Chương 58 Ta chính là tiểu bảo bối của Chỉ Huy Sứ
Cừu Nghi Thanh chẳng những thấy được Diệp Bạch Đinh, cũng thấy được chiếc xe củi đi thông qua cửa góc của hai nhà dân, chạy ra.
Củi trên xe rất đầy, bên trên phủ một tầng vải dầu, cột kín mít, một tầng dưới cùng đã cháy, ngọn lửa liếm mớ củi khô, khói đen tràn ra, lão giả ngồi đánh xe đằng trước lại không hề hay biết, người khác kêu cũng không nghe được, hình như là một......người điếc?
Nháy mắt sau đó, không biết tại sao, ngựa đột nhiên chấn kinh, không nghe sai sử, roi cũng khống chế không được, hí dài một tiếng, phi nhanh về phía trước, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh!
Cừu Nghi Thanh bay vọt đến, xách lão giả đánh xe lên, ném cho Cẩm Y Vệ đang chạy tới, một tay túm chặt dây cương, ý định khống chế phương hướng, rất nhanh, y liền nhìn thấy ngân châm trên mông ngựa, con ngựa này bị bỏ thuốc!
Ngựa căn bản không khống chế được, xe theo quán tính chạy về phía trước, cột chặt với ngựa, nếu chạy tiếp, chính là cửa hàng châu báu!
"Người không liên quan tránh ra! Hai bên nghe lệnh, lập tức sơ tán đám đông!"
"Dạ!"
Cừu Nghi Thanh đứng trên càng xe, tay túm dây cương, dùng sức kéo mạnh ——
Dừng không được con ngựa đã phát cuồng tìm chết, ít nhất có thể thay đổi hướng nó chạy!
Xe ngựa đang chạy rất nhanh, không có thời gian làm quá nhiều, các Cẩm Y Vệ theo động tác của Chỉ Huy Sứ, không kịp giải thích, bá tánh trên đường có thể đuổi thì đuổi, đuổi không được dứt khoát trực tiếp ra tay, xách túm kéo ôm—— cưỡng bức rời khỏi hiện trường!
Cửa hàng châu báu đã sớm biết Cẩm Y Vệ ở bên ngoài thông tri đóng cửa, chuẩn bị rất lâu, đáng tiếc đồ vật quá nhiều, thu thập không hết, mắt thấy xe ngựa đang chạy chạy về phía mình, tức khắc luống cuống, tiểu nhị hối hận đã nghe lời chưởng quầy, không chạy trước, liền ném cái chổi chạy ra ngoài, chưởng quầy vô cùng khôn khéo, thuận tay nhấc hộp bảo bối đáng giá nhất trong cửa hàng, nhìn thấy một Cẩm Y Vệ mặc hắc y đang hướng về phía này, dứt khoát nhắm từ trên lầu nhảy xuống ——
"Cứu mạng a ——"
Vững vàng bị Cẩm Y Vệ tiếp được.
Tuy rằng bị lập tức ném qua một bên, quăng ngã ngửa, nhưng tốt xấu gì cũng bảo được mệnh, hộp châu báu đáng giá nhất còn giữ được.
Đôi mắt con ngựa điên đã sung huyết, dây cương khống chế không được, Cừu Nghi Thanh thả người nhảy lên, nhanh chóng phóng lên tường cao bên phải, uốn eo trầm người xuống, chân dùng sức giẫm một cái, cả người bắn ngược lại, mang theo sức lực ngàn quân, đá mạnh lên bánh xe ——
"Oanh" một tiếng, cả ngựa cả xe ngã xuống đất, một xe củi cháy hừng hực cũng đồng thời ngã xuống, trượt về phía cái viện trống bên cạnh cửa hàng châu báu.
"Oa......nương......"
Có một đứa trẻ bị dọa ngốc, đứng tại chỗ không biết chạy, Cừu Nghi Thanh bay vút qua, xách đứa trẻ lên, động tác mau lẹ, đưa cho người mẹ mang sắc mặt nôn nóng đứng bên đường của nó.
Phụ nhân chảy nước mắt, bị dọa không nhẹ, vỗ nhẹ lưng đứa trẻ: "Bảo bảo ngoan đừng sợ......đừng sợ a, nương ở......"
Đứa trẻ không biết nguy hiểm, phun bong bóng: "Ý? Nương a......bảo bảo vừa mới bay lên trời nha!"
Một xe củi, mang theo lớp vải dầu phủ kín, cháy rất dữ dội, nhưng nơi bọn họ đứng là một cái viện trống, hai bên không có gì, củi cháy xong lửa sẽ ngừng, cùng lắm thì tường bị tổn hại, cháy đen một ít.
Loại lửa này muốn diệt cũng rất dễ dàng.
"Tản ra, tản hết ra!"
Các hỏa sư nhanh chóng chạy tới hiện trường, Tôn Bằng Vân dẫn đầu, bắt đầu tổ chức cứu hoả: "Lão nhân kia, phụ nhân kia, tránh xa ra một chút, sợ cái gì a!"
Tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Góc áo của Cừu Nghi Thanh bắt lửa, bị thiêu không ít, y lại chưa kịp quản, mang Cẩm Y Vệ: "Tức khắc bài tra cửa hàng châu báu!"
Một đám người nhanh chóng hành động, bao quanh cửa hàng châu báu, từ trước ra sau, từ đại đường đến kho hàng, tất cả các góc, nơi thường có người đi lại hay không, toàn bộ, bắt đầu đào nền!
Không bao lâu, ở ngay chỗ nhà kho, đào ra một quả lôi hỏa đạn.
Một vật hình cái bình, bên trong chứa đầy hỏa dược và bột sắc, giống y như hai lần trước.
"Đây là sao?"
"Không phải là viện bỏ trống sao, sao lại bao vây cửa hàng châu báu?"
"Hoả hoạn không ngừng, quả thật là trời phạt sao!"
Bên ngoài bá tánh khe khẽ thì thầm, chỉ chỉ trỏ trỏ, người đông, trong lúc này không thiếu kẻ kích động.
Tầm mắt sắc bén của Cừu Nghi Thanh lướt qua đám người, đột nhiên nhảy bật lên, lách vào trong đám đông, đè lại một người.
"Người Ngõa Thứ, hửm?" Thanh âm của y trầm thấp nguy hiểm, ẩn mang uy hiếp.
*Ngõa Thứ (Ngõa Lạt) - Oirat, là một bộ tộc Tây Mông Cổ, sinh sống ở khu vực Tân Cương, Tây Mông Cổ gần Siberia
Nam nhân bị đè đến trật khớp cánh tay: "Đau...... Đau! Tiểu nhân cho dù là người Ngõa Thứ, cũng là thành thành thật thật đứng đắn buôn bán làm việc, việc này không quan hệ đến ta! Cẩm Y Vệ thì có thể tùy tiện bắt người sao, Cẩm Y Vệ thì có thể tùy tiện oan uổng chém giết bá tánh sao!"
Cừu Nghi Thanh cười lạnh một tiếng: "Có hay không quan hệ, đi một chuyến Bắc Trấn Phủ Tư sẽ biết."
......
Một hồi nguy hiểm bắt đầu hùng hổ, kết thúc với thanh thế to lớn, trong lúc đó không một ai bị thương, cảm giác chấn động lại vô cùng lớn. Tất cả mọi người đều thấy được Cẩm Y Vệ huấn luyện kỷ luật nghiêm minh như thế nào, thấy được đám người thường này lui tới khó nói chuyện này, thấy được đám người ai cũng không dám chọc này, bắt đầu làm việc là bộ dáng gì.
Bọn họ có thể là kỷ luật nghiêm minh, xụ mặt không thích nói chuyện, lúc ra lệnh cho người khác có chút hung, lúc xách cổ áo người ta quăng ra ngoài cũng không ôn nhu, nhưng bọn họ coi bá tánh là người, bọn họ đang cứu người.
Lửa còn cháy, các hỏa sư còn đang bận rộn, người trên đường từ lúc có động tĩnh đã toát ra tới càng lúc càng nhiều, chỉ là chế phục trên người có rất nhiều loại, quan phủ, quan văn quan võ, Kinh Triệu Doãn, Ngũ Thành Binh Mã Tư, Đông Xưởng Tây Hán......
Diệp Bạch Đinh từ lúc bò lên trên nóc nhà liền cảm thấy có điểm không thích hợp, hắn như vậy hình như là cái bia ngắm, an toàn trở thành vấn đề. Trước đó thần kinh vẫn luôn căng chặt, không có thời gian phân thần, thấy Cừu Nghi Thanh đá lật xe ngựa, các hỏa sư trình diện cứu hoả, cửa hàng châu báu kéo dây ngăn cách đào lôi hỏa đạn, tỷ lên nguy hiểm được giải trừ xong, liền cảm thấy phi thường không thích hợp.
Trước mắt Bắc Trấn Phủ Tư trống rỗng, chuyện lôi hỏa đạn liên quan trọng đại, cơ hồ tất cả mọi người đều bị phái đi ra ngoài, còn lưu lại, ngoại trừ canh gác không động đậy, thì là kẻ không muốn động, có tâm tư khác, tỷ như ——
Thiên hộ Bành Hạng Minh.
Hắn hiện tại đứng ngay giữa sân, ánh mắt âm hiểm nhìn Diệp Bạch Đinh trên nóc nhà.
Ánh mắt âm trầm mang theo tà khí như vậy, Diệp Bạch Đinh không biết đã thấy bao nhiêu lần, người này đã sớm muốn động đến hắn, vẫn chưa nhúc nhích, có lẽ là chưa có cơ hội, hiện tại khắp nơi trống rỗng, chẳng phải là vừa lúc?
Diệp Bạch Đinh rùng mình, tuyệt đối không thể chết ở chỗ này!
Bành Hạng Minh vẫn luôn âm thầm nhìn trộm, không có bất luận hành động gì, nên không ai biết, không có chứng cứ, Diệp Bạch Đinh cũng không tiện nói với ai, hiện giờ người ta là lưu thủ thiên hộ, còn mình chỉ là cái tù phạm, người kia mặc kệ là chính đại quang minh xử lý, hay là bí ẩn xử lý, hắn đều phản kháng không được.
Không thể ngồi chờ chết...... Hắn đứng trên nóc nhà, nhìn quanh, xem có lực lượng nào có thể mượn dùng hay không? Cái gì cũng được!
Cũng may nhãn lực của hắn không tồi, có vài thứ chỉ cần gặp qua một lần, liền sẽ nhớ rất rõ, tỷ như quần áo của xưởng công. Khi hắn cùng Cừu Nghi Thanh ở bên ngoài ăn cơm đã từng gặp qua một lão thái giám, thân phận không thấp, quần áo cũng rất đặc biệt, hiện giờ ngoài bờ tường không xa, có một đội người đang đi qua, người đi đầu ước chừng ba bốn mươi tuổi, mặt trắng không râu, là một thái giám, không giống với lão thái giám lần trước, nhưng kiểu dáng và màu sắc đều rất tương tự, không giống như là một đội ngũ, mà giống như đang kèn cựa nhau.
Cho nên đội người này không phải Đông Xưởng thì là Tây Hán, mà còn rất có thân phận!
Những người này rất có thể là tới châm chọc, càng có khả năng là sẽ mang đến phiền toái sau đó, nhưng có cách vẫn tốt hơn là khó khăn nhiều, phiền toái sau này thì để sau này nghĩ, lúc này bảo mệnh quan trọng!
Ánh mắt Diệp Bạch Đinh chuyển qua, nhanh chóng có chủ ý, cuốn bản đồ lại nắm trong tay, xoa eo, nhìn về phía Bành Hạng Minh đang đứng trong viện: "Ngươi muốn làm gì?"
Hắn cố ý giương giọng, giọng nói trong trẻo lại kiêu căng, giống như con khổng tước nhỏ được người nâng niu nuôi dưỡng, loại được sủng ái thương tiếc đủ kiểu, giống như tiểu tình nhân bình thường nhưng xấu tính hơn nhiều ——
"Ta chính là người của Chỉ Huy Sứ! Ngươi dám động đến ta, không sợ Chỉ Huy Sứ trở về, ta thổi gió bên tai y, kêu y giết ngươi sao!"
Giọng điệu vênh mặt hất hàm sai khiến này, tư thế cố ý bày ra này, tính toán góc độ khuôn mặt có thể quay ra phía con đường bên ngoài......
Người Đông Xưởng có thể nhìn không tới sao?
Xưởng công Phú Lực Hành lập tức xua tay bảo ngừng, lui ra phía sau vài bước, tầm mắt lướt qua tường cao, nhìn về phía thiếu niên trên nóc nhà.
Khoảng cách có chút xa, tuyết có chút lớn, hắn nhìn không rõ thiếu niên có tướng mạo như thế nào, chỉ thấy rõ thân hình thiếu niên, vai gầy eo nhỏ, dáng người có đường cong hoàn mỹ, bộ dạng nâng cằm cực kỳ kiêu ngạo, còn thêm làn da trên tay trên mặt như sương như tuyết kia, ánh sáng làm tôn lên sắc môi hồng nhuận......
Có điểm thú vị a.
Diệp Bạch Đinh bảo trì tư thế, không nhìn ra phía ngoài —— câu cá quá rõ ràng, con cá liền không thượng câu.
Hắn rũ mắt nhìn Bành Hạng Minh: "Ta đã gặp qua bộ dạng của Chỉ Huy Sứ, ngươi chỉ là một cái thiên hộ còn dám bò lên, thật sự cho rằng tôm nhừ cá thúi gì ta cũng đều xem trọng sao!"
Bành Hạng Minh còn chưa bắt đầu làm cái gì, đã bị phun xối xả, thiếu chút nữa không phản ứng lại: "Ngươi đang nói cái gì hồ......"
Diệp Bạch Đinh sợ người này nói nhiều sẽ lòi, có chuyển biến tốt liền thu liễm: "Dù sao ta sinh là người của Chỉ Huy Sứ, chết là quỷ của Chỉ Huy Sứ, tuyệt đối sẽ không thông đồng với ngươi, ngươi chết tâm đi!"
Hắn vừa nói, vừa ngồi lên cái thang, hai chân dạng ra móc sang hai bên, cũng không chậm rãi bò xuống thang, mà trực tiếp biến nó thành thang trượt, trượt thẳng từ trên xuống dưới!
Chân vừa chạm đất, thiếu chút nữa bị ngã, hắn duỗi tay chống lên mặt đất một chút, đứng lên liền chạy, trong lòng không ngừng thúc giục chính mình, nhanh lên nhanh lên nhanh lên...... nhất định phải chạy thoát a!
Bành Hạng Minh cười nhạo một tiếng, với bộ pháp còn tệ hơn công phu mèo ba chân này, còn muốn chạy? Bịa ra vài câu nói dối vô nghĩa là có thể hù người khác? Vui đùa cái gì vậy.
Hắn chỉ tay về phía trước: "Đi, bắt lấy tên không tuân thủ quy củ kia lại."
Mấy cái tiểu binh tuân lệnh, lập tức chạy về phía Diệp Bạch Đinh.
Nhanh nhanh nhanh nhanh nữa lên!
Diệp Bạch Đinh cắn môi dưới, biết lần này mình tránh không khỏi, nhắm mắt, lại mở bừng ra, ngón trỏ và ngón giữa tay phải khép lại, khuỷu tay trái vào thế chuẩn bị, tập trung tinh thần, tụ tập sức lực toàn thân...... lao qua!
Huyệt kinh môn, huyệt kỳ môn, huyệt ở góc má......
Nơi đi qua, tiểu binh vây tới đều ngã xuống đất!
Nhưng cái này cũng không thể chứng tỏ là nguy hiểm đã qua, chiêu thức của hắn quý ở chỗ xuất kỳ bất ý, người khác không ngờ tới, một khi bị phát hiện chú ý, thì khó nói, hắn phải lợi dụng chút thời gian quý giá này, chạy về phía trước ——chạy về hướng Chiếu Ngục!
Nơi xa Bành Hạng Minh ngẩn ra, đúng vậy, sao hắn lại quên, tiểu vương bát đản này còn có bản lĩnh này, ngày thường eo nhỏ yếu ớt, đi hai bước là có thể thở dốc, lần này khinh địch, quên mất......
"Ngươi, ngươi, ngươi, lên cho ta!"
Không sao, hiện giờ Bắc Trấn Phủ Tư không có ai, duy ta độc đại, ta xem ngươi chạy được đến đâu!
Diệp Bạch Đinh vừa động, lục lạc trên cổ tay liền vang, khi chạy tiếng vang càng nhanh, đặc biệt thanh thúy, truyền rất xa, tần suất dày đặc.
Đứng ở góc này góc kia, các Cẩm Y Vệ phụ trách an toàn thay phiên công việc có thể nghe được thanh âm, lại nhìn không thấy người, bởi vì không có tiếng huýt cảnh báo, nên cũng không có ai nghĩ tới việc vào nhìn một cái, thiếu gia thường đi lại trong sân, có khi còn cùng Huyền Phong làm ồn ào chạy vòng vòng, động tĩnh như vậy không tính là dị thường, chỉ cần người không muốn vượt ngục trốn ra ngoài là được.
Diệp Bạch Đinh chạy trong đại tuyết đầy trời, cảm giác được thái dương chóp mũi có chất lỏng chảy ra, đó không phải là nước mắt, là mồ hôi, là tuyết bị hòa tan thành nước. Trong lòng hắn không ngừng thúc giục chính mình, nhanh lên nhanh lên nhanh nữa lên...... Mắt thấy cổng Chiếu Ngục ở ngay phía trước, truy binh đã tới ngay phía sau rồi!
"Ngươi không thể quay về, nhận mệnh đi!"
Bả vai của Diệp Bạch Đinh đã bị tóm gọn.
Làm sao bây giờ...... Chẳng lẽ thật sự phải chết ở chỗ này sao!
Trong lúc tuyệt vọng, liền thấy cổng Chiếu Ngục đột nhiên bị đá văng, từ bên trong xoát xoát xoát văng ra một đống ám khí......bằng bi đất?
Đồ vật là cái gì không quan trọng, quan trọng là đám bi đất này cũng đủ tinh chuẩn, lực lượng cũng đủ lớn, xoát xoát xoát dừng trên tay, trên vai, đầu gối của đám tiểu binh kia, mấy kẻ muốn bắt hắn nháy mắt té sấp hàng loạt!
Ngẩng đầu nhìn một cái, là Tần Giao!
Tần Giao nhìn Kiều thiếu gia thở không ra hơi, mày nhăn lại: "Còn thất thần làm gì? Vào a!"
Diệp Bạch Đinh lập tức chạy vào cổng Chiếu Ngục.
Tần Giao che chở hắn đi vào trong, trong miệng nhanh chóng giải thích: "Bằng cái tiểu lục lạc của ngươi kia, vang như là cái gì vậy, cách thật xa đều có thể nghe được, nếu không phải làm cái gì kịch liệt, thì sẽ không như thế, tiểu bạch kiểm nói thanh âm không đúng, tần suất có chút hỗn độn, ngươi nhất định không phải đang chơi đùa, cũng không đi đứng đàng hoàng, hơn phân nửa là đang chạy trốn, Chỉ Huy Sứ nhà ngươi nếu ở đây, không có khả năng phát sinh chuyện như vậy, tên ngốc to con họ Thân cùng cẩu tử cũng sẽ không để ngươi có hại, nhất định là bên người không có ai che chở, kêu ta ra tới nhìn xem......"
"Nhìn một cái thật đúng là vậy, ngươi khi nào lại chọc tới một cái thiên hộ?" Tần Giao nhìn nhìn ra sau, chậc một tiếng, "Lần này phải hai bữa thịt, thịt heo!"
Diệp Bạch Đinh nỗ lực bình phục hô hấp: "Cho, cho ngươi, mệnh thiếu gia không chỉ có hai bữa thịt, ngươi muốn nhiều hơn cũng được!"
Người muốn bắt đã vào Chiếu Ngục, Bành Hạng Minh đương nhiên sẽ không từ bỏ, liền đẩy cửa ra muốn vào trong.
Nhưng mà phạm vi công tác của hắn không bao gồm Chiếu Ngục, ngày thường không đến đây thay ca, cũng không quản lý người ở đây, Diệp Bạch Đinh nếu là phạm nhân bình thường, chỉ là cỏ rác dưới tay hắn, tùy tiện là có thể điều ra, nhưng ai biểu thiếu gia không phải phạm nhân bình thường, mà là Kiều thiếu gia ở trong ngục làm chuyện lớn chứ?
Làm chuyện gì, chuyện đó có thể thành, chính mình thì phiến lá không dính thân, còn đem người khác làm cho nước sôi lửa bỏng không phải chết thì là tàn, Kiều thiếu gia ở trong đám phạm nhân Chiếu Ngục là có hào quang đặc thù, là tồn tại được mọi người tôn trọng và tôn sùng!
Bên ngoài không biết, người bên trong có thể không rõ sao? Nơi này có một người tính một người, từ phạm nhân đến ngục tốt, đều biết thiếu gia có tâm nhãn thiếu gia có bản lĩnh, người mà ngay cả Chỉ Huy Sứ cũng có thể thuần phục, ngươi chỉ là một cái thiên hộ......muốn cho chúng ta phản bội, nghe ngươi sao?
Quên đi.
Chiếu Ngục hiện giờ, trong mắt người ngoài là Quỷ Vực, là tồn tại không muốn nhìn đến nhất, nhưng với Diệp Bạch Đinh, nó là nơi an toàn nhất!
Quả nhiên, Bành Hạng Minh còn chưa tiến vào đã bị ngục tốt chặn lại, nói là Chiếu Ngục có quy củ, người ngoài không có phận sự, không thể vào.
Bành Hạng Minh trừng mắt: "Như thế nào, bổn thiên hộ cũng không được?"
Ngục tốt co tay vào tay áo, ngoài cười nhưng trong không cười: "Ngài là thiên hộ đương nhiên có thể, nhưng người bên người ngài thì...... Thiên hộ đại nhân minh giám, Chỉ Huy Sứ quy củ nghiêm, cầu ngài đừng làm cho tiểu nhân khó xử."
Bành Hạng Minh nghĩ nghĩ, bất quá là tóm một cái Kiều thiếu gia chạy vài bước cũng có thể té ngã, cũng không cần mấy người này, chỉ vào hai bách hộ thủ hạ, cùng đi vào trong.
Ngục tốt thì là qua được, nhưng các phạm nhân nơi đó thì qua không được.
Không biết ai khởi đầu, tù phạm hai bên đột nhiên bắt đầu chửi nhau, chửi rủa một hồi còn ngại không đã ghiền, đột nhiên phá cửa nhà giam, lao ra khỏi nhà giam, bắt đầu đánh nhau.
Bành Hạng Minh trực tiếp phẫn nộ: "Còn ra thể thống gì! Ngục tốt đâu, vì sao mặc kệ?"
Ngục tốt liền ra vẻ khó khăn: "Cái này......chúng ta nhân thủ hữu hạn, cứng rắn quản sợ là quản không được, cả ngày ngồi tù, trong lòng ai chịu nổi? Không nín được phải xả xả một chút, thiên hộ yên tâm, đám phạm nhân này khôn khéo mà, chỉ dám đánh nhau, không dám hướng về phía Cẩm Y Vệ chúng ta, nếu không liền không phải đánh nhau nữa...... Đều hiểu chuyện, sẽ không làm ngài bị thương."
Thương hay không thương bỏ qua một bên, căn bản là hắn đi không được a!
Bành Hạng Minh híp mắt: "Hôm nay bổn thiên hộ có việc muốn làm, ngươi cần phải nghĩ biện pháp, làm cho bọn họ dừng lại!"
Hắn không nói lời này thì không sao, vừa nói ra, đám tù phạm đang đánh lộn bắt đầu tràn ra ngoài, làm hắn cũng không thể đứng tại chỗ, phải thẳng tắp lui ra sau năm sáu thước: "Ngục tốt!"
"Đều trở về, trở về hết cho lão tử!"
"Ngươi cái thằng vương bát đản mất dạy......"
"Đừng đánh nữa, trở về!"
"Lão tử hôm nay nếu không đánh cho ngươi nằm sấp, ngươi chính là tôn tử!"
Ngục tốt rống lên vài tiếng, một chút tác dụng cũng không có, không có biện pháp, khuôn mặt nhăn nhó, quay qua Bành Hạng Minh: "Ngài xem, không phải là tiểu nhân mặc kệ, là quản không được a...... thái độ này của bọn họ, gốc gác cũng là từ lần trước để lại, khoảng thời gian trước chuyện Phùng bách hộ làm đó ngài cũng biết đến, móc nối phạm nhân trong lao đi theo vượt ngục, kết quả muốn vượt ngục không vượt được, chết trong Chiếu Ngục này, không muốn vượt ngục lại bị liên lụy ăn hình phạt, tức giận này một chút cũng chưa tiêu đâu...... cấp trên dặn dò là, trông giữ phải chú ý thủ đoạn phương pháp, đừng để xuất hiện làm phản bất ngờ quy mô lớn...... Bọn họ chỉ là không hài lòng nháo đối phương một chút, cũng không công kích ngài, không phải sao?"
Cách một đám phạm nhân dày đặc, Bành Hạng Minh đừng nói là nhìn đến Diệp Bạch Đinh, ngay cả nhà lao của Diệp Bạch Đinh hắn cũng nhìn không tới.
Vẫn không cam lòng, cơ hội hôm nay khó được, nếu bỏ lỡ, lần tới không biết sẽ là khi nào......
Đang lúc tiến cũng không được, thoái cũng không xong, đứng tại chỗ xấu hổ, xưởng công Phú Lực Hành chậm rì rì đi đến ——
"Nha, đây là sao vậy? Chỉ Huy Sứ đang bận bịu bên ngoài, các ngươi ở bên trong quấy rối? Chậc chậc, thật sự không biết săn sóc."
Phú Lực Hành lướt mắt qua thiên hộ, ánh mắt một thâm.
Bắc Trấn Phủ Tư quản nghiêm, từ khi Cừu Nghi Thanh lên làm Chỉ Huy Sứ, rất nhiều thứ bên ngoài đều hỏi thăm không được, nhưng chú ý lâu, quan hệ ân oán bên trong, hoặc nhiều hoặc ít vẫn biết một chút, tỷ như thiên hộ này tên Bành Hạng Minh, hình như không hợp với Cừu Nghi Thanh, vậy thì hắn thừa lúc Cừu Nghi Thanh không ở đây, khi dễ người của Cừu Nghi Thanh......cũng là hợp lý.
Lão ta ở ngoài tường thật đúng là không nghe lầm, đúng là có người đang gây chuyện!
Ánh mắt của công công vốn tà tính, đặc biệt là người ở vị trí xưởng công, cái liếc mắt kia thổi qua một cái, có thể lạnh đến kẽ xương, Bành Hạng Minh nheo mắt: "Chuyện trong Bắc Trấn Phủ Tư, không cần công công nhọc lòng đi? Người tới, đưa ——"
"Thiên hộ đại nhân kêu đánh kêu giết, cách tường đều nghe được, là ai lớn mật như vậy, đắc tội ngài?" Phú Lực Hành lại tự ra vẻ quen thuộc, phảng phất như không thấy đối phương căng chặt, cười tủm tỉm, "Chuyện trên tay nhà ta đây bận rộn còn không hết, nào có rảnh đi nhúng tay vào chuyện người khác, chỉ là thế nhân này đều thích náo nhiệt, chuyện nơi này của các ngươi, có thể đưa nhà ta tới, thì cũng sẽ đưa người khác tới, thiên hộ đại nhân vẫn là để tâm một chút, nhanh chóng ổn định mọi chuyện đi."
Lão ta vừa nói, vừa ngó vào trong, Chiếu Ngục nhà tù?
Tiểu tình nhân của Cừu Nghi Thanh ở đây?
Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, đừng nói người như Cừu Nghi Thanh, y cường bá, quý khí, chú ý, sao có thể thích phạm nhân? Cho dù thích thật......cũng có một vạn biện pháp đem người ra, sao có thể nỡ để người ở đây chịu khổ?
Bành Hạng Minh trong lòng xoay chuyển, nhanh chóng hiểu ra một chuyện.
Trước có phạm nhân nháo ra chuyện, sau có công công nhìn chằm chằm, chuyện này hôm nay, sợ là không được. Bất quá cho dù Cừu Nghi Thanh trở về, hắn cũng có biện pháp giải thích, không nói Diệp Bạch Đinh nháo ra chuyện nói bậy bạ, mà có thể nói bên ngoài nguy hiểm, hắn chỉ là muốn đưa người quay về, ai ngờ người ta hiểu lầm chứ?
Tròng mắt chuyển động, hắn dứt khoát duỗi tay, mời Phú Lực Hành vào trong: "Ta vừa lúc có việc giao đãi với đồng nghiệp, công công đã tới, không bằng thuận tiện đi tham quan một chuyến?"
Phú Lực Hành kỳ thật cũng không muốn tham quan nhà tù, lão ta vừa tiến vào Bắc Trấn Phủ Tư liền thấy được gian phòng nhỏ ở sau kia, noãn các mới xây, xinh đẹp lại tinh xảo, vừa thấy liền biết khí chất không hợp với đám hán tử Cẩm Y Vệ thô thiển kia, lão ta khá là muốn đi xem nơi đó, nhưng đây là địa bàn của Cẩm Y Vệ, có thể tiến vào là một chuyện, đi lung tung là chuyện khác......
"Được a."
Phú Lực Hành vừa nghĩ ngợi vài chuyện, vừa thất thần đi theo Bành Hạng Minh vào trong.
Các tù phạm mỗi người đều là nhân tinh, nhìn ra được có người khác tới sẽ không vọng động, rất nhanh đã tan, chính mình nâng cửa quay vào nhà lao, tựa như vừa rồi cái gì cũng chưa phát sinh.
Diệp Bạch Đinh liền nhìn thấy chân Bành Hạng Minh ngừng ở trước cửa lao của hắn.
Ánh đuốc tăm tối, hắn không ngẩng đầu, thấy không rõ mặt của công công đằng sau, công công đương nhiên cũng không nhìn rõ hắn.
"Người tới —— mang đồ vật tới, cho thiếu gia nhìn xem!"
Theo lời Bành Hạng Minh, thuộc hạ đem một cái bọc nhỏ tới, quăng đến trước mặt Diệp Bạch Đinh.
Tay nải nhỏ màu xanh lá trơn, góc khăn tinh xảo, phần biên viền hoa văn cuộn sóng bằng chỉ bạc, cho dù thuần tịnh, cũng không mất cách điệu. Tay nải nhỏ rơi mạnh xuống đất, đồ vật bên trong lộ ra, là một đôi tay áo mềm lông xù xù.
Bành Hạng Minh: "Vốn dĩ cảm thấy ngươi đáng thương, chút đồ vật này giúp ngươi thu, coi như an ủi, không nghĩ tới ngươi không biết điều như vậy, dầu muối không ăn ——"
Diệp Bạch Đinh cũng không nhận ra cái tay nải nhỏ này, nhưng mở ra nhìn một cái, cũng minh bạch, đây chắc là đồ người khác đưa vào cho hắn.
Giày vớ, bao ấm cổ, đồ che tay bằng nhung ấm, từng thứ một, mặc kệ là hình thức hay kích cỡ, đều là dựa theo thân hình tuổi tác của hắn mà làm ra.
Nhiều nhất trong tay nải nhỏ chính là giày vớ, có vớ vải giày mỏng, cũng có giày lót bông, thêm vớ lông dày, vừa thấy liền biết không phải được đưa vào cùng đợt, sau đó còn có giày vớ rắn chắc, càng hợp với mùa này, nhưng trước đó thì càng chú ý, đế giày ép rất cứng cáp, mũi giày còn có hình thêu bạc, rất chi tiết, vừa thấy liền biết là yêu cầu tốn rất nhiều tiền.
Giày vớ bao cổ tay mới đủ ấm, lại không có hoa văn, là......có khó khăn về kinh tế?
Diệp Bạch Đinh biết, bất luận địa phương nào cũng đều có tiềm quy tắc, Chiếu Ngục động tác nhỏ càng nhiều đến đếm không xuể, rất nhiều đồ vật từ bên ngoài đưa vào, không nhất định có thể tới tay phạm nhân, hắn vốn dĩ cũng không có nhớ chuyện này, một chút cũng không chú ý, vì hắn cha mẹ song vong, gia phó tan hết, trưởng tỷ gả xa không có tin tức, nghĩa huynh lại chẳng ra cái thứ gì......
Nhưng hiện tại thấy, thế nhưng có người......nhớ thương hắn sao?
Đồ vật đã tặng vào bao lâu? Nhét nhiều ít bạc? Đã chuẩn bị nhiều ít, còn làm chính mình mệt mỏi đến sa sút? Rõ ràng biết rất khó, rõ ràng biết hắn đời này ra không được, vì cái gì còn muốn tiếp tục, uổng phí sức lực đi làm chuyện này?
Đốt ngón tay Diệp Bạch Đinh nắm tay nải nhỏ ẩn ẩn trắng bệch.
Đời trước không có thân nhân gì, đi vào nơi này, hắn cũng chưa bao giờ hy vọng xa vời về người nhà gì cả, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy mấy thứ này, trong lòng lại bị chạm mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro