Chương 163 Thi thể chết chìm trong hồ nước

Diệp Bạch Thược cũng không ở quá lâu, đương nhiên cũng không uống say, thấy bên ngoài sắc trời không còn sớm, liền cáo từ.

Không cần nàng thử, Cừu Nghi Thanh đã nói thẳng, không khí náo nhiệt như vậy Bắc Trấn Phủ Tư rất ít thấy, hy vọng về sau có thể thường xuyên được ăn đến. Lời này có ý tứ gì, người thông minh căn bản không cần suy nghĩ nhiều, còn không phải là cho phép nàng thường xuyên lại đây sao?

Diệp Bạch Thược vui vẻ vô cùng, xoa nhẹ đầu nhỏ của đệ đệ ngốc vài cái, nhỏ giọng dặn dò hắn về sau phải nỗ lực cho tốt, truy người cũng đừng quá keo kiệt, không có tiền thì nói với tỷ tỷ......rồi vừa lòng rời đi.

Thân Khương ăn uống thả cửa cũng không sai biệt lắm, sau đó liền cáo từ, còn thuận tay vớt đĩa điểm tâm nhỏ, nói cái này mùi vị mới mẻ, chưa thấy qua, mang về cho tức phụ nếm thử.

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn hai người Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh.

Cừu Nghi Thanh vốn dĩ muốn nói vài câu, nhưng Diệp Bạch Đinh không được, hắn vội a, công việc phục hình xương sọ vụn vặt lại yêu cầu tinh tế, còn không thể có chút lỗi lầm nào, một người khiêng lâu như vậy thật sự mệt mỏi, nếu ngươi có rảnh, thì tới hỗ trợ?

Đệ nhất ngỗ tác lôi kéo Chỉ Huy Sứ tăng ca, cái gì mà nói chuyện yêu đương, hoa tiền nguyệt hạ, không tồn tại, không bằng cùng nhau vui vẻ nặn bùn! Chỉ cần làm việc không chết, thì làm cho tới chết!

Cừu Nghi Thanh:......

Y chưa bao giờ cảm thấy công vụ mệt, mọi việc đều xông lên trước, thuộc hạ làm việc nỗ lực, y chỉ có vừa lòng, nhưng lúc này đây, trong lòng thoáng...có một chút không sảng khoái.

Ngẫu nhiên nghỉ một chút, cũng không giống như là quá đại nghịch bất đạo?

Thân thể tiểu ngỗ tác vẫn là không đủ cường tráng, đến cuối cùng đôi mắt đều không mở ra được, nằm luôn lên án mà ngủ rồi.

Cừu Nghi Thanh rũ mắt nhìn, bất tri bất giác, ngón tay liền rơi xuống trên mặt người kia, cảm xúc làn da dưới ngón tay bóng loáng mềm mịn, càng hiện rõ ngón tay mình thô ráp......

Y lập tức thu hồi ngón tay, nhắm mắt lại, thở dài nhè nhẹ.

Y đứng dậy trải đệm chăn, ôm người qua, ánh trăng sáng trong, mát lạnh như sương, ôn nhu chiếu lên trán của tiểu ngỗ tác, mặt mày, mũi...... Y biết đôi mắt này khi mở ra là thanh triệt sạch sẽ cỡ nào, đó là màu sắc còn đẹp hơn cả ánh trăng.

Cừu Nghi Thanh hơi hơi cúi người, cực kỳ khắc chế, in lại một cái hôn lên trán của tiểu ngỗ tác, vừa chạm vào liền rời ra, dẫm lên ánh trăng nhỏ vụn, rời khỏi phòng.

......

Diệp Bạch Đinh một giấc này ngủ hơi sâu, khi tỉnh lại nhìn đến Cừu Nghi Thanh ngồi bên cạnh kỷ nhỏ.

Quần áo trên người đã thay, còn hơi nước lạnh, giống như vừa mới từ giáo trường luyện võ trở về, tắm một cái, sợi tóc còn chưa khô hẳn, lúc này tay cầm bút lông, đang phê một chồng công văn thật dày.

"Sao không đi ra ngoài?"

Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, đỉnh đầu có vụ án, có công vụ, thiên tử bên kia cũng sắp đại hôn, Cừu Nghi Thanh mấy ngày nay bận đến muốn phân thân, đều là sáng sớm đã nhìn không thấy bóng người, hôm nay sao lại......

"Biết ngươi sắp tỉnh," Cừu Nghi Thanh buông bút, khép hồ sơ lại, sửa sang lại mới nói, "Thái thị lại đây, mang theo chút đồ vật, cùng ngươi nghe xong rồi đi cũng kịp."

Thái thị?

Diệp Bạch Đinh lập tức bò dậy: "Ngươi chờ chút, ta đi rửa mặt ngay!"

Mặc quần áo mang dày sửa sang lại bản thân, tầm mắt lướt qua bàn làm việc, Diệp Bạch Đinh hơi khựng lại, hình như...... gọn gàng hơn rất nhiều?

Cừu Nghi Thanh: "Thước đo đều ở phía trên bên trái, xếp theo độ lớn nhỏ mềm cứng, giấy Tuyên Thành xếp phía trên bên phải, bút than đã giúp ngươi sửa sang lại sạch sẽ, vót nhọn, bên trái là đã tính một nửa, bên phải là đã tính ra kết quả, yên tâm, không hề loạn, tìm rất dễ."

Mặt Diệp Bạch Đinh hớn hở, nhăn răng cười với Cừu Nghi Thanh: "Cảm ơn nha!"

Khi bận rộn, làm gì còn lo dọn dẹp? Quả nhiên vẫn là Chỉ Huy Sứ có thói quen tốt, chính là nam nhân tốt chuẩn bị tốt việc ở nhà sinh hoạt!

Hai người đi đến sảnh đường, Thái thị vừa vặn đi xong lưu trình đón khách của Bắc Trấn Phủ Tư, hành lễ với bọn họ, rồi giao ra một thứ.

Vừa nhìn chữ viết bên trên liền biết, vẫn là có liên quan đến Ứng Phổ Tâm, bất quá lần này không phải là tranh toàn thân nữa, mà là bút ký, số lượng không nhiều lắm, chỉ có mấy tờ, thoạt nhìn có cảm giác liên quan, như là giấy ở đâu rơi ra.

Lần này bên trong không phải viết thơ, giống tùy bút hơn, ghi lại tâm tình khi đó, đại khái là sau khi cãi nhau với người trong lòng, từ lúc cảm xúc hạ xuống, đến lúc nhớ lại những gì trải qua, các khoảnh khắc ngọt ngào chua xót, thử lý giải cùng phân tích nguyên nhân cãi nhau, vì sao lại xuất hiện mâu thuẫn, chính mình làm không tốt chỗ nào, phải làm sao để giải quyết vấn đề này, làm sao để vãn hồi cục diện......

Đủ loại tính toán.

Ứng Phổ Tâm biểu đạt rất chân thành, từ văn tự của hắn có thể nhìn ra, hắn là một người tràn ngập nhiệt tình, rất có ý tưởng, tình cảm của hắn chân thành tha thiết lại nồng nhiệt, có vẻ khác với tất cả mọi người trong hầu phủ.

Bút ký vẫn không xuất hiện tên đối phương, Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh không biết "người trong lòng' này là ai, nhưng rất rõ ràng, hai người này từng có tiếp xúc, từng có động tình, từng có khoảnh khắc không bình thường.

Diệp Bạch Đinh xem xong bút ký, hỏi Thái thị: "Hai lần trước tìm được đồ vật của Ứng Phổ Tâm, ngươi rơi lệ, cảm thấy chua xót, lần này thì sao, có cảm giác gì không?"

Thái thị đặt tay phải lên ngực trái, nhẹ nhàng lắc đầu: "Hình như......không có cảm giác gì."

"Không thương tâm khổ sở?"

"Không."

"Có rơi lệ?"

"Không có."

"Chính mình có nghĩ tới, đây là vì sao hay không?"

"Có lẽ nội dung trên đó là cãi nhau?" Thái thị hơi nghiêng đầu, chậm rãi nói, "Không có nữ tử không xúc động vì nam nhân thâm tình, ta nhớ không nổi bộ dáng của hắn, nhưng nhìn mấy bức họa và chữ này, cứ cảm thấy hắn hẳn là một người rất tốt, hắn là trượng phu của ta, lại thích nữ tử khác, tất nhiên trong lòng ta không thoải mái, hắn cãi nhau với người ta, đối với tình cảm của hắn mà nói cũng không phải chuyện tốt, vì sao ta không cao hứng? Ta thậm chí......"

"Ta thậm chí ngóng trông bọn họ cãi nhau, không cơ hội ở bên nhau mới được."

Có lẽ biết những lời này không ra sao, Thái thị hơi cúi đầu, không để người khác nhìn thấy đôi mắt nàng.

Cừu Nghi Thanh: "Cẩm Y Vệ tra được, hôn sự của ngươi và Ứng Phổ Tâm, ngươi đã từng phản kháng."

Thái thị ngẩng đầu: "Phản kháng?"

"Phản kháng rất kịch liệt." Diệp Bạch Đinh tiếp lời Cừu Nghi Thanh, "Có thể nhớ lại lúc ấy đã xảy ra cái gì không?"

Thái thị lắc đầu: "Không nhớ rõ."

Diệp Bạch Đinh trầm ngâm: "Không nhớ rõ lúc ấy, liền nói chút hiện tại đi, nếu ngươi hiện tại, bị nói cho biết là sắp sửa tiến hành một cọc hôn sự như vậy, ngươi nghĩ như thế nào?"

Thái thị nghĩ nghĩ: "Hẳn là sẽ muốn hiểu biết thêm nhiều một ít? Ứng Phổ Tâm thoạt nhìn......không giống người xấu."

"Nếu là người khác bức ngươi, cần phải làm như vậy thì sao? Nếu ngươi đã từng sống rất khổ, chỉ mỗi việc tồn tại là đã dùng hết toàn lực, cho rằng hoàn cảnh sống, trạng thái của mình, cũng không thích hợp thành thân thì sao?" Diệp Bạch Đinh dùng trải nghiệm bản thân của Thái thị ra làm ví dụ.

Thái thị rất quyết đoán: "Vậy thì cự tuyệt."

Diệp Bạch Đinh: "Tại sao? Ngươi không muốn mượn cơ hội này thoát khỏi vũng bùn?"

Thái thị rất khó hiểu: "Thoát khỏi vũng bùn sao nhất định phải thành thân, gả cho một nam nhân? Chính ta không có tay sao? Hay là không có nam nhân thì sống không nổi?" Nàng hơi rũ mi, thanh âm hơi chậm lại, như đang ngẫm nghĩ, "Nếu quá khứ của ta vô cùng tồi tệ, ta có khả năng sẽ không nguyện ý liên lụy người khác, có khả năng sẽ vì lo liệu sinh kế, mệt đến nỗi không còn tâm tư gì khác, ta có tay có chân, một mình cũng có thể sống tốt, ta có thể đi làm việc cho người khác, tích cóp tiền xây cho mình gian nhà nhỏ, mở cái cửa hàng nhỏ, sống yên phận, sống những ngày bình thường nhất, ta......"

"Ta hình như không quá muốn khuất phục bất kỳ kẻ nào, ta sẽ không làm bất kỳ chuyện gì mà ta không muốn làm."

Diệp Bạch Đinh nhìn nàng: "Nếu...ngươi đáp ứng rồi thì sao? Bị người khác hiếp bức dùng lợi ích dụ dỗ, dùng một ít đồ vật ép ngươi, ngươi đáp ứng rồi thì sao?"

"Đáp ứng rồi sao......"

Thái thị suy nghĩ thật lâu, lắc đầu: "Vậy ta đáp ứng, nhất định không phải vì chuyện 'bị bắt', nhất định có nguyên nhân khác."

Nguyên nhân khác......

Là thích sao?

Hiển nhiên vấn đề này sẽ không có đáp án, Thái thị đã quên hết toàn bộ.

Lại hỏi Thái thị thêm mấy vấn đề, cảm tạ nàng đã phối hợp, sai Cẩm Y Vệ thủ hạ tiễn người đi, thuận tiện tiếp tục bảo hộ quan sát, Diệp Bạch Đinh thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, đôi vợ chồng này, rốt cuộc cất giấu bí mật gì? Có liên quan gì đến hầu phủ hay không? Tất cả thâm tình cùng mong mỏi, là chân thật, hay chỉ là biểu hiện giả dối?

Trong tay đột nhiên bị nhét một ly trà, thanh âm Cừu Nghi Thanh vang ở bên tai: "Quá khứ của nhị phòng, ta đã dùng bồ câu đưa thư cho vệ sở ở địa phương tra kỹ, vài ngày nữa sẽ có kết quả hồi báo, không cần quá mức lo lắng."

Diệp Bạch Đinh gật gật đầu: "Còn có thuốc dẫn của 'trần duyên đoạn'......"

Cừu Nghi Thanh: "Việc này Trịnh Anh đêm qua đi tra, mới vừa rồi đã báo lại."

Trịnh Anh...... Diệp Bạch Đinh biết, là phó tướng của Cừu Nghi Thanh, thường ngày bận đến độ chân không chạm đất, rất ít có cơ hội nhìn thấy, nhưng tuyệt đối là tâm phúc của Cừu Nghi Thanh.

Chiều hôm qua vừa mới biết được, suốt đêm đã đi tra xét? Mà còn một đêm liền có kết quả? Những người này làm việc đều không muốn sống sao! Tra như thế nào, tra ở đâu, chiêu số quen thuộc như vậy, hiệu suất cao như vậy, thật là lợi hại a......

Cừu Nghi Thanh vặn đầu tiểu ngỗ tác lại: "Nhìn ta."

Bộ dạng bá đạo này, có vẻ là rất bất mãn việc hắn nghĩ đến nam nhân khác.

Diệp Bạch Đinh lúc này mới nhớ tới khi vừa mới nhắc tới thuốc dẫn, nam nhân này cử trọng nhược khinh, tỏ vẻ 'bình tĩnh' hơn bình thường, dùng vẻ mặt 'chút việc nhỏ này có gì khó'...... Còn không phải là đang tranh công vẫy đuôi, nói mau tới khen ta?

"Ừm, quả nhiên là Chỉ Huy Sứ uy vũ, chiêu số đa dạng, thiên hạ vô song! Nan đề nào rơi vào tay ngài cũng không thành vấn đề gì, trở tay là có thể giải quyết!"

Đôi mắt tiểu ngỗ tác trong trẻo sáng ngời, như có ánh sáng, thanh âm sạch sẽ, một chút cũng không giống như đang làm nũng, nhưng Cừu Nghi Thanh vẫn rất hưởng thụ, 'ừm' một tiếng, thong thả ung dung mở miệng: "Thuốc dẫn 'trần duyên đoạn', cần phải nuốt vào đường miệng, có thể là một thứ, có thể là vài thứ hỗn hợp, đồ ăn dược liệu đều có thể, nhưng dược liệu khác nhau có khả năng sẽ sinh ra tình huống kích thích khác nhau, bình thường đều là lựa chọn thứ có tính chất ôn hòa."

"Một thứ hoặc vài thứ......" Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, "Chỉ có một loại thì nhìn có vẻ đơn giản, kỳ thật không dễ khống chế, lỡ không cẩn thận ăn sai thì làm sao bây giờ? Khôi phục trước thời hạn so với khôi phục đúng kế hoạch, hiệu quả lại không giống nhau, ta đoán phần lớn sẽ chọn vài thứ trộn lẫn?"

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Không sai."

Diệp Bạch Đinh lại nói: "Sợ khôi phục quá sớm...... hẳn là cũng sẽ sợ trên đường xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, tỷ như người tâm phúc duy nhất biết chuyện này thao tác không được, thì cũng không thể cả đời mất trí nhớ đi? Phạm vi lựa chọn thuốc dẫn, không thể quá rộng, có thể là thứ mà mình rất thích, trong tiềm thức tồn tại rất mạnh, sau khi trải qua trạng thái hỗn loạn mất trật tự liên tục, sẽ theo bản năng tìm kiếm...... Thái thị thích ăn cái gì?"

Cừu Nghi Thanh nghĩ nghĩ tất cả tin tức trước mắt có được, lắc đầu: "Nàng ta hình như không quá kén ăn, không nhìn ra thích đồ ăn gì, trà bánh cũng vậy."

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, cũng phải, cuộc sống Thái thị trước kia khổ như vậy, bị tên cha ma bài bạc hố thảm như vậy, chuyện áo cơm làm gì còn có lựa chọn? Phỏng chừng một thời gian gì, có ăn đã là không tồi, không dám kén ăn.

"Không đúng," Diệp Bạch Đinh nhìn mặt Cừu Nghi Thanh, đột nhiên cảm giác có chút không thích hợp, hắn còn đang phát sầu, nam nhân này lại bình tĩnh trước sau như một, "Sao ngươi thả lỏng như vậy, là tra được cái gì quan trọng sao?"

Cừu Nghi Thanh vẫn luôn biết tiểu ngỗ tác rất nhạy bén: "Là có một ít, chưa xác nhận, sẽ nói với ngươi sau."

Diệp Bạch Đinh nhíu mày.

Bình thường manh mối vụ án, là không có chuyện không thể nói, chỉ cần có phương hướng hoài nghi cũng được, tất cả chân tướng kết quả, đều là từ hoài nghi mà ra, chưa xác nhận, hiện tại không thể nói......

Thứ mà Cừu Nghi Thanh tra được có thể rất trí mạng, thậm chí có liên quan đến an toàn quốc gia, phải phát động toàn lực.

Chỉ Huy Sứ đã có phán đoán đúng mực, Diệp Bạch Đinh ngoại trừ dặn dò đối phương cẩn thận chú ý an toàn, không có ý tìm hiểu sâu hơn nữa: "Ta đột nhiên nhớ tới một người."

"Hửm?"

"Từ Khai." Diệp Bạch Đinh hơi nheo đuôi mắt, "Ứng Ngọc Đồng chết, có thể là đã biết thứ gì mà hầu phủ giấu đến càng sâu, không thể lộ ra ngoài, Từ Khai thì sao? Hầu phủ quản gia, an an ổn ổn mười mấy năm, chưa bao giờ bị điều đi, còn dan díu với đích trưởng nữ trong phủ, không gặp chuyện gì, hắn lại cậy vào thứ gì chứ?"

"Những bí mật đó......nếu hắn biết ít, căn bản không có vấn đề, các chủ tử của hầu phủ tùy tiện tìm cái cớ diệt khẩu là được, nếu đã biết nhiều, vì kiềm chế lẫn nhau, một hạ nhân như hắn......thời điểm chủ tử động thủ, hắn có phải đã giúp đỡ hay không? Dù chỉ là đưa chút đồ vật, canh chừng hộ gì gì đó?"

Cừu Nghi Thanh: "Ngươi là nói ——"

Diệp Bạch Đinh: "Có lẽ so với Ứng Ngọc Đồng, Từ Khai biết còn nhiều hơn, làm cũng nhiều hơn, nói không chừng ngay cả Ứng Ngọc Đồng chết, hắn đều rõ ràng từ đầu tới đuôi, chỉ là không muốn nói thật với chúng ta!"

"Có nói......có nói!"

Thân Khương từ bên ngoài chạy vào, nốc hết một bình trà: "Ta ngày hôm qua khi trở về có thông báo, nói sáng nay sáng sớm còn đến, Từ Khai nói, 6 năm trước cô gia mang đại tiểu thư về thăm nhà, lão tam đã phát sinh xung đột với cô gia, khi đó Ứng Ngọc Đồng phản kháng việc hôn nhân không được, cảm xúc có chút xúc động, Sử Học Danh bị hắn chọc điên, hai người liền đánh nhau, Ứng Ngọc Đồng còn cầm đao, nếu không phải thế tử cản lại, căn bản là không chờ tới đạo phỉ, lão tam là có thể xử lý cô gia! Còn có 4 năm trước, thời điểm Ứng Phổ Tâm xảy ra chuyện, Ứng Ngọc Đồng cũng không ở nhà, sau đó có người nói, ở ngay ngày đó, bên cạnh đê mà Ứng Phổ Tâm gặp nạn, có thấy Ứng Ngọc Đồng!"

Diệp Bạch Đinh: "Ý của Từ Khai là......"

Thân Khương trợn mắt: "Cô gia cùng lão nhị, đều là lão tam giết!"

Cừu Nghi Thanh: "Nếu hung thủ năm đó là lão tam Ứng Ngọc Đồng, cảnh đời đổi dời, không ai biết, vì sao bây giờ hắn phải chết?"

"Người khác báo thù chứ sao! Ứng Bạch Tố......thôi bỏ đi, tình cảm với trượng phu cũng không tốt, vậy thì là Thái thị?" Thân Khương phân tích, "Không sai, nàng rất khả nghi, sao sớm không mất nhớ, muộn không mất trí nhớ, cố tình Ứng Ngọc Đồng chết, nàng mất trí nhớ?"

"Không đúng, Từ Khai có vấn đề......"

"Hắn có khả năng đã xảy ra chuyện!"

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh cơ hồ đứng dậy cùng lúc, chạy đến cửa, Huyền Quang đã nghe được tiếng chủ nhân huýt sáo, chạy tới, Cừu Nghi Thanh vươn bàn tay to bao lấy eo Diệp Bạch Đinh, kéo lên lưng ngựa, phi nhanh về hướng Ứng Cung hầu phủ!

Thân Khương:......

Đây là làm sao vậy? Vì sao Từ Khai có khả năng sẽ xảy ra chuyện, sao hắn còn chưa hiểu!

Thôi, không nghĩ nữa, lát nữa chuyện gì cũng sẽ rõ ràng!

Đáng tiếc là đã chậm, khi bọn họ đến hầu phủ, người đã chết.

"Chết, chết rồi? Lão tử lại chậm một bước?" Thân Khương chau mày, tức không chịu được, "Sao có thể chứ!"

Thi thể ngâm trong hồ nước, hạ nhân của hầu phủ có tần suất làm việc cố định, thời gian này, đúng là thời điểm sửa sang mấy vùng nước, hạ nhân cầm lưới chuẩn bị vớt lá cây và rác rưởi, phát hiện thi thể của Từ Khai, vừa lúc Cẩm Y Vệ tới, liền thông báo, nói quản gia chết đuối.

Người chết như thế nào, đã chết bao lâu, Cừu Nghi Thanh không có khả năng tin lời hạ nhân của hầu phủ, lập tức tiến hành điều tra hiện trường, vớt thi thể lên, để Diệp Bạch Đinh làm sơ kiểm tại hiện trường.

Diệp Bạch Đinh đã sớm mang xong bao tay, chuẩn bị ổn thoả.

Người bị chết chìm, trong khoảng thời gian ngắn có lượng lớn chất lỏng bị hút vào trong cơ thể, kích thích khí quản niêm mạc, thúc đẩy phân bố dịch nhầy, tổng hợp thành thể khí, dưới tác dụng của hô hấp, sẽ hình thành lượng bọt lớn màu trắng, sau khi vớt thi thể lên, đám bọt trắng này sẽ tràn ra từ mũi và miệng, tích tụ chung quanh mũi miệng, gọi là 'bọt trắng dạng nấm', là đặc điểm chủ yếu của chết vì chìm.

"Người chết có đặc thù 'bọt trắng dạng nấm' rõ ràng, màu sắc thi đốm nhạt, mắt kết mô sung huyết, có xuất huyết lấm tấm, làn da tái nhợt, hơi nhíu, sườn ngoài cánh tay, sườn bụng có nổi da gà......"

Diệp Bạch Đinh kết luận rất dứt khoát: "Nếu không phải vô tình, người này xác định là chết chìm."

"Nhưng mà ——" hắn hơi cau mày, nhìn về phía Thân Khương, "Ngươi nói Từ Khai có nói với ngươi một chút chuyện cũ 4 năm rồi 6 năm trước, là chuyện khi nào? Ngươi sáng nay khi nào nhìn thấy hắn?"

"Chưa thấy a," Thân Khương nhìn thi thể trên mặt đất, nhíu mày nói, "Mọi người đều rất bận, muốn hỏi vài câu đều phải canh thời gian, ngày hôm qua buổi chiều lúc ta tìm hắn thì hắn không rảnh, có khả năng cảm thấy ngượng ngùng, nói sáng nay sẽ rảnh hơn, có thể hôm nay lại nói được không, trên tay ta cũng có nhiều chuyện khác, cái này trễ một chút, thì cái khác có thể sớm một chút, cũng không để ý, kết quả sáng hôm nay lại đây, hắn lại bận đến không dứt ra được, kêu cái gã sai vặt mang tờ tin, rối rít xin lỗi, nói thật là không rảnh, nhưng cũng biết ta muốn hỏi cái gì, tất cả đều viết ở tin......"

"Cho nên hôm nay ngươi chưa gặp hắn."

"Không có."

"Ngày hôm qua thì sao, có gặp không?"

"Có, ngày hôm qua ta tìm hắn là ở cuối giờ Mùi, thấy chính hắn." Thân Khương biết thiếu gia đang nói tới cái gì, "Hôm nay nhận được tin, thứ trong đó có chút kinh người, ta còn tìm hắn hai lần, muốn giáp mặt hắn xác nhận một chút, nhưng cũng không tìm được người, chẳng lẽ chính là trong khoảng thời gian này, hắn chết đuối?"

Diệp Bạch Đinh nhìn thi thể, nhẹ nhàng lắc đầu: "Có thể còn sớm hơn."

Hành vi đưa tin này, càng giống như đánh lạc hướng thời gian giết người.

"Trước đó nữa? Vậy tin kia là người khác viết?" Thân Khương còn chưa dứt lời, liền lắc đầu, "Không, tin chính là Từ Khai viết, ta nhận ra chữ của hắn."

Cừu Nghi Thanh: "Tin đâu?"

Thân Khương đưa tấm giấy viết thư gấp gọn gàng ra: "Ở đây."

Cừu Nghi Thanh mở ra, sờ sờ nét mực trên giấy: "Khi ngươi mở ra nó là bộ dáng này?"

"Phải, khi ta mở ra là đã gấp gọn, bên trên có chút mực bị ướt hơi nhòe, gã sai vặt kia nói ——" đang nói, thì nhìn thấy được gã sai vặt kia, Thân Khương kêu người tới, "Ngươi lại đây, nói cẩn thận tình huống ngay lúc đó một chút!"

Gã sai vặt: "Cái này......không liên quan tới tiểu nhân a, tiểu nhân chỉ là mang cái tin mà thôi!"

Cừu Nghi Thanh: "Tin lấy từ đâu?"

"Từ phòng quản gia."

"Khi ngươi vào có thấy hắn không?"

"Không có."

"Vậy hắn giao việc cho ngươi như thế nào?"

"Liền tối hôm qua......" Mặt gã sai vặt nhăn thành khổ qua, "Rất trễ, hình như sắp tới giờ Hợi, Từ quản gia kêu tiểu nhân qua, dặn dò chuyện này, nói trong nhà phát sinh án mạng, tất cả mọi người đều rất bận, Cẩm Y Vệ cũng không dễ dàng, kêu mọi người thông cảm một chút, còn nói Thân bách hộ sáng nay sẽ qua tìm hắn, nhưng hắn đã an bài chuyện khác, không có thời gian gặp mặt, liền viết phong thư, đặt ở trên bàn, kêu tiểu nhân nhớ kỹ, nếu Thân bách hộ tìm hắn, liền tới đây lấy tin, giao cho Thân bách hộ."

"Hôm nay ngươi trực tiếp vào nhà, lấy đồ?"

"Không, tiểu nhân gõ cửa, nghe được bên trong trả lời, mới đi vào."

"Trả lời?" ánh mắt Cừu Nghi Thanh hơi lóe, "Nghe tiếng, lại không thấy người?"

"Có khả năng là hắn đang thay quần áo...... Tiểu nhân thấy sau bình phong có bóng người động đậy, chào hỏi, nói cầm tin rồi, hắn còn ừ một tiếng......" Sắc mặt gã sai vặt trắng bệch, "Ai ngờ tiểu nhân mới vừa làm xong xuôi việc này, hắn lại luẩn quẩn trong lòng, nhảy hồ chớ!"

Hạ nhân tụ tập bên cạnh lúc này cũng mở miệng: "...... Tiểu nhân hình như nghe được một tiếng 'bùm', tiếng như có người nhảy hồ, nhưng cách hơi xa, việc trên tay lại quá nhiều, yên lặng nghe một lát lại không có nữa, mới không chú ý, nghĩ chắc là Từ quản gia nhảy ngay lúc đó?"

Diệp Bạch Đinh đứng lên, gỡ bao tay: "Hung thủ của chúng ta lần này rất thông minh a, chẳng những biết chuẩn bị trước, còn có thể gian lận thời gian tử vong...... Tuy hiện tại không còn nữa, Chỉ Huy Sứ, chúng ta vẫn đi nhìn?"

Cừu Nghi Thanh: "Ừm."

Thân Khương đi theo ở phía sau khống chế trật tự: "An tĩnh hết, chờ tại đây đừng nhúc nhích, sau đó phối hợp Cẩm Y Vệ tra hỏi!"

Mấy người rất nhanh đã tới phòng Từ Khai.

Cửa phòng khép hờ, đẩy ra, là một gian nhỏ, có bàn ghế, chậu nước án kỷ và tủ, hướng bên trái là phòng ngủ, không có cửa, dùng bình phong ngăn ra...... Bố trí trong phòng, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ toàn bộ.

Thân Khương chỉ vào cái bình phong cản tầm mắt kia, hỏi gã sai vặt: "Ngươi là sáng nay nghe được tiếng người đứng bên kia trả lời?"

Gã sai vặt nhăn nhó gật đầu: "Phải......"

"Đi ra bên ngoài chờ, có việc lại hỏi ngươi."

Thông tin trong phòng người chết rất quan trọng, không thể phá hư, Thân Khương tống cổ gã sai vặt đi ra, sai thủ hạ nhìn, cẩn thận, tự mình vào bên trong dạo qua một vòng, chỗ nào cũng bình thường, ngay cả chăn cũng xếp chỉnh chỉnh tề tề.

Nhưng đây là vấn đề.

"Chăn xếp chỉnh tề như vậy, chẳng lẽ tối hôm qua hắn căn bản không ngủ?"

Chỉ bằng điểm này, cũng không thuyết minh được cái gì, Thân Khương tiếp tục tìm, lại phát hiện trong phòng ngủ chỉ có mình mình, Chỉ Huy Sứ cùng thiếu gia căn bản là không có vào!

Hắn xoát xoát xoát ghi chép lại những gì nhìn thấy, đi ra phòng ngủ: "Các ngươi ở bên chậu nước......làm gì?"

Diệp Bạch Đinh vẫy tay kêu hắn qua: "Ngươi xem cái chậu nước này, có chỗ nào không bình thường hay không?"

Thân Khương quan sát: "...... có nước."

"Cái khác thì sao?"

"Nước hơi nhiều?"

"Không sai, chính là hơi nhiều." Diệp Bạch Đinh nâng mi, "Lúc ngươi làm cái gì, mà phải dùng nhiều nước như vậy?"

Thân Khương nghĩ nghĩ, giặt quần áo là không có khả năng, Từ Khai tuy là hạ nhân, hầu hạ chủ tử của hầu phủ, nhưng lúc không có chủ tử, hắn chính là cấp trên, là có người hầu hạ hắn, chuyện như giặt quần áo là không có khả năng tự làm, vậy là rửa chân? Cũng không đúng, nhà ai lúc rửa chân, chậu nước lại đặt trên kệ, có bệnh hay gì?

Rửa mặt rửa tay, lượng nước này lại hơi nhiều......

Hắn nhìn nửa ngày, thật đúng là không nghĩ ra được, ở tình huống nào mới có thể dùng nhiều nước như vậy.

Diệp Bạch Đinh nhắc nhở: "Ngươi nhìn cái kệ đặt chậu nước."

Cái kệ này có khí chất rất sát với căn phòng này, cần không phải là đẹp đẽ quý giá đại khí, mà là dùng bền, tấm ván gỗ rất dày, ghép nối hoàn mỹ, để ở góc tường, hắn vừa mới thử thử, với sức lực của hắn, trừ phi dùng sức giật nó ra, góc độ khác đều rất khó nhúc nhích.

Thân Khương cẩn thận quan sát cái giá, dần dần, thật đúng là phát hiện ra vài thứ: "Hình như có vết nước văng ra?"

Tấm gỗ trên giá để chậu nước, thỉnh thoảng có vết nước văng ra, hẳn là bình thường?

Cừu Nghi Thanh: "Vết nước như nước bị tạt ra, không bình thường."

Quá mức kịch liệt.

Thân Khương nhìn cái chậu nước, sờ cằm tự hỏi, chậu nước quản gia dùng, khẳng định là không nhỏ, không tú khí như chậu rửa mặt của nữ nhân, rất sâu, có thể chứa rất nhiều nước, nếu cố hình dung, máng cho heo ăn hình tròn mà Thân Khương từng thấy bên ngoài, đúng là cỡ này.

Nếu là sở thích cá nhân, chính là thích dùng một cái bồn nước lớn như vậy để rửa mặt, cũng không thành vấn đề, nhưng không có khả năng để văng nước ra ngoài nhiều như vậy, giống như tạt ra, chỗ khác lại không có mặt của hắn.

Trong đầu lướt qua toàn bộ khả năng, Thân Khương đột nhiên đấm vào lòng bàn tay: "Chẳng lẽ Từ Khai không phải chết chìm ở hồ nước, mà là ở chỗ này!"

Diệp Bạch Đinh ra vẻ mặt 'trẻ nhỏ dễ dạy': "Ta vừa rồi có cùng Chỉ Huy Sứ nhìn kỹ qua, trên mặt đất không có vệt nước, nếu là tối hôm qua có người hành hung, vết nước từ chậu nước sánh ra lúc này khẳng định đã khô, nhìn không ra là bình thường, chất liệu gỗ của kệ gác chậu nước lại rất đặc thù, vết mới hay vết đã khô cạn, về mặt thời gian sẽ có khác biệt."

Thân Khương nhanh chóng quan sát vị trí , hoàn cảnh quanh chậu nước, nghiêm túc suy tư, kiểu chết này nghe có vẻ khó tưởng tượng, nhưng cũng không phải là không có khả năng.

"Người chết nếu đã chết ở chỗ này, thì làm sao lại đến bên hồ? Người kia sao lại muốn làm điều thừa, chấp nhận nguy hiểm bị phát hiện, khiêng thi thể rêu rao khắp nơi?"

"Đường ngầm." Cừu Nghi Thanh nói, "Ban đêm qua khỏi giờ Hợi, cho dù không cần ám đạo, nguy hiểm cũng không quá lớn."

"Biết Thân bách hộ muốn tới, an bài trước, viết tin, đem toàn bộ điểm đáng ngờ chỉ hướng Ứng Ngọc Đồng, kêu gã sai vặt đến giờ thì tới lấy......"

Diệp Bạch Đinh lại hỏi: "Hắn biết chính mình sắp chết?"

Nếu đã có dự kiến kết cục như vậy, vậy thì hắn trước khi chết trừ việc viết thư, thì không có ai hắn muốn gặp nhất sao? Người mà trong lòng hắn vướng bận thì sao, có thể muốn gặp lần cuối hay không?


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro