Chương 197 Tại sao hại cha ta?
Lúc ánh mặt trời trở nên rực rỡ, Diệp Bạch Đinh mở cổng lớn Bắc Trấn Phủ Tư, ra bên ngoài nhìn vài lần.
Trên đường cái mỗi ngày buổi sáng đều rất náo nhiệt, hôm nay lại càng như vậy, vì mọi người ngoại trừ dậy sớm bắt đầu làm việc, ăn sáng trò chuyện công việc hàng ngày, còn thêm vào một chuyện —— thảo luận rôm rả về chuyện thi đình.
"Thiên tử của chúng ta một lát là chọn Trạng Nguyên đi?"
"Nghe nói năm nay ân khoa, mấy thí sinh học hành tốt tuổi đều không lớn, các ngươi nói xem là Trạng Nguyên lang đẹp, hay là Thám Hoa lang tuấn tiếu?"
"Tất nhiên là Trạng Nguyên lang a! Năm nay vị tiểu Bùi công tử kia nổi bật cỡ nào, minh châu của kinh thành, từ nhỏ liền xuất sắc, ta lúc trước đã thấy, bộ dạng cực đẹp!"
"Ta nói là Thám Hoa lang, bộ dạng không tuấn, sao làm được Thám Hoa? Thám Hoa lang tất nhiên là đẹp nhất!"
"Vậy ngươi có dám đánh cuộc một phen hay không! Trong chốc lát Trạng Nguyên lang cưỡi ngựa dạo phố, chúng ta liền nhìn cho kỹ, nếu ngươi thắng, ta đưa ngươi nửa tháng tiền công, ngươi cũng đừng sầu chuyện lễ vật sinh nhật cho bà nương nhà ngươi, nếu là ta thắng, ngươi liền đưa ta nửa tháng tiền công, ta phải mua quần thoa cho tức phụ nhà ta!"
"Hisss...... nửa tháng, đủ tàn nhẫn! Được, đánh cuộc với ngươi!"
Trên mặt các bá tánh đều có nụ cười, cuộc sống cũng không khác gì với trước kia, yên ổn vui vẻ, bọn họ không biết chuyện quỷ quyệt trên triều đình, có kẻ ác gây sóng gió dưới đáy nước, cũng không cần biết.
An bình thịnh thế, luôn có người khiêng ở phía trước.
Chức trách của vài người, chính là bảo hộ sự bình an này, dù có bị thương đổ máu, cũng không tiếc, có những người thoạt nhìn giống như rất bình thường, không có cống hiến gì cho quốc gia, nhưng cho dù là trồng ra một hạt gạo, nghĩ ra một việc, giúp người khác giải quyết một cái phiền toái nhỏ, bảo hộ một cái gia đình nhỏ thật tốt, đều là chuyện ghê gớm.
Xã hội phát triển không những dựa việc coi trọng võ lực, hay chỉ dựa văn lược, chỗ yếu ớt đều là văn chương, có quá nhiều chỗ văn võ không thể làm gì được, mọi người ai có nhiệm vụ nấy, ảnh hưởng lẫn nhau, cùng nhau đi về phía trước, cuộc sống liền sẽ càng ngày càng tốt, thịnh thế mới có thể đạt được.
Diệp Bạch Đinh hít vào không khí tươi mát của buổi sáng sớm, thấy không có bất luận dấu hiệu nguy hiểm gì nữa, mới thật sự yên tâm.
"Thiếu gia, Thân bách hộ bên kia truyền tin lại đây, nói mọi chuyện đã kết thúc, trễ chút sẽ về."
"Ừm."
Diệp Bạch Đinh xoay người trở về. Bên ngoài tàn cục được thu thập xử lý như thế nào, hắn liền mặc kệ, dù sao Cừu Nghi Thanh đã khống chế được cục diện, bên kia cũng chẳng làm gì được nữa.
Hắn tắm cho cẩu tử một trận, thuận tiện cũng rửa ráy bản thân sạch sẽ, cảm thấy mỹ mãn làm tổ trên giường, ngủ thiếp đi. Tiếc nuối duy nhất trước khi ngủ chính là mệt như vậy, một giấc này không biết sẽ ngủ tới khi nào, chắc là sẽ bỏ lỡ vụ Trạng Nguyên lang cưỡi ngựa dạo phố.
Ánh mặt trời tháng ba ấm áp, chiếu vào sân noãn các, cũng rải lên đường phố bên ngoài.
Thân Khương bị thương trong lần hành động này, trên cánh tay bị cắt một đường, chính hắn thì không có vấn đề gì, băng bó xong, lại là một cái hảo hán, nhưng Chỉ Huy Sứ giống như rất có vấn đề, mạnh mẽ ra mệnh lệnh hắn về nhà nghỉ ngơi, còn phái người giám sát hắn trở về.
Thân Khương mới đầu không chịu, hắn đường đường là Bách hộ, kiều khí như vậy sao! Một cái vết rách nhỏ mà thôi, hai ngày là lành, có gì đáng để nghỉ ngơi! Kết quả vừa đến cửa nhà mình, nhìn đến tức phụ mặt lạnh, lập tức làm ra vẻ tay mỏi chân mềm, đứng cũng không đứng nổi, nói chuyện cũng không có sức lực, dựa lên người tức phụ, rầm rì làm nũng, nói nơi này đau muốn xoa xoa nơi đó đau muốn thổi thổi......
Tiểu binh thủ hạ nhìn không nổi nữa, hành lễ với tẩu tử, chuyển lời nhắn của Chỉ Huy Sứ xong liền chạy.
Cừu Nghi Thanh không có bị thương, chỉ là mu bàn tay không cẩn thận, cọ trầy chút da. Bình thường vết thương loại này y cũng lười xử lý, hai ngày là có thể lành, nhưng hiện tại......cứ có cảm giác trở về sẽ bị mắng, nên miễn cưỡng rải chút thuốc bột, lấy băng gạc bao lại.
Kế tiếp đích xác có rất nhiều việc kết thúc, vì lý do mẫn cảm, y cũng không thể giao toàn bộ cho người khác, bận rộn thật lâu mới xử lý xong. Sau đó cũng không lập tức quay về Bắc Trấn Phủ Tư, mà tranh thủ vào cung trước, giao lưu một chút với thiên tử, mới trở về.
Y cũng không cảm thấy mệt, lượng công việc như vậy với y mà nói đã sớm thành thói quen, không tính là cái gì to tát, còn chưa đến cường độ rất bận, nhưng trở lại noãn các trong tiểu viện, khi trạng thái căng chặt hoàn toàn lơi lỏng xuống, y đột nhiên cảm thấy, mình có chút muốn nghỉ ngơi.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy tiểu ngỗ tác đang ngủ say trong chăn, cảm giác này càng mãnh liệt.
Y chỉ suy xét một cái chớp mắt, liền cởi quần áo lên giường, ôm Diệp Bạch Đinh vào lòng, không bao lâu liền ngủ rồi.
Diệp Bạch Đinh tối hôm qua không ngủ, lúc này buồn ngủ chịu không nổi, căn bản là không tỉnh lại, có điều là cảm thấy hơi nóng theo bản năng né qua một bên, lại trốn không thoát, người kia cho là hắn muốn chạy, ôm càng chặt.
"Ô ẳng......"
Cẩu tử ủy khuất chịu không được, nhích qua bên cạnh.
Chủ nhân vừa tới, một câu không nói, liền chiếm chỗ của nó, nếu không phải nó ý chí kiên cường, vừa rồi đã bị đuổi xuống giường! Cẩu tướng quân tuyệt đối không nhận thua, cẩu tướng quân chính là muốn ở trên giường dán dán thiếu gia!
Nhưng mà thiếu gia nóng......
Nó không muốn đi, lại chen không lọt với chủ nhân, chỉ có thể nhích qua một bên nhường chỗ, bá chiếm gần nửa cái gối đầu.
Không sao...... Giường lớn như vậy, nó còn có thể cẩu!
Diệp Bạch Đinh một giấc ngủ no, khi tỉnh lại, đối diện đôi mắt đen láy của cẩu tử.
Nói thật, có chút hết hồn. Bởi vì sắc trời bên ngoài đã tối sầm, toàn thân cẩu tử lông đen nhánh, đôi mắt cũng đen, sâu kín phản xạ ra ánh sáng nhạt, còn vô thanh vô tức, an tĩnh không tiếng động, nếu không phải hắn biết mình trước khi ngủ lôi cẩu tử lên giường, lúc này sợ là bị dọa đến nhảy dựng.
"Ngươi cũng ngủ lâu như vậy?" Diệp Bạch Đinh duỗi tay xoa xoa cằm cẩu tử thanh âm rất thấp, mang chút khàn khàn lúc vừa tỉnh dậy, "Lười quá đi, hửm?"
Cẩu tử liếm tay thiếu gia một cái, cái đuôi ve vẩy vui sướng.
Tuy nó tuy đều có yêu cầu huấn luyện, thường xuyên phải làm nhiệm vụ, nhưng cũng có khen thưởng, mỗi lần làm xong chuyện lớn, đều sẽ được nghỉ phép, nó mới không phải lười, nó là quang minh chính đại, đúng lý hợp tình không làm việc!
Diệp Bạch Đinh quá thích cái bộ dạng này của cẩu tử, nó quả thực là cái đại bảo bối, trên mặt luôn có thể có các loại cảm xúc, như một tiểu hài tử, hắn duỗi tay muốn ôm nó một cái dán dán, mới phát hiện mình căn bản ôm cẩu tử không được, bởi vì cánh tay bị đè nặng......
Cảm giác nóng hừng hực sau lưng lập tức rõ ràng, eo chân cũng vậy, hắn đang bị người ôm từ phía sau, tư thế...... rất có chút bá đạo.
Cừu Nghi Thanh đã trở lại? Khi nào về?
Hắn ngủ một ngày, nhu cầu ngủ của Cừu Nghi Thanh không cao như hắn, hắn vừa động, Cừu Nghi Thanh liền tỉnh, không mở mắt, cúi đầu hôn hôn tóc hắn, cánh tay siết chặt hơn.
Diệp Bạch Đinh chịu không được, cảm giác thân thể muốn nổ tung, một cái ổ chăn, lại là mới vừa tỉnh ngủ, ôm chặt thì sẽ xảy ra chuyện a! Hơn nữa cái tên đằng sau hắn phản ứng còn nhanh hơn hắn!
Hắn đẩy Cừu Nghi Thanh một cái: "Tỉnh cũng đừng giả ngủ, dậy."
Cừu Nghi Thanh không nói chuyện, dùng hành động tỏ vẻ —— ta không.
Cánh tay y lộ bên ngoài chăn, Diệp Bạch Đinh không thể không thấy bàn tay bị băng bó: "Ngươi bị thương?"
Cừu Nghi Thanh hơi khựng lại: "Chỉ là trầy chút da."
"Vậy cũng phải cẩn thận a!" Diệp Bạch Đinh đột nhiên ngồi dậy, kéo tay y kiểm tra cẩn thận, thấy thật sự không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra, biểu tình trên mặt lại không quá nhẹ nhàng.
Cừu Nghi Thanh:......
Y biết ngay mà.
Tiểu ngỗ tác mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, bộ dáng lôi kéo tay y, lo lắng cho y rất đẹp, nhưng...... y không muốn nhìn đến biểu tình như vậy, y sẽ đau lòng.
Y kéo người vào lòng, cúi đầu hôn hắn.
"...... Lúc trước ta không có mặt, có sợ không?"
"Ta mới không sợ," Diệp Bạch Đinh có chút thở dốc, đẩy y ra, nhìn về phía cẩu tử, "Ta có cẩu tướng quân bảo hộ, có đúng hay không a, Huyền Phong?"
Mặt cẩu tử đầy vẻ hưng phấn: "Gâu!"
Chẳng những cái đuôi đó vẫy sắp thành quạt gió, còn thò đầu tới, muốn liếm mặt Diệp Bạch Đinh.
Cừu Nghi Thanh dùng vẻ mặt ghét bỏ đẩy nó ra.
Cẩu tử:......
"Gâu?"
Nó tiếp tục, lại bị đẩy ra, lại tiếp tục, còn bị đẩy ra, ba lần như thế, liền hiểu, chủ nhân không cho.
"Ô ẳng......"
Vì cái gì a!! Rõ ràng chính ngươi cũng liếm thiếu gia, vì sao không cho ta liếm!
Diệp Bạch Đinh:......
Tai hắn hơi nóng lên, trừng mắt nhìn Cừu Nghi Thanh: "Ngươi so đo với nó làm cái gì?"
"Ta ghen."
Cừu Nghi Thanh lại cúi đầu hôn hắn: "...... ngoại trừ ta, ai cũng không được thân mật với ngươi như vậy, cẩu cũng không được."
Diệp Bạch Đinh:......
Cẩu tử:......
Một hai lần còn được, lại nháo nữa liền hơi quá, đừng để đến cuối cùng ai cũng không kiểm soát được...... Hôm nay không thích hợp.
Diệp Bạch Đinh đẩy ra Cừu Nghi Thanh đang thở hổn hển, biểu tình rõ ràng không trầm ổn như bình thường: "Được rồi đừng nháo nữa, lát nữa còn có việc mà phải không?"
Cừu Nghi Thanh: "Hửm?"
Diệp Bạch Đinh nhìn y: "Hạ Nhất Minh cũng đã tóm được, không đi hỏi một chút sao?"
Cừu Nghi Thanh ôm lấy hắn, không chịu nhúc nhích: "Ăn chút gì trước đã, trễ chút rồi đi."
Diệp Bạch Đinh đẩy không nổi Cừu Nghi Thanh, thở dài, thôi vậy, ôm một cái thì ôm một cái, một tên nam nhân to đầu, còn làm nũng, như chó con vậy......
Cẩu tử không chịu thua, thấy chủ nhân cùng thiếu gia ôm thành một cục, nó cũng ủi tới, ô ô ẳng ẳng, đẩy nó ra nó liền giả khóc, thủ đoạn làm nũng cũng không thua ai kia.
Diệp Bạch Đinh:......
Thôi vậy, hai con chó con làm nũng.
Đồ ăn được nhanh chóng bưng lên, hai người mới vừa thu thập xong, cửa đã bị gõ vang lên, món ăn rất phong phú, Diệp Bạch Đinh liếc mắt một cái liền nhìn ra, có mấy món ăn vô cùng quen mắt, hương vị cũng rất quen thuộc, là tỷ tỷ đưa tới!
Nàng chắc là nghe được động tĩnh bên ngoài, đoán được hắn nhất định vất vả, cố ý đưa tới khao hắn!
Hắn nên qua đó báo bình an......
Cừu Nghi Thanh nhìn ra tiểu ngỗ tác suy nghĩ cái gì: "Lúc ta trở về đi ngang qua Trúc Chi lâu, nói vài câu với tỷ tỷ, nàng biết ngươi bình an không có việc gì."
"Cảm ơn nha."
Diệp Bạch Đinh mặt mày hớn hở, ăn càng vui vẻ: "Chuyện lần này thuận lợi không?"
"Ừm."
"Bên Hoàng Thượng thì sao?"
"Đều tốt."
"Các học sinh?"
"Cũng đều tốt, hôm nay thi đình thuận lợi, không có vấn đề gì."
"Chỉ là có kẻ đi sai đường gian lận, cũng không phải là lộ đề phạm vi lớn, mọi người tham dự, thành tích khoa cử trước kia...... sẽ không bị liên lụy đi?"
Diệp Bạch Đinh có chút lo lắng, hắn không quá hy vọng phát sinh tình huống một đao chém xuống, toàn bộ hủy bỏ, có kẻ đi sai đường, nhưng phần lớn người đều là thành thành thật thật đi thi, thành tích của bọn họ là chân thật hữu hiệu, không nên trả giá cho ngu xuẩn của người khác.
Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Hoàng Thượng nói, chỉ cần bắt sạch sẽ đám sâu mọt này là được."
Trước kia là không biết, không có biện pháp, hiện tại đã có manh mối phương hướng, những con sâu mọt đó thanh trừ hết là được, lượng công việc của Cẩm Y Vệ bên này hơi lớn, nhưng sẽ không liên lụy người khác.
Ăn xong một bữa cơm, uống xong một vòng trà, hai người mới đi ra noãn các.
Ánh trăng sáng tỏ, treo ở chân trời, làm bóng dáng hai người kéo thật dài.
Diệp Bạch Đinh: "Chúng ta cùng đi?"
"Ngươi đi trước, ta nhìn ngươi," ánh mắt Cừu Nghi Thanh hơi thâm, "Nói chuyện không cần bận tâm, cái gì cũng có thể."
Diệp Bạch Đinh biết ngay, đây là cho mình quyền hạn, nói lời nói khách sáo cũng được, công kích cũng được, thẳng thắn cũng được! Dù sao người đã vào Bắc Trấn Phủ Tư của họ, có chắp cánh cũng trốn không thoát!
Trong phòng giam Chiếu Ngục, Hạ Nhất Minh co rụt trong góc tường tối tăm, cắn móng tay, cảnh giác không biết khi nào chuột sẽ chạy ra, cảm xúc nôn nóng bất an, khi có ngục tốt mở cửa, để hắn đi ra ngoài, hắn còn có chút không phản ứng kịp.
Thẳng cho đến khi bị đưa tới một cái phòng thẩm vấn, nhìn đến Diệp Bạch Đinh, tròng mắt mới đột nhiên co rụt lại.
"Sao......sao lại là ngươi!"
Chỉ ở Chiếu Ngục ngây người một ngày, hình tượng của hắn liền rất là uể oải, thanh âm nghẹn ngào đến không giống hắn.
Diệp Bạch Đinh cười: "Ngươi đã quên đây là nơi nào sao? Chiếu Ngục của Bắc Trấn Phủ Tư, ta ở chỗ này, không phải là đương nhiên?"
Hạ Nhất Minh híp mắt, đúng vậy...... nghĩa đệ này thoạt nhìn rất có phong cảnh, ỷ lại vào thẻ bài Cẩm Y Vệ mà diễu võ dương oai, bất quá cũng là tên tù phạm trong Chiếu Ngục! Tù phạm nên bị nhốt ở nhà giam, bọn họ đều như nhau!
Hắn tạm dừng quá lâu, thật lâu không nhúc nhích, ngục tốt không kiên nhẫn, hung hăng đẩy hắn một cái: "Đi tới a, chờ cái gì đó!"
Trên tay trên chân đều bị xiềng xích, Hạ Nhất Minh căn bản là không đứng được, bộp một tiếng quỳ xuống.
Đuôi lông mày Diệp Bạch Đinh dương cao: "Không lễ không tết, tại sao Hạ đại nhân hành đại lễ như vậy?"
Mặt Hạ Nhất Minh trướng đỏ lên: "Ngươi ——"
Sao hắn có thể muốn quỳ người này, chỉ là nhất thời không có sức lực! Hắn chống tay xuống đất, muốn đứng lên, khổ nỗi quỳ cú này quỳ quá mãnh liệt, đầu gối vừa đau vừa tê, căn bản là đứng dậy không nổi!
"Ồ, không muốn ngồi a, cũng được," Diệp Bạch Đinh vẫn ung dung ngồi bên cạnh bàn, hớp ngụm trà, "Ta nhớ rõ không lâu trước đây, ngươi còn dùng lời thóa mạ ta, cảnh cáo ta cách chuyện này xa một chút, miễn cho dẫn lửa thiêu thân...... Hiện tại thì sao, suy nghĩ của ngươi có thay đổi không?"
Hạ Nhất Minh nhìn Diệp Bạch Đinh, đột nhiên cảm giác cái cảnh tượng này thật xa lạ.
Nghĩa phụ tuy không câu nệ tiểu tiết, không quá quy củ trong rất nhiều chuyện, nhưng cũng rất quy củ trong nhiều chuyện, tỷ như Diệp Bạch Đinh nhỏ hơn hắn, cho dù là thân sinh, hắn là nhận nuôi, chỉ vì tuổi hắn lớn hơn một chút, là huynh trưởng, Diệp Bạch Đinh liền không thể bất kính, chỗ đứng của bọn họ, trước nay đều là hắn ở phía trước, Diệp Bạch Đinh ở phía sau, hắn đứng dưới, Diệp Bạch Đinh liền không thể đứng trên, hắn phải quỳ...... Diệp Bạch Đinh liền không thể ung dung mà ngồi.
Nhưng hiện tại, Diệp Bạch Đinh ngồi ngay ngắn trên ghế, trước mặt có nước trà, sau lưng có đèn sáng, ngoài cửa có Cẩm Y Vệ bảo hộ, mà hắn, chỉ có thể quỳ gối trước mặt Diệp Bạch Đinh, mặc kệ tôn nghiêm quét rác như thế nào, bị nhục nhã ra sao, cũng sẽ không có bất kỳ ai quản.
Những ngày ở Chiếu Ngục...... u ám không thấy ánh mặt trời, ánh mắt bất hảo của đám tù nhân, đám chuột ăn thịt người......
Trong lòng vừa tê vừa đau vừa không cam lòng, không biết tại sao, đột nhiên sinh ra cơn giận âm u, Hạ Nhất Minh không có ý tốt mà cười lạnh: "Đó là ta đang cố ý kích thích ngươi, ngươi cứ không hiểu ánh mắt, tiếp tục phá án, ta mới có cơ hội để hắc y nhân làm loạn thuận tiện giết luôn ngươi a, ai ngờ ngươi vận khí tốt như vậy, thế nhưng không chết!"
Diệp Bạch Đinh nhìn hắn, chậm rãi nhướng mày: "Không, ngươi không thông minh như vậy."
Hạ Nhất Minh khựng lại.
"Lần ngươi tới Bắc Trấn Phủ Tư đó, không phải chính ngươi muốn đến, là kẻ sau lưng ngươi muốn ngươi tới đi?"
Biểu tình của đối phương chỉ biến hóa một cái, trong chớp nhoáng này, Diệp Bạch Đinh liền nghĩ kỹ: "Chủ tử sau lưng ngươi sai ngươi đi một chuyến kia, là do nghe được tiếng gió, biết chúng ta muốn tra vụ án làm rối kỉ cương, liền mượn miệng ngươi tới cảnh cáo chúng ta, nếu chúng ta nghe xong, tránh đi, vậy thì thật tốt quá, rất có lợi cho các ngươi, bí mật của các ngươi sẽ không bại lộ, còn sẽ ngầm mượn việc này mà cười nhạo chúng ta —— nhìn đi, Bắc Trấn Phủ Tư thì đã sao, Cẩm Y Vệ cũng chỉ có vậy, không có gì đáng sợ."
"Nếu chúng ta không nghe, tiếp tục tra —— cũng ở trong kế hoạch của các ngươi, hắc y nhân gây họa trên phố, đã nói rõ tất cả."
"Chủ tử nhà ngươi suy nghĩ rất nhiều, làm chúng ta nhiễu loạn, hắn mới tiện hành động ẩn nấp, nhưng ngươi rõ ràng không nghĩ nhiều như vậy, ngươi chỉ là muốn mượn cơ hội này, tới khi dễ ta một chút, buông vài câu thóa mạ, đáng tiếc là ngươi không nghĩ tới, ngày đó phát sinh chuyện ngoài ý muốn, còn gặp phải hai đứa hùng hài tử song sinh, cuối cùng là ngươi chật vật trở về......phải không?"
Hạ Nhất Minh:......
Vì sao mà cái gì người này cũng biết! Ngay cả Tam hoàng tử dặn dò như thế nào cũng biết!
Hắn có cảm giác người trước mặt càng ngày càng xa lạ, bộ mặt trở nên mơ hồ, không còn quen thuộc, rõ ràng trước kia là cái kiều thiếu gia ngoan ngoãn mềm mại, dễ lừa gạt, người khác nói cái gì liền tin cái đó, sau khi vào Chiếu Ngục, bộ dáng đã thay đổi, biết nghiệm thi, biết xử sự, ngay cả lòng người cũng có thể phỏng đoán, phỏng đoán đến tinh chuẩn......
Hắn đã bỏ lỡ cái gì? Chiếu Ngục cải tạo con người, lớn đến như vậy sao?
Sớm biết như vậy...... Hắn không nên bỏ qua, nên tìm cách bóp chết hắn! Hắn không nên để người này nhận thức Cừu Nghi Thanh!
Diệp Bạch Đinh nhìn đến hận ý tối tăm trong đáy mắt đối phương, chỉ cảm thấy buồn cười: "Tình cảnh lúc này của ngươi và ta, dùng cái đầu nhỏ đáng thương kia của ngươi suy nghĩ một chút, chắc cũng đã có phán đoán? Thực lực hai bên như thế nào, đã phi thường rõ ràng, nói một chút đi, chủ tử sau lưng ngươi, là ai?"
Hạ Nhất Minh cắn răng: "Các ngươi không phải rất thông minh sao? Không phải không gì làm không được, cái gì đều có thể biết sao? Tự đi mà tra a."
Diệp Bạch Đinh: "Tam hoàng tử, đúng không?"
"Ngươi......ngươi làm sao mà biết?"
Ba chữ kia vừa ra, Hạ Nhất Minh hoảng sợ vô cùng, sao có thể chứ? Chủ tử ẩn nấp sâu như vậy, sao người khác có thể biết chứ?
Diệp Bạch Đinh híp mắt: "Ta chẳng những biết người này tồn tại, còn biết càng nhiều, hôm nay đến gặp ngươi, là cho ngươi cơ hội, có điều chỉ có một lần, ngươi nghĩ cho kỹ, có muốn nói hết những gì ngươi biết hay không."
Hạ Nhất Minh rũ đầu, không nói chuyện.
"Dùng danh nghĩa hoàng tử con rơi trong dân gian của tiên đế, âm thầm kinh doanh vây cánh, làm chuyện tạo phản, đây là tội danh gì, ngươi nên rõ ràng." Diệp Bạch Đinh duỗi tay bưng bình trà, rót cho mình một chén trà nóng, "Mà hắn thì giấu đầu lòi đuôi, đến nay không dám lộ mặt, chỉ dám ở nơi tối tăm lặng lẽ tuyên dương cái danh hào 'Tam hoàng tử', ngay cả 'Vương gia' cũng không dám tự phong, thà vẫn luôn là hoàng tử, nghe ra kém lứa với Hoàng Thượng cũng không để bụng...... Lá gan của hắn có vẻ cũng không to lắm đâu, giữ ngươi không được, cũng không giữ được người khác."
Hạ Nhất Minh cũng không phải hoàn toàn ngu xuẩn, vẫn có chút tâm tư nhỏ, trong lòng vừa chuyển, cười lạnh một tiếng: "Có sao đâu? Nếu các ngươi biết Tam hoàng tử tồn tại, nên biết ta đối với hắn mà nói rất không bình thường, mặc kệ ta có nói hay không, các ngươi đều sẽ không thương tổn ta —— dù sao mạng của ta, rất quan trọng a."
Diệp Bạch Đinh thương hại mà nhìn hắn: "Ngươi đang đùa cái gì vậy? Ở trong Chiếu Ngục một ngày, để cho chuột gặm hết đầu óc, quên Cảnh Nguyên Trung rồi à?"
Hạ Nhất Minh:......
Hắn mạnh mẽ vãn hồi tôn nghiêm cho mình: "Ông ta sao biết nhiều bằng ta? Ông ta chỉ là trở thành thủ hạ Tam hoàng tử sớm, chưa bao giờ đích thân gặp qua Tam hoàng tử, nhiệm vụ được phân công chỉ là thao túng khoa khảo làm rối kỉ cương, chuyện khác đều không liên quan đến, chân chính gần trung tâm hơn, kỳ thật là ta."
Diệp Bạch Đinh lắc chung trà: "Nói như vậy, ngươi đã gặp qua Tam hoàng tử?"
Hạ Nhất Minh: "Đương nhiên!"
"Rất nhiều lần?"
"Rất nhiều!"
"Lần gần đây nhất là khi nào?"
"Hai tháng trước!"
"Ngươi nói dối," Diệp Bạch Đinh híp mắt, "Người ngươi gặp mấy tháng gần đây, đều là có tên có họ, đều có thể tra được, căn bản không có ai là Tam hoàng tử."
Hạ Nhất Minh ngẩn ra một lát, nổi giận: "Ngươi giám thị ta!"
Diệp Bạch Đinh mỉm cười: "Cho nên vẫn là đừng nói dối nghe."
Hạ Nhất Minh:......
Diệp Bạch Đinh: "Ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi đã gặp Tam hoàng tử chưa?"
"Gặp rồi!" Hạ Nhất Minh cười lạnh, "Ngươi nếu không tin, cứ việc đi tìm Cảnh Nguyên Trung hỏi, xem ta có nói dối hay không! Ngươi cũng đừng hòng dụ ta nói ra, ta tuyệt đối sẽ không phản bội Tam hoàng tử, sẽ không nói cho các ngươi về hắn, cũng sẽ không vẽ bức họa của hắn ra cho các ngươi điều tra!"
"Cảnh Nguyên Trung a," đầu ngón tay Diệp Bạch Đinh gõ gõ mặt bàn, "Ngươi chán ghét ông ta như vậy, là bởi vì ông ta chơi xỏ ngươi?"
Hạ Nhất Minh cười nhạo: "Lão ta chẳng qua là tính kế ta lần này, vứt còn là mạng của cháu họ lão ta, ta đoạt của lão ta còn nhiều thứ hơn, một chút cũng không lỗ."
"Cho nên cái tổ chức này của các ngươi, ai nắm tay lớn, thì người đó nói mới nghe, quy củ là kẻ mạnh định ra, ngươi đoạt đồ vật của ông ta, không phải ngươi không đúng, mà là ông ta không có thực lực, xứng đáng, đúng không?"
"Cá lớn nuốt cá bé, xưa nay là vậy!"
"Nhưng ta thấy ngươi, lại không giống bằng thực lực," tầm mắt Diệp Bạch Đinh đánh giá một lần trên người hắn, rõ ràng là biểu tình bình tĩnh, lại làm đương sự cảm thấy rất nhục nhã, "Không đủ thông minh, mặt cũng không đẹp......"
Hạ Nhất Minh tái mặt, cho dù là quỳ, cằm cũng nâng thành cái góc độ ngạo mạn: "Tổ chức của chúng ta, ngươi thì biết cái gì!"
"Ngươi thật sự là được Tam hoàng tử trọng dụng?"
"Tất nhiên!"
"Ngươi cảm thấy là bởi vì ngươi ưu tú?"
"Ngoại trừ ưu tú, còn có thể là cái gì?" Hạ Nhất Minh rất là tự tin.
"Thật sao?" ánh mắt Diệp Bạch Đinh thương hại, "Ngươi thật sự cho là như vậy sao?"
Hạ Nhất Minh vốn định gật đầu, nhưng lại cảm thấy ánh mắt đối phương như vậy, thừa nhận cái này giống như rất thấp kém, không thừa nhận liền chứng minh là mình không đủ thông minh......
Hắn không mở miệng, Diệp Bạch Đinh liền lại có chuyện nói: "Ngươi xem đi, chính ngươi cũng đang chột dạ không phải sao? Chẳng lẽ không muốn tìm câu trả lời cho cái này, không muốn biết là vì sao? Ta có thể giúp ngươi......"
"Không cần."
"Ngươi quen biết hắn khi nào? Một năm trước? Hai năm trước? Ba năm trước đây?"
Hạ Nhất Minh không nói gì.
Diệp Bạch Đinh lại hỏi: "Tam hoàng tử hiện tại bao nhiêu tuổi? Đang ở đâu?"
Hạ Nhất Minh vẫn không nói lời nào.
Diệp Bạch Đinh liền đổi phương hướng, hỏi cái khác: "Vụ án của cha ta, mấy cái chứng cứ ngươi giao lên đó là chuyện như thế nào?"
Hạ Nhất Minh cười nhạo một tiếng, tư thái càng cao ngạo: "Rốt cuộc vẫn là nhịn không được, hỏi ta cái này?"
Hắn biết ngay mà, mặc kệ nghĩa đệ này hiểu lòng người như thế nào, biết khách sáo ra sao, mục đích cuối cùng nhất định là cái này!
"Chứng cứ ta trình lên không có vấn đề gì, cha ngươi không phải người tốt!"
Diệp Bạch Đinh híp mắt: "Ngươi là ông ấy nuôi nấng lớn lên, cũng từng theo ông ấy ra ngoài làm việc, chuyện ông ấy đã làm, người đã từng trợ giúp, tâm địa phẩm tính, ngươi đều biết hết, hơn mười năm đó, ta tận mắt nhìn thấy, ông ấy đối với ngươi như con ruột, chưa bao giờ bạc đãi."
Hạ Nhất Minh: "Đó là bởi vì ông ta chột dạ! Ông ta hại chết phụ thân ta! Ông ta vốn nên tốt với ta, vốn nên coi ta như con ruột, nhưng ông ta vẫn luôn giả mù sa mưa, ông ta nuôi ta, chỉ là vì để cho người khác khen ông ta trọng nghĩa khí!"
Diệp Bạch Đinh liền không hiểu: "Phụ thân ngươi chính là chết do ngoài ý muốn, ngàn dặm đưa thư gửi gắm, liên quan gì đến cha ta?"
Chuyện này cũng không khó tra, ngọn nguồn đều rành mạch, không tồn tại bất luận nghi vấn gì.
Hạ Nhất Minh cười lạnh: "Chỉ có các ngươi cho là 'ngoài ý muốn' thôi, ông ấy chính là bị người hại chết, người hại ông ấy chính là cha ngươi! Nếu không phải trong lòng áy náy, vì sao chỉ bằng một phong thơ của cha ta, ông ta liền nguyện ý nuôi ta? Thế gian nào có người tốt như vậy, ông ta chẳng qua là lo lắng sau này, ta tính nợ với ông ta mà thôi! Cha ngươi là người ra sao ta quá rõ ràng, chính là tên ngụy quân tử, thật tiểu nhân, tham ô nhận hối lộ, thấy tài liền lấy, cấu kết ngoại tộc......"
Diệp Bạch Đinh nghe mấy lời vớ vẩn này, liền biết Hạ Nhất Minh là bị người mê hoặc, bốn chữ 'cấu kết ngoại tộc', đột nhiên cho hắn dẫn dắt rất lớn ——
"Ngươi có biết, ở Đại Chiêu, có Bát vương tử Ngõa Lạt ẩn nấp hay không?"
Đôi mắt Hạ Nhất Minh co rụt lại, một lát liền khôi phục.
Biểu tình này biến hóa cực nhanh, lưu sướng lại tự nhiên, nhưng rõ ràng là giả, Diệp Bạch Đinh híp mắt: "Ngươi biết."
Chuyện cơ mật như vậy, tổ chức Thanh điểu vẫn luôn che giấu rất tốt, người ngoài căn bản là không thể biết, tại sao Hạ Nhất Minh biết? Ai nói cho hắn, Tam hoàng tử? Ngoại trừ nhân vật cấp bật như vậy, người khác không có khả năng chạm đến bí mật loại trung tâm này, Tam hoàng tử biết...... Chẳng lẽ hai đám người này có lui tới hợp tác?
Diệp Bạch Đinh cảm thấy hồ nước này càng ngày càng sâu, có chút nhìn không tới đáy, lại nhìn kỹ mặt, dáng người, tuổi Hạ Nhất Minh, trải qua chuyện người nhà đã chết hết, được nuôi lớn......
Hạ Nhất Minh tuyệt đối không phải chỉ biết bí mật đơn giản như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro