Chương 189 Hạ Nhất Minh khiêu khích
Án mạng lại phát sinh, cái khác không nói, tuyến thời gian vẫn phải chải vuốt một cái, Cẩm Y Vệ có lý do rất đầy đủ mà cần thiết, để tiến hành hỏi cung tất cả mọi người ở hiện trường.
Không chỉ riêng Hạ Nhất Minh, Cảnh Nguyên Trung thân là quan chủ khảo của lần thi này, cũng rất có thể khó thoát quan hệ.
Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh sóng vai bước đi, nhìn nhau vài cái, thì thầm vài câu, chải vuốt suy nghĩ của nhau một chút, là có thể phỏng đoán ra đại khái hướng suy nghĩ, cùng với quỹ đạo hành vi của Chương Hữu trong cả sự kiện lần này.
Đầu tiên là hắn lớn tuổi, chờ không nổi, nếu lại không tham gia khoa cử, không có cái xuất thân, vô pháp được phái làm quan, trong nhà cùng bên ngoài đều không có mặt mũi; tiếp theo là hắn có cô nương đặc biệt yêu thích, mặc kệ là phần yêu thích này kéo dài bao lâu, rõ ràng là tình cảm không được tha thứ, nếu không cất giấu, không nỗ lực, hắn không có biện pháp chân chính hưởng thụ, nội tâm hắn nhất định có cảm giác gấp gáp, cực kỳ cần cơ hội trong ân khoa lần này.
Có điều là rất rõ ràng, thông qua Cảnh Nguyên Trung là không được.
Nếu Cảnh Nguyên Trung là người chính trực, trong chuyện này là thiết diện vô tư, tất cả mọi người đều giống nhau, cần dùng thực lực nói chuyện, vào trường thi phải dựa bản lĩnh chân chính, Chương Hữu căn bản sẽ không có cảm xúc gì lớn, cùng lắm là sẽ mắng lão ta cổ hủ, không giúp được hắn.
Mấy lần hắn nhắc tới Cảnh Nguyên Trung, ý tứ lộ ra đều là không thể trông cậy vào, người ta không muốn hỗ trợ, mà không phải không thể hỗ trợ...... Hắn là bị cự tuyệt.
Cảnh Nguyên Trung nhất định có phương pháp chiêu số nào đó, Chương Hữu biết, lại biết không nhiều lắm, vì cơ hội lần này, hắn cực khổ tìm kiếm, tìm ra cho mình một con đường khác —— hắn trộm quan sát cách làm của Cảnh Nguyên Trung, tìm hiểu nguồn gốc, tìm được đến Hạ Nhất Minh, mới có cái gọi là 'nhất định có thể trúng' sau đó.
Hắn ở Cảnh Nguyên Trung bên này chỉ dám làm sau lưng, không dám uy hiếp ra mặt, một là vì quan hệ họ hàng, vẫn phải bận tâm một chút, hai là có thể khó khăn lớn hơn, Cảnh Nguyên Trung làm việc bí ẩn, cũng không ra mặt, hắn rất khó bắt được thứ gì đáng giá.
Hạ Nhất Minh thì khác, trước đó khi Chương Hữu khiêu khích hắn, móc ra việc hắn từng đoạt thứ gì đó từ Cảnh Nguyên Trung, hai người Hạ - Cảnh này nhất định có chuyện gì đó trong quá khứ, từng có bất hòa, mà Chương Hữu biết chuyện bất hòa này, mới có thể lợi dụng tình hình của Cảnh Nguyên Trung, đổi lấy một ít duy trì nho nhỏ.
Trong quá trình này, Diệp Bạch Đinh không biết Chương Hữu làm như thế nào, tóm lại là sẽ có cái khổ không muốn ai biết, nhưng cuối cùng chắc là Chương Hữu thành công, hắn bắt được vài thứ, uy hiếp Hạ Nhất Minh giúp hắn chuyện này, làm hắn có tên trên bảng ân khoa......
Không có ai thích bị uy hiếp, Hạ Nhất Minh mặc dù đạt thành hợp tác với Chương Hữu, cũng sẽ là tâm bất cam tình bất nguyện, Chương Hữu có lẽ đã nghĩ, ngươi cũng có nhược điểm rơi vào tay ta, còn cuồng cái gì, liền phải đè đầu bắt ngươi làm việc cho ta, hai người này giờ quan hệ như nước với lửa, mặt đối mặt cũng không quá tốt.
"...... Cho nên hiện tại kết quả là Chương Hữu cho rằng hắn bắt chẹt người khác, uy hiếp rất hữu dụng, hôm nay tất nhiên sẽ có tên trên bảng, nhưng kỳ thật là không phải, hắn thi rớt, Hạ Nhất Minh lừa hắn?"
Đầu óc Diệp Bạch Đinh nhanh chóng chuyển động: "Một khi bảng tên được công bố, thứ tự được công bố, tất cả mọi người sẽ biết, chính hắn cũng sẽ biết, vì phòng ngừa sau đó hắn nháo sự, Hạ Nhất Minh phải giết người diệt khẩu đúng không?"
Ánh mắt Cừu Nghi Thanh hơi thâm: "Hoặc là —— Chương Hữu có thể lợi dụng 'gian lận khoa cử' uy hiếp Hạ Nhất Minh, Hạ Nhất Minh có phải cũng có thể lợi dụng cái này, uy hiếp những người đã từng sử dụng cách này, giúp hắn động thủ lần này hay không?"
Diệp Bạch Đinh hít một hơi thật sâu: "Vụ án này...... thực sự có chút khó làm."
Hễ là án mạng, đặc biệt án mạng liên hoàn, mặc kệ là vì tiền vì tình hay là vì ích lợi, về mặt quan hệ nhân tế tất nhiên có giao thoa, nhưng chuyện 'gian lận khoa cử' chôn quá sâu, những người liên quan đến vụ án này ngoài mặt cũng không thân cận, có vẻ như cũng không lui tới gì, tiếp xúc quá ít, còn rất bí ẩn, thăm viếng bài tra yêu cầu càng nhiều thời gian, đi đối chiếu xác nhận từng chuyện một, nhưng cố tình, bọn họ lại không có đủ thời gian.
Tất cả bốn chữ 'động cơ' cùng 'kết quả' của vụ án đều xoay quanh nhau, một khi tra không rõ ràng, chi tiết xác nhận không đúng, thì liền vô pháp lý giải nguyên nhân đằng sau hành vi của người khác, vì sao lại làm như vậy, sắp tới có khả năng sẽ làm như thế nào......
"Không phải là đã tìm được nhiều manh mối như vậy rồi ?" thanh âm Cừu Nghi Thanh lại rất ổn, "Tất cả mọi người đều đang nỗ lực, những người này, nhất định trốn không thoát."
"Ừm."
Tất cả mọi người đang nỗ lực, thăm viếng bài tra lặt vặt vẫn đang được tiến hành, manh mối tụ tập trong tay càng ngày càng nhiều, bọn họ nhất định sẽ tìm ra toàn bộ chân tướng, thế lực trước mắt này cuối cùng đi tới đâu, bọn họ cũng không biết được, nhưng sự tồn tại của Hạ Nhất Minh cùng Cảnh Nguyên Trung, hình thức hoạt động và phương hướng phát triển đại khái của cái tập đoàn ích lợi này, gần như đã lộ hết ra ngoài.
Tuy rằng nói những lời này có chút không thích hợp, nhưng Chương Hữu chết, đích xác đã giúp bọn họ chải vuốt phương hướng càng rõ ràng chuẩn xác.
Điều tra! Một đám có tâm tư làm trò chó cắn chó, mạnh ai nấy dùng đủ loại thủ đoạn bát tiên quá hải, Cẩm Y Vệ bọn họ cũng không phải ăn mà không làm, xem thường ai chứ, liền điều tra ngươi, nhất định có thể điều tra rõ!
Công việc thăm dò mái lầu 4 đang được tiến hành, dưới mặt đất chung quanh thi thể cũng không bỏ qua, không lâu sau, thi thể đã có thể được thu nhặt, đưa về Bắc Trấn Phủ Tư, đến lúc đó Diệp Bạch Đinh cũng sẽ bận rộn, hắn cũng không có nhiều thời gian.
"Liền hỏi Hạ Nhất Minh trước?"
Đây là kẻ mà hắn hiện tại chú ý nhất, tin tức hắn chú ý nhất.
Cừu Nghi Thanh: "Được."
Nhưng muốn tra hỏi Hạ Nhất Minh, thân phận của hắn cũng khá mẫn cảm, lo lắng trong lúc hỏi cung bị khơi mào cảm xúc không cần thiết, đối phương không phối hợp, Diệp Bạch Đinh liền không đi theo Cừu Nghi Thanh, mà là tránh ở một góc ngoài cửa sổ, sau bình phong, làm một mình Cừu Nghi Thanh đi hỏi, hắn nghe.
Cừu Nghi Thanh thì an bài một cái ghế dựa, nhét cho hắn ly trà nóng, chính mình thì ngồi vào hướng có thể nhìn thấy hắn, rồi mới gọi người mang Hạ Nhất Minh đến.
Hạ Nhất Minh không có võ công, cảm giác không được có người thứ ba tồn tại, góc độ ngồi cũng hơi đặc biệt, không biết Diệp Bạch Đinh cũng có mặt.
Cừu Nghi Thanh bắt đầu hỏi chuyện: "Lúc Chương Hữu xảy ra chuyện, ngươi ở dưới lầu?"
"Phải," mặt mũi Hạ Nhất Minh thon dài, sắc lạnh, khí chất toàn thân rất ổn định, "Mới vừa rồi ta đã nói, ta cảm thấy tiếc nuối sâu sắc đối với việc đã xảy ra, cũng rất đáng tiếc, là ta không có thấy ai khả nghi, nghe được tiếng động gì lạ —— nghĩa đệ kia của ta, không phải đã giúp Chỉ Huy Sứ nghiệm ra, Chương Hữu chỉ là bản thân không cẩn thận, ngã xuống lầu sao?"
Cừu Nghi Thanh căn bản không tiếp lời hắn, không tán thành, cũng không phản đối, chỉ là sắc mặt trầm ngưng mà tiếp tục: "Hai người các ngươi trước đó từng cãi nhau ở trà lâu, ngươi và hắn quan hệ không tốt?"
Hạ Nhất Minh hơi rũ mắt: "Tốt không nổi. Bảo thủ, cuồng vọng kiêu ngạo, không biết điệu thấp khiêm tốn, không tự suy ngẫm về bản thân —— ta cũng không làm bạn với loại người như vậy."
"Hai người các ngươi nói chuyện, bổn sứ nghe được, hắn nói ngươi đoạt gì đó của Cảnh Nguyên Trung, là cái gì?"
"Thì ra là Chỉ Huy Sứ có hứng thú với chuyện này," Hạ Nhất Minh nhếch môi, "Không dối gạt Chỉ Huy Sứ, chuyện này ta cũng rất muốn biết, đáng tiếc Chương Hữu đã chết, nói không ra nữa, không bằng phiền ngài mỏi chân, đi đích thân hỏi Cảnh Nguyên Trung một chút?"
Đây không phải là không biết gì hết, đây là khiêu khích.
Cừu Nghi Thanh đảo tròng mắt qua, thanh âm không có nửa điểm gợn sóng: "Người cần hỏi, bổn sứ sẽ tự hỏi, hiện tại đang hỏi chính là ngươi."
Đơn giản liếc mắt một cái, đơn giản một câu, Hạ Nhất Minh lại cảm thấy da đầu căng chặt, như có lưỡi dao dán mặt, giống như người đang uy hiếp khiêu khích không phải là hắn, mà là đối phương, nếu không nói chuyện đàng hoàng, đối phương thật sự sẽ giết người!
"Quan trường chìm nổi, cơ duyên cùng nguy hiểm đều tồn tại, ngươi vĩnh viễn không biết, bản thân mình khi nào vô ý làm sai chuyện, đắc tội người khác," Hạ Nhất Minh thu hồi vẻ lười nhác trêu chọc trước đó, đôi mắt nhìn Cừu Nghi Thanh, có vẻ vô cùng chân thành, vô cùng thẳng thắn, "Việc này đúng là ta không biết, cũng rất muốn biết, Chương công tử vì sao lại hận ta như vậy, luôn xem ta không vừa mắt, rất chờ mong có người có thể giải thích nghi hoặc cho ta."
Cừu Nghi Thanh: "Ngươi không thân với Cảnh Nguyên Trung?"
"Thân a, sao lại không thân," Hạ Nhất Minh lại nhếch khóe môi, "Giống như ta và nghĩa đệ kia của ta, Chỉ Huy Sứ cảm thấy, ta có thân với hắn hay không?"
Đáy mắt Cừu Nghi Thanh hơi gợn lên thâm trầm, khí thế hơi lạnh xuống.
Hạ Nhất Minh: "Làm việc trong quan trường, rất nhiều công vụ cần giao tiếp, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy......nói rất quen thuộc nhau, kỳ thật kết giao cũng không nhiều, chỉ có thời gian nào đó, tình huống nào đó, thì có từng lui tới, cái khác thì, lối sinh hoạt, yêu thích cá nhân, hoàn toàn không hợp nhau, ông ta chưa chắc thích ta, ta cũng không nhất định thích ông ta —— ta trả lời như vậy, chắc là Chỉ Huy Sứ hiểu?"
Hỏi thì trả lời, nhưng cũng đang cố ý kích thích cảm xúc của Cừu Nghi Thanh, dùng chính Diệp Bạch Đinh.
Cừu Nghi Thanh đã sớm biết hắn sẽ không phối hợp, cũng lười đôi co với hắn, trực tiếp vào đề: "Có phải Chương Hữu đang làm tiền ngươi hay không?"
Hạ Nhất Minh khựng lại một cái chớp mắt, cười lớn hơn: "Chỉ Huy Sứ nói lời này có ý tứ, Chương công tử sao phải làm tiền ta? Ta và hắn lại không có quan hệ gì, chỉ là ngẫu nhiên bất hòa, ta làm người quang minh, làm việc bằng phẳng, hắn có thể bắt được thứ gì, để uy hiếp làm tiền ta?"
Làm người quang minh, làm việc bằng phẳng......
Nếu không phải Diệp Bạch Đinh có tố chất tâm lý mạnh, chỉ sợ sẽ cười phá lên tại chỗ, cái thứ như vậy, cũng dám dùng tám chữ này để miêu tả bản thân mình?
Tay hắn bưng chung trà cũng siết lại, sợ quăng nát cái ly, dứt khoát đặt nhẹ qua một bên, không uống nữa.
Tầm mắt Cừu Nghi Thanh không dấu vết xẹt qua cửa sổ, rồi về bên bàn: "Tại sao Chương Hữu chắc chắn hắn sẽ có tên trên bảng ân khoa lần này?"
Hạ Nhất Minh: "Vấn đề này, Chỉ Huy Sứ phải đi hỏi hắn, hỏi ta cũng vô dụng."
"Không chỉ có Chương Hữu," mặt Cừu Nghi Thanh trầm xuống, "Kỳ thi một năm trước, kỳ thi bốn năm trước, bổn sứ đều đã tra được, không chỉ một người trước và sau kì thi đã nói những lời này, những người này lại vừa vặn đều có tiếp xúc với ngươi trong thời gian đó —— ngươi giải thích như thế nào?"
Hạ Nhất Minh ngẩn ra một cái chớp mắt, có vẻ như không nghĩ tới đề tài chuyển biến nhanh như vậy, vừa rồi không phải đang nói chuyện người chết, nói tới Diệp Bạch Đinh sao? Đột nhiên chuyển tới trước kia, nói đến điểm này, hắn có chút không phản ứng kịp.
Cái phản ứng không kịp, không biết ứng đối ra sao này, liền rất giống chột dạ.
Không cần nhìn biểu tình của Cừu Nghi Thanh, hắn cũng biết mình sai lầm, dứt khoát diễn tiếp vẻ kinh ngạc: "Thế nhưng còn có chuyện như vậy? Là mấy người nào, sao ta không biết?"
Cừu Nghi Thanh đặt chung trà ở trên bàn, khi ngước mắt lên, đáy mắt có vẻ sắc bén: "Chuyện 'khoa cử', ngươi biết nhiều ít?"
Hạ Nhất Minh nhắm mắt, liếm môi dưới: "Cũng đúng, Cẩm Y Vệ các ngươi, chỉ thiếu nước thề độc là có chuyện làm rối kỉ cương, sao có thể không hỏi? Nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, Chỉ Huy Sứ nói vậy là đã tra qua viện của ta, người bên cạnh ta? Sao hả, có vấn đề không?"
Không đợi Cừu Nghi Thanh trả lời, hắn trực tiếp híp mắt: "Bài thi của ta, một chút vấn đề cũng không có! Tài hoa của ta xứng với thứ tự kia, ta ở trên bảng là đương nhiên, ta làm quan là đương nhiên! Nếu ngươi có nghi ngờ, cứ việc lôi bài thi năm đó của ta ra, tìm đại nho tới phân tích đối chiếu, xem có một phân một hào không rõ hay không! Cừu Nghi Thanh, ngươi đừng có lấy loại chuyện này ra vu hãm ta, trời xanh trên cao, lanh lảnh càn khôn, ta cũng không tin không có chỗ để nói rõ lí lẽ!"
"Bài thi của ngươi không có vấn đề, con người ngươi thì sao?" mặt Cừu Nghi Thanh thâm trầm, "Bắc Trấn Phủ Tư cũng không vô cớ hoài nghi bất luận kẻ nào, ngươi không cần nói gần nói xa, vấn đề của ngươi là cái gì, trong lòng ngươi ta đều rõ ràng."
Hạ Nhất Minh liễm mặt xuống, xuy một tiếng: "Mặc kệ là ngươi đang hoài nghi cái gì, cũng không có liên quan tới ta."
Tầm mắt Cừu Nghi Thanh lướt qua góc cửa sổ, khựng lại, nhìn kỹ áo ngoài của Hạ Nhất Minh: "Quần áo của ngươi có vẻ quá chỉnh tề."
Hạ Nhất Minh nâng mắt: "Con người ta kỹ tính, không sống thô thiển như người khác, không được hả?"
Cừu Nghi Thanh: "Mới vừa rồi ngoài kia dán thông báo, đám đông chen chúc, ngươi cũng nói mình đang xem náo nhiệt, tất cả mọi người không tránh khỏi cọ sát chen chúc, ngay cả người chú ý hình tượng như quan chủ khảo Cảnh Nguyên Trung, không xuống lầu, lúc từ trên lầu xuống dưới tay áo cũng lệch, vì sao ngươi lại chỉnh chu như vậy?"
Hạ Nhất Minh cắn răng: "Ta đã sửa sang lại, không được hả?"
Cừu Nghi Thanh: "Ngươi ngày thường rất thích mặc áo cổ tròn màu trúc thanh, gần đây giống như không có mặc?"
Hạ Nhất Minh sửng sốt, mới nheo mắt, cười lạnh một tiếng: "Chỉ Huy Sứ đối với ta có phải quan tâm quá mức hay không, ngay cả ta ngày thường thích mặc cái gì cũng biết, ngươi như vậy......nghĩa đệ kia của ta biết không? Không sợ hắn ghen, nháo với ngươi?"
Cừu Nghi Thanh lạnh mặt: "Chỉ bằng ngươi cũng xứng?"
"Như thế nào không xứng, đều là một cha dạy ra, có thể khác cỡ nào?" Hạ Nhất Minh kéo dài âm cuối, lời nói có chút trào phúng, không biết trào phúng là người khác, hay là chính hắn, "Chẳng qua hắn là con ruột, hồ nháo ra sao cũng được, cha mẹ sủng, tỷ tỷ che chở, ta thì khác, khác họ nhận về nuôi, không cần phải thật sự thương yêu cưng chiều, không nghe lời thì giáo huấn, không học hành đàng hoàng thì phải bị phạt quỳ từ đường, người khác có ngươi không nhất định có, ngươi có, người khác đã sớm có......"
"Ngươi xem đi, mệnh người vốn dĩ đã không công bằng, sinh ra đã tốt, có thể có cơ hội nghịch thiên sửa mệnh, ai không muốn? Ta vẫn là câu kia, vụ án này, khuyên Chỉ Huy Sứ thận trọng, có thể tra được bao nhiêu là được bấy nhiêu, đừng quá tích cực, nếu không bị phản phệ, thì không trách ai được."
Nói xong câu cuối cùng, đáy mắt hắn lập loè, lại thêm một câu: "Vận mệnh tặng, có đôi khi cũng không phải thứ gì tốt, thật sự cho là nghĩa đệ kia của ta tới gần ngươi, ăn vạ ngươi, là ngươi may mắn? Cừu Chỉ Huy Sứ, người ta nói ngươi văn thao võ lược, có năng lực làm tể phụ, ánh mắt xa ngàn dặm, gần có thể giải trăm ưu, ngàn vạn đừng vì nhi nữ tình trường, mà mất tâm trí, ngày nào đó phơi thây hoang dã, không ai hỏi thăm, hối hận —— cũng muộn a."
Hắn nói thấm thía nhiều như vậy, hết bày tỏ tình cảm đến nhắc nhở, ám chỉ một đống, cũng không phải không lộ ra tin tức gì, Cừu Nghi Thanh lại không thèm để ý tới, đối với việc hắn nghĩ như thế nào hoàn toàn không có hứng thú.
"Ngươi thấy Chương Hữu lần cuối, chính là lúc xuống lầu?"
Hạ Nhất Minh nhắm mắt, biểu tình liền không quá hiền hoà: "Phải, sau đó cũng vẫn luôn ở dưới lầu, chưa từng lên lại."
Cừu Nghi Thanh: "Không ai thấy ngươi?"
Khóe mắt Hạ Nhất Minh nhếch lên: "Ta đã không lên lầu, tất nhiên không có ai thấy ta, rất khó lý giải sao? Chỉ Huy Sứ muốn chỉ ra ta là hung thủ, thì dùng chứng cứ tới nói chuyện."
Ngay lúc này, Cẩm Y Vệ bên ngoài tiến vào, mang đến tờ giấy nhắn từ Thân Khương.
Hắn bên kia đã tiến hành tra hỏi đơn giản vài người, bao gồm Cảnh Nguyên Trung, Cảnh Nguyên Trung cũng không biết về Hàm Nhụy, nhưng ông ta biết Chương Hữu trước giờ có cái tật xấu, háo sắc, hoa tâm, thường xuyên gặp ai là yêu người nấy, nếu nói Chương Hữu chả ra gì, thì trong chuyện này hắn khá là có phong độ, mỗi lần động tình, chỉ đối với một nữ nhân, lúc yêu thì rất yêu, phi thường đắm chìm, chuyện gì cũng nguyện ý làm cho nàng ta, nhưng đổi người cũng khá cần mẫn, mỗi lần yêu đương thời gian hạn định đều không dài, nhiều nhất là nửa năm đến một năm liền chán, thay người khác...... Chương gia đối với việc này rất có phê bình kín đáo, gặp được là phải quản.
Cừu Nghi Thanh biết Thân Khương muốn nói cái gì, khi Chương Hữu đắm chìm vào một đoạn quan hệ nam nữ, sẽ có chút quên mình, có người bắt nữ nhân của hắn tới uy hiếp hắn, dụ hắn tới chỗ cao, thậm chí không thể kêu to, có phải là một khả năng hay không?
Y gấp tờ giấy lại, nhìn mặt Hạ Nhất Minh, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào trong biểu tình của hắn: "Ngươi có biết Hàm Nhụy không?"
Hạ Nhất Minh nhìn rất bình tĩnh: "Hàm Nhuỵ? Là ai?"
Trong lòng Cừu Nghi Thanh đã rõ: "Nữ nhân của Chương Hữu."
Hạ Nhất Minh liền cười: "Chỉ Huy Sứ thật biết nói giỡn, kinh thành nhiều nữ nhân như vậy, sao ta có thể biết hết, còn cố tình biết nữ nhân của Chương Hữu?"
......
Trong lúc hai người hỏi chuyện, Diệp Bạch Đinh vẫn luôn ở bên cửa sổ lắng nghe, phần lớn biểu tình của Hạ Nhất Minh, hắn cũng thấy được, trong lòng cũng có cân nhắc, nhưng thật đáng tiếc là thời gian chỉ có như vậy, hắn không thể tiếp tục tham dự nữa.
Điều tra dấu vết trên đường phố, đã xong một nửa, công tác khác vẫn cần tiếp tục, nhưng thi thể đã có thể đưa về Bắc Trấn Phủ Tư, làm ngỗ tác, hắn phải đi theo trở về.
Hắn đứng lên, dùng tay ra hiệu với Cừu Nghi Thanh.
Lúc này Cừu Nghi Thanh không ngăn cản, ở hiện trường công việc rất nhiều, y không tách ra được, không thể tự mình đưa tiễn, chỉ ở góc độ Hạ Nhất Minh nhìn không tới, hơi gật đầu với Diệp Bạch Đinh.
Một đường xe ngựa không ngừng, thi thể được đưa vào nhà xác, Diệp Bạch Đinh cũng chuẩn bị tốt, nhanh chóng sửa sang lại phòng và công cụ, chuẩn bị nghiệm thi.
"Để cho ta tới nhìn kỹ xem ——"
Đầu người chết gần như đã không thể nhìn, nát hơn phân nửa, máu khắp nơi, còn có kèm xương vụn, óc, không có chỗ nào đặc thù, chính là thương tổn tạo thành do rơi từ chỗ cao xuống, nhưng khi kiểm tra thân thể người chết, liền phát hiện có chỗ không thích hợp.
Phần lưng người chết, có vết trầy da rất mới, đường cong rõ ràng.
Diện tích không lớn, có vết máu li ti, mép sưng đỏ, có vết cọ xát...... Loại thương tổn do cọ xát này, thường xuyên phát sinh lúc bất cẩn té ngã, phần lớn sẽ ở tay, cánh tay, vai, chân, vì người lúc té ngã, không khống chế được mình, sẽ theo bản năng điều chỉnh tư thế, dùng tay chân chống xuống, vết thương xuất hiện ở phần lưng, nên là vừa vặn bị té xuống đất, hoặc không cẩn thận đụng lưng vào tường.
Người chết lúc ấy là ở tư thế nằm sấp, vết thương ở phần lưng nhất định là không liên quan tới việc rơi xuống, vậy chính là trước lúc rơi xuống, đã xuất hiện cái gì đó ngoài ý muốn.
Diệp Bạch Đinh cẩn thận kiểm tra mặt sau của người chết, sau vai, sau eo, khuỷu tay, cẳng chân...... Toàn bộ vết thương trên người người chết đều rất dứt khoát, tập trung ở thân trước, chính là một cú ngã trí mạng, thân sau ngoại trừ phía sau lưng, không có bất luận dấu vết gì khác, nói cách khác, khi vết trầy phía sau lưng hình thành, toàn bộ động tác chống cự theo bản năng của hắn đều không dùng tới.
Vết thương này tuy không nặng, dấu vết cọ xát lại rất rõ ràng, tuyệt đối không phải đụng một cái là có thể tạo thành, nhất định có động tác không đứng dậy ngay được, cọ tới cọ lui vài lần ——
Cho nên Chương Hữu cũng không phải không cẩn thận té xuống đất hoặc té vào tường, chắc là hắn ở trong một không gian nào đó, có tranh chấp với người nào, có động thủ, hai bên có phát sinh hành động xô đẩy, nhưng biên độ cũng không lớn, cũng không quá mạnh, cho nên trên người trên tay không có vết thương gì, chỉ có chỗ phần lưng này, vì đụng cọ xát qua mặt tường hoặc cái gì khác, để lại vết trầy mỏng.
Nhưng quá trình này nhất định rất ngắn, bởi vì hung thủ không có thời gian.
Vết thương do cọ xát trên người Chương Hữu rất mới, chung quanh hơi sưng, màu máu đỏ tươi, chắc chắn là có không lâu trước khi chết, mà tổn thương ngay chỗ này, không quá đau, không quá nặng, đi đứng có thể là không có gì khác thường, nhưng muốn gắng gượng ngồi bên cạnh bàn uống trà, nhất định sẽ có chút không thoải mái, nhưng Diệp Bạch Đinh trước đó đã gặp Chương Hữu, khi hắn ở bên bàn khiêu khích Hạ Nhất Minh, không có gì là không ổn, động tác tứ chi thoải mái, hiển nhiên là không bị thương.
Cho nên tổn thương này của người chết, có lẽ chỉ là một trước một sau với việc 'té lầu', hắn đầu tiên là bị người nào đó dùng lý do nhất định dẫn tới nơi khác, xảy ra một ít tranh chấp, sau đó mới có chuyện té chết.
Hai động tác này, là phát sinh ở cùng một địa điểm sao? Hẹn gặp rồi tranh chấp, cùng với té lầu, đều phát sinh ở tầng cao nhất, hay là còn địa điểm nào khác?
Tầng cao nhất có điểm cần chú ý là dấu vết dẫm trượt mà Cẩm Y Vệ nói, giày người chết cũng bị lệch ra, hắn nhất định có thời khắc trượt chân, nhưng tầng cao nhất không có vách tường, nếu người chết bị trầy da sau lưng là do cọ trên mặt đất, vậy trên mặt đất nhất định có vết giống như cọ xát, Cẩm Y Vệ thẩm tra không có khả năng là không thấy, mà cũng không có phát hiện nào tương tự.
Vậy thì là ở nơi khác, trà lâu hôm nay kín người hết chỗ, chỗ nào cũng đầy người, cho dù lúc yết bảng tất cả mọi người chạy xuống lầu, chưởng quầy tiểu nhị cũng có mặt, không đủ bí ẩn an toàn, có người muốn chọn lúc này để hẹn gặp rồi động thủ, nhất định là ở nơi không quá lộ liễu, phải có mặt tường, khu vực thang lầu? Chỗ ngoặt thang lầu?
Chỗ như vậy có góc cạnh, rất nhiều trang trí, vậy dấu vết lưu lại có khả năng còn lớn hơn nữa......
Diệp Bạch Đinh nhanh chóng viết việc này xuống, cần lập tức nhắc nhở Cẩm Y Vệ chú ý kiểm tra, tìm ra nơi xảy ra tranh chấp, xem thử có manh mối liên quan hay không.
Thương tổn trên người đã xem xong rồi, quần áo giày vớ cũng không thể sơ sẩy, vì có nghi vấn về 'địa điểm tranh chấp' này, hắn nhìn cực kỳ cẩn thận, thật đúng là mép đế giày người chết, phát hiện một vết sơn màu đỏ, không nhiều lắm, cũng không dính, dấu vết cọ lên đế giày rất mới, nhưng sơn lại không quá mới, chắc là sơn rồi để khô một thời gian, ít nhất là khô bảy tám phần, kiểu như không có lực mạnh rất khó cọ đến.
Dùng lực...... Tranh chấp......
Có ở trên giày của người chết, vậy người phát sinh tranh chấp với hắn thì sao?
Diệp Bạch Đinh lập tức ghi thêm điểm này lên tờ giấy —— cần thiết để ý bài tra.
Kiểm tra xong quần áo người chết, đồ vật tùy thân được bày hết ra trên bàn.
Có phiếu đặt bàn ở tửu lầu, có hóa đơn lấy vòng tay ở cửa hàng ngọc, có vàng bạc, biên lai tiền mừng mua sắm......
Chương Hữu thật sự là chắc chắn chính mình hôm nay có thể đậu, hoạt động chúc mừng đều chuẩn bị hết, muốn đãi khách ăn tiệc lớn, phát tiền mừng, còn mua một cái vòng ngọc cực kỳ sang quý, tính chất cao cấp cho nữ nhân mình thích.
Diệp Bạch Đinh nhìn mấy thứ này, suy tư.
Hiện giờ đã biết được, chỉ là Chương Hữu có lẽ chết trong lúc dán thông báo, lúc vô cùng náo nhiệt, nhưng kết quả yết bảng lần này, chính hắn có biết hay không?
Biết và không biết, phản ứng của hắn sẽ là hai dạng hoàn toàn khác nhau, nếu còn chưa dán xong bảng, hắn cũng không biết, vậy trong lòng vẫn sẽ mang chờ mong, cũng sẽ tiếp tục cái kiểu đắc ý kiêu ngạo trước đó, nếu đã biết, hắn nhất định sẽ rất phẫn nộ, mất mặt, biết mình bị lừa, có thể đi tìm người khởi xướng chất vấn hay không?
Nói cách khác, là tìm Hạ Nhất Minh?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro