Chương 194 Giết người, ngươi cũng có phần!
Diệp Bạch Đinh cùng Hạ Nhất Minh hỏi đáp giằng co, có thể nói là xuất sắc.
Người trước thì không vội không gấp, rõ ràng là trong tay cầm nhiều tin tức manh mối như vậy, lại không thả hết ra, cứ tiến hành từng chút từng chút, dẫn đường người khác nói ra càng nhiều, người sau thì giương nanh múa vuốt, nói ẩu nói tả, kiêu ngạo quá mức, thứ gì cũng có thể làm hắn nói đến nở hoa, dù hắn là chân chính hung thủ, Bắc Trấn Phủ Tư cũng không có biện pháp với hắn.
Một cái rất muốn biết điểm mấu chốt, tránh nặng tìm nhẹ, từ từ mưu tính, một cái thì biết là đối phương rất muốn biết điểm mấu chốt, chỉ là không cho, la lối khóc lóc chơi xấu kiểu gì cũng làm được, làm kẻ ngang ngược không nói lý cũng không tiếc, thật sự là mất sạch phong độ.
Khi mọi người cho rằng lần thẩm vấn này đã lâm vào cục diện bế tắc, không quá có khả năng thành công, Diệp Bạch Đinh dứt khoát lưu loát thu lưới, hình như là đã nghe đủ, tìm ra sơ hở ở ngay lúc đối phương bịa câu chuyện còn tính là có lý đó, trực tiếp đưa ra chứng cứ của Cẩm Y Vệ, làm đối phương á khẩu không trả lời được.
Ngươi muốn chứng cứ, người ta cho rồi đó, ngươi muốn động cơ, người ta cũng cho, tuy không phải mối thù giết cha, mối hận đoạt thê, thì cũng là chắn tài lộ người khác, nguy hiểm cho tánh mạng, ngươi còn dám nói ngươi vô tội đáng thương, không có bất luận động cơ gì sao!
Hạ Nhất Minh không dám, hắn cái gì cũng không nói nổi, trước mắt trống rỗng, ngay cả phương hướng cũng tìm không thấy. Đường đi đã phá hỏng, muốn hắn từ đâu mà lấp liếm!
"Còn về phần vì sao nhất định phải tự mình động thủ......"
Diệp Bạch Đinh ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn Hạ Nhất Minh có chút thương hại: "Cái tổ chức này của các ngươi, nhân thủ không đủ phải không?"
Hạ Nhất Minh cứng đờ.
Diệp Bạch Đinh: "Chơi đủ trò như vậy, nói ba hoa chích choè như vậy, kỳ thật bất quá là một đống chuột trong cống ngầm, không thể thấy ánh sáng...... Ngươi dám nói như vậy, có phải là chắc chắn, trong thời gian ngắn, Cẩm Y Vệ không có khả năng tra ra quá nhiều thứ hay không? Dù sao các ngươi bí mật dựng lên một mạng lưới dùng lâu như vậy, lén lút phát triển lâu như vậy, ngay cả 'nhân tài' như ngươi đây, cũng không phải nền móng đầu tiên, mà là sau này mới được chiêu mộ, các ngươi cảm thấy làm đại sự là phải ổn, là phải cơ mật, chậm một chút không sao, nhân thủ không đủ cũng có thể từ từ giải quyết, căn bản không thể ngờ đến hiệu suất của một đội ngũ chân chính."
Hạ Nhất Minh trừng đỏ mắt, biểu tình căm giận: "Ngươi biết cái gì! Cẩm Y Vệ ngươi dựa vào cái gì mà ——"
Diệp Bạch Đinh cười: "Đương nhiên là dựa vào chúng ta......người đông thế mạnh!"
Cái kiểu khoe khoang này quá đơn giản thô bạo, thật sự không phải là phương thức nói chuyện mà người khiêm tốn ưu nhã sẽ lựa chọn, nhưng nghe nó đã a! Chính là người nhiều hơn các ngươi, chính là lợi hại hơn các ngươi, chỉ riêng nhân số thôi thì ưu thế cũng có thể nghiền áp các ngươi! Sao hả, có phải rất khó chịu hay không? Có phải không phục hay không? Vậy thì chịu thôi, ai biểu các ngươi là chuột trong cống ngầm, không thể thấy ánh sáng, lại làm không ra cái chuyện gì đàng hoàng chứ!
Thân Khương cũng đứng ngay ngắn, ưỡn ngực, không sai, Cẩm Y Vệ chúng ta chính là kiêu ngạo, chính là làm việc cần mẫn, tóm được ngươi, sao hả? Ngươi nếu còn dám tào lao, còn có thể dùng hình phạt hầu hạ ngươi đó ngươi tin hay không! Roi, bản tử, dao nhỏ, chúng ta có thể lần lượt tới, mọi người còn có thể nghỉ ngơi, một chút cũng không mệt, ngươi nói có điên người hay không!
Người trên công đường cảm thấy không khí này có chút quá mức, quá kiêu ngạo dễ bị người hận a, thanh danh bên ngoài của Cẩm Y Vệ là cái gì, trong lòng các ngươi không có ý thức gì sao?
Có người liền lặng lẽ liếc nhìn Cừu Nghi Thanh một cái, muốn nhắc nhở Chỉ Huy Sứ—— có phải nên quản vị này chút hay không, đừng quá phóng túng hay không?
Ai ngờ Chỉ Huy Sứ lại cười! Tuy là biên độ rất nhỏ, biểu tình thoạt nhìn cũng không khác gì không cười, nhưng khóe môi rõ ràng là nhếch lên, túm lại ngài còn rất vừa lòng với hiệu quả hiện tại đúng không? Ngài còn tưởng cổ vũ hắn tiếp tục đúng không?
Cừu Nghi Thanh thật đúng là không ngại người khác nghĩ như thế nào, Cẩm Y Vệ của y, thái độ làm việc, hiệu suất làm việc cũng không có vấn đề gì, nhiệm vụ hoàn thành tốt như vậy, còn không thể có chút kiêu ngạo nho nhỏ, nói chuyện sảng khoái chút hay sao?
Bình thường y không nói nhiều, tính cách cũng không khoe khoang, nhưng y rất nguyện ý cho thuộc hạ cơ hội, để cho bọn họ thể hiện bản thân nhiều hơn, có nhiều không gian phát triển hơn, càng thích nhìn dáng vẻ tiểu ngỗ tác nghiệm thi hỏi cung.
Khi nghiệm thi Diệp Bạch Đinh hết sức chuyên chú, không nhiều lời cho lắm, đẹp đẽ an tĩnh, làm người muốn nhìn rồi lại nhìn, khi hỏi cung thì mấy cái tiểu tâm cơ thủ đoạn gì đó thì dùng vô cùng nhuần nhuyễn, sóng mắt lưu chuyển, linh khí mười phần, giống con tiểu hồ ly......
Y thích bộ dạng tiểu ngỗ tác sáng lên lấp lánh trong lĩnh vực mình am hiểu.
Sau này cũng sẽ giữ vững, bảo hộ một vùng trời, để cho một người sáng lấp lánh như vậy.
Diệp Bạch Đinh chỉ ra cái nhược điểm 'ít người' này của đối phương, làm Hạ Nhất Minh tức đến dậm chân, liền biết là mình đúng rồi, bước ra trước một bước, khí thế càng cao: "Ít người nhiều việc, tất nhiên là không chỉ phiền toái, các ngươi phải tự nghĩ cách giải quyết, còn phải giải quyết xinh đẹp, bởi vì đây là 'công lao' của các ngươi, là vốn liếng sau này lên chức —— chủ tử sau lưng các ngươi, có phải dùng những lời này dụ dỗ tẩy não các ngươi hay không? Nói hiện tại không thể cho các ngươi nhiều hơn, nhưng sau này thành nghiệp lớn, các ngươi đã tích lũy nhiều công lao như vậy, liền có thể 'phong hầu bái tướng'? Nói cái gì cũng tự mình giải quyết, mới kêu là có bản lĩnh, cái gì cũng để phía trên nghĩ cách, thì ngươi có ích lợi gì? Các ngươi phải hiểu được tự tìm cơ hội, chính mình lập công trạng, chuyện gì cũng có thể làm, phiền toái gì cũng có thể xử lý, mới là nhân tài chủ tử muốn dùng nhất, người khác so với ngươi đều đại khái là cách xa vạn dặm, chủ tử không có ngươi không được, ngươi không phải là độc nhất vô nhị sao?"
Hạ Nhất Minh ngơ ngẩn, có chút phản ứng không kịp, ngay cả cái này...... Diệp Bạch Đinh cũng biết?
Diệp Bạch Đinh thở dài: "Đáng tiếc, người này cho các ngươi rất nhiều tự do, cũng cho các ngươi gông xiềng rất nặng, một khi tán thành lời của hắn, từ nội tâm tiếp thu những gì hắn nói, một vài vấn đề ba phải cái nào cũng được lại có hắn quạt gió thêm củi, liền biến thành ngầm đồng ý, biến thành cái gì cũng có thể. Tâm ma của các ngươi bị thôi hóa, đạo đức bị cắt giảm, một khi chỉ vì thành công mà không từ thủ đoạn, liền bị chặt chẽ cột lên thuyền của hắn, vĩnh viễn không thể đi xuống, vĩnh viễn không thể rời đi."
"Lúc đầu các ngươi xử lý phiền toái, có thể là đạo lý đối nhân xử thế, có thể là giải quyết mâu thuẫn, nhưng sau đó rõ ràng là không đủ, các ngươi phải lấy cả mạng người."
"Chuyện như giết người cũng không đơn giản, dấu vết quá rõ ràng, quan phủ sẽ tra ra; phái sát thủ chuyên nghiệp, dấu vết chỉ biết càng nặng, người ta học chính là giết người, tất nhiên sẽ biểu hiện trên thi thể. Thân phận của sát thủ khó tìm, nhưng người lần lượt chết, thân phận đều mẫn cảm, liên hệ với nhau, các ngươi làm rối kỉ cương gian lận thi cử cũng theo đó mà bại lộ, vậy thì làm sao bây giờ? Không có biện pháp nào hiệu quả cao hơn, mà còn đảm bảo sẽ không bị truy trách, bị chú ý sao?"
"Bốn chữ 'chết ngoài ý muốn', là không thể thích hợp hơn."
Diệp Bạch Đinh nhìn Hạ Nhất Minh: "Ngươi tham lam, muốn càng nhiều công lao, được coi trọng, cho nên ngươi lựa chọn đích thân xuống tay. Ngươi nghiền ngẫm nội tâm người khác, xây dựng toàn bộ kế hoạch, bảo đảm không có chút sai lầm nào, còn về những thứ khác, chủ tử của ngươi đều có thể phụ trợ ngươi, tỷ như tra tìm các loại tin tức, tỷ như giúp ngươi xác định thời gian hành vi của người khác, tỷ như bắt cóc người khác......"
"Úc Văn Chương chỉ là không muốn cùng ngươi thông đồng làm bậy, còn chưa kịp làm cái gì, dù hắn có thật sự làm, đi nói khắp nơi, có thể người khác cũng sẽ không tin, ngươi lại không chấp nhận được cái tai họa ngầm là hắn tiếp tục tồn tại, ngươi muốn giết hắn."
Hạ Nhất Minh cắn răng: "Ta nói, không phải là ta làm, hôm đó ta chỉ gặp thoáng qua hắn, căn bản là không có đi tới phòng hắn học!"
"Bắc Trấn Phủ Tư có quy củ, trước khi vụ án kết thúc, cần phải bảo mật về tin tức tra được," Diệp Bạch Đinh nhìn hắn, "Ngươi nói ngươi không đi qua hiện trường, vì sao ngay cả việc quyển sách luận bị lật úp trên ngăn tủ —— ngươi đều biết? Ta có nói đến chuyện này sao? Hay là Chỉ Huy Sứ nói? Hay là Thân bách hộ để lộ ra?"
Sảnh đường đột nhiên tĩnh lặng, hình như đích xác......không có ai nói?
Thân Khương xuy một tiếng: "Coi Bắc Trấn Phủ Tư chúng ta là địa phương nào, ngay cả chút quy củ này cũng không hiểu? Hạ Nhất Minh, ngươi không cần nói dối, ai nói với ngươi, ngươi cứ chỉ ra, lão tử hiện tại liền kêu người tới, đối chất với ngươi tại đây!"
Miệng Hạ Nhất Minh phát khô, tròng mắt khẽ run, không có......đều không có, là hắn sơ suất!
Diệp Bạch Đinh lại nói: "Cái chết của Hoàng Khang, ta vừa rồi chỉ là đề cập đến cái rương, chưa nói là nó dùng để làm gì, dùng như thế nào, ngươi ngược lại không giấu diếm, tự nói ra hết sạch, ngay cả chuyện lợi dụng cái rương trong quá trình giết người cũng đều biết, sao ngươi không dứt khoát nói hết đi, ngươi tạt nước trên sàn mái nhà, dùng băng thì sao? Đem cái rương đông cứng gần rào chắn, cho dù Hoàng Khang có 'trượt chân ngã chết', cũng không mảy may kéo rớt cái rương, có phải hay không? Ngươi chỉ cần gỡ cái rương xuống, thả lại chỗ ghế lô trống gì đó trước đó, là có thể thần không biết quỷ không hay, làm xong xuôi mọi chuyện, còn không ai đề phòng ngươi, có phải thế không?"
Hạ Nhất Minh lúc này thật sự là hoảng sợ, mồ hôi cũng chảy ra: "Các ngươi......"
Thế nhưng cái gì cũng biết hết sao?
Ánh mắt Diệp Bạch Đinh nhìn thẳng: "Chương Hữu xảy ra chuyện, chúng ta hỏi chuyện ngươi, chỉ đề cập đến sự tồn tại của Hàm Nhụy, chưa hề nói đến chuyện bắt cóc uy hiếp, tại sao ngay cả những chi tiết này ngươi cũng biết? Trừ phi —— ngươi chính là người đã an bài làm chuyện này."
"Cẩm Y Vệ ngày tiếp nối đêm, bôn ba tra án, mò mẫm ra từng manh mối phương hướng, khi Chỉ Huy Sứ hỏi chuyện ngươi, xác thật là có chút suy đoán, nhưng cũng không có chứng cứ xác thực, ngươi cũng không cần dùng âm mưu luận, chúng ta không nghĩ tới dụ ngươi lọt bẫy, dụ ngươi nói, chỉ là có chút chứng cứ mấu chốt, thẳng cho đến đêm qua mới lấy được, hôm nay mới có thể tin tưởng mười phần tỏa định là ngươi, cho đến hiện giờ, ngươi còn có cái gì để nói!"
Thân Khương nhìn bộ dạng Hạ Nhất Minh bị thiếu gia hỏi đến mí mắt loạn run, lại nói không ra lời nào, trong bụng phải nói là phê vô cùng: "Đúng vậy, vừa rồi không phải cuồng vọng lắm sao, cái gì mà 'được thôi phải là ta các ngươi cảm thấy cần phải là ta làm', nói cả chuỗi cả dây, ngươi lại giải thích chút đi, để chúng ta nghe một chút a!"
Môi Hạ Nhất Minh tái nhợt, lòng bàn tay thấm ướt, bị móng tay bấm vào mùi máu tươi hơi thoảng ra, hắn rất khẩn trương, nhưng quỷ biện như hắn, lúc này cũng không nói ra được cái gì, chọn con đường nào để bịa đặt, đối phương đều có thể chặn trở về!
"Nhưng tất cả những chuyện này, đều chỉ là chuyện của Hạ Nhất Minh sao?"
Diệp Bạch Đinh đánh phục Hạ Nhất Minh, bắt đầu chuyển mũi nhọn qua chỗ khác: "Chương Hữu chỉ là một người chưa có công danh, chưa qua khoa cử, quan trường vô danh, vì sao có thể kẹp giấy vào công văn ở chỗ làm của Hạ Nhất Minh? Con đường mà chỉ có phía chính phủ có thể tiếp xúc, hắn làm cách nào mà trà trộn vào?"
Trong phòng đã có người da đầu tê dại.
Diệp Bạch Đinh đã chuyển qua ông ta: "Cảnh đại nhân, là ông đi?"
Cảnh Nguyên Trung híp mắt.
"Chương Hữu, là ông tự đẩy qua cho Hạ Nhất Minh, đúng không? Dù sao cũng là thân thích của mình, tự mình xuống tay thì tàn nhẫn quá......" Diệp Bạch Đinh nhìn đôi mắt ông ta, biểu tình trầm tĩnh, "Hạ Nhất Minh biết chuyện Hàm Nhụy, là chính hắn bí mật tra, hay là ông quạt gió thêm củi, cho người để lộ với hắn?"
Cảnh Nguyên Trung: "Bản quan vì sao......"
"Đương nhiên là vì giải quyết phiền toái," Diệp Bạch Đinh biết ông ta muốn nói cái gì, trực tiếp chặn họng ông ta lại, "Chương Hữu tự biết mình bản lĩnh không đủ, thi cử sắp tới, cách duy nhất chính là dùng đường bất hợp lệ, ông là quan chủ khảo ân khoa lần này, hắn muốn gian lận, người đầu tiên hắn tìm nhất định là ông, nhưng ông không đáp ứng hắn, bởi vì tổ chức của ông có quy củ, hắn cũng hoàn toàn không thích hợp, nhưng Chương Hữu dùng ngôn ngữ cực đoan, sẽ tìm tới cửa của ông, đương nhiên không phải bởi vì ông 'thiết diện vô tư', hắn biết một vài chuyện ông đã làm, bí mật nhỏ của ông —— ông cảm thấy đây là cái tai hoạ ngầm."
"Tính mạng một đứa cháu trai, bỏ thì bỏ, sao có thể quan trọng như vinh hoa phú quý của ông? Nhưng ông không thể tự mình động thủ, quan hệ 'thân thích' này mẫn cảm, ông sợ bị người kiếm chuyện, cho nên ông đẩy qua cho Hạ Nhất Minh, có phải thế không?"
Hạ Nhất Minh đột nhiên đối diện đôi mắt Cảnh Nguyên Trung, Cảnh Nguyên Trung cũng không né tránh, trong chớp nhoáng, hai người giống như đã nhanh chóng giao lưu gì đó, sâu trong đáy mắt, đều là đao quang kiếm ảnh, giương cung bạt kiếm người khác không hiểu.
"Hiện giờ đưa đến trên án Bắc Trấn Phủ Tư ta, chỉ có ba vụ án mạng Úc Văn Chương, Hoàng Khang, Chương Hữu này, nhưng chuyện liên quan đến tổ chức thao tác làm rối kỉ cương, ích lợi phân tranh, liên lụy người dân, khẳng định không chỉ có ba người không nghe lời này, không phối hợp này thôi đâu, làm người thao túng chủ yếu, Cảnh Nguyên Trung cùng Hạ Nhất Minh thu thập tất nhiên cũng không chỉ có ba người này, chỉ là vụ án lần này đặc thù, ba người này chết vào tay của cùng một người, người khác thì sao, là ai làm?"
Ánh mắt Diệp Bạch Đinh chậm rãi lướt qua thính đường, cuối cùng dừng trên người Cảnh Nguyên Trung: "Tổ chức tồn tại đã lâu, Hạ Nhất Minh lại rất trẻ, hẳn là người mới mấy năm nay mới chiêu mộ, những chuyện khác, người khác —— Cảnh đại nhân, là ông làm đi?"
"Chỉ Huy Sứ anh minh thần võ, mang đội tra án làm gương cho binh sĩ, cũng không bỏ sót bất luận chứng cứ gì, nay ở đại đường Bắc Trấn Phủ Tư, thiên địa cùng chứng giám, nếu ông hối cải, khai hết sự thật, tất cả còn kịp."
Diệp Bạch Đinh vừa dứt lời, Cảnh Nguyên Trung còn chưa có phản ứng, Hồ An Cư đã tái mặt.
Thẳng cho đến giờ phút này, hắn mới hiểu được trước đó, khi vụ án vừa mới bắt đầu thẩm vấn, vì sao Cẩm Y Vệ chọn hắn để hỏi trước, đó là nhắc nhở, là khuyên nhủ, là nói cho hắn chống mắt lên nhìn cho kỹ, làm sao mà lựa chọn ——
Ngươi trải qua chuyện gì, Cẩm Y Vệ đều tra được, ngươi có thể lựa chọn không nói, mang lên xiềng xích vào nhà tù, cũng có thể lựa chọn đứng ra làm chứng, tố giác cái xấu, cũng xốc lên tòa núi lớn vẫn luôn đè ở đáy lòng kia, để trước mắt có thể sáng sủa, bên tai có thể thanh tĩnh, ngươi muốn chọn cái nào?
Cao Tuấn cũng rõ ràng, Cẩm Y Vệ ở đang nhắc nhở khuyên nhủ, cũng đang cảnh cáo hắn ——
Gương mặt thật của cái tổ chức này, ngươi thật sự thấy rõ ràng sao? Ngươi thật sự quyết định phải làm bạn với đám chuột cống này, phụng hiến toàn bộ sao? Không sợ sau này bị đẩy ra thành người chịu tội thay? Ngươi nỗ lực, ngươi cấp trên thật sự cảm kích, hay chỉ là đơn thuần cảm thấy dùng ngươi tốt mà thôi?
Chẳng lẽ không có con đường nào thăng quan tiến chức càng an ổn, càng đáng tin cậy nào khác sao? Nhất định phải thắt cổ chết tại cái cây này sao?
Tâm tư hai người quay nhanh, có lẽ là bị dọa, có lẽ còn chưa suy nghĩ cẩn thận, không ai mở miệng.
Diệp Bạch Đinh trực tiếp ra đòn hiểm: "Hồ An Cư, ngươi tài học không tốt, tâm lại rất chính, vẫn luôn tránh né lui tới với người ngoài, có cơ hội lên chức cũng né tránh, sao vậy? Bởi vì lên chức sẽ mang cho ngươi phiền toái, cái tổ chức này 'mời chào' người như vậy, đúng hay không?"
"Cao Tuấn, ngươi sở dĩ đi theo bên cạnh Cảnh Nguyên Trung, săn sóc đủ kiểu, trung tâm như một, là bởi vì ngươi chắc chắn, ông ta nhất định sẽ giúp ngươi lên chức, bởi vì ngươi biết sự tồn tại của tổ chức sau lưng ông ta, ngươi thậm chí còn biết, vị quan trên này của ngươi đã từng giết người, nhưng ngươi chẳng những không cử báo, còn luôn bao che cho ông ta, chỉ bằng vào điểm này, ông ta cũng sẽ không vứt bỏ ngươi, đúng không?"
Hạ Nhất Minh cảm thấy không thể để Diệp Bạch Đinh nói tiếp nữa, đột nhiên bước ra, cười ha ha: "Diệp Bạch Đinh! Ta biết ngươi lợi hại, từ nhỏ đã như vậy, bịa chuyện nói dối mặt không đỏ, rất biết dụ dỗ người khác, nhưng bịa chuyện bịa đến cỡ này, có phải có điểm quá mức hay không? Chuyện bắt gió bắt bóng, ngươi dụ dỗ người khác nói cho ngươi đáp án, sao có thể không biết xấu hổ như vậy!"
"Cũng không phải bắt gió bắt bóng......ta......ta biết đến...... Ta có chứng cứ!"
Người trong góc sảnh đường, vẫn luôn an tĩnh cho đến bây giờ, khí chất vẫn có chút co rúm, có chút hèn nhát, rốt cuộc mở miệng, là Vu Liên Hải.
Làm như bị không khí trong sảnh chấn động đến, thanh âm của hắn lúc đầu hơi nhỏ, sau đó thì cắn chữ càng lúc càng rõ ràng, thanh âm càng lúc càng lớn: "Ta có rất nhiều chứng cứ!"
Hắn còn đứng tại chỗ kéo vạt áo xuống, cởi áo ra.
"Chờ ——"
Thân Khương vừa định cường điệu quy củ trên công đường, Chỉ Huy Sứ không dùng hình không đánh trượng, không thể tùy tiện cởi quần áo, nhưng căn bản là không kịp, Vu Liên Hải cực nhanh, đã kéo xuống áo kép bên trong.
Người cũng không phải không hiểu quy củ, muốn cởi quần áo làm chuyện gì xấu xa, áo kép lột xuống thì ngưng lại, đưa lên miệng cắn một cái, một tiếng 'rẹt', đường may chỗ góc áo toạt ra, hắn lại dùng sức xé một cái, lộ ra bên trong tràn đầy giấy!
Một xấp lại một xấp, được bọc bằng giấy dầu, ép lại rất cứng, theo ngoại lực hơi tản ra, rơi trên mặt đất, trên đó ghi kín mít, nhìn thấy ghê người.
Mọi người cũng là bây giờ mới phát hiện, sở dĩ thân thể tư thế của Vu Liên Hải không quá đẹp, hèn nhát như vậy, co rúm như vậy, có hơn phân nửa nguyên nhân là do cái áo kép này, giấy cũng không quá nặng, nhưng số lượng nhiều, sẽ căng ra làm cả người có vẻ mập mạp, hắn lại sợ người khác đụng tới sẽ lòi, rất ít tiếp xúc gần với ai, còn không phải là cho người ta quan cảm không tốt sao?
Sau khi hắn bỏ đi cái áo kép này, chưa nói tới thanh tú tuấn nhã, ít nhất là dáng người mảnh khảnh nhìn rõ hơn, có thể đứng thẳng, sống lưng đĩnh bạt, cả người nhìn giãn ra rất nhiều.
"Khoa cử tồn tại chuyện làm rối kỉ cương, ngược dòng lên có thể tới mười năm có thừa, người làm lộ đề, người mua đáp án, người làm bài thay người khác ngay tại trường thi, người phát hiện có nguy hiểm, người bị diệt khẩu —— nơi này đều là chứng cứ!"
Thanh âm Vu Liên Hải hơi run run: "Đây là tất cả những gì mà từ năm trước đến bây giờ, ta có thể tìm được, bao gồm đám sổ sách đó...... Sổ sách mà Cẩm Y Vệ tìm được, ta cũng trộm được hai quyển, ở ngay đây, nhiều hơn nữa, sợ Cảnh Nguyên Trung đề phòng, ta không dám lấy, nhưng ta biết những danh sách đó ở nơi nào, trên kệ sách dựa tường phía tây trong thư phòng tại công sở của Cảnh Nguyên Trung, nơi đó có cái hộc bí mật, Cẩm Y Vệ có thể cho người đi tìm, hiện tại nhất định còn ở đó!"
Cũng không cần Chỉ Huy Sứ đích thân hạ mệnh lệnh, Thân Khương nghe xong, lập tức bước ra ngoài phân phó một tiếng, Cẩm Y Vệ nghe lời hành động.
Hạ Nhất Minh nhìn đống đồ mới xuất hiện trên mặt đất, da đầu tê dại: "Ngươi không phải vẫn luôn đều......"
"Vẫn luôn đều thực hèn nhát, đúng không?" lần đầu tiên Vu Liên Hải không tránh không né, thẳng tắp đối diện đôi mắt của quan trên, "Hạ đại nhân lần nào nhìn người cũng rất chuẩn, lần này kỳ thật cũng không nhìn lầm, ta đích xác rất hèn nhát, lá gan rất nhỏ, dù cho trước kia cũng không sáng sủa cho lắm, ta cũng muốn sống, mạng của ta đối với người khác mà nói không tính là cái gì, với ta mà nói lại rất trân quý, ta không muốn trên lưng đeo chuyện của người khác, cũng không có nghĩa khí gì, chỉ nghĩ lo thân mình...... Ta không cảm thấy mình có sai, phần lớn người đều là như thế này, tuyết trước cửa nhà mình còn không quét được, sao có thể quản sương trên ngói nhà người khác?"
"Nhưng mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, luôn là ý nan bình*."
*là lòng, là suy nghĩ ko thể bình lặng được, cụm từ này lão để nguyên nha, Trần Tình lệnh có bài hát...
"Ta không có bản lĩnh gì, tài học không tốt, không gia thế không bối cảnh, rất nhiều thời điểm còn bị khi dễ, ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có, quá nhiều khoảnh khắc bình phàm lại lạnh nhạt, làm ta nhận mệnh, làm ta biết chính mình bất quá là một tên thứ dân tầm thường mà thôi...... Nhưng Úc Văn Chương thì khác, hắn có tài hoa, tài hoa đủ để sánh ngang, hoặc vượt qua đám quý nhân các ngươi; hắn có dũng khí, ngạo cốt có thể đánh vỡ giai tầng, không vì quyền quý khom lưng; hắn có kiên trì, chuyện không nên làm tuyệt đối không làm, như là gian lận khoa cử, cho dù bị chỉnh bị nhằm vào, hắn cũng không sợ hãi, can đảm không tiếc chết!"
Vu Liên Hải xốc tà áo quỳ xuống, dập đầu với Cừu Nghi Thanh cùng Diệp Bạch Đinh, đầu ngón tay trắng bệch, thanh âm hơi run: "Thực xin lỗi, trước đây vẫn luôn không dám tin tưởng Cẩm Y Vệ, không dám giao hết ra, là ta yếu đuối, là ta nhát gan, là ta thấy quen nhân thế lương bạc, không dám dễ dàng tin người nữa, nhưng...... ta cũng không có cách nào, dù sao ta cũng phải sống sót trước......"
"Người như chúng ta, cơ hội có thể có không nhiều lắm, sinh ra không quan trọng, lớn lên nơi hương dã, người một nhà siết chặt lưng quần, đưa chúng ta đi đọc sách, hai chữ 'khoa cử', gần như là trông cậy duy nhất trong đời này, Úc huynh tài học là lợi hại, nhưng đó là hắn đổi lấy từ mười mấy năm gian khổ học hành! Huyền lương thích cổ, tạc bích thâu quang, huỳnh soang tuyết án*, là chuyện trong thoại bản, là lời hát cho hí kịch, nhưng lại là hắn thật sự trải qua, hắn theo đuổi mười mấy năm, đánh bạc tất cả nỗ lực, sao lại có thể bị vũ nhục như vậy, nhân sinh của hắn, sao lại có thể bị trộm đi, khoa cử tuyển sĩ, vốn nên là vinh quang của hắn, là hồi báo mà hắn dùng một thân cốt nhục đổi lấy!"
*là những cái tích của mấy học bá in-the-making hồi xưa, 'tạc bích thâu quang' là đục tường chôm ánh sáng đèn cầy của hàng xóm, mấy cái tích khác quí zị tự tìm hiểu nhoa
"Hắn dám nghĩa vô phản cố tiến về phía trước, dùng một thân cốt khí, giành lấy một chút sạch sẽ ít ỏi đến đáng thương giữa trời đất này, tại sao ta không thể thắp sáng chút ánh lửa này, thế gian ngàn vạn con đường, chỉ riêng cái này, tuyệt đối không thể bị làm bẩn, cũng không nên bị làm bẩn!"
"Vu Liên Hải tại đây, vì chính ta, cũng thay người bạn thân Úc Văn Chương, cảm tạ Chỉ Huy Sứ cùng Diệp thiếu gia ——"
Hắn dán trán trên mặt đất, làn da là lạnh lẽo, tâm lại là lửa nóng: "Cảm ơn các ngươi...... cho chúng ta thấy được chút ánh sáng này, chúng ta muốn không nhiều lắm, chỉ muốn một phần công bằng, chỉ cần để chúng ta nhìn thấy một chút ánh sáng, một chút hy vọng, chúng ta liền dám nghĩa vô phản cố, dũng cảm tiến ra trước! Trước đây...... nhờ hai vị bao dung cùng cổ vũ, ta đã thấy được, hiểu được, hôm nay tại đây, cũng dám nói những lời này."
"Ta Vu Liên Hải, muốn tự mình cử báo Cảnh Nguyên Trung Hạ Nhất Minh đã thao túng khoa khảo làm rối kỉ cương, tranh giành tiền tài, hại tính mạng người khác! Ta cũng không sợ, dù là sau này bị trả thù, đầu mình hai nơi, huyết bắn nơi hoang dã, xương cốt của ta cũng sẽ không mềm, dù có bị lôi đến ngự tiền, lăn ba lần bản đinh, ta cũng hân hoan bước đi —— kẻ dám can đảm giẫm đạp lên con đường này, đều nên nhận lấy cái giá phải trả!"
Có gió xuân phất qua ngoài cửa sổ, cùng ánh mặt trời xán lạn trêu đùa tiến vào, thổi bay những trang giấy trên mặt đất.
Một tờ lại một tờ, có tên người ngộ hại, ngày tháng, một tờ lại một tờ, có quan chức phẩm giai của kẻ thu lợi, hồ sơ hướng đi của tiền bạc.
Một mặt là oan, một mặt là tội.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro