Chương 165 Thư tình

Có thể làm xảo quả hay không?

Diệp Bạch Thược nhìn nhìn hoa hạnh bên đường, tháng 2 đầu xuân, gió mềm nhẹ, kém rất nhiều cơn gió nhiệt tình như lửa của tháng 7, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, ánh nắng tươi sáng, chiếu rọi vạn vật, tuyệt đối không phải lúc nằm ngủ mơ.

"Sao ngươi đột nhiên......muốn ăn thứ này?"

Nàng chỉ ngốc một cái chớp mắt, ánh mắt nhìn về phía đệ đệ liền vô cùng đau đớn, hận sắt không thành thép, ngươi thế nhưng lúc này mới rời giường sao? Người khác đều làm xong bao nhiêu việc! Ở Bắc Trấn Phủ Tư còn làm biếng như vậy, không sợ bị giáo huấn dạy dỗ sao!

Diệp Bạch Đinh vừa nghe giọng điệu liền biết tỷ tỷ tuyệt đối là biết làm, vui sướng xuống ngựa, đôi mắt sáng rỡ: "Tỷ tỷ làm cho ta!"

Diệp Bạch Thược vốn định mắng ngốc đệ đệ hai câu, nhưng nghe một câu 'làm cho ta' đúng lý hợp tình như vậy, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, đã bao lâu rồi, chưa có nghe được đệ đệ yêu cầu tùy hứng lại làm nũng?

Người luôn phải lớn lên, sẽ chậm rãi thành thục ổn trọng, nhắc nhở chính mình không cần cho người khác thêm phiền toái, bớt yêu cầu, bớt đòi hỏi, nhưng tình cảm cũng sẽ cứ vậy mà chậm rãi phai nhạt, Diệp Bạch Thược rất không thích.

Không phải không muốn đệ đệ lớn lên, nàng chỉ là......có chút luyến tiếc. Nàng không muốn giống nhà người khác, thân nhân chậm rãi xa cách, đến cuối cùng, chỉ còn hàn huyên thăm hỏi, chỉ còn hồi ức lưu lại với thời gian, nàng có chút cố chấp, chỉ thích đệ đệ vô câu vô thúc, không có để ý, thích thân mật khăng khít với nàng như trước kia.

Nàng muốn hiện tại cùng về sau đều bất biến.

Còn may, ngốc đệ đệ vẫn là ngốc đệ đệ.

"Muốn ăn kêu người tới nói một tiếng là được, có cần phải rùm beng lên như vậy không?" Nhìn nhìn Cẩm Y Vệ đuổi tới đằng sau, nàng nhẹ nhàng phủi đi bụi bặm trên cổ tay áo của đệ đệ, "Thật sự chờ không kịp, đầu bếp Bắc Trấn Phủ Tư ta coi cũng không tồi, lại không phải thứ gì quá khó, khẳng định là biết làm."

Diệp Bạch Đinh ngẩn ra, hình như......quên mất vụ này, nghĩ đến xảo quả, theo bản năng liền tới tìm tỷ tỷ.

Biểu tình của đệ đệ, Diệp Bạch Thược nhìn quá hiểu, lập tức kiêu ngạo: "Nhưng ngươi tìm tỷ tỷ càng đúng rồi, tỷ của ngươi chính là thiên hạ danh trù, ai có thể làm ngon hơn ta!"

Diệp Bạch Đinh:......

"Đúng vậy, tỷ của ta lợi hại nhất! Từ nhỏ đã văn có thể bối thơ, võ có thể đánh nhau, ra cửa đám nhóc của cả một cái phố bị ngươi ấn ở trên mặt đất chà đạp, phòng bếp nhỏ nhoi tính cái gì, chỉ cần là chuyện tỷ của ta muốn làm, vĩnh viễn đều có thể thành công!"

"Ngoan," Diệp Bạch Thược khụ một tiếng, nhìn trái nhìn phải, "Điệu thấp một chút, đừng để người khác nghe thấy."

Diệp Bạch Đinh biểu tình nghiêm túc: "Không sai, tỷ tỷ chỉ có thể là của một mình ta! Ta phải bảo vệ tỷ tỷ, ai cũng không cho đoạt, không cho khi dễ!"

Diệp Bạch Thược phì cười, giống như quay về lúc mười mấy tuổi, năm tháng bừa bãi ngây thơ nhất: "Được rồi, đừng lải nhải nữa, nói đi, muốn ăn cái dạng gì? Nam phái hay là bắc phái, mặn hay ngọt?"

"Nguyên liệu làm xảo quả, rất phức tạp sao?"

"Đương nhiên, trừ bỏ bột mì là cơ bản nhất không thể thiếu, phía bắc có khả năng sẽ chọn dùng trứng gà, muối tiêu, hạt mè, bột nở các loại, phương nam sẽ thích dùng chút quả, pho mát, đường mía, tăng độ thơm ngọt...... Thậm chí mỗi cái thành nhỏ, cũng có hương vị riêng, cộng thêm đặc sản độc nhất vô nhị ở bản địa."

Diệp Bạch Đinh nghe xong, cảm giác mình tới nơi này là tới đúng rồi, đầu bếp Bắc Trấn Phủ Tư nhất định là biết làm xảo quả, đối với khẩu vị nam bắc cũng có hiểu biết nhất định, nhưng tỷ tỷ thích nghiên cứu thức ăn, đi qua rất nhiều địa phương, bản thân lại là nữ hài tử, ở chuyện làm xảo quả này, có khả năng sẽ càng hữu dụng hơn.

"Tỷ tỷ, ra khỏi thành đi về hướng đông, có cái thành tên Lâm Thanh, nơi này làm xảo quả có quy củ gì, tỷ biết không?"

Diệp Bạch Thược thật đúng là biết: "Nơi đó a, thực sự là có chỗ khác biệt với mấy nơi khác, thứ phụ liệu quan trọng nhất là đậu hủ."

"Tỷ tỷ biết làm?"

"Tỷ tỷ ngươi là ai, chỉ cần đã ăn qua, liền biết làm!"

"Vậy ta liền muốn loại này!"

"Ngoan ngoãn chờ ở đây, đừng có chạy loạn!"

Diệp Bạch Thược sắp xếp xong cho đệ đệ, xoay người đi phòng bếp, đi đến chỗ ngoặt có chút không yên tâm, lặng lẽ nhìn thoáng ra bên ngoài, mấy Cẩm Y Vệ đuổi theo đệ đệ lại đây đã ẩn nấp rồi, trên đường yên tĩnh, giống như vừa rồi không hề có chuyện gì phát sinh vậy.

Trường hợp như vậy nàng quá quen thuộc, nhìn chằm chằm một người không ẩn nấp đang ở cửa, gọi tiểu nhị đưa bình trà qua, hơi ám chỉ một phen, mọi người vất vả, nếu không chê, có thể vào trong tiệm ngồi nghỉ, còn nhờ bọn họ đem chuyện bên này báo cáo cho Chỉ Huy Sứ.

Vạn nhất ngốc đệ đệ là trộm chạy ra, vậy nàng hỗ trợ báo cáo...... Chỉ Huy Sứ xách trở về còn có thể đánh nhẹ tay một chút.

Khi xảo quả làm xong, Cừu Nghi Thanh cũng tới.

Căn bản không cần hỏi, nghĩ đến tiến triển, manh mối tập hợp gần đây, chỗ khó nhất của vụ án, y liền biết tiểu ngỗ tác nghĩ cái gì: "Ngươi cảm thấy thuốc dẫn, có thể là cái này?"

Diệp Bạch Đinh nhìn mấy vật nhỏ hình dạng bất đồng, thoạt nhìn tinh xảo đáng yêu, ngửi lên thơm ngào ngạt trên khay, dùng sức gật gật đầu: "Ừm!"

"Vậy chúng ta......"

"Đi, đi thử thử!"

Diệp Bạch Đinh lôi kéo Cừu Nghi Thanh muốn đi, Cừu Nghi Thanh chỉ có thể qua loa gật đầu với Diệp Bạch Thược: "Cừu mỗ thất lễ, cáo từ trước."

"Đi thôi đi thôi, lo chuyện của các ngươi đi!"

Diệp Bạch Thược thở ra một hơi thật lớn, được, người ngốc có phúc, đệ đệ vẫn có khả năng, trận đòn này đã lừa gạt qua!

......

Lần này có Huyền Quang, hai người một con, rất nhanh đã tới Ứng Cung hầu phủ, viện của Nhị phòng.

Thái thị lại tìm được đồ vật mới, lần này không phải là tranh, không phải bút ký, mà là thư, rất nhiều rất nhiều phong thư, ngoài mành bỗng nhiên nổi gió, nhấc trang giấy lên, xoay vòng, nhẹ nhàng bay xuống mặt đất.

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liền thấy được thư tình, rất nhiều rất nhiều.

Khanh khanh như ngộ: Đêm nay ánh trăng sáng rọi, côn trùng mùa thu kêu vang, giống như ngày đó ta gặp ngươi. Đêm khuya yên tĩnh, chắc ngươi đã ngủ, nghĩ tới ánh trăng có thể trộm bò đến bên gối ngươi, không biết sao, ta có chút ghen ghét.

Khanh khanh như ngộ: Nay hoa xuân nở hơi sớm, nhớ tới năm trước ngươi thương tiếc cánh hoa đào đầu cành bị sâu gặm cắn, nhẹ nhàng phủi đi giúp chúng nó, ta một nam nhi, giống như không có tiền đồ gì, tuy không sợ sâu, nhìn đến cũng sẽ thấy ghét, không biết khi nào ngươi có thể thương tiếc thương tiếc ta, cũng thay ta phủi phủi một cái?

Khanh khanh như ngộ: Ta biết ngay là phong thư trước sẽ chọc ngươi giận dỗi, quả nhiên ngươi viết một xấp thật dày tới mắng ta, cùng ta ở bên nhau, sao ta nỡ để ngươi nhìn thấy mấy con sâu vừa dơ vừa ngốc? Ngươi từng nói trước giờ quen rồi, sẽ không sợ, nhưng trong lòng ta, ta không cho phép ngươi quen những chuyện như vậy. Ta chỉ là......rất muốn thu được thư của ngươi. Phong thư này, ngươi có thể hồi đáp hay không đây? Lần tới hồi đáp, sẽ là khi nào?

Khanh khanh như ngộ: Đã hai canh giờ không thấy ngươi. Dĩ vãng một mình du sơn ngoạn thủy, chơi bời phong lưu, cũng không cảm thấy cô đơn, hôm nay ngồi trong đám người, chơi khúc thủy lưu thương*, ăn uống linh đình, nhìn người khác cao đàm khoát luận, đột nhiên cảm thấy, náo nhiệt đều là của bọn họ, ta chỉ nhớ thương ngươi. Ngươi nói với ta đi, đây là đạo lý gì?

*cho ai ko biết, là trò chơi thả chén rượu xuống dòng nước chảy, người chơi ngồi 2 bên, rượu tới ai người đó uống, xong phải ngâm thơ hay gì gì đó, tùy! Là trò của đám văn nhân ngày xưa, nơi thả rượu có thể là tự nhiên, cũng có thể là được xây dựng - nói chung đây toàn là thơ tềnh, mà lão ko muốn đổi xưng hô gì hết nha, để 'ta-ngươi' cho ngầu ;P

Giấy viết thư rơi lả tả từng tờ, bày tỏ tình tự tràn trề, chữ Ứng Phổ Tâm thật xinh đẹp, có quân tử ưu nhã, cũng nổi bật vẻ danh sĩ phong lưu, làm người liếc mắt một cái khó quên.

Lần này đã không cần người khác nhắc nhở, Thái thị duỗi tay, sờ đến vết nước trên mặt.

Nàng lại khóc.

Lần này có vẻ như cảm xúc càng phức tạp, không chỉ là một chút chua xót, trong lòng nàng trống trơn, rất khó chịu. Vì dời đi chú ý, nàng nhìn về phía người vừa vào cửa, tầm mắt chậm rãi từ trên mặt hai người, rơi xuống hộp đồ ăn Cừu Nghi Thanh xách trên tay.

"Thứ gì......thơm vậy?"

Diệp Bạch Đinh mỉm cười: "Nghe nói phu nhân sinh ở Lâm Thanh Thành, hôm nay vừa lúc có duyên, có được chút món ăn địa phương, phu nhân muốn nếm thử không?"

"Hay là......"

Thái thị lập tức muốn cự tuyệt, như vậy quá thất lễ, người khác lại không phải đặc biệt mang đồ cho nàng, chỉ là xuất phát từ lễ phép, thuận miệng hỏi một câu, sao có thể coi là thật? Nhưng cái mùi thơm này...... hình như nàng có chút cự tuyệt không được, đôi mắt còn không rời đi.

* "hay là" ở đây là "hay là thôi đi, ngại quá" đó

Diệp Bạch Đinh: "Phu nhân không cần khách khí, ta hôm nay có hơi nhiều, thật sự là ăn không hết, lúc này mới tiện tay xách theo, nếu có người thích, thì quá tốt."

Thái thị rũ mắt: "Vậy thiếp thân từ chối thì bất kính, đa tạ hai vị."

Nàng cũng không để tâm đến thư trên mặt đất, dẫn hai người tới bên cạnh bàn ngồi xuống, mang đến một cái đĩa nhỏ, kẹp ra một cái xảo quả, nhẹ nhàng cắn một ngụm, đôi mắt liền híp lại rất vui vẻ, nhìn dáng vẻ là thật sự thích.

Bất quá không bao lâu, một cái xảo quả còn chưa ăn xong, đũa trên tay nàng liền rơi xuống đất, hai tay ôm lấy đầu: "Đau quá......"

Thái thị không biết hình dung cảm giác hiện tại như thế nào, giống như bị chìm xuống nước, lại giống như bị nhốt trong một cái lồng trong suốt, không thấy rõ những gì xung quanh, nghe không được, thở không nổi, giống như toàn bộ thế giới đột nhiên trôi đi rất xa.

Đầu rất đau, giống như có một bàn tay to đảo lộn bên trong, có thứ gì đó muốn nhảy ra, nàng nỗ lực ngăn trở, nhưng ngăn không được, đau đầu tới cực điểm, ý thức chậm rãi rời xa, bốn phía một mảnh hỗn độn......

"Mau đỡ lấy nàng!"

"Đỡ nàng nằm lên giường nhỏ đi!"

Nha hoàn Tiểu Hạnh vẫn luôn ở trong phòng, dọn dẹp thư từ trên mặt đất, chủ tử quên mất, có thể mặc kệ, nàng lại không thể coi như không thấy, thấy phu nhân nhà mình như vậy, thuận tay đem giấy viết thư thả tạm trên bàn, đỡ người lên giường nằm xuống.

Diệp Bạch Đinh nhìn nàng ta: "Ngươi đều biết, đúng không?"

Tiểu Hạnh trước sau như một ổn trọng, quy củ hành lễ, nói ra cũng bình tĩnh: "Chuyện của chủ tử, nô tỳ không dám hỏi đến."

Chỉ sợ không phải không dám hỏi đến, mà là đã đem quy củ khắc vào trong xương cốt, nên nói mới nói, không nên nói, chưa được chủ tử cho phép, một câu cũng sẽ không lọt ra.

Đây là một nha hoàn rất trung thành, Diệp Bạch Đinh không tin nàng ta không biết, có điều không sao, bọn họ có thể hỏi chính chủ.

Thời gian chờ đợi cũng không dài, ước chừng một chén trà nhỏ qua đi, Thái thị liền tỉnh. Nàng mở to mắt, thẳng lăng lăng nhìn xà nhà, biểu tình ngơ ngẩn, như là nhất thời không phản ứng lại, lại giống như đang tự hỏi cái gì.

Gió nhẹ phất qua cửa sổ, đưa tới mùi hương hoa hạnh thoang thoảng, thổi mấy phong thư trên bàn kêu lạo xạo.

Thái thị nghiêng đầu, nhìn thấy chữ trên giấy viết thư, nước mắt lập tức trào ra.

Lần này rơi lệ lại không phải vô thanh vô tức, hậu tri hậu giác, chính mình cũng không biết mình khóc, mà nàng khóc đến cổ họng nghẹn ngào, đầu ngón tay căng chặt, gần như thở không nổi. Nàng quay người đi, nỗ lực khống chế bản thân, nhét ngón tay vào giữa môi răng, cắn ra dấu răng sâu hoắm, cũng ngăn không được thân thể run rẩy.

Thân là pháp y, Diệp Bạch Đinh gặp qua rất nhiều người khóc, gần như khi mọi người khóc, đều không quá nguyện ý để người xa lạ nhìn thấy, bởi vì đây là biểu hiện yếu ớt, bởi vì khóc lên rất không đẹp, bộ mặt vặn vẹo, trong nháy mắt biết sinh tử cách xa nhau, rất khó nhịn được.

Thái thị xoay người, chỉ để lại phần lưng, nhưng hắn biết, nàng hiện tại đang ở trong bi ai vô tận.

Phòng rất an tĩnh, mọi người ăn ý không nói gì, chờ Thái thị vơi đi cảm xúc đau xót thình lình ập đến.

Thật lâu sau, Thái thị mới ngồi dậy, khàn giọng nói một chữ: "Nước."

Tiểu Hạnh lập tức đi lấy nước, nhúng ướt khăn, cho nàng lau mặt.

Xử lý bản thân đến có thể gặp người, Thái thị mới xoay người, xuống giường hành lễ với Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh: "Thiếp thân thất nghi, làm hai vị chê cười."

"Phu nhân không cần như thế," Diệp Bạch Đinh đẩy chung trà ra phía trước, "Ngồi xuống nói chuyện."

Thái thị rũ mắt nói cảm tạ, ngồi xuống.

Cừu Nghi Thanh: "Ngươi hiện tại, cũng biết mình tên gọi là gì rồi?"

"Phải," Thái thị nhắm mắt, "Ta trước kia chỉ biết Cẩm Y Vệ lợi hại, không nghĩ tới có thể lợi hại đến như vậy."

Lời này là đã cam chịu, ký ức của nàng khôi phục.

Phòng an tĩnh một lát, Cừu Nghi Thanh không vội hỏi về vụ án, mà là nhìn Thái thị: "Ngươi có cái gì, muốn hỏi bổn sứ hay không?"

Thái thị ngước mắt, môi trắng bệch, đáy mắt như có thê lương chua xót vô tận, yêu cầu dùng sức lực rất lớn, mới có thể hỏi ra tiếng: "Cổ thi thể kia......bộ hài cốt chôn ở trong đường ngầm kia, Cẩm Y Vệ có khả năng tra ra là ai không? Là......phu quân của ta sao?"

Cừu Nghi Thanh nhìn nhìn Diệp Bạch Đinh.

Diệp Bạch Đinh trả lời rất chắc chắn: "Không phải. Ta đã tiến hành phục hình xương sọ cho người chết, đối chiếu với tướng mạo Ứng Phổ Tâm lúc sinh thời, cũng không phù hợp."

"Không phải...... Không phải a."

Rất khó hình dung biểu tình hiện tại của Thái thị, nàng duỗi tay lau nước mắt, có cái cảm giác sợ nghe thấy tin tức xấu, cự tuyệt tin tức xấu, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng có cảm giác mất mát chưa trần ai lạc định, vô pháp thoải mái.

Cừu Nghi Thanh: "Còn vấn đề khác không?"

Thái thị lắc đầu: "Không có nữa."

Cừu Nghi Thanh: "Vậy đến phiên chúng ta, ký ức của ngươi hiện tại, đã hoàn toàn khôi phục?"

"Khôi phục một ít," Thái thị cười khổ, "Cẩm Y Vệ nếu có thể tra ra ta vì sao mà mất trí nhớ, còn có thể tìm được thuốc dẫn ta sử dụng, có vài thứ......chắc cũng lừa không được đi."

Cừu Nghi Thanh: "' trần duyên đoạn ', là chính ngươi ăn."

"Không sai. Dược này đến từ giang hồ, dược hiệu rất mạnh, ăn xong sẽ lập tức mất trí nhớ, muốn nhớ ra toàn bộ, chỉ thuốc dẫn là không đủ, cần phải có thời gian, ngắn thì năm ba ngày, nhiều thì một tháng." Thái thị xoa xoa trán, "Ta hiện tại tuy nhớ tới rất nhiều thứ, có một số việc, lại là mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng lắm."

Cừu Nghi Thanh: "Vì sao lại ăn loại dược này, thì chắc phu nhân nhớ rõ đi?"

Thái thị rũ mi: "Lúc Ứng Ngọc Đồng chết, ta thấy được."

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liếc nhau, thấy được, là có ý tứ gì?

Thái thị: "Hắn có mưu đồ quấy rối ta không chỉ một hai ngày, mắng vô dụng, hắn căn bản là không biết xấu hổ, người ở đây cũng không quản, đánh thì đánh không lại, ta một nữ nhân cũng không thể động thủ với hắn, phần lớn thời gian, đều là trốn tránh hắn. Hắn tay chân không sạch sẽ, còn trộm đồ vật, ngày ấy gia yến, ta từ nhà ăn rời đi, hắn liền đuổi tới, nói có thứ cho ta xem, làm ta đi thư phòng của hắn, nếu ta không đi, liền ném thứ đó ra, để tất cả mọi người nhìn một cái."

"Vừa lúc viện của ta ngày hôm trước mất bộ áo lót, khi hắn nói chuyện này đáy mắt dâm tà, vẻ mặt đắc ý, muốn làm trò gì thì quá rõ ràng, ta không muốn mất mặt, liền đi qua, ai ngờ lúc ta đến đó, hắn đã chết, treo ngay dưới xà nhà, thoạt nhìn như là thắt cổ."

Thái thị cười lạnh một tiếng: "Người không biết xấu hổ, mặt đều không cần như hắn, sao có thể thắt cổ tự sát? Ta lúc ấy liền cảm thấy không đúng, nhưng ta ở ngay hiện trường, ta đi thư phòng của hắn, cả đường đi cũng không ngắn, rất có thể đã bị người ta thấy được, đến lúc đó người khác chỉ ta, ta không giải thích được."

"Ta chỉ có thể nghĩ cách, lúc ấy trong lòng vừa sợ vừa gấp, đầu óc trống trơn, căn bản không thể nghĩ gì được, liền...... lôi chủy thủ trên bàn của hắn ra, cầm trên tay, bất chấp mọi giá nhịn đau, tự dùng sức đập trán vào tường, đâm ra vết thương, giả thành bộ dạng người bị hại chạy ra......"

Nàng giải thích: "Như vậy người khác hỏi ta, ta liền chối nói cái gì cũng không biết, ta không có giết người, là bị khi dễ mới chạy ra, khi ta đi Ứng Ngọc Đồng còn yên ổn, ngươi xem trán ta có thương tích, chủy thủ lại không có máu, ta không tổn thương ai, còn việc tại sao hắn có chuyện, ai động tay, ta cũng không biết...... Nghĩ xong hết thảy, nghe được bên ngoài có Cẩm Y Vệ tới, ta liền cảm thấy không đảm bảo, Cẩm Y Vệ lại không giống người trong nhà, nghe nói phá án rất khôn khéo, ta lo lắng mình biểu hiện không tốt, vẫn sẽ bị lộ tẩy, liền ăn 'trần duyên đoạn'......thật sự không nhớ gì cả, người khác sẽ tin tưởng ta vô tội."

Diệp Bạch Đinh: "Cho nên chuyện này là ngoài ý muốn?"

Thái thị: "Rất là ngoài ý muốn. Ta không biết Ứng Ngọc Đồng ngoại trừ kêu ta qua, còn an bài chuyện gì khác, đối với chuyện này ta hoàn toàn không biết gì cả."

"Ngươi không biết Ứng Ngọc Động sẽ chết, đụng chuyện ngoài ý muốn, 'trần duyên đoạn', chắc không phải là ngoài ý muốn đi?" Diệp Bạch Đinh nhìn nàng, "Vì sao lập tức có thể nghĩ đến ăn loại dược này, chuẩn bị từ khi nào?"

Thái thị dừng một chút, lắc đầu: "Ta giải thích không được, còn không có nhớ tới...... Có thể là không nghĩ vì vong phu thương tâm?"

"Ngươi trượng phu chết đến nay đã qua bốn năm, bốn năm ngươi đều khiêng được, hiện tại đột nhiên thương tâm chịu không nổi, muốn quên đi?"

Diệp Bạch Đinh căn bản không tin, nhìn về phía nha hoàn Tiểu Hạnh phía sau nàng ta: "Nói một chút đi, dược này của phu nhân nhà ngươi từ đâu ra, làm sao mà có?"

Tiểu Hạnh hai tay chắp trước bụng dưới: "Hồi đại nhân, nô tỳ chỉ là hầu hạ bên cạnh phu nhân, lại không phải chuyện gì cũng biết, phu nhân có ý tưởng gì, làm chuyện gì, nô tỳ không thể biết hết, chỉ có một tháng trước, phu nhân dặn dò nô tỳ, nếu như nàng đột nhiên tao ngộ chuyện gì ngoài ý muốn, đã quên chuyện gì đó, liền chờ thêm một tháng, làm xảo quả của quê nhà cho nàng......"

Cho nên vẫn là có chuẩn bị trước.

Diệp Bạch Đinh không xác định nàng ta rốt cuộc có biết hay không, nhưng rõ ràng là không hỏi được thêm gì nữa, liền hỏi tiếp Thái thị: "Ngươi ngày ấy đi thư phòng, thứ mà Ứng Ngọc Đồng dùng để uy hiếp ngươi đâu? Có lấy về được không?"

Thái thị gật đầu: "Lấy được. Người tuy treo ở trên xà nhà, trước khi treo lên chắc là đang đợi ta, đồ ở ngay dưới gối đầu giường hắn, cũng không khó phát hiện."

"Ngươi ngoại trừ lấy đồ vật đi, tìm cái chủy thủ, đâm trán vào tường tạo vết thương, còn làm cái gì nữa?" Diệp Bạch Đinh hỏi, "Lúc ấy tình huống trong phòng như thế nào, có sạch sẽ không, có gọn gàng không, có cái gì đặc biệt không?"

Thái thị nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không có, chỉ là một thư phòng bình thường, có điều lúc đó ta rất hoảng, cũng không nhìn quá cẩn thận."

"Cái trán bị thương, đủ để chứng minh ngươi 'bị khi dễ', vì sao còn muốn cầm chủy thủ?"

"Để cho giống hơn, ai lúc sốt ruột cũng muốn phản kháng," Thái thị rũ mắt, "Ta chỉ là muốn làm cho thật hơn một chút."

Có vấn đề.

Diệp Bạch Đinh nhìn về phía Cừu Nghi Thanh, Thái thị che giấu một ít chân tướng, hay là thật sự chỉ nhớ tới một phần?

Cừu Nghi Thanh: "Chuyện 6 năm trước, ngươi còn nhớ rõ nhiều ít?"

"6 năm trước ta theo phu quân về nhà......" Thái thị dừng lại, "Trước đó và sau đó đúng là đã xảy ra không ít chuyện, không biết hai vị muốn biết là mấy chuyện hậu trạch gì đó, hay là......"

Cừu Nghi Thanh: "Chuyện có liên quan tới Sử Học Danh, ngày ấy hầu phủ gặp phải đạo phỉ, ngươi đã nhìn thấy gì?"

Thái thị nghĩ nghĩ, nói: "Kinh thành địa giới, ta cùng phu quân xem như mới đến, cũng biết nên điệu thấp cẩn thận, đại tẩu chủ yếu quản lý nội trợ, tuy không quá thân cận, nhưng cũng không khó xử nhiều, phu quân cùng hầu gia thế tử cãi nhau vài lần, cũng đều nén tính tình xuống, không có gợn sóng gì, ngày qua ngày còn tính là thuận lợi, ngày ấy đại tỷ cùng cô gia về thăm nhà, sắc mặt hai người đều không quá tốt, như là vừa mới cãi nhau, cũng không muốn ngồi cạnh nhau, nói là về thăm, kỳ thật nói chuyện với chúng ta cũng chỉ là mặt mũi, không thân......"

"Ứng Ngọc Đồng từ trước đến nay ưa gây chuyện, không biết nói đến đề tài nào, đột nhiên nói một câu, đại tỷ thiếu nam nhân xoa dịu đúng là khác đi, da càng ngày càng lỏng, khó coi, không giống như đại tẩu...... Hai người liền cãi nhau, mọi người vì khuyên nhủ, một đám đi uống rượu, liền say hết, sau đó nữa, trong nhà liền có tặc......"

"Lúc ấy rất hỗn loạn, cửa đều đóng, ta đã đỡ phu quân trở về viện nhà mình, rót canh giải rượu, căn bản ra không được, phu quân thật ra là muốn ra, khổ nỗi rượu nóng chân mềm, đi không nổi...... Bên ngoài náo loạn thật lâu, đã chết không ít người, tiền tài cũng bị lấy đi rất nhiều, ta lúc ấy rất khiếp sợ, không nghĩ tới kinh thành cũng loạn như vậy, chọc đám sài lang nóng nảy, ban ngày ban mặt cũng dám tới cửa cắn người......"

Diệp Bạch Đinh hỏi: "Lần cuối ngươi nhìn thấy Sử Học Danh, là khi nào?"

Thái thị: "Chính là ngày ấy, sau khi đạo phỉ bỏ đi, cửa viện mở ra, ta ra ngoài nhìn tình huống, thấy cô gia vội vàng đi ra từ cửa bán nguyệt phía đông, nhưng hắn đi nơi nào, làm cái gì, ta không biết."

"Lúc sau thì sao? Không nhìn thấy nữa? Lúc hắn nói về nhà cũng không có?"

"Không có," Thái thị lắc đầu, "Đại tỷ nói hắn say tàn nhẫn, choáng váng đầu, đi không được, lên xe trước, chúng ta cũng không quá so đo, có người là cảm giác say tới chậm, tan cũng trễ, có khả năng cô gia chính là như vậy."

"Cho nên lần cuối ngươi nhìn thấy hắn, hắn cũng không có vẻ say rượu."

"Ta không quá chú ý, chỉ nhớ rõ hắn đi rất nhanh, hẳn là có say rượu cũng không say lắm?"

"Đường ngầm trong phủ, là đào sau chuyện này?"

"Đúng vậy."

"Cụ thể là thời gian nào?"

"Giống như hai ba ngày sau? Lão hầu gia vì chuyện này mà nổi giận đùng đùng, thuộc hạ không dám chậm trễ."

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, nhìn đôi mắt Thái thị: "Ta hỏi lại ngươi một vấn đề, vô cùng trọng yếu, ngươi phải trả lời thành thật."

Thái thị ngồi thẳng: "Được."

"Nhẫn ngọc ban chỉ trước đó ta cùng Chỉ Huy Sứ mang tới, còn nhớ rõ sao? Ngươi nhận ra nó không?"

"Thứ viết tên phu quân ta?" Thái thị nhớ tới bộ dáng cái nhẫn ban chỉ kia, lắc đầu, "Không nhận ra, chưa thấy qua."

Vậy thì kỳ quái, gần thi hài của Sử Học Danh, vì sao lại có một cái nhẫn ban chỉ?

Diệp Bạch Đinh nhìn về phía Cừu Nghi Thanh, Cừu Nghi Thanh cũng đã đặt tay sau lưng hắn, viết lên lưng hắn một chữ: Sơ.

Sơ......

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ liền hiểu, lần đầu gặp mặt, bối phận là lớn nhất, phu thê Ứng Bạch Tố rất có thể đã chuẩn bị lễ vật cho phu thê Nhị phòng, nhẫn ban chỉ này chính là đưa cho Ứng Phổ Tâm, không biết vì nguyên nhân gì, khi gặp mặt chưa lập tức đưa, ngược lại khi người tử vong, trong lúc xác bị trằn trọc lôi kéo, khi lột sạch quần áo trên người, nhẫn ban chỉ không cẩn thận rơi trên mặt đất, cách chân không xa.

Cho nên cái nhẫn ban chỉ này, mới không có mang trên xương tay người chết, nghiêm khắc tới nói, nó cũng không phải đồ của người chết.

"Chuyện trượng phu của ngươi 4 năm trước, ngươi có biết nguyên nhân kết quả?"

"Biết," Thái thị nhắm mắt, "Là vì cứu người. Mấy ngày đó mưa to, ta cùng hắn bị nhốt ở thôn trang, đồi núi địa thế cao, đá cứng ít đất, thật ra không quá sợ nước lên bị ngập, nhưng dưới chân núi có rất nhiều nạn dân tới, chúng ta mở cửa thôn trang, nghĩ có thể giúp được người nào hay người đó, lúc ấy có hài tử trượt chân, hắn xuống nước cứu, nhưng đột nhiên hồng thủy bùng lên, hắn nâng hài tử lên cao, hài tử không có việc gì, hắn lại không lên được nữa......"

"Lúc ấy ở thôn trang chỉ có phu thê các ngươi? Những người khác của hầu phủ đâu? Tỷ như Từ Khai, Ứng Ngọc Đồng?"

"Đều không có," Thái thị lắc đầu, đôi mắt lại đỏ, "Chỉ có chúng ta. Ngày mùa hè nắng nóng, ta có chút chịu không nổi, hắn mang ta đi thôn trang, nói là trên núi mát mẻ một chút......"

Đầu ngón tay Diệp Bạch Đinh xẹt qua miệng chén trà: "Phu quân của ngươi vẫn luôn có người trong lòng...... Ngươi lúc này chắc là đã nghĩ tới, nàng là ai?"

Thái thị nhắm mắt: "Ta."

Mở ra lại, cảm xúc nơi đáy mắt vẫn chưa thể thu hết, đó là tơ vương, hoài niệm, đau xót vô tận, cùng một chút cay đắng ngượng ngùng.

"Người hắn thích, là ta."

Lời editor: làm tới cái cặp Ứng Thái đây tự nhiên trong đầu hiện lên 2 chữ: mắc mệt!

(chương này lão edit cũng lâu lắc rồi mà chưa beta nên chưa up đc, lại bận đủ chuyện, nhưng lão trở lại rồi nòe!!! như đã nói với mấy tiểu khả ái nhắn tin hỏi, lão hông bỏ ngang đâu, chỉ là lếch thôi, hic, vậy mà hồi đó còn nói làm xong bộ này làm bộ nữa chớ...tham gì đâu)


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro