Chương 175 Tỷ phu tới!
Ta cũng muốn càng đầy đủ, ngươi nguyện ý cho ta sao?
Đôi mắt tiểu ngỗ tác quá sạch sẽ, quá sáng, cổ họng Cừu Nghi Thanh lăn lăn, tay liền duỗi qua ——
Diệp Bạch Đinh: "Hửm?"
"Để ta ôm một chút."
Cừu Nghi Thanh ôm chặt người, hít sâu mùi hương trên cổ hắn: "Ta có chút ghen...... Ngươi hiểu biết nam nhân khác...hơn hiểu ta."
Diệp Bạch Đinh thiếu chút nữa phá công: "Người ta có thê tử! Còn rất ân ái!"
"Ta biết," Cừu Nghi Thanh ôm càng chặt, "...... Là ta sai."
Diệp Bạch Đinh có đôi khi rất thèm rượu, đặc biệt là rượu mang mùi hương nhàn nhạt, hắn luôn muốn nếm vài ngụm, hôm nay Cừu Nghi Thanh mang đến bình rượu hoa hạnh này, xem như gãi đúng chỗ ngứa. Bất quá hắn biết tửu lượng bản thân, cũng biết mình hôm nay có chuyện cần thiết làm, chỉ uống hai ngụm, không có uống nhiều.
Nhưng lúc này bóng đêm dần dày, mưa xuân tầm tã, làm người có chút lười nhác, Cừu Nghi Thanh ôm lại đây, hắn liền không có đẩy ra, thậm chí còn xoay người, dựa càng thoải mái.
"Người mà, có thân mật đi nữa, cũng cần phải có không gian riêng nhất định, không có khả năng hoàn toàn thẳng thắn thành khẩn, ta hiểu," hắn nhìn Cừu Nghi Thanh, sờ sờ mặt y, "Ngươi có chuyện khó mở miệng, không muốn nói cũng được......"
Cừu Nghi Thanh kéo tay hắn, lưu luyến trước miệng: "Đúng là có một ít bí mật quân cơ, không tiện nói."
"Ta nói không phải cái này!" Diệp Bạch Đinh trừng y, "Tương lai muốn sống cùng nhau, chuyện thân thể khỏe mạnh, sinh bệnh nhất định phải nói, biết chưa? Ta rất ghét cái kiểu 'vì tốt cho ngươi, cho nên cái gì cũng không cho ngươi biết'!"
Cừu Nghi Thanh ôm tiểu ngỗ tác, cánh tay co chặt: "Ngươi đáp ứng rồi......"
"Dừng lại!" Diệp Bạch Đinh duỗi tay che miệng y, "Ta hiện tại đang nói chính sự, là bệnh của ngươi, hiểu?"
Cừu Nghi Thanh hôn một cái vào lòng bàn tay ấn trên miệng y: "Ừm."
Diệp Bạch Đinh giống bị phỏng, rụt về: "Đang nói chính sự đó, không được như vậy!"
Cừu Nghi Thanh nhếch khóe môi, vén tóc trên trán hắn ra: "Hung ba ba."
Diệp Bạch Đinh trợn mắt: "Ngươi còn nói ta hung? Ngươi mới hung! Ngươi lúc ấy ——"
Mới vừa mở miệng, liền cảm giác không thích hợp, dừng lại.
Đáng tiếc là vô dụng, Cừu Nghi Thanh đã nhớ tới nụ hôn trong mật thất ở hầu phủ ngày hôm đó, cái cảm giác làm càn, tận tình, thân mật như trong thiên địa chỉ có lẫn nhau đó......
Y cúi người, hôn lên môi Diệp Bạch Đinh.
Lần này y rất ôn nhu, như là sợ xúc phạm tới đối phương, như là đang học tập, thân mật từng chút từng chút, thâm nhập từng tầng từng tầng, trằn trọc, tơ vương dai dẳng.
Tai Diệp Bạch Đinh hơi nóng lên, nam nhân này ngay cả học hỏi đều có thể làm bộ làm tịch đến như vậy, trên mặt còn ổn trọng như vậy, còn đủ loại chiếu cố chu đáo, có vẻ như rất lợi hại, làm như hắn nghe không được nhịp tim trong ngực y hay sao!
Thịch thịch thịch thịch, cảm giác như muốn nhảy ra ngoài!
Mặt càng ngày càng hồng, chân càng ngày càng mềm, cảm giác kỳ diệu khó nói bao phủ, Diệp Bạch Đinh cảm thấy cứ tiếp tục như vậy là không được, lửa sẽ cháy lan ra! Hắn phi thường gian nan vươn một bàn tay, đẩy ngực Cừu Nghi Thanh ra: "Ta còn chưa có nguôi giận đâu!"
Ngực Cừu Nghi Thanh phập phồng, hơi thở không xong: "Được, đều nghe ngươi."
Diệp Bạch Đinh bò khỏi người y, ngồi lại bên cạnh bàn xong, trừng mắt nhìn y một cái: "Khai nhanh lên!"
Cừu Nghi Thanh dừng một chút, sửa sang lại vạt áo bên dưới: "...... Ta cũng không biết là chuyện gì, đột nhiên liền ngủ không được."
"Khi nào bắt đầu?"
"Hai năm trước."
"Trước kia không như vậy?"
"Chưa bao giờ bị," Cừu Nghi Thanh lắc đầu, "Khi ta làm nhiệm vụ yêu cầu lúc nào cũng chú ý tới chung quanh, tinh thần căng chặt, nhiệm vụ làm xong, thân thể bị tiêu hao rất lớn, ta cũng sẽ ngủ bù rất lâu, rất ít ngủ không được."
"Cho nên chắc ngươi biết, cái này không thích hợp."
"Ừm. Nhận thấy không đúng, ta lập tức cho người điều tra, nhưng cho tới hôm nay, tiến triển vẫn không lớn, chỉ biết có thể là một loại độc, nhưng vì dược tính đặc thù, thời gian ngắn cũng không chết được, ít có ghi chép......"
Diệp Bạch Đinh nghiêm túc nghe xong, hiểu rõ, Cừu Nghi Thanh không nói, ngoại trừ mấy suy nghĩ tình cảm 'tự mình khắc chế' ra, còn có 'nhiệm vụ', công việc của y có thể rất cơ mật, bệnh này do nhiệm vụ mà ra, cũng không quá có thể nói hết tiền căn hậu quả, vậy có nói, thì cũng có khác gì không nói?
Hắn tận lực từ trong đó lấy ra chi tiết manh mối, kéo tơ lột kén, tổng kết lại chính là, Cừu Nghi Thanh có khả năng xảy ra chuyện trong nhiệm vụ bí mật lần đó, bị hạ độc, nhưng lúc đó y không biết, xong việc nhanh chóng phát hiện thân thể không thích hợp, biết đã bị tính kế, nhưng thứ này không được xem là thứ kịch độc chính hiệu, ít có ai dùng nó để hành hạ người khác như vậy, cho nên trên thị trường không ai biết, tra xét cũng rất phiền toái, cho đến giờ, Cừu Nghi Thanh đã loáng thoáng có mấy cái phương hướng, giải dược gì đó...... tạm thời không thể xác định.
Chuyện này rất mơ hồ, Cừu Nghi Thanh có thân phận gì, vệ sở Cẩm Y Vệ trải rộng thiên hạ, đằng sau còn có trợ lực là Hoàng Thượng, sao có thể tìm đồ vật mà lao lực, lâu như vậy còn tìm không thấy?
Trừ phi...... thứ này từ lúc đầu nghiên cứu ra, cũng chỉ để nhằm vào một mình Cừu Nghi Thanh, từ đầu tới đuôi chưa từng xuất hiện trên thị trường, người ngoài cũng không thể hiểu hết, hỏi thăm không ra, cũng không biết xuống tay từ nơi nào.
Diệp Bạch Đinh hỏi: "Độc này ngoại trừ ảnh hưởng giấc ngủ, có còn tổn thương gì khác không?"
Cừu Nghi Thanh: "Tạm thời không có phát hiện, chỉ là ngủ không được."
"Rất nhiều người biết ngươi trúng độc?"
"Trừ Hoàng Thượng, người khác có biết, chỉ biết là ta sinh bệnh, không biết là trúng độc."
"Ngươi thu hoạch......hiện tại tiến triển tới trình độ nào?"
"Phương thuốc giải còn thiếu một vị dược, chỉ biết tên, không biết tung tích."
"Khi nào có được phương thuốc?"
"Một tháng trước."
Diệp Bạch Đinh hừ một tiếng, chả trách cẩu nam nhân này càng ngày càng làm càn, té ra là trong lòng đã có manh mối!
Thôi, chuyện quá khứ, không so đo với y nữa, đã có phương hướng rồi, tìm là được, tìm không thấy...... Trăm khoanh vẫn quanh một đốm, có độc nữa, không phải cũng là dược liệu tạo ra sao? Chỉ cần nghiêm túc nghiên cứu, suy tính, thử nhiều lần, chưa chắc là không phối ra được dược mới!
"Đừng sợ, chúng ta cùng nhau nghĩ cách," Diệp Bạch Đinh rớt rượu cho Cừu Nghi Thanh, "Ngươi bây giờ tình trạng như thế nào, vẫn luôn ngủ không được?"
Cừu Nghi Thanh: "Đi vào giấc ngủ có chút khó, tỉnh lại rất mau, ngủ tiếp càng là ngủ không được."
"Chuyện mỗi nửa năm kia......"
"Ngắn thì bảy tám ngày, lâu là gần nửa tháng, hoàn toàn ngủ không được."
Diệp Bạch Đinh nghe xong hoảng sợ, thời gian này thật sự có chút dài quá, rất nguy hiểm!
Theo lời tiểu binh lúc trước, lần trước Cừu Nghi Thanh phát bệnh là cuối tháng 10 năm ngoái, lần sau sắp tới rồi......
"Không đúng a," Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, nhớ tới một việc, hồ nghi nhìn về phía Cừu Nghi Thanh, "Ta nhớ rõ ngươi ngày đó...... ngủ còn rất ngon?"
Cừu Nghi Thanh cũng nghĩ tới: "Ở bên cạnh ngươi......"
"Ngày đó có cái gì không......"
"Ngày đó có ngươi," Cừu Nghi Thanh thông minh cỡ nào, lập tức tận dụng mọi thứ, nghiêm túc lại khéo léo đòi ăn vạ, "Ta về sau, có thể ngủ ở bên cạnh ngươi sao?"
Diệp Bạch Đinh:......
"Ta lại không phải dược!"
"Ngày ấy ngươi cũng thấy rồi, ta ngủ rất say."
"Như vậy cũng được sao?" Diệp Bạch Đinh có chút chần chờ, "Ngươi ngày đó thật sự là ngủ không tồi?"
Cừu Nghi Thanh nghiêm túc gật đầu: "Xưa nay tinh thần chưa bao giờ no đủ, linh đài thanh minh như vậy, thậm chí có thể không cần ngủ hai ngày kế tiếp."
Diệp Bạch Đinh:......
"Vậy ngươi đêm nay đừng đi nữa, ở chỗ này ngủ thử xem."
Dứt khoát như vậy?
Cừu Nghi Thanh nhìn nhìn ngoài cửa sổ, ngược lại bắt đầu do dự: "Trước hừng đông, ta sẽ đi."
Tóm lại chính là, không thể để ai thấy.
Diệp Bạch Đinh liền cười, nam nhân này có chút cố chấp nho nhỏ, không muốn mang tới cho hắn bất luận cái gì không tốt, quá đáng yêu.
"Được a," hắn quơ quơ rượu trong ly, uống một ngụm, buông xuống , đôi tay chống cằm, mi mắt cong cong, "Cửa không tiện thì đi cửa sổ, đường không tiện thì leo mái hiên, nóc nhà cũng được, Chỉ Huy Sứ phải nhất định để ý, ngàn vạn đừng để ai thấy a."
"...... Bỡn cợt."
Cừu Nghi Thanh duỗi tay sờ sờ đầu của hắn, thuận tay cầm lấy chung rượu trên bàn ——
"Đừng đó là của ta ——"
"Ngươi uống qua sao?"
Diệp Bạch Đinh liền phát hiện, hắn không gật đầu còn đỡ, hắn gật đầu một cái, độngg tác của Cừu Nghi Thanh càng chắc chắn, càng nhanh chóng, miệng trực tiếp dính ly, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Nhắm ngay chỗ hắn vừa mới uống qua.
Cẩu nam nhân đúng là cố ý! Quá xấu rồi!
Hắn ho nhẹ hai tiếng, thoạt nhìn cực kỳ trấn định: "Uống cũng đã uống, tùy ngươi đi."
Hôn cũng hôn rồi, Cừu Nghi Thanh không biết xấu hổ, hắn sợ cái gì?
Cừu Nghi Thanh vừa lòng, rót đầy ly rượu , đẩy cho Diệp Bạch Đinh: "Còn có Huyền Phong cùng Huyền Quang."
Diệp Bạch Đinh: "Hửm?"
Cừu Nghi Thanh: "Nhớ rõ nói cho bọn chúng một chút, làm chúng nó để ý tới ta đi, đừng có cắn đồ của ta, tai họa phòng của ta nữa, làm việc cho đàng hoàng."
Diệp Bạch Đinh khựng lại, rồi cười phá lên: "Chúng nó đều không để ý tới ngươi?"
"Cũng không tính," Cừu Nghi Thanh tóm được tay tiểu ngỗ tác, nắm bóp trong lòng bàn tay, "Mỗi sáng, chỉ cần ta ở đây, liền sẽ dẫn Huyền Phong huấn luyện, nó rất nghe lời, tất cả nhiệm vụ huấn luyện đều sẽ hoàn thành, bất quá cũng chỉ tới đó, huấn luyện xong, nó liền không để ý tới ta, giống như ta không phải chủ nó, mà là công cụ huấn luyện không có cảm tình, dùng xong là có thể ném, còn trợn trắng mắt với ta."
Diệp Bạch Đinh nghĩ cảnh cẩu tử trợn trắng mắt, liền nhịn không được muốn cười, thấy Cừu Nghi Thanh thực sự có chút đáng thương, liền không cự tuyệt, để y nắm tay: "Huyền Quang thì sao?"
Cừu Nghi Thanh: "Tinh lắm, có khả năng không hiểu chuyện đang làm có trọng yếu hay không, nhưng rất hiểu không khí, đối với cảm xúc của ta rất mẫn cảm, nếu ta một đường nghiêm túc, yêu cầu tốc độ thực mau, nó liền biết hôm nay có chính sự, không thể hồ nháo, sẽ ngoan ngoãn làm việc, xong việc, ta tốc độ chậm lại, chỉ cần phân thần nghĩ chuyện khác, nó liền náo loạn, hết đá hậu, lại nhảy choi choi xoay tứ phía, gây đủ loại phiền toái cho ta, ta còn không thể hung nó, hung nó nó nhai góc áo ta, hướng viện của ngươi mà kêu, như muốn cáo trạng với ngươi......"
Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, hình như hai ngày này, cẩu tử với mã đích xác có chút dính hắn, cứ lại đây tìm hắn.
Cừu Nghi Thanh ôm lấy tiểu ngỗ tác: "Bổn sứ về sau, phải dựa Đinh Đinh hỗ trợ, mới có thể làm việc ổn thỏa được."
"Cái gì mà Đinh Đinh, ai cho ngươi gọi như vậy! Làm càn!"
Tay bị ấn ở ngực nhẹ nhàng đẩy ra, Cừu Nghi Thanh nhìn nhìn mặt Diệp Bạch Đinh, hiểu rồi, đây là lại uống hơi nhiều: "Thời gian không còn sớm, chúng ta ngủ, hửm?"
Diệp Bạch Đinh lắc lắc đầu, hình như hơi choáng, khắc chế tính trẻ con: "Được rồi, hôm nay ngủ đã."
Giường đệm đã trải xong, Cừu Nghi Thanh ôm Diệp Bạch Đinh qua, hai người mới phát hiện một cái vấn đề khá quẫn bách.
Quyết định 'ngủ chung' này, vì ra khá đột ngột, cũng chưa kịp chuẩn bị gì, phòng này, chỉ có một cái chăn.
Diệp Bạch Đinh lại nghĩ thoáng, cũng có thể là cảm giác say lên đầu, lá gan lớn nhiều, tự mình lột áo ngoài, chui vào trong chăn, xốc lên một góc, vỗ vỗ vị trí bên người: "Vào nhanh lên a, còn chờ cái gì?"
Cừu Nghi Thanh:......
Y biết là tiểu ngỗ tác nghiêm túc, cũng không có cố ý tán tỉnh y, nhưng mà y......
Diệp Bạch Đinh dứt khoát lưu loát buông góc chăn: "Vậy ngươi lại đi ôm một cái chăn nữa tới đi. Nhưng mà bên ngoài đang mưa, có thể sẽ bị ướt nha," hắn chớp chớp mắt, lại nói, "Còn có khả năng sẽ bị Cẩm Y Vệ thay ca nhìn thấy, đi đường nhỏ cũng phải tính toán."
Cừu Nghi Thanh:......
Có vẻ như cũng không quá tiện.
"Làm phiền."
Cừu Nghi Thanh từ bỏ, dứt khoát nhấc một góc chăn lên, nhanh chóng chui vào, không chút khách khí ôm lấy tiểu ngỗ tác.
"Ngươi tránh ra một chút!" Diệp Bạch Đinh hoảng, cho y vào là để ngủ, không phải để chơi lưu manh!
Cừu Nghi Thanh ôm càng chặt: "Không."
Diệp Bạch Đinh bắt đầu đá y: "Ngươi buông ta ra!"
"Không."
"Ta sắp không thở nổi!"
"Thở nổi."
"Ta ngủ không được!"
"Ngủ được."
Cừu Nghi Thanh chẳng những nhất quyết không thả người, còn dùng tay áp lên mắt Diệp Bạch Đinh, nhẹ nhàng vỗ: "Ngươi mệt rồi."
Diệp Bạch Đinh:......
Biết vuốt mắt cho người khác là hành động gì không hả! Ai mới yêu cầu được vuốt mắt mới có thể an giấc ngàn thu?!
Vì phòng ngừa Cừu Nghi Thanh làm ra càng nhiều chuyện không thích hợp, Diệp Bạch Đinh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không động nữa, sau đó ...... men say dâng lên, ngủ mất.
Cừu Nghi Thanh là thật sự ngủ không được, trong lòng vô cùng rõ ràng, tiểu ngỗ tác không phải dược, không thể trị bệnh của y, chỉ là y...... rất muốn.
Có những thứ, có những người, lúc không đụng tới, còn có thể khắc chế, ngươi cảm thấy nhịn không được, chạm vào một chút, là có thể cho ngươi chút an ủi giúp ngươi chịu đựng lâu hơn, kỳ thật không phải, đụng tới lần này, mới là bắt đầu trầm luân.
Thực tủy biết vị...... hưởng qua, liền muốn có lần nữa, càng mạnh mẽ, càng động tình, càng muốn nhiều hơn trước.
Cừu Nghi Thanh hơi nóng nảy, tự buộc mình mặc niệm thanh tâm chú, trong lòng ngực là ôn hương mềm mại, bao quanh người đều là hơi thở của tiểu ngỗ tác, bất tri bất giác, y thế nhưng thả lỏng, thật sự ngủ rồi.
Chưa đến hai canh giờ, y tỉnh.
Giấc ngủ của y luôn đứt quãng, rất cạn, mỗi lần nghỉ ngơi trong chốc lát, còn khó chịu hơn là không ngủ, tỉnh lại đầu óc trướng đau, rất không thoải mái, có thể ngủ sâu, cảm giác vô cùng khác thường, hoàn toàn thả lỏng xong, là tinh thần no đủ, cùng với linh đài thoải mái thanh tân thông suốt.
Vậy mà có thể ngủ được hơn một canh giờ...... đã hơn 1 năm nay, đây là lần đầu tiên.
Cừu Nghi Thanh biết tiểu ngỗ tác không phải dược, độc của y vẫn cần phải giải, nhưng ở bên cạnh tiểu ngỗ tác, đúng là y có thể thả lỏng, kiểu thả lỏng từ bỏ tất cả cảnh giác...... Tiểu ngỗ tác nên là người của y, là người mệnh trung chú định của y.
Cừu Nghi Thanh hôn nhẹ giữa trán Diệp Bạch Đinh, luyến tiếc ôm một hồi lâu, mới lặng yên rời giường, vén chăn gọn gàng cho tiểu ngỗ tác, mở cửa đi ra ngoài, tới giáo trường.
Cẩm Y Vệ mỗi ngày đều phải thao luyện, bắt đầu rất sớm, ngoài người ra, còn có cẩu, ngẫu nhiên còn có khả năng đặc huấn đêm khuya, biểu hiện cá nhân trực tiếp tính chung với thành tích khảo hạch cuối tháng, không Cẩm Y Vệ nào dám lười biếng, tới thời gian sẽ chạy đến đây, nhưng mà hôm nay, mọi người phát hiện có chút khác thường.
Chỉ Huy Sứ hình như đặc biệt mãnh a!
Chỉ Huy Sứ tuy vẫn luôn rất mãnh, nhưng hôm nay tinh lực đặc biệt dư thừa, trước kia đã đủ có thể ngược người, một tiểu đội Cẩm Y Vệ bọn họ dùng xa luân chiến, đều không thắng nổi một mình Chỉ Huy Sứ, còn bị đánh đến kêu la, hôm nay càng là vậy, hai cái tiểu đội cũng chưa thắng được!
Chỉ Huy Sứ hôm nay là làm sao vậy! Ăn linh đan diệu dược gì sao!
Thân Khương tối hôm qua thay ca không về nhà, từ sớm khi trạm canh gác vừa vang, cũng đã tới giáo trường......bị đánh nằm trên mặt đất bò không dậy nổi, thở hồng hộc, cả người đều là mồ hôi. Hắn bị đánh rất sung sướng, tâm tình của Chỉ Huy Sứ có vẻ càng sung sướng...... Chẳng lẽ là làm hòa?
Thao luyện vừa kết thúc, Thân Khương rửa ráy sạch sẽ, liền chạy tới noãn các kiếm thiếu gia.
Sắc mặt thiếu gia cũng không tồi...... Không mắng hắn...... Cũng không biểu hắn lăn.
Thật đúng là làm hòa?
Chỉ với đầu óc của Thân Khương, nghĩ cái gì là viết hết lên mặt, sao Diệp Bạch Đinh nhìn không ra, liếc xéo: "Ngày mai hình như là 3 tháng Ba, lễ vật ngươi tặng sinh nhật cho tẩu phu nhân, chuẩn bị xong chưa?"
"Đương nhiên là xong rồi!" Thân Khương gật đầu, "Hóa đơn ta còn mang trên người mà, buổi chiều liền đi lấy, ngày mai được nghỉ, ta không ghé!"
"Thay ta chào hỏi tẩu phu nhân."
"Không phải nói ánh mắt thiếu gia tốt sao, mấy ngày hôm trước ta đã xem qua bán thành phẩm chỗ chủ tiệm, khá xinh đẹp, nàng lần này nhất định sẽ không đập ta!"
"...... Không có việc gì thì lăn sớm một chút."
"Được, chuyện của hai ngươi, không thích nói thì ta không hỏi, tóm lại là ổn thỏa a! Thuộc hạ ta đã an bài xong, có chuyện gì gấp, sẽ trực tiếp báo cáo cho ngươi, ngươi có yêu cầu gì cũng chỉ cần nói với bên dưới, bảo đảm sẽ làm thỏa đáng cho ngươi!"
Tất cả Thân Khương đều đã an bài khá tốt, hắn chỉ là ăn cái sinh nhật với phu nhân, hôm sau liền trở lại, cũng không ra cái chuyện gì lớn, ai ngờ thật đúng là xảy ra chuyện.
Ngày 3 tháng Ba, gần cuối buổi trưa, Diệp Bạch Đinh ăn xong cơm trưa nghỉ một lát, ở trong phòng ngỗ tác bày công cụ ra nghiên cứu, liền có người tới báo, nói có chuyện ——
"Có người đến phá quán!"
Diệp Bạch Đinh khó hiểu: "Phá quán?"
"Trúc Chi Lâu, tiệm của lão bản nương, bị người kiếm chuyện!"
"Có người khi dễ tỷ tỷ của ta?"
Diệp Bạch Đinh đứng phắt dậy, buông dao giải phẫu trong tay định đi ra ngoài, đi một bước, cảm thấy không đúng, lại trở về tóm một cây dao quen tay, mắt lộ ra hung quang, cầm đao, nhìn nhìn quần áo trên người mình, nghĩ tới công việc của mình, thở dài, lại quăng dao giải phẫu về, cởi áo bảo hộ bên ngoài, chạy vội ra ngoài...... có muốn hỗ trợ đi nữa, có một số việc cũng không thể làm a!
Thiếu gia chạy rất nhanh, đã không phải lần đầu tiên, Cẩm Y Vệ đã sớm quen, tổ chức tốc độ nhanh hơn nhiều, nhanh chóng đi theo, nên theo đằng sau thì theo đằng sau, nên ẩn nấp thì ẩn nấp, không binh hoang mã loạn, làm một trận lớn như lần đầu.
Diệp Bạch Đinh còn chưa có chạy đến nửa đường, đã gặp Cừu Nghi Thanh, thấy hắn chạy đến, liền hiểu: "...... Ngươi cũng muốn qua Trúc Chi lâu?"
Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Lúc về có nghe nói, đi cùng ngươi."
Diệp Bạch Đinh đang sốt ruột, chưa nói gì khác, hai người cũng không chậm trễ, chạy thẳng đến Trúc Chi lâu.
Tới nơi mới phát hiện, không phải Trúc Chi Lâu có chuyện, mà là quảng trường trước cửa Trúc Chi Lâu có chuyện, phải nói là Trúc Chi Lâu quá nhỏ, thi triển không ra, người ta trực tiếp kéo ra ngoài đánh hội đồng.
Là một cái tráng hán, đang đối đầu một đám người.
Đám người này, quần áo thống nhất, khí chất vô cùng quen thuộc, rất có đặc điểm riêng, mới nhìn chính là đám công tử ăn chơi nhà ai ra ngoài chơi đùa, tùy tiện tìm việc vui, muốn đánh nhau với người khác, kết quả chọn sai người, một đám người đều không thắng nổi một mình đối phương.
Tráng hán này khó lường, vóc dáng rất cao, tay vượn eo ong, dáng người vĩ ngạn cường tráng, ăn mặc kỵ trang ôm sát người, có thể nhìn rõ đường cong cơ bắp cánh tay cùng đùi của hắn, no đủ lại rắn chắc, màu da hơi đen, cũng may ngũ quan không tồi, mày kiếm mắt sáng, hình dáng thâm thúy, một hàm răng trắng cực kỳ chói mắt, giọng nói cũng trung khí mười phần, rất vang dội: "Bên trái kia, chân chậm! Chậc chậc, hạ bàn đã lung lay như vậy, còn dám nhấc chân? Đây không phải là cầu cho gia gia đá sao! Bên phải kia, eo sao lại thế này, mã bộ không đi cho đàng hoàng, lực eo như vậy, không luyện tập cho đàng hoàng, coi chừng sau này tức phụ ghét bỏ! Còn có cái này —— chậc, bộ dạng xấu như vậy, cũng dám ra cửa đánh nhau? Lăn cha ngươi đi ——"
Diệp Bạch Đinh:......
"...... Tỷ phu?"
Làm gì có cái gì mà đánh nhau phá đám? Kia rõ ràng là Thạch Châu tỷ phu của hắn!
Nhìn hành trang trên người, bộ dạng mệt mỏi này, chắc là mới đến, sao mới đến liền đánh nhau rồi?
Diệp Bạch Đinh có chút mê mang, nhìn về cửa Trúc Chi Lâu, tỷ tỷ hắn, Diệp Bạch Thược lão bản nương của Trúc Chi Lâu. Diệp Bạch Thược đang dùng khăn che mặt, nghiêng đầu quay qua một bên, không biết là không đành lòng nhìn, hay là không nhìn nổi......
Lại nghe vài câu hung ác của đám kéo bè kéo lũ đánh nhau, Diệp Bạch Đinh liền hiểu, chắc là đám ăn chơi trác táng này không giữ miệng, nói chuyện khó nghe, làm cho tỷ phu vừa tới nghe thấy, bị lôi ra giáo huấn, ăn chơi trác táng không phục, cảm thấy ở kinh thành, cũng dám có người không cho hắn mặt mũi, liền đánh nhau.
Tỷ tỷ kia của hắn thì sao, xem như am hiểu giao tiếp với người khác, từ trước đến nay đều biết nói chuyện như thế nào, xử lý các loại cục diện, trừ phi người khác cho mặt rồi còn không biết xấu hổ, tửu lầu mở cửa làm buôn bán, chuyện như vậy thường xuyên đụng tới, nàng có biện pháp ứng đối, nhưng tỷ phu nháo như vậy, ngược lại giải quyết không được, chỉ có thể để cho bọn họ đánh cái đã.
Lúc Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh đến, trận cãi cọ này đã tới hồi kết, phía ăn chơi trác táng thì ngươi đỡ ta ta đỡ ngươi, không kiêu ngạo nữa, quay đầu muốn chạy, tỷ phu còn mang vẻ mặt ta chưa đánh đủ......
"Cẩn thận — —"
Theo đám đông ồ ạt, bả vai Diệp Bạch Đinh bị đụng phải một cái, Cừu Nghi Thanh phản ứng nhanh chóng ôm lấy eo hắn, đỡ hắn đứng vững.
Diệp Bạch Đinh còn chưa kịp nói gì, Thạch Châu đã nhìn lại đây, bung người nhảy lên, liền đến trước mặt hai người, đại chưởng vỗ đến ——
"Họ Cừu, ngươi tìm chết!"
Diệp Bạch Đinh lúc này là thật sự không phản ứng kịp, thấy hoa mắt, tỷ phu cùng Cừu Nghi Thanh đã tóm nhau nhảy đến một bên, đánh nhau rồi, đánh còn cực nhanh, cực hung hãn!
Thạch Châu thân hình cao lớn, cơ bắp cả người chứa đầy lực lượng, mỗi một đấm xuất ra, người ngoài nghề cũng có thể thấy được, lực đạo tuyệt đối không bình thường! Cừu Nghi Thanh cao không kém hắn, cơ bắp lại không lộ rõ như hắn, nhưng cũng cứng cỏi mạnh mẽ, nhấc chân lên một cái......
"Phanh ——"
Tiếng tứ chi kịch liệt va chạm, Diệp Bạch Đinh đã lo lắng thân thể bọn họ có thể thừa nhận được hay không, có thể nứt xương gãy xương hay không.
Hai người không ai dùng binh khí, hoàn toàn là tay không va chạm, từng quyền vào thịt, nghe mà thấy da đầu tê dại, lúc di chuyển nhào lộn, thân hình thậm chí còn xuất hiện hư ảnh, nhanh đến làm người thấy không rõ chiêu thức qua lại, căn bản là dừng không được!
Diệp Bạch Đinh lần đầu tiên thấy đánh nhau như vậy, xem đến sửng sốt, đây......hiện trường đối chiến của nhân loại sao!
Đám Cẩm Y Vệ bên cạnh hai mặt nhìn nhau, không rõ lắm trường hợp này là chuyện như thế nào, xuất sắc khứu giác cùng cảm giác làm cho bọn họ chú ý tới, bên cạnh nấp hai người khác, hẳn là người cùng phe với vị đang đánh nhau với Chỉ Huy Sứ kia, không có mệnh lệnh, hai bên ai cũng chưa động, chỉ là sát khí thì vận sức chờ phát động, ngay cả không khí đều trở nên căng chặt.
Dù sao nơi này cũng là kinh thành, địa bàn của Cẩm Y Vệ, bọn họ phân ra một đội người, sơ tán bá tánh ở hiện trường, để tránh tạo thành thương tổn không cần thiết.
Các loại sát khí tràn ra, khi đám người tản ra, Diệp Bạch Thược đã đi tới, có vẻ chột dạ, vỗ vỗ vai đệ đệ: "Đừng sợ, không có chuyện gì đâu."
Lời còn chưa dứt đâu, liền có hai bé trai ăn mặc giống nhau như đúc, bộ dạng cũng giống nhau như đúc chạy tới, một trái một phải, ôm lấy chân Diệp Bạch Thược ——
"Ô ô ô nương nói chuyện không giữ lời!"
"Đã hứa là không cần cha, sao lại có thể không cần ta!"
"Ta biết ngay là ta cao lên thì không đáng yêu nữa ——"
"Mặt cũng không còn búng ra sữa nữa!"
"Ngươi một hai phải thích tiểu cô nương ——"
"Ta có thể mặc váy!"
Diệp Bạch Đinh nhìn hai tiểu tử giả khóc ngồi xổm trên mặt đất......ôm chân mẹ?
Diệp Bạch Thược:......
"...... Bọn nó nhổ giò, cha bọn nó không cho bọn nó ôm eo ta."
Hai hùng hài tử còn chưa tai họa xong mẫu thân, nhìn thấy Diệp Bạch Đinh, lại một trái một phải, chạy tới ngồi xổm xuống, ôm lấy chân hắn: "Ô ô ô cữu cữu! Ngươi đã lâu cũng không có tới thăm ta!"
"Ngươi có phải không cần ta hay không!"
"Ngươi không cần cha cũng được ——"
"Sao lại có thể không cần ta!"
"Cữu cữu cũng thích tiểu cô nương sao?"
"Ta có thể mặc váy!"
Một trái một phải, kẻ xướng người hoạ, Diệp Bạch Đinh sờ sờ đầu hai hùng hài tử, một lời khó nói hết nhìn về phía tỷ tỷ: "Ngươi đã dạy bọn nó cái gì vậy?"
Diệp Bạch Thược che mặt: "...... Hỏi tỷ phu của ngươi đi!"
Lời editor: tỷ phu lên sàn rồi a a a <3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro