Chương 179 Ngã chết không chỉ một người

Đất trống an tĩnh, Diệp Bạch Đinh đang nghiệm thi, Thân Khương đang hỏi Vu Liên Hải.

"Tại sao ngươi không cảm thấy Úc Văn Chương sẽ tự sát? 30 lão minh kinh, 50 thiếu tiến sĩ*, thiên quân vạn mã đi cầu độc mộc*, thi không đậu phát điên, choáng váng, nhảy sông, cũng không hiếm, Úc Văn Chương tại sao lại khác?"

*Minh kinh, tiến sĩ là 2 loại khoa cử cơ bản từ thời Đường, minh kinh có phân ra nữa, ai muốn thì tìm hiểu thêm hen, ý là 30 tuổi đậu minh kinh là già nhưng 50 đậu tiến sĩ là trẻ đó, vì đẳng cấp 2 cái xa lắc

*là tỷ lệ chọi cao đó

Vu Liên Hải vẻ mặt đau khổ: "Ta nói rồi, tuy rằng tính tình hắn hơi trầm mặc, nhưng có vướng bận, trong nhà còn có mẹ già, nói không cầu hắn trở nên nổi bật, chỉ cầu hắn khỏe mạnh, bình bình ổn ổn, thi không đậu cũng được, về nhà cũng có thể làm tiên sinh dạy học, hắn cũng không có quá nhiều áp lực, không ai bức không ai nói xấu, bản thân lại rất có khả năng đậu cao, vì sao phải tự sát trước khi thi chứ?"

Thân Khương: "Tại sao ngươi xác định, Hạ Nhất Minh nguy hiểm với hắn, mà không phải người khác?"

Vu Liên Hải: "Úc huynh là người có tính tình ổn trọng, làm chuyện gì trong lòng đều rõ ràng, rất có chủ kiến, học không tới thì học thêm là được, có khó khăn cố gắng là được, gặp phải phiền toái tuyệt đối sẽ không rút lui, nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết, nhưng từ khi nhận thức Hạ Nhất Minh, hắn liền trở nên tâm sự nặng nề, hoàn toàn nhìn không ra vẻ rạng rỡ trước kia, sao có thể không có vấn đề? Ta với hắn là đồng hương, đồng niên, là bạn có giao tình tốt nhất, không có gì giấu nhau, hỏi kiểu gì hắn cũng không nói, vậy mà hỏi lại thì cả ta hắn cũng xa cách, cái này còn không phải vấn đề?"

Thân Khương: "Ngươi nói hắn viết thư cho ngươi?"

Vu Liên Hải: "Đúng, trong thư chúng ta gần như không có gì giấu nhau."

"Nhưng Hạ Nhất Minh sao lại tìm hắn, ngươi không biết?"

"Cái này...... hắn vẫn luôn giấu ta, cái gì cũng chưa nói."

"Ngươi không thấy lạ?"

"Thấy lạ a, hai ta đều là người xứ khác, thân không có vật dư thừa, Hạ Nhất Minh là quan kinh thành, tiền đồ rất tốt, rốt cuộc coi trọng chúng ta cái gì?"

Hiện trường sơ kiểm đơn giản hoàn thành, Diệp Bạch Đinh tháo bao tay, nhờ Cẩm Y Vệ sửa sang đàng hoàng lại, đưa về Bắc Trấn Phủ Tư, đi đến cạnh Cừu Nghi Thanh, vừa nhìn trạng thái của Thân Khương liền cảm thấy có điểm không đúng: "Ngươi tra được cái gì?"

Thân Khương gật đầu: "Đại khái là tuyến thời gian, người chết rơi chết vào canh ba ban trưa, vừa mới dùng xong cơm chay, trở lại không lâu, có người thấy hắn ra khỏi tháp về phòng, hình như là đổi một quyển sách, sau đó lại lên tháp, một chén trà nhỏ qua đi, người liền xảy ra chuyện. Lúc đó đã xảy ra cái gì, có ai vào cái phòng kia hay không, không ai biết, nhưng khi đó ở ngay lầu 5, trong gian phòng lớn dựa hướng nam, có người đang tụ tập."

"Lúc này điểm đáng ngờ không rõ, tin tức ta có thể tra được còn chưa nhiều, nhưng ta biết người này," Thân Khương chỉ vào mặt Vu Liên Hải, "...nhất định nói dối, hắn mới không phải là cái gì cũng không biết, hắn biết rất nhiều thứ, chỉ là không nói!"

Mí mắt Vu Liên Hãi rung mạnh: "Bách hộ đại nhân đang nói cái gì, tiểu nhân không hiểu......"

Thân Khương nhìn chằm chằm hắn: "Hôm Úc Văn Chương chết, ngươi rõ ràng có mặt, vì sao vẫn luôn không nói? Với hắn mà nói, người nguy hiểm, trừ Hạ Nhất Minh ra, không phải còn có tên bạn tốt cái gì cũng biết là ngươi đây sao!"

Ngón tay Diệp Bạch Đinh khựng lại, nghiêm túc nhìn nhìn Vu Liên Hải. Người này được a, vô thanh vô tức, thiếu chút nữa cũng lừa cả hắn.

Bị bắt lại trên đường rời kinh, nói là làm tang sự cho bạn, xong xuôi phải đi, văn lại cũng rất bận, phương thức cùng bạn bè liên lạc là thường xuyên thư từ qua lại, rất dễ tạo cho người ta ấn tượng, bản thân hắn không ở kinh thành, cách vụ án rất xa, lần này chỉ là vì đến lo việc tang ma cho bạn mà vào kinh, ai ngờ người này căn bản là ở kinh thành, thậm chí ở ngay hiện trường vụ án!

Vu Liên Hải gục mặt xuống, có chút sợ hãi: "Đó không phải......là ta có mặt hay không, kết quả cũng không thay đổi sao? Ta làm văn lại cho người ta, mới nhận việc, ngày nào cũng rất bận, Úc huynh vùi đầu đọc sách, cũng rất bận, chúng ta căn bản không có biện pháp thường xuyên gặp mặt, không thư từ qua lại......thì lui tới kiểu gì?"

Thân Khương: "Sao lúc trước không nói? Chẳng lẽ vụ án mạng này có liên quan đến ngươi?"

"Thật sự không có!" Vu Liên Hải khổ ha ha, "Chính là vì có chuyện này, ta mới không chắc chắn như vậy, không dám đấu với Hạ Nhất Minh, bằng không hắn chẳng phải đổ tội cho ta......"

Diệp Bạch Đinh: "Nói một chút đi, vì sao ở đây, hôm đó còn có ai, tụ hội là để làm gì?"

Vu Liên Hải liếm môi: "Thì...... ta làm văn lại, là sau khi thi rớt năm ngoái, quan chủ khảo Cảnh Nguyên Trung Cảnh đại nhân, thấy ta tài hoa tuy không cao lắm, làm việc lại không tồi, hỏi ý của ta, thu xếp cho ta, từ năm trước tới năm nay, cũng qua gần một năm, Cảnh đại nhân cảm thấy ta cũng không tệ lắm, mới viết thư giới thiệu cho ta, điều ra ngoài, lúc này ta mới phải ra kinh."

"Một tháng trước, cũng chính là hôm Úc huynh chết, đúng là sắp tới kỳ thi lớn, Cảnh đại nhân cảm thấy nên thị sát hiểu biết một chút tình trạng học sinh, xuất phát đi Bách Phật tự, đó cũng gần như là lần cuối mà ta có cơ hội chạy chân lập công với cấp trên, liền đi theo tới."

Thân Khương: "Đừng dong dài, có những ai đi cùng, mau nói!"

Vu Liên Hải: "Trừ Cảnh đại nhân ra, còn có phó quan hiệp trợ chấm bài kỳ thi lần này là Cao Tuấn Cao đại nhân, Thứ cát sĩ Hồ An Cư năm trước trúng tiến sĩ, vào Hàn Lâm Viện, còn có...... còn có Chương Hữu thân nhân bên ngoại của Cảnh đại nhân, năm nay tham gia khoa cử. Tất cả mọi người đều đến đây vào buổi sáng, giữa trưa nghỉ ở đây, ở ngay lầu 5, nhưng ta cũng không có tham gia, ta là văn lại, không có tư cách ngồi cùng, nhận lệnh Cảnh đại nhân, chạy chân cho ông ta, đi cầu phúc cho người nhà."

Cừu Nghi Thanh: "Bữa tụ hội này, Úc Văn Chương có tham gia không?"

"Không có," Vu Liên Hải lắc đầu, "Hắn dù có là tài hoa đầy bụng, hiện tại cũng chỉ là thư sinh, chưa qua thi cử, không có chức vụ, cũng không có tư cách tham gia."

"Hạ Nhất Minh đâu? Bữa đó có mặt không?"

"Lúc ta theo Cảnh đại nhân đến đây thì không có, còn sau đó...... ta không rõ ràng lắm."

Diệp Bạch Đinh: "Ngươi đã là bạn thân của Úc Văn Chương, tới đây một chuyến, biết hắn ở chỗ này, sao không gặp nhau?"

"Không có không gặp a," Vu Liên Hải nói, "Chúng ta đã sớm báo cho nhau, hẹn trước, ta ngay cả nghỉ phép đều đã xin xong, chỉ đợi chính sự xong xuôi, Cảnh đại nhân rời đi, ta liền tự do, có thể đi thăm Úc huynh, còn nói cũng may hắn ngủ ở đó, cho nên trong lúc đó cũng không quá sốt ruột nữa kìa, ai ngờ ta đang bận rộn bên ngoài, hắn liền mất......"

"Mấy người tụ họp ở lầu 5, trong lúc đó có rời đi không?"

"Cái này...... ta cũng không biết."

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ về mấy người tụ họp này: "Ngươi vừa rồi nói trong đám đó có một người, là Thứ cát sĩ, năm trước thi đậu, vào Hàn Lâm viện...... Hồ An Cư, ngươi cùng Úc Văn Chương đều từng tham gia khoa khảo năm trước, có biết hắn không?"

Sắc mặt Vu Liên Hải không quá đẹp: "Biết, hắn bất quá là gặp vận cứt chó, thường ngày không thấy đọc được mấy trang sách, học tập rất là lười nhác, chả có vẻ gì là tài hoa, nhưng đi thi vận khí thực sự không tồi, một bước lên trời."

"Ngươi coi thường hắn?"

"A, ta nào dám a, thế đạo đã như thế, quản ngươi bình thường tài hoa như thế nào, chỉ cần qua khoa khảo, có chức vụ, lập tức liền không giống nhau, người ta là quan, ta phải kính trọng, ai biểu ta không có bản lĩnh đó, có vận khí đó đâu."

Thân Khương nhìn ra xa thấy có tiểu binh Cẩm Y Vệ đi tới, thấp giọng nói với Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh: "Thiếu gia, Chỉ Huy Sứ, thấy giờ cơm cũng sắp qua, chúng ta đi ăn miếng cơm chay?"

Thủ hạ tra xét cũng yêu cầu thời gian, Diệp Bạch Đinh hiểu, nhìn Cừu Nghi Thanh: "Chỉ Huy Sứ thấy sao?"

Cừu Nghi Thanh: "Đi, ăn cơm trước."

Cơm chay là tách ra ăn, Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh đi về hướng nhà ăn, Thân Khương cũng không có đi theo, kẹp Vu Liên Hải đi đến nơi khác, có sắp xếp khác.

Không khí Bách Phật tự trang nghiêm túc mục, đi cả một đường, ấn tượng lớn nhất mà Diệp Bạch Đinh có với nơi này chính là an tĩnh, từ bi. Công năng trong nhà chùa được phân chia rất nghiêm khắc, tiền viện là chỗ của khách hành hương, chỗ Phật tháp, là nơi các tăng nhân ngủ nghỉ, cùng với tiểu viện nơi cho khách thuê ở ngắn hạn, phân cách rất rõ ràng, trông coi cũng rất nghiêm mật, bảo đảm không quấy rầy lẫn nhau, hắn đã hỏi qua, viện sau núi cho thư sinh thuê ở, tiền thuê rất thấp, mà còn dây dưa nhiều năm, các tăng nhân thật sự là đang làm việc thiện.

Nơi này ngay cả nhà ăn đều là ngăn cách, nhóm khách hành hương có thể gọi món chay ở khu dành cho khách, các tăng nhân có đồ ăn riêng ở nơi mình sinh hoạt, bất quá điều kiện thì tương đối kham khổ, thua xa cho khách, nơi mà nguyên liệu nấu ăn phong phú hơn nhiều. Người ở viện sau núi, ăn chính là cơm chay giống tăng nhân, có điều nơi dùng cơm thì tùy ý hơn, cũng không ăn cùng tăng nhân.

Nói tóm lại chính là, khách thuê chỉ là khách thuê, dừng ở đây thời gian ngắn ngủi, các tăng nhân chỉ cung cấp một ít tiện lợi, cũng không quen thuộc nhau nhiều, chưa nói tới giao tình.

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh không dừng bước, một đường từ khu cho khách đi đến nhà ăn cho tăng nhân, tăng nhân gặp trên đường đi đều có lễ có tiết, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhìn thấy Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ cũng không có khẩn trương bất an, phảng phất như bọn họ không khác gì khách hành hương bình thường, sẽ tôn kính, sẽ lễ phép, sẽ phối hợp làm việc, nhưng sẽ không sợ hãi.

Ở đây đi một vòng, trong lòng phảng phất như có thể lặng xuống.

Diệp Bạch Đinh có ấn tượng tốt với nơi này. Tư tưởng trạng thái con người sẽ hơi bộc lộ trong hành động, nếu nơi này là nơi đào nguyên có thể làm lòng người tìm được bình an, vậy kẻ xuống tay giết người ở chỗ này, làm bẩn sự an bình này, là hành động ti tiện cỡ nào.

Đồ ăn trên bàn rất đơn giản, màn thầu, rau xanh, măng mùa đông còn có cháo, Diệp Bạch Đinh ăn rất chậm, Cừu Nghi Thanh cũng vậy, trong thời gian đó còn đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về Diệp Bạch Đinh còn chưa ăn xong.

"Thích hả?" Y nhìn Tiểu ngỗ tác.

"Cháo rất ngọt thanh, nấu thời gian rất dài," Diệp Bạch Đinh ngẩng đầu nhìn y, "Vừa lúc chờ ngươi luôn."

Nhà chùa là hiện trường án mạng, công việc tra xét rất nhiều, bản thân Cừu Nghi Thanh cũng có rất nhiều công tác chỉ đạo cần trù tính, thời gian đã qua hơn một tháng, các tăng nhân phối hợp điều ra, bọn họ cũng không thể quá mức quấy rầy, hôm nay tập trung làm hết những việc có thể làm, sau đó là có thể giảm bớt nhân thủ, để tra kỹ hơn, tránh gây khó dễ cho tăng nhân, cho khách hành hương.

Cho nên hôm nay khẳng định là rất bận.

Cừu Nghi Thanh sờ tay Diệp Bạch Đinh, cũng đỡ, không lạnh: "Có mệt hay không?"

Diệp Bạch Đinh lắc đầu: "Còn ổn."

Một bữa cơm ăn xong, nhà ăn đã trống không, mấy dãy bàn dài, trừ chỗ Diệp Bạch Đinh ra, không còn ai khác.

Thân Khương đã trở lại, trong miệng ngậm màn thầu vừa đi vừa gặm, thấy bốn bề vắng lặng, còn có Cẩm Y Vệ cảnh giới, đến báo cáo: "Ta nghe được, ngày đó Hạ Nhất Minh đúng là đã tới!"

Diệp Bạch Đinh thấy Cừu Nghi Thanh không có một chút kinh ngạc nào: "Ngươi cũng biết?"

"Không khó phỏng đoán," Cừu Nghi Thanh nói, "Hắn trước đó vì sai lầm quá lớn, chức quan hạ 3 cấp, mấy ngày trước nhờ có công được thăng chức, lại trở thành Hình Bộ lang trung, tất nhiên là đã chạy chọt gì rồi, muốn có nhân mạch hỗ trợ hắn, tâm tư tất yếu phải dùng ở trong tối, nơi lòng người yếu ớt, khoa khảo sắp tới, nhà ai mà không có hậu bối đi thi, nơi này Văn Xương linh nghiệm, hắn sẽ tới cầu cái quẻ xăm, rất hợp lý."

"Thế nhưng thăng nhanh như vậy?"

Chuyện hạ chức 3 cấp, Diệp Bạch Đinh biết, việc này hắn có trợ lực, vụ án Hộ Bộ mà Bắc Trấn Phủ Tư tra hồi tháng giêng, năm đó Quản Tu Trúc chết, chính là do Hạ Nhất Minh cố ý hấp tấp kết án, tuy Hình Bộ thị lang cùng Hình Bộ lang trung không giống nhau, cấp bật có kém một chút, nhưng mới vừa bị phạt biếm quan, lập tức lại có thể thăng lại một cấp, Hạ Nhất Minh thật đúng là có bản lĩnh.

"Cũng không phải sao, giống như đi chạy chọt bên Lại Bộ thượng thư, vị kia có đứa cháu nội năm nay cũng muốn tham gia khoa khảo, Hạ Nhất Minh đến đây chắc là bán cái ân, treo cái lụa đỏ cầu được quẻ xăm thượng thượng!"

Thân Khương nhảy qua, ngồi ở bên cạnh bàn: "Bất quá lần này hắn tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, giống như là không muốn quấy nhiễu bất kỳ ai, hành sự vô cùng điệu thấp, ta hỏi một đống người, ngoại trừ vị tăng nhân thỉnh hương cầu phúc giải xăm bên đại điện kia, những người khác có vẻ như đều không có gặp hắn, nếu hắn thật sự có ý đồ làm chuyện gì, thời gian hơi ngắn, chắc là đến có chuẩn bị...... Nhưng cái này không quan trọng, sau đó ta sẽ tiếp tục tra chi tiết, quan trọng là một vụ khác, người chết Úc Văn Chương này, là từ trên lầu ngã xuống chết phải không? Ta vừa mới nghe được, ba tháng trước, cũng có người từ chỗ cao ngã xuống chết."

Tay Diệp Bạch Đinh khựng lại: "Còn ai nữa?"

Thân Khương: "Nếu là tai nạn bình thường, ta cũng sẽ không chú ý, nhưng người này, có vẻ thật sự có chút quan hệ với vụ án, Hoàng Khang, tiến sĩ đậu khoa khảo vào bốn năm trước, thứ tự không nói là quá tốt, nhưng vừa yết bảng đã được thu xếp xong chức vụ, còn là công việc béo bở trong kinh, hắn căn bản đều có quen biết với những người tụ họp ở đây, đặc biệt là phó quan Cao Tuấn, bọn họ là đồng niên."

Diệp Bạch Đinh lập tức có phản ứng: "Đồng niên của hắn, có thể không chỉ một người."

Cừu Nghi Thanh gõ đầu ngón tay trên mặt bàn: "Hạ Nhất Minh, cũng là bốn năm trước thi đậu tiến sĩ."

"Vậy chẳng phải là càng khả nghi!" Thân Khương trợn mắt, "Hoàng Khang này cũng là té lầu chết, ở ngay tửu lầu trong phố xá sầm uất, ngã chết trước mắt bao người, kết quả giống như đúc Úc Văn Chương!"

Diệp Bạch Đinh híp mắt: "Chuyện này có kinh động đến quan phủ không? Tang sự là làm thế nào?"

Thân Khương: "Cãi cọ rồi té lầu chết, động tĩnh quá lớn, Kinh Triệu Doãn lập tức phái người qua, chắc là không tra ra bất kỳ dị thường gì, nhanh chóng lột giấy niêm phong, nói là tai nạn, người nhà an táng cho tốt đi."

Cừu Nghi Thanh biết Diệp Bạch Đinh suy nghĩ cái gì: "Xác chết người này, ta nghĩ cách điều tới Bắc Trấn Phủ Tư."

"Ừm," Diệp Bạch Đinh gật đầu, đáy mắt có ánh sáng chớp động, "Cùng nhau đưa đến phòng ngỗ tác, ta tới kiểm nghiệm."

Hoàng hôn buông xuống, khi sắc trời tối dần, Diệp Bạch Đinh theo Cừu Nghi Thanh rời khỏi Bách Phật tự, đi từ sau núi xuyên qua tiền điện, trên đường đi ngang qua một cái cây già cả trăm tuổi, nhánh cây già nua nổi cục, đầu cành cây mọc ra mầm non, theo năm tháng lưu chuyển, sinh cơ dạt dào, gió nhẹ thổi qua, phát ra âm thanh 'lách cách lách cách' của mộc bài.

Đó là thẻ gỗ nhỏ nhà chùa dùng để cho khách hành hương cầu phúc, mỗi cái trên đầu đều có tơ hồng, tràn đầy một cây, đều là tâm nguyện trong lòng khách tới hành hương, cũng trang điểm cho gốc cây già thêm thanh xuân tươi đẹp.

Nơi này bằng mắt thường có thể thấy được cái tháp gần nhất, chính là Văn Xương tháp, hễ là văn nhân, đều sẽ muốn đến bái một bái.

Hai người đột nhiên đồng thời dừng bước chân, một người trầm mặc, một người nghiêm túc.

Thân Khương đợi lâu lắc cũng không thấy người động: "Sao......sao vậy?"

Diệp Bạch Đinh nhíu mi, nhìn về phía Cừu Nghi Thanh: "Ngươi có phải cũng nghĩ đến hay không?"

Cừu Nghi Thanh dùng vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, nói hai chữ: "Khoa cử."

Hai mạng người té từ trên cao mà chết, người tụ họp ở đây, thêm Hạ Nhất Minh, hiện tại quan hệ giao tế của những người có liên quan còn chưa xác định rõ, nhưng bọn họ có một cái điểm giống nhau, chính là khoa cử.

Người tham dự khoa khảo 4 năm trước có Hoàng Khang, Cao Tuấn, Hạ Nhất Minh, Hoàng Khang đã chết, Cao Tuấn làm quan, năm nay là trợ thủ đắc lực cho quan chủ khảo, tham dự quản lý kì thi lớn, Hạ Nhất Minh thì càng không cần phải nói, quan trường chìm nổi, đắc ý nhiều hơn thất ý.

Một năm trước, Úc Văn Chương, Vu Liên Hải, Hồ An Cư tham gia khảo thí, hai người đầu thi rớt, Úc Văn Chương chuẩn bị năm nay tái chiến, không đợi đến ngày thi, đã chết rồi, Vu Liên Hải nản lòng thoái chí, đi làm văn lại, Hồ An Cư thì vận khí cực kỳ tốt, dùng tài hoa trước đó không hiển lộ, một bước lên trời vào Hàn Lâm Viện, được chọn làm thứ cát sĩ, để mọi người hâm mộ.

Thêm nữa năm nay quan chủ khảo Cảnh Nguyên Trung, là người lớn tuổi nhất, quan chức cao nhất, địa vị ổn nhất, Chương Hữu thân thích bên ngoại của ông ta, năm nay sắp, không phải, là đã tham gia khảo thí.

Nếu bọn họ suy nghĩ nhiều, tất cả chỉ là trùng hợp, còn đỡ, nếu không phải trùng hợp...... chẳng phải là khoa cử có vấn đề?

Thời gian cho kỳ thi mùa xuân cơ bản là cố định, vào tháng Hai, mỗi ba năm một lần, tổng cộng ba tràng, ngày 9 bắt đầu, 18 kết thúc, giám khảo niêm phong bài thi, sau đó là quá trình gấp gáp chấm bài, có khi hơi mau, có khi hơi chậm, nhưng tất cả mọi việc phải hoàn thành trong vòng 1 tháng, bởi vì tầm khoảng 16 tháng Ba, thiên tử muốn tiến hành thi đình, khâm điểm Trạng Nguyên lang, ban Quỳnh Lâm Yến.

Mở thêm ân khoa cũng vậy, thời gian lưu trình sẽ không có thay đổi.

Hôm nay là ngày 4 tháng Ba, khoa khảo đã sớm kết thúc niêm phong bài thi, đang trong quá trình kịch liệt chấm bài, còn chưa yết bảng, chừng 10 ngày nữa, Vũ An đế liền ở trên đại điện khâm điểm Trạng Nguyên.

Hiện tại triều cục có tình thế gì, người ngoài nghề như Diệp Bạch Đinh còn hiểu, thiên tử ngồi nhìn như là ổn, nhưng ổn cũng rất không dễ dàng, uy tín thành lập từng chút một, thanh trừ tệ nạn dĩ vãng, vì triều đình dần dần thêm máu mới...... Uy tín thành lập không dễ dàng, phá hư thì chỉ cần một kích, nếu như khoa cử xảy ra chuyện, thiên tử thi đình phát sinh sai lầm, thế cục thật vất vả dựng lên liền bị sụp đổ, về sau làm sao bây giờ?

Vũ An đế từ khi được đón về hoàng cung, cẩn thận bước dưới sự áp chế của thế lực khắp nơi, từng chút một xây dựng địa vị trong lòng dân, vất vả lâu như vậy, năm nay xem như thành quả khá tốt, là năm làm mọi người chứng kiến thực lực của hắn, hắn thêm ân khoa, sắp đại hôn, thi đình hoàn thành tốt, liền càng thêm ánh sáng thêm màu sắc, củng cố nhân tâm, rủi mà xảy ra chuyện......

Diệp Bạch Đinh cũng không dám nghĩ, nếu thực sự có kẻ trong tối......

"Tuyệt đối không thể để đối phương thực hiện được!"

"Chúng ta phải nắm chặt thời gian." Cừu Nghi Thanh duỗi tay với Diệp Bạch Đinh, "Có khả năng muốn ủy khuất ngỗ tác tiên sinh, cưỡi chung một con với bổn sứ."

Diệp Bạch Đinh lần này không có cự tuyệt, lúc này thời gian rất trọng yếu, không thể lãng phí.

"Chúng ta hồi kinh!"

Một đường chạy nhanh hồi kinh, khi đến Bắc Trấn Phủ Tư sắc trời đã sập tối, Thân Khương cả nhà cũng chưa về, liền cuốn miếng bánh trong bếp gặm, rồi đi ra ngoài tra xét, tra manh mối của những người liên quan, Cừu Nghi Thanh cũng không dừng, thả Diệp Bạch Đinh xuống liền vào cung.

Sự tình vẫn chưa lên men, suy đoán của bọn họ cũng hoàn toàn không nhất định là thật sự, nhưng chỉ cần có nguy hiểm, mọi người phải cảnh giác, chuyện này, cần phải báo Hoàng Thượng biết, một khi...... thì cần có phương án ứng đối thích hợp.

Diệp Bạch Đinh cũng thấy đau đầu dùm Hoàng Thượng.

Lưu trình bên dưới còn đang làm, thi thể còn chưa đưa vào Bắc Trấn Phủ Tư, hắn biết không bao lâu, chính mình cũng nên bận rộn, mấy ngày nữa chỉ sợ không rảnh, nhớ tới khuôn mặt nhỏ tinh quái, mum múp thịt của hai đứa nhóc song sinh, thở dài thật mạnh.

Ngày hôm qua sở dĩ đi dứt khoát như vậy, là thông cảm tỷ phu mới đến, cho nhà người ta có thời gian đoàn viên, hơn nữa tỷ phu cũng nói, một đoạn thời gian dài sắp tới sẽ ở kinh thành, hắn cũng không nóng nảy, nghĩ hai ngày này dẫn hai đứa nhóc đến đây chơi, ra ngoài đi dạo, ai ngờ lại không rảnh.

Diệp Bạch Đinh cầm bút lên, viết thư cho hai đứa nhóc, một lá thật dày, là chuyện ma mà hắn hứa sẽ kể cho bọn chúng, còn dặn dò bọn chúng phải ngoan ngoãn, đừng chọc giận mẫu thân, còn phụ thân sao, kệ đi......

Chờ hắn bận việc xong, lập tức đi thăm bọn chúng.

Tin vừa mới viết xong, thi thể Hoàng Khang chôn trong thành không xa, đã được kéo trở về, Cẩm Y Vệ đến báo cáo, nói là đã đưa đi nhà xác.

Diệp Bạch Đinh vừa nhìn thấy là tiểu binh quen mặt, liền đem tin đã viết xong đưa cho hắn: "Thay ta đưa đến Trúc Chi Lâu."

"Được thiếu gia!"

Diệp Bạch Đinh mới vừa đi đến phòng ngỗ tác, mặc áo bảo hộ, mang bao tay, liền thấy Cừu Nghi Thanh.

"Ta đến gặp ngươi một chút," Cừu Nghi Thanh đi tới, "Nghiệm xong thi lại đi."

Diệp Bạch Đinh chỉ chỉ lên trời: "...... Nói như thế nào?"

Cừu Nghi Thanh: "Hy vọng chúng ta đều nghĩ sai rồi, chuyện này chỉ là trùng hợp, nếu không phải, chúng ta cũng không sợ."

Vậy chính là có chuẩn bị?

Chuyện bên ngoài đã có đối phương đi làm, Diệp Bạch Đinh yên tâm, tập trung vào việc của mình: "Chỉ Huy Sứ chuẩn bị tốt chưa? Ta sắp bắt đầu rồi."

Cừu Nghi Thanh: "Ừm."

Diệp Bạch Đinh đi đến đình thi đài, nhắm mắt lại, tập trung lực chú ý......

Để cho ta tới xem, ngươi có cái gì muốn nói, lại nói không ra lời.

Hoàng Khang chết ba tháng trước, đúng vào mùa đông khắc nghiệt, sau khi được xác định tử vong không có dị thường, đã nhanh chóng hạ táng, tình huống thi thể của hắn hơi tương tự Úc Văn Chương, hủ bại thì khẳng định là hủ bại, nhưng đặc điểm rõ ràng hơn là khô, chỗ bị hủ bại nghiêm trọng, lớp da đã mất, lộ ra xương cốt, chỗ bị khô thì làn da nhăn co rút cứng lại, mất sức co dãn, trở thành màu nâu hơi sẫm, mới nhìn thì là một nửa loáng thoáng lộ ra xương cốt, một nửa biến đen cứng lại, về mặt thị giác khá là kinh người.

Đầu tiên quan trọng nhất vẫn là nguyên nhân chết đã được xác định, tình huống gãy xương.

"...... xương người chết có máu, xương sườn bị gãy, bả vai, xương hông, xương đùi có vết gãy, cánh tay...... gãy nát, đầu lâu cùng với phần mặt thương tích nghiêm trọng, người chết chắc là quỳ rạp trên mặt đất, cánh tay chạm đất trước?"

Cừu Nghi Thanh trên đường về, liền lần lược nhận được tin tức tra xét mới nhất từ Thân Khương và Cẩm Y Vệ, đối với tình huống khi đó có chút hiểu biết: "Nhân chứng nói người là nện mạnh trên mặt đất, ở tư thế nằm sấp, lúc ấy cánh tay đã biến hình, thoạt nhìn rất kỳ quái, chắc là cánh tay chạm đất trước tiên."

"Người chết không chỉ riêng cánh tay là đụng tới mặt đất trước," Diệp Bạch Đinh cẩn thận nghiệm cánh tay người chết, "Xương tay hắn gần như nát hết, tình huống như vậy phát sinh, chỉ có một cách giải thích —— hắn muốn chống đất."

Khi nào, người lại muốn chống đất chứ? Khi muốn mượn lực, khi muốn chống đỡ.

Cho nên khi người từ trên lầu rơi xuống, ý thức là thanh tỉnh, phản xạ cũng là muốn chống đỡ một chút, nhưng độ cao rơi xuống quá cao, tốc độ quá nhanh, mặt đất quá cứng, dùng bàn tay giảm xóc căn bản là không đủ, người cũng theo đó mà mất.

"Thân Khương nói hắn ngã chết ở trước mắt bao người, là từ một cái tửu lầu, hắn lúc ấy ở lầu mấy, uống rượu với ai?"

"Tin tức hiện có là lầu 5, nóc tửu lầu, uống một mình, người chết là do uống rượu say bị trượt, bất cẩn ngã xuống." thanh âm Cừu Nghi Thanh lạnh lùng, "Ta nhìn thực đơn của hắn, kêu rượu, là số lượng không thể một người có thể uống hết."

Vậy là có người khác? Lại là một vị khách không thấy mặt?

Ngẫm lại buổi 'tụ họp trùng hợp' ở Bách Phật tự, Diệp Bạch Đinh nhìn Cừu Nghi Thanh, "Chắc không phải cái tửu lâu này cũng có cái bữa tiệc tụ họp, người tham gia cũng có mấy vị chúng ta đang quan tâm đi?"

"Không sai, mấy người tụ họp ở Bách Phật tự, lúc đó đều có mặt," Cừu Nghi Thanh gật đầu, "Bao gồm cả một tháng trước đi Bách Phật tự, không tham gia tụ họp, Hạ Nhất Minh."

......

Hạ phủ.

Một phong thư không ký tên, chỉ thêm dấu ấn, được đưa đến trên án bằng gỗ hắc đàn.

Sa mỏng màu xanh phất phơ, bệ đèn hình tiên cô mừng thọ tỏa ra mùi hương quý giá, Hạ Nhất Minh phê xong một quyển công văn, uống hai ngụm trà thơm, cầm viên bánh râu rồng* màu trắng sữa, mượt mà từng sợi, chỉ cắn một ngụm liền buông xuống, giữa mày không quá vừa lòng, giống như thứ tinh xảo như vậy cũng khó vào miệng hắn.

*hm 'long tu tô'......đây là loại bánh làm thành hình dạng như sợi tơ màu trắng mịn quấn lại, lớn chừng ngón tay cái, bên trong là nhân đậu phộng hay gì đó, nói chung nhìn tinh xảo gì đó chứ lão thấy nó giống như con sâu ổi vậy, ăn cũng bình thường à, ai muốn biết search 龍須酥 là ra cái hình

Hắn súc miệng, cầm thư lên, xé phong ấn, thong thả ung dung đọc tin ——

Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền dừng lại, sau đó thần sắc biến ảo, đáy mắt như có sóng biển dâng trào, ngược lại liên tục cười lạnh, đột nhiên đập bàn.

'Đệ đệ tốt' kia của hắn, thật đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cái gì cũng muốn quản, cái gì cũng dám dính vào!

Không hiểu chuyện như vậy, đừng trách ta không khách khí.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro