Chương 161 Chuyện dơ bẩn trong hầu phủ

Ngày xuân sau giờ ngọ, ánh mặt trời trong trẻo, noãn các xán lạn thoải mái.

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh ngồi bên cạnh kỷ nhỏ, Thân Khương đứng trước bảng trắng, cầm bút than, viết lên bản tên người, thân phận địa vị, đại khái tin tức có liên quan đến vụ án...... Vừa viết, miệng vừa không ngừng nói: "Bên ngoài tiểu binh nói công công của Đông Xưởng Tây Hán vừa rồi tới, có phải tới cửa gây chuyện hay không? Bọn họ khi dễ ngươi?"

Diệp Bạch Đinh mỉm cười: "Khi dễ thì không có, có Chỉ Huy Sứ trấn trạch, Bắc Trấn Phủ Tư chúng ta, ai dám vượt Lôi Trì một bước? Chẳng những không khi dễ, mà còn cho rất nhiều tin tức hữu dụng."

"Hữu dụng......có liên quan đến vụ án?" bút trên tay Thân Khương khựng lại, "Bọn họ đổi tính? Chuyện của Bắc Trấn Phủ Tư chúng ta, bọn họ dám dính vào?"

Đáy mắt Diệp Bạch Đinh chứa ý cười, nhìn về phía Cừu Nghi Thanh: "Kia không phải mị lực của Chỉ Huy Sứ chúng ta lớn sao, mặc kệ là ai, đều có thể hàng phục."

Ánh mắt thâm thúy của Cừu Nghi Thanh xẹt qua mặt tiểu ngỗ tác: "...... Bỡn cợt."

Diệp Bạch Đinh bị y nhìn đến tai nóng lên, khụ một tiếng, thu hồi ánh mắt, nói chính sự: "Các ngươi đều mới từ bên ngoài về, chắc cũng mệt mỏi, không bằng hôm nay ta trước đi, trước nói đến vụ án?"

Cừu Nghi Thanh đẩy chung trà đến trước mặt tiểu ngỗ tác: "Tới."

Diệp Bạch Đinh liền cầm lấy trang giấy vừa rồi công văn ghi chép: "Hai vị xưởng công là nói về chuyện của hầu phủ đích trưởng nữ Ứng Bạch Tố, cùng với Nhị phu nhân Thái thị......"

Dựa theo trình tự trước sau, hắn trước hết nói kỹ càng tỉ mỉ chuyện của Ứng Bạch Tố.

Cừu Nghi Thanh nghe xong, trầm mặc một lát: "Bà mẫu của Sử gia bất mãn với Ứng Bạch Tố, tình cảm hai phu thê không tốt......hẳn là có nguyên nhân ở phương diện này."

Diệp Bạch Đinh gật gật đầu: "Ừm."

Bởi vì ngày đại hôn, Ứng Bạch Tố không có khả năng có lạc hồng*. Thời đại này, không có ai muốn cưới một tức phụ thất trinh, Ứng Bạch Tố có khả năng nghĩ ra đối sách, nhưng kết quả như vậy phát sinh gần như là đương nhiên, chỉ cần nàng ta không muốn vứt bỏ lối sống phú quý, thì phải chịu đựng bà bà bắt bẻ, trượng phu đạm mạc.

*là má.u tri.nh đó

Bất quá bà bà cũng không thể quá đáng, càng không dám nói ra tình hình thực tế, loại chuyện này quá mất mặt, Ứng Bạch Tố còn dựa lưng vào Ứng Cung hầu phủ, có đủ tự tin, nữ nhân xuất giá là mang họ nhà chồng, không còn là người nhà Ứng gia nữa, nhưng nếu cố ý tra tấn khắt khe, chính là bất mãn với hầu phủ, Ứng Cung hầu phủ chẳng những nhiều quy củ, còn cực kỳ để ý mặt mũi, nhất định sẽ truy cứu......

Cho nên ngày thường của Ứng Bạch Tố, vẫn duy trì sự cân bằng vi diệu, người trước người sau, coi như không có gì trở ngại, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào, người khác cũng không biết, ít nhất là cuộc sống như vậy, không được coi là hạnh phúc hài lòng.

Thân Khương cực kỳ ngoài ý muốn: "Quản gia Từ Khai? Nhìn không ra a, ngay cả đích trưởng nữ nhà chủ cũng dám nhúng chàm, tuyệt đối không phải là kẻ thành thật gì! Đường ngầm hầu phủ này, nói không chừng là hắn từng dùng qua!"

Diệp Bạch Đinh nhắc nhở: "Ám đạo là 6 năm trước xảy ra chuyện gặp cướp, mới bắt đầu đào, khi đó Ứng Bạch Tố đã sớm xuất giá, dùng kiểu gì?"

Thân Khương: "Đúng nha......"

Diệp Bạch Đinh: "Nhưng nàng ta được đón về nhà, mấy năm nay có dùng qua hay không......"

Thân Khương thu được ánh mắt: "Ta đi tra! Chỉ cần tra được cái này, là có thể biết bọn họ hiện tại có tư tình hay không!" Nói xong lời nói, hắn lại nghĩ tới cái gì, "Thiếu gia lúc trước, không phải có thể căn cứ vào khoảng cách thân mật gì đó, phán đoán ra quan hệ hai người sao? Lần này có không?"

"Ta cho đến bây giờ, còn chưa từng thấy Ứng Bạch Tố cùng Từ Khai xuất hiện cùng lúc, tình cảnh lúc ở gần nhau ra sao, có điều dù có gặp được, cũng không dễ phân tích......"

Diệp Bạch Đinh giải thích: "Thân nhân, bằng hữu, người quá mức quen thuộc, sẽ không quá chú ý khoảng cách, trừ khi có gì đó đặc thù, động tác quá mức thân mật, như sửa lại góc áo cổ áo, mấy cái khác đều không chuẩn xác, không tiện xác nhận."

Không giống với vụ án Hộ Bộ lần trước, người cùng chỗ làm có quen thuộc đi nữa, đều có cấp bậc trên dưới, quan hệ cạnh tranh nhất định, rất khó thân cận, đặc biệt là cùng giới tính.

Cừu Nghi Thanh cong ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn: "Hầu phủ chỉ có Ứng Bạch Tố dị ứng hoa mộc cúc, nếu hành vi lần này là nhằm vào Ứng Bạch Tố, Từ Khai còn chút tình cảm với nàng ta, lại biết chuyện này, có khả năng sẽ có hành động."

Cho nên kế tiếp xác nhận tâm ý của Từ Khai, là chuyện phải làm trước tiên.

Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Chúng ta lại xem xét Nhị phu nhân Thái thị......"

Hắn nói xong quá khứ của Thái thị, Thân Khương nghe có chút thổn thức: "Vị này...... có chút thảm."

Diệp Bạch Đinh: "Thái thị là một cô nương dũng cảm cứng cỏi, hoàn cảnh sinh tồn ngay lúc đó của nàng, có thể nói là khổ vô cùng, nhưng nếu nàng muốn đáp ứng loại chuyện này, nếu nguyện ý dùng phương thức bán mình, được đến cái gọi là 'vinh hoa phú quý', 'bình tĩnh an hòa', khi bị phụ thân là ma bài bạc phụ thân bán, có thể đã đáp ứng 800 lần rồi, nàng đã không đáp ứng, cố tình đến phiên lão hầu gia, nàng lại đáp ứng, vì cái gì?"

"Bởi vì phú quý hầu gia cho không giống bình thường?" Thân Khương sờ cằm, "Đó chính là hầu phủ ở kinh thành, thế lực phi phàm."

Diệp Bạch Đinh: "Nhưng nàng cũng không phải là người khom lưng vì phú quý."

Cừu Nghi Thanh: "Ngươi hoài nghi lúc ấy lão hầu gia còn dùng thủ đoạn khác?"

"Có khả năng cũng có chính đương sự, thuận tay đẩy thuyền."

Suy nghĩ này của Diệp Bạch Đinh, là nhờ tỷ tỷ nhắc nhở, người với người là không giống nhau, nữ nhân với nữ nhân cũng không giống nhau, Thái thị lúc trước 'bị ép', thật sự là bị ép sao?

"Thái thị không phải là đóa hoa nuôi trong nhà ấm, trải qua chuyện trong quá khứ, nhìn không ra là có khát cầu và yêu thích phú quý, cho dù là nhất thời đáp ứng, bị bắt thành thân nhập phủ, nàng ta có phải sẽ có rất nhiều biện pháp có thể đi ra ngoài hay không, vì sao không đi?"

Hắn cảm thấy đây mới chân chính là trọng điểm: "Nhìn thấy tranh vẽ mỹ nhân do trượng phu vẽ, vì sao nàng sẽ rơi lệ? Biết trượng phu mất không phải do tai nạn, mà có thể là bị người làm hại, vì sao chấp nhất muốn tìm ra hung thủ?"

Người có thể mất trí nhớ, tạm thời quên, nhưng suy nghĩ và thói quen khắc vào trong xương cốt, không dễ dàng thay đổi như vậy.

Cừu Nghi Thanh gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn: "...... Thái thị rất có thể chung tình với Ứng Phổ Tâm."

Vậy thì cái chết của Ứng Phổ Tâm rất quan trọng, có thể sinh ra hoài nghi về chuyện trượng phu bỏ mình ngoài ý muốn hay không, có thể suy đoán quá hung thủ là ai hay không, thậm chí đi tra xét, có thể muốn trả thù hay không, chuyện mất trí nhớ có phải tự đạo tự diễn, vì để chính tay đâm kẻ thù, còn có thể rửa sạch hiềm nghi cho bản thân, không dính dáng chút sai sót nào hay không?

Lời Đông Xưởng công công nói, là có đạo lý nhất định.

Diệp Bạch Đinh đem chuyện loại dược tên 'trần duyên đoạn' nói cho Cừu Nghi Thanh cùng Thân Khương: "...... có thể tự tạo ra mất trí nhớ ngắn hạn, thuốc dẫn là mấu chốt, khi uống thuốc dùng thuốc dẫn gì, khi muốn khôi phục cũng cần phải ăn cùng loại thuốc dẫn đó, vấn đề đáng giá chú ý là, sau khi dùng loại dược này, bản thân ngay cả mình là ai cũng sẽ quên, tất nhiên cũng không biết mình từng uống thuốc, lại càng không biết thuốc dẫn có thể lấy lại ký ức là cái gì, nếu Thái thị là mất trí nhớ vì loại dược này, vậy cách chữa trị, nhất định là giấu ở chỗ chỉ có nàng có thể tìm được, hoặc là, giao cho người có quan hệ thân mật."

"Nha hoàn Tiểu Hạnh bên người nàng kia, có thể cần chú ý một chút."

Thân Khương gật gật đầu, nhớ kỹ: "Nhưng trong thư phòng người chết Ứng Ngọc Đồng, trên tường có vết máu do Thái thị đâm đầu vào a, nếu nàng ta mất trí nhớ là bởi vì dược, vậy vết máu kia giải thích như thế nào?"

Mắt Diệp Bạch Đinh hơi lóe: "Cho nên hiện tại chúng ta cần xác định, nguyên nhân nàng ta mất trí nhớ rốt cuộc là cái gì. Khi nhìn hiện trường ta liền cảm thấy rất kỳ quái, vì sao lại tạo ra vết thương như vậy, hiện trường lại không có bất kỳ dấu vết xô xát nào...... Nếu là người bị hại tự nguyện thì sao?"

Nếu Thái thị vì tạo ra dấu vết giả, cam tâm tình nguyện đâm một cái, thì không phải không có vết xô xát sao?

"Có lý......"

Thân Khương vừa nói, vừa xoay người, lại xoát xoát xoát viết lên bảng trắng quan hệ nhân vật, cùng với điểm đáng ngờ mới.

"Kế tiếp, chúng ta tiến hành phân tích các mối quan hệ thân mật." Diệp Bạch Đinh nhìn về phía Thân Khương, "Về tình cảm của vợ chồng thế tử, ngươi có tra được manh mối gì không? Tỷ như thế tử đã vì đại phu nhân làm gì đó, làm cho đại phu nhân rất cảm động?"

Cái này thì Thân Khương căn bản không cần lật sổ ghi chép, có thể lập tức trả lời: "Không có, tất cả mọi người nói phu thê thế tử là thanh mai trúc mã, từ nhỏ tình cảm đã tốt, sau khi thành hôn loan phượng hòa minh, phu thê tình thâm, là thần tiên bạn lữ hiếm có, thế tử ở bên ngoài cũng nói như vậy, phu nhân rất tốt, dùng vô số từ tán dương, lại không quan tâm lắm đại phu nhân như thế nào, ngay cả sinh nhật của đại phu nhân cũng quên, có khi còn bị lão hầu gia trách cứ, hắn mới nhớ ra, tặng bù lễ vật."

"Như vậy......" mắt Diệp Bạch Đinh hơi lóe, "Vậy ở trong cái nhà này, ai đưa cho đại phu nhân nhiều đồ nhất?"

Cái này thì Thân Khương phải mở sổ ghi chép ra nhìn: "Hình như là......lão hầu gia? Ông ta hiện tại tuổi lớn, người nhàn rỗi lắm thời gian, mỗi lần đi ra ngoài về, thường mang chút quà kỷ niệm, nhưng cũng không phải chỉ cho một mình đại phu nhân, toàn bộ nữ quyến trong phủ đều có phần, có mấy lần vải vóc kiểu dáng thịnh hành, đều là ông ta ra cửa nhìn thấy, đặt mua về làm đại phu nhân chọn dùng, nói gì mà nhà khác ai cũng có, chúng ta cũng không thể thiếu, nhưng mấy màu sắc và hoa văn đó Nhị phu nhân Tam phu nhân cũng không thích, liền đều để ở chỗ đại phu nhân......"

Diệp Bạch Đinh chống khuỷu tay trên bàn nhỏ: "Chuyện tình yêu, mỗi người khác nhau, phương thức biểu đạt cũng không giống nhau, có khi biểu hiện ra ngoài không nhất định là sự thật, ái chi thâm trách chi thiết, có những tình cảm biểu đạt chỉ là mịt mờ, ra vẻ hung hãn...... mọi người nghĩ thử với tính cách thế tử, có phải là quá nghiêm túc, quá quy củ thậm chí quá mức chỉnh tề hay không?"

Khi nhắc tới phu nhân, luôn là khích lệ, lại chưa hề trả giá bất luận tinh lực gì, ngay cả sinh nhật cũng sẽ quên, tình cảm như vậy là thật sự sao?

"Ta cùng Chỉ Huy Sứ đến Ứng Cung hầu phủ, trước sau gặp qua thế tử hai lần, mỗi một lần, đều là cảnh hắn răn dạy Lư thị," Diệp Bạch Đinh giơ một ngón tay, "Một là hôm xảy ra chuyện, Ứng Ngọc Đồng bỏ mình, Lư thị bị Cẩm Y Vệ kêu đi hỏi chuyện, không có thời gian thay quần áo, khi rời đi có đụng mặt thế tử, bị thế tử trách cứ, nói quần áo kỳ cục, nhắc nàng chạy nhanh đi thay đồ tang."

Hắn giơ ngón tay thứ hai: "Thêm nữa là hôm hỏi chuyện đại phu nhân, trên đường đi gặp lão hầu gia, vừa lúc nghe được thế tử cùng Lư thị đang nói chuyện tránh mặt người khác, hắn vẫn là răn dạy, nói nàng ăn mặc không đúng."

"Lần đầu có thể lý giải, chuyện xảy ra đột ngột, nhắc nhở một chút cũng không có gì sai, lần sau liền có chút vi diệu, giọng điệu của thế tử lúc đó rất gấp gáp, giống như đây là một vấn đề cần thiết phải giải quyết ngay lập tức, còn nói người khác sẽ hiểu lầm, hắn sốt ruột, thật sự là bản thân quần áo không hợp quy củ, hay là 'lo lắng người khác sẽ hiểu lầm'?"

Thân Khương nghe nghe, nhíu mày: "Đúng vậy, dù Lư thị có bị hiểu lầm thành vô tình vô nghĩa, thậm chí có dan díu với người ngoài, thì liên quan gì đến thế tử, sao hắn phải gấp gáp như vậy?"

Cừu Nghi Thanh: "Ta nhớ rõ, lúc ấy thế tử trách móc chính là Lư thị mặt áo trong không đúng."

Diệp Bạch Đinh: "Không sai."

Thân Khương không hiểu: "Quần áo mặc nhầm chính là mặc nhầm, áo trong hay không, quan trọng gì?"

Cừu Nghi Thanh nhàn nhạt quét mắt liếc hắn một cái: "Ta có khả năng sẽ chú ý áo trong của ngỗ tác chúng ta nhăn hay không nhăn, ăn mặc thoải mái hay không thoải mái, lại không hề biết, ngươi mỗi ngày mặc cái gì."

Thân Khương phản ứng có chút chậm: "A?"

Cừu Nghi Thanh: "Không có một nam nhân nào, sẽ luôn chú ý quan sát đến áo trong của nữ tử."

Bởi vì phi lễ chớ nhìn, không hợp lễ nghĩa.

Trừ phi là người trong lòng, sẽ thường xuyên để ý, hoặc là người bên gối, bởi vì quá quen thuộc, theo bản năng là có thể nhìn đến.

Thân Khương đã hiểu, nhưng cũng có cảm giác lại bị nhét một họng cẩu lương.

Diệp Bạch Đinh khụ một tiếng: "Lư thị hình như rất to gan, dám đốp lại thế tử, trước mặt lão hầu gia cũng không sợ hãi bao nhiêu, ỷ vào cái gì?"

Muốn nói nhà mẹ đẻ của nàng mạnh, sống lưng đủ cứng, thì không đến mức, năm đó nàng chống đối hôn sự chống đến vang dội, cũng không thoát được kết cục phải gả vào hầu phủ, bản thân nàng, rõ ràng không hợp với hầu phủ, nhưng nàng vẫn làm vậy, vẫn hung hãn.

"Trượng phu không đáng tin cậy, nàng cũng không thích, rõ ràng ——giữa lão hầu gia và thế tử, có người dây dưa với nàng."

Diệp Bạch Đinh cảm giác, dựa theo tình huống hiện có mà phân tích, thế tử khả năng lớn hơn.

Thân Khương lật lật cuốn sổ ghi chép tùy thân: "...... Không sai, Lư thị nhất định cùng người khác dan díu! Ngay trước đó vài ngày, hạ nhân từng nghe được trong viện của tam phòng truyền ra tiếng vang, nói là cái gì mà nữ quỷ hương diễm, như là đang làm loại chuyện đó, nói nữ quỷ mà không nói Lư thị, là bởi vì đêm đó tam lão gia không có ở nhà, chỉ có một mình Lư thị nghỉ ở trong viện, còn nói thanh âm cùng loại thường xuyên xuất hiện, chuyện như vậy không phải lần đầu, thậm chí có người đã từng nhìn thấy......ban đêm kêu mang nước vào, hôm sau thay đệm chăn có dấu vết, rõ ràng chính là đã làm chuyện đó!"

Đêm hôm khuya khoắt, tối lửa tắt đèn, người ngoài vào không được, ngoại trừ người trong nhà, người làm chuyện đó với Lư thị còn có thể là ai?

"Trong phủ cũng chỉ có hai chủ tử là nam nhân, ngoại trừ lão hầu gia thì là thế tử, không đúng, còn có Từ Khai, hắn cũng dám làm chuyện như vậy......"

Diệp Bạch Đinh lại lắc đầu: "Ta không cho đó là quản gia. Vị trí của hạ nhân cùng chủ tử lại không giống nhau, hầu phủ lắm quy củ, Lư thị có dũng cảm cho lắm, cùng quản gia yêu đương vụng trộm, có phải cũng nên điệu thấp chút, để không bị người phát hiện hay không?"

Thân Khương: "Cũng đúng...... Nếu là chủ tử yêu đương vụng trộm, hạ nhân có biết cũng không sao, không ai dám quản, hạ nhân yêu đương vụng trộm thì khác, phát hiện liền bị đánh chết!"

Cừu Nghi Thanh: "Đây là điểm quan trọng kế tiếp cần kiểm chứng."

Diệp Bạch Đinh nói đến một cái khác: "Chỗ đại phu nhân Vương thị, liền đơn giản hơn nhiều, ta cùng Chỉ Huy Sứ đã tới phòng nàng ta, sảnh nhỏ để tiếp khách rất không bình thường, bài trí khá độc đáo, có bộ phận ám chỉ rất mạnh, nếu tình cảm của nàng ta và trượng phu không tốt, vậy nàng ta làm chuyện này, là với ai?"

*ko biết là bài trí cái gì nha, bữa lão đi phải cái khách sạn có "ghế massage", nhỏ đi chung là cái tò mò bảo bảo, còn hỏi ủa cái này để lồm chi?!

Thân Khương lật lật sổ: "Tin tức chúng ta tra được là, người chết Ứng Ngọc Đồng có ý đồ không an phận với nàng ta, nhưng ngày thường cũng không dám biểu hiện quá rõ, tỷ như hắn dám đùa giỡn nhị tẩu, dám âm dương quái khí với đại tỷ, lại không dám nói gì với đại tẩu......"

"Hắn chẳng những không dám nói gì quá mức, thậm chí còn sẽ bị đại phu nhân răn dạy giáo huấn, chuyện này toàn bộ hầu phủ đều biết." mắt Diệp Bạch Đinh hơi lóe, "Nếu hai người này là quan hệ yêu đương vụng trộm, có khả năng biểu hiện thành cái dạng này sao? Nếu không phải, Ứng Ngọc Đồng không sợ trời không sợ đất, nữ nhân nào cũng dám đùa giỡn, vì sao lại không dám đùa đại phu nhân?"

Chân chính yêu đương vụng trộm, tất nhiên sẽ che lấp, không muốn để lộ ra, lại thêm một vấn đề nữa, với địa vị ánh mắt của đại phu nhân, sẽ coi trọng tam lão gia sao? Coi trọng hắn cái gì? Hoa tâm hay là ngu ngốc? Hiện tại sự thật là, tam lão gia đã chết...... khả năng hắn vì biết bí mật bị diệt khẩu còn lớn hơn nữa.

Tam lão gia đối với nàng ta chỉ có ý đồ hoa hoa, lại không dám trêu chọc gì nhiều, nhất định là có kiêng kị khác.

Cừu Nghi Thanh trầm mắt: "Sau lưng Vương thị, là người Ứng Ngọc Đồng không thể trêu vào."

Diệp Bạch Đinh: "Ai là người có uy quyền nhất hầu phủ? Thoạt nhìn là lão hầu gia mặc kệ mọi chuyện, hay là thế tử người nối nghiệp?"

Thân Khương nghĩ nghĩ: "Kia hẳn là...... vẫn là lão hầu gia. Người nhà như bọn họ, quy củ truyền thừa vô cùng trọng yếu, cho đến nay, chuyện lớn ở ngoài, vẫn là nhìn mặt mũi lão hầu gia, thế tử ở trước mặt người khác cũng không quá tự tại, trừ phi có một ngày, hắn chân chính tiếp chỉ thừa tước, ngồi xuống vị trí hầu gia này."

Chuyện chưa phải ván đã đóng thuyền, ngoài ý muốn gì đó đều có khả năng phát sinh không phải sao? Đại gia tộc càng là vậy, mấy chuyện này mới thường hay phát sinh, cứ nhìn hoàng gia mà xem, cũng không phải mỗi một đời thái tử đều có thể lên làm Hoàng Thượng, xưa nay người được phong thái tử, chân chính đi đến bước kia đều rất ít.

Diệp Bạch Đinh: "Ngươi nghĩ lại, trước sau có phải có mấy lần khẩu cung miêu tả, là lão hầu gia yêu cầu nói rõ với thái tử về thời gian, hành trình của ngày tiếp theo không?"

Thân Khương gật đầu: "Không sai! Bản thân thế tử có nói qua, hạ nhân ta hỏi cũng có nói!"

Cừu Nghi Thanh: "Đại phu nhân Vương thị, cũng chính miệng nói qua."

Diệp Bạch Đinh híp mắt, giọng nói mang ý vị thâm trường: "Thời gian này, xác nhận chỉ là hành trình sao? Hỏi nhi tử lấy chìa khóa đường ngầm, là để tiện ra ngoài, hay là tiện lợi dụng nó để đi lại, đến viện khác, làm chuyện khác?"

Thân Khương chụp mạnh đùi: "Đúng vậy, biết thế tử không ở nhà, không phải càng dễ chơi lão bà người ta sao! Đối chiếu thời gian, rõ ràng biết thế tử khi nào trở về, đến giờ liền biết mà rời đi, tuyệt đối sẽ không bị bắt lấy......"

Hissss, không hổ là chủ tử của Ứng Cung hầu phủ, quá biết chơi!

"Cái này......có phải có chút quá kinh thế hãi tục hay không?" Thân Khương không quá dám tin, cha chồng tòm tem với con dâu, anh chồng cùng em dâu lăn vào nhau, chuyện như vậy quá ghê tởm, nhà cao cửa rộng thật sự dám làm sao!

"Ta còn có càng kinh thế hãi tục."

"A?"

"Hầu như mọi người trong hầu phủ, khi tới tuổi, đều là lão hầu gia bàn chuyện hôn sự, vì sao Vương thị thê tử của thế tử, là thanh mai trúc mã, từ nhỏ bồi dưỡng ra cảm tình?" Diệp Bạch Đinh vân vê nhẹ đầu ngón tay, "Theo hiểu biết của ta, gia thế Vương gia không tồi, nhưng cũng không cao tới độ không thể phàn, phải tới mức từ nhỏ gắn bó quan hệ, dùng quan hệ thông gia buộc ở bên nhau, con dâu này, thật sự là cưới cho nhi tử sao?"

Lời này thật sự có chút kinh thế hãi tục, Thân Khương cũng bắt đầu cắn ngón tay: "Không......không phải cưới cho nhi tử, chẳng lẽ là chính ông ta coi trọng, để dành từ sớm?"

Nhưng nghiêm túc suy nghĩ một chút, giống như cũng có lý.

Mặc kệ nhà người thường hay vòng quý tộc, đính hôn cho hài tử từ nhỏ, thường là thông gia quan hệ tốt, giữa trưởng bối với nhau rất thân thiết, thường lui tới, hiểu tận gốc rễ, nhưng tư liệu hắn tra được, hầu phủ cùng Vương gia thời trẻ căn bản là không quen biết, không có lui tới, là sau khi định ra Vương thị, mới bắt đầu thân cận, đích xác bất đồng với quy luật trước kia.

Thêm nữa kết thân trong tầng lớp quý tộc, ý là ở liên hôn, triều đình thay đổi bất ngờ, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, muốn đi được yên, đi được ổn, nghị thân quá sớm không nhất định là chuyện gì tốt, nếu đối phương một bước không đứng ổn, bị đổ, ngươi từ hôn hay không? Không từ, bóp mũi nhận, vậy thì đứa nhỏ này coi như nuôi tốn công, về sau có khả năng còn thêm một mối thân thích tống tiền, nếu từ, thanh danh có còn hay không? Tuy rằng đa số người đều ích kỷ, đều ngại bần ái phú, nhưng ngươi ích kỷ ngại bần ái phú đến lộ liễu như vậy, còn không phải là treo ra cái thẻ bài chói lọi là —— mau tới mắng ta?

Nhìn kiểu gì, mối hôn sự thế tử đính từ nhỏ này, cũng là chủ ý không tốt lắm.

Hắn chính là thế tử, đích trưởng tử, từ khi sinh ra đã bị ký thác kỳ vọng cao, lão hầu gia thậm chí vì tốt cho hắn, còn không cho con thứ hai vào kinh, còn cưới cho con thứ hai một đứa bé gái mồ côi mệnh khổ còn dính phải chuyện rắc rối! Logic này trước sau đều mâu thuẫn, không hợp lý a!

Chẳng lẽ lão hầu gia thật sự là vì chính mình...... Ông ta còn quan tâm đại phu nhân, chiếu cố còn tỉ mỉ hơn cả nhi tử, cho đồ tặng lễ vậy đủ loại......

Thân Khương cảm giác việc này không thể nghĩ nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy dơ bẩn, ghê tởm, muốn ói.

Diệp Bạch Đinh kỳ thật cũng ăn không vô, những người này coi gia sản là gì? Là nơi để bọn họ tùy ý chơi đùa sao? Phụ tử huynh đệ, thúc tẩu con dâu, ở trong mắt bọn họ không đáng tôn trọng chút nào sao?

Bề ngoài hoa lệ phú quý, bên trong hôi thối bất kham, đây là quy củ mà bọn họ thân là nhà cao cửa rộng, quý tộc đặt ra?

Lại nghĩ sâu hơn nữa, Ứng Cung hầu hiện tại có quy củ này, trước kia thì sao? Nếu chưa từng có mưa dầm thấm đất, chưa từng có nhìn quen không trách, giá trị quan của lão hầu gia từ đâu mà bồi dưỡng ra? Một thứ gì đó, là có thể truyền từ đời trước.

Hắn nhắm mắt lại, bình phục tâm tình: "Hiện tại cơ bản có thể kết luận chính là đại phu nhân Vương thị, tình cảm phu thê hai người không tốt, tình nhân của nàng ta nhất định không phải thế tử, lão tam Ứng Ngọc Đồng cũng có thể bài trừ, ngoại trừ lão hầu gia, không có người khác."

Cừu Nghi Thanh: "Lư thị cũng có tình nhân, có thể là lão hầu gia, có thể là thế tử, trước mắt xem ra thế tử có khả năng cao hơn."

"Còn chuyện lão hầu gia cùng thế tử có nhúng chàm những người khác hay không, tỷ như Thái thị có vai trò gì trong cái nhà này, có sạch sẽ không...... Trước mắt không thể biết được."

"Quản gia Từ Khai, nhất định biết bí mật trong phủ, bằng không không có khả năng sống tốt như vậy."

"Không sai!" Nói đến cái này, Thân Khương liền giơ tay, "Hạ nhân hầu phủ mấy năm liền đổi một đám, người như Từ Khai có thể trụ hơn mười năm, có thể đếm trên một bàn tay, mơ ước đích trưởng nữ, phạm sai lầm lớn như vậy còn chưa bị xử chết, trên tay hắn nhất định nắm nhược điểm gì đó!"

Diệp Bạch Đinh: "Lý do người chết lão tam tham hoa háo sắc, thanh sắc khuyển mã hiện tại có thể giải thích, bởi vì hắn lớn lên trong cái nhà thối nát như vậy, hắn bị mưa dầm thấm đất, đã cong vẹo từ trong gốc rễ, không cảm thấy mình sai chỗ nào, người khác mắng hắn là người khác không hiểu, gây chuyện lớn cũng không sợ, dù sao cũng sẽ có người nhà chùi đít cho hắn. Lư thị đột nhiên thay đổi sở thích thẩm mỹ, rõ ràng thích làm đẹp, trang điểm chi tiết không mất vẻ tinh xảo, nhưng ăn mặc lại nặng nề ngay ngắn, ước chừng bởi vì địa vị người thương không bình thường, coi trọng quy củ, nàng cũng phải học cách trọng quy củ, người kia thích người bên gối đoan trang ưu nhã, nàng liền học đoan trang ưu nhã......"

Thân Khương: "Vì sao lại là thích? Trong nhà này còn có thật lòng thích sao?"

Cừu Nghi Thanh nghĩ nghĩ, nói: "Lư thị trước kia, cũng không phải người Ứng gia."

"Hoàn cảnh trưởng thành của nàng bất đồng," Diệp Bạch Đinh rũ mắt, "Nàng dám phản kháng chuyện thành thân kịch liệt như vậy, mặc kệ lúc ấy nguyên nhân quan trọng nhất là cái gì, bản thân nàng đối với chuyện tình yêu, là có mục tiêu nhất định."

Thân Khương sờ cằm: "Cũng đúng......"

Diệp Bạch Đinh lại nói: "Đại phu nhân Vương thị thì khác, tuy không phải họ Ứng, lại sớm lui tới với Ứng Cung hầu, đã thích ứng, tất cả những gì ở đây nàng đều đã quen thuộc, trước kia nhất định có rất nhiều chỗ mâu thuẫn nhỏ, không nghĩ ra, nhưng đều bị tiềm di mặc hóa mà hóa giải, con đường của nàng ta xuôi gió xuôi nước, ổn định vững chắc mà gả vào, đi từng bước một biến thành chủ mẫu, đại trạch tông phụ. Có khả năng chính nàng ta cũng không ý thức được, đây là bộ dáng mà người khác hy vọng nàng biến thành, nàng ta cho rằng là đang làm chính mình, có quyền chủ động cùng quyền chi phối lớn nhất, tất cả quyết định đều là tự mình lựa chọn, kỳ thật vẫn luôn bị người khác sắp xếp, con đường của nàng ta, là đã do người khác chọn xong, đẩy nàng ta bước lên."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro