Chương 164 Kết quả phục hình xương sọ

Trạng thái tình cảm của Từ Khai rốt cuộc như thế nào, đối với Ứng Bạch Tố chỉ là muốn lợi dụng, hay là đã động lòng, động niệm?

Diệp Bạch Đinh quay đầu hỏi Thân Khương: "Từ Khai nói như thế nào về quan hệ với Ứng Bạch Tố, gần hai năm nay có lui tới không, có tra được cái gì không?"

"Đúng là phải tra được vài thứ, mới dễ đối chất với hắn, ai ngờ người này nhanh như vậy......" Thân Khương cúi đầu, lật cuốn sổ nhỏ lạo xạo, "Ta đây chỉ tạm thời tra được một chút, là hắn thích sưu tầm hạt châu sáp ong."

Hạt châu sáp ong?

Cừu Nghi Thanh: "Hắn có từng mang ở trước mặt người khác không?"

Thân Khương: "Không."

"Hắn có tin Phật không?"

"Cũng không."

Cừu Nghi Thanh hỏi xong, Diệp Bạch Đinh cũng đã hiểu, châu sáp ong, một trong những cách sử dụng phổ biến nhất chính là làm lắc tay, ai sẽ thích cái loại lắc tay màu này, chất liệu này, sao lại có thói quen này?

Hắn gần như lập tức nghĩ tới thứ cùng loại —— Phật châu.

Phật châu có nhiều chủng loại, kích cỡ, có loại mang trên cổ, có loại mang trên tay, có loại chỉ có một vòng, có loại có vài vòng, chất liệu cũng không giống nhau, có gỗ đàn, có gỗ trầm hương, có ngọc lam, cũng có sáp ong, người lễ Phật, trên người trên tay thường sẽ có mấy thứ này.

Từ Khai chỉ là thích sưu tầm, không đeo trước mặt ai, cũng không tin Phật, vậy thứ này là cho ai, còn phải hỏi sao?

"Xem ra chúng ta phải đi gặp vị đích tiểu thư này một lần." Diệp Bạch Đinh nhìn về phía Cừu Nghi Thanh.

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Đi."

Thân Khương nghĩ nghĩ, không đi cùng: "Vậy ta ở đây kiểm tra hiện trường, có manh mối gì, sau đó chúng ta đối chiếu!"

Rất nhanh, Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh đã tới viện của Ứng Bạch Tố, trước đó đã thông báo, thấy người đến, liền vén mành: "Chỉ Huy Sứ thỉnh ——"

Đây là lần đầu tiên Diệp Bạch Đinh nhìn thấy Ứng Bạch Tố.

Trước đó vì dị ứng hoa mộc cúc, Ứng Bạch Tố bị bệnh nhẹ một trận, hôm nay nhìn tinh thần không tồi, thoa trắng váy xanh, mặt mũi thanh nhã, trên cổ tay quấn một chuỗi Phật châu nhỏ bằng gỗ đàn hương, nhìn bộ dạng có vẻ lòng như nước lặng, vô dục vô cầu, giống như cả người đều rất siêu thoát.

Từ Khai đã chết, bên ngoài ồn ào như vậy, Diệp Bạch Đinh không tin nàng ta không nghe thấy, nhưng nàng ta lại không có biểu tình gì, không thương tâm, không khổ sở, nam nhân này đã chết, cũng không có gì khác với chim tước không chịu nổi qua mùa đông tuyết lạnh, là mệnh của mỗi người, không có gì đáng để ý.

Diệp Bạch Đinh liền trực tiếp hỏi: "Từ Khai chết rồi, ngươi có nghe thấy phải không?"

Ứng Bạch Tố gật gật đầu: "Ừm, chết đuối."

"Ngươi có suy nghĩ gì về chuyện này?"

"Có chút đáng tiếc đi," thanh âm Ứng Bạch Tố nhàn nhạt, nhíu mày, "Hắn làm việc không tồi, chuyện gì cũng làm nhanh nhẹn, giờ không còn nữa, đổi người khác......chỉ sợ sẽ bất tiện khá lâu."

Vẫn không có thương tâm, chỉ có phiền não bản thân mình về sau, không được thuận tiện.

Diệp Bạch Đinh: "Nghe nói ngươi không thích giao tế, ngày thường không đi đâu hết, ngay cả gia yến trong nhà, cũng ít tham gia, không cảm thấy buồn chán sao?"

Giọng của Ứng Bạch Tố liền có chút châm chọc: "Nữ nhân không phải đều sống như vậy sao? Người khác sống được, ta cũng sống được, có gì mà phiền."

"Để giết thời gian, thì tiêu khiển như thế nào?"

"Nè," Ứng Bạch Tố đẩy đẩy Pháp Hoa Kinh trên bàn, thuận tiện giơ cổ tay làm lộ rõ Phật châu, "Các ngươi không phải đã thấy rồi sao?"

Diệp Bạch Đinh: "Ngươi thích Phật châu sáp ong không?"

Ánh mắt Ứng Bạch Tố cảnh giác: "Hỏi vậy là sao?"

Diệp Bạch Đinh trực tiếp ngả bài: "Từ Khai thích ngươi, ngươi chắc là biết?"

Đáy mắt Ứng Bạch Tố đột nhiên trở nên sắc bén, sắc mặt cũng không tốt: "Tôn giá là Cẩm Y Vệ, có những lời, vẫn là đừng nói bậy mới được."

"Cho nên ngươi không thích hắn."

"Sao ta phải thích hắn?" cảm xúc của Ứng Bạch Tố có chút kích động, "Một hạ nhân mà thôi, có thể cho ta vinh hoa phú quý, hay là tùy tâm sở dục? Không phải là ta cũng phải ở trong cái viện rách này, thẳng cho đến chết già sao?"

Diệp Bạch Đinh tạm dừng, lại hỏi: "Ngươi có hận trượng phu của ngươi không?"

Khóe môi Ứng Bạch Tố gợi lên một độ cung châm chọc: "Có hận hay không, thì quan hệ gì? Chả có ai quan tâm."

"Hắn vì chuyện nhà ngươi mà chết."

"Thì đó cũng là mệnh của hắn!" Ứng Bạch Tố nhắm mắt, nhanh chóng vê Phật châu, "Ai biểu mẹ hắn thấy tiền sáng mắt, kêu hắn tới cưới ta chứ? Mọi cuộc gặp gỡ trong đời, bất quá là hai chữ trao đổi, bọn họ cảm thấy có giá trị, làm rồi, phải tự gánh vác nguy hiểm, người khác không phụ trách được."

Diệp Bạch Đinh cẩn thận quan sát biểu tình của nàng ta: "Hài tử của ngươi, chết non."

Ứng Bạch Tố vẫn cứ nhàn nhạt: "Thế gian có nơi nào tốt? Quạ trong thiên hạ ở đâu cũng đen, chết thì chết thôi, tồn tại cũng bất quá là chịu đựng bể khổ nhân gian, có ý tứ gì? Mẫu tử chúng ta duyên phận mỏng, cũng khá tốt."

Phật châu ở cổ tay chuyển động càng lúc càng nhanh, vê kiểu gì nỗi lòng cũng không thể bình tĩnh, nàng mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Diệp Bạch Đinh: "Các ngươi lại đây tìm ta, không phải vì hỏi về Từ Khai, lôi chuyện khác ra làm gì?"

Cừu Nghi Thanh ngăn Diệp Bạch Đinh, hỏi nàng ta: "Từ Khai đêm qua có tới đi tìm ngươi không?"

Ứng Bạch Tố híp mắt: "Ta đã nói rồi, ta cùng hắn không phải ——"

Cừu Nghi Thanh: "Cẩm Y Vệ tra được, ngươi năm đó không muốn gả chồng, chính là dan díu với hắn, ngươi còn tưởng là có thể giấu được?"

Ứng Bạch Tố ngẩn ra, tự giễu cười: "Cũng phải, Cẩm Y Vệ các ngươi, muốn tra cái gì sao tra không ra?"

"Không sai, ta năm đó đích xác có hẹn hò với hắn, khi đó tuổi trẻ không hiểu chuyện, tưởng là đang đấu tranh cho chính mình, cũng không biết, người khác mới không thèm quan tâm ta có tự giày xéo, khổ sở hay không, lòng có đau không, bọn họ chỉ cần mặt mũi mình không mất là được...... Nghĩ thông suốt rồi, không coi mình ra gì, thì cuộc sống lại có thể an ổn trôi qua."

Ứng Bạch Tố cười nhạo: "Ta tư thông với Từ Khai, bất quá là thấy hắn tri kỷ, bớt việc, quan tâm mà ta muốn hắn có thể cho, tiện lợi mà ta muốn hắn có thể mang đến, cái khác thì không có gì, cuộc sống của hắn trôi qua như thế nào, có người nhà bằng hữu, có ân oán tình thù hay không,......ngài có hỏi nữa, ta cũng không biết."

Cừu Nghi Thanh: "Bổn sứ hỏi, hắn đêm qua có tới tìm ngươi không?"

Ứng Bạch Tố lần này gật đầu: "Có."

"Các ngươi làm cái gì?"

"Trai đơn gái chiếc, đêm khuya gặp gỡ, còn có thể làm cái gì?" Ứng Bạch Tố cười nhẹ, mặt mũi hiện ra một chút phong tình, "Tất nhiên là loại chuyện đó...... Bất quá hắn cũng không có ở lâu, xong việc, ta liền đuổi hắn đi."

"Đó là chuyện khi nào?"

"Cuối giờ Hợi, trước giờ Tý đi."

"Hắn có nói cái gì với ngươi không?" Diệp Bạch Đinh thò đầu ra từ sau lưng Cừu Nghi Thanh, "Chuyện mà ngày thường rất ít nói?"

Ứng Bạch Tố: "Người tính cách lầm lì như hắn, còn có thể có cái gì, đơn giản là ta để cho hắn đắc thủ, hắn thỏa mãn lại động tình, nói muốn ta nhớ rõ hắn, nghĩ tới hắn, cả đời đều đừng quên hắn đại loại là vậy."

"Cái khác thì sao?"

"Không có."

Ứng Bạch Tố rất thản nhiên, khi nói chuyện không né không tránh, thẳng thắn đối mặt Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh.

Diệp Bạch Đinh: "6 năm trước trượng phu ngươi chết, ngươi quả thực là cái gì cũng không biết sao?"

Ứng Bạch Tố híp mắt: "Nói vậy là có ý gì?"

Diệp Bạch Đinh: "Trượng phu của ngươi, cùng ngươi rời hầu phủ, trên đường về Sử gia bị bắt cóc, từ đó về sau mặc kệ là đạo phỉ đòi tiền chuộc, hay là đưa tín vật, đều không có ai gặp lại trượng phu của ngươi nữa —— hắn thật sự là bị bắt cóc trên đường về nhà?"

Chuyện này chỉ có một mình Ứng Bạch Tố chứng kiến, nếu nàng nói dối thì sao?

Ứng Bạch Tố cười lạnh: "Những gì ta nói lúc đó, chính là sự thật, nếu Cẩm Y Vệ thấy nghi ngờ, có thể đi Kinh Triệu Doãn xem hồ sơ, hoài nghi ta, nắm giữ chứng cứ, thì có thể bắt ta lại —— nhưng ta khuyên hai vị nói chuyện cẩn thận, lật lại chuyện cũ không dễ, kéo một cái động đến nhiều thứ thì sao......còn nữa, có một số việc, biết là được, đừng công khai, nếu không, cha ta sẽ không buông tha các ngươi."

Câu này mỗi một chữ, Diệp Bạch Đinh đều rõ ràng, nhưng giọng điệu quá mức khinh cuồng chắc chắn, thậm chí mang chút uy hiếp này, hắn lại có chút không hiểu.

"Ngươi cũng biết ——"

"Biết, Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ, quản lý kinh thành và vệ sở các nơi, tổng quản phòng ngự của cấm vệ quân, xử lý các vụ án của quan lại, quản lý tội nhân ở Chiếu Ngục," Ứng Bạch Tố biết đối phương muốn nói gì, thật đúng là một chút cũng không sợ, cười đến ý vị thâm trường, "Nhưng người khác sợ, hầu phủ chúng ta lại không sợ."

......

Thẳng cho đến khi rời khỏi viện của Ứng Bạch Tố, Diệp Bạch Đinh cũng chưa thể suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, hầu phủ không sợ Cừu Nghi Thanh, có ý gì?

Hắn cũng không cảm thấy tất cả mọi người phải sợ Cừu Nghi Thanh, bỏ qua thân phận Chỉ Huy Sứ, Cừu Nghi Thanh cũng như mọi người, đều là người thường, nhưng trong chế độ xã hội này, thân phận của Cừu Nghi Thanh cùng với những chuyện y có thể làm, đích xác có trọng lượng rất lớn, chỉ riêng quyền có thể phá án giam giữ mệnh quan triều đình, là có thể làm người khác nghe là sợ vỡ mật, quan viên nào trong lòng có quỷ, thậm chí còn sợ Cẩm Y Vệ hơn cả bá tánh, một khi bị nắm nhược điểm điều tra, Chiếu Ngục, cũng không phải là cái chỗ gì tốt.

Hầu phủ có cái gì đặc biệt? Vì sao không giống người khác?

Diệp Bạch Đinh chỉ có thể nghĩ đến một phương hướng, chính là nơi này có chỗ dựa lớn hơn nữa...... Là ai?

Hoàng Thượng hắn trước kia đã gặp qua, có quan hệ cá nhân rất tốt với Cừu Nghi Thanh, nếu hầu phủ là người của Hoàng Thượng, quan hệ chặt chẽ, Cừu Nghi Thanh không có khả năng không biết, cho nên không phải Hoàng Thượng, là người nào, mà lực lượng có thể còn lớn hơn cả Hoàng Thượng?

Đông Xưởng Tây Hán, hắn cũng kiến thức qua, trong lòng hai vị công công rõ ràng là có tính toán, tự tin lại không mạnh như vậy, ít nhất là đối với Cừu Nghi Thanh cùng Bắc Trấn Phủ Tư, thái độ của bọn họ là mượn sức, đương nhiên có mượn được hay không là một chuyện khác, nhưng từ kết quả này có thể nhìn ra, thế lực của hai nhân vật quan trọng hiện tại trong cung, một cái Thái Hoàng Thái Hậu, một cái Thái Quý phi, là đã bị Hoàng Thượng ngăn chặn.

Đều không phải, kia còn có ai?

Hay là có người đang làm bộ, ngoài sáng 'yếu thế', trong tối lại làm chuyện người khác không biết?

Diệp Bạch Đinh liếc mắt nhìn Cừu Nghi Thanh một cái, bí mật này, chính là chuyện mà y nói đang tra, chưa xác nhận, không tiện nói sao?

Cừu Nghi Thanh cho rằng hắn đang suy nghĩ hành trình kế tiếp: "Có thêm án mạng, một mình Thân Khương sợ là lo liệu không hết quá nhiều việc, ta phải qua đó, ngươi thì sao? Có muốn đi cùng không?"

Diệp Bạch Đinh lắc lắc đầu: "Hiện trường các ngươi xem đi, ta trở về nghiệm thi."

"Cũng được."

"Ta sẽ cẩn thận làm thi kiểm, xác nhận chính xác thời gian địa điểm người chết tử vong, có kết quả, lập tức sai người đưa lại đây."

"Ta đưa ngươi trở về trước."

......

Diệp Bạch Đinh trở lại Bắc Trấn Phủ Tư, tới phòng ngỗ tác, chuẩn bị xong công cụ, thi thể vừa đưa tới, liền bắt đầu kiểm nghiệm.

Muốn xác nhận hồ nước có phải là địa điểm người chết chìm hay không, cũng không quá khó, đầu tiên là quan sát móng tay người chết, người sống vào nước mới chết đuối, nhất định có kèm với động tác giãy dụa, tay quơ quào ở trong nước, kẽ móng tay rất có thể sẽ dính thực vật ở vùng nước đó, dù nước rất sạch không có dấu vết, trên tay có khả năng rất lớn là bị thương vì động tác kia, nếu vết thương không có, giãy giụa mạnh gây ra co rút cơ bắp cũng sẽ có đi?

Nhưng người chết cái gì cũng không có, sạch sẽ.

Kiểm tra kỹ, phát hiện trên cổ tay thi thể có dấu vết bị trói qua, dấu vết có chút mơ hồ, còn rất cạn, chắc là không phải dùng cái gì như dây thừng, mà là vải mềm, bởi vì dấu vết nhợt nhạt, khi sơ kiểm ở hiện trường mới không phát hiện.

Từ cách thắt nút, dấu vết sâu cạn mà phân tích lực trói, kiểu trói này hẳn là trói quặt hai tay ra sau.

Phần vai người chết cũng có bộ phận bị bầm tím, phía trước hai vai, chỗ xương cốt nhô ra, có hai vết bầm rất rõ ràng, phần gáy gần tai, có một dấu vết nửa hình bầu dục, không quá rõ ràng, giống như dấu ngón tay......

Kế tiếp là tiến hành giải phẫu phổi, người chết chìm vì không khí trong phổi bị đè ép, sẽ có hiện tượng sưng do hơi nước, thể tích phổi sẽ bành trướng, trọng lượng gia tăng, mặt ngoài thậm chí còn có dấu xương sườn đè lên, khi cắt ra sẽ có lượng lớn bọt máu chảy ra, đốm xuất huyết rõ ràng.

Tất cả những cái này, người chết đều có.

Người chết chìm ngoại trừ đường hô hấp, đường tiêu hóa cũng có dịch lỏng tiến vào, khi pháp y làm thi kiểm người chết chìm, thường sẽ phát hiện lượng lớn nước, bùn sa, hoặc là các loại tảo nhỏ, sinh vật phù du trong nước thể tích bất đồng.

Nội tạng người chết lại rất sạch sẽ, cái gì cũng không có......

Không, vẫn là có một chút.

Diệp Bạch Đinh kiểm tra kỹ thật lâu, không có phát hiện có thứ gì liên quan tới hồ nước, nhưng lại phát hiện một thứ tròn tròn trắng trắng, cỡ như hạt gạo, hình dạng thon dài, phần cạnh mượt mà, không có mùi gì, thoạt nhìn như là......sáp?

Diệp Bạch Đinh bận rộn rất lâu ở đình thi đài, kết luận không khác gì lắm so với lúc đầu, Từ Khai thật sự là chết chìm, địa điểm lại không phải cái hồ nước phát hiện thi thể kia, mà hiện trường đầu tiên là chỗ khác, suy đoán hơi lớn mật của hắn cùng Cừu Nghi Thanh, có khả năng lớn hơn nữa. Vết bầm hai bên bả vai Từ Khai, có thể là do bị ấn ở thành chậu nước cộm ra, vết ngón tay ở bên tai, là hung thủ đè hắn, cánh tay bị vải mềm trói sau lưng, cũng là để Từ Khai bớt giãy giụa.

Hung thủ giết người xong, vứt xác vào hồ nước, có khả năng biết chuyện Từ Khai an bài, cố ý vào lúc Thân Khương đến sáng nay, tạo hiện trường giả cảnh 'Từ Khai đang nhảy hồ tự sát'......

Kẻ ở sau bình phong mà gã sai vặt mang tin nhìn thấy, có thể chính là bản thân hung thủ, nghe được tiếng "bùm" như rơi xuống nước khi ở không xa hồ nước, cũng không nhất định là người, có thể là cục đá gì đó.

Mục đích của hung thủ...... rất đơn giản, đánh lạc hướng thời gian tử vong, tạo ra chứng cứ vắng mặt ở hiện trường cho chính mình, đồng thời dựa theo tin Từ Khai lưu lại, tam lão gia Ứng Ngọc Đồng có nghi ngờ liên quan đến án mạng năm xưa, người đã chết, Từ Khai cũng đã chết, vụ án này đến giờ đã đủ người chết, hoàn toàn có thể kết thúc phong ấn.

Đáng tiếc Bắc Trấn Phủ Tư không phải mấy tên quan hồ đồ đó, có một số việc, không chấp nhận lừa gạt cho qua như vậy.

Diệp Bạch Đinh cẩn thận viết kết quả thi kiểm, nhắc nhở Cừu Nghi Thanh chú ý manh mối về khối sáp kia, còn có, tử thi sẽ nặng, vác từ phòng đến hồ nước, khoảng cách rõ ràng không ngắn, tự ôm hoặc cõng đều rất khó, có thể có khả năng dùng công cụ gì đó hay không? Nếu hung thủ sử dụng công cụ, loại nào là tiện nhất?

Công tác nghiệm thi kết thúc, hắn cũng không nghỉ ngơi, trở lại noãn các, tiếp tục tiến hành phục hình xương sọ.

Cái việc này mà làm thì không thể nhanh được, nhưng hắn đã làm vài ngày, phần lớn cơ sở đo lường đã hoàn thành, kế tiếp chỉ xem việc thủ công tính toán, đắp nặn chỉnh màu......

Diệp Bạch Đinh cực kỳ chuyên chú, cắm đầu vào công việc, không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhớ ra thì ăn hai miếng cơm, không nhớ, thì chỉ cần bụng không đói không đau, thì vẫn cắm đầu làm, tiểu binh canh gác bên ngoài nhìn, sắc trời tối sầm xuống sẽ mang đèn cho hắn, trời sáng sẽ nhớ đi vào tắt, chính hắn thì ngay cả quan niệm thời gian cũng không có......

Riết cho đến chiều hôm nay, hắn hưng phấn chà xát mặt, nhảy lên: "Đại công cáo thành!"

Hắn ôm cánh tay, đi tới đi lui, đi qua đi lại, nhìn trái nhìn phải, điều chỉnh chút đỉnh, sau đó nghỉ chân quan sát, phát hiện người này......bộ dạng cũng không coi là đẹp trai.

Mặt vuông dài, hơi bẹp, ngũ quan bình thường, khí chất thường thường, ra đường, cho bạc kêu người khen, cùng lắm thì nói một câu là không xấu, lại thêm câu nữa thì là nhìn thành thật, nếu nói tuấn tú, thì là trái lương tâm.

Diệp Bạch Đinh cuối cùng kiểm tra tròng mắt cùng gốc lưỡi, bảo đảm bùn không đắp sai ở bất kỳ góc độ nào, độ cung phần mặt cũng nên là cái dạng này, đối chiếu tuổi, cốt cách cũng không thành vấn đề, vẫy tay kêu một cái tiểu binh lại đây, nhờ hắn đi điều tư liệu bên chỗ lưu hồ sơ, cần bức họa của Sử Học Danh và Ứng Phổ Tâm.

Thân Khương làm công tác thăm viếng từ trước đến nay rất tinh tế, bức họa của hai người chết đã sớm đưa tới, Diệp Bạch Đinh sợ bản thân mình bị thiên vị, ảnh hưởng hiệu quả phục hình xương sọ, vẫn luôn không có xem, hiện tại công tác đã hoàn thành, tất nhiên là có thể tiến hành đối chiếu!

Nghe nói thiếu gia đã làm xong việc nặn bùn đắp trên đầu lâu, có vài tiểu binh cũng theo tới, cũng không đặt họa lên bàn, mà hai người đứng mở ra, cho thiếu gia dễ nhìn.

Không chỉ có mấy người trong phòng này, ngoài cửa sổ còn có người, Diệp Bạch Đinh cũng không chú ý, hiện tại là ở giữa trưa, ánh sáng mạnh, muốn chắn cũng không chắn được.

Hai bức họa khá rõ ràng, một bức mặt vuông dài hơi bẹp, ngũ quan tầm thường, khí chất tầm thường, một bức khác thì ngược lại, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng, hơi mỉm cười, mang vẻ quân tử khiêm nhã, phong lưu vô song.

Vừa đối chiếu với xương sọ vừa được phục hình, bức bên trái kia, không thể nói là cực kỳ giống, chỉ có thể nói là rất giống!

Nhìn lại tên, woa ——

"Sử Học Danh!"

"Là vị cô gia hầu phủ bị chết trong tay đạo phỉ kia sao!"

Diệp Bạch Đinh lập tức híp mắt, thi cốt được phát hiện trong đường ngầm hầu phủ, đường ngầm được xây 6 năm trước, Sử Học Danh cũng chết vào 6 năm trước, kết hợp tin tức trước sau, đặc biệt là điểm 'bản thân Sử Học Danh chưa bao giờ xuất hiện' trong thời gian đó, hắn gần như có thể kết luận, Ứng Bạch Tố nói dối, ngay cái hôm mà hầu phủ bị cướp 6 năm trước, Sử Học Danh căn bản không rời đi, hắn đã ngộ hại ngay lúc đó!

Nhưng vì sao phải dối trá như vậy? Đạo phỉ xông vào, là chuyện không ai muốn, hầu phủ cũng đã chết rất nhiều người, Sử Học Danh vận khí không tốt, bị đạo phỉ giết, không tính là khó có thể lý giải, vì sao cứ phải lăn lộn như vậy?

Đại não của Diệp Bạch Đinh nhanh chóng chuyển động, hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác hiện lên trước mắt, lại nhanh chóng biến mất, cuối cùng tìm được một cái, có thể là khi đạo phỉ xông vào, cũng không có giết Sử Học Danh, khi bọn chúng rời đi Sử Học Danh còn sống yên lành, nhưng sau đó lại có chuyện gì đó, hầu phủ có người cho rằng, Sử Học Danh cần phải chết, sau đó giết hắn......

Nhưng lúc này đạo phỉ đã rời đi, số người tử vong trong phủ cũng đã kiểm kê xong, Sử Học Danh là cô gia, không phải cái hạ nhân vô danh tiểu tốt, mọi người thấy được, là hắn còn sống, vậy nếu muốn giết hắn, còn phải làm sạch sẽ, cũng chỉ có thể bố trí một cái cục.

Sử Học Danh chết ở hầu phủ, nên cũng không có chuyện sau khi rời đi hầu phủ với thê tử thì bị bắt cóc, tất cả những chuyện này, đều là Ứng Bạch Tố phối hợp diễn mà nói dối, cái gọi là thi cốt dưới đáy vực cũng vậy, căn bản là không phải Sử Học Danh, thi thể vẫn chưa rời khỏi hầu phủ, mà ngay sau đó, đã nhanh chóng bị vùi vào đường ngầm đang xây.

Vật tùy thân dùng để đòi tiền chuộc rất đơn giản, lấy từ trên người Sử Học Danh là được, thả dưới đáy vực, quần áo tiện cho người Sử gia nhận diện xác chết, cũng không khó, lột quần áo trên người của Sử Học Danh xuống là được......

Cho nên khi Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh phát hiện hài cốt trong vách tường, nhìn không ra bất kỳ dấu vết gì liên quan tới quần áo, bởi vì đã sớm bị lột sạch sẽ.

Vậy tại sao lúc phát hiện hắn, lại thấy cách chân hắn không xa có rơi cái nhẫn ban chỉ khắc tên 'Ứng Phổ Tâm'? Hung thủ là Ứng Phổ Tâm, hay là người khác cố ý dùng nó để vu oan Ứng Phổ Tâm?

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, khả năng đầu tiên vô pháp xác định, khả năng sau cũng không lớn. Hung thủ giấu người chết vào đống bùn đất trong đường hầm, chính là không muốn thi thể bị phát hiện, muốn năm này tháng nọ che giấu bí mật này, không cần thiết phí sức lực đi vu oan, bằng không hắn trực tiếp đưa thi thể tới chỗ dễ thấy, tạo chứng cứ giả, để cho người khác đi bắt Ứng Phổ Tâm là xong rồi.

Ngọc ban chỉ xuất hiện, có thể là do nguyên nhân khác.

Kế hoạc này cũng không phải là thiên y vô phùng, chỗ khó nhất chính là đám đạo phỉ, hung thủ làm cách nào để chúng phối hợp? Ngươi nói cô gia bị đạo phỉ bắt đi, báo quan, quan binh đuổi theo, dù sao cũng phải phát hiện chút dấu vết của đạo phỉ đi, cái gì cũng không có, thì ai cũng sẽ hoài nghi nơi này có phải có vấn đề hay không, chính ngươi mướn người giả bộ, giả làm đạo phỉ dễ như vậy sao?

Còn có bản thân đám đạo phỉ, bọn họ chúng dám ban ngày ban mặt giết người cướp của, sẽ chấp nhận để bị chụp mũ, cam tâm tình nguyện chịu thiệt thòi, không hé răng sao? Ngươi nói ta bắt cóc người của ngươi, để chứng minh ngươi nói đúng, ta có nên bắt một người hay không? Ngươi có mưu tính của ngươi, bọn ta cũng không thể chịu thiệt khơi khơi như vậy......

Diệp Bạch Đinh gần như kết luận, giữa tên hung thủ này và đám đạo phỉ tất nhiên có giao dịch.

Người khác mới trộm nhà của ngươi, giết người của ngươi, đoạt tài của ngươi, ngươi sau đó liền đưa tiền mặt cười làm lành nói mua bán với chúng, ai mà lòng rộng rãi như vậy, một chút không để bụng? Mọi người, ai có nắm chắc nhất, có bản lĩnh thuyết phục đạo phỉ hợp tác nhất?

Hiềm nghi của Nhị phòng nháy mắt tăng thêm.

Bởi vì Thái thị, trong lời đồn đãi, nàng cùng sơn phỉ kết giao rất thân.

Phải làm nàng ta khôi phục ký ức...... Thuốc dẫn......thứ vào miệng, nàng ta không kén ăn, vậy ý thích thì sao? Nàng thích ăn cái gì nhất? Loại đồ ăn nào có ý nghĩa đặc thù nhất đối với nàng?

Diệp Bạch Đinh nhanh chóng lật xem hồ sơ trong tay, nơi này đều là tin tức manh mối của vụ án này, có cái là Thân Khương tra được, có cái là Cừu Nghi Thanh sửa sang lại, 'trần duyên đoạn', 'trần duyên đoạn'......

Hắn đã sớm nghĩ tới, nếu đúng là Thái thị dùng loại dược này, khẳng định là tự nàng ta có ý dùng, nếu là người khác rót, muốn cho nàng ta mất trí nhớ, trực tiếp cho cái loại dược nặng phá hoại luôn là được, vì sao phải lưu lại hy vọng có thể khôi phục?

Tự nàng ta dùng, sẽ dùng thuốc dẫn gì chứ? Thứ gì mà dù có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nàng ta cũng nhất định sẽ ăn phải, cái hương vị gì ở nơi ký ức sâu thẳm, dù đầu óc quên mất, trong lòng cũng nhớ rõ?

Diệp Bạch Đinh cố nghĩ, mặc kệ quá khứ Thái thị trải qua như thế nào, phu thê sinh hoạt với Ứng Phổ Tâm như thế nào, nàng hiện tại có thể tìm được, nhìn được đến tranh Ứng Phổ Tâm vẽ, thơ tình hắn viết, trước kia thì sao? Không phải có thể bình thường là thấy!

Mấy thứ này, có cái chỗ đặc biệt gì sao?

Họa toàn thân, chữ viết, giấy hoa tiên, đào hoa nhan sắc...... Không, là ánh trăng!

Diệp Bạch Đinh trong đầu dần dần rõ ràng, là ánh Nga Mi nguyệt kia! Loại trăng hình dạng này, còn có tên là Huyền nguyệt, mồng 7 mồng 8 đều sẽ xuất hiện, một năm mười hai tháng, mồng 7 tháng nào đó, chính là một ngày rất quan trọng rất quan trọng......

Thất Tịch, xảo quả*.

*hình như là loại đồ ăn của mấy 'cu nhang' trong tết Khất Xảo (Thất Tịch)

Không được, hắn phải đi tìm tỷ tỷ!

Diệp Bạch Đinh nhấc bút lên, nâng cổ tay rồng bay phượng múa, xoát xoát xoát, tốc độ khá mau, viết hết toàn bộ những điểm quan trọng vừa mới nghĩ tới, giao cho Cẩm Y Vệ, nhờ bọn họ chuyển cho Cừu Nghi Thanh, còn mình nhấc áo lên, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.

Mọi người:......

Chỉ với nét chữ này của thiếu gia đi, thật sự thần, một chữ cũng nhận không ra, xếp trên giấy dính chùm lại với nhau, tròn tròn mềm mềm, giống như chó ủi, rất có quy luật, còn rất hài hòa, cực độc đáo, Bắc Trấn Phủ Tư, cũng chỉ có Chỉ Huy Sứ với Thân bách hộ có thể đọc được mấy chữ này, hễ có thêm vài người nữa, bọn họ đều có thể cầu thiếu gia hỗ trợ viết tình báo đặt biệt, mất cũng không sợ!

Diệp Bạch Đinh rất nhanh đã chạy đến chuồng ngựa, nhìn thấy Huyền Quang, ánh mắt sáng lên: "Sao mày còn ở đây? Hôm nay không ra cửa?"

Huyền Quang nhìn thấy thiếu gia, hưng phấn đến trực tiếp từ chuồng ngựa nhảy ra ngoài, đầu to ủi vai thiếu gia, cứ muốn thân thân dán dán.

"Nếu có duyên như vậy, Huyền Quang giúp tao một chuyện đi!" Hắn trực tiếp xoay người, leo lên lưng Huyền Quang.

Huyền Quang không phụ sở vọng, lập tức nhằm về phía cửa, dương bốn vó, mũi phát ra tiếng phì phì, bộ dáng diễu võ dương oai kia, thần khí cực kỳ!

Lính gác ở cửa đều bị dọa choáng váng: "Thiếu gia ngài không thể ——"

Diệp Bạch Đinh ở trên ngựa chắp tay với họ: "Mấy huynh đệ thông cảm một chút, lúc này ta thật sự có chuyện rất quan trọng, xin đừng cản......"

Nhưng Huyền Quang phóng quá nhanh, hắn còn chưa dứt lời đâu, người đã phi ra xa như một trận gió, chỉ chừa lại âm cuối loáng thoáng.

Mọi người:......

Thật sự không phải cản, Chỉ Huy Sứ đã sớm dặn trước, vì công lao đã tích góp, thiếu gia ở Bắc Trấn Phủ Tư có quyền tuỳ cơ ứng biến, muốn đi lúc nào cũng được, nhưng không thể một mình a, bên ngoài rất nguy hiểm, phải có một tiểu đội Cẩm Y Vệ hộ vệ a! Ngài chạy nhanh như vậy, người khác đuổi không kịp thì làm sao bây giờ!

Trúc Chi Lâu.

Diệp Bạch Thược đứng trước một bàn đầy nguyên liệu nấu ăn, đang nghiên cứu món mới chứ đâu, liền thấy ngoài cửa sổ, nơi ánh mặt trời lóng lánh rơi xuống, trong những cánh hoa hạnh đang bay múa, có thiếu niên lang cưỡi ngựa một mình mà đến, mặt như ngọc, thân như trúc, góc áo theo gió tung bay, gợi lên gợn sóng như nước, xinh đẹp giống như một bức họa......

Không phải ngốc đệ đệ kia của nàng thì là ai!

Hay rồi, ngốc đệ đệ chạy như điên ở phía trước, phía sau một đống Cẩm Y Vệ xôn xao đuổi theo, làm đám chim tước trên cành cây hốt hoảng đến bay phành phạch!

Diệp Bạch Thược hoảng sợ, quên cả đi cửa chính, thò người ra cửa sổ: "A Đinh đừng vội, xảy ra chuyện gì, nói cho tỷ tỷ!"

Diệp Bạch Đinh ghìm ngựa dừng lại, thở dồn dập, mặt mũi đoan trang: "Tỷ tỷ, ngươi biết làm xảo quả không?"

Diệp Bạch Thược:......


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro