đồn, nói nàng là nữ thổ phỉ, giết người phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm, mở cửa hàng là bán bánh bao thịt người......"
"Nàng sống như vậy, hiển nhiên là không có được bằng hữu nào thân thiết, sau đó, người cha là ma bài bạc chết rồi, lại vướng phải một việc xui xẻo, rơi vào tay lão hầu gia, lão hầu gia dùng chút thủ đoạn, bảo hộ được nàng, nhưng có một cái yêu cầu —— nàng phải thành thân với Ứng Phổ Tâm con thứ hai của ông ta."
Phú Lực Hành chậm rãi nhấp trà, thở dài: "Nàng là cái cô nương gia, có thể có biện pháp gì? Liền gả đi thôi. Nhưng hầu phủ là nơi nào, chỗ nào cũng quy củ, mọi thứ ngay ngắn, nàng là một nha đầu lớn lên nơi thôn dã, sao chịu được? Nghe nói lúc còn chưa dọn tới kinh thành, đã thường xuyên gây chuyện ở nhà, chọc lão hầu gia tức đến dậm chân, mà vẫn còn cùng thổ phỉ lui tới......"
Diệp Bạch Đinh lẳng lặng nghe những lời này, như nhận ra cái gì: "ý của xưởng công là?"
Phú Lực Hành đậy nắp chung trà, thả lên trên bàn: "Thái thị không phải là thật tình muốn gả cho Ứng Phổ Tâm, chưa nói tới có thích hay không, trong lòng nàng nghĩ như thế nào, sẽ làm cái gì...... Thiếu gia hẳn là có thể đoán được?"
Diệp Bạch Đinh trầm ngâm: "Xưởng công cho rằng, Thái thị chính là hung thủ của vụ án này."
"Nhà ta tuy ít phá án, lại kiến thức qua nhiều tình huống a, Thái thị chính là lao ra từ hiện trường giết người, có thể thoát được quan hệ? Có lẽ tất cả thủ đoạn, đều là nàng cố ý đánh lạc hướng, tỷ như cái chuyện mất trí nhớ ——"
Phú Lực Hành cười thần bí: "Trong chốn giang hồ có một loại dược, kêu là 'trần duyên đoạn', ăn vào là có thể quên sạch trần duyên, cái gì cũng không biết, bao gồm chính mình là ai, nhưng có thể đánh thức. Loại dược này cần thuốc dẫn, thuốc dẫn là 'đoạn trần duyên kiếp', cũng là dẫn 'trần duyên lộ'......"
Diệp Bạch Đinh híp mắt: "Nói cách khác, người nào ăn 'trần duyên đoạn', dùng thuốc dẫn gì làm mất trí nhớ, nếu lại dùng thuốc dẫn tương đồng, liền sẽ nhớ ra?"
Phú Lực Hành gật đầu: "Thiếu gia thông tuệ. Nhà ta cho rằng, Thái thị hiện tại mất trí nhớ hơn phân nửa là sự thật, chính là ăn loại dược này...... Nàng đã sớm tính tốt, nói không chừng là giết người xong, cố ý làm như vậy, xong việc cái gì cũng không nhớ rõ, nói không biết, đúng là cái gì cũng không biết, vô tội lại đáng thương, quan phủ đương nhiên tìm không ra sơ hở, chờ mọi chuyện qua đi, nàng ăn lại thuốc dẫn, khôi phục ký ức, không phải rất hoàn mỹ sao?"
Ban Hòa An: "Phú xưởng công thật đúng là kiến thức rộng rãi, mấy thứ giang hồ này cũng biết."
A, chẳng lẽ là đã từng dùng qua?
Phú Lực Hành tâm nói chúng ta tám lạng nửa cân, làm như nhà ta không biết thủ đoạn ngầm độc ác của ngươi sao: "Chân tướng của vụ án, nhà ta không dám chắc chắn, chỉ nói là có khả năng này."
Ban Hòa An: "Từ Khai cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, ngươi xem lão tam thân là thứ đệ, đối với chuyện Ứng Bạch Tố làm, hắn có thể ngồi yên được?"
Phú Lực Hành: "Nhưng mấy ngày hôm trước không phải lại phát hiện thêm một người chết sao? Chẳng lẽ cũng là vì Ứng Bạch Tố? Ban xưởng công có phải nên suy xét chu đáo hơn chút hay không?"
Ban Hòa An liền cười: "Sao ngươi biết nhà ta không suy xét chu toàn đến? Năm đó Ứng Bạch Tố bị buộc gả đi, nam nhân trong hầu phủ, ai cũng có 'công lao'."
Diệp Bạch Đinh:......
Các ngươi một đám đều nói đối với vụ án không rành lắm, đây không phải cái gì đều nghe được đó sao?
Hắn nghĩ nghĩ, nói: "Dù là Nhị phu nhân Thái thị, đích trưởng nữ Ứng Bạch Tố, hay quản gia Từ Khai, kỳ thật đều đối với hầu phủ không có lòng cảm ơn gì, thậm chí còn có hận ý mạnh mẽ."
Động cơ của vụ án này có khả năng không phải là tình, mà là hận?
Nghĩ đi nghĩ lại, Nhị phu nhân Lư thị cũng vậy, chỉ nhìn năm đó kháng cự hôn sự kịch liệt cỡ nào, liền biết quan cảm của nàng ta, nhất định là không thích.
"Đáng tiếc hầu phủ quy củ nhiều, hàng rào tre đan quá dày, nhiều nữa nhà ta cũng không biết."
"Nếu Bắc Trấn Phủ Tư có yêu cầu, tùy thời có thể tìm Đông Xưởng hỗ trợ."
Diệp Bạch Đinh mỉm cười cảm tạ: "Làm phiền xưởng công nhọc lòng, có điều không cần, chuyện trong trách nhiệm, Cẩm Y Vệ sẽ tự lo liệu."
Phú Lực Hành:......
Ban Hòa An liếc xéo ông ta một cái, đáng kiếp! Ai kêu ngươi nói nhiều, vả mặt đi! Bản lĩnh của Cẩm Y Vệ ngươi không rõ ràng lắm sao, còn muốn nhúng tay nhúng chàm?
Phú Lực Hành mạnh mẽ cứu vãn: "Đều là vì kim thượng phân ưu, vì Đại Chiêu làm việc, không dám nói là nhọc lòng, chỉ mong vụ án sớm được phá giải, tìm ra chân tướng sự thật, an ủi vong linh người chết."
Nói dễ nghe như vậy, Diệp Bạch Đinh đương nhiên cũng phải chắp tay tỏ vẻ một chút: "Ý tốt của xưởng công, ta thay Cẩm Y Vệ nhớ kỹ."
"Chỉ Huy Sứ thì ——"
Diệp Bạch Đinh mỉm cười: "Tất nhiên sẽ chuyển cáo đầy đủ hảo ý của hai vị xưởng công."
Chính sự đã nói xong, khách và chủ đều vui vẻ, không tiện lập tức nói cáo từ, Ban Hòa An nói: "Gần đây nghe nói thiếu gia biểu lộ bản lĩnh, có thể ở trên xương đầu người, dùng bùn mềm đắp thành da thịt, phục hồi dung mạo người chết như cũ......có phải vậy không? Không biết nhà ta có cái vinh hạnh, được đến gần quan sát hay không?"
Phú Lực Hành lập tức đuổi kịp: "Không dối gạt thiếu gia, nhà ta cũng có chút tò mò."
Diệp Bạch Đinh: "Hai vị có hứng thú, ta cũng không có gì giấu diếm, mời ——"
Phục hình xương sọ là kỹ thuật, không phải bí mật, dù ai muốn xem, hắn đều nguyện ý thoải mái hào phóng bày ra, có điều nếu muốn học, thì có thể rất khó khăn.
Ánh sáng phòng ngỗ tác không quá tốt, nhiệt độ cũng hơi thấp, mùi vị không làm người sung sướng, việc này Diệp Bạch Đinh trực tiếp làm tại noãn các, hắn duỗi tay, mời hai vị xưởng công đi qua.
Noãn các sáng sủa sạch sẽ, ánh sáng rất tốt, ngăn cách gió bên ngoài, ánh mặt trời chiếu vào, khá ấm áp, trải một vầng sáng nhàn nhạt trên bàn. Cái bàn là một cái án kỉ hơi dài, có ngăn kéo nhỏ, bị hắn tạm thời trưng dụng bàn làm việc, giấy Tuyên Thành lớn lớn bé bé gần như trải đầy bàn, mặt trên có các loại số liệu được ghi chép tính toán, ký hiệu văn tự bất đồng, ngoài trừ chính hắn, ai cũng không đọc được.
Còn có thước đo lớn lớn bé bé bất đồng, bút than dùng đến cùn, giấy vụn vo thành cục......
Không thể dùng từ chỉnh tề sạch sẽ để hình dung, nghiêm khắc tới nói còn có chút loạn. Nhưng cái loạn này cũng không khó coi, là một loại trong loạn có trật tự, làm lòng người e sợ.
Việc phục hình xương sọ chưa kết thúc, chỉ có thể nhìn thấy hình thức ban đầu, mấy chỗ như mặt, mũi, trán, cằm, có đường cong rất rõ ràng, ngũ quan còn chưa quá lộ rõ, đất sét vàng phơi khô đã hơi biến đen, thoạt nhìn vẫn có chút đáng sợ, lại khá hơn nhiều so với đầu lâu trắng hếu.
"Đây......" Phú Lực Hành dạo quanh bàn làm việc một vòng, không tiếc lời khen ngợi, "Kỹ thuật của thiếu gia thật là lợi hại! Xương sọ bổ khuyết ra hình người, ở Đại Chiêu chưa từng nghe thấy, thành tựu của thiếu gia, có thể được đưa vào sử sách!"
Ông ta vừa nói, mắt vừa lướt quanh phòng, đặc biệt là vòng hoa được hong gió bảo quản khá tốt, còn treo bên cửa sổ, trong lòng liền hiểu rõ.
Người được yêu quý và coi trọng, biểu lộ ra không thể nghi ngờ.
Từ lúc tuyết rơi tháng Chạp năm ngoái, ông ta đã muốn vào trong cái noãn các nhỏ này nhìn một cái, vẫn luôn không có cơ hội, hôm nay rốt cuộc có thể tới, thu hoạch khá tốt, đường ông ta chọn, là chính xác!
Sắc mặt Ban Hòa An trầm ổn, biểu tình không có gì biến hóa, thứ Phú Lực Hành có thể nhìn thấy, ông ta cũng có thể nhìn thấy, chẳng những xác định phương hướng này phi thường chính xác, còn thuận tiện quan sát một chút cách bài trí trong phòng, yêu thích của chủ nhân, trong lòng tính toán, sau đó trở về phải cân nhắc ra vài thứ đưa đến đây, còn phải đưa khéo léo, đưa hợp ý người ta......
Bắt lấy đầu quả tim của người khác, còn sợ người kia luôn mặt lạnh, luôn cự người ngoài ngàn dặm sao?
Lời cũng đã nói, đồ vật cũng đã xem, hai người cân nhắc cáo từ.
Phú Lực Hành cười tủm tỉm: "Ở chỗ nhà ta thường xuyên có việc, rất cần chỉ đạo, nếu thiếu gia không chê, có thể nhà ta thường xuyên lại đây hỏi kinh nghiệm?"
Ban Hoa An: "Đông Xưởng nhiệm vụ được thiết trí, chỗ mạnh phần lớn nằm ở tìm hiểu tin tức, ngược lại Tây Hán chúng ta, đứng đắn yêu cầu tra việc phá án, nếu tiểu công tử không chê phiền toái, lúc nhàn rỗi, có khả năng thỉnh ngài chỉ điểm một chút?"
Cổ nhân cực kỳ coi trọng thủ nghệ, yêu cầu như vậy nếu đổi thành người khác, đại khái là không được, nhưng Diệp Bạch Đinh tiếp thu giáo dục, đối với việc truyền bá tri thức rất là hoan nghênh: "Bản thân ta không có ý kiến gì, có điều cần phải hỏi ý Chỉ Huy Sứ."
"Như thế, nhà ta liền yên tâm chờ tin tốt."
"Bắc Trấn Phủ Tư công việc bận rộn, không tiện quấy nhiễu, vậy nhà ta cáo từ, tiểu công tử tùy ý, không cần tiễn."
Hôm nay nhiệm vụ đến đây đã hoàn thành, kết quả câu thông làm người vừa ý, tâm tình hai vị công công đều rất tốt, nhưng nhìn đến mặt đối phương, liền không quá thoải mái, đi ra cửa, còn chèn ép nhau.
Ban Hòa An: "Tiểu công tử là người chân chính có bản lĩnh, không thích bị nịnh bợ, thói quen nâng chân thối cho chủ tử nương nương nhà ngươi kia, vẫn là sửa lại mới được."
Phú Lực Hành: "Ta thấy ngươi mới nên sửa lại, cả ngày cao cao tại thượng, lên giọng, cho rằng ngươi là chủ tử của nhà ngươi sao, phô bày bối phận ra đó, ai cũng phải tôn kính?"
A, thứ chó.
Hừ, lão chó chết.
Hai người trong lòng mắng nhau một đợt, lại phất tay áo, xoay người đưa lưng về phía đối phương, rời đi.
Rõ ràng là về cùng một hướng, cùng tòa hoàng thành, bọn họ cứ không đi cùng đường, ngay cả cửa cung cũng sẽ không đi cùng một chỗ, mạnh ai đi đường nấy.
......
Diệp Bạch Đinh sửa sang lại tin tức mới mẻ vừa có được, suy tư.
Tình, hận, dược......
Nếu cái này có thể giải thích được đại bộ phận động cơ của kẻ gây án trong vụ này, vậy đại phu nhân thì sao? Nàng ta có mục đích gì? Hắn phá án không sợ nghĩ nhiều, chỉ sợ không thể nghĩ, mọi mặt đều phải nghĩ qua, lại tiến hành bài trừ cẩn thận, liền có được kết quả mong muốn......
"Nghĩ cái gì vậy, nhập thần như vậy?"
Đỉnh đầu bị vỗ vỗ nhẹ, Diệp Bạch Đinh quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Bạch Thược, hoảng sợ: "Tỷ tỷ?"
Diệp Bạch Thược híp mắt: "Tỷ của ngươi bộ dạng đáng sợ như vậy?"
Diệp Bạch Đinh lập tức chấn chỉnh biểu tình: "Không, không phải, sao tỷ lại tới đây?"
Diệp Bạch Thược: "Ta không thể tới?"
Diệp Bạch Đinh:......
Tùy tiện đoán một chút cũng biết, Bắc Trấn Phủ Tư ở bên ngoài thanh danh không quá tốt, không ai muốn tới, tỷ tỷ trước đó cũng chưa từng tới, lần này tới...... có lẽ là Cừu Nghi Thanh đã nói trước?
Không chừng còn nói xuống phía dưới, làm thủ hạ biết mặt, tỷ tỷ hắn đến đây, không cần cản.
Diệp Bạch Thược đặt hộp đồ ăn lên bàn, nhìn quanh phòng: "Nơi này cũng không tệ lắm."
Đồ ăn?
Diệp Bạch Đinh duỗi tay muốn xốc hộp đồ ăn, móng vuốt còn chưa đụng tới, đã bị Diệp Bạch Thược chụp xuống: "Còn sống!"
"Sống?"
"Ngốc không, không nghe mùi sao?" Diệp Bạch Thược dịch hộp đồ ăn ra sau, "Vừa rồi Chỉ Huy Sứ đi ngang qua Trúc Chi Lâu, nói ngươi mấy ngày nay mệt, ăn uống không ngon miệng, thấy ta nhàn rỗi, mới đưa bạc, nhờ ta lại đây làm cho ngươi, xem như khao thưởng thuộc hạ, y sau đó sẽ về, thuận tiện cũng có thể hưởng xái, ăn ké một miếng."
Diệp Bạch Đinh dừng một chút, có chút do dự hỏi: "Vậy...... tỷ không khó xử y đi?"
"Y lại không phải ngươi, ta khó xử y làm cái gì?" Diệp Bạch Thược thở dài, "Bận đến chẳng phân biệt ngày đêm, ngay cả ăn bữa cơm cũng xa xỉ, còn bị đồ quỷ nhỏ nhà ngươi nhớ thương, sợ một cái tát xuống là đánh chết ngươi, lúc nào cũng phải nhịn, trong lòng ủy khuất cỡ nào? Đệ, chúng ta cũng không thể không làm người a."
Diệp Bạch Đinh:......
"Phòng này ở khá tốt, hướng mặt trời, còn có địa long, xem ra mùa đông không chịu tội bao nhiêu......" Diệp Bạch Thược nhanh chóng thấy được vòng hoa khô treo bên cửa sổ, "Đây là cái gì?"
Mặt Diệp Bạch Đinh nóng lên, hắn treo vòng hoa ở đây, chính là vì để Cừu Nghi Thanh nhìn, còn có thể thỉnh thoảng trêu chọc đối phương một chút, sao có thể nghĩ đến có ngày bị tỷ tỷ nhìn thấy!
Hắn bắt đầu bịa chuyện: "Cái này......là ta kết, đưa cho Chỉ Huy Sứ, nhưng y không nhận! Y không nhận, ta liền treo ở nơi này, ngày ngày bắt y nhìn, mỗi ngày nhắc nhở y, y sớm hay muộn gì cũng là người của ta!"
Diệp Bạch Thược:......
"Đệ a," nàng trìu mến sờ sờ trán đệ đệ ngốc, "Chúng ta có dã tâm là chuyện tốt, có điều không thể quá đáng, lần này mà ngươi bị xử chết, tỷ tỷ lại không có cách nhặt xác cho ngươi."
Đừng hỏi, hỏi chính là mệt mỏi.
Hai hàng lông mày của Diệp Bạch Đinh nhướng lên, cực dữ dằn: "Y dám sao!"
Diệp Bạch Thược ngứa răng, nếu không phải thấy đệ đệ quá gầy, đã cho hắn một bàn tay: "Sao người ta không dám? Người ta cho một đấm, mạng nhỏ này của ngươi còn muốn hay không! Ngươi cẩn thận chút cho ta!"
Diệp Bạch Đinh ưỡn ngực, đúng lý hợp tình: "Đánh chết ta, y liền không có ngỗ tác tốt để dùng! Y không thể rời khỏi ta, không thiếu được ta!"
Diệp Bạch Thược:......
Thôi, chuyện người trẻ tuổi, để người trẻ tuổi tự lăn lộn đi, nếu thật sự không được......
Nàng đưa mắt nhìn ra vùng trời ngoài cửa sổ, về hướng Trúc Chi lâu, thật sự không được, nàng liền đóng cửa tiệm ăn, mang theo đệ đệ đi rong ruổi thiên nhai.
Bàn làm việc bên cửa sổ còn bày ra việc đã làm dở dang một nửa, Diệp Bạch Thược lại khá to gan, một chút cũng không sợ, không hỏi, việc có liên quan đến công việc của đệ đệ có lẽ đều là cơ mật, nàng hiểu quy củ.
Diệp Bạch Đinh lại nhớ tới chi tiết vụ án, hỏi nàng: "Tỷ, chuyện hôn sự của ngươi và tỷ phu...... Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, còn trao đổi qua tín vật, nhưng hình như ngươi đào hôn?"
"Cái này đã bao nhiêu năm, ngươi còn nhớ rõ?" Diệp Bạch Thược có chút mất tự nhiên, hớp ngụm trà, "Thành thân với nhau, là chuyện cả đời, khẳng định phải là hai ngươi thích nhau mới được, ta khi đó chỉ biết tên của tỷ phu ngươi, gặp cũng chưa gặp qua, ai biết hắn trông như thế nào, tính tình gì, có xấu không, hung không, có thể là mũi củ tỏi miệng cá nheo hay không, mắc gì ta phải gả cho hắn? Bởi vì tâm địa thiện lương, có chí cứu vớt thương sinh sao?"
Diệp Bạch Đinh:......
"Nhưng ta nhớ rõ phụ thân có nói qua, tướng mạo tỷ phu khá đoan chính, tính tình cũng ngay thẳng đáng yêu."
"Chỉ bằng nhãn lực của ổng, nuôi một con bạch nhãn lang kia......" Diệp Bạch Thược khụ một tiếng, con không được nói cha sai, "Dù sao ta cũng không có khả năng nhịn."
"Vậy tại sao sau lại chịu gả? Là lo lắng cha mẹ thương tâm?"
"Sao có thể, ân dưỡng dục của cha mẹ, bản thân ta nhớ rõ ràng, bọn họ không dễ dàng, một người thì ngốc cộc lốc dễ bị lừa, một người cảm thấy có hại là phúc, chỉ cần tốt, sẽ có phúc báo, nếu ta không để ý một chút, cha mẹ không biết đã bị khi dễ bao nhiêu lần rồi!" Diệp Bạch Thược nâng mặt, giọng nói lười nhác, "Nhưng việc nào ra việc đó, bọn họ bị lừa, ta cũng không thể bị lừa, hiếu thuận là phải hiếu thuận, không thể ngu hiếu, nếu ta không có trách nhiệm với bản thân, sống cho tốt, tương lai làm sao chiếu cố bọn họ?"
"Vậy......"
"Sau đó gả cho tỷ phu của ngươi, là thật coi trọng hắn," Diệp Bạch Thược hừ một tiếng, "Tỷ phu của ngươi láu cá lắm, chẳng phải tốt đẹp gì, nhưng hắn rất tốt với ta, cũng hợp khẩu vị của ta, lúc ấy ta không nghĩ tới lâu dài như vậy, chuyện tình cảm này, ai nói chuẩn được? Hắn lúc này thích ta, nguyện ý sống cùng ta, ai biết thành thân rồi có thể thay đổi hay không? Ta để dành một món tiền lớn, của hồi môn cũng nghĩ biện pháp, chia ra để ở nhiều nơi khác nhau, nếu gả qua không vui, dù sao cũng là nữ đã xuất giá mà, không còn là người của Diệp gia nữa, có thể tùy tiện hồ nháo, chạy cũng không sao, chỉ cần trong tay có tiền, còn sợ sống không được? Tỷ tỷ ngươi còn có tay nghề, đi đến đâu mà không xông ra một con đường?"
"Ai ngờ tỷ phu ngươi một tên hán tử to con như vậy, ta chỉ ra ngoài đi chơi với bọn tỷ muội hai ngày hắn cũng có thể nhớ ta muốn khóc, rất là không tiền đồ...... ngày nào cũng sợ ta chạy, nam nhân nhà khác một ngày không về nhà, hắn một ngày về không dưới năm lần, kiểu gì cũng phải nhìn ta một cái mới an tâm, còn giới thiệu hết toàn bộ huynh đệ cho ta quen biết, bao nhiêu vốn liếng đều giao hết cho ta, nghĩ nhiều người nhìn như vậy, nếu ngày nào đó ta chạy, hắn có thể biết ngay lập tức, tiền trong tay ta nhiều hơn, nói không chừng không bỏ được bản lĩnh kiếm tiền của hắn......"
Diệp Bạch Đinh đã hiểu: "Cho nên ngươi nguyện ý sống với tỷ phu, là thích."
Diệp Bạch Thược liền cười: "Nữ nhân mà, có kẻ nhận mệnh tùy ý an bài, cũng có người có lòng dạ, ngươi xem những người có lòng dạ đó, có vài người giống như cũng nhận mệnh, gả cho người khác, kỳ thật là chưa chắc, ngươi nhìn thấy chỉ là một phần, toàn bộ con đường phía trước, đều là bọn họ tự lựa chọn, là thích, là muốn đi con đường này."
Diệp Bạch Đinh suy tư: "Thích, liền sẽ dùng hết toàn lực bảo hộ...... một câu nói nặng cũng không nỡ nói?"
Diệp Bạch Thược hiểu rõ lòng người cỡ nào, tin tức có liên quan đến công việc, án mạng, nàng sẽ không hỏi, cũng sẽ không tò mò đi xem, nhưng đệ đệ hỏi loại vấn đề này, rõ ràng là có hoang mang ở phương diện này. Nàng nghiêm túc nghĩ, rồi nói: "Cũng không nhất định, tùy người, ái chi thâm, trách chi thiết, có những người có phương thức biểu đạt hoàn toàn tương phản, thích nhất, sẽ nặng lời nhất. Nếu là loại người tính tình biệt nữu này, ngươi chỉ xem hắn mắng ai, liền biết hắn thích người đó."
Mắng ai là thích người đó...... Đúng vậy, sao đầu óc hắn toàn dùng để đi phục hình xương sọ, hành vi logic đơn giản như vậy cũng không nhìn ra!
Ánh mắt Diệp Bạch Đinh sáng lên, hình như hắn biết, người có tư tình là ai!
Ngay lúc này, Thân Khương cùng Cừu Nghi Thanh trở về, đẩy cửa ra: "Thiếu gia mau lên, ta tìm được thứ mới!"
"Ta cũng có mạnh mối mới."
Động tác ba người cực kỳ thuần thục, chào hỏi Diệp Bạch Thược, người thì sửa sang lại bàn nhỏ trên giường, chuẩn bị tốt giấy và bút mực, người thì mở ra bảng trắng, lấy ra bút than, viết viết vẽ vẽ, bút tích kia, tinh thần kia đều cao quá đầu!
Diệp Bạch Thược đè xuống, không cho đệ đệ đứng dậy, bưng trà đã pha tốt từ bàn bên cạnh qua, thuận tiện thả vài món điểm tâm: "Các ngươi làm gì đi, ta đi mượn cái phòng bếp, nấu đồ ngon cho các ngươi ăn!"
Nàng đi ra, giúp ba người đóng cửa, ngẩng đầu nhìn sắc trời, còn rất sớm, vừa qua giờ ngọ không bao lâu, xem ra bữa cơm này, có thể từ từ làm, vừa lúc kịp giờ cơm chiều!
Người khác phá án, tinh thần lại vui vẻ, nàng nhìn đồ ăn trên thớt, cũng vui vẻ vô cùng, nàng thích nấu cơm nhất, đặc biệt là nấu cơm cho người thân, bao nhiêu bữa nàng cũng sẽ không mệt!
Ngày hôm nay, để cho các ngươi nếm thử tay nghề tuyệt hảo của tỷ tỷ!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro