Chương 167 Hắn chính là đồ lừa đảo
Gió phất tấm mành đong đưa, mùi hương thoang thoảng.
Trên bàn giấy viết thư ố vàng, tiếng vang khi lật lên không rõ ràng như giấy mới, mà mang vẻ mềm mại của năm tháng, lại chịu không nổi năm tháng mài mòn.
Thái thị không giống như trước nữa, đối với đồ của Ứng Phổ Tâm có cũng được không cũng được, tranh vẽ cũng vậy, bút ký cũng vậy, tùy tiện để đó, tùy tiện cho người ta cũng được, mấy tờ giấy viết thư, nàng lại từng tờ một, cẩn thận mở ra, vỗ nhẹ, muốn vuốt phẳng nếp gấp bên trên, lại lo dùng lực quá lớn, làm rách nó.
Đây không phải là thư, mà là tình yêu một nam nhân dâng cho nàng, nhiệt liệt chân thành, sâu sắc lâu dài, mang theo cả sinh mệnh.
Tầm mắt Diệp Bạch Đinh lướt qua mấy phong thư: "Hắn tốt như vậy, ngươi có từng nghĩ tới sẽ báo đáp hắn?"
"Ta muốn báo đáp hắn, không phải là chuyện rất đương nhiên sao?"
Thanh âm của Thái thị rất nhạt: "Hắn đi vào ta sinh mệnh, đem ta đưa lên một con đường khác, ấm áp cả nhân sinh ta, là người duy nhất trên thế gian hiểu ta, đau lòng ta, thích ta, cứ vậy mà đi rồi, sao ta có thể cam tâm?"
Diệp Bạch Đinh: "Ngươi cảm thấy hắn chết không thích hợp."
Thái thị: "Mới đầu không nghĩ tới, vì đó chính là cái tai nạn, cứu người là lựa chọn của hắn, ta biết hắn là người như vậy, dù không có tận mắt nhìn đến, ta ở trên núi, hắn ở dưới chân núi, nghe kể lại cũng biết là chuyện ra sao, ta không có cách nào trách bất kỳ ai."
"Thương tâm hơn nửa năm, ta mới cảm thấy có điểm không thích hợp. Hắn rất biết dỗ dành người khác, đặc biệt hiểu làm sao để dỗ ta, ở bên cạnh hắn ta cũng biến lười, không muốn nghĩ nhiều, sau khi hắn rời đi không ai quản ta, vạn sự ta phải chính mình khiêng, từ từ nghĩ ra một chuyện rất rõ ràng, lại bị ta xem nhẹ. Hắn trước nay đều không phải là một kẻ ngưỡng mộ phú quý của hầu phủ, từ khi ta biết hắn, hắn ham muốn hưởng thụ vật chất đều rất nhạt, chúng ta dù chưa chính thức thảo luận qua vấn đề này, ta cũng biết hắn căn bản không tính toán vào kinh thành, chỉ muốn sống cuộc đời của riêng mình, tại sao? Là cái gì, làm hắn thay đổi chủ ý?"
Khóe môi Thái thị gợi lên vẻ trào phúng: "Ta nhận ra, cẩn thận tìm tìm, phát hiện hầu phủ không thích hợp cho lắm, không phải mấy thứ 'tư tình', mấy thứ dơ bẩn đó, chúng ta vào hầu phủ là biết, chả ai mù hết, không phải cho là che một tầng quần lót, người khác liền không thấy, cái hầu phủ này, có một bí mật khác —— hình như rất sâu rất sâu, đụng vào một chút liền mất mạng."
Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liếc nhau, thấy được trí tuệ của nhị phòng.
Thái thị rõ ràng rất thông minh, còn rất có quyết đoán, 'bí mật' vẫn luôn chưa bị phát hiện mà cũng bị nhìn trộm, có thể là Ứng Phổ Tâm phát hiện bí mật này trước một bước, nhận thấy được nguy hiểm bên trong, cố ý dùng lời nói hoặc phương pháp khác kiềm chế tầm mắt Thái thị, không cho nàng dính vào nguy hiểm, mà chính hắn...... Rất có thể đã chạm tới trung tâm, thậm chí cũng là vì cái này, 'tử vong ngoài ý muốn'.
Thái thị cười nhạo: "Ta là kẻ lãnh tâm lãnh phổi, nhờ lão súc sinh đó ban tặng, chuyện gì chưa từng nghe qua, chuyện gì chưa thấy qua, loại chuyện tư mật như ở hầu phủ này, dọa ta không được, cũng cản ta không được ta, ta không sợ, cũng không muốn để tâm, ta chỉ muốn biết phu quân ta vì cái gì mà trở về, có phải bởi vì bí mật này hay không, tìm bao lâu, cuối cùng có rõ ràng hay không, hắn chết có liên quan gì đến chuyện này hay không."
Diệp Bạch Đinh: "Ngươi hoài nghi hắn bị diệt khẩu?"
"Ta mới đầu hoàn toàn không nghĩ theo hướng này, chỉ là có chút khó tiếp thu việc hắn chết, ta hiểu biết hắn, hắn bơi rất tốt, khi đó nước lũ bùng lên là không sai, nhưng tốc độ chảy cũng không quá xiết, đường sông cũng không có đoạn gấp khúc hoặc dốc đứng, với năng lực của hắn, ứng đối hẳn là không thành vấn đề, sao lại phát sinh ngoài ý muốn như vậy?"
Thanh âm Thái thị hơi hòa hoãn: "Sau này ta tự mình đi nhìn lại phần đê từng bị lũ bao phủ, bao gồm cả vị trí nước lên cao nhất lúc đó, tìm người rành thuỷ lợi hỗ trợ vẽ đường phân tích, suy xét hết tất cả tình huống ngoài ý muốn, kiểu gì cũng cảm thấy hắn chắc là dừng lại ở chỗ nhà cửa bị ngập nào đó. Mưa to qua đi, gian nhà kia đã sớm không còn bộ dạng nguyên thủy, chủ nhân đã an gia ở nơi khác, nơi này liền hoang phế, ta cẩn thận bò lên trên nhìn, phát hiện chỗ ngói trong phòng, có một chỗ dấu vết không đúng lắm."
"Ta từ nhỏ sinh hoạt quẫn bách, không có gia tài gì, từng tự mình tìm đồ điêu khắc, tặng hắn một con dấu bằng đá núi, hắn rất thích con dấu này, vẫn luôn mang trên người, trên chỗ ngói kia, lưu lại chính là dấu vết từ con dấu này, ta liếc mắt một cái liền nhận ra tới, lúc ấy đã qua đi thật lâu, nước cũng đã rút sạch, dấu vết của con dấu đã mờ đi, nhưng ta vẫn có thể nhìn ra được vết chà xát bên trên, nó không phải dứt khoát lưu loát in xuống đó, mà là bị cọ xát qua......"
Thái thị híp mắt, giọng nói mang vẻ tức giận: "Phu quân ta cứu người là tự nguyện, bị cuốn vào nước lũ là ngoài ý muốn, hắn cũng không từ bỏ, vẫn luôn giãy giụa cầu sinh, nhưng có người không cho hắn trồi lên, có khả năng là ngồi thuyền ở gần đó, có thể là sử dụng cách gì khác, lần lượt dìm hắn vào trong nước, không cho hắn trồi lên!"
"Thời gian phu thê chúng ta ở kinh thành không tính là lâu, cũng không có kẻ thù gì, ai sẽ làm ra chuyện phát rồ như vậy? Trừ bỏ cái hầu phủ dơ bẩn ghê tởm này, còn có thể có ai? Một ngày nào đó, một ngày nào đó ta có thể tìm được......"
Nàng đột nhiên dừng lại.
Diệp Bạch Đinh hỏi: "Ngươi điều tra rõ chân tướng ngọn nguồn, giúp ngươi trượng phu báo thù, đã biết bí mật này là cái gì?"
Thái thị đột nhiên duỗi tay vỗ trán: "...... Ta nghĩ không ra."
Điểm nghĩ không ra này đúng là chết người.
Diệp Bạch Đinh nghiêm túc quan sát biểu tình Thái thị, không phát hiện ra bất kỳ điểm đáng ngờ nào, hoặc là, người này quá thông minh, quá biết giả vờ; hoặc là, những gì nàng nói đều là thật, thật sự nghĩ không ra.
"Dấu vết con dấu đó ở đâu, còn có thể nhớ ra sao?"
"Có thể." Thái thị nghĩ nghĩ, chỉ ra một chỗ.
"Cẩm Y Vệ sẽ đi thẩm tra," Diệp Bạch Đinh ghi nhớ địa điểm, "Theo như ngươi nói, hôm gia yến xảy ra đó, Ứng Ngọc Đồng cũng rất ồn ào, ngoại trừ muốn khi dễ ngươi, ngươi có nhìn thấy hắn làm cái gì khác không?"
Thái thị nghĩ nghĩ: "Cánh hoa đi, còn là cái lá cây gì đó? Ta thấy hắn thả vào trong canh."
"Hoa mộc cúc?" Diệp Bạch Đinh hỏi, "Sao ngươi lúc ấy không nói ra?"
Thái thị lắc đầu: "Ta chỉ biết đại tỷ dị ứng hoa cúc, cũng không biết thứ Ứng Ngọc Đồng thả vào tên là hoa mộc cúc, nhìn một chút cũng không giống, màu có chút đỏ tím, héo héo, giống như lá trà trong trà hoa quả, động tác của hắn cũng không lớn, thoạt nhìn giống như là duỗi duỗi tay, trên làn hơi nóng thử nhiệt độ canh nóng hay không. Hắn hôm đó vừa thấy ta, ánh mắt liền có chút không đúng, ta muốn nhìn một chút hắn rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì, thứ này là ngoài ý muốn, hay là muốn đối phó ta, ta liền không ăn canh, xem hắn nhằm vào ai."
"Hắn nhằm vào ai?"
"Ai cũng không," Thái thị lắc lắc đầu, "Rất kỳ quái có phải hay không? Canh kia là món đầu tiên lên bàn, tất cả mọi người uống, hắn cũng không phản ứng, ta thử đi múc, hắn ngược lại đụng nghiêng chén của ta, không cho ta uống...... Ta từng cho rằng thứ này là dùng để đối phó ta, nhưng cuối cùng phát hiện, chỉ là tất cả mọi người đều ngủ một giấc, xui xẻo nhất chính là đại tỷ ứng Bạch Tố, nàng dị ứng thứ này, thực sự bị hành một trận."
"Cho nên ngươi ngày ấy, vẫn không có hôn mê bất tỉnh."
"Đúng vậy."
Diệp Bạch Đinh liền cảm thấy rất kỳ quái, nếu hoa mộc cúc là Ứng Ngọc Đồng hạ, hắn biết thứ này sẽ làm người hôn mê, không cho Thái thị uống, vì sao chính hắn cũng hôn mê? Lúc ấy kết quả thi kiểm tại hiện trường, đúng là có ghi rõ, Ứng Ngọc Đồng bị siết chết, trên người không hề có dấu vết phản kháng, trạng thái lúc đó rõ ràng là đang hôn mê......
"Ứng Ngọc Đồng có ăn canh không?"
Thái thị: "Có uống."
Diệp Bạch Đinh ngẩn ra: "Hắn uống?" Hắn là ngốc hay là ngu?
"Ta cho hắn uống," Thái thị rũ mắt, "Hắn không cho ta uống canh, chính hắn cũng không uống, rõ ràng là có vấn đề, sao ta có thể ngồi yên để hắn tính kế? Ở ngay lúc hắn uống rượu với thế tử, lặng lẽ đổi chén của hắn."
Diệp Bạch Đinh:......
Vậy thì hắn phải bất tỉnh.
Thái thị: "Sau đó là mấy thứ lời lẽ tào lao buồn cười đó, già răn dạy trẻ cho ngoan một chút, đừng gây chuyện, trẻ châm chọc nữ nhi xuất giá trở về, sống cũng thật khoan khoái, trong nhà đều không màng mấy nam nhân chết sống, chủ lý nội trợ thì cố giảng hòa, đương gia quản lý thì mở miệng ra điều chỉnh, mỗi người đánh 50 đại bản...... Tới tới lui lui đều là cái dạng này, ta nghe thật sự phiền, liền đứng dậy cáo từ, chuyện sau đó nữa, ta vừa rồi cũng nói qua, chính là bị hắn uy hiếp, đến thư phòng hắn, phát hiện hắn đã chết."
Diệp Bạch Đinh trầm ngâm.
Nếu mục đích Ứng Ngọc Đồng dùng hoa mộc cúc, là làm cho mọi người hôn mê, nhân cơ hội khi dễ Thái thị, thuận tiện tra tấn Ứng Bạch Tố một chút...... Đối phó Ứng Bạch Tố, có vẻ không khó hiểu, hắn không thích Ứng Bạch Tố, hai người vẫn luôn có chút oán hận chất chứa, nhưng khi dễ Thái thị, vì sao muốn cho mọi người hôn mê? Với sự dơ bẩn của hầu phủ này, làm chuyện này còn sợ người khác biết?
"Ứng Ngọc Đồng......có sợ ngươi không?"
"Sợ ta?" Thái thị thiếu chút nữa cười, "Trên đời này còn có kẻ Ứng Ngọc Đồng sợ? Ngoại trừ cha hắn, hắn sợ ai? Ngay cả đại tỷ đều dám mắng, nếu không nhờ Từ Khai......"
"Từ Khai như thế nào?"
Thái thị rũ mi: "Các ngươi chắc là đã tra được? Tuy là đại tỷ không được trong nhà coi trọng, cũng là có người nhớ."
Lời này ám chỉ nặng nề, nàng có vẻ không muốn nói ra nhiều hơn, Diệp Bạch Đinh lại hiểu hết. Từ Khai là quản gia, hầu phủ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, đều không thoát khỏi tay hắn, hắn thích Ứng Bạch Tố, Ứng Ngọc Đồng đối với Ứng Bạch Tố không tốt, hắn liền đối với Ứng Ngọc Đồng không tốt, lại nói tiếp cấp bậc nghiêm ngặt, người ta là chủ tử, hắn là hạ nhân, hắn có thể làm gì được người ta?
Nhưng có câu nói kêu Diêm Vương dễ thấy, tiểu quỷ khó chơi. Hạ nhân có chiêu số của hạ nhân, ăn mặc chuẩn bị của chủ tử, trong phòng vẩy nước quét nhà sửa sang lại, tất cả mọi việc, có phải đều cần đến hạ nhân làm? Thứ ngươi cần, tiền ngươi tiêu hàng tháng, phần của ngươi, người khác chạy chân nhanh là một chuyện, chạy chậm là một chuyện khác, khả năng mùa hè đều tới rồi, quần áo mùa xuân của ngươi còn chưa có làm xong kìa, ngươi không vui đánh chửi, cằn nhằn, được, đầu này tăng lên cho ngươi, mấy đầu khác càng trì trệ, ngươi còn có thể lần nào cũng dựa việc cằn nhằn mà giải quyết lại?
Ứng Ngọc Đồng và Ứng Bạch Tố mâu thuẫn, có thể coi là không quan trọng, từ lúc còn nhỏ đã bắt đầu, Từ Khai ngồi vững vàng, tất nhiên cũng có thể luôn chỉnh Ứng Ngọc Đồng chỉ biết ngậm bồ hòn, có khổ nói không nên lời, mâu thuẫn này càng ngày càng sâu, vô pháp điều hòa.
"Từ Khai chết, ngươi khẳng định là đã biết."
Thái thị gật gật đầu: "Đúng vậy."
Diệp Bạch Đinh: "Trước cái đêm hắn được vớt ra từ hồ nước, ngươi có nghe được động tĩnh gì không? Hoặc là, Từ Khai chết, ngươi có hoài nghi ai không?"
Thái thị nhợt nhạt thở dài: "Ta nếu có thể nhớ tới càng nhiều thứ thì tốt rồi, đáng tiếc, chuyện của hắn ta không hiểu ra sao hết, cái gì cũng không biết, ban đêm cũng ngủ sớm, cái gì cũng chưa nghe được."
Lại hỏi thêm mấy vấn đề, Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh trao đổi ánh mắt, hai bên tạm thời không có cách nào hơn, liền tính toán cáo từ.
Trước khi rời đi, Diệp Bạch Đinh hỏi Thái thị câu cuối cùng: "Ứng Phổ Tâm vẽ tranh toàn thân cho ngươi, còn có phần giấy viết thư trên bàn, vì sao đều có một vầng Nga Mi nguyệt?"
Thái thị ngẩn ra một chút, mới rũ mi, nhẹ giọng nói: "Cũng là duyên phận, mỗi một thời khắc quan trọng chúng ta ở bên nhau, gần như đều ở Thất Tịch, thậm chí ngay cả gặp lại trong ngục cũng vậy, trước đó cũng không có vui vẻ mà sống, khi thành thân, hắn ước định với ta, ngày này hàng năm, đều phải vui vẻ, cả đời không được thay đổi."
Nhưng ai biết năm tháng lưu chuyển, bốn mùa lặp lại, Thất Tịch hàng năm vẫn đến, người hứa hẹn lại không còn nữa.
"...... Hắn chính là kẻ lừa đảo."
Khi rời khỏi viện của nhị phòng, đã tới lúc lên đèn, bên ngoài ngọn đèn le lói, bóng đêm dần dần dày đặc, nha hoàn Tiểu Hạnh ra tới lấy cây đèn, trong phòng chỉ còn một mình Thái thị, nàng lẳng lặng ngồi, bên người trống vắng, bóng dáng chìm trong bóng đêm sâu thẳm, giờ phút này làm bạn với nàng, chỉ có một chồng giấy viết thư thật dày bên cạnh bàn.
Nga Mi nguyệt, tố tâm sự, mong giai nhân, ngô tâm an.
Giấy đoản tình trường, tự tự ôn nhu.*
*Trăng lưỡi liềm, biểu đạt tâm sự, mong nhớ giai nhân, lòng ta an ổn. Giấy ngắn tình dài, chữ chữ ôn nhu.
Theo Cừu Nghi Thanh ra cửa, cưỡi lên ngựa, thật lâu thật lâu sau, thanh âm hơi nhẹ của Diệp Bạch Đinh mới cuốn theo gió, nhàn nhạt: "Nếu là tất cả người có tình trên thế gian, đều có thể mỹ mãn thì tốt rồi."
Cừu Nghi Thanh ôm hắn vào ngực, gắt gao: "...... ừm."
......
Tới cửa Bắc Trấn Phủ Tư, Cừu Nghi Thanh thả Diệp Bạch Đinh xuống ngựa, còn mình lại không xuống dưới: "Ngươi đi về trước, ta có chuyện muốn xác nhận, rất nhanh sẽ trở lại."
"Được."
Diệp Bạch Đinh trở lại noãn các, cũng không có tâm tư làm gì khác, dứt khoát mở hết hồ sơ manh mối, trải ra ở trên giường đất, trên bàn nhỏ, phân loại sửa sang lại, phân tích tự hỏi, kết nối thêm lần nữa.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài càng ngày càng an tĩnh, tiếng hoa lửa tuôn ra từ đuốc trản cũng vang hơn, trong viện có tiếng bước chân rõ ràng, từ xa đến gần, xông thẳng về hướng noãn các, rất quen thuộc, là của Thân Khương.
Thân Khương đột nhiên dừng lại, hành lễ, đồng thời vấn an, thì ra Cừu Nghi Thanh cũng đã trở lại.
Hai người đẩy cửa ra, đi vào noãn các, nhìn đến chính là thiếu gia đang ngồi xếp bằng ở bên cạnh bàn, còn có sơ đồ phân tích manh mối đầy tường đầy bàn......
Thân Khương nghĩ, được rồi: "Vừa lúc, chúng ta tâm sự vụ án?"
Nói xong hắn gãi gãi đầu mình, có chút không quá dám tin tưởng, khi nào bắt đầu, mình làm việc tích cực như vậy? Trước kia không phải có thể trốn việc thì trốn, có thể lười biếng liền lười biếng sao?
Nhưng hiện tại nhìn đến án tử, hắn đúng là rất hưng phấn a!
Diệp Bạch Đinh khá ổn trọng, nhường ra một chút, để Cừu Nghi Thanh cùng Thân Khương đều ngồi xuống: "Tới đi."
Thân Khương trước hết báo cáo: "Thi thể Từ Khai thật đúng là không phải cứng rắn vác đi, mà dùng xe đẩy nhỏ, xe của hạ nhân làm vườn, kích cỡ không lớn, một bánh, đẩy cái thi thể rất tiện, xe kia rất dễ thấy, ngày thường lúc không cần thì dẹp qua một bên, chỉ cần đi ngang qua, là có thể thấy. Trong đường ngầm không phát hiện dấu xe, nhưng trên xe đẩy phát hiện dấu vết do nút áo ở eo Từ Khai để lại, cái nút kia của hắn làm bằng đồng thau, dấu cọ sát rất rõ ràng, nhìn rất rõ."
Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Trải qua đối chiếu giữa thi kiểm cùng khẩu cung, thời gian Từ Khai tử vong đại khái ở vào giờ Tý đến giờ Dần, trong thời gian này, người có liên quan đến vụ án đều ở nơi nào, có hành động nào khác thường không?"
Thân Khương: "Ta cẩn thận tra qua, vì trong phủ liên tiếp phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mọi người đều rất cẩn thận, tới buổi tối, gần như chỗ nào cũng để đèn, viện của các chủ tử cũng vậy, cho nên cũng không thể xác định, đêm đó ai ngủ, ai không ngủ, cũng không thấy được ai đi lại...... Hung thủ có thể là thừa lúc người khác không chú ý mà hành động, ta xem qua lịch phân công của hạ nhân bọn họ, rất dễ dàng lợi dụng sơ hở."
"Lão hầu gia ở một mình, Ứng Bạch Tố ở một mình, Thái thị Lư thị đều là ở một mình, thế tử cùng đại phu nhân thì sao, hai người bọn họ có khả năng làm chứng cho nhau không?"
"Không thể," Thân Khương lắc lắc đầu, "Đêm đó thế tử bận công vụ, nghỉ ở thư phòng, tất cả những người liên quan đến vụ án, đều là 'đơn độc' ở riêng một chỗ."
Cừu Nghi Thanh: "Lúc ngươi đến thì sao? Hôm đó sáng sớm, ngươi đến hầu phủ tìm Từ Khai nói chuyện, đều có ai ở trong phủ?"
"Ta ngẫm lại......"
Thân Khương lấy ra sơ đồ hầu phủ chính mình đơn giản phác hoạ lại, ở trên vòng mấy cái điểm: "Đây là vị trí mọi người."
Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh cùng nhau thò lại gần nhìn nhìn, trong lòng dần dần thấy ra.
Cừu Nghi Thanh lấy ra một phần tư liệu tin tức: "Đây là vừa nhận được, tư liệu Lâm Thanh vệ sở tra được về nhị phòng."
Diệp Bạch Đinh cầm lên lật lật, phần lớn đều khớp với lời Thái thị. Một ít chi tiết hai người ở bên nhau, nguyên nhân sinh tình, quá mức tư mật, rất khó tra rõ ràng, nhưng mỗi người đối chiếu thời gian, chuyện đã làm, biểu hiện tình cảm, hoàn toàn có thể củng cố sự thật này.
"...... Thái thị không có nói dối, ít nhất là trong việc này."
Nàng cùng Ứng Phổ Tâm, thật là một đôi tình nhân.
"Không nói dối? Có ý tứ gì?" Thân Khương không hiểu.
Diệp Bạch Đinh liền kể lại chuyện hôm nay cho hắn nghe, Thân Khương nghe xong, lau mặt: "Cũng là người đáng thương."
Cừu Nghi Thanh lại cảm thấy lời này của tiểu ngỗ tác có thâm ý, trọng điểm là —— ít nhất là trong việc này.
Y vẫn không nói gì, Diệp Bạch Đinh dứt khoát nghiêng đầu nhìn y: "Chỉ Huy Sứ không cảm thấy vậy?"
Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Thái thị chắc là rất thông minh."
Thân Khương: "Từ từ, ý của các ngươi là —— Thái thị nói dối?"
Cừu Nghi Thanh nói một câu, Diệp Bạch Đinh liền biết bọn họ lại nghĩ giống nhau, có chút vừa lòng: "Ừm."
Thân Khương hoàn toàn không hiểu nổi: "Người vừa mới ăn xong giải dược khôi phục, ngay dưới mí mắt hai người, cảm xúc kích động kể hết chuyện quá khứ ra, còn có tâm tư bịa chuyện?"
Cái này phải yêu cầu tâm cơ cỡ nào, mệt cỡ nào!
Diệp Bạch Đinh: "Nàng cũng không phải là nữ tử bình thường, nàng rất thông minh."
Nhưng thông minh cũng không thể là lý do để cho là người ta nói dối a...... Thân Khương không hiểu nổi cái logic này.
Diệp Bạch Đinh nhìn hắn, thở dài: "Quá khứ của nàng, ta vừa rồi cũng đã kể lại cho ngươi nghe, nàng có phải là một nữ tử rất dũng cảm, rất cứng cỏi?"
"Phải," Thân Khương gật đầu, "Bị khi dễ như vậy, còn có thể chống cự mà bước tiếp, Thân Khương ta phục nàng!"
Diệp Bạch Đinh: "Nàng bị bắt trả nợ cờ bạc, gặp qua nhân gian ấm lạnh, phương diện dơ bẩn nhất của lòng người, đối mặt với chỉ trích 'giết người', nàng có thể thong dong cầm dao róc xương, ứng đối với sơn phỉ, tuổi còn nhỏ liền dám giúp người khác khiêng xác kiếm tiền, chỉ là nhìn thấy thi thể Ứng Ngọc Đồng treo trên xà nhà, liền hoảng hốt sợ hãi, không nghĩ được cái gì, cái này bình thường sao?"
Thân Khương nghĩ nghĩ, thật là có điểm không bình thường.
"Nếu nàng không nhấn mạnh tâm tình này, chỉ nói đã làm những chuyện đó rất gọn gàng ngăn nắp. ta ngược lại còn tin một ít, nàng nói nàng sốt ruột hoảng loạn, không biết như thế nào cho phải, cuối cùng nghĩ tới mấy chuyện này, biện pháp nghe không đúng lắm, ta cảm thấy không quá hợp lý," mặt Diệp Bạch Đinh hơi trầm, "Nàng làm như vậy, nhất định có lý do sâu sắc, tỷ như 'trần duyên đoạn' này, chính là nàng đã sớm chuẩn bị tốt."
Thân Khương chụp cái bàn: "Đúng! Còn có 'trần duyên đoạn'! Ngay cả thuốc dẫn đều nói cho nha hoàn, rõ ràng là chủ mưu đã lâu!"
Diệp Bạch Đinh hơi khom người, khuỷu tay chống lên mặt bàn: "Hiện tại trong tay chúng ta có 3 vụ án mạng đã được xác định, Ứng Ngọc Đồng, Sử Học Danh, Từ Khai. Cái chết của Ứng Ngọc Đồng và Sử Học Danh, còn được tính kế khá kín kẽ, nếu không phải Cẩm Y Vệ vừa vặn chạy tới, vụ án của Ứng Ngọc Đồng có thể sẽ không tra sâu như vậy, hài cốt Sử Học Danh cũng rất khó bị phát hiện, cái chết của Từ Khai xử lý lại hơi ẩu, dù đã làm sai lệch một chút về thời gian, còn có 'di thư' làm chứng, đem cái chết của Sử Học Danh và Ứng Phổ Tâm đẩy vào tay Ứng Ngọc Đồng đã chết, nhưng vụ án cũng không thể cứ vậy mà kết, chỉ cần tra kĩ, có trăm ngàn chỗ hở."
Nhất rõ ràng một chút chính là, trong di thư của Từ Khai nói, bốn năm trước khi Ứng Phổ Tâm chết, Ứng Ngọc Đồng ở ngay thôn trang, nhưng Thái thị nói Ứng Ngọc Đồng không có ở đó, nàng để tâm đến cái chết của trượng phu như vậy, trước đó sau đó đều tra xét lâu như vậy, nếu Ứng Ngọc Đồng có dính vào, nàng không có khả năng không biết, điểm này không có gì để giấu giếm.
Cừu Nghi Thanh: "Chúng ta có thể thử phân tích động cơ của hung thủ, nguyên nhân bắt đầu ý tưởng, cùng với trở ngại có thể gặp phải."
"Ta nói trước!" Thân Khương giơ tay, đôi mắt sáng lên, "Lão hầu gia là người có quyền lực lớn nhất trong phủ, thoạt nhìn giống như đã giao quyền, cái gì đều để cho thế tử làm, kỳ thật ông ta mới là người kết nối củng cố quan hệ của tất cả mọi người, người ngoài nhìn vào, tất cả đều là mặt mũi của ông ta, nếu ông ta muốn loại trừ ai, trị ai, chính là chuyện dễ như trở bàn tay, chắc là không tồn tại bất kỳ trở ngại gì? Thế tử cũng như vậy, hắn là người lớn nhất trong phủ sau cha hắn, giữa phụ tử không bí mật, chuyện lão hầu gia có thể làm được, hắn cũng có thể làm được, xử lý kẻ nào không nghe lời, dễ như trở bàn tay!"
Diệp Bạch Đinh trầm ngâm: "Đối với hai người đó, phương hướng chúng ta suy xét có thể là ——người nào mang đến phiền toái. Nếu lúc bọn họ đang làm chuyện bí mật bị ai thấy được, xử lý như thế nào để giải quyết hậu quả? Ai đi làm? Mức độ nào có thể giao cho hạ nhân, mức độ nào không thể giao cho hạ nhân, loại phiền toái, phải do chính bọn họ xử lý, không dám để lọt ra ngoài?"
Cừu Nghi Thanh: "Đại phu nhân Vương thị, quyền lực không bằng hai nam nhân trong phủ, nhưng nàng ta quản lý nội trợ, chỉ cần là chuyện trong nhà, nàng ta đều có thể hoàn thành lặng yên không một tiếng động."
Thân Khương: "Vậy nếu là nàng ta giết người, động cơ có thể là bí mật bị phát hiện không? Tòm tem với cha chồng, cũng không phải là cái chuyện gì sáng rọi, để người ngoài biết, thanh danh đời này của nàng ta đi tong."
Diệp Bạch Đinh: "Lư thị cũng có thể là bởi vì cái này, nàng ta còn phải thêm một điểm, nàng ta không hề thích trượng phu của mình một chút nào, thậm chí còn tràn ngập oán hận, cảm thấy Ứng Ngọc Đồng chết mới tốt, chết rồi nàng ta mới dễ dàng."
Thân Khương: "Nàng ta giống như cũng có mâu thuẫn với Từ Khai, chờ chút ta lật xem...... Tìm được rồi! Lư thị chẳng những từng cãi nhau với Từ Khai, còn cãi nhau với Sử Học Danh! Bất quá thoạt nhìn là chuyện cũ mấy năm rồi, chúng ta phải suy xét cẩn thận."
Diệp Bạch Đinh: "Thái thị thì cực kỳ thông minh, nàng ta rất nỗ lực làm bản thân lu mờ, nhưng tư liệu Chỉ Huy Sứ cùng ngươi bài tra đều có thể nhìn ra, chuyện nàng ta làm cũng không hề ít, tỷ như chống lại lão hầu gia, khi ở Lâm Thanh thành đã đối đầu, kinh thành cũng không chỉ một lần hai lần, so chiêu với chị em dâu, địa vị ngang ngửa với Đại phu nhân Tam phu nhân, nếu nàng ta có kế hoạch gì, thật sự chỉ đơn giản là ăn dược để mất trí nhớ vậy thôi sao?"
Đầu ngón tay Cừu Nghi Thanh gõ lên mặt bàn: "Còn có Ứng Bạch Tố. Nàng ta thoạt nhìn thích lễ Phật, hành vi điệu thấp, trò chuyện qua với nàng ta, sẽ phát hiện không phải vậy."
Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Không sai, nàng ta kỳ thật là người có điểm phản nghịch táo bạo, tính tình hơi nóng, có lẽ bản thân nàng ta cũng biết khuyết điểm này, cố tình bồi dưỡng thói quen lễ Phật, khổ nỗi ăn mặc giản dị, khí chất có giống, tính tình lại rất khó sửa. Nàng ta rất mâu thuẫn, không thích cái nhà này, lại không thể không thỏa hiệp, khi trong phủ có yêu cầu, cũng sẽ hỗ trợ giấu diếm, ngứa mắt người khác, chuyện như giết người, không phải nàng ta không dám làm, chỉ xem có thứ gì, có thể làm nàng ta đặc biệt tức giận hay không."
Thân Khương lại lần nữa chụp bàn: "Không sai! Ở trong cái nhà này, Ứng Bạch Tố từ nhỏ đến lớn liền không được tôn trọng bao nhiêu, trở về cũng vậy, mỗi ngày bị xét nét, còn phải tiếp tục cái loại quan hệ kia với quản gia hạ nhân, trước kia tuổi còn nhỏ, xử sự không quá thành thục, đối với tình yêu cũng có khát khao, giờ tuổi lớn, có thể cảm thấy mất mặt, dứt khoát giết quách Từ Khai đi hay không?"
Ánh mắt Diệp Bạch Đinh sáng ngời: "Kế tiếp, chúng ta lại căn cứ trên chứng cứ manh mối đã có, làm phương pháp loại trừ, xem có thể bài trừ ai hay không."
......
Manh mối đè lên bàn càng nhiều, từng mối dây được nối tiếp, càng lúc càng mạch lạc rõ ràng, trước mắt càng lúc càng sáng, ba người càng thảo luận, càng có tin tưởng, lần này là thật sự là thấy được tia sáng le lói của chân tướng! Lại xác nhận vài cái vấn đề nhỏ, là có thể phá vụ án!
Tác giả có lời muốn nói: Trăm vạn tự lạp!! Rải hoa hoa!! Tấu chương mở ra phần đoán hung thủ, giống như trước đây ha, trong vòng 24 giờ, trước khi chương sau đăng, nhắn lại ở phần bình luận tấu chương, mỗi người chỉ có thể đoán một cái, bảo bảo nào đoán trúng, chân tướng rõ ràng sẽ thu được bao lì xì nhỏ tâm ý của tác giả! Người tình nghi của vụ án này được liệt kê như sau: Lão hầu gia, thế tử, đại tỷ Ứng Bạch Tố, đại phu nhân Vương thị, Nhị phu nhân Thái thị, Tam phu nhân Lư thị.
Năng lực đóng khung vụ án của tác giả...... nước mắt lưng tròng, không nói nữa, hiểu đều hiểu, đoán mò, toàn dựa vào rút thẻ, thời điểm triển lãm Âu phi tới rồi, các đại đại xông lên, xem ai có thể rút trúng tấm SSR hung thủ lần này! (づ ̄3 ̄)づ╭~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro