Chương 55 Ngươi không được có chó khác

Là một mảnh giấy.

Trong miệng người chết, bị nhét một mảnh giấy, dài không quá hai tấc, rộng chừng một lóng tay, hẳn là người chết rồi mới nhét vào, mảnh giấy vẫn chưa bị nuốt xuống, cũng chưa bị tiêu hóa, chỉ là do thi thể thối rữa, đã có chút tổn hại, nhưng chữ viết trên đó vẫn có thể đọc ra rõ ràng.

Trên đó có bốn chữ: Phong đình chi thời.

*lúc gió ngừng

"Lúc gió ngừng? Có ý gì?" Thân Khương nhìn người nằm trên đình thi đài, "Hung thủ giết người lúc gió ngừng? Nhưng đây là ngày mùa đông a, ngày nào mà gió không thổi? Ngày nào mà đến đêm khuya không ngừng một hồi? Cái này có cái gì đặc biệt?"

"Không, là có."

Diệp Bạch Đinh híp mắt: "Tính ngược về trước nửa tháng, có mấy ngày mà nắng rất tốt, ngoại trừ hơi lạnh, không có gì là không thoải mái, thời tiết chuyển âm u một ngày trước tháng 11, cũng là vào ngày đó, gió bắc nổi lên, rất lớn, thổi rất mạnh, suốt bốn ngày, mới ngừng."

Thân Khương có chút sợ hãi: "Ngươi...ngươi làm sao mà biết?"

Chuyện đã qua nửa tháng, ai còn nhớ rõ?

Diệp Bạch Đinh liếc xéo: "Thân bách hộ đã quên? Mấy ngày đó, đúng là cuối tháng khảo giáo."

Thân Khương ồ một tiếng thật dài, giờ mới nhớ tới, không sai, đúng là như vậy! Bắt đầu từ 25 tháng 10, Bắc Trấn Phủ Tư tiến hành cuối tháng khảo giáo, chính là vì thời tiết quá tốt, thuộc hạ mới đặc biệt tích cực, hắn còn khuyến khích Kiều thiếu gia nhanh nhanh, làm xong việc, Kiều thiếu gia cứ nói mình trúng phong hàn, chơi xấu đủ kiểu, lúc đó bọn họ còn giằng co vài lần, khi thời tiết thật sự ác liệt mới chấm dứt.

Véo ngón tay tính tính, còn không phải là lúc đó sao? Từ 25 tháng 10, thời tiết tốt, nắng đẹp, cho dù ngẫu nhiên nổi một trận gió, cũng không hề lớn, khi khảo giáo gần kết thúc, mọi người hẹn nhau uống rượu, chính là đêm 30 tháng 10, gió bắt đầu nổi, còn rất mạnh, hễ là ai ở kinh thành lâu năm nhiều ít đều có chút kinh nghiệm, một khi gió loại này nổi lên, là không ngừng ngay được.

"Vậy cái lúc gió ngừng này là có ý gì? Tính theo thời gian tử vong, lúc gió ngừng, người chết đã sớm chết a!"

Diệp Bạch Đinh lắc đầu: "Trước mắt còn không biết."

Thân Khương hiểu ra, ra mạng người, là phải nhanh chóng phá án, nhưng phá án cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, tùy tiện đoán một cái, nói một câu là được, Kiều thiếu gia luôn luôn suy nghĩ kín đáo, toàn bộ phỏng đoán nhất định căn cứ vào sự thật, nếu không dựa vào chuyện thật, cho dù có hướng suy đoán, cũng sẽ không tùy tiện chắc chắn.

Hắn không cần phát sầu, Kiều thiếu gia sớm muộn gì cũng có thể tìm ra thêm nhiều thứ, hắn chỉ cần theo lệnh đi làm là được: "Vậy ta đi hỏi thăm trước, xác nhận thân phận người chết? Cô nương 19 đến 23 tuổi, gia cảnh tốt đẹp, chưa làm mai, người có khả năng có bệnh, quanh năm uống thuốc......có phải hay không?"

Cừu Nghi Thanh thấy Diệp Bạch Đinh nhìn chằm chằm thi thể không nhúc nhích, giống như đang suy nghĩ gì đó, bổ sung hai câu: "Xe ngựa của Vân thị. Góc váy người chết có vết xe ngựa của nhà này, nàng ta chắc là có xa nhà một thời gian, hành tung bất định, xảy ra chuyện trong nhà mới không phát hiện, không có báo án, ngươi có thể dựa theo manh mối này bài tra một chút."

Diệp Bạch Đinh lấy lại tinh thần, gật gật đầu: "Nếu có thể phát hiện dấu vết của hung thủ đương nhiên càng tốt, nơi phát hiện thi thể cũng không phải hiện trường đầu tiên, hung thủ muốn ngược đãi người bị hại đến mức đó, khẳng định có một nơi phù hợp, hoàn toàn do mình khống chế, có động tĩnh cũng không ai tìm đến."

Thân Khương sợ đầu óc không nhớ được, dứt khoát lấy ra một tờ giấy, viết xuống từng câu, hỏi rõ ràng, mới xếp lại cất đi: "Vậy ta đi?"

Diệp Bạch Đinh: "Thân bách hộ vất vả."

Tiễn Thân Khương đi, hắn đi đến trước mặt Cừu Nghi Thanh: "Như thế nào, có manh mối gì không?"

"Ghi chép về lôi hỏa đạn, Cẩm Y Vệ lấy được không khó, nhưng không có phát hiện."

Trước mặt Cừu Nghi Thanh một loạt hồ sơ đang mở ra, đều là Thân Khương vừa mới mang về, trong đó không thiếu sơ đồ hiện trường hỏa hoạn, chỉ huy giao tiếp, duy trì trật tự, vật phẩm tiêu hao vân vân, có vẻ nhưng mỗi cái tin tức đều rất quan trọng, lại không quá quan trọng.

Diệp Bạch Đinh: "Thuật nghiệp có chuyên tấn công, nhất tâm nhị dụng thông thường không chiếm được kết quả như mong muốn, vụ án phóng hỏa, còn cần Chỉ Huy Sứ bài tra dụng tâm," khóe môi hắn nhếch lên, đáy mắt có ánh sáng lóng lánh, "Phá án, liền giao cho ta."

Cừu Nghi Thanh cũng rất dứt khoát, dọn dẹp lại đống hồ sơ, cuốn lại.

Khi đi ngang qua Diệp Bạch Đinh, đầu cũng không quay lại, cuộn hồ sơ trong tay lại nhẹ nhàng hạ xuống, vỗ lên đầu Diệp Bạch Đinh: "Bổn sứ chờ ngươi lập công."

Không đau, không ngứa, ý đồ ám chỉ mười phần.

Lập công...... Còn không phải là phát tiền?

Diệp Bạch Đinh xoa xoa đỉnh đầu mình, lãnh đạo rất biết điều nha, không cho đủ thịt, đám sói con sao có thể ngao ngao nhào về phía trước?

Có điều quá kiêu ngạo, cũng dám chấp nhận loại khen thưởng này, không sợ ta đào rỗng ngươi? Kim bài pháp y bắt đầu tích cực, vụ án là phải phá!

Vì thế sau đó, Cừu Nghi Thanh mang người đi bài tra vụ án phóng hỏa, truy tung từ lôi hỏa đạn, đến tài liệu chế tạo lôi hỏa đạn, phân vùng khu phố chính để bài tra, kẻ phóng hỏa nếu muốn gây chú ý, nơi hẻo lánh có thể trực tiếp loại trừ, tòa nhà có sân lớn không ai ở cũng bị loại ra, nơi nào phồn hoa náo nhiệt nhất, nơi đó chính là địa phương cần bài tra xác định nhất.

Làm nghề gì, làm mấy năm, trong lúc đó có đổi lão bản hay không, có sửa chữa đào đất lên hay không, tình hình thay đổi nhân công, khi ở đó chủ yếu phụ trách cái gì, bản tính, yêu thích...... Mỗi một điểm cũng không bỏ sót.

Nếu hết thảy đều phát triển theo hướng xấu nhất, phán đoán của bọn họ không có sai, vậy kẻ phóng hỏa kia nhất định sẽ tái phạm, thời gian vô cùng gấp gáp!

Cừu Nghi Thanh gần như bận cả ngày lẫn đêm, mấy ngày liền cũng không về Bắc Trấn Phủ Tư, Diệp Bạch Đinh căn bản là không thấy mặt y.

Thân Khương cũng bận đến vắt giò lên cổ, tìm kiếm hỏi thăm tìm người cũng không phải chuyện dễ dàng, cho dù có phương hướng, cũng cần thời gian, hắn dẫn người từ sổ hộ tịch của quan phủ, tra ra đường phố phường thị, lại kết hợp tin tức từ hãng xe ngựa của Vân thị, hễ có điểm nào phù hợp, đều phải dừng chân hỏi kỹ càng, thẳng cho đến ba ngày sau, tìm ra một nhà, so với đặc điểm mà Kiều thiếu gia nói, một điểm cũng không sai.

Nhà này họ Vương, gia chủ là một quan nhỏ hàng lục phẩm, có một nữ nhi kêu Thải Liên, năm nay 20 tuổi, chưa có hôn phối, nguyên nhân sao? Bởi vì trên mặt có một vết bớt rất lớn, dung mạo không tốt, lại thêm mười năm trước rơi xuống nước, bị thương thân mình, thể hàn vô cùng nghiêm trọng, quanh năm uống thuốc, mỗi tháng cơ hồ có hơn mười ngày cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, căn bản không có biện pháp gả chồng bình thường, chỉ có thể điều dưỡng......đây còn không phải là người Kiều thiếu gia muốn sao?

Lại hỏi thêm, cô nương Thải Liên này đại khái một tháng trước ra cửa, nửa tháng trước truyền tin nói sắp về, nhưng vẫn không thấy bóng dáng, xong, đúng là người chết!

Thân Khương lập tức tập trung hỏi thăm, tính cách yêu thích, quan hệ cá nhân, hoàn cảnh gia đình...... Đem toàn bộ những gì cần hỏi đều hỏi hết, viết hết lên giấy kỹ càng, lại theo mấy tin tức này tiếp tục tìm, đến khi quay lại Bắc Trấn Phủ Tư đã vào đêm.

Diệp Bạch Đinh từng hàng một, đọc thông tin trên tờ giấy Tuyên Thành: "Cuộc sống của người chết, có vẻ cũng không tốt."

"Sao có thể tốt được chứ? Nước miếng làm người chết đuối, cô nương này đã hai mươi, không ai làm mai, gả không ra, từ nhỏ đã bị người ta gọi là 'sửu bà nương', còn mang bệnh hiểm nghèo, bị đại phu nói là sinh không ra hài tử, về sau có thể có cái gì để trông cậy vào?"

Thân Khương nói rồi thở dài: "Chỉ với sắc mặt của cha mẹ và huynh tẩu kia của nàng ta, ngoài miệng nói là lo lắng, kỳ thật căn bản là không để bụng cô nương này, Cẩm Y Vệ Bách hộ ta đã tới cửa hỏi chuyện, câu hỏi đầu tiên của bọn họ lại là sợ hãi chọc phải chuyện gì, cũng chưa hỏi cô nương nhà mình bị làm sao, lúc sau phát hiện chuyện không liên quan đến mình, liền chậm rãi thả lỏng, thậm chí còn ghét bỏ cô nương này quanh năm uống thuốc tiêu tiền, nếu không phải cô nương này còn có chút tay nghề, không biết còn bị khi dễ thành cái dạng gì đâu."

Diệp Bạch Đinh lật lật tờ giấy trên tay: "Tay nghề?"

Vì sao trên giấy không viết?

Thân Khương: "Việc này có chút khó nói, ta liền không viết trên giấy, cô nương này biết thêu hai mặt, tay nghề còn đặc biệt hảo, tuy rằng phí công phu, thân thể kia của nàng ta cũng thực sự kéo chân sau, nhưng khổ nỗi thành phẩm rất đẹp a, một bức có thể kiếm không ít bạc, trên phố xem như cũng có chút danh tiếng, cũng nhờ thêu hai mặt này, nàng có thể giúp đỡ trong nhà, tiền tài, đường làm quan của phụ thân, mẫu thân đi lễ lạc, mặt mũi huynh tẩu......20 tháng Chạp, các quý nhân trong hoàng thành muốn đi hoàng lăng tế trời, thiếu gia biết không?"

Diệp Bạch Đinh lắc lắc đầu, không biết, nhưng hắn có thể lý giải, nhà người bình thường ăn tết còn phải thắp hương bái tổ tiên một bái, người trong hoàng gia có tổ chức vài hoạt động cũng bình thường.

Thân Khương nhìn nhìn xung quanh, hạ giọng: "Chuyện hoàng gia người ta, ta khó mà nói, nhưng nghi thức tế lễ này mỗi năm đều có một lần, thiên tử muốn đích thân đến, Thái Hoàng Thái Hậu tuổi lớn, thân thể không tốt, lại là trưởng bối, có đi hay không cũng không nhất định, vị Thái quý phi trong cung kia nhất định là đi, người ta là nữ nhân tiên đế sinh thời yêu nhất, tiên đế vừa tắt thở, còn lưu lại thánh chỉ cho người này đặc quyền, đến bây giờ bên ngoài cũng không biết trong tay vị Thái quý phi này rốt cuộc nắm nhiều ít đồ vật...... Tóm lại chính là sự tình liên quan trọng đại, quá nhiều thứ yêu cầu chuẩn bị, người khác thì Lễ Bộ có kinh nghiệm, làm từng bước là được, Thái quý phi này thì không thể được, quần áo trang sức, nước trà điểm tâm, mọi thứ phải tốt nhất, nếu dám sơ sài, Đông Xưởng kia là ăn chay sao? Trên dưới đã sớm bắt đầu chuẩn bị, nhiệm vụ từng cái từng cái phân đi xuống, vừa lúc quan trên biết nữ nhi của Vương đại nhân biết thêu hai mặt, Thải Liên cô nương không phải bắt đầu bận rộn sao?"

"Chuyện mấy chủ tử trong cung, làm quan cũng không dám chậm trễ, huống chi một cái cô nương gia? Hình thêu màu sắc hoa văn bình thường khẳng định là không được, phải đổi mới, hoa văn phải mới mẻ, nhan sắc phải phối thật xinh đẹp, vải thêu phải chú ý, không có linh cảm, còn không chịu đi khắp nơi quan sát thu thập? Đáng thương thân thể kia của Thải Liên cô nương, cắn răng chịu gió lạnh ra cửa, mới đầu còn dùng xe ngựa nhà mình, sau đó xe ngựa bị hỏng ở trên đường, nàng ta liền mang theo nha hoàn đi thuê xe, tiếp tục tìm, ở nửa tháng trước, nàng ta cảm giác có linh cảm, nói muốn quay về, đi đến một nửa đột nhiên lại nhìn thấy cái gì, muốn dừng lại nghỉ một đêm, nhưng cũng đã thông tri trong nhà, cô nương sợ người nhà sốt ruột, mới sai nha hoàn đi về trước nói một tiếng, dù sao cách cũng không xa, bộ dạng diện mạo kia của nàng ta, cũng không thấy có gì phải sợ......"

"Kết quả liền xảy ra chuyện."

Thân Khương nói xong, có điểm đáng tiếc: "Một cái cô nương đang yên đang lành, sinh bệnh cũng không phải mình muốn, lại không phải cả đời trị không dứt được, bớt trên mặt tuy xóa không hết, nhưng cũng chẳng trở ngại ai, sao lại gặp chuyện như vậy chứ?"

Diệp Bạch Đinh nhìn thông tin trên tờ giấy: "Hãng xe nói như thế nào? Người chết thuê xe, không đi đến nơi liền mất tích, bọn họ liền không đi tìm thử?"

Thân Khương: "Thuê xe đích xác có ký khế, ước định tốt là đến nơi nào, nhưng cũng hẹn trước thời hạn a, ta hỏi qua người của hãng xe ngựa Vân ký, tìm được xe người chết thuê, đánh xe chính là cái tiểu tử, nói gần đây nhiều sinh ý, đơn đặt hàng đặc biệt nhiều, mỗi cái đều đã xác định hết thời gian, nếu một khách chậm trễ, sẽ ảnh hưởng đến đơn tiếp theo của bọn họ, gặp phải khách hàng khó tính, xin lỗi bồi tiền cũng vô dụng, chuyện sẽ bị nháo lớn, người chết đột nhiên yêu cầu dừng lại ngay trên đường về, nói nghỉ một đêm, này không phải sẽ chậm trễ sao? Tiểu tử thực khó xử, nể tình đối phương là một cô nương, còn dư nhiều tiền, nói sẽ nguyện ý chờ một hồi, khi trở về thúc ngựa nhanh hơn là được, nhưng hắn chỉ có thể chờ thêm nửa ngày, nếu cô nương không trở lại, hắn cũng không còn cách nào, chỉ có thể đi trước."

"Tiểu tử nói tên khách điếm, ta cưỡi ngựa đi kinh giao một chuyến, ở trên quan đạo tìm được khách điếm này, chưởng quầy cùng tiểu nhị đã chứng thực lời tiểu tử kia nói, người chết ở khách điếm ngủ lại một đêm, trên người cũng không có hành lý, là đã sai nha hoàn báo tin mang về nhà trước, trời sáng liền ra ngoài, cuối cùng không trở về, bọn họ liền theo ước định trước đó trả phòng."

Đầu ngón tay thon dài trắng trẻo của Diệp Bạch Đinh lướt qua tờ giấy Tuyên Thành: "Nói cách khác, người chết đang trên đường về, không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên có linh cảm, muốn bắt lấy, nhưng nếu bắt lấy phải lưu lại nhìn thêm, bèn sai nha hoàn về nhà trước, hẹn thời gian với người của hãng đáng xe ngựa, tới giờ hẹn, nàng ta không trở về, hãng xe ngựa và khách điếm chỉ có thể cho rằng nàng đã rời đi."

Kinh giao vào nội thành cũng không xa, cô nương thân thể yếu đuối cần phải gọi cái xe ngựa, nếu là một tráng hán, đi bộ là có thể tới nơi, chỉ là yêu cầu thời gian hơi lâu một chút. Bản thân người chết hẳn là đã suy xét hết rồi, cho dù có ngoài ý muốn cũng không có vấn đề lớn, chỉ là cực khổ một tí.

Nhưng nàng cũng không biết, ở ngay trên con đường này, nàng bị người theo dõi, rồi vĩnh viễn không trở về được.

Diệp Bạch Đinh chỉ quả núi trên sơ đồ: "Khách điếm cách địa điểm phát hiện thi thể, là bao xa?"

Thân Khương bước lại, chỉ ra vị trí khách điếm: "Từ đây đến đây, không tính là xa, đổi thành ta, cũng đi chừng hai canh giờ."

Diệp Bạch Đinh nhíu mày, hoàn cảnh sinh hoạt của người chết không thể nói hiền lành, nhưng quan hệ nhân tế thực đơn thuần, ngày ngày tiếp xúc cũng chỉ những người đó, nếu hung thủ ở trong đám người này, động cơ là cái gì? Nếu hung thủ không ở trong đám người này, thì làm sao lại biết người chết sẽ đi một mình trong núi sâu, rồi đi theo giết chết chứ?

Cách giết hại tàn nhẫn này, hận ý tràn ngập này......

Hắn cảm giác chuyện này rất không ổn, nhiều chỗ nói không rõ, lại không có thêm tin tức manh mối gì.

"Gâu!"

Cảm giác được hắn thật lâu không nhúc nhích, Huyền Phong đi tới, chân trước bám lên đài, ủi ủi eo hắn.

Diệp Bạch Đinh thuận tay xoa nhẹ đầu cẩu tử, đối diện đôi mắt đen láy của cẩu tử, đột nhiên có cái ý tưởng: "Ngươi là cẩu tướng quân...... Khẳng định rất giỏi đánh hơi? Giúp ta một việc được không?"

"Gâu!" Cẩu tử liếm liếm tay hắn.

Diệp Bạch Đinh quay sang Thân Khương: "Lại đi con đường kia một lần, mang nó theo."

Thân Khương lập tức minh bạch: "Ngươi là nói......để cẩu tướng quân đánh hơi, tìm manh mối về hung thủ?"

Diệp Bạch Đinh: "Người chết cũng được, bất luận thứ gì bị bỏ sót, cho dù là con đường đã đi qua, có lẽ đều hữu dụng."

"Nhưng cẩu tướng quân mấy ngày nay rất bận," Thân Khương chỉ chỉ bên ngoài, "Chỉ Huy Sứ đang dùng nó để tìm lôi hỏa đạn đó, nó lúc này nên ở......bãi đất trống?"

Diệp Bạch Đinh giờ mới nhớ tới, rất lâu không thấy cẩu tử, thì ra là đi chấp hành nhiệm vụ.

"Vậy mượn con khác? Trong Tư có còn con chó nào không làm nhiệm vụ không?"

"Chắc chắn là có, Cẩm Y Vệ bọn ta có lương tâm, người có thể coi như gia súc mà dùng, gia súc lại không thể quá sức, đi, ta mang ngươi đi chọn một con!"

Huyền Phong làm sao biết được hai người đang bàn luận nhiệm vụ, nó chỉ biết Kiều thiếu gia đột nhiên đi đến ổ chó, hắn muốn con chó khác?! Chẳng lẽ có nó còn chưa đủ sao! Rõ ràng nó mới là con uy vũ nhất soái khí nhất, tiểu tể tử tâm địa gian giảo khác đều không xứng! Nó còn chưa dụ được Kiều thiếu gia ngồi lên xe nhỏ của nó đâu, không thể, tuyệt đối không thể!

"Ô gâu! Gâu!"

Cẩu tử chặn ngang trước mặt Diệp Bạch Đinh, đúng là không cho hắn đi, Thân Khương muốn hỗ trợ, nó liền trừng mắt nhe răng, uy hiếp gầm nhẹ, còn dám khuyến khích người khác, cắn chết ngươi nha!

"Ta thảo ——" Thân Khương không thể chọc giận cẩu tướng quân, "Nó không cho đi a!"

Diệp Bạch Đinh thở dài, không có biện pháp, ngồi xổm xuống xoa xoa đầu cẩu tử: "Được, ta không đi, không được cáu kỉnh."

"Ô —— gâu!"

Cẩu tử anh anh hai tiếng, cọ cọ cổ hắn, giống như bị ủy khuất vô cùng.

Không chỉ ban đêm không được đi, sáng hôm sau cũng không được, cẩu tướng quân rất thông minh, vừa thấy Thân Khương, liền biết trong bụng hắn có ý nghĩ xấu, tới chọn chó cho Kiều thiếu gia! Nó đuổi hết toàn bộ chó trong ổ đi, không cho vào, nhe răng gầm gừ, giằng co với Thân Khương.

Thân Khương hết cách, đành phải kéo nó đi: "Vậy ngươi hôm nay phải đi cùng ta, giúp việc cho Kiều thiếu gia đi!"

Để không bị xử phạt, Thân bách hộ còn đặc biệt viết một bản điều trần, sai người đưa cho Cừu Nghi Thanh, nói tuyệt đối không phải mình cướp cẩu tướng quân đi, cản trở cẩu tướng quân đi bài tra lôi hỏa đạn, là Kiều thiếu gia bên này cần phá án, cẩu tướng quân còn chơi xấu, thật sự không có cách nào khác đành mang nó đi.

Điều trần đưa đi như trâu đất xuống biển, không có nửa điểm hồi âm, Thân Khương lại yên tâm, không có tin tức chính là tin tức tốt, ý tứ là Chỉ Huy Sứ sẽ không trách cứ đó mà.

Thân Khương mang theo mảnh vải rơi ra từ quần áo người chết, dẫn cẩu tướng quân đến kinh giao, tìm được khách điếm kia, để nó ngửi một cái, một người một cẩu liền bắt đầu lên đường tìm kiếm.

Bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, nửa tháng này lại gió to lại tuyết rơi, khó khăn rất lớn, Huyền Phong phải liên tục dựa vào mảnh vải xác định hương vị, từng chút một tìm kiếm, dò theo con đường người chết đã đi qua.

Thân Khương đi theo phía sau nó, dựa theo địa hình, vẽ lại từng chút, lộ tuyến dần dần rõ ràng, ngoại trừ dấu chân lưu lại khi người đi trên cỏ, thì thứ gì cũng không có, cuối cùng, bên cạnh một gốc cây gần bên đường, Huyền Phong ngừng lại.

Liền ở chỗ này, mất dấu mùi của người chết.

Thân Khương đánh một cái dấu rõ ràng trên bản vẽ lộ tuyến, người chết rất có thể là bị mang đi từ đây, Huyền Phong cũng ngửi không ra, nhất định là bị nhét vào thứ gì đó, sau đó......trải qua liên tiếp những chuyện kinh khủng, cuối cùng bị vứt xác ở nơi hoang vu cách cửa hàng pháo trúc không xa.

Chỗ này...... Thân Khương nhìn quanh, người nào sẽ đi qua?

Thứ gì nên ghi chép thì ghi chép, nên chú ý thì chú ý, nên quan sát thì quan sát, trước sau vẫn không tìm được bất cứ thứ gì của hung thủ, Thân Khương có chút không cam lòng, thương lượng với cẩu tướng quân: "Tổ tông, chúng ta đừng nghỉ ngơi, lại làm việc một lát được không?"

Huyền Phong ngồi xổm trên đất, nghiêm túc lại uy vũ trả về một chữ: "Uông!"

Làm xong rồi, không còn gì để làm nữa, về nhà đi!

Thân Khương:......

"Ngươi nhớ Kiều thiếu gia?"

"Ô gâu?" Huyền Phong xoay đầu đi, không nhìn hắn, đôi mắt ủy khuất đều muốn ướt.

"Đừng làm nũng, vô dụng, thiếu gia không ở đây, đừng tìm."

"Ô ngao ——"

"Tổ tông ngài chạy đi đâu vậy? Chúng ta phải làm việc đã a!"

Nơi hoang vu, cũng không biết là Cẩm Y Vệ dắt chó, hay là chó dắt Cẩm Y Vệ, Thân Khương một chuyến công vụ này, làm thực sự không dễ.

......

Cừu Nghi Thanh bên này, không có cẩu tướng quân, cũng có cẩu có nhiệm vụ, mọi người đều cẩn trọng, để Cẩm Y Vệ bài tra từng chỗ một.

Cho dù loại trừ nơi hẻo lánh, loại trừ bớt dân cư, lượng công việc vẫn cứ phi thường lớn, kinh thành phồn hoa, từ đường chính tản ra liền có không biết bao nhiêu cửa hàng mặt tiền, huống chi là đường phụ? Mọi người luân phiên nhau, làm từng vụ một, chỉ có Chỉ Huy Sứ luôn đứng ở tiền tuyến, tự mình giám sát, giống như chưa bao giờ biết mệt.

"Tới đây đã, nghỉ ngơi chỉnh đốn dùng cơm." Cừu Nghi Thanh thấy phần lớn thủ hạ đã mồ hôi ròng ròng, bầy chó cũng mệt mỏi, vung tay, kỷ luật nghiêm minh, nghỉ ngơi xong lại đến.

Tùy ý vào một tiệm ăn quen thuộc, Trúc Chi lâu.

Cừu Nghi Thanh lên lầu hai, tìm chỗ ngồi xuống bên cửa sổ, trong lúc chờ đồ ăn bưng lên, bên ngoài trên đường có một đám người đi qua ——

Quần áo rất quen thuộc, là Hình Bộ, người đi đầu càng quen thuộc, là Hạ Nhất Minh, nghĩa huynh của Diệp Bạch Đinh.

Đoàn người không cưỡi ngựa, cũng không ngồi xe, bước chân rất nhanh, phía sau có người kéo cái xe đẩy tay, trên xe đẩy tay phủ tấm vải trắng, dựa theo hình dạng, là một người, vải trắng phủ kín từ đầu đến chân, thực rõ ràng, đây là một người chết.

Công văn bên cạnh Hạ Nhất Minh vừa đi vừa nhìn sắc mặt cấp trên hỏi chuyện: "Lúc này đã buổi trưa...... Đại nhân nếu không thì dùng cơm rồi về công sở? Xác người chết thủ hạ sẽ tự mang về."

Hai người đang đi ngang qua cửa Trúc Chi lâu, Hạ Nhất Minh đang do dự, cũng không biết xui xẻo làm sao, đột nhiên một chậu nước bẩn ở đâu tạt đến.

Hạ Nhất Minh đương nhiên lập tức lùi lại tránh né, đáng tiếc là khoảng cách quá gần, hắn cũng không có võ, góc áo khó tránh khỏi bị ướt nhẹp.

Cũng không biết chậu nước này đã rửa qua cái gì, mùi vị khá là......một lời khó nói hết.

Hạ Nhất Minh là Hình Bộ thị lang, nói kiểu gì cũng là cái quan lớn, không dễ tùy tiện ác ngôn, gã công văn kia lập tức xung phong đứng ra, hướng vào bên trong mắng to: "Mắt mù hay là tâm manh, không thấy có người đứng ở cửa sao?!"

Bưng chậu chính là một phụ nhân xinh đẹp, vai thon eo nhỏ, da như tuyết trắng, tóc búi thấp, mặt mũi thông minh có thần, nhìn như hoa lựu nở rộ, phong tình nói không nên lời, làm người nhìn không ra tuổi thật, chỉ cảm thấy nàng cười rộ lên chắc là rất đẹp, nhưng hiện tại nàng đang trừng mắt dựng mục, một chút ý cười cũng không có, ánh mắt đảo qua Hạ Nhất Minh, âm dương quái khí, thập phần đanh đá: "Thật ra là không thấy ai, chỉ thấy một con chó."

Đôi mắt gã công văn lập tức trợn lên: "Khoát, ngươi còn dám mắng người? Biết chúng ta là ai không mà dám mắng, phụ nhân ngươi đây là muốn vào tù sao!"

"Nha, Hình Bộ mặt mũi lớn như vậy, muốn giết ai liền giết người đó, ta đây thật đúng là muốn kiến thức một chút, tới a!"

Đáy mắt của mỹ phụ tóe lửa, nhìn chằm chằm người trước mặt, bàn tay trắng nõn duỗi ra, vòng tay bạc lắc lắc làm lóa mắt: "Bắt ta hạ ngục đi, ai không bắt thì là tôn tử!"

Gã công văn đã nhìn ra, phụ nhân này và cấp trên...hai người...... biết nhau?

"Đại nhân......ngài xem?" Hắn chỉ đành cẩn thận xin chỉ thị.

Hạ Nhất Minh nhàn nhạt nhìn về phía mỹ phụ: "Sống ở kinh thành không dễ, cần gì phải sinh sự?"

Mỹ phụ cười lạnh: "Là gặp phải ngươi, sống mới không dễ dàng đi, cũng phải, dưới bầu trời này, ở đâu sống cũng được, chỉ có ở gần tiểu nhân, mới sống không được."

Ánh mắt Hạ Nhất Minh đột nhiên sắc bén: "Kinh thành cũng không phải là địa phương nhỏ, còn dám vọng ngôn nữa, đừng trách bản quan không lưu tình."

"Hạ đại nhân không lưu tình cũng không phải một hai lần, ai chẳng biết ngươi 'thiết diện vô tư', 'đại nghĩa diệt thân'?" Mỹ phụ đưa chậu cho tiểu nhị, phủi phủi tay, "Bất quá Hạ đại nhân đừng bịa đặt lung tung, ta cùng người như ngươi lại không có tình cảm gì, ta ngại dơ."

"Ô gâu! Gâu ——"

Từ xa đột nhiên truyền đến tiếng chó sủa quen thuộc, Cừu Nghi Thanh giương mắt nhìn, là Huyền Phong cùng Thân Khương, hai đứa này không phải đang ở trong núi tìm tung tích sao, vì sao lại tới đây?

"Cẩu tướng quân, tổ tông! Ngài có lý lẽ một chút, đừng kéo ta như vậy, có được hay không!"

Thân Khương mồ hôi đầy đầu, căn bản không khống chế được cẩu tử, sợ nháy mắt cẩu tử chạy mất, trở về phải ăn trượng hình, chỉ tập trung đuổi theo, căn bản không chú ý tới tình thế xung quanh, khắp nơi còn có Cẩm Y Vệ đồng sự đang tản ra ăn cơm, chỉ cần hắn kêu một tiếng, hoàn toàn là có thể giúp đỡ......

Hắn cực kì không hiểu, trước đó cẩu tử nói thế nào cũng bất động, vì sao lúc này chạy nhanh như vậy? Chỉ Huy Sứ không ở đây, Kiều thiếu gia cũng không ra đây a, mày hưng phấn như vậy làm gì?

Kết quả liền thấy cẩu tử thẳng tắp nhào về hướng thi thể trên xe đẩy tay đằng sau người của Hình Bộ, nhảy lên xe ngửi ngửi, xoay hai vòng, nhảy xuống, ngồi xổm ở đó bất động.

"Uông!" Thấy hắn còn chưa chạy đến, cẩu tử thực uy vũ rống lên một tiếng, như đang ghét bỏ hắn rảnh rỗi chân cẳng chậm chạp lề mề, không thấy đại gia ngồi ở đây sao, như thế nào còn chưa tới!

Thân Khương thở không nổi, chạy đến trước mặt: "Kêu mày tìm manh mối, mày nhào vô cái người chết chết làm cái gì......"

Từ từ, không đúng, hắn mang Huyền Phong ra là tìm manh mối cho án mạng, cẩu tướng quân cũng không làm chuyện dư thừa, nó ngồi xổm ở đây ——

Nhất định là thi thể này có vấn đề!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro