Chương 43 Ngươi cũng xứng?
Chiếu Ngục u ám, không gió không tiếng động, ánh nến nhảy lên cũng là lên rồi xuống, chiếu lên mặt người tái nhợt đáng sợ.
"Nghe qua chuyện Phan Kim Liên sao?"
Sài Bằng Nghĩa cong môi, giống như đang nói một chuyện rất thú vị: "Tử Uyển không phải Phan Kim Liên, Thạch Trúc trượng phu của nàng cũng không phải Võ Đại Lang, phu thê hai người tình cảm rất tốt, nhưng Trang thị này, lại thật sự là một Vương bà."
"Ở các phường trong phố phường có ba cô sáu bà, làm mai đỡ đẻ phá thai dắt mối, sinh ý đen trắng đều làm, quý nhân trong giới cũng có cùng loại nhu cầu, bất quá làm loại chuyện này, làm không phải là sinh ý, mưu cầu cũng không phải là tiền, mà là nhân mạch."
"Ai cũng nói Trang thị có khả năng, rất hiểu phu nhân giao tế, có thể giúp trượng phu thanh vân thẳng thượng, nhưng một nữ nhân, tài danh không có, dung mạo không tốt, cũng chưa thấy đã hoàn thành đại sự gì, chỉ bằng vào biết ăn nói, liền đạt được như vậy, có thể sao?"
Diệp Bạch Đinh liền minh bạch, Trang thị vì sao thích làm hoa yến như vậy, chỉ sợ thích giao tế là phụ, xe chỉ luồn kim, nương theo cơ hội để dắt mối, thúc đẩy việc bí mật, mới là chính.
Quả nhiên, một khắc sau Sài Bằng Nghĩa liền nói tới hoa yến: "Mấy cái tiểu yến bà ta làm đó, thoạt nhìn là nhiệt tình hiếu khách, ai cũng mời, kỳ thật phương hướng đã sớm xác định, có dắt mối giúp người khác, có thuần túy liên hệ cảm tình để sau này dễ xuống tay, cũng có làm mai kéo thuyền bình thường. Tỷ như có đại nhân vật điểm danh, nói thích cô nương nào đó, Trang thị liền mời người tới, tiểu cô nương cùng trưởng bối nếu là nguyện ý, chuyện này liền thành, nếu là không muốn...thì bà ta cũng có biện pháp."
"Ngoài mặt đương nhiên là khách khách khí khí cười tủm tỉm, từ ái các loại, kỳ thật là đã cân nhắc thấu đáo bản tính người khác, biết đối phương để ý cái gì, là có thể nhìn rồi ra tay. Ngươi nếu có vị hôn phu, thì khiến cho vị hôn phu của ngươi gặp chút chuyện, ngươi nếu có người trong lòng, chung tình như một, thì khiến cho người trong lòng của ngươi miên cái hoa túc cái liễu*, dính phải một hai tiểu thiếp, ngươi có ghê tởm hay không? Vẫn không chịu buông, thì khiến cho những cô nương trong thanh lâu đó nháo đến trước mặt ngươi, cái gì dơ xú đều nói hết ra, ngươi có xấu hổ hay không? Còn dám thích người như vậy nữa không? Cha mẹ ngươi không đồng ý, vậy thì càng dễ, cha ngươi muốn thăng quan, muốn phát tài đi? Mẹ ngươi ở hậu trạch ở nhà mẹ đẻ, có các loại phiền não đi? Hứa cho ngươi lợi, hứa cho ngươi tài, ngươi có thể không động tâm sao? Còn không động tâm, thì bố cái cục, trước hết chèn ép ngươi, đoạt đồ vật của ngươi, làm ngươi sống gian nan, rồi lại trả cho ngươi lợi, trả cho ngươi tài, ngươi khuất phục không?"
*miên, túc đều có nghĩa đại khái là 'ngủ', hoặc 'ngủ lại' 'qua đêm', có nghĩa là lên giường
"Trang thị chơi trò này rất nhuần nhuyễn, tính kế đều ngấm ngầm, bề ngoài vĩnh viễn đều là bộ dạng đáng tin cậy 'ta có thể thay ngươi giải quyết vấn đề', mấu chốt là bà ta tìm người điều kiện đều khá tốt, nơi chốn đều thích hợp, ngươi còn gì để nói? Còn sau đó, cuộc sống ra sao, đó là bản lĩnh của ngươi, liên quan gì đến Trang thị?"
Diệp Bạch Đinh: "Có cô nương vào mắt bà ta, thật đúng là không phải chuyện gì tốt."
"Đương nhiên không phải chuyện tốt."
Sài Bằng Nghĩa cười thần bí: "Tử Uyển thanh danh nổi trội, là người bà ta đã sớm nhìn chằm chằm, trằn trọc tìm cơ hội kết bạn, tất nhiên cũng không phải đơn thuần ngưỡng mộ gì, giở đủ trò trùng hợp, giúp người ta vài chuyện vặt vãnh, chính là vì cho người ta coi như bạn tốt, khi thực sự có yêu cầu thì có thể mời tới, dụ dỗ."
"Tử Uyển không ngốc, nếu thật khờ cũng không có khả năng dưới sự truy phủng của nhiều nam nhân như vậy mà bình an bấy nhiêu năm, chịu đựng đến hai mươi mới gả chồng, nhưng dù sao xuất thân của nàng cũng không quá tốt, từ nhỏ không thường xuyên gặp được thiện ý không cần hồi báo, nhìn quen thế thái lương bạc, nam nhân động tay động chân, nữ nhân phỉ nhổ khinh thường, hiếm khi gặp được ấm áp thiện lương, thuần túy tới giao bằng hữu như vậy. Trang thị khi bắt đầu cũng đích xác không có bất luận dị động gì, ngày qua ngày, còn không phải làm người khác mềm lòng sao? Tử Uyển sao biết được tâm địa của bà ta, chỉ cho rằng bà ta là người tốt."
"Sau đó nữa, liền có người coi trọng Tử Uyển."
Ánh mắt Diệp Bạch Đinh lóe lên: "Tuyên Bình hầu?"
Sài Bằng Nghĩa nhìn Diệp Bạch Đinh một cái: "Tiểu tử ngươi rất thông minh, sao không nghĩ là quận mã?"
Diệp Bạch Đinh xuy một tiếng: "Với lá gan kia của hắn?" Thôi đi.
Tính thời gian, thanh danh của Tử Uyển nổi bật đại khái là ở hai mươi năm trước, xảy ra chuyện là mười năm trước, theo lời kể của Sài Bằng Nghĩa, lúc ấy hẳn là 26 - 27 tuổi? Mười năm trước Thẩm Hoa Dung 20 tuổi, đã thành thân với quận chúa 2 năm, 'chân tình' đã chậm rãi lộ ra, dã tâm muốn làm đại sự, khống chế nhân sinh thì còn, nhưng đáng tiếc lời ngon tiếng ngọt đã không dỗ được nữ nhân, theo bản năng liền sẽ thu liễm.
Nếu Tử Uyển thật sự quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, tuổi tác cũng không hiện rõ trên dung mạo nàng, tuyệt sắc mỹ nhân ở trước mặt, Thẩm Hoa Dung có khả năng sẽ chảy nước miếng, nhưng chiếm hữu? Hắn sẽ không mạo hiểm như vậy.
Từ Lương Hành càng không thể, người này mà muốn thứ gì thì đều dùng ám chỉ, chờ người khác đưa đến trước mặt ông ta, nếu là con đường làm quan thì thôi, nhưng nếu là nữ nhân, Trang thị sao có thể giúp ông ta? Dục vọng đệ nhất của ông ta là con đường làm quan, là ích lợi, nữ nhân có rất nhiều, có cơ hội thích hợp, thì ông ta liền chơi chơi, không thích hợp, ông ta cũng sẽ không đối với một người nào đó mà chấp nhất đến như vậy.
Chỉ có tay Tuyên Bình hầu này, trong vụ án lần này giống như không tồn tại, thẳng cho đến khi hỏi cung, mới lần lượt xuất hiện trọng lời của Vân An quận chúa và nhạc sư Sử Mật. Cừu Nghi Thanh đã đi gặp, cụ thể tin tức như thế nào, còn chưa truyền lại, Diệp Bạch Đinh không có biện pháp không chú ý.
Sài Bằng Nghĩa càng lúc càng vừa lòng thiếu niên trước mặt, quả thực thông minh thông thấu, nếu có thể nạp vào dưới trướng, tất nhiên sẽ là một viên đại tướng.
Lời hắn nói càng trắng ra: "Tuyên Bình hầu năm nay đến bốn mươi mấy? Già rồi đi, năm đó thì không, dựa vào một tay vỗ mông ngựa, ở trước mặt tiên đế rất được yêu thích đó, người ta có thánh sủng, bản lĩnh thông thiên, còn không phải càng tôn quý sao? Người như ông ta, coi trọng ai sẽ không nói thẳng, dăm ba câu, người phía dưới sẽ tự mình suy đoán, đoán đúng, đem người dâng lên, chuyện làm tốt, hầu gia chơi vui vẻ, ngươi nên được ban thưởng sẽ không ít, đoán không ra, hoặc là đoán ra mà không muốn làm, cũng không sao, về sau đừng nghĩ được lợi, cũng đừng nghĩ lại có cơ hội thân cận."
"Vì thế vào một ngày cuối thu mười năm trước, ở kinh giao* Tây Sơn, liền có một tràng vây săn."
*kinh giao - thường là chỉ vùng ngoại ô ngoài kinh thành, thường là nơi tiếp giáp giữa 2 địa phương là kinh thành và vùng lân cận
"Vây săn?" tầm mắt Diệp Bạch Đinh lướt qua Tương Tử An, cho nên đây là địa điểm phát sinh vụ án mất tích trong núi hoang?
Tương Tử An nhẹ nhàng gật gật đầu.
Đáy mắt Diệp Bạch Đinh có ám sắc lướt qua, núi cao, rừng rậm, dã thú, thật đúng là địa điểm tuyệt hảo để vứt xác.
Sài Bằng Nghĩa: "Trận tụ tập vây săn này, chính là Trang thị tổ chức, gần như dốc toàn bộ bản lĩnh, nhân mạch đều dùng tới, người đến cơ bản đều là nam nhân, quý nhân, quan lớn, săn thú cũng chỉ là ngụy trang, không có ai tỷ thí, cũng không có ai để ý, thủ hạ hộ vệ đi ra ngoài dạo cái cảnh, thêm cái thịt còn chưa tính, bọn họ muốn 'săn', là sắc đẹp."
"Trang thị chuẩn bị nhiều cô nương, để ứng đối nam nhân ở nhiều giai tầng, đa số là tự nguyện, không tự nguyện, Trang thị cũng có thể 'thuyết phục' các nàng tự nguyện, Tử Uyển là đặc biệt nhất, căn bản không biết trận vây săn này có tính chất gì, đến đó sẽ phát sinh cái gì...... Y quán kia của trượng phu nàng trong thời gian này có chút phiền toái, có người đến đập phá, nói hắn trị chết người, người này còn là quan gia, thế lực lớn hay không lớn, thì bá tánh bình thường cũng không thể trêu vào, Trang thị đã ra tay giúp nàng."
"Quen biết mấy tháng, Trang thị giúp nàng không biết bao nhiêu lần, cũng không yêu cầu hồi báo, lần này vây săn lại rầu rĩ, nói có vị quý nhân hiểu biết nhạc lý, mấy ngày gần đây chính vì một chuyện khó khăn, tâm tình không tốt, cơ hội vây săn lần này đối với bà ta mà nói rất quan trọng, thật sự không muốn làm lỗi...... Tử Uyển sau khi hỏi rõ ràng chuyện như thế nào, không khí như thế nào, liền nói mình có thể hỗ trợ."
"Lấy cầm kỹ nổi tiếng hơn mười năm, Tử Uyển tuy đã điệu thấp xuống, lại không phải vĩnh viễn không đàn nữa, có mấy chỗ hội đàm, hoặc có đại nghệ sư mời, nàng ngẫu nhiên cũng sẽ đi, nếu vây săn chính là để triển lãm nam nhi khí khái, phong cách mạnh mẽ, Tử Uyển tuy là nữ tử, cũng có tình cảm với quốc gia, không cảm thấy có gì không ổn. Nàng sao biết được, Trang thị ngoài miệng nói là một chuyện, thực sự đến nơi, là chuyện khác."
"Tiết mục 'bức lương vi xướng', các bá tánh nhìn thấy có lẽ sẽ lòng đầy căm phẫn, các quý nhân thì không như vậy, có vài người lại thích xem bộ dạng mỹ nhân kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, từ kháng cự đến khóc thút thít, lại tự cởi đồ ủy thân, ngạo cốt bị bẻ gãy từng đoạn......"
Đôi mắt Diệp Bạch Đinh hơi lóe: "Bọn họ......cưỡng bách Tử Uyển?"
Sài Bằng Nghĩa: "Mới đầu cũng không nghĩ đến nông nỗi đó. Tử Uyển này, bộ dạng rất đẹp, mắt to môi mọng, má đào mặt mịn, eo mảnh như liễu, quả nhiên là vũ mị quyến rũ. Mà nàng còn không biết bản thân mê người cỡ nào, có bộ dạng này cũng không ưỡn ẹo, không nhìn ai, không vứt cái mị nhãn câu hồn nhiếp phách, chỉ tập trung đánh đàn. Ngón tay nàng cũng thật đẹp, tinh tế trắng nõn, tựa như cọng hành tướt, vừa mềm vừa mịn, đầu ngón tay màu hồng phấn, mỗi lần móc lên dây đàn, giống như có thể móc lên trái tim nam nhân."
"Nàng chỉ chuẩn bị một khúc. Nhưng quý nhân ở đó, để làm gì? Sao có thể chỉ nghe một khúc. Trang thị lại đến khuyên nàng, tựa như lão bản thanh lâu, lời nói quanh co lòng vòng, đầu tiên là dễ nghe, khen nàng đàn hay, ba hoa chích choè, các quý nhân thật sự chưa đã thèm, lại phân tích lợi và hại cho nàng, đắc tội quý nhân sẽ có hậu như thế nào như thế nào, chịu đựng thì sẽ có chỗ tốt như thế nào như thế nào, chỉ riêng phần nhân mạch, trượng phu làm lang trung kia của nàng cũng không cần sợ người khác phá y quán......hết lời này đến lời khác, đem người dụ dỗ, dụ không được tính sau."
"Quận mã lúc ấy tuổi trẻ, còn đang lung lạc quận chúa, chuyện quá khác người thì không dám làm, nhưng dung nhập vào vòng ôm đùi thì không sai a, Trang thị giả mặt đỏ, hắn liền giả mặt trắng, đủ loại đe dọa uy hiếp, còn phái người cứng rắn đẩy, đẩy Tử Uyển đi ra phía trước. Từ Lương Hành cáo già nhất, toàn bộ quá trình đều có mặt, nhưng toàn bộ hành trình đều không có tham dự, đã sớm say chết ở trên bàn, từ đầu ngủ đến cuối, giống như chuyện không liên quan gì đến ông ta."
"Tử Uyển từ không biết chân tướng đến khi chậm rãi phát hiện, phẫn nộ, lại không thoát đi được, khó chịu khẳng định là khó chịu, giãy giụa cũng là muốn giãy giụa, nhưng quý nhân muốn xem còn không phải là cái dạng này sao? Rượu nhạc tấu lên, hứng thú bắt đầu, người ở đây lại ủng hộ kêu gào, có cái gì là không thể đâu? Một dân nữ mà thôi, cưỡng bức thì cưỡng bức, thậm chí ngươi muốn, người khác cũng có thể muốn, dù sao thời cơ cũng khó được mà......"
"Cho dù đã đến nước này, Tử Uyển cũng chết không đáp ứng, chủy thủ đã để tới cổ —— không thể làm quý nhân mất hứng mà, ngươi đoán, Trang thị còn có chiêu gì?"
Diệp Bạch Đinh co nắm tay lại: "...... bà ta bắt trượng phu của Tử Uyển."
Sài Bằng Nghĩa vỗ tay: "Không sai, thật đúng là bắt trượng phu của nàng. Trang thị là người biết làm việc, đã sớm bỏ dược làm trượng phu nàng hôn mê, để một bên để phòng bị, muốn chính là ngươi phải đi vào khuôn khổ, ngươi muốn tự sát có phải hay không? Vậy thì trước hết nhìn trượng phu ngươi chết đi, người nam nhân này đáng thương cỡ nào, y thuật cao siêu, cứu vô số người, cả đời làm chuyện tốt, chỉ bởi vì cưới nữ nhân như ngươi, mới vận rủi quấn thân, muốn uổng mạng, không người liễm thi, vô mồ vô bia......"
"Tử Uyển đời này, thật tình đối tốt với nàng chỉ có người nam nhân này, sao bỏ được? Nàng cũng thật sự tàn nhẫn, chủy thủ đi xuống, không cắt cổ mình, mà cắt qua nút áo, lộ ra một mảnh nhỏ da thịt ——"
"Nàng nói với Trang thị, dưỡng phụ dưỡng mẫu của nàng chính là làm ngựa gầy sinh ý, mấy chuyện trong thanh lâu, không ai thấy nhiều, học nhiều hơn nàng, việc hôm nay, nàng có thể làm, bảo đảm sẽ làm các quý nhân vừa lòng, nhưng trượng phu của nàng, cần phải được nguyên vẹn đưa trở về, khiến cho hắn tiếp tục hôn mê, cái gì cũng không biết, coi như ngày này......chuyện gì cũng chưa hề phát sinh. Nàng còn uy hiếp Trang thị, nói nàng nếu đã biết cách mị hoặc nam nhân, cũng biết làm cách nào ở trên giường bắt được tâm nam nhân, chuyện này nếu làm không xong —— nàng có rất nhiều phương pháp thổi gió bên gối, làm quý nhân lộng chết Trang thị!"
"Trang thị liền thật sự đưa trượng phu nàng trở về. Nói điều kiện mà thôi, chỉ cần hôm nay Tử Uyển chịu theo, không phải bà ta cũng có nhược điểm của Tử Uyển sao? Lang trung này cả ngày không biết đã xảy ra chuyện gì, bà ta sẽ không sợ bị Tử Uyển trả thù, chỉ cần không đến mức cá chết lưới rách, cái gì đều có thể nói mà."
"Nhưng ngày đó chơi thật sự điên, ở đó không chỉ có một mình hầu gia, mọi người đều uống say, trận này ăn uống linh đình, ngươi tới ta đi, còn có cái gì là đúng mực? Quận mã cũng nhập cuộc......nữ nhân này, đã bị chơi đến chết."
"Đáng thương cho một đại cầm sư, được mọi người tôn sùng, trong bóng đêm thê lương đó, hết lần này đến lần khác bị chà đạp, thẳng cho đến hương tiêu ngọc vẫn......chậc chậc, thật thảm hại a."
Diệp Bạch Đinh chỉ tưởng tượng tình huống lúc đó, liền biết chuyện này tàn nhẫn cỡ nào, cô nương này thống khổ cỡ nào.
Hắn dùng giọng nói châm chọc: "Sau đó thì sao? Cho dù bá tánh tầm thường, sinh tử cũng là đại sự, Tử Uyển chết rồi thì thôi?"
Sài Bằng Nghĩa cười âm hiểm: "Chứ sao nữa? Chết thì chết thôi, lại không phải nữ nhân sạch sẽ gì, tùy tiện đào cái hố, lấp chút đất, hoặc là đi ngang qua cái giếng, thuận tay ném một cái, không dấu vết là được, ai biết đã phát sinh cái gì? Trượng phu lang trung kia của nàng tìm tới, Trang thị liền nói nàng đàn xong đi rồi, một hai phải đi, hôm nay trời tối đường xa, không phải không có người lo lắng, nhưng nàng tính tình bướng bỉnh, ngươi làm trượng phu lại không tới đón, xảy ra chuyện, có thể trách ai? Có lẽ không có chuyện gì, chỉ là không muốn sống với ngươi nữa, dù sao thì họ cũng không biết."
Diệp Bạch Đinh nhìn ngón tay mình: "Sau đó thì sao? Cứ vậy rồi thôi?"
Sài Bằng Nghĩa lắc lắc đầu: "Thật đúng là không có. Thạch Trúc này y thuật tốt, người bệnh nhiều, mỗi ngày từ sớm bận bịu đến tối, thê tử tâm tình bình thường, không có chỗ nào không thích hợp, hắn đương nhiên cũng không chú ý, hắn thật lòng thích Tử Uyển, không giống như nam nhân khác muốn giam cầm nàng ở nhà, nàng muốn làm cái gì đều được, chỉ cần an toàn, vui vẻ, hắn cũng không so đo. Ngày đó cũng như bình thường, hắn ở y quán bận cả ngày, sau giờ ngọ uống chén trà nhỏ liền ngủ mất. Hắn cho rằng mình là mệt, hoàn toàn không biết mình bị bắt cóc, đưa đi Tây Sơn một chuyến rồi về."
"Thê tử mất tích, sinh tử không biết, hắn tìm rất nhiều ngày không có kết quả, tất cả mọi người khuyên hắn nghĩ thoáng một chút, nhìn về phía trước, nhưng hắn luẩn quẩn trong lòng, cuối cùng y quán cũng không mở cửa, chỉ đi tra chuyện này, quan phủ không hỗ trợ, hắn liền tự mình tra, không ai xem trọng cũng không quan hệ, hắn chỉ muốn tìm ra thê tử của mình, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể."
"Chậc, một nam nhân rất thông minh, y thuật không tồi, có tiền đồ rất tốt, bị một nữ nhân, còn là nữ nhân đã chết mê đến hỏng đầu óc, làm ầm ĩ khắp nơi, khi thì báo quan, khi thì cáo trạng, bị đánh bản tử cũng không buông tay, ngốc a...... cứ như vậy qua hai ba năm, hắn cũng chết, việc này liền hoàn toàn trôi qua, ai cũng không nhớ rõ."
Diệp Bạch Đinh nhìn chằm chằm Sài Bằng Nghĩa: "Thật sự ai cũng không nhớ rõ? Không hẳn là vậy đi."
Sài Bằng Nghĩa phất tay áo: "Ngoại trừ đám lão nhân quan trường chúng ta, đại khái chỉ có người bọn họ từng giúp đỡ?"
"Nữ nhân này phỏng chừng là trời sinh có bệnh, bằng không sao thành thân lâu như vậy lại không đẻ được cái trứng nào? Chính mình không có, mới thường giúp đỡ hài tử trong từ ấu đường, để an ủi. Trượng phu của nàng cũng bị nàng dỗ được, không có nhi tử cũng không thèm để ý, còn cùng với nàng, thu mấy cái đồ đệ, con nuôi dưỡng nữ, học cầm thì học cầm, học y thì học y...... Tử Uyển thật ra rất biết lung lạc nhân tâm, các nam nhân bên ngoài thích, mọi người trong nhạc nghệ thì tôn sùng, trượng phu chung tình, bạn bè quý trọng, bọn nhỏ cũng thích."
"Nàng xảy ra chuyện, nàng trượng phu nháo như vậy, những người này hỗ trợ nói chuyện, nháo đến rất dữ, bất quá rất nhanh liền tan, trượng phu nàng cũng đã chết, các bằng hữu có trượng nghĩa nữa cũng không phải thân nhân, có thể giúp được nhiều ít? Đám hài tử đó thì càng như vậy, khi biết nàng, đứa nhỏ còn chưa biết nói, đứa lớn cũng mới mười mấy tuổi, có thể làm gì? Lâu rồi liền quên. Thời gian a, vô tình nhất, cái gì đều có thể bị mai táng."
Sài Bằng Nghĩa nói xong lời cuối cùng, nhìn về phía Diệp Bạch Đinh, lời nói thấm thía: "Ngươi xem, không có người nhà, là đáng thương như vậy, ngươi biết ta không lâu, đối với ta đề phòng, ta có thể hiểu được, nhưng đừng đem người khác đẩy ra quá xa, chỉ cần ngươi tin tưởng, ta liền có thể cho ngươi càng nhiều bảo hộ cùng ấm áp —— ngươi không giống người ở đây, ta cũng không."
"Ta có thể là người nhà của ngươi, vì ngươi che mưa chắn gió, làm ngươi an tâm nghỉ ngơi, chỉ cần ngươi nguyện ý."
Thật đúng là tận dụng mọi thứ để thổ lộ, chọc Diệp Bạch Đinh muốn cười: "Ngươi biết cái gì gọi là người nhà sao?"
Người nhà là chống đỡ cho nhau, ôm lấy nhau, vĩnh viễn bảo hộ, vĩnh viễn không phản bội, vĩnh viễn không buông tay ——
"Ngươi cũng xứng?"
Hắn thật ra không nghĩ về mình, nghĩ đến chuyện Tử Uyển gặp phải, lại nhìn hai đôi phu thê trong vụ án này, chỉ cảm thấy châm chọc.
Có những đôi phu thê thề hẹn sinh tử, quyết chí không thay đổi, dùng hết toàn bộ lực lượng đi theo đối phương, bảo hộ đối phương, chết cũng không tiếc; có những đôi phu thê bằng mặt không bằng lòng, tâm cơ dùng hết cuối cùng thành oán ngẫu, được chăng hay chớ không muốn tiến tới, cho dù phải khống chế dục niệm, kéo lếch chết trên tờ hôn thư, cũng muốn về sau áo cơm vô ưu, tài hưởng không hết; có những đôi phu thê lợi dụng nhau, muốn chính là tài nguyên, thể diện của đối phương, một khi có ích lợi hoặc nguy cơ lớn hơn, lập tức vứt đi như giày rách......
Mà Sài Bằng Nghĩa lại đem mấy chuyện này, nói ra một cách đĩnh đạc, chỉ điểm giang sơn, trên mặt ngoại trừ cảm giác ưu việt không biết từ đâu mà có, thì không còn gì khác, có tư cách gì nói đến hai chữ người nhà? Nếu hắn thật sự có những phẩm chất mà hắn cho là đáng quý đó, khi nói đến chuyện này, tuyệt đối không thể có biểu tình như vậy.
Sài Bằng Nghĩa liền thu nụ cười: "Xứng hay không xứng, cũng tốt hơn so với nghĩa huynh bạch nhãn lang kia của ngươi. Ngươi còn nhỏ, nói chuyện không đúng mực, ta không trách ngươi, một hai lần thì được, nhưng nhiều hơn nữa, cũng đừng trách ta không lưu tình."
Diệp Bạch Đinh phủi phủi góc áo: "Đáng tiếc, ta cũng không quá cần người nhà."
Thái dương là muốn phơi, vượt ngục ra ngoài thì thôi đi, không có tiền không có phòng ở không có công tác, còn phải đối phó với đám nhân tra, không bằng trước tiên cứ rúc trong Chiếu Ngục, hiện tại ăn uống đã không lo, có lò sưởi tay có nước tắm rửa, muốn dùng đậu tắm gì thì dùng cái đó, giường rộng gối êm còn xa sao? Chờ tích tụ đủ thực lực, làm gì mà không được?
Diệp Bạch Đinh đứng lên, dáng người đĩnh bạt, mặt mày giãn ra, đáy mắt có ánh sáng lóng lánh.
Hắn đã biết, khi hung thủ giết chết Thẩm Hoa Dung và Trang thị, vì sao lại đứng bên cạnh một hồi lâu.
"Đi đây."
Sài Bằng Nghĩa đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
Trong toàn bộ quá trình nói chuyện tựa hồ là từ hắn chủ đạo, chuyện cung cấp hung án tin tức cũng là chính hắn kiến nghị, thậm chí còn vì thuyết phục được Diệp Bạch Đinh mà ẩn ẩn đắc ý, nhưng tư thái thiếu niên xoay người rời đi có phải có chút quá tiêu sái hay không?
Chẳng lẽ......đã bị lợi dụng? Người này căn bản không phải tới nhập bọn, mà là vì moi tin tức?
Sài Bằng Nghĩa kiềm chế cơn giận: "Hài tử, biết người bảo hổ lột da, cuối cùng đều ra sao không?"
Diệp Bạch Đinh nói nhàn nhạt: "Ô, ra sao?"
Sài Bằng Nghĩa híp mắt: "Ta không ngại bị ngươi lợi dụng một lần, hợp tác mà, theo như nhu cầu, ngươi rất thông minh, có chút động tác nhỏ ta cũng nguyện ý bao dung, nhưng ngươi nếu muốn lấy...lại không muốn trả, cũng đừng trách ta xuống tay nặng!"
"Chậc, hẹn là ngươi hẹn, chuyện là ngươi kể, ta tự mình đến nhập bọn, ngươi lại không tin," Diệp Bạch Đinh lục lọi trong đầu mấy câu nói của tra nam, "Ngươi một hai phải nghĩ như vậy, ta cũng hết cách."
Lửa giận của Sài Bằng Nghĩa bốc cao: "Tiểu tử, thái độ này của ngươi, là muốn lấy cớ."
Diệp Bạch Đinh: "Đó cũng là tiên liêu giả tiện."
Sài Bằng Nghĩa mị mắt: "Ngươi tin ta làm ngươi không thể quay về hay không!"
"Ngươi cho rằng ta tới không có chuẩn bị?" Diệp Bạch Đinh đầu cũng thèm quay lại, cười nhạo một tiếng, "Lãnh đạo quá mức cảm tính thì không tốt, dẫn dắt đội không được a."
Hai người ngươi tới ta đi, ngôn ngữ giao phong, nhà tù đối diện tựa hồ nhìn không được: "A, một đám chỉ biết nói miệng, cực kỳ không thú vị, còn tưởng là có thể nhìn được trò gì hay đâu, ngủ, ngủ."
Không làm cái gì giống như là rất có lỗi với vị trí dưới mông của mình, Sài Bằng Nghĩa cười gằn một tiếng, liếm môi, hứng thú dạt dào mà nhìn Diệp Bạch Đinh: "Ta thật đúng là muốn thử một chút bản lĩnh của ngươi —— người đâu, bắt lấy hắn cho ta!"
Tức khắc, nhà tù xung quanh đứng lên rất nhiều người, xoa xoa nắm tay, vặn vặn chân, người thì tháo cửa, người thì mở khóa, không khí nháy mắt căng chặt!
Diệp Bạch Đinh cũng không hoảng, 'cắc' một tiếng, búng tay một cái.
"Lão tử xem ai dám động! Đều chán sống có phải hay không!"
"Địa bàn của bổn sứ, kẻ nào dám vọng động?"
Bốn phía nháy mắt an tĩnh, cửa ngừng tháo, khóa ngừng mở, an tĩnh ở trong tù cũng thò đầu vươn cổ, nhìn khắp nơi ——
Không vì cái gì khác, thanh âm này bọn họ quá quen thuộc, còn không phải là giọng của Thân Khương và Cừu Nghi Thanh! một cái bách hộ, một cái Chỉ Huy Sứ, ai chọc cho nổi?
Thừa lúc này, Diệp Bạch Đinh nhanh chóng đi ra, Tương Tử An dùng quạt che môi theo sát phía sau, sau nữa là Tần Giao cùng cẩu tử.
Sài Bằng Nghĩa híp mắt: "Lên hết cho ta! Đó là khẩu kỹ, người khác dùng để hù của các ngươi, sợ cái gì mà sợ! Cho dù họ Cừu kia tới thật, sẽ chống lưng cho một tên tù phạm? Bất quá là chó được Cẩm Y Vệ nuôi đút cho hai miếng thịt, liền tưởng là người của người ta, nằm mơ gì vậy? Ngươi ngươi ngươi —— đều lên hết cho ta!"
Tương Tử An chạy rất nhanh, vừa chạy, vừa dùng quạt chỉ Tần Giao: "Tên ngốc to con, tới phiên ngươi!"
"Còn cần đến ngươi nói!"
Tần Giao vung ngón tay, cổ tay lật ra, xoát xoát xoát ra một đống ám khí bằng bi đất, bắn không chết người, nhưng đủ để ngã như chó ăn cứt.
Diệp Bạch Đinh thong dong đi ra ngoài, cẩu tử cũng dẫm lên lưng một kẻ bị ngã xuống, sủa gâu gâu chạy theo......
Có Tương Tử An thỉnh thoảng ra một câu, âm thanh nghe quen thuộc, lại giống như đúc những người cần đề phòng, đa số tù nhân không dám lộn xộn, lo lắng đám Cẩm Y Vệ có thể thật sự đến hay không, người của Sài Bằng Nghĩa thì không như vậy, rất nhanh đã nhào tới, hơn nữa còn rất đông ——
Đối phương chỉ có ba người một cẩu, nếu để bọn họ chạy, chẳng phải là vô cùng nhục nhã!
Tần Giao làm đổ một lượt người, xoay người chạy đi, hai ba bước liền lướt qua Tương Tử An, cười một cái kêu vui sướng khi người gặp họa: "Tiểu bạch kiểm tự cầu nhiều phúc đi, gia đi đây!"
"Không cần ngốc tử nhọc lòng!" Tương Tử An chạy đến đỏ mặt, không chịu nhận thua, "Tại hạ dù có cùng đường bí lối, chỉ cần há miệng, cũng có thể phun ra hoa!"
Mấu chốt vấn đề là có cứu thiếu gia hay không.
Thật sự là thân mình đèn mỹ nhân, gió vừa thổi liền rách, lúc đầu còn đi ở phía trước, lúc này đã tụt lại phía sau, nếu không cứu, về sau lại không thịt ăn! Cứu, khó khăn có chút lớn.
Đang khó xử, liền cảm giác gió mạnh vụt qua, Diệp Bạch Đinh xoát một cái lướt qua bọn họ, thanh âm bình tĩnh lại thong dong: "Vất vả hai vị, ta rút lui trước đây."
Cẩu tử gâu gâu chạy bên cạnh hắn, cảm thấy không thích hợp, bốn chân lướt dưới đất, nháy mắt đã nhảy đến đầu tiên!
Lại nhìn kỹ, trong miệng cẩu tử vẫn cứ ngậm sợi thừng trước đó, phía sau kéo theo cái xe nhỏ hai bánh dài dài, lúc này Diệp Bạch Đinh một chân đứng trên cái xe kia, chân còn lại dẫm nhẹ dưới đất mượn lực, liền xoát một cái đã trượt đi rất xa, thoạt nhìn như là cẩu tử kéo xe, kỳ thật ai cũng không cần phí sức, cẩu tử kéo cứ kéo, người cứ lướt mượt mà vân đạm phong khinh......
Ta thảo?
Người vây xem đồng thời nhìn theo, hình như chỉ có chúng ta nhìn mới lao lực a! Nhìn cũng không tới!
Tương Tử An:......
"Ngươi mang theo tại hạ a!"
Sư gia hỏng mất, ngươi đã có bản lĩnh này, vì sao không làm hai cái xe, cho ta một cái!
Giọng Diệp Bạch Đinh phiêu trong gió: "Xin lỗi, xe nhỏ cự tuyệt quá tải."
"Thiếu gia chờ ta!" Tần Giao không chỉ biết giám bảo mở khóa, khinh công cũng vô địch, mũi chân vừa chấm đất, xoát một cái liền bay đi.
Tương Tử An:......
Sư gia hai mắt đăm đăm, xong rồi, xem ra hôm nay thật sự phải toi mạng ở chỗ này.
"Ngươi đuổi theo làm cái gì?" Diệp Bạch Đinh nhìn Tần Giao sóng vai mà đến, hơi có chút ghét bỏ.
"Uông!" Cẩu tử cũng kêu hắn một cái.
Tần Giao:......
"Đem tiểu bạch kiểm mang về, thêm thịt riêng cho ngươi."
"Ngài sớm nói a ——" Tần Giao lập tức quay lại, chỉ trong một giây, đã chạy đến cạnh Tương Tử An, đá bay hai kẻ địch, vác hắn lên liền chạy.
Dạ dày của Tương Tử An bị bả vai cứng ngắc chấn phải, thiếu chút nữa phun tại chỗ: "Tại hạ là người, không phải bao cát a!"
Người phía sau nóng nảy, hỏi Sài Bằng Nghĩa: "Làm sao đây?"
"Gấp cái gì?" sắc mặt Sài Bằng Nghĩa âm trầm, "Động tĩnh lớn như vậy, sao có thể không kinh động ngục tốt, chờ xem, bọn họ không thể quay về, không quá năm giây, liền sẽ bị người đến tóm, áp giải đi hình phòng."
Diệp Bạch Đinh thong dong dẫm lên ván trượt, trái tim yên lặng đếm ngược, năm, bốn, ba, hai, ———
"Bang"!
Theo tiếng vỗ tay của hắn, bên ngoài tiếng la vang lên: "Đi lấy nước ——"
Bắc Trấn Phủ Tư mà có hoả hoạn chính là đại sự, mọi người huấn luyện có tố mà chạy tới cứu hoả, Chiếu Ngục......ai rảnh mà lo? Dù sao đại môn có khóa, phòng thủ kiên cố, mặc kệ bên trong loạn như thế nào, ai chết ai sống, đều không quan trọng, xem mệnh của các ngươi, cùng lắm thì sau đó Cẩm Y Vệ đi thêm vài chuyến xe, đưa các ngươi ra bãi tha ma.
......
Ngoài đường Bạch Mã.
Cừu Nghi Thanh nhận được tin phó tướng Trịnh Anh đưa đến: "Chiếu Ngục rối loạn?"
"Đúng vậy."
"Huyền Phong đâu?"
"Đi theo người chứ đâu."
"Vậy thì tốt."
"Đám chuột đã bắt đầu đào động...... Mặc kệ?"
"Không phải tính kế người?" Cừu Nghi Thanh chân mày như kiếm, đáy mắt thâm thúy, tựa như sóng gió mãnh liệt cuốn trong đêm đen, "Không ra đại loạn, thì không cần phải xen vào, người bổn sứ cần mà xảy ra chuyện, thì xách đầu tới gặp!"
"Dạ!"
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Bạch Đinh (mỉm cười): Dẫm lên ván trượt nhỏ của ta, nó vĩnh viễn sẽ không kẹt xe ~
Tương Tử An (cười, cười không nổi cũng phải kiên cường): Chúng ta cùng nhau học mèo kêu, học Chỉ Huy Sứ miêu miêu miêu, thiếu gia trước mặt rải cái kiều, hung người khác liền trương nha lại vũ trảo ~
Tần Giao (khiêng người như không có gì): Bên trái vẽ con rồng, bên phải vẽ cầu vồng, người tập võ nhớ lấy, người nhân từ vô địch!
Cừu Nghi Thanh (người không ở hiện trường nhưng tơ lụa gia nhập): Phiền toái cho ái nhân của ta một ly Mojito.
Thân Khương (mộng bức): Không, không ai cho ta biết, làm cái cơm hộp chạy chân cũng phải có kỹ năng này a! Cầu bẻ đầu tư thế, như thế nào hồi mới có thể hiện bách hộ cao lớn quý khí thượng cấp bậc có nội hàm? Online chờ, rất cấp bách.
Ca từ ta liền không đánh dấu, đại gia hẳn là đều rất thục? Khác, tác giả ca đơn cấp đãi bổ sung, online chờ, cấp. _(:зゝ∠)_
Lời editor: thua, ko biết mụ tác giả lên cơn gì luông!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro