Chương 173 Tiểu ngỗ tác sinh khí
Diệp Bạch Đinh vẫn luôn biết Cừu Nghi Thanh nguy hiểm, Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, sao dễ làm vậy được? Trong xương cốt Cừu Nghi Thanh chính là một người cường đại, rất có tinh thần mạo hiểm, có gan cũng có năng lực du tẩu ở biên giới nguy hiểm.
Nhưng nam nhân này cũng có một mặt vô cùng ưu nhã, quân tử, tất cả những chuyện y làm đều rất rõ ràng, tâm chí chưa bao giờ bị hạ thấp, y biết bản thân mình là một thanh đao sắc bén, giết người rất nhanh, nhất định phải khống chế cho tốt, nếu không sẽ thương tổn người vô tội.
Y vẫn luôn nhắc nhở bản thân, phải khắc chế, phải thanh tỉnh, ở tất cả các mặt.
Diệp Bạch Đinh cho rằng Cừu Nghi Thanh có thể khống chế tốt, đánh bạo đi thử tới thử lui giới hạn cảm xúc của người này, càng ngày càng tự tin, càng ngày càng táo bạo, trăm triệu không nghĩ tới, Cừu Nghi Thanh không điên thì là quân tử, đứng gần một chút đều phải lập tức khắc chế lui ra phía sau, điên lên thì hoàn toàn không phải người a!
Y chính là con cẩu a!
Đó gọi là hôn sao, đó là gặm đi!
Gặm đến hắn răng ê miệng tê, cứ như kiểu dù sao cũng không làm được gì khác, suy xét dứt khoát ăn luôn cho rồi......
Diệp Bạch Đinh còn không dám phản kháng, bởi vì hắn chống không lại sức lực của đối phương, càng phản kháng, đối phương càng hung, càng không muốn dừng lại, như sợ hắn sẽ chạy mất vậy, hắn cảm giác miệng mình cũng không phải miệng nữa, sắp mất luôn cảm giác rồi.
Mất mặt quá.
Yêu đương cái gì, làm bạn trai gì, cẩu nam nhân này không thể cần nữa, dẹp đi!
Diệp Bạch Đinh cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp, hắn chui đầu vào ngực Cừu Nghi Thanh, nhất quyết không chịu ngẩng lên, Cừu Nghi Thanh động đậy, hắn liền ôm chặt y, ôm cực kỳ cực kỳ chặt, chặt đến độ cẩu nam nhân này nếu dám dùng sức, hắn liền sẽ bị thương.
...... Hắn cũng không tin, cẩu nam nhân này dám thật sự ngủ hắn ngay chỗ này!
Cừu Nghi Thanh đương nhiên là sẽ không. Y luyến tiếc.
Ôm sát như vậy, thân thể dán vào nhau, có chút phản ứng không có khả năng tránh khỏi, có chút lửa bị đốt đến càng dữ dội, nhưng tiểu ngỗ tác......ôm ôm, ôm đến ngủ luôn rồi.
Cừu Nghi Thanh:......
"Ngươi là muốn mệnh của ta đi."
Y nhận mệnh mà thở dài, nhẹ nhàng kéo tay Diệp Bạch Đinh ra, để hắn dựa lên hõm vai y, ngủ càng thoải mái.
Vì bận rộn bôn ba vụ án, mệt mỏi lâu như vậy, vừa rồi còn 'kịch liệt vận động', thể lực của tiểu ngỗ tác chống đỡ hết nổi cũng là bình thường, Cừu Nghi Thanh muốn nhìn gương mặt ngủ của Diệp Bạch Đinh một chút, nhưng ánh sáng quá mờ, y không nhìn được gì, chỉ nhẹ nhàng sờ sờ mặt Diệp Bạch Đinh.
Thế gian sao lại có người loá mắt như vậy, đáng yêu như vậy, chỗ nào cũng hợp ý y, luôn làm y kinh hỉ, cho y an ủi, làm nhân sinh của y...... có vẻ trở nên đáng giá mong đợi.
Cừu Nghi Thanh nhắm mắt lại, vẫn nhịn không được, nhẹ nhàng hôn lên trán Diệp Bạch Đinh.
Y vốn dĩ không muốn ngủ, cũng hoàn toàn không buồn ngủ, nhưng giờ phút này trong lòng ngực y ôm người, trước mắt tối đen, không còn gì khác, lại cảm thấy nội tâm an ổn đến khó tả, dần dần cơn buồn ngủ cũng ập đến, ngủ đi.
Vì thế Cẩm Y Vệ cùng Cấm vệ quân kê biên tài sản hầu phủ xong, tìm Chỉ Huy Sứ cùng thiếu gia khắp nơi không thấy, vất vả tìm đủ chỗ, rốt cuộc tìm được cái mật thất nhỏ này, khi mở cửa ra từ bên ngoài, nhìn thấy đúng là hai người đang ôm nhau mà ngủ.
Thiếu gia nằm trong tay Chỉ Huy Sứ, hô hấp vững vàng, ngủ rất say, Chỉ Huy Sứ bảo hộ người chặt chẽ trong ngực, đôi tay bao quanh vai và eo thiếu gia, chiếm hữu dục mười phần.
"Cái này......ngủ rồi a...... hèn chi tìm quài không ra."
"Cơ quan bên trong hình như hỏng rồi, mới không ra được......"
"Chỉ Huy Sứ hiếm khi ngủ được ngon như vậy, muốn kêu sao?"
"Bên ngoài có vẻ như cũng không có việc gì, nên dọn đều đã dọn, nếu không để y ngủ tiếp một lát?"
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Diệp Bạch Đinh liền nghe được nhóm Cẩm Y Vệ cố tình hạ giọng thì thầm, đang nói Cừu Nghi Thanh hiếm khi...... ngủ ngon như vậy? Sao lại thế?
Cừu Nghi Thanh cũng tỉnh, duỗi tay che tai Diệp Bạch Đinh, mắt liếc qua: "Câm miệng."
Bốn phía lập tức an tĩnh, giống như nhóm người này đều không tồn tại vậy.
Diệp Bạch Đinh mở mắt, đẩy tay Cừu Nghi Thanh ra, có cảm giác là vấn đề này rất quan trọng: "Các ngươi vừa rồi đang nói cái gì? Chỉ Huy Sứ vẫn luôn ngủ không được?"
Có một thân binh đứng ở vị trí trùng hợp, đúng ngay hướng sau lưng Cừu Nghi Thanh, không thấy được ánh mắt dọa người vừa rồi của Cừu Nghi Thanh, thấy thiếu gia hỏi, liền nói: "Đúng vậy, Chỉ Huy Sứ vẫn luôn không thích ngủ, nằm một chút là tỉnh, một chút tiếng động cũng không chịu được, mỗi năm tháng......hay là nửa năm đi? Sẽ có mấy ngày liền ngủ không được, khó chịu lắm, lần trước......hình như là tầm cuối tháng 10 đi? Một, hai, ba, bốn...... Xong đời rồi, hình như cũng sắp tới thời gian rồi? Nhiều nhất là hơn một tháng, bệnh này muốn phát a!"
Gân xanh trên thái dương Cừu Nghi Thanh ẩn hiện: "Ta nói, câm miệng."
Thân binh kia lúc này mới cảm thấy không đúng, quỳ bùm một tiếng: "Thuộc hạ lỡ miệng, thỉnh Chỉ Huy Sứ trách phạt!"
Sắc mặt tiểu ngỗ tác trước mặt đã không đúng, có trách phạt nữa thì có ích lợi gì? Cừu Nghi Thanh nhéo nhéo giữa mày: "Tự lăn đi hình phòng đi."
Diệp Bạch Đinh đã ngồi dậy, sắc mặt càng ngày càng tái, nhìn Cừu Nghi Thanh, giống như đang nhìn một kẻ xa lạ.
Chả trách chưa từng thấy y ngủ say, chả trách đáy mắt y luôn thâm đen, Diệp Bạch Đinh chỉ cho rằng y là kẻ công tác cuồng, không có lúc nào rảnh, không ngờ không phải là không muốn ngủ, căn bản là y ngủ không được!
Có chướng ngại về giấc ngủ có ảnh hưởng xấu đến thân thể như thế nào, Diệp Bạch Đinh rõ ràng hơn bất cứ ai, cơ quan trong cơ thể người yêu cầu nghỉ ngơi, vẫn luôn không ngủ được, có những thứ không khôi phục được, về lâu về dài người sẽ chịu đựng không nổi! Sẽ điên, cũng sẽ chết!
Diệp Bạch Đinh nhìn chằm chằm Cừu Nghi Thanh: "Vì sao không nói cho ta?"
Cừu Nghi Thanh im lặng, chỉ là nâng tay, muốn kéo tay hắn.
Diệp Bạch Đinh đứng lên, né ra, sắc mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm y: "Chuyện lớn như vậy, ta không xứng được biết, đúng không?"
Cừu Nghi Thanh gian nan mở miệng: "Không phải. Ta chỉ là......"
Chỉ là bận quá, còn chưa kịp tìm thời gian, ngồi xuống chậm rãi nói.
Diệp Bạch Đinh cũng đã cười lạnh một tiếng, đẩy y ra, bỏ đi.
Bởi vì quá giận, hắn hơi giận chó đánh mèo, ngay cả Huyền Quang thò qua dán dán cọ cọ cũng lơ, mà xoay người tìm một con ngựa khác, cưỡi đi mất.
Huyền Quang lần đầu tiên bị lạnh nhạt ở trước mặt thiếu gia, hoảng hốt, lại cắn lấy tay áo Cừu Nghi Thanh, chung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có nó sốt ruột, giống như đang nói —— ngươi làm gì thiếu gia của ta vậy! Vì sao hắn giận, đến cả Huyền Quang thiên hạ vô địch đệ nhất đáng yêu cũng không để ý tới! Ngươi đuổi theo nhanh lên a!
Cừu Nghi Thanh không nhúc nhích, vẫy tay gọi tới một tiểu đội Cẩm Y Vệ, khàn giọng nói: "Đưa hắn...... về an toàn, nếu có sai lầm, xách đầu tới gặp."
"Dạ!"
Cừu Nghi Thanh biết tiểu ngỗ tác giận, giận còn không nhẹ, hiện tại đuổi theo cũng vô dụng, bọn họ đều là người có lý trí, công tác vĩnh viễn là đệ nhất, hầu phủ kê biên tài sản không phải là chuyện đã xong, trong đám Cấm vệ quân ở hiện trường, y thấy được người do Hoàng Thượng phái đến......
Vụ án thẩm xong, y còn ngủ một giấc, thời gian đã trôi qua thật lâu, y phải cho Hoàng Thượng, hoặc là cho bách quan trong triều một lời giải thích, chuyện yêu cầu y đích thân đi làm còn rất nhiều, chậm trễ không được.
Khi Diệp Bạch Đinh chạy về, trộm liếc ra sau, cũng may cẩu nam nhân kia không đuổi theo, y dám đuổi theo, hắn liền dám cào cho mặt y máu không! Thật sự là tức quá a a a a ——
Uổng phí hắn còn muốn yêu đương, an ổn cùng nhau, kết quả người ta căn bản là không muốn thổ lộ gì với hắn, bí mật gì cũng không chịu nói, chuyện lớn như vậy cũng dám giấu, quá đáng giận!
Hắn có thể hiểu được, cẩu nam nhân không nói, có thể là vì tốt cho hắn, không muốn để hắn lo lắng, cho rằng việc này mình có thể khiêng, có thể một mình thừa nhận, nhưng chuyện như vậy không phải tự khiêng là có thể giải quyết a, cẩu nam nhân này nghĩ cái gì vậy!!
Hắn vốn đang tính toán, theo vụ án lâu như vậy, rốt cuộc cũng xong, có thể vui vẻ tới Trúc Chi Lâu tìm tỷ tỷ ăn cơm, hiện tại tâm tình không tốt, thôi vậy, đỡ phải làm tỷ tỷ nhọc lòng thay hắn, dứt khoát đổi phương hướng, trực tiếp trở về Bắc Trấn Phủ Tư.
Một đường này chạy nhanh đón gió, tâm tình của hắn cũng không tốt lên, vẫn rất bực bội, ngay cả cẩu tử cũng không thèm nựng, đi qua nó, chạy về phòng, còn đóng cửa phòng cái 'ầm'.
"Gâu gâu?"
Cẩu tử nhả viên cầu mây ngậm trong miệng ra, kêu mấy tiếng ở cửa phòng thiếu gia, rồi cào cửa rồi nhảy nhót lung tung, vẫn không thấy cửa mở, thiếu gia không để ý tới nó!
Nó phẫn nộ tột đỉnh, ngay cả cầu mây cũng từ bỏ, ngồi xổm ở cửa, dùng hung ác lại cảnh giác ánh mắt nhìn người lui tới xung quanh, ý đồ tìm ra là ai chọc thiếu gia giận, xem cẩu tướng quân có cắn chết hắn không!
Cẩu tử bán manh làm nũng chơi xấu kiểu nào cũng vô dụng, ít nhất là hôm nay, nó mất đi tư cách được thiếu gia sủng ái, tức đến cắn hỏng nệm, ghế dựa, cùng với......tất cả giày trong phòng Cừu Nghi Thanh.
Hết cách, nó là cẩu tướng quân đã trải qua huấn luyện, có kỷ luật, không thể tùy tiện phá hư của công, cũng không thể tùy tiện cắn người, ngay cả gậy dùng để huấn luyện nó cũng rất quý trọng, sẽ không cố ý phá hư, nhưng phòng Cừu Nghi Thanh thì khác, y là chủ nhân, tai họa đồ của y là chuyện đương nhiên! Đúng lý hợp tình!
Mặc kệ, chính là ngươi sai! Nhất định là ngươi không chiếu cố tốt thiếu gia, làm thiếu gia tức giận!
Chỉ Huy Sứ buổi tối trở về, không chỉ phải đối mặt căn phòng đầy đất hỗn độn, còn phải đối mặt cánh cửa đóng kín của noãn các, y cũng như đám sủng vật của y, mất đi đặc quyền trước mặt thiếu gia, đã không còn tư cách được sủng ái.
Cửa không chỉ bị cài then từ bên trong, Diệp Bạch Đinh còn không biết kiếm đâu cái khóa, khóa kĩ bên trong, dù y có muôn vàn thủ đoạn, cũng không móc lên được, vào không được.
Cừu Nghi Thanh:......
Gõ cửa nói chuyện càng vô dụng, bên trong căn bản là không có động tĩnh.
Diệp Bạch Đinh đương nhiên nghe được, nhưng hắn giả vờ không nghe, dù sao hiện tại, giờ phút này, hắn không muốn thấy mặt Cừu Nghi Thanh, cũng không muốn nói chuyện với y, một chữ cũng không muốn nói!
Đầu óc rối loạn, tâm cũng rối loạn, Diệp Bạch Đinh cho là hôm nay trôi qua sẽ khó khăn, không nghĩ tới trong bất tri bất giác, lại ngủ rồi, mở mắt ra, đã là ngày hôm sau, sắp giữa trưa.
Mặc quần áo xuống giường, vừa ngáp vừa mở cửa, liền thấy được Cừu Nghi Thanh đứng chình ình ngay cửa.
"Ngươi......"
Diệp Bạch Đinh hơi hoảng, vừa muốn mở miệng, liền thấy tầm mắt Cừu Nghi Thanh, dừng ở miệng hắn.
Hắn nháy mắt cảm thấy mặt nóng lên, cẩu nam nhân này làm sao vậy, chẳng lẽ còn muốn hôn hắn? Nằm mơ đi ngươi!
Diệp Bạch Đinh vung tay lên, mặt vô biểu tình, 'sầm' một tiếng, đóng cửa lại.
Đóng xong, hắn nhắm mắt lại dựa lên cửa, thở dài, cẩu nam nhân này là sao vậy, thường ngày không phải đều rất bận sao, buổi sáng chả bao giờ thấy bóng dáng, hôm nay làm sao vậy, bầu trời Bắc Trấn Phủ Tư muốn sụp? Cẩm Y Vệ muốn giải tán? Hay là Hoàng Thượng thả cho y tá giáp quy điền*?
*là cởi giáp về quê, cởi quần về 'cày ruộng' đó mấy đứa, lão hiểu như vậy thôi, cày thửa ruộng họ Diệp
Cừu Nghi Thanh đứng ở bên ngoài, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
"...... giận cũng được, nhưng phải ăn cơm."
Diệp Bạch Đinh không hề nghĩ ngợi đã đốp lại: "Ngươi đây là dáng vẻ muốn cho ta ăn cơm sao!"
Đã biết là không muốn để ý tới ngươi, ngươi chặn cửa, ta ăn cái gì!
Cừu Nghi Thanh:......
Y kỳ thật không phải chờ từ đêm qua tới bây giờ, y thật sự hơi bận, gấp rút làm xong chuyện buổi sáng, mới tới đây thử ăn may, tiểu ngỗ tác là tỉnh, nhưng vẫn chưa nguôi giận, không muốn thấy y.
Còn có thể làm sao bây giờ? Người mình muốn, không thể mạnh bạo, luyến tiếc, chỉ có thể dỗ.
"Vậy ta đi nghe?"
Bên trong không nói gì.
"Ta đi thật nghe?"
Bên trong vẫn im re.
Cừu Nghi Thanh nhéo nhéo giữa mày, lần trước gặp phải loại chuyện...... không biết làm sao như vậy, là khi nào?
Mẫu thân từng nói với y, trên đời đúng là có một người như vậy, đáng yêu chịu không được, nhẹ không được, nặng không được, sẽ làm ngươi lúc nào cũng vướng bận, cũng không bỏ xuống được, nếu có ngày gặp được người này, nhất định phải biểu hiện cho đàng hoàng, đừng để bị ghét bỏ, bị ghét rồi, cũng phải túm cho chặt, ngàn vạn không thể thả người đi.
Cừu Nghi Thanh hạ giọng, chậm rãi nói: "Ta cho người chuẩn bị cơm cho ngươi, 5 giây sau, ngươi có thể mở cửa...... Yên tâm, ta sẽ đi."
"Đồ ăn là vị cay mà ngươi thích, nhưng mấy ngày nay trời xuân khô hạn, ngươi không thể ăn nhiều, để tránh thân thể không khoẻ."
"Uống nước nhiều một chút."
"Môi của ngươi...... xin lỗi, lần sau ta sẽ cẩn thận."
Những lời trước đó Diệp Bạch Đinh đều hiểu, câu cuối thì có điểm không rõ, cái gì mà lần sau cẩn thận...... soi gương một cái, liền hoàn toàn rõ ràng, cẩu nam nhân này cắn rách miệng hắn!
Cái gì mà lần sau sẽ cẩn thận, ngươi còn muốn có lần sau? Nằm mơ đi ngươi!
Ván cửa lại bị gõ hai cái: "Ta đi thật đó?"
"Cút cút cút cút cút ——"
Nên nói thì không nói, không nên nói thì nói bừa, về sau đừng tới nữa!
"Ngươi cứ ăn cơm, buổi tối ta lại đến xem ngươi."
Diệp Bạch Đinh mặc kệ, bụng nói ngươi xem cái rắm.
Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, hắn nghĩ rất rõ ràng, vừa lúc một vụ án kết thúc, kế tiếp hỏi cung không phải việc của hắn, hắn hoàn toàn có thể nghỉ ngơi, Cừu Nghi Thanh có vấn đề về giấc ngủ, hắn mới nghe thì hoảng sợ, quá gấp gáp, bình tĩnh lại nghĩ, việc này không thể sốt ruột, cũng sốt không được.
Với tố chất thân thể, tinh thần hiện tại của Cừu Nghi Thanh, khẳng định là có thể chống được, không chết được, chỉ là không biết sẽ bao lâu.
Hắn nhớ tới trong nguyên tác Cừu Nghi Thanh chết...... Hắn biết mà, quen nhau càng lâu, hắn càng quen thuộc nam nhân này, càng tin tưởng, người cường đại lợi hại như vậy, sao có thể chết vào tay địch thủ, thì ra là thân thể y chịu đựng không nổi.
Đếm ngón tay tính tính tuyến thời gian trong nguyên tác, vậy ít nhất còn có hai ba năm, ít nhất hai ba năm này, Cừu Nghi Thanh nhất định không sao, hắn phải nghĩ lại, tìm hiểu rõ đây là chuyện gì, cần phải chữa khỏi cho y!
Nhưng tiền đề của tất cả những việc này, là Cừu Nghi Thanh phải phối hợp, không thể gạt hắn, phải chân chính nói rõ với hắn, đừng cái gì cũng lừa hắn dỗ hắn.
Như hành vi không thẳng thắn thành khẩn lần này, không thể nuông chiều, cần phải phạt! Hoàng Thượng nói rất đúng, cẩu nam nhân này đúng là thiếu giáo huấn!
Diệp Bạch Đinh biết Cừu Nghi Thanh chỉ cần bận xong chuyện trong tầm tay, trở lại Bắc Trấn Phủ Tư, nhất định sẽ tìm hắn, dứt khoát không ở noãn các nữa, trực tiếp trở về chiếu ngục.
Mấy ngày nay thời tiết ấm lại, Chiếu Ngục......kỳ thật còn rất thoải mái, cũng không tin ngươi đường đường là Chỉ Huy Sứ, chẳng lẽ còn dám tùy tiện tiến vào đoạt người!
"Nha, thiếu gia!"
"Thiếu gia đã về rồi! Vừa lúc, hôm nay chúng ta có thịt tươi viên mới chiên, giữa trưa cho ngài hai muỗng?"
"Thiếu gia chỉ lo trở về, gian nhà tù kia đã quét tước sạch sẽ cho ngài, không ai tới!"
Diệp Bạch Đinh đi một đường vào trong, một đường đều có người cùng hắn chào hỏi, hắn mỉm cười chắp tay, chào hỏi lại toàn bộ, tới nhà lao, hàng xóm cũng oán giận, Tương Tử An phe phẩy cây quạt, như oán phụ: "Ngài nói ngài không tới, không sao, tại hạ có rất nhiều chuyện để chơi, nhưng ngài không tới, cẩu tướng quân cũng không tới xem tại hạ, thật là quá tàn nhẫn a."
Tần Giao động động ngón tay, vừa muốn nói cái gì......
Diệp Bạch Đinh trực tiếp vươn một bàn tay: "Năm bữa thịt."
"Được rồi." Tần Giao trực tiếp đem lửa đạn chuyển qua Tương Tử An, "Tiểu bạch kiểm nói bừa cái gì đó, thiếu gia là bận quá, mới không phải là đã quên chúng ta!"
Tương Tử An:......
Ngươi thật đúng là, vì thịt, cả mặt mũi đều từ bỏ.
Tần Giao nhe răng, mặt là cái gì? Mấy văn tiền một cân? Thật ra mà nói, với hắn, mặt hắn còn không bằng một khối đầu heo nấu lỗ, tốt xấu cũng thơm ngào ngạt, có thể ăn.
Diệp Bạch Đinh không để ý hai tên dở hơi này, hỏi Thạch Mật ở đối diện: "Ngươi có biết ngủ không yên......là chuyện như thế nào không?"
Thạch Mật có vị thánh thủ nghĩa phụ, còn có vị sư huynh y thuật không tồi, bản thân cũng học quá, hiểu một ít nghi nan tạp chứng, không có trực tiếp trả lời thiếu gia, mà là hỏi mấy vấn đề: "Ngủ không yên là sao? Ngày thường ăn uống có gì khó chịu không, tinh thần có uể oải, có không thích nói chuyện, âm trầm tích tụ hay không......"
Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ rất nghiêm túc, trả lời hết: "Ăn uống chắc là không tệ, tinh thần cũng rất tốt, nói chuyện lại không nhiều lắm, có điều là bản tính như thế, không tính dị thường......"
Tóm lại chính là một câu, trạng thái hiện tại của người bệnh, nếu không tự nói ra, người ngoài cũng không nhìn ra được cái gì, tinh thần trạng thái tốt đẹp, không ảnh hưởng bản chức công tác, thân thể thoạt nhìn cũng rất tuyệt.
Thạch Mật nghĩ nghĩ: "Có vẻ......giống như không phải tâm bệnh gì, cũng hoàn toàn không nghiêm trọng?"
Diệp Bạch Đinh: "Nhưng người bệnh ngày thường ngủ không tốt, mỗi nửa năm còn phát bệnh nặng một lần, mấy ngày không thể tiến vào giấc ngủ, cứ thế mãi, sợ là không được đi?"
"Khẳng định là không được," Thạch Mật lại hỏi thêm mấy vấn đề, suy tư, "Sao ta cứ cảm giác cái này không giống như là bệnh, mà giống như là dược?"
Dược? Dược gì?
Diệp Bạch Đinh ngẩn ra một cái chớp mắt, lập tức hiểu ra, đuôi mắt hơi hơi nheo lại: "Ý của ngươi là...... độc?"
Thạch Mật: "Chưa bắt mạch khám, ta không dám kết luận, bất quá thiếu gia nói qua bệnh trạng, thật là không bình thường, khả năng do dược vật gây ra rất lớn."
Diệp Bạch Đinh khó tránh khỏi có chút âm mưu luận, thân phận quyền bính của Cừu Nghi Thanh, mẫn cảm lại đặc thù, nói không chừng thật là có kẻ sẽ hạ thủ với y, nhưng ai có thể làm được chuyện như vậy? Ở sâu trong mạch nước ngầm hắn nhìn không tới, cất giấu hung hiểm như thế nào? Cừu Nghi Thanh thật sự...... tránh được hết sao?
Cừu Nghi Thanh bận rộn xong chuyện trên tay, trở lại Bắc Trấn Phủ Tư, tìm không thấy Diệp Bạch Đinh, vẫy tay hỏi tiểu binh, biết được người ở Chiếu Ngục, liền biết là đối phương cố ý.
Ý của tiểu ngỗ tác quá rõ ràng, nơi này chính là Chiếu Ngục, ngươi đường đường là Chỉ Huy Sứ, tiến vào hồ nháo, không sợ mất mặt sao?
Cừu Nghi Thanh thật đúng là không sợ mất mặt, ở trước mặt người mình thích, y không có mấy thứ tự tôn buồn cười đó, nhưng mặt của tiểu ngỗ tác, thì phải để ý, bằng không sau đó xấu hổ, không phải tìm y tính sổ sao?
Y rất là mịt mờ, đi Chiếu Ngục lượn vài vòng, nhìn thấy cái gì đều phải hỏi một câu, chỉ là không cố tình nói chuyện với Diệp Bạch Đinh.
Y không sợ phiền toái, ngục tốt lại có chút chịu không nổi, sau khi lượn vài lần, lại đến cầu Diệp Bạch Đinh: "Thiếu gia, thiếu gia tốt, thiếu gia thân ái! Ngài giơ cao đánh khẽ, tạo chút điều kiện được không?"
Diệp Bạch Đinh:......
Hắn vì ra khỏi Chiếu Ngục, đã quan sát nơi này thật lâu, đám ngục tốt là đám lười nhất, rất nhiều người không có chí tiến thủ, thiệt tình không hy vọng lãnh đạo lúc nào cũng 'quan tâm', Cừu Nghi Thanh tới càng nhiều, bọn họ còn không phải càng hoảng hốt sợ hãi sao?
Trong lòng Diệp Bạch Đinh không khỏi thầm mắng cẩu nam nhân, âm hiểm! Đáng giận! Không biết xấu hổ! Cái chiêu rách nát gì cũng xài!
Người khác không biết xấu hổ, hắn vẫn cần mặt mũi, cứ dây dưa như vậy, chỉ sợ toàn bộ Bắc Trấn Phủ Tư đều biết bọn họ cãi nhau! Hết cách, hắn đành phải ra khỏi Chiếu Ngục.
Kỳ thật hắn không biết, toàn bộ người trong Bắc Trấn Phủ Tư đều đã biết bọn họ cãi nhau, chỉ là dưới sự cưỡng chế của Chỉ Huy Sứ, không ai dám nói, chỉ coi như nhìn không thấy.
Cừu Nghi Thanh thấy tiểu ngỗ tác rốt cuộc chịu ra tới, cũng không lập tức chạy qua, rủi chọc nóng nảy, lại trốn đi làm sao bây giờ? Y vừa xử lý chuyện trong tay, vừa không dấu vết hỏi thăm kinh nghiệm người bên cạnh —— chọc người trong lòng giận làm sao bây giờ? Làm sao dỗ?
Y không nói thẳng, lại không đỡ nổi Thân Khương lanh lẹ quá a, bản thân Thân Khương sẽ không biết dỗ tức phụ, nhưng lý luận tri thức lại biết không ít, ở bên cạnh ra đủ thứ chủ ý, như là nghe ngóng xem tặng lễ vật gì, quỳ bàn giặt đồ, khổ nhục kế......
Vì thế Diệp Bạch Đinh liền phát hiện, ở cửa thường xuyên sẽ có thêm vài thứ, có khi là cẩu tử, có khi là ngựa, chúng nó đều không phải đến không, nếu không phải trong miệng ngậm rổ, nếu không phải trên lưng cõng đồ, bên trong đầy đồ vật, đồ ăn, đồ mặc, đồ mang......
Hắn liếc mắt một cái là nhìn rõ, không muốn không muốn tất cả đều không muốn!
Nhưng mà mấy con sủng vật thì có làm sai cái gì đâu? Trước đó chọc thiếu gia không vui, không được để ý tới, lúc này mang lễ vật lại đây càng không được, bực quá không giúp Cừu Nghi Thanh mang đồ nữa, sau đó phát hiện, không mang theo đồ vật, thiếu gia lại vừa lòng, chịu tới gần chúng nó, sờ sờ, cọ cọ, cẩu tử có thể chơi ném cầu mây, Huyền Quan cũng có thể được cưỡi chạy hai vòng!
Một cẩu một mã đều sắp thành tinh, tâm tư linh cực kỳ, thấy tình huống này không đúng a, lập tức đứng cùng mặt trận với thiếu gia, nhất trí đối ngoại, đối mặt với Cừu Nghi Thanh cũng dám nhe răng! Chủ nhân với không chủ nhân gì chứ, không quan trọng, bọn họ có thiếu gia là đủ rồi!
Cừu Nghi Thanh:......
Một đống lễ vật không dùng được, còn mất thêm một con chó, một con ngựa.
Lễ vật không cần, đồ ăn thì sao? Cừu Nghi Thanh nhanh chóng thay đổi phương thức, sắp xếp tỷ tỷ làm đồ ăn.
Diệp Bạch Đinh là ai? Là người quá có thể xem xét thời thế, thử thử các loại, lần trước hắn một mình đi ra ngoài đã không sao, cũng nghe được thủ vệ nói, chỉ cần mang theo thẻ bài, mang đủ người, là hắn có thể tự đi Trúc Chi Lâu ăn cơm!
Hắn rất hiểu đúng mực, ở trước mặt tỷ tỷ cũng sẽ diễn, vừa ăn cơm, tùy tiện làm nũng nhõng nhẽo, là có thể lừa gạt tỷ tỷ, sẽ không lo lắng vấn đề tình cảm của hắn. Chờ Cừu Nghi Thanh phục hồi tinh thần lại, chẳng lẽ còn dám nói thật với tỷ tỷ, để nàng biết sao?
Xem tỷ tỷ có đánh chết y không!
Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, lại hành động thất bại.
Chẳng lẽ chỉ còn nước quỳ ván giặt đồ?
Cừu Nghi Thanh trầm ngâm, y không lo mất mặt mũi, chỉ lo tiểu ngỗ tác không tha thứ cho y, không biết vì sao, y cảm giác chiêu này là cái đòn sát thủ, không thể dễ dàng sử dụng...... Nhìn hồ sơ công văn trên án kỉ, y đột nhiên nghĩ tới một việc, vẫy tay kêu Thân Khương lại đây.
Nói nhỏ mấy câu vào tai, Thân Khương lập tức hiểu, bắt đầu chạy chân, hội báo cho thiếu gia sự tình tiến triển, manh mối tin tức mới nhất, thiếu gia là tên công tác cuồng, nhất định sẽ không cự tuyệt!
Thiếu gia thật là tên công tác cuồng, cũng đích xác là không cự tuyệt, nhưng chỉ số thông minh kia của Thân Khương ở trước mặt hắn căn bản không đủ nhìn, mặc kệ là làm chiến thuật kế hoạch gì, cắt xén bớt bao nhiêu thứ không nói ra, đến trước mặt thiếu gia một chuyến, đối phương dùng vài câu kỹ xảo, đã bị đào ra sạch sẽ.
Diệp Bạch Đinh nhận xong tin tức miễn phí, còn ghét bỏ là mang quá ít, làm hắn để mắt một chút, không nỗ lực như vậy, về sau như thế nào mà thăng lên thiên hộ?
Thân Khương rơi lệ đầy mặt, trở về gặp Chỉ Huy Sứ, Chỉ Huy Sứ cũng không hoà nhã, vẻ mặt ghét bỏ 'lại phế vật như vậy, có chút việc nhỏ cũng làm không thành'.
Thân Khương:......
Hết cách, hắn đành phải ra đòn sát thủ, không chơi tâm tư nữa, trực tiếp hồ sơ tin tức đã được sửa sang lại thành sách mang đến.
Diệp Bạch Đinh mở ra nhìn một cái, là chuyện có liên quan đến Tam hoàng tử, trước mắt biết đến vẫn không nhiều lắm, mấy manh mối phát hiện ở hầu phủ, quả nhiên đều bị chặt đứt, đối phương làm tráng sĩ đoạn cổ tay, ngay cả tâm phúc đều giết, hầu phủ cho rằng mình quan trọng cỡ nào, kỳ thật cũng là một con cá trong ao người khác nuôi thôi, nói ném là có thể ném.
"Còn có cái này ——" Thân Khương thần bí hề hề mở một phong thơ ra, cho thiếu gia xem.
Diệp Bạch Đinh nhìn, đây hình như là một cái mật báo, chữ không nhiều lắm, nhưng ý tứ ngắn gọn rõ ràng, thời gian, địa điểm, chuyện có khả năng sẽ phát sinh, đánh giá nguy hiểm cỡ nào, mong giải quyết.
"Đây là......"
"An tướng quân, ngươi biết đi?"
"Biết, vị ở biên quan kia......"
Thân Khương hạ giọng: "Biết là được, ông ấy có công tích vĩ đại, Đại Chiêu đều biết, cũng vì kính yêu ông ấy, một ít người lòng có nhiệt huyết trong dân gian, sẽ tự động trở thành ám tuyến của ông ấy, có vài chuyện nhìn không được, sẽ lặng lẽ viết mật tin, báo cho ông ấy, đây là một phong. Người này gửi vài phong thư, số lần không tính là nhiều nhất, nhưng mỗi một lần đều rất mấu chốt, rõ ràng là lập công, giúp đỡ, nhưng không ai biết hắn là ai, trông như thế nào...... Lần này vẫn là nhờ vụ án của chúng ta, Chỉ Huy Sứ liên lạc được với bên kia, mới được đến phong thư này."
Diệp Bạch Đinh nhìn kỹ phong thư này: "Chữ viết hình như có chút quen mắt......"
Thân Khương nhắc nhở: "Thiếu gia mở ra nhìn xem mặt trái."
Diệp Bạch Đinh mở ra, liền thấy được đề phía sau —— tháng bảy.
Thể chữ Sấu kim, tháng bảy......
"Chẳng lẽ là Ứng......"
"Suỵt ——" Thân Khương ra hiệu cho thiếu gia nhỏ giọng, "Thiếu gia biết có ý tứ gì không?"
Diệp Bạch Đinh lại nhìn kỹ chữ trên giấy lần nữa, thể Sấu kim không sai, nhưng cũng không giống với chữ của Ứng Phổ Tâm, nếu không phải chữ 'tháng bảy' này tương đối mẫn cảm, lại là vụ án vừa xong, có lẽ hắn cũng sẽ không liên hệ đến, không chừng thật đúng là đụng phải chỉ là trùng hợp.
Cừu Nghi Thanh là cố ý.
Hắn đã từng cảm thán với Cừu Nghi Thanh, nói nguyện cho người có tình trong thiên hạ cuối cùng đều thành đôi, nếu có một tia hy vọng, hắn cũng hy vọng Ứng Phổ Tâm còn sống, nhưng điều này phi thường xa vời, phong thư này...... chưa chắc là hy vọng.
"Đừng nói cho Thái thị."
"Ta hiểu, cho người ta hy vọng lại đánh vỡ, còn không bằng ngay từ đầu liền không cho."
"Được rồi, ngươi đi đi."
"A? Thiếu gia không đi tìm Chỉ Huy Sứ tâm sự, nói nói chuyện này, đốc xúc y dành chút sức lực tìm tòi sao? Ta chạy chân cho ngài cũng được, Chỉ Huy Sứ thể lực dư thừa, không chê mệt, chỉ chờ ngài tản bộ qua thôi!"
Diệp Bạch Đinh nhấc mí mắt: "Còn chưa đi, là cảm thấy ván cửa của ta quá đẹp, muốn thân cận một chút?"
Thân Khương:......
Diệp Bạch Đinh rành tính nết cẩu nam nhân kia quá, mặc kệ phong thư này có phải hy vọng hay không, đã thấy được, sẽ không bỏ qua, hắn có đi hay không, trò chuyện hay không, Cừu Nghi Thanh đều sẽ theo, cố ý lấy chuyện này đưa lại đây, chỉ là thủ đoạn cẩu nam nhân kia câu hắn mà thôi.
Hắn còn chưa có nguôi giận đâu, mới không cần để ý đến y!
Hắn muốn cũng không phải kiểu thật cẩn thận xin lỗi với dỗ dành này, giận cũng không phải cái này, cẩu nam nhân sao còn chưa hiểu ra chứ!
Thân Khương lăn ra tiểu viện, nhìn thấy Chỉ Huy Sứ, giơ tay bất lực, vô dụng, không được.
Mặt Chỉ Huy Sứ trầm như nước, có vẻ......chỉ có khổ nhục kế.
Muốn chịu cái thương sao? Thương chỗ nào thì đẹp chút? Nặng, tiểu ngỗ tác có khả năng sẽ càng tức giận, nhẹ, tiểu ngỗ tác có thể ngại y làm ra vẻ hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro