Chương 171 Các ngươi mới không xứng
Tiềm long tại uyên, tất phi cửu thiên.
Một chữ 'long', ở thời đại này có ý nghĩa tượng trưng phi thường đặc thù, ngoại trừ thiên gia hoàng tộc, ai có thể sử dụng, ai dám sử dụng?
Tất cả mọi người đều biết, hiện giờ Vũ An Đế tại vị, chính quyền củng cố, lòng người đang dần hợp lại, tương lai có tiềm năng, hắn còn rất trẻ, hoàng hậu phải tháng sau mới cưới, trong cung không có phi tần, cũng không có tiểu hoàng tử, 'tiềm long' này là chuyện như thế nào?
Một chữ 'tiềm', ý tứ khá vi diệu, là giấu đi, là ẩn ở dưới nước, không muốn ai biết......
Nghĩ như thế nào đều rất ý vị thâm trường, khó trách hầu phủ giữ kín như bưng chuyện này, cái gì cũng không chịu nói, cái này đích xác không phải bí mật bình thường, đây là tội lớn đáng bị tịch thu tài sản và giết cả nhà!
"Ông đang làm việc cho ai?" Diệp Bạch Đinh nhìn về phía lão hầu gia, mặt mũi sắc bén, "Người trong cung, không dùng đến chữ 'tiềm' này, ta đoán, người này ở bên ngoài, đúng không?"
Cừu Nghi Thanh thì rất trực tiếp: "Chủ tử của ông là ai? Hoàng tử lưu lạc dân gian?"
Nói xong, thính đường lặng ngắt như tờ, không một ai dám nói gì.
Mấy phong 'mật tin' giữa hầu phủ và người khác, là chính tay Cừu Nghi Thanh lôi ra.
Từ lúc tra hoa mộc cúc bắt đầu, y đã ẩn ẩn cảm thấy có chút không thích hợp, Ứng Ngọc Đồng là kẻ thanh sắc khuyển mã, trò gì cũng dám chơi, nhưng quan hệ của hắn cố định, bản thân cũng có kiêu ngạo xuất thân hầu phủ, đồ quá cấp thấp sẽ không dùng, thứ từ phiên bang truyền đến như hoa mộc cúc, thứ có ẩn ý đặc thù, sao hắn biết được, còn chuyên môn đi mua?
Bẫy là Thái thị dựng, phương hướng là Thái thị dẫn đường, nhưng Thái thị không có khả năng mọi chuyện đều an bài cẩn thận, để cho người khác có quyền tự chủ nhất định trong việc chọn lựa, mới không phát hiện bản thân đang bị thao tác, các loại chứng cứ cũng biểu hiện, là Thái thị đối với hoa mộc cúc, cũng không rõ ràng.
Ứng Ngọc Đồng từ đâu mà biết đến hoa mộc cúc? Hoàn cảnh xung quanh hắn, có ai thảo luận tin tức, mà hắn có khả năng tiếp thu đến?
Cừu Nghi Thanh theo sợi dây này, dần dần, thế nhưng tra trở về hầu phủ...... Có một số việc quá mức không thể tưởng tượng, mà chuyện lại trọng đại, khi không có xác thực chứng cứ, y không thể nói với bất kỳ ai, một chút nguy hiểm bị lộ tẩy cũng không thể có.
"Các ngươi tìm được một vị hoàng tử 'lưu lạc dân gian' ở ngoài, cảm thấy hắn mới là chính thống của Đại Chiêu ta, muốn ủng hộ hắn tạo phản?"
Lời này vừa nói ra, sảnh đường càng thêm yên tĩnh, không khí cũng căng chặt lên.
"Các ngươi chọn cho mình một vị chủ tử, thề nguyện trung thành, cũng chưa quên thêm nhiều tâm nhãn, để lại cái đường lui, mật tin lui tới giữa các ngươi dựa theo quy củ duyệt sau lập tức đốt bỏ, nhưng mấy phong tương đối mấu chốt, ông lại giữ lại."
Cừu Nghi Thanh nhìn về phía lão hầu gia: "Ông nghĩ hay lắm, nếu như sau này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ông còn có cơ hội phản bội tố giác, bảo đảm mạng nhỏ cho chính mình, trăm triệu không nghĩ tới, mấy phong thư này bị Từ Khai trộm đi, thành thứ bảo mệnh cho Từ Khai."
Từ Khai trợ giúp thế tử, xử lý giải quyết tốt hậu quả, là từ 6 năm trước bắt đầu, nhưng trước đó, hắn ở trong phủ đã sống đến hô mưa gọi gió, thực thuận lợi, thứ bảo mệnh cho hắn, tất nhiên là có được từ lão hầu gia.
Mật tin mất đi, đối với lão hầu gia tới nói là cái tin tức trí mạng, một khi mấy bức thư này bị phát hiện, muốn ông ta chết không chỉ có đương kim Thánh Thượng, còn có chủ tử mà ông ta vừa chọn lựa, nguyện trung thành —— đã nói với ngươi quy củ, duyệt sau lập tức đốt, tại sao không đốt?
Cho nên ông ta vô cùng sốt ruột, vừa trấn an Từ Khai, không dám động đến hắn, vừa vận dụng lực lượng trong tay, lặng lẽ, không dấu vết mà tìm kiếm, đáng tiếc Từ Khai giấu quá tốt, ông ta vẫn chưa tìm được.
Người đã chết thì khác......lúc còn sống đã nhịn, không đi nơi cất giấu xem một cái, trước khi chết thì sao?
Sau khi Từ Khai chết, ông ta tăng mạnh tìm kiếm, nhưng có tăng cỡ nào, cũng đều là ở trong tối giở trò, vẫn không dám lộ ra, ra mặt tìm. Cẩm Y Vệ thì khác, thân là Chỉ Huy Sứ, tiếp quản vụ án này, Cừu Nghi Thanh có thể nghênh ngang mà tìm, không kiêng nể gì mà lục lọi, chuyện vận dụng nhân số chiếm ưu thế tuyệt đối, dựng thiên la địa võng, đương nhiên là tìm ra trước bất kì ai.
"Đặt cùng mấy phong thư này, còn có một phong di thư."
Theo lời Chỉ Huy Sứ nói, Thân Khương mang di thư ra, mở ra, cho mọi người xem.
Đây mới là di thư chân chính, đối với vụ án mà nói không có nhiều tin tức hữu dụng, phần lớn là viết lời muốn nói với Ứng Bạch Tố.
Từ Khai nói mình không phải kẻ tốt đẹp gì, đã từng giết người, từng chôn xác, không biết đã làm bao nhiêu chuyện dơ bẩn cho lão hầu gia, hắn chỉ là một hạ nhân, nô tịch, con đường cả đời ngước mắt là có thể nhìn tới cuối, vốn không nên đối với đại tiểu thư sinh ra ý nghĩ xằng bậy, nhưng hắn nhịn không được. Cao cao tại thượng đích tiểu thư, cô nương tôn quý nhất hầu phủ, cho hắn một ánh mắt, hắn đều có thể vì nó mà nhảy nhót không thôi. Hắn muốn chiếm hữu, muốn càng nhiều, muốn càng lâu.
Hắn biết đại tiểu thư cũng không thích hắn, cảm thấy hắn hạ tiện, xấu xa, không xứng, ghét bỏ hắn thô lỗ, nhưng hắn không muốn lui, bị ghét bỏ, bị chán ghét cũng không sao, hắn vẫn muốn chiếm hữu nàng, hắn đúng là thích nàng, có quay lại lần nữa, hắn vẫn lựa chọn như vậy, hắn là hiếu thắng khát cầu, tất cả đồ vật mà hắn không xứng, quy củ hắn không xứng, hắn cũng muốn cứng rắn giữ lấy! Hắn không sợ chết, chỉ sợ trước khi chết, không có thống thống khoái khoái, mà sống đúng cách mình muốn.
Hắn biết hắn đời này không có khả năng viên mãn, quy củ không cho phép, hầu phủ không cho phép, chính Ứng Bạch Tố cũng sẽ không cho phép, hắn cái gì cũng sẽ không nói với Ứng Bạch Tố, để nàng cảm thấy hắn là một kẻ xấu xa tâm cơ thâm trầm cũng khá tốt, chết cũng chết một mình, không tiếc nuối. Nếu có kiếp sau, hắn vẫn cứ hy vọng gặp được Ứng Bạch Tố, mặc kệ là cầu xin, là cứng rắn giữ lấy, hay là rốt cuộc có thể đem nàng nhốt lại, khóa lại bên cạnh mình, hắn đều muốn được nhìn thấy nàng, chạm đến tay nàng lần nữa......
Đầu ngón tay Ứng Bạch Tố run nhè nhẹ.
Nàng là hầu phủ đích trưởng nữ, từng là cô nương mà khuê tú khắp kinh thành hâm mộ nhất, từng có tuổi xuân đẹp nhất, cũng rốt cuộc từ trân châu biến thành mắt cá, trở thành nữ nhân mà cả trượng phu cùng bà bà đều ghét bỏ, từng ngày khô héo già nua, hài tử cũng chết non.
Nàng từ nhỏ liền biết mình là không được người chờ mong, trước nay đều không thích thế giới này, chán ghét người khác, cũng chán ghét chính mình, muốn chống cự, lại không biết bắt đầu từ đâu, cũng luyến tiếc áo cơm phú quý được hưởng thụ, chết sao, hình như cũng không đến mức, vẫn luôn sống mơ màng hồ đồ, liền mê mang, cũng không biết chính mình mê mang cái gì.
Chuyện trong nhà, nàng kỳ thật biết rất nhiều, không biết cũng có thể đoán được, chưa bao giờ cảm thấy hứng thú, chỉ là cảm thấy nhạt nhẽo. Nàng lễ Phật, lại không có cầu Phật Tổ phù hộ, nàng kỳ thật cũng không tin, chỉ là không có chuyện gì để làm, nàng không biết chính mình muốn làm cái gì, nên làm cái gì.
Nàng cũng vẫn luôn không thích Từ Khai. Một hạ nhân mà thôi, cũng xứng mơ ước nàng sao? Nàng chỉ là muốn tìm kích thích, muốn cho phụ thân giận dữ, lại không thể không bận trước bận sau bao che cho nàng, nàng muốn cho những người này thêm phiền toái, làm cho bọn họ nhớ kỹ, hầu phủ còn có một người là nàng!
Nàng muốn cho mình thống khoái, nhưng vẫn chưa tìm được thống khoái, giống như cuộc sống làm gì cũng không thống khoái được, cho dù đến lúc này, nàng ghét bỏ Từ Khai đã thật lâu, không chỉ một lần hận nam nhân không chết đi cho rồi, hiện tại người chết thật, để lại bức thư như vậy, lòng nàng cũng không có thoải mái, trong lòng còn có một loại cảm giác chua xót nói không nên lời.
Vì sao chứ...... Nàng không nghĩ ra.
Thính đường an tĩnh, âm thanh ngưng trọng, trầm thấp mang uy áp của Cừu Nghi Thanh lại vang lên: "Phụ tử các ngươi, là muốn bổn sứ tiếp tục hỏi hung án, hay là hỏi mấy cái phong thư này?"
Thẩm vấn vụ án, hay là mật tin?
Hai cái hại so sánh thì lấy cái nào nhẹ, đương nhiên là hung án!
Lão hầu gia thật sâu thở dài, nhìn về phía thế tử: "Trong phủ loạn thành cái dạng này, ngươi làm vi phụ thực thất vọng a."
Chuyện tới hiện giờ, đã không có biện pháp lừa gạt qua, ám chỉ trong lời lão hầu gia phi thường rõ ràng, nên làm như thế nào, trong lòng ngươi nên hiểu rõ.
Mí mắt thế tử run một cái, thật lâu sau, mới nghiêm nghị nói: "Không sai, người là ta giết."
Khai rồi!
Diệp Bạch Đinh lặng lẽ hướng Cừu Nghi Thanh dựng ngón tay cái, Cừu Nghi Thanh hơi gật đầu, bên kia Thân Khương hiểu rõ, cho ký lục công văn ở bên cạnh một ánh mắt ra hiệu —— ghi cho kĩ, một chữ cùng không được sót!
Thế tử rũ mắt nhìn mặt đất: "Các ngươi vừa rồi nói đều đúng, 6 năm trước ta tiếp nhận hầu phủ, việc lặt vặt nhiều, không rảnh lo cái khác, hôn sự của tam đệ là ta lo cho hắn toàn bộ, cũng là ở ngay lúc này quen biết Lư thị, thời gian có thể về nhà ở rất ít, ngẫu nhiên quay về cũng là thay bộ quần áo rồi đi, phu thê nhị đệ vào ở hầu phủ, ta cả thời gian chào hỏi cũng không có, phu nhân trò chuyện kết giao với nàng còn nhiều hơn cả ta."
"Hôm Sử Học Danh mang tỷ của ta trở về nhà thăm, đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, trong phủ gặp đạo phỉ, nguyên nhân dính vào chuyện này, là vì bảo hộ một đám hàng hóa của quý nhân...... Quý nhân đồ vật nhiều, làm hỏng tài lộ của đạo phỉ, lần đó bọn chúng mới theo dõi chúng ta, ban ngày ban mặt tới cửa cướp bóc, nhưng bọn chúng cũng không nghĩ, bọn chúng là tặc, là phỉ, quý nhân là quý nhân, khác nhau như trời với đất, phân biệt mây với bùn, bọn họ cũng xứng sao?"
"Ta không có sợ hãi, hầu phủ cũng sẽ không sợ, tổn thất một ít tài sản mà thôi, không coi là chuyện gì lớn, quý nhân biết chúng ta vất vả, sau này sẽ bù đắp càng nhiều, hơn nữa ngày đó quý nhân liền phái tâm phúc, đến hầu phủ trấn an không phải sao? Chúng ta là đặc biệt, quý nhân rất coi trọng."
Thế tử nói một hồi, nheo mắt: "Nhưng Sử Học Danh nhìn thấy. Trong phủ rộng lớn như vậy, cũng không đủ cho hắn dạo, kiểu gì cũng phải tới chọc ta? Trách chỉ trách chính hắn không hiểu quy củ, vận khí không tốt, đụng đến, sẽ phải chết."
"Hắn chạy trốn rất nhanh, nhưng đó là trong phủ của ta, hắn có thể chạy đi đâu? Ta chỉ cần dùng đến đường ngầm, là có thể nhanh chóng chặn đầu hắn, giết hắn."
"Hung khí đâu?" Diệp Bạch Đinh hỏi thế tử, "Ngươi dùng thứ gì, để giết Sử Học Danh?"
Thế tử khoa tay múa chân một chút: "Đinh dài. Lúc ấy đang khẩn cấp, hắn lại chạy quá nhanh, trong lúc nhất thời ta tìm không thấy món nào tiện tay, thuận tay cầm đinh dài trong vườn mà thợ thủ công dùng để sửa chữa, kéo hắn vào đường ngầm, đôi mắt hắn chưa thích ứng, la to người khác cũng không nghe thấy, ta nhân cơ hội đánh hắn hôn mê, đem cái đinh cắm vào gáy hắn."
"Đinh?"
"Đúng, trong góc đường ngầm có đá vụn, rất nhỏ, đập không chết người, dùng đinh thì dư sức."
"Từ Khai thấy được."
"Hắn vốn đang đuổi theo Sử Học Danh, lo Sử Học Danh hiểu lầm cái gì, gây bất lợi cho tỷ của ta, thấy ta đối phó với Sử Học Danh, hắn cũng không có quản, không kinh ngạc, ngược lại còn giúp ta điều đi hạ nhân đang lui tới bên ngoài, thay ta che lấp chu toàn."
Thế tử kể rất bình tĩnh, giống như lúc ấy xuống tay giết một người, với hắn mà nói không phải chuyện gì đáng để đại kinh tiểu quái: "Sau đó ta liền đi tìm tỷ tỷ của ta, nhờ nàng hỗ trợ diễn một trò. Nàng biết trượng phu đã chết, đương nhiên sẽ sợ hãi, nhưng càng chán ghét phiền toái ta mang đến cho nàng, ta không khuyên nhiều, cũng không cần khuyên nhiều, nàng biết phải làm như thế nào, luôn biết. Nàng giúp ta diễn cái trò kia, tất cả mọi người đều biết, cô gia trên đường về nhà, bị đạo phỉ bắt đi, sau đó bị đòi tiền chuộc, giết con tin."
"Đạo phỉ thật sự cướp xong nhà ta liền chạy, cũng không quay lại, đạo phỉ 'bắt đi cô gia', là quý nhân ra tay giúp, người xung quanh, ai có nhân lực lớn như vậy, làm ra chuyện lợi hại như vậy?"
Từng câu, từ chữ, thế tử khai rất rõ ràng, sự thật giết người rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực.
Thái thị nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt rét lạnh như sương: "Phu quân ta thì sao? Phu quân ta Ứng Phổ Tâm, có phải là ngươi giết hay không?"
"A, ai biểu hắn có lòng hiếu kỳ tràn trề như vậy, một hai phải lén điều tra ta chứ? Vốn dĩ mọi người nước giếng không phạm nước sông, ta bận đến không có thời gian về nhà, các ngươi ngoan ngoãn sinh hoạt, không phải khá tốt sao, nhưng hắn cố tình không thích, cố tình muốn gây sự, nếu hắn đã biết, tất nhiên không thể không chết." Thế tử bình tĩnh nhìn Thái thị, đột nhiên cười u ám, "Ngươi khẳng định không biết, đứa bé bị rơi xuống nước kia, chính là ta sắp xếp cho hắn."
Đáy mắt Thái thị bốc cháy lên lửa giận: "Ngươi vì đối phó phu quân ta, mà ném tiểu hài tử vào trong nước?"
Thế tử nhếch môi cười: "Chẳng những buộc hắn không thể không cứu người, ta còn vững vàng ngồi trên thuyền ở xa, nhìn tất cả mọi chuyện, đuổi theo hắn đến hạ du, dùng mái chèo chọc hắn không biết bao nhiêu lần, hết lần này đến lần khác, ấn đầu của hắn không cho thò lên khỏi mặt nước, trượng phu kia của ngươi cứng đầu lắm, nhìn rất gầy yếu, sức lực lại không nhỏ, cứng rắn chống cự non nửa cái canh giờ, mới dần dần chìm xuống, rốt cuộc không nổi lên nữa."
"Ngươi kẻ điên này!"
Thái thị đỏ mắt muốn xông tới, bị Cẩm Y Vệ chặn lại.
Diệp Bạch Đinh nhắc nhở: "Phu nhân chớ nên bị hắn kích thích cảm xúc, ngược lại rơi vào bẫy của hắn! Trước công đường Bắc Trấn Phủ Tư, không được đả thương người!" Thế tử đương nhiên là cố ý, hắn không cảm thấy chính mình làm sai, chỉ cảm thấy cục diện đang tốt đẹp, bị hủy bởi tay một phụ nhân, cơn giận trong lòng dồn nén khó đè: "Ta giết tam đệ, vốn tưởng rằng hắn lại nổi tâm tư, không tuân thủ quy củ, thế nào cũng phải sờ chuyện mình không nên sờ, không nghĩ tới là tiện nhân ngươi làm khó dễ, ngươi vuốt lương tâm ngươi hỏi một câu, từ khi ngươi vào phủ, ta đối với ngươi không tốt sao, sao lại hại ta như vậy!"
Thái thị đã nghe Diệp Bạch Đinh nhắc nhở, lui vài bước, chỉ có nắm tay là nắm chặt: "Ngươi không phải tự xưng là thông minh sao? Mấy thủ đoạn nhỏ này của ta, không phải không phát hiện ra sao?"
Thế tử ghét nhất là bị coi khinh, còn là từ một nữ nhân đã thành công hại hắn: "Sao ta có thể không hoài nghi ngươi! Nhưng ngươi mất trí nhớ, ngươi nói chính ngươi không nhớ gì cả!"
Cẩm Y Vệ tiến vào án kiện, hắn chỉ cảm thấy vận khí của mình không tốt, mới đụng phải, có điều cũng không phải không có không gian thao tác, nhưng mọi chuyện đúng là đi từng bước một, đi tới nông nỗi không thể vãn hồi, sao hắn có thể không nghi ngờ người bên cạnh?
Nữ nhân này...... tiện nhân này, nàng giấu khá lắm!
Đáng tiếc đã ở trên công đường Cẩm Y Vệ, thu thập không được tiện nhân này, cũng vô pháp vãn hồi cục diện hiện tại. Hắn cuối cùng chỉ đành nhắm mắt, thở ra thật mạnh: "Sử Học Danh là ta giết, nhị đệ là ta làm hại, tam đệ là ta thân thủ siết chết, Từ Khai cũng là ta dìm chết...... Đúng như suy đoán của Cẩm Y Vệ trong vụ án này, chi tiết tỉ mỉ xác thực, chứng cứ bày ra, giống như chính mắt nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra, ta không cần lắm lời, mà chỉ ký tên xác nhận."
Cừu Nghi Thanh nhìn Thân Khương: "Đưa cho hắn."
Công văn bên cạnh ghi chép tốc độ tay cực nhanh, đã theo đó mà liệt kê ra hết tất cả thật, chứng cứ, sửa sang lại thành cuốn, mà mỗi chữ đều rành mạch, thoạt nhìn một chút cũng không tốn sức. Thân Khương cầm lên, tự mình kiểm tra một lần, mới đưa cho thế tử: "Đến đây đi, thế tử đại nhân?"
Thế tử cũng xem qua một lần cuộn giấy thật dài, xác định không thành vấn đề, dứt khoát lưu loát viết tên mình, ấn dấu tay.
Án mạng hỏi đến đây, có vẻ đã có thể kết thúc.
Cừu Nghi Thanh thì lại ung dung ngồi ngay ngắn, sắc mặt trước sau như một: "Kế tiếp, liền nói xem vị quý nhân này đi, tên họ là gì? Ở đâu? Các ngươi làm sao mà biết được?"
Thế tử mở to hai mắt, vẻ mặt khó tin: "Ngươi mới vừa nói làm chúng ta chọn ——"
Cừu Nghi Thanh mặt vô biểu tình nhìn qua: "Bổn sứ mới vừa nói, là cho các ngươi lựa chọn trước nhận tội hung án, hay là mật tin, các ngươi lựa chọn hung án, kế tiếp đương nhiên là mật tin, sao hả, có vấn đề?"
Y chính là Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ, sao có thể từ bỏ truy tra chân tướng, đương nhiên là hai cái đều phải hỏi.
Thế tử:......
Hắn dùng biểu tình phức tạp nhìn một cái bản cung khai chính mình vừa nhận tội ký tên, nhắm mắt rũ mi, không muốn nói nữa.
Ngươi không nói lời nào cũng không sao, còn có cha ngươi kìa.
Cừu Nghi Thanh không chút nóng nảy, quay qua lão hầu gia: "Thân phận của 'quý nhân' không phải là nhỏ, vì bảo hộ bí mật này, vì 'quý nhân' làm việc, chết cũng không lùi cũng có mấy người đi, trong tay ông, đã có bao nhiêu mạng người?"
Lão hầu gia hừ một tiếng, không mở miệng, thái độ rất rõ ràng a, không phối hợp.
Ông không muốn nói chuyện, được thôi, Diệp Bạch Đinh nhìn Cừu Nghi Thanh một cái, nhìn về phía Lư thị: "Không biết Tam phu nhân giờ phút này trong lòng cảm thấy như thế nào? Phu thê ngoài mặt là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi mạnh ai nấy bay, thế tử cùng ngươi còn không phải phu thê, chỉ là lợi dụng ngươi, vừa rồi khi bị hoài nghi, liền lôi ngươi ra chắn đao, ngươi thật sự một chút cũng không so đo, còn phải giữ bí mật cho hắn, vì hầu phủ đi tìm chết sao?"
Hốc mắt Lư thị đọng nước mắt, run bần bật: "Ta......"
Chuyện này cũng quá dọa người, bồi dưỡng vây cánh, có ý định mưu phản, còn bị Cẩm Y Vệ tóm được...... Nàng xác thật có vài phần to gan, dám tư thông, tranh giành tình cảm với người khác, nhưng chuyện như vậy, cho nàng một ngàn cái lá gan cũng không dám a!
Diệp Bạch Đinh: "Mưu phản là tội lớn, xét nhà diệt tộc, chết cũng không đủ, Tam phu nhân biết cái gì, hiện tại có thể nói, sau này có muốn tranh công giữ mạng, cũng không có cơ hội."
"Ta...... ta biết một địa chỉ mà thế tử truyền tin!" Lư thị quỳ xuống dập đầu, nói ra cái địa chỉ, "...... Thật sự là chỉ có cái này, thế tử vô cùng cẩn thận, có nhiều nữa cũng không lộ ra, chuyện...chuyện như mưu phản...... ta vô tội a, quý nhân gì đó, tài lộ gì đó, thiếp thân thật sự một chút cũng không biết, cầu Chỉ Huy Sứ thả ta một con đường sống!"
Giờ phút này phụ nhân quỳ trên mặt đất kia, run bần bật, nước mắt và nước mũi giàn giụa, còn mỹ diễm gì nữa, còn nhớ gì thế tử nữa, yêu hay không yêu, ghen hay không ghen, cái gì cũng không có, nàng chỉ là một người bình thường, không muốn bị liên lụy mà chết.
Diệp Bạch Đinh nhìn về phía Ứng Bạch Tố: "Ngươi thì sao? Chắc là cũng có chuyện muốn nói đi?"
Nếu trượng phu chết không thể làm ngươi xúc động, nếu Từ Khai chết không thể làm ngươi thanh tỉnh, vậy chính ngươi thì sao? Giờ này khắc này, tất cả những gì xấu xa ở hầu phủ đều bày ra trước mặt ngươi, ngươi còn muốn tiếp tục hồ đồ, mơ màng mà sống tiếp sao?
Ứng Bạch Tố nhắm mắt, thanh âm hơi khàn: "Ta......ta biết hai người, là phụ thân ta giết, ở kinh thành làm quan, ngũ phẩm, không coi là lớn, nhưng lúc ấy đều là có nhiệm vụ......"
Nàng nói ra hai cái tên, còn có quan chức.
Thân Khương nhanh chóng đốc xúc công văn ghi xuống, tất cả, sau đó tra kỹ!
Thật tốt, lại có tin mới, Diệp Bạch Đinh xem nhẹ sắc mặt càng ngày càng khó coi của lão hầu gia, nhìn về phía đại phu nhân Vương thị: "Đại phu nhân thì sao, không nói hai câu sao? Ngươi thông minh như vậy, biết đến khẳng định còn nhiều hơn so với người khác."
Đại phu nhân rũ mắt, không mở miệng.
Diệp Bạch Đinh lại nói: "Đôi phụ tử hầu phủ này, ra vẻ đạo mạo, giả bộ một phần khiêm tốn ôn nhu, kỳ thật tâm tư tàn nhẫn, là ngụy quân tử không muốn để ai yên. Ngươi mới đầu cũng không biết, lúc tuổi còn nhỏ, thanh mai trúc mã, cũng từng chờ mong tình yêu đi? Ngươi cho rằng trưởng bối quan tâm chỉ là quan tâm, là ngươi có xuất thân tốt, tính tình tốt, ngươi nên có được, ngươi nên được yêu thích. Nhưng sau khi thành hôn mọi chuyện đảo lộn, không còn giống như trong tưởng tượng, người khác nước ấm nấu ếch xanh đối đãi ngươi, ngươi nước chảy bèo trôi, phồn hoa cùng những gương mặt tươi cười xung quanh làm ngươi trì độn, thật lâu sau đó ngươi mới đột nhiên thanh tỉnh, có những thứ chỉ là mặt ngoài nhìn có vẻ hoa lệ, kỳ thật là đã sớm vỡ nát, thối rữa làm người ghê tởm. Nhưng ngươi không thay đổi được sự thật, lại không muốn thừa nhận mình thất bại cùng vô tri, liền thuyết phục chính mình, chính là như vậy, nhà cao cửa rộng đương nhiên là cái dạng này, người khác không hiểu, chửi rủa, là bởi vì bọn họ không đến được độ cao như vậy."
"Ứng Ngọc Đồng dám mơ ước ngươi, cho rằng ngươi không có gì khác với những nữ nhân khác, điều này chọc giận ngươi, ngươi có phải cảm thấy hắn là cái thá gì, chỉ bằng hắn cũng xứng? Hắn biết chuyện ngươi và lão hầu gia, cũng vì lão hầu gia là cha ruột hắn, không dám đắc tội ngươi, nhưng sự khinh bỉ mà đối phương lộ ra từ trong xương cốt, ngươi cả đời đều sẽ không quên."
Diệp Bạch Đinh nhìn đôi mắt của đại phu nhân: "Hiện tại, ngươi thấy rõ ràng chưa? Các ngươi, đều là lôi kéo vào cạnh cửa hầu phủ, những kẻ khuôn sáo quy củ đó, đều thật bất hạnh, chỉ là phương thức bất hạnh không giống nhau. Ngươi thật sự, không muốn nói gì với chúng ta sao?"
Có thể là vì thấy rõ đại thế đã mất, có thể là thật sự bị trát tâm, mặt mũi đại phu nhân tái nhợt, môi mấp máy, lại chưa nói đến vụ án, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào Thái thị: "Ta không phục...... Ta không phục, dựa vào cái gì ta không được...... nàng lại được! Chúng ta, ta cùng Lư thị, đều rất thích Ứng Phổ Tâm, bởi vì hắn tự do, hắn nhiệt liệt, hắn sống trời quang trăng sáng, xán lạn như ánh sáng mặt trời, vì sao một nam nhân như vậy, sẽ coi trọng một nữ nhân bất nhập lưu như vậy? Nữ nhân bất nhập lưu này vừa vào phủ, liền câu đến lão hầu gia cùng thế tử sôi nổi ghé mắt nhìn, nàng dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào dung mạo bình thường lơ lỏng, tính tình im lặng không hé răng này, dựa vào cái gì mà vừa đến, đã chiếu sáng màu sắc trong hầu phủ, trở thành tồn tại nóng bỏng nhất!"
"Ta tự nhận không kém nàng, dung mạo không kém nàng, gia thế không kém nàng, tâm trí cũng vậy, nàng thông minh, ta cũng không ngốc, dựa vào cái gì nàng có thể gặp được nam nhân tốt, sống cuộc sống ân ái viên mãn như vậy, mà ta không thể? Dựa vào cái gì nàng có thể không tuân thủ quy củ!"
Trong lòng đại phu nhân xúc động phẫn nộ khó bỏ qua: "Trên đời này ở đâu cũng như nhau, nam nhân đương gia chủ sự, tam thê tứ thiếp, kinh thành hầu phủ, nhà người thường, đều giống nhau, đều là quy củ này, ngươi là nữ nhân liền không thể quá đòi hỏi, ngươi là nữ nhân thì phải chịu, khi còn ở khuê trung cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, tới tuổi phải nghe lệnh cha mẹ, gả cho một nam nhân, già trẻ đẹp xấu câm hay què, là mệnh của ngươi, ngươi phải nhận, khai chi tán diệp, không được vô hậu, sớm tối thưa hầu, nhà chồng bắt bẻ, ngươi phải chịu, mọi người đều như vậy mà sống, dựa vào cái gì nàng lại không cần!"
Thái thị nghe mà tức cười, giống như đối phương nói là chuyện cười: "Quy củ? Ngươi thật sự biết quy củ là cái gì sao?" Nàng bước ra trước một bước, tay phải chỉ vào ngực trái của mình, mắt sáng rỡ, "Nơi này tán thành, mới là quy củ."
"Phu quân nói với ta, đường ta đã đi qua, chuyện ta đã làm, sách ta đã xem qua, người ta từng thích, đều là giáo dưỡng của ta, không có ai yêu cầu ta gặp chuyện cần phải làm sao, nhưng lòng ta biết, ta nên làm như thế nào, đây là quy củ. Lúc nào cũng cầm roi canh giữ ở cửa, không cho ngươi làm này làm kia, bước sai một bước trên người liền đổ máu, cái này không phải quy củ, mà là công cụ dùng để giam cầm người khác."
"Thứ mà lòng ta tán thành, ta tín niệm cùng cố chấp, ta sẽ cắn răng khiêng, chống đến chết cũng không tiếc, ta không tán thành, cho dù ngươi là ai, ta cũng dám hất đổ, ta đều có thể hất đổ!"
"Ngươi dựa vào cái gì!" Toàn thân đại phu nhân phát run, "Ngươi là một cái tiện dân ở nông thôn, dựa vào cái gì!"
"Dựa vào việc mấy năm nay, đúng là trải qua như vậy!"
Đáy mắt Thái thị sáng quắc, như có lửa đang đốt: "Cơn giận của thiên tử, thây phơi ngàn dặm, cơn giận của thất phu, huyết bắn năm bước, chuyện phu quân ta dám làm, nguyện ý làm, ta cũng nguyện ý đi cùng!"
Đại phu nhân ngơ ngẩn, đột nhiên rơi lệ đầy mặt.
Khóe mắt Thái thị cũng có chút hồng: "Các ngươi đều nói hắn tốt, kỳ thật hắn chả tốt gì hết, mọi chuyện đều nghĩ thay ta, bảo hộ ta kín kẽ, luôn muốn tự khiêng lấy mọi chuyện, không để ta biết được, nhưng chúng ta là phu thê...... sao hắn lại có thể bỏ rơi ta?"
Đại phu nhân: "Ngươi...... không nghĩ tới, hắn có thể chỉ là thương hại ngươi, cũng không phải thích ngươi, ngươi...... không xứng."
"Các ngươi như vậy mới không xứng. Người hắn thích, chính là ta."
Thanh âm Thái thị hơi nhẹ: "Hắn kỳ thật rất phẫn nộ, đối với cái thứ hầu phủ các ngươi gọi là 'quy củ', tất cả phẫn nộ của hắn đều trở thành 'phản kháng phản nghịch' đó, không ai hiểu. Ta cũng gặp rất nhiều việc khó, lão súc sinh mỗi ngày dùng quy củ để áp ta, nói ta là do lão ta sinh ra, thì chính là tài sản của lão, lão có quyền xử lý mua bán, mấy tay đấm của sòng bạc cũng nói, cha thiếu nợ thì con trả, bọn họ tìm ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa, người ngoài đường mắng ta không biết xấu hổ, nữ nhân nhà ai lại xuất đầu lộ diện như vậy......"
"Ta lần nào cũng là đánh bạc sinh mệnh đi phản kháng, có khó khăn liền giải quyết, tranh giành không được thì xông lên, không trốn tránh, không thoái nhượng, ta vẫn luôn rất bình tĩnh, phu quân chưa bao giờ nói qua, nhưng ta biết, hắn thích cảm giác bình tĩnh mà ta mang cho hắn. Hắn thích ta, không phải bộ dạng đẹp hay không đẹp, ngốc hay không ngốc, có dễ dàng thao túng hay không, dễ sinh đẻ hay không, không suy xét đến bất kỳ lợi ích gì, hắn thích chính là con người của ta. Tiền đồ chưa biết, sống hay chết, cũng chả sao, chỉ cần giờ phút này an bình, thì không có gì phải sợ."
Hắn cho nàng nhiều tình yêu cùng ấm áp như vậy, nhiều khẳng định cùng tin tưởng như vậy, sao nàng có thể bị mấy câu thật thật giả giả đánh bại?
Tình yêu của hắn, đã sớm làm cho nàng không chùn bước.
"Ta sẽ không giết người, bởi vì hắn không cho phép ta làm chuyện như vậy. Ta cũng sẽ không tự sát, ta sẽ sống thật tốt, mang luôn phần của hắn. Ta vĩnh viễn sẽ không quên hắn, chỉ cần ta còn nhớ rõ hắn, hắn liền không có chết."
Cho nên sao nàng có thể mất trí nhớ chứ? Nàng muốn đem những kỉ niệm đó ra mà nâng niu cẩn thận, có qua cầu Nại Hà cũng không ném.
"Quân mai tuyền hạ nê tiêu cốt, ngã ký nhân gian tuyết mãn đầu".
*Chàng chôn dưới suối vàng bùn đất tiêu xương cốt, ta gửi thân chốn nhân gian tóc bạc đầy đầu.
Thái thị nhướng mày, đáy mắt sương lạnh sắt bén: "Hắn đã từng nói với ta, người muốn sống như thế nào, quyết định bởi chính mình. Mong muốn của hắn, là mong muốn của ta! Ta nguyện dâng hiến thân mình, dùng ánh sáng nhỏ bé, đổi lấy những ngày tươi sáng! Chuyện hắn có thể làm, ta cũng có thể, người mà hắn không hy vọng ta biến thành, ta vĩnh viễn sẽ không cô phụ, đây mới là phu thê, là đạo nghĩa, là quy củ mà lòng người nên có!"
"Ngươi thì sao, Vương Tinh, ngươi dám hỏi lòng ngươi một câu sao?"
Thái thị đứng trên đại đường Bắc Trấn Phủ Tư, vóc dáng không cao, người cũng có chút mảnh khảnh, nhưng không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của nàng.
Đầu vai nàng vươn ánh mặt trời, sợi tóc theo gió phất phơ, cạnh người là bóng cây ngoài cửa sổ, bóng cây kia vĩ ngạn lại ôn nhu, loang lổ đong đưa theo gió, như một bàn tay to vươn ra, nhẹ nhàng xoa đầu nàng—
Cô nương tốt, đừng sợ.
Tác giả có lời muốn nói: Quân mai tuyền hạ nê tiêu cốt, ngã ký nhân gian tuyết mãn đầu. —— Bạch Cư Dị, 《 Mộng Vi Chi 》
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro